Lô Vãn biết rõ bản tính của Thịnh Tuyết Tản, nàng cũng không giận mà chỉ kéo tay hắn lên ngậm đầu ngón tay vào trong miệng, ánh mắt nàng nhìn hắn giống như một hồ nước nhu hòa khiến cả người Thịnh Tuyết Tản bị đắm chìm vào trong.
Thoáng chốc, cơn giận của Thịnh Tuyết Tản hoàn toàn tan biến, hắn ném trụ ngọc qua bên cạnh cúi người hôn xuống hoa huyệt vừa bị bản thân đùa bỡn của Lô Vãn. Thịnh Tuyết Tản vừa vươn đầu lưỡi liếʍ qua hoa tâm hắn đã cảm thấy Tô Vãn không dằn nổi nữa cố ý đưa mông lên muốn cọ vào mặt hắn.
Chẳng qua hiện giờ hắn không tiện mở miệng trêu chọc, Lô Vãn như được làm từ nước vậy, dâm dịch cứ liên tục ào ạt chảy ra bên ngoài, Thịnh Tuyết Tản phải há miệng hút từng ngụm lớn. Nhưng dù vậy vẫn có phần lớn dịch nhờn từ trên mặt hắn chảy xuống cổ áo, Thịnh Tuyết Tản cảm nhận được cổ áo bị thấm ướt trong đầu đột nhiên sinh ra một suy nghĩ: “Lại phải tự mình giặt quần áo rồi.”
Lô Vãn bắt đầu kêu loạn lung tung, khi thì đô đốc, khi thì gọi thẳng tên hắn, khí thì thoải mái rên ư ử. Đầu lưỡi Thịnh Tuyết Tản liếʍ dần lên phía trên mà không hề vươn vào trong thăm dò, hắn mυ"ŧ lấy hạt châu phía trên hoa tâm, để hở ra một khoảng nhỏ khiến ngón tay có thể mò vào cửa huyệt.
Lần này chẳng được mấy cái tiếng rên của Lô Vãn đã trở lên bén nhọn, đồng thời bụng dưới của nàng cũng co rút lại, một luồng nhiệt nóng phun thẳng ra ngoài thuận theo ngón tay hắn tưới ướt cổ tay áo.
Sau khi cao trào qua đi, Lô Vãn nằm sõng soài trên giường hít thở, chẳng qua ngón tay nàng còn không an phận, túm chặt lấy y phục của Thịnh Tuyết Tản dùng sức kéo hắn lên trên.
Thịnh Tuyết Tản thuận theo nàng thằng người lên, ánh mắt Lô Vãn mơ màng, nàng nhìn gương mặt dính đầy chất nhờn của hắn khẽ há miệng ra đồng thời cũng duỗi đầu lưỡi mời gọi. Thịnh Tuyết Tản suy nghĩ một lát cuối cùng cũng thỏa mãn tâm ý của nàng, cúi xuống hôn môi với Lô Vãn.
Thịnh Tuyết Tản chỉ đơn giản chạm môi lên môi nàng nhưng Lô Vãn còn muốn nhiều hơn, vàng vội vàng dùng đầu lưỡi liếʍ láp quanh môi hắn ý đố muốn tìm kiếm khe hở tiến vào bên trong khoang miệng của Thịnh Tuyết Tản. Chẳng qua Thịnh Tuyết Tản cố ý chơi xấu, dù cho Lô Vãn có làm đủ trò thì cũng không cạy mở được môi hắn, cuối cùng nàng chỉ đành liếʍ mυ"ŧ hai bờ môi bên ngoài hy vọng có thể khiến hắn buông lỏng phòng bị mà tiến vào.
Thịnh Tuyết Tản chơi đùa một lúc rồi quyết định tha cho Lô Vãn đã bắt đầu nổi cáu, hắn há miệng nghênh đón đầu lưỡi của nàng tiến vào trong khoang miệng mình làm loạn.
Sau nụ hôn sâu ấy, Thịnh Tuyết Tản khẽ liếʍ nước miếng của Lô Vãn còn dư lại trên khóe miệng cười hỏi: “Tối nay đã thỏa mãn chưa?”
Lô Vãn và hắn đan mười ngón tay vào nhau, lúc này nàng mới tìm về một chút lý trí: “Tất nhiên là thỏa mãn.”