Tư Đồ nhìn vào hình người chiếu trên tường một hồi lâu, rồi lại quay sang ngắm Tiểu Hoàng. Mấy lần như vậy, hắn xoa xoa cằm: – “Ừm, cũng còn có gì đó không giống lắm”
Tiểu Hoàng chớp chớp mắt, đi đến bên tường cẩn trọng quan sát. Người bình thường nhìn vào sẽ thấy hình người này giống y như đúc, nhưng cũng không thể nào thấy cho rõ ràng rằng giống ở chỗ nào. Tiểu Hoàng cũng không rõ, chỉ là ra vẻ nghi hoặc nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ đặt đèn lên bàn uống trà, đi đến bên người Tiểu Hoàng, vươn tay ra sờ vào hình người trên tường, đầu ngón tay miết qua dấu ấn màu đỏ: – “Là người này tên Ân Tịch Ly, hay người vẽ bức tranh mới tên là Ân Tịch Ly?
Tiểu Hoàng lắc đầu ngước lên hỏi: – “Chúng ta giống nhau lắm sao?”
Tư Đồ cười cười: – “Cũng có chút không giống.”
“Ưm” – Tiểu Hoàng quan sát thêm một hồi rồi nói: – “Người này trông lớn tuổi hơn ta.”
“Không chỉ có vậy” – Tư Đồ nhướn mày: “Có cảm giác hắn so với ngươi hoàn toàn không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào?” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Ừm…nhìn qua ngươi có vẻ thành thật hơn hắn” – Tư Đồ cười ha hả mà rằng – “Nếu như lần đầu tiên ta thấy người này, nhất định sẽ không tới trêu chọc hắn.”
Tiểu Hoàng nhỏ giọng thủ thỉ: – “Huynh cũng thừa nhận là khi dễ ta nha…”
“Nói cái gì hử?” – Tư Đồ giật tóc y.
“Không mà…” – Tiểu Hoàng vội vàng kéo tóc về, xoay người bước về phía giá sách, rồi nghe Tư Đồ mở miệng: – “Có điều trông hắn có khí chất hơn ngươi.”
“Ừ.” – Tư Đồ gật đầu – “Hay nói cách khác, nếu cả hai đều đứng song song trước mặt ta, ta chắc hẳn phải nhìn hắn nhiều hơn.”
Tiểu Hoàng chăm chăm nhìn Tư Đồ một hồi, rồi quay đi về phía bên chiếc bàn đang đặt đèn ***g, đưa tay tóm lấy chiếc đèn kia rồi dúi nó vào tay Tư Đồ, xong ấm ấm ức ức trừng mắt nhìn hắn một cái, quay lưng bỏ đi.
Tiểu Hoàng quay lại lườm cho hắn một cái, giật tay khỏi hắn khiến hắn loạng choạng sang một phía. Y chỉ chỉ tay về phía chiếc đèn ***g, trừng mắt nhìn Tư Đồ: – “Huynh thích thì cứ lấy đi.”
Tư Đồ nghe xong thì bật cười đến híp mắt, rướn người qua nói: – “Ghen đó hử? Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, hơn nữa người này nhìn qua cũng biết, chắc chắn nếu không phải phụ thân thì cũng là thân thích của ngươi.”
Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Tư Đồ. Đột ngột y hỏi: – “Vậy nếu như người này tuổi còn trẻ, và giống hệt hình vẽ trên ***g đèn này thì sao?”
Tư Đồ sửng sốt, trong nhất thời không rõ được ý tứ của Tiểu Hoàng.
Thấy Tư Đồ chần chừ, sắc mặt Tiểu Hoàng trắng bệch ra. Y nói – “Quên đi” – rồi liền xoay người sang ngó nghiêng đống sách xếp trên kệ.
Tư Đồ nhận ra tiểu hài tử đang giận thật rồi, không phải hắn chỉ nói vui một câu đó sao, tiểu hài tử chết bầm này sao hẹp hòi quá vậy. Nhưng thấy Tiểu Hoàng lờ tịt hắn mà chuyên tâm giở sách, không hiểu sao Tư Đồ có chút hoảng hốt.
Đại đa số sách đều có một lớp bụi dày đóng trên mặt, Tiểu Hoàng vỗ vỗ vài cái rồi cẩn thận giở ra đọc.
Tư Đồ cũng lấy một quyển sách xuống, phủi phủi bụi rồi đưa qua Tiểu Hoàng như để lấy lòng chút xíu.
Tiểu Hoàng không cầm lấy, mà vươn tay ra lôi một quyển khác.
Tư Đồ cau có, kéo y một cái, đoạt lấy sách trên tay y mà nói: – “Ta chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi tưởng thật cái gì vậy?”
Tiểu Hoàng không nói năng, chỉ cúi đầu như đang suy tư gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Tư Đồ: – “Thật ra ta cũng biết người đó so với huynh tốt hơn, nếu hai người cùng nhau đứng trước mặt ta, ta sẽ nhìn vào người đó.”
Tư Đồ nghe Tiểu Hoàng nói xong thì chân mày nhíu chặt thành một chỗ, mặt mũi sa sầm: – “Cái gì?”
Tiểu Hoàng không nói lời nào, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.
Thế là Tư Đồ thấy bực bội, đang muốn kéo Tiêu Hoàng mà lý sự mấy câu, nhưng đột nhiên sực nhớ: Khi hắn nói ra lời kia, cảm giác của Tiểu Hoàng có phải là thế này hay không?
Hắn lại nhìn Tiểu Hoàng đang cúi đầu xem sách, biết mình đã làm sai rồi, bèn xoa xoa cằm vươn người qua nói: – “Lúc nãy là ta không tốt.”
Tiểu Hoàng lườm hắn một cái, im lặng.
“Đừng giận nữa.” – Tư Đồ nói – “Mỗi người một lần, huề nhau đi.”
Tiểu Hoàng chỉ cúi đầu, một lát sau thì nhẹ nhàng gật gật.
Tư Đồ thở phào ra nhẹ nhõm, cũng đi đọc qua những quyển sách khác, thi thoảng lại liếc qua Tiểu Hoàng, thấy sắc mặt y so với lúc nãy chẳng thay đổi gì, chỉ là trong ánh mắt dường như đang ẩn chứa một điều gì đó…rất nhạt nhòa, không thể nào trông rõ, nhưng hắn không hiểu sao càng nóng lòng hơn, tiểu hài tử không phải vẫn đang giận mình nói bậy đó chứ?
Tiểu Hoàng nghe Tư Đồ nói thì quả thật lúc đầu có chút xíu nhỏ mọn, nhưng về sau càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Y nhớ rõ lúc trước Tư Đồ từng nói với mình rằng nếu như tìm khắp chung quanh mà không có ai tốt hơn y, hắn sẽ thích y. Nói cách khác, nếu có người nào đó tốt hơn y, chẳng phải Tư Đồ sẽ đi thích người đó sao? Nghĩ đến đó, có một cảm giác nản lòng thoái chí trong y. Tiểu Hoàng lắc đầu nguầy nguậy, tự cười mình sao lại đi nghĩ mấy chuyện lung tung vô vị thế này chứ. Giữa y với Tư Đồ vốn lẽ cũng không ước định nhau điều gì. Ba năm thôi mà, sớm muộn gì cũng xa nhau thôi. Hơn nữa, Tư Đồ nguyên là muốn tìm một người tốt nhất để bầu bạn cùng hắn cả đời. Đó là tự do của hắn, có điều người tốt nhất là ai đây? Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng y hiểu rõ rằng mình không phải là người tốt nhất rồi.
Y cầm sách mà nghệch cả người ra, một lúc trôi đi, Tư Đồ càng nhìn càng thấy không ổn, ý loạn tâm phiền.
Hai người không nói một lời mà đọc hơn nửa canh giờ, ấy nhưng sách trên kệ quả thật nhiều quá. Lẽ ra gặp nhiều sách như vậy Tiểu Hoàng phải rất cao hứng mới đúng, nhưng hôm nay y ngay cả tâm trạng để đọc sách cũng không có, chỉ lật qua từng trang một cách vô mục đích thế thôi.
Tư Đồ khẽ thở dài, cướp lấy sách trong tay y, kéo y đến trước mặt mình mà ngắm nghía.
Tiểu Hoàng cúi đầu, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Tư Đồ vươn tay nâng cằm y lên, nghiêm giọng nói: – “Là ta không tốt, ta không nên nói vậy, ngươi còn đang giận cái gì? Nói ta nghe đi.”
Tiểu Hoàng ngước mắt nhìn Tư Đồ một hồi lâu, trong lòng từ từ nhẹ nhõm. Lẽ ra cũng chẳng trách được Tư Đồ điều gì, nếu hắn có thể nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao chính mình cũng không biết có sống qua được ba năm nữa hay không. Nếu Tư Đồ thực sự tiến tới với y, không chừng sau này sẽ khiến hắn đau lòng, còn mình cũng sẽ không an tâm…Như vậy tính ra có gì tốt đâu.
Nghĩ ngợi xong, Tiểu Hoàng lắc đầu mỉm cười.
Tư Đồ nhìn y một lúc, thấy Tiểu Hoàng dường như đã trở về bộ dạng bình thường, mới buông y ra.
Tiểu Hoàng trấn định tâm tình một chút, đuổi hết những rối loạn trong đầu mình đi, rồi đến trước giá sách nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chăm chú kiểm tra sự sắp xếp. Lần này y không bị phân tâm, từng quyển một thấy đều tỉ mỉ, thoáng sau đã phát hiện có điều gì đó thú vị.
Ân Tịch Ly tựa hồ rất thích dùng chu sa viết mấy câu chú giải lên sách mà ông ta đọc xong. Tiểu Hoàng xem qua vài cuốn thì vui vẻ suýt nữa bật cười thành tiếng. Ngôn ngữ của Ân Tịch Ly hài hước sắc bén, góc nhìn cũng nghiêm khắc lạ thường, từng chỗ sai một trong sách đều nhất quyết phải chỉ ra, còn có thể chua thêm mấy câu trêu chọc, chê cười hay mai mỉa đều rất mực có phong thái sang cả. Thật sự là khiến người ta cùng lúc vừa khóc vừa cười, phải thán phục văn tài của ông ấy một phen.
Tư Đồ vẫn đứng một bên quan sát, phát hiện Tiểu Hoàng đã trở về bộ dáng như xưa. Theo lý mà nói, hắn nên vui mới đúng. Nhưng chả hiểu vì lẽ gì mà trong lòng dường như đang phiền muộn chuyện chi đó, thấy khó chịu vô cùng. Hắn tự mắng mình có phải đã bị vấn đề gì rồi không, tiểu hài tử vui vẻ cũng thấy không được, mà y mất hứng càng không xong.
Mặc kệ Tư Đồ đang đứng ngồi không yên, Tiểu Hoàng đã bị hấp dẫn sâu sắc bởi ngôn từ của Ân Tịch Ly. Đọc từng câu từng câu một, càng đọc càng thấy hài lòng, rồi chợt ngẩng mặt lên cười nói: – “Người này quả nhiên thú vị.”
Tư Đồ thấy khó ở, chẳng biết vì sao khi Tiểu Hoàng vừa khen Ân Tịch Ly xong khiến hắn thấy rất bực bội. Tư Đồ nghĩ cho kỹ lại thì thấy cũng đúng thôi. Tiểu Hoàng thích đọc sách, so với một gã nhà quê như hắn dĩ nhiên sẽ thích người có học vấn như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới nhóc con này có thể thích ai đó hơn cả mình, Tư Đồ cảm thấy rầu rĩ hết cả người.
“Đừng đọc nữa” – Đi qua cầm lấy quyển sách trên tay Tiểu Hoàng, Tư Đồ phiền muộn nói: – “Rốt cuộc cũng không có đầu mối gì đâu, đã lâu quá rồi.”
Tiểu Hoàng bị cướp sách thì có chút ủ rũ, nhìn sang Tư Đồ mà lắc đầu, chừng như muốn đoạt sách lại. Nhưng Tư Đồ đã xếp sách lại trên kệ, trợn trừng: – “Có cái gì hay ho đâu!”
Tiểu Hoàng không lấy sách nữa, chỉ là càng cảm thấy mất hứng.
“Đi.”- Tư Đồ dắt tay y đi về phía cửa sổ, khi phát giác ra tay Tiểu Hoàng có hơi lạnh thì quay đầu lại hỏi: – “Ngươi lạnh hử?” – Nhưng đập vào mắt là vẻ mặt mất mát của Tiểu Hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, còn biểu cảm thì cô đơn.
“Hô…” – Tư Đồ đột nhiên buông tay Tiểu Hoàng ra, thở dài một tiếng rồi đi qua đi lại trong phòng.
“Huynh sao vậy?” – Tiểu Hoàng thấy hắn dường như không ổn bèn nhỏ giọng hỏi han.
“Không biết” – Tư Đồ nhát gừng.
Tiểu Hoàng thấy tâm tình hắn bất ổn thì ngước đầu nhìn hắn hồ nghi.
Tư Đồ đi được mấy bước thì dừng lại, nói: – “Ta khó chịu quá chừng.”
Tiểu Hoàng càng bị hắn làm cho hoảng sợ, tiến lên mấy bước – “Khó chịu? Sao lại khó chịu? Có bệnh ư?”
Tư Đồ lắc đầu.
Tiểu Hoàng cẩn thận cầm tay hắn, nhẹ nhàng bắt mạch cho hắn.
Tư Đồ phát giác ngón tay Tiểu Hoàng chạm lên tay hắn, đầu ngón tay lành lạnh đó dường như có thần lực xuyên thấu qua những mạch máu, rồi lan tỏa hết tứ chi, cuối cùng thấm sâu vào đáy lòng. Những xao động không yên thoáng chốc lại bình ổn. Dần dà, cảm giác xáo trộn không biết vì sao kia cũng đã biến mất, cả người bắt đầu thư thái.
Tiểu Hoàng chăm chú bắt mạch cho Tư Đồ hồi lâu, không giải thích được bèn ngước mặt lên nói: – “Không có gì khác lạ a, huynh khó chịu ở đâu…”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tư Đồ cúi xuống hôn lấy.
Môi tương tiếp nhau, Tiểu Hoàng chợt thấy cả người ngơ ngẩn. Tư Đồ ôm choàng lấy lưng y, tay dần dà siết lại. Tiểu Hoàng bị hắn làm cho phát đau. Không hề giống như trong quá khứ, cái hôn hôm nay của Tư Đồ có gì đó hung hãn, hôn đến nỗi y muốn thở cũng thở không ra hơi. Tiểu Hoàng mơ hồ cảm thấy, Tư Đồ đang bất an.
Hôn một lúc lâu sau mới buông y ra. Tiểu Hoàng nhẹ nhàng thở gấp, không hiểu gì cả mà nhìn Tư Đồ trước mặt mình, nhưng đến cùng vẫn không thể nhìn rõ ra được biểu tình của hắn lúc này. Thế rồi lại bị ôm chầm lấy hung hăng hôn.
Vừa hôn, Tư Đồ vừa nhẹ nhàng vuốt ve lên tấm lưng cùng vùng cổ của Tiểu Hoàng, khiến cho toàn thân y càng lúc càng cảm thấy lạ lùng. Nhưng nhanh chóng, Tiểu Hoàng ngay cả một chút sức lực để giãy dụa cũng không dùng được nữa, chỉ đành phải ủy ủy khuất khuất mặc tình cho Tư Đồ “khi dễ.”
Tư Đồ hôn mãi cho đến khi toàn bộ cõi lòng rối bời của hắn an tĩnh trở lại, mới thả Tiểu Hoàng ra.
Tiểu Hoàng không hiểu gì cả, nhưng bởi vì khí tức hãy còn đang hào hển, y không có cách nào để nói năng, chỉ là giương mắt lên nhìn hắn, như thể muốn hỏi: – “Hiểu rõ cái gì cơ?”
“Ta đánh giá ngươi thấp quá rồi.” – Tư Đồ thấp giọng nói: – “Ngươi đã có thể khiến ta không thể nào khống chế được nữa, chỉ là ta còn chưa phát hiện ra thôi. Là ta có hơi ngạo mạn đến mức ngu ngốc, ngươi đừng giận.”
Tiểu Hoàng ngơ ngác.
Tư Đồ cúi xuống ôm lấy y, vùi đầu vào cổ y, nói: – “Ta không nên nói năng lung tung.”
Tiểu Hoàng do dự một lát, rồi vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt lên bờ vai Tư Đồ. Tư Đồ dường như đã có được cổ vũ mà ôm y càng thêm chặt.
Có những người chắc chắn không cố ý muốn lơ là, hoặc làm tổn thương một ai đó. Có điều chỉ là còn chưa mấy chín chắn, cho nên vẫn chưa kịp phát hiện ra ấy mà. Bây giờ, cho hắn một cơ hội để biết, nếu hắn còn chưa chịu biết, thì sẽ càng dễ dàng bỏ qua nhiều thứ hơn nữa mà thôi.
Tiểu Hoàng mỉm cười nhè nhẹ, Tư Đồ không phải không thương y, chỉ là còn chưa hiểu thật thấu đáo mà thôi.
Vẫn vỗ vai hắn như đang xoa dịu, Tiểu Hoàng cảm thấy phát thẹn trong lòng. Còn Tư Đồ vẫn đang nỗ lực ngẫm nghĩ, có phải chính hắn quá lơ là không hay biết rồi chăng?
…
Vừa lúc ấy, lại nghe từ bên ngoài cửa vọng vào một tiếng la kinh hãi: “Ai…Ai đó?”