Hoạn Quan Thâm Trầm Và Công Chúa Tâm Cơ

Chương 5

Trước Sau

break

CHƯƠNG 5: 
Trên mặt nàng lộ ra vẻ tiếc hận, cuối cùng cũng không nói hết lời, chỉ “chậc chậc” hai tiếng, hàm nghĩa không cần nói cũng rõ ràng. 
Tiết Chi cũng không bị nàng chọc giận, y giơ tay kéo áo trên người, đi về phía cổng Tầm Hạc cư. 
Vừa tới cổng, chưa kịp đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng ai đó ngã dọc theo bức tường trên tuyết. 
Tay đẩy cửa của Tiết Chi đơ ra tại chỗ, sửng sốt mấy giây, lạnh mặt thở dài. 
Sau đó y quay người trở lại chỗ cũ, Trình Ấu Dung đã ngất đi, máu trên mặt bị nước mắt cuốn trôi, khuôn mặt lem nhem như một bóng ma vẽ trên giấy vàng. 
Tiết Chi xốc áo choàng lên, cúi xuống đưa tay ôm nàng lên. 
Nàng nhẹ đến nỗi khi y ôm vào lòng mới có thể nhận ra nàng gầy đến mức nào, tựa như 
như mèo nhỏ dựa vào ngực y, chui vào trong áo choàng như thể đang tìm kiếm một cái nguồn nhiệt. 
Tiết Chi bế nàng vào Tầm Hạc cư, Tấc An đang canh giữ ở hành lang cả kinh, vội vàng chạy tới “Chưởng ấn, công chúa bị sao vậy?” 
"Không biết, ngươi tới Ninh Nhạc Cung tìm cung nữ điện hạ đến đón người." Tiết Chi lạnh lùng phân phó. 
Tấc An lo lắng vội vàng cầm một chiếc đèn lồng, bung ô rời khỏi Tầm Hạc cư. 
Tiết Chi ôm Trình Ấu Dung vào phòng bên cạnh, ở đây không có người thường xuyên tới nên trong phòng lạnh lẽo như hầm băng. 
Y đặt nàng lên giường, một lớp bụi mỏng bay lên. 
Trình Ấu Dung hoàn toàn không muốn rời khỏi vòng tay hắn, cả người cuộn tròn ôm chặt hắn. 
Tiết Chi cụp mắt nhìn người đang nắm lấy cánh tay mình không ngón tay của cô ra. 
Rời khỏi vòng tay ấm áp, ngay cả khi hôn mê Trình Ấu Dung cũng cau mày tức giận, ôm cánh tay mình để tìm chút hơi ấm. 
Tiết Chi đứng ở bên giường, vạt áo trên ngực dính chút máu khiến vải nơi đó sẫm màu hơn. 
Y quay người rời khỏi phòng, đi vào phòng mình thay quần áo tắm rửa. 
Khi Tấc An dẫn Tố Lan đi vào thấy Trình Ấu Dung bị bỏ lại một mình ở phòng bên, hắn vội vàng biện giải nói “Tố Lan cô nương, cô cũng biết chưởng ấn nhà ta xưa nay không chịu được vết máu, phòng hơi cũ nhưng rất sạch sẽ.” 
Tố Lan trừng mắt với hắn, lười nói chuyện, vội vàng đỡ công chúa nhà mình dậy. 
Tấc An muốn đền bù nên nhắm mắt theo đuôi chủ tớ từng bước một, lúc thì giúp hai người cầm ô che tuyết, lúc lại giúp Tố Lan đỡ người. 
Cho đến khi đến Ninh Nhạc Cung, Tấc An mới thở ra một hơi rồi vội vàng cáo từ. 
Tố Lan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi muốn mắng chết Tiết Chi, tên thái giám chết tiệt này dám làm như vậy với công chúa nhà mình, thật là chán sống Cung nữ trong Ninh Nhạc cung bận rộn ra vào, Tố Lan sai người tắm rửa chải đầu cho Trình Ấu Dung, sau đó mới đi tới sảnh gọi Thẩm An Chi đến khám Thẩm An Chi vừa vào điện đã ngửi thấy mùi máu tươi, y nửa quỳ ở bên giường kiểm tra mạch đập của Trình Ấu Dung. 
Tố Lan đứng ở bên, vẻ mặt nôn nóng, hỏi "Thẩm thái y, điện nhà nhà ta thế nào? Sao người lại đột nhiên hôn mê?” 
Trên khuôn mặt tao nhã của Thẩm An Chi cũng lộ ra chút nghi hoặc, một lúc sau mới nói 
“Điện hạ bị trúng gió, đầu bị chấn thương, hơn nữa khó thở công tâm nên mới hôn mê đi.” 
Y thu tay lại, nhìn Trình Ấu Dung đang nằm trên giường rồi đứng dậy, thấy vết sẹo trên trán nàng không quá nghiêm trọng mới khẽ thở phào, y lại nhìn vết thương trên cánh tay và chân của nàng, nhưng Tố Lan không chủ động nhắc tới nên y cũng không nhiều lời. 
Tố Lan đi theo Thẩm An Chi, sau khi y viết xong phương thuốc, nàng vội vàng đi ra ngoài gọi người đến Thái Y Viện bốc thuốc. 
Nhưng bây giờ cửa cung đã khóa, khó có thể ra ngoài, Tố Lan hơi lo lắng, Thẩm An Chi ở 
sau lưng nàng nói “Để cung nhân ra ngoài với ta.” 
Y quay đầu lại nhìn Trình Ấu Dung, lấy một lọ thuốc trị thương từ trong hộp thuốc ra, nói 
“Cái trước đây ta đưa cho ngươi đã dùng hết, ngươi đi bôi thuốc này cho điện hạ trước đi.” 
Đêm đã khuya, từng cơn gió lạnh kéo đến. 
Thẩm An Chi xách hộp thuốc đi dọc theo đường ra khỏi cung. 
Phía sau y lài hai cung nhân, khoảng cách không xa nên có thể nghe loáng thoáng tiếng thì thầm của họ. 
“Ngươi nói xem, sao dạo này điện hạ cứ gặp chuyện vậy? Cứ bị thương rồi sinh bệnh, trước đó còn uống thuốc liên tục cả tháng, trong bếp ám cả mùi thuốc,vốn tưởng đã dừng lại, nhưng bây giờ lại tiếp tục sắc thuốc…” Cung nhân oán giận nói. 
Một cung nhân khác vội vàng thấp giọng nói "Suỵt, nhỏ giọng thôi, Tô Lan cô đã phân phó, chuyện này không ai có thể nói gì " 
"Bây giờ muộn như vậy, ai có thể nghe thấy? Chỉ có chúng ta khổ sở giữa tuyết rơi gió lớn, còn phải ra ngoài lấy thuốc." 
… 
Thẩm An Chi thấp giọng ho khan, hai cung nhân phía sau lập tức im bặt. 
Sau khi gói thuốc xong đưa cho cung nhân mang về Ninh Nhạc Cung, y mới dựa vào ghế 
thở dài một hơi. 
Ngoài Thẩm An Chi, tối nay còn có một bằng hữu tốt của y cùng canh ở Thái Y Viện, hai người biết tận gốc rễ nhau, không có gì giấu nhaụ 
Người nọ nhìn thấy y giơ tay xoa xoa thái dương, hỏi "Sao vậy, vị kia lại làm huynh tức giận sao?" 
Thẩm An Chi lắc đầụ 
Người nọ lại đề nghị “Ta nghĩ huynh nên đi xin chuyển sang Cục Dược. Thái y ở đó chỉ chịu trách nhiệm về dược liệu, không cần phụ trách chủ tử trong cung, huynh cũng sẽ không bị 
nàng uy hiếp nữa.” 
Thẩm An Chi im lặng không trả lời. 
Bằng hữu khuyên y “Vốn dĩ thiên phú của huynh tốt như vậy, xin qua bên đó phỏng chừng có thể thăng tiến nhanh, đâu giống ở bên này, không biết bao nhiêu năm nữa mới thăng tiến… huynh lại còn bị nàng hiếp bức, thật là làm người ta khó chịụ” 
“Được rồi, ta biết huynh bất bình cho ta, nhưng có vài lời vẫn nên để trong lòng, nếu bị 
người khác nghe được thì huynh còn muốn sống nữa không?” Thẩm An Chi hơi bất lực vì bằng hữu nói không lựa lời, lên tiếng ngăn cản. 
Thái y nọ vội vàng thu lại lời định nói. 
Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi, trên tường đã tích tụ một lớp tuyết trắng dày, đưa mắt nhìn một vòng, trong cung một mảnh trắng xóa. 
Mới sáng sớm Tố Lan đã đánh thức Trình Ấu Dung dậy uống thuốc, đêm qua nàng cũng rót cho công chúa uống một chén sợ người nửa đêm phát sốt, may là ban đêm nàng không sốt. 
Trán Trình Ấu Dung đã được băng bó, một mảnh vải thô bằng hai ngón tay quấn quanh đầu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch dọa người. 
Tâm tình nàng không tốt từ lúc mới ngủ dậy nên Tố Lan cẩn thận hết mức để hầu hạ nàng. 
“Tố Lan, dạo này Tiết Chi đang bận việc gì?” Nàng đưa bát thuốc cho Tố Lan, thuận miệng hỏi. 
“Nô tỳ không rõ lắm, nhưng phần lớn thời gian hẳn là ở bận xử lý yến tiệc thường niên.” Tố 
Lan nhỏ nhẹ trả lời. 
Trình Ấu Dung gật đầu, vẻ mặt hơi suy tư. 
Buổi chiều Thẩm An Chi lại tới, sắc mặt Trình Ấu Dung đã tốt hơn một chút. 
Chăm chú nhìn y bắt mạch cho mình, Trình Ấu Dung hỏi “Hôm qua ngươi trực đêm sao?” 
Thẩm An Chi cụp mắt xuống, gật đầu đáp lại nàng. 
Tâm tình nàng không tốt liền nổi ý xấu lên, thấp giọng nói "Đã lâu không có phái người tới nhà ngươi, mẫu thân và muội muội ngươi bây giờ vẫn tốt chứ?” 
Thẩm An Chi cau mày, bình tĩnh đáp “Trong nhà vi thần hết thảy đều ổn.” 
"Ồ, cũng đúng, dù sao bổn cung đã ban cho ngươi nhiều ngân lượng như vậy." Trình Ấu Dung cười nhẹ, chậm rãi nói. 
Sắc mặt Thẩm An Chi tái nhợt, quỳ xuống đất hỏi Trình Ấu Dung “Điện hạ lại có chuyện gì sao? Người cứ nói thẳng, không cần lấy người nhà vi thần ra để nhắc nhở.” 
Trình Ấu Dung thu cổ tay lại, chống tay lên mặt, hồi lâu không nói chuyện. 
Trong điện ấm áp tràn ngập hương thơm, không phải hương son phấn bình thường mà có mùi hoa sen thoang thoảng rất dễ chịu, nhưng hiện tại Thẩm An Chi không có tâm tư ngửi xem đó là thành phần gì. 
Ngón tay y đặt trên thảm, trong lòng y phẫn uất, phần nhiều là cảm giác bất lực. 
Ai bảo y là thái y xuất thân từ gia đình nghèo khó? 
Không có gia tộc, không có quyền thế, chỉ có một thân y thuật, vốn tưởng vào Thái Y Viện là có thể như diều gặp gió, nào ngờ trong Thái Y Viện ngọa hổ tàng long, mình ở trong đó cũng không quá nổi trội. 
Trình Ấu Dung lấy người nhà y ra uy hiếp, nhưng không thể không nói, nàng ban vàng bạc vật chất quả thực đã cải thiện cuộc sống của mẫu thân và muội muội… 
Trong điện nhất thời yên tĩnh,Trình Ấu Dung rũ mắt nhìn người đang quỳ trên mặt đất. 
"Có độc dược nào có thể khiến người ta hộc máu nhưng không tổn hại đến tính mạng không?" Trình Ấu Dung cúi người, thấp giọng hỏi y. 
Thẩm An Chi cau mày suy nghĩ, sau đó nói “Không có, là dược sẽ có ba phần độc, huống chi là độc dược…” 
Trình Ấu Dung tiếc nuối thở dài, nhưng vẫn nói "Ta mặc kệ, ngươi đi bốc cho ta, mấy ngày nữa ta phải dùng." 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc