“Đứng lại!” – Tô Mẫn đuổi theo ở phía sau, phát giác ra có đuổi thế nào cũng đuổi không kịp. Nguời ở phía trước bà khinh công quả rất giỏi, lại còn ôm thêm một người…mà vẫn đi lưu loát như thế. Thân thủ như vậy có thể thấy rằng người này rất có lai lịch. Bà chợt nghĩ đến các cao thủ khả dĩ đang ở trong Bách Kiếm Thành này, nếu nói là phù hợp chỉ duy có một người…Tô Mẫn càng thêm sốt ruột, không ngừng bám theo sau.
Tư Đồ thấy Tô Mẫn đuổi theo phía sau thì cười với Tiểu Hoàng – “Cô cô của ngươi khinh công khá đấy.”
Hai tay Tiểu Hoàng vịn vai Tư Đồ, chỉ lấp ló đầu ra một chút, ngoái nhìn về phía sau. Ánh mắt sắc sảo của Tô Mẫn vừa lia qua đã thấy thiếu niên vóc dáng nhỏ bé mà Tư Đồ che chở cẩn thận trong lòng. Vừa hay người kia ngoảnh nhìn về phía sau –––– khuôn mặt kia…Quả nhiên!
“Tiên Tiên!” – Tô Mẫn hô to một tiếng – “Cháu là Tiên Tiên phải không? Dừng lại đi, ta là cô cô của cháu đây!”
Tư Đồ nhìn sang Tiểu Hoàng, thấy Tiểu Hoàng gật đầu. Tư Đồ tung người liền mấy lượt rồi đáp xuống mặt đất, vứt Hoa Liên Mạch lên nền đất rồi mới nhẹ nhàng thả Tiểu Hoàng trong lòng xuống. Hắn cẩn thận sửa lại y phục hơi nhàu của Tiểu Hoàng lại cho ngay ngắn, cũng tiện tay xoa lên lưng y một cái.
Tiểu Hoàng trừng mắt với hắn, Tư Đồ ngượng ngùng rụt tay về, xong rồi khẽ chán nản đi đến dựa người vào một gốc cây đợi chờ.
Khó khăn lắm Tô Mẫn mới đuổi theo được Tư Đồ, khi bà đáp xuống trước mặt Tiểu Hoàng thì trước tiên là hào hển thở cả buổi mới lấy lại hơi thở đều đặn. Sau đó bà khẩn trương không kìm được mà ngước nhìn lên Tiểu Hoàng. Vừa nhìn qua đã há hốc mồm, lại đến gần thêm mấy bước để nhìn cho thật rõ, hỏi – “Tiên Tiên?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta là Tô Mẫn.” – Tô Mẫn nói rồi thì đến gần một chút – “Là cô cô của cháu đó.”
Tiểu Hoàng lại nhẹ gật đầu, ngắm nghía Tô Mẫn.
Tô Mẫn vỗ vỗ đầu – “Ôi, có phải cháu đang không tin ta? Thôi được, ta có mang theo lệnh bài của Nam Vương, còn có cả…” – Đoạn, bà lấy từ trong lòng ra tấm lệnh bài màu vàng kim nặng trịch đưa cho Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng nhận lấy rồi xem qua, quả nhiên chính là lệnh bài của Nam Vương. Sau đó Tô Mẫn lại lấy ra một nửa miếng ngọc bội hình hai chú cá nhỏ, để cho Tiểu Hoàng xem – “Đây là gia huy của nhà họ Ân cháu, khi bọn ta kết bái năm xưa, cha cháu đã cho ta.”
Tiểu Hoàng cũng đón lấy xem qua, thật sự giống với nửa mảnh mình đang mang trên cổ như đúc. Y bèn gật đầu, đưa trả lại cả lệnh bài cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn cầm lại rồi nhỏ giọng hỏi – “Cháu này, cháu có tin ta là cô cô của cháu hay không?”
Tiểu Hoàng gật đầu, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Tư Đồ ở bên cạnh nín cười, tiểu hài tử này ngốc quá đi, Tô Mẫn là muốn thằng nhóc gọi bà ta là cô cô đấy mà.
Tô Mẫn cũng có hơi dở khóc dở cười, bèn bảo Tiểu Hoàng – “Vậy…gọi một tiếng cô cô đi?”
Tiểu Hoàng khẽ thảng thốt, sau đó thì mặt hơi hơi đỏ lên, hé miệng ra, dùng thanh âm lí nhí như muỗi mà se sẽ gọi – “Cô…cô.”
Tô Mẫn sững sốt hồi lâu, rồi bất thình lình nhào qua ôm chầm Tiểu Hoàng cọ cọ, trong miệng cứ lẩm bẩm – “Trời ạ, lão hồ ly tinh Ân Tịch Ly kia vì sao lại sinh được một con thỏ con dễ thương như thế chứ? Nha…”
Tư Đồ thấy Tô Mẫn ôm Tiểu Hoàng vừa hôn hít vừa cọ dụi, dù rằng là cô cô đi nữa… Nhưng hắn lúc này hắn khó chịu lắm rồi, dấn tới đưa tay kéo Tiểu Hoàng về, trợn trừng nhìn Tô Mẫn.
Tô Mẫn chùi chùi bọt mép, ánh mắt di chuyển sang trên người Tư Đồ, quan sát từ trên xuống dưới một lượt rồi gật gù – “Ừm, nghe Tịch Ly bảo thỏ con đã tìm được một tên nam nhân tốt, nhìn cũng không tệ…”
Tư Đồ nhướn mày, nam nhân tốt? Nói thế tức là nhạc phụ đại nhân đã hoàn toàn ưng ý hắn rồi sao? Mặt mũi hắn tức khắc lộ ra nét cười, nhẹ thi lễ với Tô Mẫn, ăn theo Tiểu Hoàng gọi một tiếng “Cô cô.”
“Ừ.” – Tô Mẫn hài lòng gật gù – “Ngoan.” – Vừa nói vừa nhìn ngó Tiểu Hoàng, lại nhìn ngó sang Tư Đồ, “chậc chậc” đôi tiếng rồi tán thán từ đáy lòng – “Xứng đôi quá chừng đi!”
Tiểu Hoàng thấy mặt mũi Tư Đồ rỡ ràng hẳn ra. Hắn trở nên hiền hòa bắt đầu hàn thuyên cùng Tô Mẫn, đồng thời dùng thái độ tốt nhất trong suốt cuộc đời của hắn mời Tô Mẫn khi nào rỗi rãi hãy đến Thục Trung làm khách. Tiểu Hoàng than thở trong lòng, Tô Mẫn không hổ là Nam Vương, thật đúng là nữ trung hào kiệt. Mới vừa gặp, nói được mấy câu đã khuất phục được gã Tư Đồ vốn kiệt ngạo cứng đầu bậc nhất. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, là do Tư Đồ dễ bị lừa quá đó mà.
Đương trò chuyện rất thân mật, đột nhiên thấy Tư Đồ đánh mắt về phía rặng cây cối bên cạnh. Tô Mẫn cười bảo – “Đừng khẩn trương, là hộ vệ của ta đó.” – Vừa nói, vừa gọi to – “Tử Tịnh, ra ngoài đi.”
Lời vừa nói xong, thì có một nữ tử thân mặc áo tím dẫn theo vài hộ vệ xuất hiện ở phía sau Tô Mẫn, quỳ xuống hành lễ với bà, cũng nhân tiện trách bà vì sao lại một thân một mình chạy đến nơi này.
Tô Mẫn lại chỉ vào Tiểu Hoàng hỏi các cô – “Các muội xem, các muội xem, là Tiên Tiên!”
Các hộ vệ kia ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hoàng, tất cả đều sững người ra.
“Cậu ấy là…” – Thị vệ trưởng tên gọi Tử Tịnh kia tỏ vẻ sợ hãi – “…Hoàng Bán Tiên?”
Tiểu Hoàng thấy mấy vị đại tỷ cứ nhìn chăm chăm mãi vào mình thì khẽ rụt người lại, chui tọt về phía sau Tư Đồ nhỏ giọng nói – “Dạ, chào các tỷ.”
“Ôi chao…” – Các thủ vệ rít một hơi khí lạnh, nuốt một ngụm nước bọt rồi mở tròn hai mắt nhìn chăm chú vào Tiểu Hoàng. Mãi lâu sau Tử Tịnh mới thều thào một câu – “Thật…thật là kỳ tích.”
Lại thêm một lúc lặng lẽ nữa, rồi bất ngờ thấy các thủ vệ kia ào lên, vây quanh Tiểu Hoàng bắt đầu rộn rã – “Nha…khả ái quá à!”
“Gọi là Tiên Tiên sao, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thỏ con nha…đáng yêu quá, so với tên hồ ly kia thì tốt hơn nhiều lắm!”
“Gọi tỷ tỷ nghe một cái đi mà…”
Tiểu Hoàng sợ sệt bám vào bờ vai Tư Đồ không dám rời ra. Y kinh hãi nhìn các vị anh thư trong tích tắc đã dâng trào tình mẫu tử kia.
Tư Đồ nở nụ cười chào hỏi các thủ vệ – “Ta là tướng công của y.”
“Chao ơi…thật là có phúc đó!”
“Phải đó, hai người thật xứng đôi quá!”
“Thật ước ao chết đi được ấy!”
Tư Đồ thỏa thuê, ngửa mặt lên trời cười to khanh khách. Hắn nghĩ Nam quốc thật là một miền đất tốt lành, sau này cứ việc định cư với Tiên Tiên ở đây là được!
Ồn ào một trận qua đi, Tư Đồ giao Hoa Liên Mạch cho đám thị vệ kia. Hắn cùng với Tiểu Hoàng chấp nhận lời mời của Tô Mẫn, du hành xuống Nam quốc một chuyến.
…
Đoàn nhân mã nghênh đón Ngao Thịnh cứ đi rồi lại dừng, độ chừng nửa tháng thì rốt cuộc cũng về đến Lương Thành. Đó là thành trấn gần với hoàng thành nhất. Khi mọi người vào đến Lương Thành thì trời đã nhập nhoạng tối. Vì vậy. Hạ Viêm Quảng ra lệnh cho nghỉ ngơi một đêm tại khách sạn trong thành. Sáng mai đã có thể vào thành, tiến cung diện thánh rồi.
Đêm buông xuống, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi. Suốt đường đi, Ngao Thịnh đều ở cùng một gian phòng với Tương Thanh. Ngay từ ban đầu Hạ Viêm Quảng đã nghĩ mãi mà không ra. Còn Ngao Thịnh thì giải thích, rằng mỗi đêm nó đều cần phải nghe tiếng tiêu của Tương Thanh mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Cũng vì thế, mỗi đêm Tương Thanh đều bị nài ép phải thổi một khúc.
“Chán quá nhỉ, ra ngoài dạo chơi không?” – Ngao Thịnh đứng bên cửa sổ, quay sang hỏi Tương Thanh đang ngồi bên bàn.
Tương Thanh ngước lên nhìn thằng bé, lắc đầu – “Không thích hợp cho lắm đâu, sẽ có nguy hiểm.”
Ngao Thịnh đi đến ngồi xuống bên bàn, nhìn Tương Thanh – “Có ngươi đi cùng ta là được rồi mà?”
Tương Thanh khẽ cau mày – “Ngày mai là vào hoàng thành rồi, cậu còn có tâm tư ra ngoài ư?”
Ngao Thịnh hơi tức tối – “Chính vì ngày mai đã vào hoàng cung rồi ấy, cho nên hôm nay ta muốn đi chơi cho thỏa thích một chút, không biết về sau có cơ hội hay không đâu.”
Tương Thanh có chút bất lực – “Tuổi cậu còn trẻ, đừng nói những thứ thui chột như vậy!”
“Hừ.” – Ngao Thịnh bĩu môi, buồn chán nhúng ngón tay vào nước trong chén, vẽ vòng vòng lên bức tranh trên bàn, thi thoảng lại nhìn trộm Tương Thanh, rồi đột nhiên cười bảo – “Gã Hạ Lỗ Minh kia, suốt đường đi đều nhìn ngươi như mất hết hồn vía đó.”
Trên mặt Tương Thanh có gì đó không được tự nhiên. Y nhìn Ngao Thịnh nói – “Tiểu hài tử, đừng nghĩ mấy chuyện kỳ quái cho ta.”
“Ngươi gọi tiểu hài tử nữa xem ta có trở mặt với ngươi không!” – Ngao Thịnh bật dậy.
Tương Thanh bất đắc dĩ nhìn nó một cái, rồi đứng dậy đi đến bên giường ngồi xuống – “Mới mười bốn tuổi, không phải tiểu hài tử đấy là gì?” – Vừa nói vừa cởi áo ngoài ra – “Tiểu hài tử thì nên đi ngủ sớm một chút.”
“Ngươi…” – Mặt mũi Ngao Thịnh hầm hầm. Nó trèo lên giường, bấu vào cổ Tương Thanh – “Ngươi nói nữa đi! Ta kêu ngươi nói nữa đi, ta căn bản không phải tiểu hài tử, ngươi cũng nhỏ tuổi còn gì!”
Tương Thanh bị nó làm cho giật mình ngạc nhiên. Sao thằng bé này lại hung dữ như một con cún hoang thế nhỉ.
“Ối…” – Tương Thanh mau lẹ rút tay về, kinh hãi nhìn nó – “Cậu thật sự là chó hoang à? Sao lại cắn người?!”
“Đúng vậy, ta là chó hoang đấy, ta cắn ngươi đấy!” – Ngao Thịnh nhân lúc Tương Thanh không phòng hờ, chớp mắt đã đè lên người y, tóm lấy cổ y. Tương Thanh nổi giận nhưng lại không thể ra tay, lỡ vạn nhất có làm nó bị thương cũng không hay ho tí nào. Y nắm hai cánh tay Ngao Thịnh mà cảnh cáo – “Cậu đừng càn quấy nữa, không là ta không khách khí đâu đấy!”
“Sợ ngươi chắc!” – Ngao Thịnh rống lên một tiếng. Tay nó vùng vẫy không xong thì chồm qua, cắn vào cổ Tương Thanh một miếng.
“A…” – Tương Thanh đau đến nỗi kêu lên một tiếng. Y rút hai tay về ghì chặt lấy cổ tay Ngao Thịnh.
“Nha!” – Ngao Thịnh kêu một tiếng rồi lập tức nhũn ra, dựa vào người Tương Thanh rên rỉ – “Đau quá, đau muốn chết luôn!” – Giọng nói thằng bé nghe như lẩy bẩy. Tương Thanh vội vàng thả lỏng tay ra. Loáng cái Ngao Thịnh đã trở tay tóm lấy tay y, cười khẩy – “Hừ!”
Tương Thanh bất đắc dĩ nhìn lên nó. Thằng nhóc con này quỷ quái quá đi, lại còn hung dữ, thật sự là chó hoang chuyển thế đó à? Có chút nào giống huynh đệ của Tiểu Hoàng đâu?
“Cắn chết ngươi này!” – Ngao Thịnh chồm qua cắn vào cổ Tương Thanh. Tương Thanh hơi vận chân khí, định đá Ngao Thinh xuống dưới. Lúc này chợt có người lộc cộc gõ cửa. Giọng nói của Hạ Lỗ Minh truyền đến – “Thái tử…”
Động tác của Tương Thanh bị kiềm hãm, y định đẩy Ngao Thịnh xuống. Nhưng tâm tư Ngao Thịnh khẽ động, hai chân kềm lấy Tương Thanh không chịu thả ra, rống về phía cửa – “Vào đây!”
Thấy Tương Thanh cả kinh, Ngao Thịnh cười khì một cái rồi lại ngả người day cắn cổ y. Hạ Lỗ Minh đẩy cửa vào trong, Tương Thanh bối rối không biết phải làm sao, mà Ngao Thịnh lại cương quyết cắn y đến phát đau, khiến y tức tối, mặt mũi đỏ bừng.
Hạ Lỗ Minh vốn đã nghe thấy có động tĩnh không nhỏ từ bên ngoài, nên mới muốn đến xem thử. Nhưng hắn vừa nhìn đã sững sờ, chỉ thấy Ngao Thịnh đang cưỡi trên người Tương Thanh, cúi đầu xuống như đang hôn Tương Thanh vậy.
Cũng ngay lúc đó, Ngao Thịnh đột nhiên thay đổi, không còn vẻ hung hăng lúc nãy tí nào, mà thành ra khả ái vô vàn ôm cổ Tương Thanh làm nũng – “Thanh…ta muốn ra ngoài chơi đó, ngươi dẫn ta đi nha…”
Tương Thanh xấu hổ nhìn Ngao Thịnh bám trước người mình một cách khó hiểu. Y thật sự không biết cho đến cùng thì trong hồ lô của thằng nhóc còn có cái gì nữa.
Mặt Hạ Lỗ Minh cũng nhuốm đỏ lên bất thường. Ánh mắt hắn ta khẽ tránh đi, nhưng vẫn bất giác lướt qua người Tương Thanh. Vừa trải qua một trận “tranh đấu” nên tóc mai của Tương Thanh khẽ tản mác, khuôn mặt ửng hồng, áo quần cũng bị Ngao Thịnh túm túm mở mở, cổ áo hở rộng ra, lộ rõ chiếc cổ gầy nhỏ và xương quai xanh, còn có vết cắn đầy ám muội trên cổ nữa.
Khi hắn còn đang đờ ra, Ngao Thịnh đột nhiên ngoái đầu lại hỏi – “Hạ tướng quân, tối nay ngươi có rảnh không?”
“Như vầy đi.” – Ngao Thịnh vẽ ra một nụ cười ngây thơ nhìn Tương Thanh – “Không phải ngươi lo cho sự an toàn của ta sao? Vậy để cho Hạ tướng quân đi cùng chúng ta là được rồi, công phu của hắn giỏi như vậy mà, có đúng không?”
Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh ngờ vực, không được rõ ý đồ của nó cho lắm, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Đi đi mà, có được không?” – Ngao Thịnh ôm chầm Tương Thanh tiếp tục làm nũng, rồi quay sang Hạ Lỗ Minh nói – “Hạ tướng quân, sắc mặt của Thanh xấu xí quá, ngươi đến xem có phải y bị bệnh không?”
“Ách…vâng.” – Hạ Lỗ Minh chậm rãi đi tới, đôi mắt hắn có vẻ tham lam nhìn vào thân nguời Tương Thanh. Tương Thanh chỉ thấy mình bị nhìn đến mức nổi hết cả da gà, mau chóng sửa sang y phục lại cho chỉnh tề, đứng dậy nói – “Ta không sao.”
“Không có gì sao?” – Ngao Thịnh đưa tay sờ cằm Tương Thanh, nâng khuôn mặt y lên xem xét kỹ lưỡng – “Sắc mặt ngươi xấu quá đó? Có phải là do ở mãi trong phòng không, chúng ta ra ngoài hít thở khí trời đi!”
“Đúng vậy!” – Hạ Lỗ Minh dứt khoát gật đầu – “Chi bằng ra ngoài dạo một chút, nếu chỉ ở trong viện thôi thì cũng không có gì cả đâu.”
Ngao Thịnh liên tục gật đầu, nói với Hạ Lỗ Minh – “Ta muốn đi ra ngoài, ngươi giúp ta đỡ Thanh đi!”
“Vâng!” – Hạ Lỗ Minh cầu còn không được, bước lên thận trọng đỡ Tương Thanh dậy, hai mắt hắn vẫn tiếp tục lướt nhìn lên người Tương Thanh. Còn Tương Thanh thì khó hiểu nhìn Ngao Thịnh đi đến bên giường.
Chỉ thấy, Ngao Thịnh quay lại mỉm cười với y.
Tương Thanh cau mày nhìn Ngao Thịnh, như muốn hỏi nó – Cậu muốn làm gì?
Ánh nhìn của Ngao Thịnh chậm rãi dời khỏi người Tương Thanh, chuyển đến Hạ Lỗ Minh bên cạnh, lúc này đã có chút đỉnh chếnh choáng. Tương Thanh thấy ánh mắt Ngao Thịnh nhìn Hạ Lỗ Minh chằm chằm thoắt trở nên lạnh buốt âm trầm. Cùng lúc đó, bàn tay Ngao Thịnh móc từ dưới gối ra một thanh trủy thủ xinh xảo, giắt vào sau đai lưng.
Tương Thanh sợ hãi, Ngao Thịnh muốn làm gì đây? Y quay lại nhìn Hạ Lỗ Minh, tâm tư của hắn ta đều đang đặt trên người y, không mảy may phát hiện Ngao Thịnh có điều gì đó lạ lùng.
“Hạ tướng quân.” – Ngao Thịnh đi đến Hạ Lỗ Minh nhỏ giọng nói – “Trong viện cũng chẳng có gì vui, chúng ta ra phố dạo chơi đi.”
Hạ Lỗ Minh phản ứng lại có chút chậm chạp, hắn hỏi – “Ra phố…Không được đâu, tướng quân và thái sư sẽ trách mắng…”
“Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết chứ.” – Ngao Thịnh đến bên cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống, vẫy tay gọi Hạ Lỗ Minh – “Giúp ta mang Tương Thanh xuống dưới đó nhé!”
“Vâng, vâng.” – Hạ Lỗ Minh gật đầu liên tục, vừa ôm vừa giữ Tương Thanh cùng nhảy xuống theo Ngao Thịnh. Ba người thận trọng lẻn ra ngoài phố xá náo nhiệt.
Dọc đường đi, Hạ Lỗ Minh chạy ngược chạy xuôi dẫn đường cùng với mua đồ cho Tương Thanh và Ngao Thịnh. Đợi hắn đi xa được vài bước, Tương Thanh tóm lấy Ngao Thịnh, thấp giọng hỏi – “Cậu muốn làm gì chứ?”
Ngao Thịnh mỉm cười – “Ngươi đoán xem, như vầy có thể có thích khách đến ám sát chúng ta hay không?”
Tương Thanh sửng sốt.
Ngao Thịnh nghiêng nghiêng đầu, cười tươi – “Nếu lúc này có thích khách tới ám sát, đúng lúc Hạ Lỗ Minh còn đang bị thương, rồi hắn lại dẫn ta ra ngoài một mình nữa, ngươi đoán hắn và Hạ thái sư có phải chịu tội bảo vệ không chu toàn hay không?” – Đoạn, ha hả cười đi mất.
Tương Thanh đứng lại ngay nơi đó, trước mắt y phảng phất như còn bóng dáng nụ cười của Ngao Thịnh, mà toàn thân cũng rét run – Tiểu Hoàng từng nói, Hạ Viêm Quảng có thể sẽ nhân lúc họ chưa vào thành mà ám sát Ngao Thịnh. Còn Ngao Thịnh lại muốn mượn cơ hội này mà chém mất một quân của Hạ Viêm Quảng. Một đứa con nít mới mười bốn tuổi, tâm cơ ấy là thế nào đây?
––––––––––––
Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ đi theo Tô Mẫn đến đô thành của Nam quốc – Bạch Thành. Còn cách không bao xa, đã thấy đông kín người vây quanh cổng thành.
“Sao vậy ạ?” – Tiểu Hoàng không hiểu, hỏi Tô Mẫn.
“À…cô không có con cái nối dõi.” – Tô Mẫn cười – “Chỉ có cháu là cháu trai duy nhất thôi, nên tất nhiên cháu là hoàng tử của Nam quốc này rồi. Đấy là lễ nghi tiếp đón hoàng tử của thần dân Nam quốc.”
Tiểu Hoàng và Tư Đồ cả kinh, nói không thành tiếng.
Tử Tịnh giải thích cho Tiểu Hoàng – “Nam Vương lần này là cố tình đến Bách Kiếm thành đón hoàng tử ạ. Nhìn xem! Nghi thức đón tiếp đã chuẩn bị hết từ lâu!” – Nói rồi thì chỉ tay về phía trước.
Tư Đồ và Tiểu Hoàng nương theo ngón tay của cô ta mà ngóng nhìn, thấy lẫn trong đám người nơi cửa thành còn có hai chú voi phục sức rất tinh xảo, trên lưng voi là ghế dựa to, còn có lọng che nữa.
Tư Đồ nhướn mày – “Khí thế thật đấy!”
Tiểu Hoàng cũng bị voi kia khiến cho ngây người ra. Mồm há to ra, y hiếu kỳ chạy đến vươn tay sờ sờ – “Đây là voi nha, giống trong sách tả quá chừng!”
“Nhìn thôi thì làm gì, lên luôn nào!” – Tư Đồ đưa tay kéo Tiểu Hoàng nhảy lên ngồi vào ghế trên lưng voi. Cảm giác lắc lắc lư lư khiến Tiểu Hoàng khẩn trương túm chặt y phục Tư Đồ.
Tô Mẫn khanh khách cười to, leo lên chú voi phía trước, hạ lệnh – Mở cổng thành!
Cổng thành chậm chạp mở ra, voi khoan thai bước vào. Bên cạnh có một lượng lớn quân lính đã được vũ trang của Nam Quốc đi cùng, tràn vào trong thành trấn phong tình của Nam quốc. Đầu đường cuối ngõ, nơi đâu cũng người thôi là người, các tòa lầu hai bên đường cũng đặc kín. Đám đông reo hò không dứt, nghễnh cổ ra để ngắm nhìn hoàng tử của bọn họ.
Lúc này đây, trời cũng đã sáng lắm rồi. Tiểu Hoàng sực nhớ đến trên người mình rõ ràng còn mặc bộ y phục dạ hành bó sát cơ thể, tức thì lúng ta lúng túng, cố sống cố chết bám víu vào vạt áo Tư Đồ, chôn khuôn mặt đỏ bừng của mình vào đó, khiến hết thảy dân chúng toàn thành choáng váng nghĩ – Hoàng tử khả ái quá đi thôi!
Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng chui vào trong lòng mình để trốn, ôm lấy y cười ha hả.