Cuối tuần, Viên Tinh Châu đến đĩa nhạc Bối Tư một chuyến, ký hợp đồng cùng Lục Khương.
Biểu hiện của Lục Khương bình thường hơn nhiều so với ngày đó, thậm chí còn thay một thân chính trang, thời điểm ký hợp đồng xong lại bắt tay cùng Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu nhìn cậu nhóc một bộ dáng nỗ lực biểu hiện thành thục, có chút dở khóc dở cười. Mà lời nhắc nhở cũng không thể nói quá nhiều, đứa nhỏ không nhất định hiểu được, nói nhiều rồi cũng dễ dàng khiến người cho là mình thích giảng đa͙σ, khó ở chung.
"Ký túc xá còn phải qua mấy ngày mới có thể dọn ra." Viên Tinh Châu nói "Cậu bây giờ ở chỗ nào? Có thể chờ không?"
Cậu biết một mình ở bên ngoài không dễ dàng, lại cảm thấy Lục Khương tính cách có chút hướng nội, sợ cậu nhóc thật không tiện mở miệng, đàn cân nhắc không thì trước hết bỏ tiền, để cho cậu nhóc ở mấy ngày khách sạn.
"Ở chỗ bạn của em." Lục Khương nhưng vội vàng xua tay: "Không vội vã, em có thể chờ."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy em tuần sau bắt đầu đi làm sao, Viên ca?" Lục Khương hỏi, " Em mấy giờ đi tìm anh?"
"Cậu biết lái xe không?" Viên Tinh Châu hỏi.
Lục Khương sửng sốt một chút, có chút lúng túng, gãi đầu: "Không... Không biết lắm."
"Vậy cậu trực tiếp đến trường quay phim đi, tôi gửi vị trí cho cậu." Viên Tinh Châu thêm weixin Lục Khương, gửi cho cậu nhóc địa chỉ đoàn phim cùng số điện thoại nhân viên công tác bên kia, liền chuyển một con số may mắn làm tiền lì xì.
Lục Khương thụ sủng nhược kinh, nhìn chăm chú điện thoại không dám lĩnh, liền ngẩng đầu nhìn lại đây..
"Coi như quà ra mắt, " Viên Tinh Châu cười nói, "Nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngày mai không bị muộn rồi."
Lý Nguyên luôn luôn ở bên cạnh vừa cười xem, chờ Lục Khương ra ngoài sau, cô mới từ trên xuống dưới liếc mắt quan sát Viên Tinh Châu.
"Cậu so với lúc vừa lúc gặp mặt, càng lúc càng không giống nhau, quả nhiên ái tình có thể so với thuốc trợ tim a." Lý Nguyên pha ly cà phê cho mình, suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi cậu, "Cậu cảm thấy Lục Khương có thể đảm nhiệm được không?"
Viên Tinh Châu bị cô trêu ghẹo, hé miệng cười cười, gương mặt có chút hồng. Nhưng mà sau khi nghe một vấn đề, cậu liền nghiêm túc, "Lúc trước tôi không dùng trợ lý, cũng có thể ứng phó được, có thể chậm rãi dạy hắn."
Cậu nói xong dừng lại một chút, biết Lý Nguyên nghi vấn, lại nói, "Khi còn đi học, thầy giáo đã từng dạy chúng tôi, nếu như một đề tài nghĩ không quá rõ ràng, giảng một lần cho người khác, thường thường sẽ ăn sâu thêm một chút, ấn tượng cũng càng khắc sâu."
"A, giống một hàng loạt thầy cô sao, " Lý Nguyên cười nói, "Quả thật là như vậy."
"Đại khái đa͙σ lý là tương thông. Lục Khương đầu óc không ngu ngốc. Lúc dạy hắn, tôi cũng có thể học làm sao chải vuốt dòng suy nghĩ." Viên Tinh Châu nói "Hi vọng chúng tôi... cùng nhau trưởng thành đi."
Cậu không nhất định có thể cho Lục Khương trợ giúp gì, nhưng ở bên cạnh mình, Lục Khương ít nhất có thể bảo đảm ấm no, không cần quá mức sốt ruột. Đương nhiên, cậu vẫn là hi vọng đứa nhỏ này có thể lanh lợi một chút, dù sao cậu thật vất vả mới cam lòng bỏ tiền lương mà!
Lý Nguyên nghiêng cổ, nhìn cậu cười một hồi.
"Cậu cũng là đứa trẻ tốt." Lý Nguyên cười nói, "Vậy hãy để cho hắn trước tiên thích ứng đi, năm trước không an bài cho cậu thông cáo gì. Cậu mỗi tuần rút ra một quãng thời gian, trước tiên sắp xếp khóa thanh nhạc cùng lão sư đi."
Album cậu nếu sớm phát hành, sau mùa xuân, Bối Tư còn thảo luận cho cậu một chương trình tạp kỹ thể loại âm nhạc.
Đại ngôn Lý Ngộ bên kia đã quyết định, vật liêu cũng là năm sau quay chụp.
Viên Tinh Châu hoảng hoảng hốt hốt, lúc này mới ý thức được, dĩ nhiên lập tức liền sắp tới mùa xuân.
Lục Khương thứ hai đúng giờ đến trường quay phim, tại bên cạnh học theo răm rắp, nỗ lực học phục vụ Viên Tinh Châu. Diệp Hoài mấy ngày nay vội vàng đi quay vật liêu của hắn, lại đi nơi khác mở rộng tuyên bố. Viên Tinh Châu lúc rảnh rỗi, liền cùng Lục Khương tán gẫu, hỏi cậu nhóc ăn tết âm lịch làm sao.
"Cùng với bạn em." Lục Khương khà khà cười khúc khích, " Em dự định tặng hắn một đôi giày."
" Giày gì?" Viên Tinh Châu hiếu kỳ nói.
Lục Khương vội vã lấy điện thoại ra, cho cậu xem một cái, "Là cái này, hắn sang năm muốn tìm việc làm, có đôi giày da ra dáng tương đối tốt. Lần trước hai đứa em đi dạo phố, hắn nói màu sắc này coi được."
Viên Tinh Châu liếc nhìn giá cả, hơn chín ngàn, lúc này có chút giật mình.
Lục Khương giải thích: "Em sau khi đến bên này, hắn vẫn luôn thu lưu em, em thì rất xấu hổ."
"Huynh đệ tốt?" Viên Tinh Châu có chút ước ao.
"Không phải. Là đồng học phổ thông trước đây." Lục Khương liền khà khà cười, đôi mắt cũng không tìm thấy, "Người rất tốt. Em thực sự không biết đưa lễ vật gì thích hợp, Viên ca, anh cảm thấy cái này có thể được không?"
Viên Tinh Châu nhìn một lát, như thực chất nói: "Tôi không biết. Tôi cũng đang băn khoăn tặng lễ vật gì đây."
Tết âm lịch, đoàn phim bọn họ không biết có thể cho nghỉ hay không. Viên Tinh Châu lập kế hoạch nếu như cho nghỉ, liền cùng Diệp Hoài đi ra ngoài ở khách sạn. Nếu như không nghỉ, chính mình ít nhất phải tặng lễ vật kiểu nào.
Từ khi hai người xác định quan hệ, vẫn luôn là Diệp Hoài tặng quần áo cho cậu, tặng đồng hồ đeo tay, động một tí đồ vật mười mấy hơn trăm vạn, cái đồng hồ đeo tay tình nhân kiều Viên Tinh Châu đều không nỡ lòng đụng. Nhưng cậu lại đều không cho Diệp Hoài cái gì.
So giá tiền là không sánh bằng.
Viên Tinh Châu cũng lấy điện thoại ra, biểu tình cùng Lục Khương tương đồng khoản phiền muộn, đầy đầu đều nghĩ, đến cùng tặng cái gì đây?