Sau khi Tiểu Hoàng và Tư Đồ bắt đầu cuộc sống thần tiên quyến lữ một thời gian, Tư Đồ cứ tìm đủ mọi cách để lừa gạt Tiểu Hoàng cùng hắn làm chuyện nọ chuyện kia. Làm được vài lần thì Tiểu Hoàng nổi giận. Lần nào làm xong cũng nằm bẹp trên giường suốt hai ngày, vừa mới khỏe lại thì tiếp tục bị Tư Đồ kiếm chuyện nữa. Đã thế tên Tư Đồ kia cứ như bao tử không đáy, cả ngày kêu đói mải miết. Cuối cùng Tiểu Hoàng đành chia giường ra mà ngủ, bằng không thì y như cũ mà theo, cứ mười ngày một lần, không chịu nhiều hơn. Tư Đồ đời nào chịu như thế, ngày nào cũng bám dính lấy Tiểu Hoàng để trêu chọc, van xin, sau đó thừa cơ hội mang con người ta ra mần sạch sẽ. Lại thêm vài lần như thế thì Tiểu Hoàng không thèm để ý đến Tư Đồ luôn, đến cả lúc ngủ cũng sẽ chặn nguyên một cái gối ở giữa, không cho tên kia lấn sân.
Thế là Tư Đồ phải chịu đựng cuộc sống cấm dục suốt năm ngày liên tục, còn Tiểu Hoàng thì được an ổn ngủ nghê nên tinh thần lên cao lắm. Sáng sớm ngày cấm dục thứ sáu của Tư Đồ. Lúc Tiểu Hoàng rời giường thì Tư Đồ vẫn còn lăn lăn trên giường. Tiểu Hoàng biết hắn trằn trọc mất ngủ cả đêm nên không đánh thức, nhưng mà y nằm ở mé trong, Tư Đồ mé ngoài nên không sao xuống giường được, đành phải tìm đường chui ra.
Tiểu Hoàng cẩn thận nhấc cái gối sang một bên, hai tay chống trên giường, dự định nhảy xuống… thì Tư Đồ bất thình lình trở mình.
“Á….” – tay của Tiểu Hoàng bị đụng trúng, mất đà, ngã thẳng lên người Tư Đồ. Tiểu Hoàng vội vàng định ngồi dậy thì Tư Đồ ôm chầm lấy y, cười hí hửng – “Ái chà, Tiên Tiên, sao ngươi lại đánh lén ta?”
“Làm… làm gì có.” – Tiểu Hoàng chối, giãy giụa ra khỏi cái ôm của Tư Đồ, nhăn mặt bảo – “Ta phải ngồi dậy.”
“Ngồi dậy làm gì chứ?” – Tư Đồ bĩu môi –“Ngươi đánh lén ta, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” – nói xong liền đẩy Tiểu Hoàng xuống dưới mình, bắt đầu cởi y phục y.
“Á… đồ đáng ghét.” – Tiểu Hoàng không khách sáo, tung thẳng một đấm vào hắn.
“Ái da…” – Tư Đồ đương hạnh phúc lại bị cục cưng nhà mình thoi trúng, nằm bẹp xuống tự lẩm bẩm – “Tiên Tiên, càng ngày ngươi càng dữ dằn với ta.”
“Không cho phép huynh được nhúc nhích.” – Tiểu Hoàng đè Tư Đồ lại, vội vàng chạy đi rửa mặt thay y phục.
“Tiên Tiên, hôm nay sẽ làm gì?” – Tư Đồ nằm nguyên trên giường mà hỏi
“Hay là chúng ta xuống thành dạo chơi đi.”
“Ừm… ta phải cho nai con ăn, sau đó đến thư quán nghe sách.” – Tiểu Hoàng trả lời. “Thư quán?” – Tư Đồ tò mò. “Là ở đâu?” “Hôm qua ta nghe có người chỉ cho.” Tiểu Hoàng mỉm cười – “Nghe bảo trong thành mở một thư quán, trong ấy có một vị tiên sinh thuyết giảng, lại giảng rất hay nên ta muốn đi nghe.”
“À… thế tức là vào thành rồi.” – Tư Đồ xuống giường
“Thế chờ đến chiều chúng ta cùng đi.” Tiểu Hoàng hơi khó xử nhìn Tư Đồ – “Nghe sách chán lắm, huynh thật sự muốn đi? Đừng có mà nghe nửa chừng lại đòi bỏ về đấy.” “Dĩ nhiên rồi.” – Tư Đồ vỗ ngực
“Ta cũng thích nghe giảng sách mà.” Hai người thống nhất xong, Tiểu Hoàng chạy đến viện cho nai con ăn.
Nai con đã lớn nhiều rồi, biến thành một con nai lốm đốm rất đẹp, hơn nữa lại rất thân với Tiểu Hoàng. Những lúc Tiểu Hoàng ngồi đọc sách trong viện thì nai con sẽ nằm sấp ngủ ngay cạnh bên. Tư Đồ vẫn thường thầm oán giận Tiểu Hoàng đối xử với nai con còn tốt hơn với mình. Đợi ăn xong cơm trưa thì Tiểu Hoàng và Tư Đồ cùng cưỡi ngựa xuống núi vào thành. Thư quán kia nằm ở phía Nam thành, tên là Bác Học Thư Quán. Lúc hai người đến nơi thì thấy chỗ này sao chỉ gọi là thư quán được, là cả một tòa vườn lớn thì có. Ở giữa vườn bày biện một bàn dài, xung quanh hơn trăm người vây kín, ai nấy đều ăn vận theo lối thư sinh, bên trong sớm đã chẳng còn chỗ ngồi.
“Nhị vị muốn nghe giảng sách sao?” – một tiểu nhị phụ trách bê trà rót nước chạy lại hỏi – “Nếu muốn đến chỗ chúng tôi nghe giảng phải đặt trước hai ngày, nếu không sẽ không còn chỗ đâu.” “Vậy sao…” – Tiểu Hoàng hơi thất vọng nhìn Tư Đồ.
Mới rồi thấy có nhiều người như thể, hẳn vị tiên sinh kia phải giảng rất hay, nào biết đâu là hết sạch chỗ rồi.Tư Đồ vốn dĩ chả hứng thú gì việc nghe giảng, đang muốn kéo Tiểu Hoàng đi dạo phố mua ít đồ lặt vặt rồi ăn cơm, nhưng khi ngoảnh sang thấy vẻ mặt tiếc rẻ của tiểu hài tử thì đau lòng lắm.
“Tiểu huynh đệ.”
Tư Đồ nói với người kia – “Ta thấy bên cạnh mấy người đó vẫn còn chỗ trống, hay là sắp cho chúng ta thêm hai chỗ đi.” Tiểu nhị tỏ ra lúng túng – “Đại gia à,.. việc này tôi không tự quyết định được. Để tôi giúp các vị hỏi ông chủ một tiếng…”
Đúng lúc đó thì có một ông lão đi ra, thấy Tư Đồ bèn sửng sốt kêu lên: “Không phải Tư Đồ bang chủ đây sao?” Tư Đồ liếc ông lão một cái, chẳng biết đấy là ai, nhưng việc buôn bán ở Thục Trung này mười phần thì có hết chín là dây mơn rễ má với Hắc Vân Bảo, nên mọi người nhận ra mặt hắn cũng nhiều.
“Mau xếp thêm chỗ đi.” – ông lão quay sang dặn tiểu nhị –
“Mắt ngươi bị mù hay sao mà cả Tư Đồ bang chủ cũng không nhận ra? Mau xếp chỗ tốt nhất ấy.” Ông lão vừa nói vừa xin lỗi Tư Đồ
“Tư Đồ bang chủ, xin chớ trách, nó còn nhỏ không hiểu chuyện.”
“Lão nhân gia khách sáo rồi.” – Tư Đồ gật đầu, kéo tay Tiểu Hoàng đi theo tiểu nhị vào trong. Tư Đồ thấy nét mặt vui vẻ của Tiểu Hoàng bèn kề tai nói nhỏ
“Sao nào, ta cũng hữu dụng đấy chứ.” Tiểu Hoàng gật đầu nắm lấy tay Tư Đồ, nhỏ giọng nói – “Huynh là tốt nhất.” Cái đuôi xù của Tư Đồ lập tức vểnh lên, lắc qua lắc lại ra chiều thích ý lắm. Tiểu nhị sắp xếp hai chiếc ghế dựa ở hàng trên cùng cho cả hai, sau đó dẫn họ vào, còn dâng trà và trái cây nữa. Tiểu Hoàng và Tư Đồ ngồi xuống, cũng bởi hai người vào trễ nên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, có không ít trong số ấy nhận ra Tư Đồ.
Ai nấy thấy Tư Đồ cẩn thận giúp Tiểu Hoàng bóc vỏ quả vải, bưng trà thì biết ngay thiếu niên thanh tú ấy là Hoàng Bán Tiên trong lời đồn, bèn chụm đầu ghé tai rì rầm to nhỏ. Tiểu Hoàng phát hiện ra nhiều người đang nhìn mình thì ngượng lắm.
Tư Đồ xoay mặt sang, lạnh lùng quét mắt một vòng cả đám thư sinh ấy, khiến họ sợ run lên, hai mắt lập tức nhìn thẳng lên trên, chẳng dám đánh sang chỗ Tiểu Hoàng thêm lần nào. Tư Đồ tự rủa trong lòng, dám nhìn người của lão tử à, đến khi cúi đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Hoàng đáng yêu muôn phần, đâm ra hài lòng lắm.
Người là của lão tử, ai dám làm càn nào. Đợi thêm chốc lát thì vị tiên sinh thuyết giảng kia xuất hiện. Người này họ Lâm, gọi là Lâm Văn. Tư Đồ nhìn thoáng qua liền sa sầm mặt xuống. Vốn hắn cứ tưởng kẻ đến sẽ là một lão già bảy tám mươi tuổi, ngờ đây lại là một người trẻ tuổi như thế, trông qua chỉ ngoài đôi mươi là cùng, diện mạo cũng không tệ. Hắn lại ngoảnh sang nhìn Tiểu Hoàng, thấy y đang nghiêm túc chờ đợi, có vẻ như đang rất hy vọng người này sẽ giảng hay một chút. Tiên sinh kia bước đến ngồi xuống bàn, bắt đầu giảng.
Chẳng bao lâu sau thì sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào y. Người này tinh thông kim cổ, nói đến đâu thì sắc diện chuyển biến đến đấy, khiến mọi người cũng phập phồng theo dõi. Tiểu Hoàng chăm chú theo dõi tiên sinh kia, cũng hồi hộp y hệt mọi người, còn vỗ tay hoan hô nữa. Tư Đồ bên cạnh lo lắng không thôi, bình thường nếu Tiểu Hoàng chú ý người nào nhiều thế thì Tư Đồ đã xông lên làm thịt kẻ đó rồi.
Nhưng hôm nay lại là một người giảng sách, lại đâu thể vì cục cưng nhà mình chăm chú nghe người ta giảng mà lại đi kiếm chuyện. Nếu làm thế thì chẳng bao lâu người ta sẽ đồn thổi Tư Đồ hắn là ác bá mất thôi. Tuy vậy, hắn thấy nét mắt chờ mong khâm phục dủa Tiểu Hoàng thì bình giấm chua trong người bị nghiêng lệch qua, chua loét đến vò đầu bứt tai.
Tiên sinh kia nói đến quá ngọ, Tiểu Hoàng cũng nghe đếc lúc ấy, ngay cả quả vải Tư Đồ bóc cho cũng không màng, chỉ tập trung lắng nghe, làm mặt Tư Đồ đen như đáy nồi. Tan cuộc, mọi người rời khỏi quán, Tiểu Hoàng kéo tay Tư Đồ bảo
“Vị tiên sinh kia giảng hay quá, ngày mai chúng ta lại đến nghe được không?” Tư Đồ nhíu mày – “Lại đến nữa ư? Dẹp đi, nghe một lần là đủ rồi.”
“Ơ…” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng
“Nếu huynh bận việc thì để ta đi một mình… a…” – lời còn chưa dứt thì đã bị Tư Đồ ôm chầm lấy hôn tới tấp. Lúc này hai người vừa rời khỏi thư quán chưa xa, lúc này lại đang giờ cơm, người qua kẻ lại nhiều, ai cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy mà kêu thét lên.
Tiểu Hoàng xưa nay vốn dễ ngượng, bị Tư Đồ hôn đến phát đau còn chưa nói, lại còn cảm giác mọi người đang chỉ trỏ mình, mặt mày cứ thể đỏ au au, lúc được buông ra liền đánh Tư Đồ – “Huynh làm gì thế?” Tư Đồ cũng không vừa gì
“Ngươi là người của ta, giường cũng đã lên rồi, hôn một chút cũng không được hả?” Tư Đồ nói chuyện giọng không hề nhỏ, người đi đường nghe thấy đều cười trộm, làm Tiểu Hoàng xấu hổ cùng quẫn, hai mắt đỏ hoe, đẩy Tư Đồ sang một bên rồi bỏ chạy mất.
“Tiên Tiên!” – Tư Đồ hốt hoảng đuổi theo. Tiểu Hoàng giận dữ chạy đến một con ngõ nhỏ, phía sau Tư Đồ theo sát nút
“Tiên Tiên!” “Huynh tránh ra!” – Tiểu Hoàng vùng vằng. Tư Đồ cũng biết mình ăn nói bậy bạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không phục
“Ai bảo ngươi nhìn tên kia đến rớt cả tròng mắt ra.” Tiểu Hoàng sửng sốt hiểu ra là Tư Đồ đang ghen, sự giận dữ cũng bớt đi một phần – Huynh nói bậy gì đấy? Ta đến để nghe giảng sách mà.” “Nghe cái gì mà nghe, nghe gì mà hết ngày này qua ngày khác.”
Tư Đồ càng nghĩ càng giận – “Sao không thấy ngươi nghĩ đến ta như thế, chạm vào có một chút cũng không cho.”
“Huynh ăn nói vô lý quá.” – Tiểu Hoàng uất ức kêu lên, lòng tự nhủ có ngày nào mà ta không nghĩ đến huynh chứ. “Ngươi có cho ta chạm vào đâu nào.”
Tư Đồ ôm một bụng tức tối, hung hăng bảo – “Lão tử đi làm thịt tên thư sinh kia.” “Huynh… không được đi.” – Tiểu Hoàng ngăn hắn lại
“Có liên can gì đến Lâm tiên sinh đâu chứ.” “Lâm tiên sinh?” – Tư Đồ quay lại níu lấy cằm Tiểu Hoàng
“Gọi nghe thân thiết quá nhỉ? Lão tử mà không làm thịt hắn thì lão tử không phải họ Tư Đồ.” “Huynh…”
Tiểu Hoàng ngăn sao nổi Tư Đồ, vừa hay chính bản thân y cũng nổi giận, bèn bảo – “Ừ, thế huynh đi đi.” – nói xong liền bỏ chạy vào ngõ vắng. Tư Đồ chạy đi một quãng, cái đầu bốc hỏa thoáng chốc hạ nhiệt, quay đầu lại … mới hay Tiểu Hoàng biến mất rồi. “Tiên Tiên!” – Tư Đồ hốt hoảng. Nơi này đường ngang ngõ dọc chằng chịt, bây giờ trời lại về chiều, chả biết Tiểu Hoàng đi đường nào rồi. Nếu nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?
“Tiên Tiên!” – Tư Đồ vừa chạy vừa gọi lớn
“Tiên Tiên, ta sai rồi, ngươi ra đây đi, chúng ta cùng về, rồi mai ta lại đưa ngươi đi nghe giảng sách.” – Tư Đồ đầu hàng.
Thật ra Tiểu Hoàng chả đi đâu xa, nghe thấy tiếng gọi của Tư Đồ cũng mềm lòng. Tư Đồ chỉ ghen một chút thôi mà… Thật ra cũng chỉ là nghe giảng sách, nếu hắn không thích thì cứ nói, bản thân mình không đến có sao đâu. Ngẫm lại tính Tư Đồ xưa nay vẫn thế, đâu phải lần đầu tiên ghen bóng ghen gió. Tiểu Hoàng sợ hắn lo lắng, với cả xung quanh đã bắt đầu tối, cũng có phần hơi sợ, nên dự định chạy ra. Vừa mới xoay người thì bên cạnh có cánh cửa xịch mở, rồi một bàn tay vươn ra túm lấy Tiểu Hoàng lôi tuột vào.
“A…” – Tiểu Hoàng giật mình, khi bình tĩnh lại thì cửa đã đóng chặt, có một người kéo hắn chạy hẳn vào bên trong viện. Tiểu Hoàng sợ hãi kêu lên
“Tư Đồ… Tư… Ư ư..” – chỉ hô được thế thì đã bị người ta bịt chặt miệng tống vào phòng.
“Ngươi… là ngươi?” – Tiểu Hoàng sợ hãi khi thấy người bắt mình chính là người giảng sách ban nãy, Lâm Văn.
“Haha…” – Lâm Văn bật cười nhìn Tiểu Hoàng, thấp giọng bảo: “Đã sớm nghe Hoàng Bán Tiên là một nửa thần tiên, giờ gặp mặt mới thấy đến cả diện mạo cũng giống thần tiên nữa.” Tiểu Hoàng thấy biểu hiện của gã khác thường bèn lui về sát vách tường: “Ngươi muốn làm gì?”
“Haha… Ta muốn nếm thử xem người của Bảo chủ Hắc Vân bảo có mùi vị gì.” – vừa nói vừa bổ nhào đến.
Tiểu Hoàng vội vàng tránh về phía cửa, hét lên “Tư Đồ, Tư Đồ… Á
” – chưa kịp mở cửa thì đã bị tên Lâm Văn ấy tóm lấy ném lên giường. Lúc này Tiểu Hoàng mới phát hiện ra gã biết võ công.
“Hừ
” – Lâm Văn cởi áo khoác của mình ra, đi đến phía giường
“Ta vốn sống rất tốt, đều là do các ngươi hại cả.
Phụ thân ta là thuộc tướng của Hạ Thái sư, nếu không phải các ngươi bày trò thì phụ thân ta sao lại bị chém đầu. Nói không chừng khi chúng ta tạo phản thành công thì hiện giờ ta đã là Hầu gia hay Thân vương gì rồi. Bổn thiếu gia ta tài trí hơn người, sao có thể lưu lạc trở thành một tên giảng sách quèn được chứ… Ta đến Thục Trung chính là để tìm cơ hội báo thù, có ngờ đâu ngươi lại tự nộp mình lên cửa, đúng là ông trời có mắt.” Nói xong liền nhào đến. “A… Tư Đồ.” – Tiểu Hoàng lui hẳn vào trong.
Đúng lúc đó thì có một tiếng rầm vang lên, cửa phòng bị đá văng ra, Tư Đồ bay vào, tóm ngay lấy Lâm Văn đang giật mình, vung tay một cái. Lại “ầm” thêm một tiếng, Lâm Văn đập đầu vào tường viện, đi đời nhà ma ngay tức khắc.
Tiểu Hoàng dúi mặt vào lòng Tư Đồ, nói không nên lời, chỉ biết nắm chặt lấy áo hắn.
“Biết sợ chưa?” – Tư Đồ ôm chặt Tiểu Hoàng
“Còn muốn nghe sách không?” Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Tư Đồ, lắc lắc đầu rồi lại dựa vào lòng hắn, mặt cắt không còn hột máu.
Tư Đồ thấy thế đau lòng lắm, bèn ôm Tiểu Hoàng ra ngoài, cưỡi ngựa quay về Hắc Vân Bảo. Đến khi trở về viện của mình rồi thì Tiểu Hoàng vẫn còn ngơ ngác.
Tư Đồ mang y ra ôn tuyền phía sau để ngâm mình, thấy y vẫn chẳng nói chẳng rằng thì nghĩ y vẫn còn giận. Ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải do mình phát rồ làm nên chuyện kia thì Tiểu Hoàng cũng đâu có gặp nguy hiểm.
“Còn giận ta sao?” – Tư Đồ mon men đến gần, tiện tay sờ sờ thắt lưng y, nhéo nhéo phần thịt mềm mềm nơi ấy.
“Không có!” – Tiểu Hoàng lắc đầu
“Là ta không tốt.”
“Ai…” – Tư Đồ khoác tay bế Tiểu Hoàng đặt lên đùi
“Có gì đâu, chẳng phải chỉ là nghe sách thôi sao? Thật ra điểm mấu chốt là do chúng ta lâu lắm rồi chưa làm.”
“Hửm?” – Tiểu Hoàng tỏ ra không hiểu, đỏ mặt hỏi – “Can gì đến nhau chứ?” “Đương nhiên là có!” – Tư Đồ đáp
“Chính là vì lâu lắm không làm nên ta mới sinh lòng bực bội mà hung dữ như thế.” Tiểu Hoàng trừng mắt liếc Tư Đồ. Sao người này kiểu gì cũng nói thành nghe có lý được hết vậy?” “Tiên Tiên… ngươi còn muốn bắt ta cấm dục bao lâu nữa hả?” – Tư Đồ cọ cọ Tiểu Hoàng khiến y hốt hoảng kêu lên.
Ấy là do cái ấy ấy cũng Tư Đồ chạm vào chân y… vừa nóng lại vừa cứng.
“Huynh sao vậy?” – Tiểu Hoàng nhìn hắn, chỉ thấy hắn tiếp tục cọ cọ
“Tiên Tiên, ngươi để ta làm đi, ta muốn làm mà.” Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn chỗ ấy của hắn… cuối cùng đành gật đầu
“Thôi được, nhưng huynh không được làm lâu.”
“Ừ!” – Tư Đồ vội vàng đồng ý, kéo Tiểu Hoàng lại hôn, nhưng rồi lại bảo
“Tiên Tiên, làm ở đây ngươi sẽ váng đầu mất, chúng ta về phòng thôi.”
“Ừ!” – Tiểu Hoàng gật đầu
“Để ta mặc y phục vào đã.”
“Cần quái gì mặc?” – Tư Đồ vốn đã sốt ruột, lòng tự nhủ nhỡ đâu ngươi mặc vào rồi lại đổi ý thì ta biết làm sao. Thế là hắn tha Tiểu Hoàng ra khỏi ôn tuyền
“Dù gì cũng không có ai, cứ để thế mà về, mặc làm chi cho mất công.”
“A?!!” – Tiểu Hoàng không nén nổi ngượng ngùng
“Để thế mà về… nhỡ bị ai nhìn thấy thì sao?”
“Không cần lo, khinh công của ta tốt lắm.” – nói xong liền mau mắn ôm Tiểu Hoàng quay về.
Biệt viện nơi ở của Tư Đồ và Tiểu Hoàng vốn đúng là không có ai lui tới, nhưng do đêm nay hai người về muộn, Mộc Lăng thấy chẳn ai cho nai con ăn, bèn xách theo hai củ cà rốt đến cho nó. Đột nhiên có bóng người chợt lóe lên, một Tư Đồ trần trụi mang theo một Tiểu Hoàng cũng trần trụi nốt chui vào phòng đóng cửa. Mộc Lăng cầm cà rốt chết đứng tại chỗ, đến cả nai con đang ăn cà rốt cũng đứng hình luôn.
Lâu thật lâu sau đó mới nghe thấy tiếng Mộc Lăng giậm chân chửi toáng lên
“Ông trời ơi, Bảo chủ của Hắc Vân Bảo *** kìa. Mẹ bà nó cái gì mà võ lâm đệ nhất kỳ nam chứ, có mà võ lâm đệ nhất *** thì có… nha… lão tử nhìn phải mấy thứ bẩn thỉu rồi, ngày mai nhỡ bị đau mắt hột thì lão tử liều mạng với tên Tư Đồ nhà ngươi. A…
~~”
Nghe thấy tiếng Mộc Lăng vừa hét vừa bỏ chạy, Tư Đồ và Tiểu Hoàng ở trên giường tròn mắt nhìn nhau… thật lâu sau đó bèn phá lên cười.
Cười đã no rồi, Tư Đồ cúi xuống hôn lên môi Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng cũng đáp lại… Thế là Tư Đồ buông màn xuống, liếp mép mang Tiểu Hoàng ra làm bữa ăn khuya. Vốn dĩ đã thống nhất là chỉ làm một lần, nhưng Tư Đồ lại tới lui mấy bận, mãi đến hừng đông thì Tiểu Hoàng cuộn tròn người trong lòng Tư Đồ, một ngón tay cũng không sao động đậy nổi.
Ba ngày sau.
“Tiên Tiên, hôn một cái đi.” – Tư Đồ thản nhiên chìa mặt sang.
“Không cho hôn.” – Tiên Tiên đẩy mặt hắn ra, giận dữ đặt gối chăn giữa hai người “Trong vòng một tháng huynh đừng có nghĩ đến chuyện làm.”
“Á?~~” – Tư Đồ hốt hoảng. Vốn dĩ hắn nghĩ để Tiểu Hoàng nghỉ ngơi ba hôm thì hôm nay lại được no bụng, ai dè đâu tiểu hài tử lại không cho mình đụng tay đụng chân… nghĩ lại thì
“Tiên Tiên, trong thành có một gánh hát mới đến đấy, chúng ta đi xem đi.” Tiểu Hoàng hấp háy mắt “Gánh hát ư?” “Ừ!” – Tư Đồ giúp Tiểu Hoàng mặc y phục vào, trong lòng thầm tính toán “Cứ thế này thì lúc xem hát về sẽ lại nổi cơn ghen tuông, sau đó sẽ được làm. Cứ thế mà làm