Đội tiên phong của Tề Dịch do Chu Long suất binh. Đội phòng thủ do Thụy Vương phái đi do Lãnh Mục suất binh. Hai bên đụng độ nhau tại khe suối giữa Vu sơn, nổi lên một trận chiến tưng bừng. Quân đội của Tề Dịch hiển nhiên dũng mãnh thiện chiến hơn hẳn nhân mã của Thụy Vương. Chỉ qua mấy hồi giao tranh, quân của Tề Dịch uy chấn một cõi, còn phía của Thụy Vương thì liên tục thất bại phải rút lui.
Trong đại doanh của Thụy Vương, bầu không khí đặc biệt gấp rút. Bởi lẽ doanh trại của hai bên đóng quân rất gần nhau, Tề Dịch có lẽ chỉ cần mất có một ngày thôi thì đã tiến sát tới đây rồi.
“Ngô tiên sinh, phải bao lâu nữa?” – Thụy Vương quẩn chân bước vòng quanh trong soái trướng mấy lượt rồi lo lắng hỏi vu sư vận áo đen đang tĩnh tọa một bên.
“Ba ngày.” – Lão vu sư khoan thai nói.
“Cái gì?!” – Thụy Vương sốt ruột – “Một ngày đêm nữa thôi là ngăn không được nữa, ông không thể khiến bọn người giang hồ kia nhanh lên một chút hay sao?!”
Vu sư từ tốn ngước lên – “Bọn nhân sĩ giang hồ kia nhận được mệnh lệnh rồi, đại khái ngày mai sẽ đi tranh cãi với Hắc Vân Bảo. Ngao Phượng Linh ra ngoài làm sáng tỏ mọi chuyện…cũng mất một ngày nữa. Chờ mọi người tập hợp, hợp lại cùng giáp công Tề Dịch, ít nhất cũng phải ba ngày.”
“Như vậy sao được?” – Thụy Vương nóng nảy – “Chúng ta chỉ còn có một ngày thôi. Đợi cho bọn chúng tới nơi chúng ta cũng tiêu tùng cả, vậy thì còn kịch kiếc cái quái gì mà hát nữa hả?!”
Vu sư chậm rãi nhắm mắt lại – “Ta đã dùng hết sức, dù bất luận thế nào, phải cầm cự được ba ngày.”
“Vương gia…” – Vu sư đột nhiên cất lời – “Trọng điểm không phải đám người giang hồ kia, mà là nhân mã của Hắc Vân Bảo.”
“…Hắc Vân Bảo?” – Thụy Vương cúi xuống âu lo, lát sau thì cười mỉm – “Phải, ta có con bài tẩy tốt như vậy, sao lại vội quên cho được?” – Nói rồi thì quay bước ra ngoài trướng.
Độ mấy hôm nay, dùng xong cơm trưa Tiểu Hoàng sẽ cùng Văn Xương Minh chơi một ván cờ. Cả hai còn có thể trò chuyện cùng nhau, cùng nhắc đến nên đọc những quyển sách nào. Dẫu sao, họ đều là những người đọc sách, những chủ để có thể trò chuyện do đó cũng nhiều hơn, qua mấy ngày đã trở thành quen thuộc.
Đương hạ một quân xuống, chợt nghe tiếng hô của thủ vệ ngoài cửa – “Tham kiến Vương gia.”
Văn Xương Minh hốt hoảng đứng bật dậy, Tiểu Hoàng quay sang nhìn cánh cửa thì thấy Thụy Vương bắt tay sau lưng, ung dung đi tới. Thấy hai người đang giữa cuộc cờ, Thụy Vương sửng sốt ra mặt, nhưng tức khắc đã lấy lại nụ cười mà khoan thai tới gần.
“Vương gia…” – Văn Xương Minh cung kính thi lễ với Thụy Vương rồi lùi sang bên.
Thụy Vương gật nhẹ đầu – “Xem ra, Xương Minh cùng tiểu tiên sinh rất thân thiết.”
Văn Xương Minh trắng bệt mặt mày, nhanh nhảu cười – “Chỉ là bồi tiểu tiên sinh giết thời gian mà thôi ạ…”
Thụy Vương gật dù. Văn Xương Minh liền dẫn ngay mọi người lui ra ngoài viện.
Tiểu Hoàng nhìn Thụy Vương từ tốn ngồi xuống cạnh mình, trong lòng cảm thấy may sao Tư Đồ có việc phải ở lại Hắc Vân Bảo.
“Tiểu tiên sinh, mấy hôm nay có được khỏe không?” – Thụy Vương cười mà hỏi.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu.
Thụy Vương nhìn Tiểu Hoàng chằm chặp một lúc rồi than thở trong lòng. Tên nhóc Hoàng Bán Tiên này ấy vậy mà càng nhìn càng thấy dễ ưa.
“Tiểu tiên sinh hẳn cũng rõ bản vương tới lần này là vì sao?” – Thụy Vương hỏi, chỉnh trang lại y phục chút đỉnh.
Tiểu Hoàng trầm lặng một lúc, rồi gật đầu.
“Ấy?!” – Thụy Vương giật mình – “Ngươi biết à? Nói ra thử đi.”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn hắn – “Tất phải liên quan đến việc Tề Dịch phát binh tấn công.”
“…Ha ha.” – Thụy Vương ngước đầu khanh khách cười, khẽ chạm tay qua khuôn mặt Tiểu Hoàng – “Thông minh lắm.”
“Bản vương đi thẳng vào đề được rồi.” – Thụy Vương đứng lên, thong thả dạo bước bên cạnh Tiểu Hoàng – “Đại quân của Tề Dịch có thực lực trội hơn rất nhiều, áng chừng ngày mai đã có thể áp sát đại doanh của ta, viện binh của bản vương lại phải tốn hết ba ngày mới tới…Cho nên, bản vương muốn tham vấn tiểu tiên sinh chút đỉnh, liệu có kế sách nào tốt chăng.”
Tiểu Hoàng nghe Thụy Vương nói xong thì cúi xuống lặng im, tựa hồ như đang có điều trầm tư.
“Sao nào?” – Thụy Vương tới gần, chồm người qua hỏi Tiểu Hoàng – “Không muốn ra chủ ý cho ta ư?”
Tiểu Hoàng nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói – “Ta không có cách…Về mặt chiến sự, ta không hiểu biết.”
Thụy Vương chậm rãi ngước đầu lên mỉm cười, rồi bất thình lình túm lấy cánh tay Tiểu Hoàng xách y dậy.
Tiểu Hoàng bị tóm lấy thì đau đớn. Y chống cự không được, bị Thụy Vương kéo tới trước mặt ép phải ngước mặt lên nhìn thẳng vào hắn.
Thấy sự quật cường ẩn hiện trong đôi mắt Tiểu Hoàng, hơn nữa còn là trên một khuôn mặt thanh tú động lòng người, trong lòng Thụy Vương khẽ xao động.Lão ngửi thấy mùi hương man mác đặc biệt trên cơ thể Tiểu Hoàng, đố mà thoát khỏi tà niệm trong lòng – “Ngươi không phải bán tiên đấy sao? Thế nào lại không có cách? Có được bán tiên thì có cả thiên hạ.” – Thụy Vương siết lực trên tay mạnh hơn, cảm giác được cánh tay Tiểu Hoàng nhỏ gầy và mềm mại thì một trận hưng phấn chợt xông lên trong cốt tủy.
Một bên cánh tay của Tiểu Hoàng vô cùng đau đớn, không còn cách nào khác đánh cắn răng không nói tiếng nào.
Thụy Vương thấy vẻ cố sức chịu đau trên khuôn mặt y thật khiến cho người ta xiêu lòng, bèn nới lỏng bàn tay một chút mà cười – “Bản vương thô lỗ, đã làm tiểu tiên sinh hốt hoảng rồi.”
Tiểu Hoàng vươn tay kia nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay bị siết đến đau, lặng lẽ không nói.
“Có biết vì sao Tề Dịch phát binh trước thời hạn không?” – Thụy Vương mỉm cười hỏi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ngước lên, Thụy Vương nhìn vào đôi mắt y – “Bởi vì kẻ giá họa cho Tư Đồ, là Tề Dịch!”
Tiểu Hoàng thảng thốt mở to hai mắt. Thụy Vương thấy bộ dáng giật mình của y khả ái quá đỗi, không ghìm được phải choàng tay qua lưng y kéo về phía lão. Cảm giác trong tay thật mềm mại và tinh tế, và rồi cả cơ thể ấm áp đó, khiến cho lão ngứa ngáy khó kềm chế được, tay lại ghì chặt thêm mấy phần.
Tiểu Hoàng bị ôm sinh khó chịu. Y giãy dụa, rồi chợt nghĩ đến đôi tay Tư Đồ hẳn còn to lớn hơn Thụy Vương nữa, thế nhưng ngay cả khi hắn mất kiên nhẫn nhất cũng chưa bao giờ làm y đau nhức…Tư Đồ quả là một người quá sức dịu dàng.
Thụy Vương để ý thấy Tiểu Hoàng thất thần thì cau mày, lạnh lùng nói – “Ngươi đoán đi, nhược bằng Tề Dịch tiêu diệt được ta nội trong ba ngày, tới lúc đó Tư Đồ sẽ lại quay sang đối mặt với đám người trong giang hồ. Tề Dịch cùng bọn nhân sĩ giang hồ nhất tề tấn công lên Hắc Vân Bảo, vậy thì Hắc Vân Bảo sẽ nguy hiểm trùng trùng.”
Tiểu Hoàng cau khẽ chân mày như đang suy tính điều gì, sau đó giương mắt lên nhìn Thụy Vương hạ giọng nói: “Ông thả ta ra.”
Thụy Vương gật đầu cười, nói – “Chúng ta vào trong phòng bàn thảo kỹ càng!” – Vừa nói vừa túm Tiểu Hoàng kéo vào phòng.
Nơi ngoài viện, sắc mặt Văn Xương Minh trắng nhợt ra, từ phía xa y trông thấy Tiểu Hoàng bị Thụy Vương kéo vào phòng, trong lòng bất giác có một nỗi căm hận bốc lên.
Thụy Vương kéo Tiểu Hoàng vào trong phòng, đóng cửa lại rồi cười khẽ – “Trong này an tĩnh, ngươi cứ từ từ mà nghĩ, ta chờ ở đây.” – Vừa nói vừa tới ngồi xuống bên bàn, tự rót lấy cho mình một chén trà.
Tiểu Hoàng rút bàn tay vào trong tay áo, nhẹ nhàng mân mê mảnh ngọc hình thỏ con trên cổ tay mình rồi ổn định lại tinh thần một chút. Y chậm rãi tiến đến cạnh bàn, nói – “Ta giúp ông nghĩ cách…Ông thả ta trở lại!”
Sắc mặt Thụy Vương chuyển lạnh lùng. Lão ta đứng phắt dậy bắt lấy cằm Tiểu Hoàng – “Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?”
Tiểu Hoàng quyết không lùi bước, chỉ nhìn chằm chằm vào Thụy Vương mà hỏi – “Nếu ông chịu đồng ý, ta đảm bảo ông có thể cầm cự được ba ngày. Nếu không, thì cứ đồng quy vu tận[3] đi!”
“Ha hả…” – Thụy Vương thấy thiếu niên vốn dĩ rất e dè ấy thế mà lại mơ hồ hiện ra một sự tao nhã tuyệt thế xuất phát từ sâu trong xương cốt. Tim lão đập tăng tốc mà không thể kềm chế. Lão gật đầu – “Có gan lắm. Ta chấp nhận cho ngươi. Ngươi ra kế sách cho ta, ta thả ngươi về với gã Tư Đồ.”
“Ông hứa phải giữ lời!”
“Đó là tự nhiên!” – Thụy Vương khoát tay – “Ta là Vương gia một triều, cớ gì phải lừa gạt người?!”
Tiểu Hoàng thụt lùi về sau một bước, nói – “Ngăn cản nhân mã của Tề Dịch không khó, là lấy sở trường đánh sở đoản.”
“Lấy sở trường đánh với sở đoản?” – Thụy Vương vuốt cằm, chờ Tiểu Hoàng nói tiếp.
“Quân mã của Tề Dịch chỉ quen quanh năm chiến chinh nơi miền Bắc, chỉ thích trời hanh khô, không ưa ẩm thấp. Chỉ chuộng lạnh, không hạp nóng.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói.
“Ừ” – Thụy Vương gật dù – “Thế thì sao?”
Tiểu Hoàng tiếp tục một cách khoan thai vừa phải – “Cao thủ trong doanh trại của ông rất nhiều, chỉ cần nghĩ ra cách khiến một bộ phận trong quân đội của Tề Dịch xuất hiện triệu chứng của bệnh thổ tả, vậy là được.”
“Trên nôn ói dưới lị tả…” – Thụy Vương suy tính một hồi – “Ngươi nói phải hạ độc? Có điều, nếu phải dùng thuốc để giảm sức lực chiến đấu, mà với mười vạn binh mã của hắn…sợ rằng không được thực tế.”
Tiểu Hoàng lắc đầu, nói – “Ta vừa mới nói, binh mã của Tề Dịch quanh năm chinh chiến miền Bắc, ưa khô, kị ẩm, ưa lạnh, kị nóng. Vậy ông đoán đi, ông ta lúc nhập Thục sợ nhất điều gì?”
Thụy Vương ngẫm nghĩ lại, rồi bừng tỉnh đại ngộ – “Không thích ứng khí hậu!”
“Đúng vậy!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Chỉ cần hôm đầu tiên có mười người xuất hiện bệnh trạng, ngày thứ hai là một trăm. Quân tâm của Tê Dịch sẽ dao động. Ông ta cũng sẽ sợ qua hôm kế nữa sẽ có một ngàn. Sợ nhất là khi chính thức đụng độ với ông rồi, quân lính của ông ta vì không chịu được khí hậu mà sức tác chiến giảm sút. Trừ việc đối phó ông ta thì còn phải lo lắng đến lúc phải đối phó với nhân mã của Tư Đồ, vốn toàn là người đất Thục, cho nên…”
“Cho nên, hắn sẽ trì hoãn tốc độ, gấp rút cho tìm lang trung để điều trị khỏi cho bọn chúng, đảm bảo không có ai bị chứng không chịu được khí hậu nữa, đồng thời trọng chỉnh quân tâm, mới có thể tiếp tục…Để làm được những điều này chí ít cũng phải mất hai ngày.” – Thụy Vương gật gù, cho rằng kế này quá tinh diệu, rồi nghe thấy Tiểu Hoàng chợt nói – “Mặt khác, ông dẫn quân chủ lực sang đóng bên kia khe núi Vu sơn, bày ra bộ dáng quyết tâm muốn tử chiến cùng với ông ta, nhất định Tề Dịch sẽ vì sự an toàn mà sẽ triệt binh về phía sau. Như vậy, có thể kéo dài thêm một ít thời gian nữa. Về phương diện khác thì cũng có thể chấn chỉnh nhuệ khí quân sĩ của ông…A”
Tiểu Hoàng nói còn chưa hết đã bị Thụy Vương thô bạo ôm ghì vào lòng. Chỉ thấy sự mừng sỡ chứa đầy trong mắt Thụy Vương, lão ta cười – “Thảo nào cứ nói rằng có được bán tiên thì đoạt cả thiên hạ…Quả nhiên không phải giả, ngươi thực sự là thần tiên hạ phàm!”
Tiểu Hoàng dùng tay đẩy lão ra cự tuyệt, nói – “Ông đã đồng ý thả cho ta đi”
“Thả ngươi đi…tất nhiên có thể rồi!” – Thụy Vương cười – “Bất quá thế nhân cũng có nói, được ngươi tức được cả thiên hạ. Ngươi để cho ta có được thiên hạ trước rồi mới thả thì cũng đâu trễ, có phải không?”
Tiểu Hoàng thấy ánh mắt khác lạ của Thụy Vương thì có chút sợ hãi. Trong lòng y biết rõ Thụy Vương tuyệt đối sẽ không thả cho mình đi. Nhưng nếu Thụy Vương chỉ vừa mới hỏi mà y đã ra chủ ý cho lão, thì khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ. Thế nên y mới đưa ra điều kiện rằng phải thả mình đi như thế… Nhưng sao bộ dạng của Thụy Vương lúc này có chút gì quái lạ.
“Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao Tư Đồ muốn thành thân với ngươi.” – Thụy Vương xốc lấy Tiểu Hoàng đi về phía giường ngủ.
Tiểu Hoàng khẩn trương đứng dậy muốn vùng ra, nhưng rồi cũng bị ném vào trong giường, khiến y choáng váng một lúc. Ngẩng đầu lên thì thấy trên người nặng trịch, Thụy Vương đã bắt đầu áp xuống.
“Hắn ta cũng muốn có được thiên hạ” – Vừa nói vừa cởi vạt áo Tiểu Hoàng ra, nói có chút lẩy bẩy – “Muốn có thiên hạ, thì phải có ngươi trước đã!”
Tiểu Hoàng cản bàn tay của lão ta lại, nghiến răng không lên tiếng, nhưng khí lực của y làm sao mà địch nổi Thụy Vương. Vạt áo bị cởi ra, còn người thì bị đẩy lên giường. Thụy Vương nhanh như cắt hôn mạnh vào cổ Tiều Hoàng. Y chấn kinh, không kềm nổi một tiếng hừ khẽ. Có điều một tiếng nhỏ đó không thể cản trở được động tác của Thụy Vương, trái lại còn khiến lão ta thêm hấp tấp, rống dữ dội một tiếng rồi cởi phăng vạt áo trước của Tiểu Hoàng ra. Đập vào mắt là một miền trắng tuyết, chiếc xương quai xanh tinh xảo, còn có hai điểm thù du hồng nhạt như ẩn như hiện trước gờ ngực. Thụy Vương hổn hển thở, cúi đầu cắn mút lên xương quai xanh của Tiểu Hoàng, sự mềm mịn trắng nõn đi vào trong miệng khiến trong lòng lão ta xáo trộn không yên. Hai tay lại ở trên vùng hông Tiểu Hoàng vừa miết vừa cấu lấy y phục.
Tiểu Hoàng cắn răng, chết cũng không lên tiếng. Y giơ tay lên phản kháng, có điều thực sự bị làm cho đau đớn nên phải khổ sở hừ nhẹ một tiếng. Dáng vẻ trúc trắc ngượng ngùng ấy khiến trong tim Thụy Vương ngứa ngáy đến độ sắp phát rồ đến nơi, thật sự ao ước có thể nuốt trọn người ở trước mặt lão vào trong bụng, tay lại càng thêm dùng sức. Nhanh chóng, trên cánh tay Tiểu Hoàng đã ứ vài bết bầm xanh, ống tay áo bởi vì vùng vẫy mà rách toạc ra, mảnh ngọc hình thỏ trắng buông lơi rồi rớt xuống. Tiểu Hoàng trông thấy thế, vành mắt đỏ hoe lên.
Thụy Vương ngậm lấy những sợi tóc mướt mồ hôi trên thái dương Tiểu Hoàng, rồi cúi xuống, thấy người trước mặt hắn nước mắt rưng rưng, mặt mũi ửng đỏ mà còn tỏ ra vẻ quật cường cắn răng chịu đựng, quả thực là muốn đoạt luôn mạng của lão mà. Lão nhịn không được mắng nhỏ một tiếng – “Tiểu yêu tinh! Hôm nay không cho ngươi dục tiên dục tử thì không xong.”
Lão lôi hai tay Tiểu Hoàng đặt tại sang hai bên mặt y, rồi cúi đầu xuống dò tìm đôi môi của y. Người dưới thân vùng mạnh né tránh, nhưng vùng cổ trắng nõn đã lộ ra ngoài, Thụy Vương trông thấy mà mắt đanh lại, vươn qua hung tợn vừa hôn vừa mút hết một trận. Bụng dưới của lão ta khô nóng, Thụy Vương áp vùng cương lên nơi khố hạ vào thắt lưng Tiểu Hoàng, càng không ngừng ra sức mà nghiền mà cọ, trong miệng phát ra những tiến gầm gừ như thú vật. Chỉ thấy, thiếu biên ở dưới thân vừa thẹn vừa giận, như muốn chết giấc đi thôi, nhưng bản thân lại không chịu cầu xin tha thứ, cũng chẳng nói tiếng nào. Trong lòng lão càng muốn nhìn thấy bộ dạng chực khóc vừa nãy của y! Suy nghĩ của Thụy Vương nóng ran lên. Lão ngoạm lấy vành tai Tiểu Hoàng, vói đầu lưỡi vào trong tai vừa hôn vừa liếm lấy rồi hào hển thở dồn – “Ngoan…bản vương cũng coi như đã trải qua vô số người, nhưng chưa thừng thấy qua ai kỳ diệu như ngươi. Ngươi đừng giãy, bản vương sẽ ôn nhu hơn, thưởng cho nguơi một đêm vui thích, thế nào? Ngươi chưa từng trải sự đời có phải khôing? Nhưng bản vương sẽ có cách khiến cho ngươi thoải mái!”
Tiểu Hoàng nghe thấy những câu khó nghe như vậy của Thụy Vương, thì cắn răng cố sống cố chết cự tuyệt – “Ông.. còn không mau đi đối phó tề Dịch…A” – Tiếng kinh hô ấy, là bởi vì toàn bộ chiếc áo đã bị xé toạc. Thụy Vương nghe thấy một chút thanh âm xấu hổ chực khóc của Tiểu Hoàng, thì cả linh hồn cũng suýt chút nữa bốc hơi, dưới thân cũng khô nóng thêm mấy phần. Lão ôm lấy Tiểu Hoàng xoa nắn một hồi thì bắt đầu nảy sinh tà niệm. Thấy dáng dấp người ở dưới thân mình trong sạch thanh khiết nhường ấy, dĩ nhiên muốn hôm nay y hoàn toàn thuộc về chính bình. Mồm lão lại phát ra những câu đùa bỡn chốn cung đình – “Công phu của bản vương ghê gớm lắm đấy, trong vòng một canh giờ đảm bảo ngươi tan hết ra thành nước!” – Vừa nói vừa hung hăng cắn điểm nhô lên trước ngực Tiểu Hoàng.
“Không…” – Chữ không của Tiểu Hoàng vừa ra khỏi miệng liền nghiến răng giữ lại, lấy tay đẩy vai Thụy Vương ra. Bàn tay Thụy Vương ghì chặt lấy vai y ấn xuống đến cùng, cúi đầu vươn lưỡi ra liếm trước ngực Tiểu Hoàng – “Kêu đi, thanh âm nghe hay như thế mà, ngươi càng kêu to, bản vương càng cao hứng!” – Vừa nói vừa lấy tay rờ rẫm nơi bụng dưới của Tiểu Hoàng, dò dẫm dần xuống phía dưới. Tiểu Hoàng kinh hãi, liều chết để phản kháng, nghiến chặt hàm lại và nghĩ đến việc cắn lưỡi. Nhưng rồi trong lòng lại nhớ đến Tư Đồ, thế là trận trận không cam lòng…
Ngay lúc thời khắc nguy cấp vạn phần ấy, chợt nghe một trận tiếng bước chân hối hả vang lên trước cửa, giọng gào của Văn Xương Minh truyền đến. – “Vương gia! Vương Gia, có quân báo khẩn cấp!”
Thụy Vương đang lúc dục hỏa đốt ngươi, không chút ngó ngàng gì tới việc này. Lão kéo tuột lớp áo đã rách bươm của Tiểu Hoàng xuống,để lộ một bên vai và cánh tay trắng ngần như tuyết, chồm tới vừa hôn vừa cắn, rống lớn: “Cút!”
Văn Xương Minh cũng không đi, vừa gõ cửa vừa la toáng lên – “Lãnh tướng quân vừa gửi tin báo tới, nói binh mã của Tề Dịch lập tức sẽ tới khe núi Vu sơn.”
Đầu óc Thụy Vương trong tích tắc bình ổn xuống, rồi chợt nghe tiếng Tiểu Hoàng hổn hển nói – “Nếu như…Tề Dịch qua được khe núi, ông lập tức không còn con đường thắng!”
Thụy Vương quay đầu sang hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng, cúi xuống cố sức hôn một cái bên cổ y, nói – “Ngươi trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai. Sớm muộn gì ta cũng nuốt ngươi vào bụng, ngươi dễ bảo hơn đi!” – Nói rồi bèn căm giận đứng dậy sửa sang quần áo của chính bản thân mình. Cố nén lại cơn không cam tâm trong lòng, Thụy Vương lườm mắt với Tiểu Hoàng đang ở trong giường thêm lần nữa, rồi hậm hực dậm chân bỏ đi.
Mới ra được trước cửa đã thấy có Văn Xương Minh đứng chờ ờ một bên, bèn vung tay lên tát y một bạt tai, rồi nhấc giân đá y lăn quay trên mặt đất, nói – “Nô tài nhà ngươi, trông nom y cẩn thận cho ta, từ nay về sau không cho phép y ra khỏi phòng! Cho y ăn thêm mấy món bổ dưỡng, nuôi béo mập lên chút đỉnh!” – Nói rồi gầm ghè đi mất.
Văn Xương Minh xoa xoa nơi vùng thắt lưng đau buốt. Thấy Thụy Vương đi rồi, y hớt hải hạy vào trong phòng, chỉ thấy Tiểu Hoàng áo quần lộn xộn ngồi trên giường, trên cổ ứ những vết loang lổ thì cuống cuồng hỏi – “Cậu có sao không hở? Đừng sợ, lão ta đi rồi.”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn Văn Xương Minh hồi lâu, rồi mới nhỏ giọng nói – “Cảm tạ ngươi.”
Văn Xương Minh đỏ bừng mặt, nhanh chóng kê bình phong và dục dũng ra, rồi tự mình đi bưng nước nóng tới đổ đầy vào dục dũng, rồi lại đi lấy y phục mới, nói với Tiểu Hoàng – “Cậu tắm rửa đi…ta…ta canh chừng dùm cậu cho. Cậu đừng sợ, trong nhất thời lão ta không tới được đâu.”
Tiểu Hoàng gật đầu, chờ Văn Xương Minh ra ngoài rồi thì mới rút bỏ y trang, cẩn thận tẩy rửa hết vùng cổ và những nơi bị Thụy Vương chạm qua. Có điều, da của y vốn trắng ngần, những vết tích loang lổ kia không có cách nào khác để tiêu tan, chuyển sang những vết màu đỏ nhạt, rồi còn có cả những vết đỏ sẫm ứ máu.
Tiểu Hoàng mặc y phục xong rồi còn dùng thêm một tấm áo, khoác chiếc cổ mình cho thật chặt. Y đi đến bên giường, cầm chú thỏ ngọc trong tay mà ngẩn ngơ.
Văn Xương Minh vào trong dọn dẹp dục dũng đi, thấy Tiểu Hoàng đang im ắng ngồi ở đó thì có chút tiếc thương – “Sao cậu không kêu lên chứ? Nếu ta nghe thấy cậu kêu thì đã tới cứu cậu sớm hơn rồi.”
Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Văn Xưiơng Minh, trầm giọng mà nói – “Ngươi đã giúp ta được rất nhiều…đa tạ.”
Văn Xương Minh chậm rãi đến bên cạnh Tiểu Hoàng, thận trọng mở lời – “Cậu không sợ sao?”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói – “Ta không sợ.”
Văn Xương Minh không hiểu – “Lão ta ức hiếp cậu như vậy, vì sao cậu không khóc? Cậu cứ khóc rồi van xin mấy tiếng, chắc chắn lão sẽ nản lòng mà thôi!”
Tiểu Hoàng xiết chặt mảnh ngọc thỏ con trong tay mình, nói – “Trên đời này, ta chỉ khóc vì một người mà thôi.”