“36 kế để đối phó với cô gái nhỏ”, Chương 4: Bên trong có viết về cách để đối xử với tình địch như sau: Khi đối xử với tình địch, tuyệt đối phải ghi nhớ không được lấy cứng đối cứng, phải uyển chuyển như rắn, tránh đánh vào chỗ mạnh mà phải đánh vào chỗ yếu trước.
Cố Nhất Minh quay đầu lại nhìn Triệu Tiêu, sân trượt băng chính là địa bàn của cậu, còn trượt băng lại chính là sở trường của cậu, cô lại muốn dẫn Tống Cẩn đến đây ư? Dĩ nhiên là được rồi, đến lúc đó, cậu sẽ để Tống Cẩn lên sân khấu trước, đã tới lúc thả con tép ra rồi.
Cố Nhất Minh ôm lấy mồi câu là con tép, bèn nghĩ ra một câu nói khiến Triệu Tiêu phải khó xử: “Cậu muốn dẫn bao nhiêu người thân đến thế?”
Triệu Tiêu nghi ngờ nhìn Cố Nhất Minh: “Cậu cho tôi mời thêm người thật sao?”
Cố Nhất Minh: “Trong mắt cậu, tôi nghèo đến thế ư?”
Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu, cô nghĩ tới nghĩ lui, từ đây đến ngày sinh nhật mình cũng không còn xa lắm, cô vô cùng đau khổ là bởi vì cứ mỗi dịp sinh nhật thì cô lại không có ở trường,nhưng lại nhận được vài món quà lẻ tẻ, ngoại trừ Mộ Thanh ra, Tống Cẩn sẽ tặng quà cho cô, những thứ anh tặng là cái gì ư: Bách Khoa Toàn Thư, Một vạn câu hỏi vì sao, ngay cả trò chơi cũng có lồng trí tuệ vào đó.
Triệu Tiêu bèn thương lượng với Cố Nhất Minh: “Cậu có thể tặng cho tôi những cái vé đó được không?” Cô ngập ngừng một lát: “Chính là dùng tên của tôi để mời khách ấy…”
Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu, cậu không hiểu ý cô cho lắm: “Vì sao lại phải làm như vậy?”
Triệu Tiêu có chút khó xử mở miệng: “Là vì tôi muốn báo đáp ân tình.”
Ánh mắt của Cố Nhất Minh đảo trên mặt Triệu Tiêu một vòng, sau đó không kiên nhẫn mở miệng: “Triệu Tiêu à, cậu có biết hành hành động của cậu như vậy là không chân chính không hả?”
“Nếu cậu không cho thì thì vậy.” Triệu Tiêu biện hộ cho mình: “Nếu như cậu tặng vé cho tôi thì vé là của tôi rồi, có gì mà không chân chính chứ?”
Ngày hôm sau, Cố Nhất Minh liền ném cho Triệu Tiêu một xấp vé vào cửa sân trượt băng, cô nhận vé xong thì đem chia cho các bạn học có quan hệ tốt với mình, vốn là cô định đưa vé cho toàn bộ những nữ sinh mà mình thân trong ký túc xá, bởi vì lần trước họ đã chép lại bài giảng giùm cho cô, nhưng cuối cùng cô lại đưa vé cho Mộ Thanh và Trương Nam ở hai ban khác nhau.
Còn lại hai tấm vé sau cùng, là của cô và Tống Cẩn.
Không biết Tống Cẩn có chịu đi hay không nữa. Buổi sáng, sau khi kết thúc giờ học cô và Tống Cẩn cùng nhau ăn sáng, Triêu Tiêu nói cho Tống Cẩn biết về buổi tiệc sinh nhật trên sân trượt băng, Tống Cẩn đã phản ứng lại đúng như những gì cô tưởng tượng, một mặt anh lại trách cô đi lo chuyện bao đồng.
Triệu Tiêu ngập ngừng mở miệng: “Mỗi lần tới sinh nhật em thì bọn Mộ Thanh đều tặng quà, nhưng từ sau tết Trung Thu tới giờ em còn chưa mời bọn họ đi chơi lần nào, còn có nhóm bạn cùng phòng của em nữa, bình thường bọn họ đều mời em cùng ăn quà vặt chung, em cũng muốn bánh ít đi, bánh quy lại với họ.”
“Bánh ít đi, bánh quy lại?” Tống Cẩn khẽ cắn răng, nói: “Sao trẫm lại không thấy em lấy cái gì để báo đáp trẫm vậy?”
“Không phải em cũng mời Hoàng Thượng rồi đó sao?” Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, đột nhiên phát hiện ra nói lời này là không đúng, liền vội vàng sửa lại: “Cả người của nô tỳ đều là của Hoàng Thượng, Người còn cần nô tỳ lấy gì để báo đáp cho Người nữa ư?”
Tống Cẩn đang uống sữa, Triệu Tiêu còn chưa dứt lời thì anh đã che miệng ho khan, cô vội vàng đưa cho Tống Cẩn một tờ khăn giấy: “Người uống chậm một chút.”
Tống Cẩn cầm lấy khăn giấy của Triệu Tiêu, sau đó anh lại ho khan thêm một trận, có lẽ là cảm thấy mất mặt, ho xong thì không để ý tới cô nữa, ngay cả hộp sữa còn đang uống dở cũng không cần, liền thẳng tay ném vào thùng rác.
Sau đó Triệu Tiêu lại hỏi Tống Cẩn thêm vài lần nữa: “Hoàng Thượng, Người muốn đi cùng không?”
Cho đến lần cuối cùng, Tống Cẩn ném cho cô một câu: “Đúng là trẫm không thể so với em được, lại có một đống thời gian rảnh lớn như vậy cơ đấy.”
Có một loại người, lúc muốn nâng mình lên thì sẽ hạ thấp người khác xuống, Triệu Tiêu cảm thấy Tống Cẩn chính là loại người này, cô thật sự rất muốn ném cho anh một câu rằng: “Người thích đi hay không thì tùy.”
Nhưng dù sao Tống Cẩn cũng là Hoàng đế, được Hoàng Thượng quan tâm chính là một sự hãnh diện lớn đến nỗi mộ phần cũng đều bốc khói xanh, cho nên khi Tống Cẩn không đi, Triệu Tiêu cũng cảm thấy có chút mất mác.
Chiều thứ sáu, vì để cho bạn bè không mua quà tới, Triệu Tiêu liền nhắc nhở bọn họ: “Cậu đến là quá tốt rồi, không cần mang theo quà đâu.”
Bởi vì câu nói này mà vào ngày thứ 7, buổi tụ họp lại biến thành buổi liên hoan, người thích bị người ta chửi mắng nhất-Trương Nam đã chuẩn bị sẵn một phần quà trước, Triệu Tiêu nhận lấy quà, gửi ở khu tiếp tân, sau đó nói với Cố Nhất Minh: “Chúng ta đã nói trước là cậu sẽ không vạch trần tôi rồi đấy nhé!”
Cố Nhất Minh tựa người vài phía sau, lười biếng hỏi: “Tống Cẩn nhà cậu không tới à?”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Anh ấy rất bận rộn, không rảnh rỗi như chúng ta.”
Cố Nhất Minh hất cằm lên: “Thật đáng tiếc.” Đúng là quá đáng tiếc, không có cục gạch Tống Cẩn này thì làm sao cậu thả con tép được đây?
Ở khu vui chơi nhà họ Cố, tuy trên danh nghĩa là Triệu Tiêu mời khách nhưng