Tuy Triệu Tiêu hận Cố Nhất Minh tới nỗi nghiến rắng nghiến lợi, nhưng khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng làm, hay là nghe thử lời của cậu ta xem sao, đành viết lung tung mấy từ cho có trong vở bài tập vậy.
Cố Nhất Minh nói đúng, thà viết lung tung còn đỡ hơn là để trống, ít nhất nhìn vẫn còn có thành ý một chút.
Kết quả là giáo viên tiếng Anh không nhìn thấy thành ý của cô, lúc tiết tự học kết thúc liền xách cô đến văn phòng khoa tiếng Anh.
Trước khi bị xách đi, Cố Nhất Minh một tay chống cằm nhìn cô đầy thông cảm, sau đó lắc đầu đầy luyến tiếc rồi thu dọn tập sách của mình chuẩn bị ra về.
Triệu Tiêu được coi như là khách quen ở văn phòng khoa tiếng Anh, vì cứ ba ngày hai bữa là lại bị xách tới đây ngồi uống trà, lý do bị xách tới đây mỗi lần mỗi khác, không lần nào giống lần nào.
Giáo viên tiếng Anh ném vở bài tập vào tay Triệu Tiêu: “Đúng là lộn xộn mà còn sai be bét nữa, chưa nói tới những chuyện khác, trong đây có mười câu mà em chỉ làm đúng được một câu, nếu như em không biết làm thì cứ đánh dấu cho giống nhau hết là được rồi, sau đó thì sao hả, em đã làm được chín câu rồi thì sao câu số mười lại thay đổi, vẽ rắn thêm chân làm gì chứ, làm sao mà biết câu thứ mười là không phải? Đúng là xấu hổ mà, không ngờ câu sau cùng chọn sai lại là câu đúng duy nhất mới hay chứ.”
Triệu Tiêu cúi đầu, cô thật sự rất muốn chọn đúng tất cả, nhưng khi cô đang vùi đầu đánh đúng hết thì Cố Nhất Minh lại nói: “Cậu làm như vậy là không đúng đâu, như vậy là làm cho có lệ đấy, tôi nhớ rõ cái đề này lắm, câu cuối cậu chỉ cần đổi is thành are là được rồi..”
Tiểu nhân thì vẫn là tiểu nhân mà, cậu ta lại còn bảo cô mời cậu ta uống nước ngọt nữa chứ.
Ngay lúc Triệu Tiêu đang bị mắng xối xả thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra, Tống Cẩn ôm một chồng bài tập đi vào , anh đi đến chỗ cái bàn ở cách vách rồi để bài tập xuống.
Người giáo viên tiếng Anh này vô cùng thích Tống Cẩn, thấy anh đi qua thì liền gọi anh lại, Tống Cẩn bèn gật đầu, lúc anh đi ngang Triệu Tiêu thì nhìnn cô bằng ánh mắt bình thản, còn Triệu Tiêu thì càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Mỗi lần giáo viên tiếng Anh trò chuyện với Tống Cản là cô lại có cảm giác giống như mình đang bị mời phụ huynh lên để nói chuyện vậy.
Giáo viên tiếng Anh mở vở bài tập của Triệu Tiêu ra rồi đưa cho Tống Cẩn xem: Tống Cẩn em xem đi này, Triệu Tiêu ghi loạn vở bài tập thành ra thế này này, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.”
Tống Cẩn liếc mắt nhìn vở bài tập của Triệu Tiêu: