"Nhớ, sao lại có thể không nhớ chứ?' Tạ Mai Nhi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm tình nhìn Phương Hạo Vân, liếc xéo hắn ột cái, nói như làm nũng : "Hạo Vân, chị biết em nhất định sẽ đi, cho nên tối nay, chị muốn làm chết em ..." Nói xong, Tạ Mai Nhi kéo tay của Phương Hạo Vân, đi lên cái giường rộng thùng thình kia, hai người lập tức hôn nhau rất nhiệt liệt.
Sau khi hôn xong, Tạ Mai Nhi đã cởi bỏ áo ngoài ra, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót kích tình mà thôi. Phương Hạo Vân cười một cách mờ ám, bàn tay to theo phần eo của Tạ Mai Nhi đi vào, và bắt đầu khiêu khích xoa nắn khu rừng bí ẩn.
"Hạo Vân, yêu chị đi ..." Tạ Mai Nhi biết Phương Hạo Vân rất thích đàn bà biến thành dâm phụ trên giường, lập tức chủ động hấp dẫn.
Phương Hạo Vân phát ra một tiếng cười dâm, dùng Tịnh Thế Tử Viêm đốt sạch quần áo trên người! Không cần khúc dạo đầu vì Tạ Mai Nhi đã quá phấn khích rồi, nên chổ ấy cũng đã rất ướt, hắn chỉ cần đẩy eo đi vào. Trong phòng lập tức truyền ra tiếng rêи ɾỉ kịch liệt cùng tiếng thở dốc dồn dập.
Trong giây phút đó, phần dưới của Tạ Mai Nhi không ngừng xuất hiện những cơn sung sướиɠ, cô vặn vẹo mông, thuận theo động tác của Phương Hạo Vân, phát ra những tiếng rên rĩ mê hồn.
Sau nửa tiếng, thân thể của Tạ Mai Nhi đột nhiên run mạnh, tình cảm mãnh liệt như thủy triều phá đê mà ra, cùng với tiếng rên la cùng với sự vặn vẹo điên cuồng, đồng loạt xuất hiện.
"Hạo Vân ... chị Mai đủ rồi ..." Tạ Mai Nhi toàn thân bủn rủn, dường như không còn sức chịu nổi nữa.
"Chị Mai, kiên trì thêm một lát đi ...." Phương Hạo Vân dường như vẫn chưa tận hứng, thân mình vẫn tiếp tục đưa đẩy. Mãi cho đến mười phút sau, dưới sự run rẩy và rêи ɾỉ cùng tiếng quát tháo của Tạ Mai Nhi thì hắn mới đạt đến cực khoái.
Nghỉ ngơi một hồi, hai người lại lao vào triền miên với nhau. Đúng như lời Tạ Mai Nhi nói, tối nay cô muốn làm chết Phương Hạo Vân.
Hai người ** đỡn với nhau đến mãi ba giờ sáng mới chịu chấm dứt, rồi cùng ôm nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào trong phòng, Phương Hạo Vân mới mở mắt ra, nhìn thấy cô gái trần trụi, trên mặt vẫn còn ủ rũ đang nằm bên cạnh mình, hắn mỉm cười, đưa tay vỗ vào mông của cô một cái, nói : "Đồ lười, dậy thôi ..."
Tạ Mai Nhi vốn đang ngủ rất ngon, nhưng bị Phương Hạo Vân đánh thức, cũng đành phải rời giường không tình nguyện.
"Hạo Vân ... Hôm nay có phải hay không ..." Sắc mặt của Tạ Mai Nhi hơi ảm đạm : "Em có phải là rời khỏi đây không?"
"Ừ!" Phương Hạo Vân gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi xa, cũng không biêt là trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Ánh sáng màu vàng chiếu vào trong phòng, làm cho trong phòng càng có thêm vài phần sức sống.
Tạ Mai Nhi nhìn bóng dáng của Phương Hạo Vân, trong lòng thoáng u oán, cũng không còn nghĩ về lời hứa của hắn nữa. Bây giờ trên mặt của cô là nụ cười rất tươi, lặng lẽ xuống giường, đi đến sau lưng hắn, dùng bộ ngực sung mãn của mình ép lên trên lưng của hắn.
"Hạo Vân, còn muốn không?" Tạ Mai Nhi một bên dùng bộ ngực sung mãn của mình cạ sát Phương Hạo Vân, một bên dùng tay nhỏ vỗ về bộ ngực của hắn, nhỏ giọng rêи ɾỉ hấp dẫn Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân xoay người lại, nhéo nhéo vào bộ ngực của cô, cười hắc hắc : "Buổi tiệc tối hôm qua còn chưa đủ sao?"
Tạ Mai Nhi nghe thấy thế, cười hì hì nói : "Người ta bị em làm chết sao?" Cô lớn mật dùng hai tay ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, tiếp tục dùng bộ ngực sung mãn của mình cạ lên trước ngực hắn. Con mắt xinh đẹp lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, không ngừng phóng ra ngọn lửa của du͙© vọиɠ.
Phương Hạo Vân nhìn cặp môi kiều diễm ướt át của cô, ôm lấy ngang hông, triển khai một đợt chinh phạt mới.
Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, Phương Hạo Vân cũng kod ừng lại, mà chỉ an ủi Tạ Mai Nhi một chút rồi đi ra khỏi phòng của cô. Kêu Bạch phúc lại dặn dò một phen, liền rời khỏi thôn Lưu Thủy.
Trên đường đi, hắn âm thầm vui sướиɠ, những người phụ nữ của hắn thật sự không hề kém cỏi.
Không nói chi xa, nói về chị Mai thôi, lúc trước cô rất nghiêm túc, có điều chỉ là một nhân viên nhỏ tham tiền yêu tài thôi. Nhưng còn bây giờ lịa trở thành nữ cường nhân oai phong một cỏi.
Sau này, vương quốc Đằng Phi, đã có nương tử quân của hắn ở đó, hắn rất yên tâm.
Trở về Hoa Hải xong, Phương Hạo Vân liền đi đến biệt thự Phương gia.
Lần trước từ sau khi Phương Tử Lân lành bệnh xuất viện xong, hắn cũng chưa có trở về thăm được một lần. Về phần Phương Tuyết Di và Trác Nhã, sau khi xác định được sự thật xong, cũng không thấy mặt đâu cả.
Mấy ngày nay, ngay cả điện thoại của bọn họ cũng không gọi được.
Ấn chuông cửa xong, người ra mở cửa chính là Trác Nhã, thấy người đến là Hạo Vân, vẻ mặt của bà liền trở nên phức tạp : "Hạo Vân ... đến rồi à ... Tuyết Di không có ở nhà, để mẹ đi gọi Mỹ Kỳ giúp con ..."
"Khoan đã!"
Phương Hạo Vân gọi Trác Nhã lại, lập tức nói : "Mẹ, mẹ đừng vội đi tìm chị Mỹ Kỳ... con muốn hỏi mẹ một câu. Chuyện của con, mẹ có nói cho ba biết không?"
"Có!"
Trác Nhã lo lắng nói : "Từ sau khi ba con biết việc này, liền một mực yên lặng không nói gì cả, mẹ đã thử vài lần rồi, trao đổi với ổng mấy lượt, nhưng mà cũng không nói được. Hạo Vân, con đến rồi, con liền đi thăm ba của con đi... Mẹ đang lo, sợ ông vì chuyện này mà nghĩ quẩn trong đầu ..."
"Yên tâm đi, ba sẽ không sao đâu... Ba biết từ sớm rồi ..." Phương Hạo Vân nói : "Nếu mẹ cảm thấy vất vả, thì có thể tái giá, chuyện này con sẽ thương lượng với ba ..."
"Không cần!" Trong ánh mắt của Trác Nhã hiện lên vẻ bối rối : "Hạo Vân, ngạn vạn lần không được nhắc đến chuyện này với ba con ... Mẹ biết ý của ba con, có điều con cứ yên tâm. Mẹ sống là người của Phương gia, chết là quỷ của Phương gia.... Cả đời này, mẹ sẽ không tái giá nữa, xin con tin tưởng mẹ ..."
"Được rồi, chuyện này về sau bàn ..." Phương Hạo Vân nói xong liền bước đi lên lầu.
Trác Nhã nhìn bóng dáng của Phương Hạo Vân, thoáng do dự một chút, liền gọi Phương Hạo Vân lại : "Hạo Vân... khoan đã ... Mẹ có chuyện muốn thương lượng với con được không? Thân phận của con bây giờ còn chưa công khai ra bên ngoài, quan hệ của con và Tuyết Di đừng công khai ra bên ngoài được không? Nếu không, người không rõ sự thật sẽ nói bậy ..."
"Yên tâm đi, con sẽ có chừng mực của con ..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền đi đến, đẩy cửa phòng sách của Phương Tử Lân ra. Phương Tử Lân vẫn ngồi trước bàn đọc sách như trước, nhưng lần này trong ánh mắt đã có chút ưu thương.
"Ngồi đi, Hạo Vân!"
Phương Tử Lân ngẩng đầu lên thấy Phương Hạo Vân đến, nói : "Trong ngăn tủ có lá trà ngon, con tự pha đi. Chờ ba xem xong cái này, sẽ nói chuyện với con..."
Phương Hạo Vân gật đầu, chủ động pha một ly trà thơm, ngồi đối diện Phương Tử Lân, lẳng lặng chờ ông xem hết quyển sách.
Một lát sau, Phương Tử Lân gập quyển sách lại, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Sự thật thì không cần phải nói nữa ... Hạo Vân, về sau con tính thế nào?"
"Tiếp tục làm con của ba!" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói :"Ba, mặc kệ ba có tin tưởng hay không, con đã thật sự xem ba là ba của con rồi... Cũng là câu nói kia, xin ba yên tâm, con sẽ tuân thủ lời hứa của con, bảo vệ cho Phương gia, bảo vệ cho tập đoàn Thịnh Hâm ..."
"Mộ của đứa nhỏ kia đâu? Ba muốn đi xem ..." Phương Tử Lân cũng không nói tiếp đề tài trước đó của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân run lên một chút, lập tức nói : "Ba, bây giờ ba vẫn không bỏ xuống được? Khi nào thì ba biết còn là giả?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của con ..." Phương Tử Lân thở dài nói : "Tuy rằng con đã làm rất cẩn thận rồi, nhưng tính cách của hai đứa, phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau. Nhất là con mắt của con... Lần đầu tiên khi ba nhìn vào ánh mắt của con, ba đã biết con không phải là con của ba rồi... Có điều khi đó ba không tin phán đoán của mình ... ba tình nguyện lừa gạt bản thân, sự thay đổi của con là di chứng của vụ tai nạn xe"
"Được rồi ... không nói mấy chuyện này nữa. Nói cho ba biết, nó được chôn ở đâu? Ba muốn đi đến mộ phần của nó nói mấy câu, đốt chút giấy tiền ..." Phương Tử Lân thở dài nói : "Nó có thể gặp được coi, coi như đã là may mắn ..."
"Ba ... đợi một lát nữa, con sẽ an bài chuyên gia hộ tống ba đi ...' Phương Hạo Vân nói.
"Ừ!"
Phương Tử Lân gật đầu, cũng không nói tiếp về đề tài này, lập tức nói lảng qua chuyện khác, nói : "Tuyết Di giao cho con, nhớ kỹ lời ba nói. Sinh một đứa con với Tuyết Di, sau đó thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm .. Ba biết sản nghiệp của con bây giờ rất lớn. Nhưng tập đoàn Thịnh Hâm dù sao cũng là tâm huyết của cả đời ba, cho nên ba hy vọng nó vẫn tồn tại ..."
"Chỉ cần gia tộc thủ hộ tồn tại, tập đoàn Thịnh Hâm cũng sẽ tồn tại. Đây là lời hứa của con dành cho ba ..." Phương Hạo Vân nói.
"Cảm ơn con!"
Khóe miệng của Phương Tử Lân hiện lên một nụ cười vui mừng : "Hạo Vân, con đi lo chuyện của con đi ... Không cần lo lắng cho ba, ba sẽ kiên trì đợi đứa cháu thứ nhất được sinh ra ..."
"Ba, con sẽ nhanh chóng trở về nhà ..." Phương Hạo Vân nói tiếng bảo trọng, rồi lập tức xoay người rời đi. Ngay trong giây ph1ut đó, trên khuôn mặt của Phương Tử Lân đã đầy nước mắt rồi.
Trương Mỹ Kỳ đang ngồi trong phòng khách ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân đi xuống lầu, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu.
"Chị Mỹ Kỳ ..." Chào hỏi một tiếng, Phương Hạo Vân vội vàng đi nhanh xuống lầu, một kéo lấy Trương Mỹ Kỳ vào trong lòng, nói : "Xin lỗi chị Mỹ Kỳ, khoảng thời gian này em quá bận, không có đến thăm chị. Nào, để em nghe con em một chút ...''
Nói đến đứa nhỏ, trên mặt của Trương Mỹ Kỳ liền hiện lên sự thẹn thùng, lập tức ngồi xuốn ghế sofa, kéo cái áo dành cho thai phụ lên, để lộ ra cái bụng trắng, cười nói : "Đưa lổ tai lại đây ..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, ngồi xổm xuống, tựa đầu vào cái bụng của cô, cẩn thận lắng nghe, hắn có thể nghe rõ động tĩnh cũng như hô hấp của đứa nhỏ bên trong.
"Nó đá chị ..." Vẻ mặt của Trương Mỹ Kỳ tràn ngập hạnh phúc.
"Ha ha ... chị Mỹ Kỳ, đứa nhỏ có lẽ đang kháng nghị với em đó ... Xem ra về sau em phải quan tâm đến chị nhiều hơn rồi ..." Phương Hạo Vân đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Trương Mỹ Kỳ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của cô, trên mặt hiện vẻ có lỗi : "Chị Mỹ Kỳ, em đến nói lời tạm biệt với chị ... Em phải đi đến Anh vài ngày, có điều sau khi chuyện này kết thúc, em có thể hoàn toàn rãnh rỗi ở cùng một chổ với chị ..."
"Hạo Vân, cái gì cũng đừng nói nửa ... Chị có thể hiểu em mà, em cứ đi làm việc của em đi ...." Nước mắt của Trương Mỹ Kỳ đã lưng tròng rồi, trong lòng cũng có chút không nỡ, nhưng mà cũng không giữ lại. Bởi vì cô rất rõ ràng, người đàn ông của mình, hắn là một người làm đại sự.
Tối hôm nay, hắn trở về nhà với Kỳ của hắn, an ủi cô cả đêm, ấp ủ cô cả đêm ...
...................................
Phương Hạo Vân gọi điện cho dì Bạch, bởi vì tối hôm nay là ngày bọn họ rời khỏi Hoa Hải đến Luân Đôn.
Nhận được tin Phương Hạo Vân đến Luân Đôn, Đinh Tuyết Nhu và Nguyệt Như trong lòng tràn đầy niềm vui. Nhất là Đinh Tuyết Nhu, cô vốn không muốn rời khỏi Hoa Hải, nhưng lúc trước Phương Hạo Vân đã đồng ý với cô. Nói là sẽ nhanh chóng đến Luân Đôn, theo tình huống bây giờ, hắn quả nhiên không có lừa cô.
Thanh Âm cũng biết được tin tức từ con gái, quyết định tự mình đi gặp mặt Phương Hạo Vân. Xem hắn ta rốt cục có bao nhiêu năng lực, mà làm cho con gái của mình gửi gấm hết hy vọng.
Nguyệt Như đương nhiên là đáp ứng với yêu cầu của mẹ rồi.
Mẹ vợ đi gặp con rể, đây là một chuyện rất bình thường.
Sau khi đến Luân Đôn, Phương Hạo Vân để cho dì Bạch tạm trú tại tập đoàn Siêu Uy. Còn hắn tự mình đi xe đến trang viên của Nguyệt Như. Bởi vì hắn vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Nguyệt Như, nói là có chuyện rất quan trọng cần phải nói với hắn.
Người bảo vệ trang viên dường như cũng nhận được đặn dò, cho nên cũng không cản trở Phương Hạo Vân, tùy ý để hắn đi vào. Lúc đi vào trong phòng khách lớn, Phương Hạo Vân nhìn thấy một người đàn bà xinh đẹp trung niên đang ngồi trên ghế, nhưng không thấy bóng người của Nguyệt Như đâu cả.
"Bà là ai? Nguyệt Như đâu?" Phương Hạo Vân nghi hoặc hỏi.
Người đàn bà xinh đẹp trung niên kia khẽ cười một tiếng, kiều mỵ chỉ vào Phương Hạo Vân, nói : "Tôi còn muốn hỏi cậu ... Cậu là ai? Phải biết rằng, trang viên này chưa từng có đàn ông bước vào ..."
Thấy bà ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt mang theo một tia thâm ý, làm cho Phương Hạo Vân hơi xấu hổ : "Bà rốt cục là ai?"
Phương Hạo Vân cố gắng lục lọi lại ký ức của mình, nhưng dường như không thấy hình ảnh của người đàn bà này trong đống ký ức của hắn.
"Cậu thấy tôi đẹp không?" Người đàn bà xinh đẹp trung niên ấy đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com"Rất đẹp!" Phương Hạo Vân thành thật trả lời, người đàn bà này quả thật rất đẹp, tuy rằng bà ngồi không cử động, nhưng mà mỗi cái giơ tay nhấc chân thôi cũng tản ra sự phong tình thản nhiên.
Người đàn bà này đưa tay vuốt lại mái tóc đang rối bay của mình, mỉm cười trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, trong ánh mắt toát ra vẻ mê hoặc : "Cậu thật ra rất hiểu nói thật ..."
Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào khuôn mặt hoàn mỹ của Thanh Âm, cười nói : "Bà là sát thủ Thiên đa͙σ, vì sao từ trước đến giờ tôi không gặp mặt bà?"
Người đàn bà xinh đẹp trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, thấy ánh mắt của hắn không có trốn tránh, ánh mắt nóng rực như muốn nhìn thấy hết nội tâm của bà, không biết vì sao, trong lòng của bà lại đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
"Công phu của cậu không tồi!"
Người đàn bà xinh đẹp cắn môi nhìn nhìn một lát, đứng dậy đi đến, tới sát gần thân hình của Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Bên cạnh cậu có rất nhiều đàn bà, có phải không?"
"Cái này có liên quan gì đến bà?" Phương Hạo Vân cố gắng suy nghĩ, người đàn bà này rốt cục là ai? Đừng tưởng bà ta nhìn có vẻ phong tình vạn chủng, nhưng sát khí và mùi máu trên người bà ta cũng không ít. Hơn nữa, theo khí tức trên người của bà ta toát ra cho thấy, bà ta đã sớm đột phá Nhâm Đốc rồi.
"Nếu đã không muốn nói chuyện với tôi, vậy mời cậu rời đi ..." Khóe miệng của người đàn bà vẫn giữ một nụ cười, hoàn toàn không có ý đuổi Phương Hạo Vân đi, ngược lại còn có vẻ giống tán tỉnh hơn.
Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng tuyết nhẵn nhụi kia, cười nói : "Tôi là Phương Hạo Vân, xin hỏi bà xưng hô thế nào. Bà và Nguyệt Như rốt cục có quan hệ có quan hệ như thế nào ..."
"Tôi là Thanh Âm ..." Người đàn bà này mỉm cười nói :"Lại đây, để tôi nhìn cậu cho rõ ..." Ánh mắt của bà ta lộ ra một sự hấp dẫn chết người, quyến rũ đến mê hồn.
Phương Hạo Vân run lên một cái, dường như chưa bao giờ nghe qua cái tên này cả.