"Để chị nói với Mai Nhi cho!" Trương Mỹ Kỳ nói ngay : "Ăn cơm trước đi, Mai Nhi, lát nữa chị sẽ giải thích với em ..."
"À ..." Tạ Mai Nhi nhịn sự tò mò trong lòng xuống, ngồi bên cạnh Phương Hạo Vân, không ngừng gấp đồ ăn cho hắn, vẻ mặt đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Phương Hạo Vân cũng lo gấp đồ ăn cho Tạ Mai Nhi, hơn nữa còn dặn dò cô phải chú ý đến dinh dưỡng sức khỏe. Người một nhà vui vẻ hòa thuận với nhau, chỉ riêng có Trác nhã, cũng không biết là vì cái gì, mà chỉ cần Phương Hạo Vân ở đây, thì vẻ mặt của bà liền trở nên không được tự nhiên. Tuy rằng tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ, bà và Phương Hạo Vân không hề có quan hệ trực tiếp gì cả. Chỉ là nhớ đến những lời nói điên khùng của chồng, trong lòng bà rất không thoải mái.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Hạo Vân hẹn riêng Trác Nhã ra ngoài.
Trác Nhã hơi hoảng hốt, thậm chí là không dám ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân.
"Dì Trác!'
Phương Hạo Vân cười nói : "Vì sao dì lại hồi hộp như vậy ... Hôm nay con đến đây, là muốn nói rõ với gì, con cũng đã nghĩ tốt rồi, con thấy xưng hô như vậy tương đối đỡ hơn ..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, cả người Trác Nhã lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn đi, liền nói : "Cảm ơn con ..."
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Dì không cần cảm ơn con, mặc kệ là nói thế nào, dì cũng là mẹ của Tuyết Di, con không nên khinh nhờn dì. Dì cứ yên tâm, vấn đề của ba con sẽ đi nói rõ lại. Tuy rằng ba không hồ đồ, nhưng mà muốn mọi chuyện được giải quyết nhanh, hoàn toàn không hiểu được cách nghĩ và nhìn nhận vấn đề của người khác."
"Hạo Vân, dì thật sự không biết nên nói thế nào cho tốt ..." Tâm lý của Trác Nhã đã trở nên thoải mái rất nhiều, sự lo lắng phía trước đã tan biến hết rồi.
"Hạo Vân, con chuyển lời của dì cho Tử Lân, nói rằng đời này dì sống là người của Phương gia, chết là quỷ của Phương gia ..." Trác Nhã nghiêm túc nói : "Dì sẽ giúp ổng bảo vệ tốt sản nghiệp của Phương gia ..."
"Con sẽ ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu : "Có một số việc dì đừng để trong lòng ... Tuy rằng ba nhìn nhận vấn đề hơi quá khích, thậm chí là hơi ích kỷ. Nhưng dù sao ba cũng chỉ là muốn tốt cho dì, cho nên hy vọng dì có thể thông cảm ... Ý của con là những ngày cuối cùng này, dì nên chăm sóc tốt cho ba ..."
"Cái này không cần con nói dì cũng biết ..." Trác Nhã vui mừng nói : "Hạo Vân trước khi chết có thể gặp được con, là may mắn của nó ..."
"Dì Trác, thật ra có đôi khi con cũng nghĩ rằng, khi Hạo Vân gặp tai nạn xe, con có thể gặp được hắn, cũng là duyên phận của con ..." Phương Hạo Vân nói ; "Chuyện con đồng ý với hắn, con sẽ làm được. Được rồi, con còn có việc, đi, trước ... Chào hỏi chị Tuyết Di giúp con ..."
Khi Phương Hạo Vân nói xong những lời này, trong lòng của hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nói thật, lúc trước khi Phương Tử Lân đề nghị, hắn cũng rất động tâm, nhưng trải qua mấy ngày bình tĩnh tự suy xét, hắn cảm thấy rằng mình không nên đụng vào điều cấm kỵ.
Nói thế nào thì Trác Nhã cũng là mẹ ruột của Phương Tuyết Di.
Giữa hai người, hắn chỉ có thể chọn một mà thôi, không cần nghi ngờ, hắn đã chọn Phương Tuyết Di, người con gái thầm mến hắn, và chịu nhiều nổi đau nhất.
Nhìn bóng dáng của Phương Hạo Vân rời đi, khóe miệng của Trác Nhã cũng hiện lên một nụ cườ, cũng giống như Phương Hạo Vân, tâm tình của bà cũng thoải mái rất nhiều, gánh nặng trước đó cũng đã không còn nữa.
Nghĩ đến việc từng bị sa lầy, hai má của bà không khỏi đỏ ửng.
Có điều bây giờ thì tốt rồi, khi Phương Hạo Vân nói ra câu nói ấy, tâm tình của bà cũng trở lại bình thường.
..............................................
Mộc Nguyệt Dung dường như không muốn Long Hi Phượng gặp chuyện không may, cho nên đem những lời của Phương Hạo Vân nói lại toàn bộ cho Long Hi Phượng nghe, không giữ lại một chút nào cả.
Sau khi xong việc, bà tận tình khuyên bảo : "ŧıểυ Phượng, nghe mẹ khuyên một câu, đừng làm ra chuyện hồ đồ ... Trước mặt lực lượng tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều không dùng được. Con cũng thấy đấy, lực lượng của Hạo Vân không thể đánh bại được. Chúng ta căn bản là không có cơ hội để lựa chọn, không phải sao?"
Long Hi Phượng ôm nỗi hận nhìn Mộc Nguyệt Dung, nói : "Mộc Nguyệt Dung, đồ dâm phụ, bà khiến cho người ta thất vọng quá ... không ngờ rằng bà lại khuất phục dưới háng của đàn ông. Chẳng bao lâu trước, tôi còn nghĩ bà là một người cao quý, cao ngạo. Nhưng mà bây giờ bà lại khiến cho tôi thất vọng rất nhiều ... Bà không còn là bà trước đây nữa. Kế hoạch của tôi vôn có thể thực thi thuận lợi, nếu không phải do bà nhắc nhở, Phương Hạo Vân sẽ không có khả năng nghĩ đến chuyện này ..."
"Con sai rồi!"
Mộc Nguyệt Dung cũng không để ý đến thái độ của Long Hi Phượng, tiếp tục nói : "ŧıểυ Phượng ... sao con còn chưa rõ nữa, con đang tự chui đầu vào rọ đấy ..."
"Hừ!"
Long Hi Phượng hừ lạnh một tiếng, nói : "Chuyện của tôi không cần bà quản ... Mộc Nguyệt Dung, nếu tôi chết, thì chính là do bà hại chết, đồ dâm phụ, vốn dĩ Nam Cung thế gia chúng ta có thể nhân cơ hội này mà quật khởi, đều bởi vì bà, khiếp cho cơ hội của tôi tiêu tan hết, làm kế hoạch phục hưng của tôi thất bại trong gang tấc, tôi hận bà ... Bà căn bản là có lỗi với liệt tổ liệt tông với Nam Cung thế gia. .."
"Không biết tốt xấu!"
Mộc Nguyệt Dung vốn còn muốn cứu con dâu, nhưng không ngờ con dâu lại cứng đầu như vậy, không cảm kích thì thôi, lại còn chửi bới xỉ vả mình như vậy.
"ŧıểυ Phượng những lời nên nói mẹ đã nói rồi, cuối cùng nên làm thế nào thì đó là chuyện của con" Mộc Nguyệt Dung tức giận nói : "Con nhớ cho kỹ đây, tất cả hành vi của con đều không liên quan đến Nam Cung thế gia..."
Lúc buổi chiều, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Phương Tuyết Di, trong điện thoại, Phương Tuyết Di hẹn hắn đi siêu thị mua đồ, thuận tiện tâm sự một chút.
Phương Hạo Vân vui vẻ đáp ứng.
Phương Hạo Vân lái chiếc Lamborghini đến điểm hẹn đón Phương Tuyết Di, hai người lái xe đến khu trung tâm mua sắm, đậu xe xong, rồi cùng đẩy chiếc xe đẩy vào bắt đầu mua sam18m.
Dọc đường đi, bọn họ vừa chọn mua đồ, vừa nói chuyện với nhau, giống như một đôi tình nhân thân mật vậy.
"Tuyết Di ... em không biết không khí hôm nay rất ấm áp sao?" Nếu tính về tuổi thật, thì Phương Hạo Vân cũng không nhỏ hơn Phương Tuyết Di bao nhiêu, cho nên hôm nay hắn cũng sửa miệng luôn.
Trên thực tế, sửa miệng cũng là một tín hiệu.
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, hai má ửng đỏ lên, bước nhanh hai bước, chỉ là khóe miệng lại hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi mua sắm xong, hai người chọn một số ít thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, sau khi tính tiền, Phương Tuyết Di quăng hết tất cả túi đồ cho Phương Hạo Vân ôm.
"Anh là đàn ông, hẳn là cần phải có phong độ một chút ..."
Leo lên xe, khuôn mặt của Phương Tuyết Di vẫn đỏ ửng vì hạnh phúc như cũ. Đã nhiều năm trôi qua, hầu như lúc nào cô cũng đi mua sắm một mình cả, thời gian trôi qua lâu, cô độc cũng lâu, mỗi lần nhìn thấy cặp vợ chồng hay đôi tình nhân nào đó thân mật đi mua sắm với nhau, trong lòng cô đều cảm chua xót.
Hôm nay, cô rốt cục đã cảm nhận được sự ấm áp bấy lâu.
"Mang em về nhà đi!" Phương Tuyết Di mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comCái trung tâm mua sắm này cách Phương gia không xa, đi ô tô thì cần khoảng mười phút đồng hồ là đến.
Sau khi về nhà, hai người cùng nhau dọn hết túi đồ ra, sau đó, Phương Tuyết Di chủ động mời : "Hạo Vân, vào phòng em ngồi chơi đi, chúng ta nói chuyện ..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức đi theo Phương Tuyết Di vào phòng.
Đã lâu rồi không vào trong phòng của Phương Tuyết Di, hắn phát hiện ra cách bài trí trong phòng đã có một sự thay đổi nhỏ.
"Tuyết Di, anh nhớ rõ lúc trướ,c em không thích màu lạnh mà ..." Phương Hạo Vân nhìn quanh bốn phía, thản nhiên nói : "Em không phải luôn thích màu sắc ấm áp sao?"
"Tâm tình!"
Phương Tuyết Di thản nhiên trả lời : "Tâm tình khác nhau, sở thích đương nhiên cũng sẽ khác nhau ... Hạo Vân, em đi xem Mỹ Kỳ và Mai Nhi ... đến lúc ăn cơm trưa rồi ..."
"Ừ!" Phương Hạo Vân gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Vài phút sau, Phương Tuyết Di trở về nói : "Mai Nhi và Mỹ Kỳ đã ăn cơm một tiếng trước rồi, hai người đang nghỉ ngơi, hay là chúng ta cùng nấu cơm đi?"
"Tốt!" Phương Hạo Vân vui vẻ trả lời, hai người lập tức đi xuống phòng bếp, Phương Hạo Vân thậm chí còn tỏ vẻ là muốn xuống bếp nấu cơm.
Hắn chọn nấu hai món ăn, còn Phương Tuyết Di thì nấu những món Phương Hạo Vân thích ăn, hai người cùng nhau vo gạo, cùng nhau xào rau chiên thịt, cười cười nói nói, toát ra sự hòa thuận vui vẻ.
Bốn mươi phút sau, bảy tám món đồ ăn đã được dọn lên bàn, sau khi xong, Phương Tuyết Di lấy một chai rượu vang ra, rót vào hai cái ly cho hai người, rồi tự ngồi xuống, Phương Hạo Vân cầm cái chai rượu lên coi, cười nói : "Tuyết Di, đây là rượu vang năm 82, đồ quý của ba phải không?"
Phương Tuyết Di mỉm cười, nâng ly nói : "Hạo Vân, chúng ta làm một ly đi ... Hôm nay anh đã gọi em là Tuyết Di, em cũng biết ý của anh rồi, em cảm ơn anh ..."
"Tuyết Di ... điều nên làm mà ... Nói thế nào thì cũng là anh có lỗi với em .... trước kia đã cho em nhiều đau khổ như vậy ..." Phương Hạo Vân cười, nhẹ nhàng cụng ly với cô, nhấp một ngụm rươu, sau đó gấp một chút đồ ăn vào trong chén của cô, nói : "Tuyết Di, nếm thử tay nghề của anh đi ... gần đây vừa học được hai món đấy ..."
Phương Tuyết Di vui vẻ mỉm cười, hai má ửng hồng lên, sau khi cảm ơn xong liền ăn một miếng, và lập tức khen không dứt miệng : "Ừ, ngon thật, đúng là rất ngon ... Hạo Vân, em thật sự không biết anh lại có tay nghề tốt như vậy ..."
"Ha ha ...."
Phương Hạo Vân cười nói : "Lúc trước, thật ra tay nghề của anh cũng không tồi, chỉ là sau này có người khác nấu rồi nên hơi lười ... Hai món này là gần đây mới nấu đấy .... Chỉ cần em không khó ăn là anh an tâm rồi ..."
Phương Tuyết Di khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : " Hạo Vân, anh biết không? Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của em ... Thật đấy, cho đến bây giờ em cũng chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ có ngày vui như vậy ...."
"Hạo Vân, khoảng thời gian trước, anh và mẹ của em rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy? Em luôn cảm thấy rằng giữa hai người hình như có gì đó không được tự nhiên!" Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Không có gì cả, giữa hai người chỉ có chút hiểu lầm thôi, bây giờ tất cả hiểu lầm đã được giải quyết hết rồi ..."
"Vậy thì quá tốt ..." Phương Tuyết Di mỉm cười cùng chạm ly với Phương Hạo Vân, cười nói : "Hèn chi bữa nay khí sắc của mẹ tốt quá chừng, Hạo Vân, anh thật tốt ..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Tuyết Di, nói thật, anh không cần được em khen, em không mắng anh là được rồi ... Có một số việt cho dù anh không nói em cũng biết, anh không thể cho em một tình yêu đầy đủ được ..."
"Ừ!"
Phương Tuyết Di thấp giọng trả lời một tiếng, nhưng cười rất gượng ép, biết cô đang cười miễn cưỡng, Phương Hạo Vân hơi do dự một chút, chậm rãi lắc đầu nói : "Tuyết Di, anh biết là anh không tốt, nhưng anh không còn cách nào ... Những người phụ nữ bên cạnh anh đều yêu anh cả ... Anh không có khả năng bỏ người nào hết. Anh yêu em, nhưng anh cũng yêu các cô ấy, anh yêu mỗi người đều như nhau cả. Tuy rằng anh nói như vậy rất vô sỉ, nhưng anh đang nói sự thật ..."
Phương Tuyết Di im lặng không nói gì, nhẹ nhàng cầm đũa lên mà ăn, trong ánh mắt lóe lên điều gì có, có trộn lẫn một chút u oán.
Lời nói của Phương Hạo Vân, cô làm sao mà không rõ.
Đàn ông trên đời này tuy nhiều, nhưng người thật sự có thể làm cho cô yêu chỉ có một.
Tuy rằng người đàn ông hợp ý này hơi hoa tâm, nhưng hắn thật sự có thể khiến cho tim của cô đập nhanh, làm cho cô cảm thấy an toàn.
"Không có gì, nếu lời này mà từ miệng của người khác nói ra, thì đích thật là vô sỉ. Nhưng từ miệng anh nói ra, em có thể hiểu được ..." Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Anh yêu em khi nào, là bởi vì em yêu anh sao?"
"Cái này ..." Phương Hạo Vân sờ sờ cái mũi, cười khổ, nâng ly rượu lên che dấu khuôn mặt, sau một hồi hắn mới chịu nói ; "Tuyết Di, hỏi cái này để làm gì, bây giờ anh yêu em là được rồi ..."
Phương Tuyết Di làm sao mà chịu bỏ qua, cô uống một hơi cạn ly rượu vang, hỏi : "Hạo Vân, anh đừng giấu em, nói thật với em được không? Anh yêu em, là bởi vì thương hại, hay là vì tội nghiệp?"
Phương Hạo Vân cười gượng một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác : "Tuyết Di .... nếu em muốn như vậy, thì anh có thể thu xếp cho em đến Đằng Phi làm việc ... Giám đốc tập đoàn, chức vị dưới chủ tịch, tùy em lựa chọn ..."
"Em không đi!"
Phương Tuyết Di nói : "Em muốn ở lại tập đoàn Thịnh Hâm, trừ phi là anh không cho em làm việc tại Thịnh Hâm nữa"
"Tuyết Di, Thịnh Hâm là sản nghiệp của con chúng ta. Anh cảm thấy rằng em cũng nên có một phần nào đó thuộc về mình, anh biết em, em là một cô gái có ý phát triển sự nghiệp rất mạnh" Phương Hạo Vân nói
"Uống rượu thôi!" Phương Tuyết Di dường như muốn lản tránh chuyện này, tự rót cho mình một ly rượu vang, ngửa đầu lên uống cạn, sau một hồi, hai má của Phương Tuyết Di đã đỏ ửng lên, trong ánh mắt hiện ra sự gian xảo, cười như không cười, nói : "sao thế? Hạo Vân, anh chẳng những muốn thương hại em về tình cảm, mà còn muốn thương hại em về sự nghiệp luôn sao?"
"Tuyết Di, đừng hiểu lầm!" Phương Hạo Vân biết Phương Tuyết Di có lòng tụ trọng rất mạnh, vội vàng nói : "Em hiểu lầm ý của anh rồi, ý của anh là, tập đoàn Thịnh Hâm là do một tay của ba sáng lập ra, ba là người có tư tưởng nam quyền rất mạnh, cho nên trước kia đã gây cho em không ít chuyện phiền phức, không bằng anh an bài em đến Đằng Phi, ở chổ đó, anh cam đoan có thể chi em thi triển tài năng. Nếu như em muốn, anh có thể thành lập một công ty địa ốc Đằng Phi để cho em kinh doanh ..."
"Hừ!"
Phương Tuyết Di hừ một tiếng, nói :" Ai mà không rõ ý của anh chứ, anh muốn làm chủ tịch phủi tay, bắt tất cả chị em làm việc không công cho anh chứ gì ?"