Từ trên đỉnh núi phóng mắt nhìn xuống là một biển mây biêng biếc, chỉ thấy mây mù la đà phủ khắp, vách núi sừng sững cao ngất, cỏ cây xanh mướt động lòng người.
Nhật nguyệt cùng nhau xuất hiện ở hai phía chân trời, trên đỉnh trời một dải ngân hà dần hé lộ. Chừng như hết thảy vạn vật trên thế gian đều đã dung hòa vào trong biển mây bao la, cảnh tượng đẹp đẽ đến vô hạn.
Rõ ràng là đang đứng trước một cảnh thiên nhiên hùng vỹ đến thế, ấy vậy mà Tư Đồ không hề cảm thấy thích thú, cũng chẳng dừng chân buông lấy một lời tán thưởng.
Mấy ngày nay cả ba người cứ quanh đi quẩn lại trên ngọn Chư Phong.
“Tìm thấy đủ chưa?” – Tư Đồ hỏi Mộc Lăng, người lúc này đang chuyên tâm rửa các loại thảo mộc.
“Ừm, gần đủ rồi, chỉ còn thiếu mỗi Lạc Hà Thảo thôi.” – Mộc Lăng phủi sạch đất cát trên tay – “Vị thảo dược này phải hái vào lúc sáng sớm mới được. Ở bên sườn núi có một ít, sáng mai chúng ta đến đó hái thì có thể xuống núi rồi.”
“Hây dà…” – Tư Đồ thở hắt ra một hơi rồi lắc đầu – “Cuối cùng cũng xong việc rồi. Nơi này vốn không tệ, có điều ở lâu cũng phát chán lên được. Quả nhiên những nơi phồn hoa ngoài kia vẫn thích hợp với ta hơn.”
Hắn nói xong thì ngoảnh mặt sang nhìn Hoàng Bán Tiên, thấy y chỉ im lặng ngồi trên một tảng đá lật giở một quyển sách.
“Này!” – Tư Đồ kéo một lọn tóc của y.
“A~” – Hoàng Bán Tiên ngẩng đầu liếc nhìn hắn, dùng tay kéo tóc của mình lại. Cái gã Tư Đồ này, sao cứ thích kéo tóc y quá vậy…
“Ngươi quả là đồ Mọt Sách.” – Tư Đồ lại kéo tóc y lần nữa – “Có mấy cọng tóc cũng không chụp được. Nếu không phải ân thì a.”
“Đau mà…” – Hoàng Bán Tiên cố sức thu tóc của mình lại, vén ra sau vành tai. Nếu cứ bị hắn kéo như thế này thì sớm muộn gì cũng bị trọc đầu cho mà xem.
Thấy hài tử kia vén tóc xong thì lại tiếp tục đọc sách nên Tư Đồ cũng chẳng nói thêm gì.
Sau hai ngày ở chung thì hắn đã tâm phục khẩu phục rồi. Tiểu hài tử này thật sự không phải là bán tiên mà căn bản là thần tiên kia…Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không rời sách khỏi tay, dù là ăn cơm hay đi đường cũng khư khư ôm sách.
“Ngày mai hẳn là trời cũng nắng đây…” – Mộc Lăng nhìn thấy bầu trời rõ ràng rất quang đãng – “Lạc Hà Thảo nếu có thể tắm qua một trận mưa, sau đó mới hái xuống làm thuốc thì dược hiệu sẽ tăng lên nhiều…” – Vừa nói vừa lắc đầu – “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
“Sớm mai trời sẽ mưa.” – Hoàng Bán Tiên đang xem sách nên chả ngẩng đầu lên, chỉ cất giọng nói – “Tối nay tốt nhất là nên tìm một chỗ có thể đụt mưa để nghỉ chân.”
Mộc Lăng cảm thấy rất kỳ quái, đang muốn hỏi cho cặn kẽ thì chợt thấy Tư Đồ trừng mắt với mình – “Có phải thật sự là bán tiên hay không thì chỉ cần xem lời y nói có đúng hay không là biết.”
Đêm đó, ba người tìm đến một hang đá để nghỉ chân.
Hoàng Bán Tiên vì không có võ công nên nhanh chóng ôm sách chìm vào mộng đẹp. Mộc Lăng và Tư Đồ đều là người luyện võ nên tỉnh ngủ hơn. Hai người cả đêm thấy trời cao gió lặng…thậm chí đến tận hừng đông vẫn sáng sủa dị thường, ngay cả một gợn mây đen cũng không có.
Thế là trong lòng Tư Đồ thầm nghĩ — “Phải chăng đây đều là thiên hạ nghe nhầm đồn bậy mà thôi…Chứ trên thực tế chẳng có thần tiên nào cả?!!”
Lúc này, phương Đông dần dần hiện lên một mảng trắng sáng…
Nhưng đột nhiên có một trận gió núi thổi qua, trong gió lại mang theo hơi lạnh…
Tư Đồ mở choàng mắt, chỉ còn thấy nơi chân trời mây đen tụ lại, trong nháy mắt sấm sét vang rền.
Mộc Lăng cũng đứng bật dậy, kinh ngạc không nói nên lời, chỉ biết mở to hai mắt nhìn mây đen đang cuồn cuộn kéo đến. Chốc lát sau, mưa ào ào đổ xuống như trút nước, ba người may mắn trú chân ở chỗ có thể đụt mưa nên bình yên vô sự.
Tư Đồ há hốc mồm nhìn mưa còn to hơn so với lúc bình thường, quay sang quát lên với Mộc Lăng – “Đầu gỗ, tiểu hài tử thật sự là thần tiên.”
Tiếng quát hơi to, khiến Hoàng Bán Tiên phải giật mình tỉnh giấc. Y hơi chớp chớp mắt, khẽ trở mình rồi lại ôm sách vào lòng, tiếp tục ngủ.
“Này này!” – Tư Đồ bước đến lay Hoàng Bán Tiên đang mơ màng – “Mưa khi nào thì tạnh hả?”
“Ưmm…” – Hoàng Bán Tiên nửa mơ nửa tỉnh, chỉ nghe Tư Đồ ghé vào hỏi y một câu thì nhẹ nhàng đáp – “Nửa canh giờ…” – rồi lại tiếp tục ngủ.
Tư Đồ lẳng lặng ngồi xuống đếm thời gian – Đúng nửa canh giờ sau thì mưa tạnh, bầu trời thoáng quang đãng trở lại.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng Bán Tiên tỉnh giấc, đến bên bờ suối vì mưa mà đang mực nước dâng cao, vốc nước rửa mặt, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Y nhìn thấy cây cỏ trổ non xanh sau cơn mưa rào thì nở nụ cười. Hôm qua y thấy có hiện tượng “Nguyệt ly vu tất”5 thì đã biết sớm nay trời tất sẽ mưa, mà đêm qua trông tinh tú trên trời cũng thật kỳ quái, ngoại trừ “Nguyệt ly vu tất” còn có “Tam tinh nhập hộ”6 nữa.
Kinh thi có bài – “Trù mâu thúc tân, tam tinh tại thiên. Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân? Tử hề tử hề, như thử lương nhân hà.
Trù mâu thúc sô, tam tinh tại ngung. Kim tịch hà tịch, kiến thử giải cấu? Tử hề tử hề, như thử giải cấu hà?
Trù mâu thúc sở, tam tinh tại hộ. Kim tịch hà tịch, kiến thử sán giả? Tử hề tử hề, như thử sán giả hà?”
(Chăm chỉ đi bó củi, trông ba ông sao trên trời, đêm nay là đêm nao, có gặp được người lành? Người ơi người à, người lành người ấy đâu?
Chăm chỉ đi bó cỏ, trông ba ông sao sáng Đông Nam, đêm nay là đêm nao, có nên duyên gặp gỡ? Người ơi người à, duyên gặp gỡ ấy là duyên chi?
Chăm chỉ đi bó gai, trông ba ông sao đã vào nhà, đêm nay là đêm nao, gặp được người rạng rỡ? Người ơi người à, rạng rỡ người ấy người đâu?”)7
“Tam tinh tại hộ” chính là điềm báo người yêu gặp nhau, là điềm lành của tình định chung thân trăm năm khó gặp – Chẳng biết là kẻ hữu tình nhà nào, hôm nay hẳn là thành gia lập thất…Y vừa nghĩ vừa cười, ngây ngô múc nước.
Đang đứng cách đó không xa để chăm chú đánh giá y chính là Tư Đồ, nhưng hắn chỉ thấy một tiểu hài tử mặt mày sạch sẽ, trên môi thoáng nở rộ ý tươi cười. Ánh sáng khẽ hắt xuống soi rọi, và rồi từ trong không trung hiện ra một tia nắng, trong lòng hắn không khỏi thầm than – “Quả thật là người trời ư?”
Ba người thu nhặt vật dụng rồi đi đến vách đá.
Mộc Lăng chỉ một nhánh cây mọc lưng chừng giữa trời ngay triền núi mà nói với Tư Đồ – “Những chiếc lá vàng trên nhánh dây leo màu đỏ kia chính là Lạc Hà Thảo.”
Tư Đồ gật đầu rồi buông mình nhảy xuống.
“Nha…” – Hoàng Bán Tiên thấy hắn tung mình xuống vực sâu ngàn trượng thì kinh ngạc nhảy dựng lên, vừa hay thấy Mộc Lăng khoát tay bảo y đừng hoảng hốt.
Y nương theo tầm mắt Mộc Lăng mà nhìn xuống, sửng sốt cả người,…chỉ thấy Tư Đồ vững vàng trụ trên ngọn cây, tay áo vung lên, cuốn Lạc Hà Thảo vào tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng. Mộc Lăng khẽ gật đầu, và thế là Tư Đồ đề khí phóng lên, chớp mắt đã đứng trên đỉnh núi, ngay trước mặt hai người, giao thảo mộc cho Mộc Lăng rồi vỗ vỗ tay áo.
“Đây là thảo dược trân quý, ngươi đừng có đối xử với nó như đối xử với gián có được không hả?!” – Mộc Lăng cẩn thận bỏ Lạc Hà Thảo vào túi vải, rồi cất vào chiếc giỏ phía sau lưng.
“Xuống núi thôi, xuống núi thôi!” – Tư Đồ lại kéo một lọn tóc của Hoàng Bán Tiên – “Chúng ta đi làm chính sự nào.”
“Ai da…” – Hoàng Bán Tiên cố kéo tóc mình về – “Huynh…đừng có kéo tóc ta nữa được không?”
Hoàng Bán Tiên thối lui về phía sau mấy bước rồi đáp – “Mười bảy.”
“Mới mười bảy tuổi thôi ư?” – Tư Đồ gật đầu – “Chiếu theo điều chúng ta ước định mấy hôm trước, thì ngươi làm giúp ta một chuyện, ta sẽ che chở cho ngươi, còn dẫn ngươi đi bất kỳ nơi nào ngươi muốn…Ngươi nói thử xem, ngươi muốn đi đâu nào?”
Hoàng Bán Tiên cúi đầu ngẫm nghĩ giây lát – “Ta chỉ muốn hồi cố hương…nhưng trong vòng ba năm ta lại không thể trở về được.”
“Hử~~” – Tư Đồ mỉm cười – “Vì sao chứ?”
Hoàng Bán Tiên không đáp mà chỉ hỏi ngược lại – “Huynh…huynh muốn ta giúp huynh làm việc gì?”
“Chả phải việc gì khó…” – Tư Đồ vung tay lên – “Tư Đồ ta là võ lâm đệ nhất kỳ nam, Hắc Vân Bảo cũng đã là giang hồ đệ nhất đại bang…Hiện tại điều duy nhất còn thiếu chính là một vị thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân để cùng sánh duyên với ta.”
“…” – Hoàng Bán Tiên trầm mặc theo dõi hắn một lúc lâu, rốt cuộn nhịn không được phải hỏi tiếp – “Huynh…muốn ta làm gì?”
“Hắn muốn ngươi giúp hắn tìm thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân.” – Mộc Lăng cười chen vào.
“…Mỗi người…đều có một quan điểm thẩm mỹ khác nhau, vậy làm sao mà đánh giá thế nào là thiên hạ đệ nhất…” – Hoàng Bán Tiên tỏ ra khó xử – “Có người thật sự như vậy thì ta đây cũng cảm thấy rất kỳ lạ…”
Tư Đồ lại một phen kéo tóc y, đau đến khiến y phải kêu lên thành tiếng.
“Ngươi không cần bày tỏ ý kiến, chỉ cần nói ngươi giúp hay là không giúp?” – Tư Đồ ngoài mặt cười nhưng tâm không cười – “Ta nói cho ngươi biết, trên đời này, có thể bảo hộ ngươi bình an cũng chỉ có mỗi mình ta thôi.”
Hoàng Bán Tiên nghĩ ngợi rồi gật đầu – “Nhưng mà…dây dưa với ta có thể sẽ mang lại phiền toái…”
“Chẳng sao hết!” – Tư Đồ ngắt lời y, sau đó khẽ vuốt cằm – “Thôi thì thế này đi…Ta xem ngươi cũng chẳng có nơi nào để đi, vậy trong vòng ba năm tới ta thuê ngươi làm việc, có được không?”
“Thuê?” – Hoàng Bán Tiên và Mộc Lăng không hẹn mà cùng khó hiểu nhìn hắn.
Tư Đồ híp mắt tính toán cười bảo – “Ngươi cũng chẳng cần làm gì nhiều, ta cho ngươi cái ăn cái mặc,…còn mua sách cho ngươi nữa. Chỉ cần ở thời điểm ta cần thì ngươi hiến kế, tính thiên thời địa lợi giúp ta là được.”
Hoàng Bán Tiên bắt đầu dao động, không phải vì cái gì khác, mà chính là vì câu “mua sách cho ngươi” của Tư Đồ…À, việc này hình như có chút hấp dẫn nha.
“Ta…thật ra cũng chẳng phải bán tiên gì…” – Hoàng Bán Tiên do dự một lúc rồi nói – “Chỉ e không thể giúp gì nhiều…”
“Không cần khiêm tốn!” – Tư Đồ lại kéo tóc y – “Ai thèm để tâm xem ngươi là cái gì chứ. Chỉ cần khắp thiên hạ ai cũng muốn đoạt được ngươi, mà ta lại có thể giữ ngươi ở bên cạnh, thế là đủ rồi! Sao nào? Không được do dự nữa, mau quyết định đi!”
Hoàng Bán Tiên bất đắc dĩ đành phải gật đầu.
…
Ba người rời khỏi Vu Sơn, thúc ngựa không ngừng, cuối cùng chạy đến Bạch Đế Thành8.
Trên núi Bạch Đế có một tòa nhà nguy nga to lớn, ấy chính là Hắc Vân Bảo, mà theo cách nói của Tư Đồ thì là “nhà mới” của Hoàng Bán Tiên.
Hắc Vân Bảo thực lực hùng hậu, được xưng là thiên hạ đệ nhất đại bang phái. Mà Tư Đồ lại chính là bảo chủ của Hắc Vân Bảo, là bang chủ của đệ nhất bang phái, là võ lâm đệ nhất kỳ nam, nói chung là thiên hạ đệ nhất trong miệng thế nhân.
Tư Đồ đối với Hoàng Bán Tiên rất khách khí, cho y một mảnh sân nhỏ, còn an bài mấy hạ nhân, vừa vào cửa đã có người bưng trà rót nước, lại còn có người chuyên mang sách tới cho y nữa. Những việc này khiến cho Hoàng Bán Tiên thoạt đầu không được tự nhiên lắm, nhưng rồi y nhanh chóng bị thư phòng xa hoa cùng hàng loạt sách mới được xếp ngay ngắn chinh phục hoàn toàn.
Vừa đến được mấy ngày mà số người nối đuôi nhau đến “thăm hỏi” y đã nhiều không ngớt, tất cả đều là các nhân vật chủ chốt của Hắc Vân Bảo, và cũng là các võ lâm cao thủ. Mọi người nghe nói bang chủ xa nhà một chuyến, ấy vậy mà khi trở về đã rước được vị thần tiên sống nổi danh chốn giang hồ – Hoàng Bán Tiên, nên họ kéo đến tò mò nhìn ngó.
Và cũng rất nhanh sau đó, Hoàng Bán Tiên đã thu phục được bốn vị phó bang chủ.
Phó bang chủ Chu lão gia có một khối ngọc bội gia truyền, hai ngày trước vô ý đánh mất. Ông ta thỉnh Hoàng Bán Tiên đến viện của mình đi dạo một vòng, sau đó Hoàng Bán Tiên bảo ngọc bội có thể đã bị mèo nuốt vào bụng rồi. Và vì ngăn không để ông ta giết mèo, Hoàng Bán Tiên mang đến vài cọng cỏ dại hái trong sân, bảo người ta cho mèo ăn. Sau đó mèo bị tiêu chảy, ngọc bội cũng theo đó mà ra.
Thế là Chu lão gia phát điên phát cuồng chạy đến nói với Tư Đồ – “Bang chủ, là thần nhân! Hoàng tiểu tiên sinh thật sự là thần nhân đó.”
Phó bang chủ Vân Tứ Nương cảm thấy người vẫn luôn tình cảm với mình, cũng chính là phó bang chủ Lô Ngự Phong gần đây có chút cổ quái, thế nên nàng hỏi Hoàng Bán Tiên có phải tên họ Lô kia đã có người khác rồi không?
Hoàng Bán Tiên nhìn chằm chằm Lô Ngự Phong đang ngượng ngùng một lúc lâu, có thể ông ta gần đây vì tìm cách cầu hôn Vân Tứ Nương mà nảy sinh phiền não…Sau đó mới phát hiện thì ra Lô Ngự Phong mấy hôm nay đang bí mật chuẩn bị sính lễ, nghĩ bụng muốn cho Tứ Nương một bất ngờ thú vị…Cuối cùng, hai người hoan hỉ thành thân.
Nhân ngày vui ấy, hai người nói với Tư Đồ rằng – “Bang chủ à, Tiểu Hoàng Hoàng là thần tiên đó!”
Cuối cùng chỉ còn mỗi phó bang chủ Tương Thanh tính tình nổi tiếng cổ quái, mặt lạnh như tiền mà tâm càng vững như thạch. Lúc đầu hắn đối với Hoàng Bán Tiên có vẻ không hề mong đợi. Dù sao chỉ là một tiểu hài tử mười mấy tuổi đầu, lại chẳng biết tí võ công nào, vậy vì lẽ gì mà bang chủ lại dùng lễ để đãi ngộ chứ!
Mãi đến một hôm, khi hai người tình cờ đi ngang qua nhau, Hoàng Bán Tiên đột nhiên nói với hắn – “Đê có thể bị vỡ đấy.”
Dĩ nhiên Tương Thanh không hề để việc này vào tâm. Nhưng rồi đêm hôm đó có thủ hạ báo lại rằng, phía đông Hắc Vân Bảo Tương Thanh quản có một đoạn đê bị sập.
Kết quả là Hoàng Bán Tiên trở thành tiểu thần tiên được từ trên xuống dưới Hắc Vân Bảo người người yêu kính.
Thực tế thì…mấy việc này cũng chẳng phải y tính ra gì cả.
Phát hiện mèo nuốt ngọc bội của Chu lão gia là do Hoàng Bán Tiên thấy con mèo kia dáng điệu uể oải, cứ mãi liếm liếm bụng mình. Hơn nữa, mèo vẫn cứ hay nằm úp sấp nơi cửa sổ phòng Chu lão gia. Thế nên y bèn cho mèo ăn một chút thảo dược có công dụng thúc giục tả.
Lô Ngự Phong lúc được hỏi chuyện có vẻ rất ngượng ngùng xấu hổ, mà Hoàng Bán Tiên chú ý thấy đầu ngón tay ông ta có dính màu đỏ, như thể đã thường xuyên sờ vào các loại giấy đỏ mà dính phải. Nhưng nếu cần nhiều giấy đỏ thế thì chính là…chuẩn bị hỉ sự chứ còn gì.
Và ngày hôm ấy khi y đi ngang qua bờ sông, phát hiện có mấy đôi hải ly…Hải ly rất thích lấy đập nước làm ổ, nhưng bốn phía nào đâu có cây gỗ, vậy những thanh gỗ này chắc chắn là bị rút từ trong đê mà ra…Đê bị đục khoét, tất phải vỡ thôi.
Nhưng mọi người vốn chẳng ai biết chi tiết mấy việc này, chỉ bảo tiểu tiên sinh là thần nhân, lại càng thêm phần cung kính. Tiểu Hoàng cũng không so đo, dù sao nhiều lời cũng là vô ích, chỉ tiếp tục xem sách, an ổn sống cuộc sống mới của mình.
Mãi đến nửa tháng sau, có một hôm Tư Đồ đến tìm y, nói một câu – “Đi! Theo ta ra ngoài một chuyến.” – Nói rồi liền kéo tóc y lôi đi.