Viên Tinh Châu cả người như bị sét đánh, trợn to mắt cực kỳ chậm rãi quay đầu... Quả nhiên, phía sau máy quay phim lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ.
Diệp Hoài còn rất đắc ý, nhướng mày cùng Viên Tinh Châu, nhóm luyện tập sinh phía sau nhất thời liền ồn ào lên.
Mặt Viên Tinh Châu nhất thời đỏ lên, khiếp sợ trọn tròn mắt: "Sao anh lại tới đây?",
"Anh làm sao không thể tới?" Diệp Hoài trốn ở sau camera, cười nói, "Anh chính là người nhà đa͙σ sư! Tổ tiết mục cố ý phái anh đến giám công."
Viên Tinh Châu hoài nghi nhìn hắn, Diệp Hoài có thể trà trộn vào đến, nhất định là cùng tổ tiết mục thông đồng xong. Chẳng lẽ ở đây muốn đùa giỡn?
Nhưng mà camera đều mở, cậu có chuyện cũng không thể tùy tiện hỏi.
Diệp Hoài nhìn cậu chậm chạp không nói lời nào, ngược lại có chút không vui, nhìn cậu hỏi: "Viên lão sư không muốn anh đến a?"
" Sao có thể!" Viên Tinh Châu quả thực dở khóc dở cười, đưa tay vỗ hắn, "... Đừng nghịch."
"Diệp Hoài là khách phi hành một kỳ nha." Một quay phim khác rốt cục không nhịn được lên tiếng, lại cùng Viên Tinh Châu chào hỏi, "Chào Viên lão sư."
Viên Tinh Châu ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sợ hết hồn.
Một quay phim khác đâu phải là nhân viên công tác gì, rõ ràng là Phó Thịnh!
Viên Tinh Châu liền vội đi bắt tay cùng Phó Thịnh.
Phía sau có nhân viên công tác lại đây, nhận máy móc tới, Phó Thịnh cùng Diệp Hoài cười bỏ tay ra, cùng Viên Tinh Châu đi đến một bên.
"Phó lão sư cũng là khách quý sao?" Viên Tinh Châu cả kinh nói, "Lúc nãy tôi hoàn toàn không nghe ra ra là anh."
"Đương nhiên nghe không ra rồi." Phó Thịnh thay đổi âm thanh, dùng giọng của Shin-chan mà nói, "Thật nhiều thật nhiều ŧıểυ đệ đệ a..."
Viên Tinh Châu: "..."
Các ŧıểυ đệ đệ lại không biết ảnh đế đang nói gì, thấy anh nhìn hướng khu huấn luyện, dồn dập sốt sắng mà bắt đầu bận túi bụi, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mấy người.
Nhưng mà Phó Thịnh cũng không phải tới tham gia chương trình.
Em họ của anh cũng là một trong những tuyển thủ, Phó Thịnh lại đây chúc em họ cố lên. Diệp Hoài nhưng là phi hành một kỳ, nguyên vốn hẳn là ngày mai lại xuất hiện, nhưng hắn nóng ruột, đến sớm nửa ngày hơn Viên Tinh Châu.
Hai người này buổi chiều gặp nhau, đều cảm thấy thập phần bất ngờ, thu thập cùng nhau hàn huyên chuyện đóng phim. Nghe nói Diệp Hoài nhận phim mới, lại cùng Hàn Xuyên phối diễn, Phó Thịnh nhất thời đồng tình.
"Hàn Xuyên người này đi..." Phó Thịnh nói "Không phải rất dễ thân cận. Năm đó lúc ở trường học hắn là một người có thể chịu được cực khổ nhất trong lớp chúng tôi, chí khí cao, mà lão sư đánh giá rằng hắn biểu diễn quá dùng lực, cho nên cho thành tích không phải rất tốt, hắn cũng rất không phục, cho là lão sư có tấm màn đen. Sau đó đi ra đóng phim, cũng là như thế này..."
Diệp Hoài: "..."
"... Còn có chút thù phú." Phó Thịnh nói "Bất quá chúng tôi sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc, hắn hiện tại nhận thưởng, cũng coi như chịu đựng mà ra, có thể sẽ không giống như trước kia."
Diệp Hoài lại biết, nếu quả thật không giống nhau, Phó Thịnh liền sẽ không nhắc nhở mình. Tất cả mọi người tại trong nghề này, tuy rằng hai người không liên hệ, thế nhưng cùng chung vòng xã giao nhiều như vậy, muốn hiểu biết tình hình cũng không khó.
"Cậu lúc này mới khai máy liền chạy ra ngoài, thật sự không thành vấn đề?" Phó Thịnh nhếch lên chân, khoái trá mà hỏi.
Diệp Hoài đến đều đã đến, nhân tiện nói: "Không có chuyện gì, cảnh của tôi đều ở phía sau đây. Đến trước tiên tới xem vợ một chút, để ŧıểυ chó săn khắp phòng biết tôi có thể nhìn bọn họ chằm chằm đây."
"Vậy là phải nhìn chằm chằm." Phó Thịnh không an ủi hắn, trái lại nhìn có chút hả hê nói, " Em họ tôi nói, đa͙σ sư mọi người mong đợi nhất chính là Tinh Châu, còn có người là fan cậu ta."
Diệp Hoài: "..."
"Cùng đa͙σ sư cùng nhau hát a, nhảy nhót a, ăn một bữa cơm a... Khoảng cách gần cảm thụ mị lực nhân cách của đa͙σ sư." Phó Thịnh vẻ mặt say mê, sách nói "Cậu nói khắp phòng này khí tức thanh xuân, thật sự rất khiến người tâm động đây."
....
Viên Tinh Châu không biết Phó Thịnh đào hầm cho cậu, lúc này thấy Phó Thịnh ở đây, còn tưởng rằng đối phương có thể làm sôi nổi bầu không khí. Kết quả Phó Thịnh đang chỉ chỉ em họ mình, yêu cầu cậu ngoài ngạch chăm sóc sau đó liền đứng bên cạnh chuẩn bị ăn dưa.
Viên Tinh Châu: "..."
"Phỏng vấn một chút Viên lão sư." Diệp Hoài cầm trong tay một tờ giấy, cuộn thành micro, làm bộ hỏi cậu: "Vào giờ phút này, đối mặt nhiều người tuyển thủ trẻ tuổi, cậu bây giờ là cảm tưởng gì?"
Camera liền ở phía sau, Viên Tinh Châu trên người cũng mang theo micro, căn bản không dám nói lung tung, chỉ có thể đúng quy đúng củ nói: "Cảm tưởng sao, tôi đối với biểu diễn ngày mai tràn đầy mong đợi..."
Diệp Hoài đưa lưng về phía quay phim, nhíu mày liếc cậu một cái, sau đó lật ra đôi mắt rưng rưng đích xác là đang khinh thường, bĩu môi vẻ mặt ghét bỏ.
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu thiếu chút nữa cười phun, đành phải dùng sức nhịn xuống.
"Còn nữa không?" Diệp Hoài truy hỏi.
"... Còn có, " Viên Tinh Châu nói "Bọn họ đều quá nghiêm túc, hiện tại đã sắp mười một giờ, bọn họ còn đang luyện..."
Mặc dù là ngoài lề, nhưng cậu cũng không muốn để ống kính tập trung ở trên người mình, quay người hướng khu huấn luyện đi được hai bước, sau đó tránh ra, ra hiệu thợ chụp ảnh quay luyện tập sinh phía sau.
Diệp Hoài liếc cậu một cái, sau đó liền tiến tới.
Viên Tinh Châu thừa dịp không ai chú ý, bắt tay dấu ở sau lưng, tàn bạo mà nhéo eo hắn.
"Tê ——" Diệp Hoài không biết vì sao, tâm tình tựa hồ tốt lên, đè thấp thanh, kéo dài âm thanh hỏi cậu: "Viên lão sư, em yêu thích loại hình tuyển thủ nào?"
Viên Tinh Châu lườm hắn một cái, sau đó mặt liền đỏ.
" Cái gì mà loại hình tuyển thủ" vốn là tiết mục ngắn, nói nam nhân tại trên phương diện nào đó, khi còn trẻ thể lực tốt, là loại lực lượng, đấu đá lung tung không đâu địch nổi.
Hơi lớn tuổi một tý liền trở thành loại kỹ xảo, thể lực không đủ xài ngày tháng gần kề. Chờ sau đó tuổi tác lớn hơn nữa, là được loại cảm giác, đánh một chút miệng pháo, ảo tưởng một hồi...
Viên Tinh Châu vốn là không biết những thứ này. Mãi đến tận lần trước xa cách, cậu thời điểm oán giận Diệp Hoài thể lực quá tốt, tiếp tục dày vò không biết tiết chế, Diệp Hoài nói cho cậu nghe, để cho cậu quý trọng sức lực chính mình.
Hai người cười vui vẻ nháo một trận, lại không cách bao nhiêu ngày, tự nhiên khắc sâu ấn tượng.
Nhưng mà tiết mục ngắn hai người bí mật ở giữa giường tre tâm sự vẫn được, hiện tại đâu đâu cũng có camera, trước mặt nhiều người như vậy... Viên Tinh Châu vốn là không tính da mặt dày nào có thể chịu đựng được.
Cậu đỏ mặt, nhắc nhở mà liếc mắt trừng Diệp Hoài, sau đó liền nhớ tới chính mình trên người còn có micro, không trả lời nói ngược lại dễ dàng khiến người hiểu sai, đành phải hàm hồ nói: " Loại hình gì đều yêu thích."
Diệp Hoài "Ồ" một tiếng, lại không có ý bỏ qua cho cậu: " Loại cảm giác cũng thích không?"
Viên Tinh Châu: "!!!"
"Anh nói ca hát hay là khiêu vũ?" Viên Tinh Châu liền trừng mắt hắn, không tiếng động mà uy hiếp một phen, khẩu khí cũng rất ôn hòa nói, "Khiêu vũ đương nhiên là yêu thích loại hình lực lượng, ca hát mà nói, loại hình cảm giác rất hiếm thấy, mà nếu như có thể nắm tốt tâm tình, đó là rất không tệ. Đương nhiên loại hình khác nhau đều có ưu thế của chính mình, cá nhân em yêu thích sẽ không ảnh hưởng đến đưa ra phán đoán."
"Như vậy a..." Diệp Hoài nghiêm trang gật gật đầu, nhìn về phía giữa trường, "Động tác phải có cảm giác sức mạnh, âm thanh phải có cảm giác cảm xúc."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu nghi ngờ nhìn hắn, luôn cảm thấy người nọ là đang bẻ lái.
Mà Diệp Hoài vẻ mặt dáng vẻ hưng phấn, lại khiến người ta không thể không đề phòng người này hỏi lại ra những lời gì khác.
May là ŧıểυ trợ lý nghĩ đến cậu chưa ăn xong cơm, tại khách sạn an bài đưa cơm xong sau đó lập tức tới đón cậu đi về nghỉ, Viên Tinh Châu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cùng Diệp Hoài cùng nhau đi ra ngoài, một đường cười híp mắt cùng nhân viên công tác chào hỏi, nhưng mà chờ hai người lên xe, lại lập tức trở mặt.
"Hơi quá đáng!" Viên Tinh Châu cả giận nói, "Em là tới làm lão sư! Anh đều hỏi chút gì a!"
"Anh biết a, Viên lão sư." Diệp Hoài vẻ mặt vô tội nói, " Anh hỏi không đúng chỗ nào sao?"
Viên Tinh Châu: "..."
"Động tác phải có sức mạnh, âm thanh phải có cảm xúc." Diệp Hoài gẩy gẩy tóc, hướng cậu nghiêm túc nói, "Viên lão sư dạy anh đều nhớ kỹ."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu lúc nãy tinh thần căng thẳng, lúc này thanh tĩnh lại, mới phát hiện tóc Diệp Hoài ngắn một chút, hơn nữa giống như tụi nhỏ sấy tóc mái xoã tung, tự nhiên buông xuống, thoạt nhìn hoàn toàn là học trò chừng hai mươi tuổi.
Lại là một thân đồ thể ȶᏂασ màu trắng, dây kéo kéo lại cổ áo, lúc này chân dài đưa ra, quả thực làm cho người ta hoài nghi giáo thảo trường học nào đi ra.
Diệp Hoài hướng cậu chớp chớp mắt.
Viên tinh trong lòng thầm mắng một câu, rất không tiền đồ mà yên lặng ngồi trở lại.
ŧıểυ trợ lý lái xe đưa người về khách sạn, mới đến trước đài, liền nhận được ám chỉ của Viên Tinh Châu.
"Tự cậu đặt một phòng đi." Viên Tinh Châu lỗ tai ửng đỏ, tầm mắt tung bay ở nơi khác, thật nhanh nói với phụ tá, "Buổi tối liền để khách sạn đưa món ăn cho cậu, ghi vào trong hóa đơn, cuối tháng cùng chi trả cho cậu."
"Được." Trợ lý sao có thể không hiểu cái này, vẻ mặt bình tĩnh gật gật đầu, "Viên ca yên tâm, vậy em sáng mai mười giờ lại tìm anh."
Viên Tinh Châu ho nhẹ một tiếng, lúng túng gật đầu. Lúc này mới nghiêm mặt, cùng Diệp Hoài tiến vào thang máy, sau đó đến tầng trệt quẹt thẻ vào cửa, trực tiếp bỏ qua toa ăn trong phòng khách, thẳng đến trong phòng ngủ.
Hai người lật tới đến trên giường, hôn tới hôn lui, quần Viên Tinh Châu liền không tìm thấy.
Áo trên Diệp Hoài cũng bị cởi bỏ, lộ ra trong áo ba lỗ vận động xuyên thấu, quả thực như là nam thần hệ vận động mới xuống sân bóng, bắp thịt trên cánh tay đường nét rõ ràng, lỗ chân lông trong đều phun ra hormone...
"Viên lão sư, " Diệp Hoài hiển nhiên được tình thú mới, ấn lại vai Viên Tinh Châu, nhìn từ trên cao xuống mà thẩm tra hỏi, "Đêm nay vui vẻ không?"
Viên Tinh Châu bị hắn gọi tới gọi lui, còn thật sự có loại ảo giác chính mình là lão sư, hiện tại đang bị học sinh làm, cảm giác xấu hổ quả thực tăng cao.
Cậu liếʍ liếʍ miệng, dời đầu đi chỗ khác, rồi lại bị Diệp Hoài xoa cằm quay lại đến, bị ép đối diện.
"Ừm..." Viên Tinh Châu đành phải cẩn thận mà hồi đáp, "Nhìn thấy anh tới... Rất vui vẻ."
Diệp Hoài nghe vậy nhíu mày nở nụ cười, sau đó vẻ mặt vô tình ấn lấy cậu, dưới tay làm việc một phen.
Viên Tinh Châu nhất thời muốn cong chân, rồi lại bị chân Diệp Hoài đè lại.
Viên Tinh Châu thở dốc căn bản áp chế không nổi, cuối cùng thẳng thắn hô lên.
"Còn chưa ăn cơm nữa, Viên lão sư, " Diệp Hoài ghé vào lỗ tai cậu hỏi, "Cho em ăn chuối tiêu của học sinh có được không —— "
Viên Tinh Châu: "..."
Đây cũng quá biến thái...
Viên Tinh Châu nói: "Được." Hai người liền hoán đổi vị trí, đổi thành Viên Tinh Châu quỳ ngồi ở trên giường.
Chuyện như vậy tuy ở mọi nơi, song mà một khi nhập vào tình cảnh mô phỏng, cảm giác kia đích xác rất không giống nhau.
Thật là thoải mái...
Viên Tinh Châu thậm chí cảm thấy mình so với lúc thường nhạy cảm rất nhiều lần, cậu vừa hưởng thụ, vừa lại không nhịn được ở trong lòng kêu rên, làm thành như vậy, sau này còn làm sao nhìn thẳng người khác gọi mình lão sư á...