Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân rốt cục đã không nhịn được, đè Long Hi Phượng xuống ghế sofa, và nhanh tay cởi sạch đồ trên người bà...
Ánh mắt dụ dỗ của Long Hi Phượng cứ nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, khóe miệng luôn giữ một nụ cười, cũng nhanh tay cởi đồ của Phương Hạo Vân ra, rồi chụp lấy cái thứ nóng rực kia.
Bộ ngực của Long Hi Phượng đã được giải phóng, kiêu ngạo dựng thẳng lên trước mặt Phương Hạo Vân, tràn ngập sự hấp dẫn phong tình.
"Chị Phượng, chị thật sự chưa từng để đàn ông chạm qua?" Phương Hạo Vân chụp lấy bộ ngực đầy đặn và co dãn kia, lập tức có cảm giác thích đến nổi không thể buông tay.
Dù sao đây cũng là con lợn sữa được nuôi hơn mười năm mà.
Thấy Phương Hạo Vân mê muội thân thể của mình như vậy, Long Hi Phượng cũng không nhịn được sự kiêu ngạo trong lòng, bà sống quả nhiều năm như vậy, kín cổng cao tường như thế, hôm nay rốt cục đã được phô bày vẻ đẹp của mình ra.
Hơn nữa, mục đích hôm nay của bà chính là vì muốn lấy thân thể để mượn sức của Phương Hạo Vân, lấy được sự tin tưởng của hắn, trở thành người hợp tác thật sự của hắn, cùng hắn đối phó với bà già Mộc Nguyệt Dung kia.
Đương nhiên, với bà thì cũng có sự thỏa mãn về thể xác nữa.
Long Hi Phượng ở góa nhiều năm như ậy, bây giờ là lần đầu tiên phát sinh quan hệ với đàn ông. Đừng tưởng rằng bà ta ở góa hơn hai mươi năm thì hiền lành, trên thực tế, bà ta là một người cực dâm cực đảng, tuy rằng bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng như băng, nhưng thường xuyên tự an ủi mình, trong lòng luôn ảo tưởng sẽ cùng quan hệ với đàn ông dù chỉ một lần.
Sở dĩ bà không làm ra loại chuyện đó, tất cả nguyên nhân cũng bởi vì sự giám sát của Mộc Nguyệt Dung. Mấy năm nay, nếu không phải bị Mộc Nguyệt Dung giám sát chặt chẽ, thì sợ rằng bà ta đã không chịu đựng được rồi.
Sự xuất hiện của Phương Hạo Vân, đã làm cho bà hạ quyết tâm cuối cùng.
Mặc kệ là thân thể hay thực lực, nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài thì Phương Hạo Vân đều là loại đàn ông cao cấp, rất phù hợp với yêu cầu của bà.
Đồng thời, hình tượng, khí chất và khí thế của Phương Hạo Vân đều rất tương xứng với nhân vật xuất hiện trong đầu của bà mỗi khi tự an ủi.
Hôm nay đạt được tâm nguyện, nên lòng của bà hơi kích động.
Dưới sự vuốt ve của Phương Hạo Vân, bộ ngực của Long Hi Phượng càng lúc càng căng lên, nụ hoa đỏ sẫm cũng cứng rắn lên, tiếng thở dốc trong miệng cũng phát ra dồn dập hơn. Phương Hạo Vân nghe được càng động tâm hơn, cầm lấy một bên núi mà xoa nắn mạnh mẽ, sự co dãn mềm mại của nó khiến cho Phương Hạo Vân thích không thôi.
"Hạo Vân, em trai tốt của chị, em mau chơi chết chị Phượng đi...." Long Hi Phượng quát to không ngừng, thân mình giống như một con rắn vậy, uốn éo không ngừng.
Phương Hạo Vân lại động tâm một lần nữa, cúi đầu xuống ngậm lấy nụ hoa của cô, dùng sức hút một cái, khiến cho toàn thân của Long Hi Phượng liềm cảm thấy ngứa khó chịu, hai tay không tự chủ mò xuống dưới.
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên cười nói : "Chị Phượng, có phải là chịu không nổi rồi không..."
Lời này vừa nói ra, hai mắt của Long Hi Phượng liền mở ra, bắn ra những vẻ phong tình vô hạn của mình :"Ừ... chị chịu không nổi, chị muốn... chị vô cùng muốn..."
Bà ta dường như cố ý lấy lòng hắn, bà đứng thẳng dậy, phơi bày những đường con ngạo người kia ra, eo nhỏ mềm mại, mông tròn mà lớn, bụng bằng phẳng kiên cố, chân thon dài trắng mịn.... cây cối giữa hai chân quả thật rất um tùm, thật sự là mê người, rất là mê người...
Nhìn thấy thân thể đã được dưỡng hơn hai mươi năm kia, du͙© vọиɠ của Phương Hạo Vân tăng lên rất nhiều.
Phương Hạo Vân hưng phấn tách hai chân của Long Hi Phượng ra, dùng tay gảy gảy, trong lòng Long Hi Phượng lập tức náo động, cắn chặt ra, nước trong mắt như muốn chảy ra vậy, eo thon không ngừng vặn vẹo, khiến cho cái mông và phần dưới di động theo, trong lòng khát vọng rằng ngón tay của hắn có thể đi sâu vào một chút.
Phương Hạo Vân biết xuân tình của bà đã nhộn nhạo rồi, cố ý khiêu khích một chút, bàn tay to vuốt ve giữa đùi non của bà, làm cho Long Hi Phượng cảm thấy những luồng điên tê tái truyền khắp cả người, mỗi lần Phương Hạo Vân vỗ về, thì lại làm cho bà cảm thấy như muốn liệm đi vì quá tê, ở dưới của bà đã vô cùng ẩm ướt rồi.
Rốt cục, Long Hi Phượng đã không nhịn được.
"Hạo Vân, em trai ngoan... anh yêu... mau... mau tới với em đi..." Long Hi Phượng kêu to.
Phương Hạo Vân cười cười, đẩy eo một cái, thân thể hai người liền kết hợp lại với hai, và Long Hi Phượng liền khẽ kêu lên một tiếng, rồi hai tay hai chân giống như vòi bạch tuộc vậy, nhanh chóng quấn lấy người của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đè Long Hi Phượng xuống, và bắt đầu chinh phạt mạnh mẽ.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Long Hi Phượng và Nguyệt Nha Nhi có chổ tương tự nhau, hai người đã đạt đến cảnh giới cao trong võ học rồi, cũng đã có đột phá riêng.
Cho nên, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng hai người không có nổi đau xé da xé thịt ra.
So với cảm giác sướиɠ, thì chút đau đớn ấy chẳng đáng là gì.
Long Hi Phượng quả nhiên vẫn còn tem, khi đi vào Phương Hạo Vân nhanh chóng được nghiệm chứng, và trong lòng vui sướиɠ đến tột đỉnh.
Tiếng rêи ɾỉ mê hồn của Long Hi Phượng làm cho Phương Hạo Vân hưng phấn vô cùng.
Dưới động tác mạnh mẽ của Phương Hạo Vân, thân thể mềm mại của Long Hi Phượng không ngừng run lên, hai má đỏ ửng, kêu to không dứt, từ trước bà luôn nghe nói về việc quan hệ sướиɠ hơn là tự an ủi nhiều, hôm nay được nếm thử rồi, bà mới biết được cái khác biệt của nó lớn đến mức nào.
Hai người cứ cắm cúi hoạt động, trong phòng nhất thời truyền ra những tiếng gọi của du͙© vọиɠ nguyên thủy.
Long Hi Phượng vừa rêи ɾỉ vì sung sướиɠ, vừa âm thầm cân nhắc, đợi chuyện này qua, thì nhất định phải bắt Phương Hạo Vân làm nô lệ để thỏa mãn cơn dâm của mình.
Cứ như vậy, trong lòng mỗi người đều có hai suy nghĩ riêng cả.
Mãi cho đến gần cả tiếng sau, Long Hi Phượng mới gào to lên một tiếng, hiển nhiên là đã đạt đến cực khoái rồi, Phương Hạo Vân thấy thế, càng nhanh chóng đẩy nhanh quá trình lên, kɧoáı ©ảʍ cực độ khiến cho cơ thể của bà không ngừng run lên, hai tay ôm chặt lấy người của hắn, cả người cong và căng lên.
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng đã lên đến đỉnh rồi.
Sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, hai người ôm ấp lấy nhau, hưởng thụ cái sung sướиɠ sau khi đạt được cực khoái.
Thân thể của Long Hi Phượng cứ run bần bật lên cả nửa ngày rồi mới chịu yên lại, trên khuôn mặt yêu mị toát ra vẻ thỏa mãn, nhìn vết máu trên tấm lót giường, trong lòng của bà liền trở nên phức tạp.
Thân thể gìn giữ hơn bốn mươi năm, cuối cùng lại dùng phương thức này để bán đứng thân thể của mình.
Lúc trước, trong lòng Long Hi Phượng luôn khát khao tìm được tình yêu của mình.
Đáng tiếc là tình yêu ấy còn chưa kịp sinh hoa kết trái thì đã gặp bi kịch.
Từ cái thời điểm đó, tâm của bà đã như tro tàn.
Sau đó, khi đến Nam Cung thế gia, bà từng nghĩ rằng sẽ làm một người phụ nữ tốt giúp chồng dạy con, đáng tiếc là người đàn ông của bà lại chết ngay trong đêm động phòng, hỷ sự biến thành tang sự, còn bà, vừa mới kết hôn đã biến thành quả phụ.
Hai mươi năm nay, ngón tay và sεメ toy luôn giúp bà vượt qua những đêm tịch mịch.
Cuối cùng, bà rốt cục đã có được sự thỏa mãn về thể xác mà bà chờ mong đã lâu.
Chỉ là sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, tận sâu trong lòng bà lại không có sự vui sướиɠ như bà từng ảo tưởng suốt hai mươi năm ròng.
Nói chính xác hơn là, khi cơn sướиɠ chấm dứt, trong lòng bà càng trở nên trống rỗng. Bởi vì bà rất rõ ràng, thứ tình cảm này không có khả năng vĩnh viễn thuộc về bà.
Trừ phi, Phương Hạo Vân trở thành vật sở hữu riêng cho bà.
"Chị Phượng, bị gì vậy?" Thấy Long Hi Phượng thất thần, Phương Hạo Vân vỗ lên mông của bà một cái.
Long Hi Phượng hồi phục lại suy nghĩ, xoay người cười quyến rũ với Phương Hạo Vân : "Chị đang nghĩ em rất lợi hại, về sau sớm muộn gì cũng bị em làm chết..."
Phương Hạo Vân để hai tay ra sau đầu, cười nói : "Chị Phượng cũng không kém mà, hôm nay là lần đầu tiên của chị, nếu thêm mấy lần nữa, sợ rằng em cũng cam bái hạ phong thôi..."
Trên mặt Long Hi Phượng lộ ra nụ cười dụ dỗ, trong mắt chợt lóe, chớp mắt nhìn Phương Hạo Vân, cười mị nói : "Hạo Vân, cái này là em nói đó nha, về sau chúng ta phải làm nhiều lần hơn, em không thể vì đã bốc tem của chị mà hờ hững với chị được..."
Mấy cái khác không nói nhiều, Long Hi Phượng đúng là một vưu vật, nhất là khi ở trên giường, càng khiến cho người ta thỏa mãn. Hơn nữa thân phận của bà càng khiến cho Phương Hạo Vân cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hắn lập tức cười nói : "Chị Phượng có lệnh, Hạo Vân không dám không nghe... Về sau chỉ cần chị Phượng muốn, cứ tùy tiện nói một tiếng, em cam đoan sẽ phục vụ tốt...."
Đôi mắt ngập nước của Long Hi Phượng nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân, đưa tay vuốt ve thân thể của hắn.
Ánh mắt của Long Hi Phượng lộ ra vẻ quyến rũ, nói : "Hạo Vân, lần này chị muốn ở trên..."
Và thế là, trong lòng lại truyền ra những âm thanh nguyên thủy.
Hai người cứ cuốn lấy nhau liên tục như thế, năm lần bảy lượt, mãi cho đến khi mặt trời đi về nhà thì mới chịu dừng lại.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, hai người đi vào phòng tắm để tẩy rửa cho nhau, rồi thay đồ mới vào. Có lẽ là do có sự tắm tưới của tìиɧ ɖu͙©, cho nên Long Hi Phượng bây giờ càng trở nên kiều diễm hơn, quyến rũ động lòng người hơn, còn mê hồn hơn so với trước kia.
"Chị Phượng, kêu Hoàng Kỳ Anh lại đây đi!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Long Hi Phượng liếc nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Phá phong cảnh không à.... Được rồi, làm cũng đã làm, thích cũng đã thích, bây giờ chị sẽ làm theo ý của em..."
"Xuân Hoa, kêu Hoàng Kỳ Anh vào đây, nói là ta có chuyện quan trọng tìm hắn..." Long Hi Phượng thản nhiên dặn dò.
Xuân Hoa đứng ở ngoài từ nãy đến giờ đáp một tiếng, rồi vội vàng đi kiếm Hoàng Kỳ Anh.
Vài phút sau, dưới sự dẫn dắt của Xuân Hoa, Hoàng Kỳ Anh liền đi vào. Bây giờ trời đã tối rồi, lại có chuyện quan trọng muốn nói. Theo Hoàng Kỳ Anh thấy, sợ rằng vận may của mình đã đến.
Ai mà ngờ, khi hắn vừa bước vào cửa phòng, liền nhìn thấy một người mà hắn không muốn gặp nhất. Phương Hạo Vân. Mà càng khó để người ta chấp nhận hơn là, bàn tay to của Phương Hạo Vân đang đặt trên bộ ngực của Phương Hạo Vân mà xoa nắn, còn Long Hi Phượng thì đang có vẻ hưởng thụ.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Hoàng Kỳ Anh đứng ngây ngốc ra, trong đầu nhất thời không còn suy nghĩ gì.
"Tiện nhân vô sỉ!"
Hoàng Kỳ Anh chửi ầm lên : "Tôi có lòng tốt đến tìm chổ của bà để nương tựa, bà lại hãm hại tôi"
"Hừ!"
Long Hi Phượng cười khinh thường, nói : "Hoàng Kỳ Anh, là cậu ngu xuẩn, thì đừng trách người khác..."
"Bà..." Chuyện đã đến nước này, trừ việc chửi vả vài tiếng, thì Hoàng Kỳ Anh chẳng thể làm gì khác.
"Hoàng Kỳ Anh, đem những chuyện anh biết nói cho tôi nghe... Tôi có thể cho anh sự thoải mái..." Bàn tay của Phương Hạo Vân chậm rãi rời khỏi ngực của Long Hi Phượng, từ từ đi đến, trong con mắt hiện lên một tia sát khí : "Anh không có lựa chọn... Cái anh có thể lựa chính là cách để chết..."
"Haizzz..."
Hoàng Kỳ Anh thở dài yếu ớt, nói : "Tôi không cam lòng..."
"Tôi biết anh không cam lòng, trước đó Long Nhị cũng đã từng nói như vậy...." Nhìn thấy Hoàng Kỳ Anh bây giờ, Phương Hạo Vân không khỏi nghĩ đến Long Nhị.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comĐặc điểm lớn nhất của Lã Thiên Hành chính là "lục thân không nhận" và thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Trong con mắt của ông ta, mỗi người đều chỉ là công cụ lợi dụng thôi.
Trong mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một sự giận dữ, hắn hy vọng Trần Thanh Thanh có thể được đối xử khác, nếu không thì sớm muộn gì Lã Thiên Hành cũng sẽ không được yên thân.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân cười nói : "Nói đi, nếu làm cho tôi hài lòng, anh có thể chết thoải mái..."
Tình thế ép người, Hoàng Kỳ Anh dường như không còn lựa chọn nào khác.
Cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, xếp sắp lại lời nói trong đầu, Hoàng Kỳ Anh nói : "Phương thiếu gia, tất cả đều là do Lã Thiên Hành an bài, ông ta hy vọng có thể khống chế cậu qua người nhà của cậu, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi..."
"Tốt lắm"
Phương Hạo Vân cười :"Anh rất thành thật, cũng rất thẳng thắn, tôi rất vui... Tôi lại hỏi anh một câu, anh từng là người yêu của Hà Thanh?"
"Chúng tôi cùng nhau huấn luyện trong căn cứ.... Cô ta yêu tôi, nhưng tôi chỉ luôn chú ý đến sự nghiệp, cho nên chưa từng có cảm xúc với cô ta...." Hoàng Kỳ Anh thành thật đáp.
"Hồng Gia Minh là do anh sai khiến?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Tuyệt đối không phải"
Nhắc đến Hồng Gia Minh, trong lòng Hoàng Kỳ Anh liền nổi giận lên. Lã Thiên Hành đúng là bỉ ổi, ngoài miệng thì nói một đằng, nhưng thực tế lại làm một nẻo.
Hoàng Kỳ Anh oán hận nói :" Lão già Lã Thiên Hành kia căn bản không phải là người, muốn tôi trung thành và tận tâm với căn cứ, nhưng kết quả lại như thế này..."
"Lã Thiên Hành hy sinh anh, cũng bởi vì anh đã mất đi giá trị lợi dụng..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Nhưng tất cả đều là do ông ta an bài, tôi chỉ là một người thực hiện kế hoạch thôi...." Hoàng Kỳ Anh bất mãn nói : "Cho dù mọi chuyện không thành công, cũng là do một tay ông ta tạo thành, không phải là trách nhiệm của tôi.."
"Được rồi, đây là chuyện của mấy người, tôi không muốn thảo luận mấy cái đó...." Phương Hạo Vân cười lạnh, nói : "Anh có thể ngủ yên..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh liền trở nên xanh mét, nói : "Phương thiếu gia, tôi có thể làm việc cho cậu, cậu không cần phải... không cần phải giết tôi..."
"Không, anh phải chết!"
Sắc mặt của Phương Hạo Vân trở nên lạnh lùng :" Tuy rằng Hồng Gia Minh là do Lã Thiên Hành sai khiến,nhưng chuyện này rốt cục vẫn xuất phát từ miệng của anh... Có gan tổn thương đến người nhà của tôi, thì cũng có gan gánh nhận hậu quả của nó..."
Nói xong câu đó, trong đôi mắt của Phương Hạo Vân rực lên sát khí : "Yên tâm đi, tôi sẽ cho anh một cái chết không đau đớn, đây cũng là sự nhân từ của tôi rồi..."
Khi nói chuyện, Phương Hạo Vân đã xuất Thiên Phạt ra, nói : "Thần phạt sắp buông xuống đầu của anh, tội ác trên người của anh sẽ chấm dứt khi sinh mệnh của anh kết thúc... Tịnh Thế Tử Viêm...."
Phương Hạo Vân còn chưa dứt lời, đao thể của Thiên Phạt rực lên một ngọn lửa màu tím.
"Good night!"
Nói xong câu này, Phương Hạo Vân bổ đao về hướng Hoàng Kỳ Anh.
Thân thể của Hoàng Kỳ Anh lập tức bị Tịnh Thế Tử Viêm bao phủ, chỉ trong chớp mắt, thân thể của hắn liền bị thiêu sạch trong ngọn lửa màu tím này.
Xuân Hoa và Long Hi Phượng bên cạnh trợn tròn mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người không thể tưởng tượng nổi, công phu của con người lại có thể đạt đến cảnh giới thần kỳ như vậy.
Cả hai đều là người luyện võ, hơn nữa công phu cũng không kém, nhất là Long Hi Phượng, công phu của bà xuất phát từ Long gia và Nam Cung thế gia, kiến thức của bà đương nhiên là không tầm thường rồi.
Nhưng thứ mà Phương Hạo Vân sử dụng, là lần đầu tiên bà được nhìn thấy.
Dùng Tịnh Thế Tử Viêm để giết người như vậy, đúng là lãng phí thật.
Nhưng, Phương Hạo Vân làm vậy hoàn toàn là muốn hù dọa Long Hi Phượng một phen.
Theo tình huống bây giờ, kế hoạch đã thành công rồi.
"Hạo Vân... đây là công phu gì vậy?" Long Hi Phượng tò mò hỏi.
"Tịnh Thế Tử Viêm!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Khắc tinh của tà ma trên đời này, chính là Tịnh Thế Tử Viêm..."
"Tịnh Thế Tử Viêm???"
Long Hi Phượng nhớ mang máng là đã từng nghe được cái tên này ở đâu đó, có điều nhất thời không nghĩ ra nổi....
"Chị Phượng, hôm nay kết thúc ở đây, ngày khác gặp lại...."
Giết chết Hoàng Kỳ Anh rồi, mục đích của Phương Hạo Vân cũng đã đạt được, huống hồ hắn vừa mới vừa ** đỡn với Long Hi Phượng xong.
Nói chung là, thu hoạch hôm nay khá lớn.
"Ừ!"
Long Hi Phượng cũng không tiện giữ Phương Hạo Vân lại, nói : "Hạo Vân... Nhớ kỹ, đến thường xuyên nhé..."
"Yên tâm đi...."
Lúc đi ra ngoài cửa, Phương Hạo Vân xoay người lại nói : "Chị Phượng, chờ Mộc Nguyệt Dung đến đây, chị nói cho bà ta biết, ở địa bàn của em đừng có kiêu ngạo như vậy..."
Trong lòng Long Hi Phượng vui vẻ, vội hỏi thêm : "Hạo Vân, chuyển nguyên văn như vậy sao?"
Phương Hạo Vân cười nói : "Chị muốn thêm mắm muối gì cũng được..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Long Hi Phượng dường như hiểu được cái gì đó, vội hỏi : "Hạo Vân, không biết chị có hiểu lầm ý của em hay không, nhưng mà em đã đồng ý hợp tác với chị đối phó với Mộc Nguyệt Dung?"
"Trong hai người, em phải lựa chọn một ..." Phương Hạo Vân cười mờ ám : "Nhưng em không chọn một bà già..."
Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền xoay người đi ra.
Long Hi Phượng cười với Xuân Hoa, nói : "Có đôi khi trẻ tuổi cũng là một điểm mạnh..." Tuổi của Long Hi Phượng cũng không còn nhỏ, nhưng so với bà già sáu bảy chục tuổi như Mộc Nguyệt Dung thì đúng là còn trẻ thật.
Xuân Hoa cười nói : "Dựa vào tư sắc của phu nhân, Phương Hạo Vân còn không mê mệt bà đến đầu óc choáng váng sao?"
"Con sai rồi!"
Long Hi Phượng nghiêm mặt nói : "Hạo Vân nhìn có vẻ háo sắc, nhưng thật ra rất thông minh... Còn nữa, thủ đoạn hắn dùng để giết chết Hoàng Kỳ Anh hôm nay, con cũng thấy rồi đấy, thật sự không tưởng tượng được..."
Nói đến đây, Long Hi Phượng dường như nhớ ra cái gì đó, nói : "Xuân Hoa, cuối cùng ta vẫn cảm thấy rằng, trước kia ta đã từng nghe nói về Tịnh Thế Tử Viêm này.... Con về nhà liên hệ một chút, đem bí sử điển tịch của gia tộc lại đây cho ta..."
"Con đi làm ngay!" Xuân Hoa không dám chậm trễ.
.........................
Khi Phương Hạo Vân báo cho Trác Nhã biết tin Hoàng Kỳ Anh đã bị giết chết, tâm tình của bà liền trở nên phức tạp. Cùng một lúc, bà cảm thấy rằng Hoàng Kỳ Anh bị giết hoàn toàn là xứng đáng. Nhưng mặt khác bà lại cảm thấy thủ đoạn của con trai quá tàn nhẫn.
"Hạo Vân, con biết mình đang làm cái gì không?" Sắc mặt của Trác Nhã trở nên nghiêm túc, trong giọng nói cũng ẩn chứa một vẻ trách cứ.
"Con biết!"
Phương Hạo Vân nhìn thẳng vào mắt của Trác Nhã, cũng nghiêm túc nói :" Hậu quả của chuyện này một mình con sẽ gánh vác... mẹ yên tâm, Phương gia và tập đoàn Thịnh Hâm sẽ không bị liên lụy vào chuyện này...."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trác Nhã liền biết con trai đã hiểu lầm ý của mình.
Khuôn mặt thành thục của Trác Nhã được sinh ra từ cảm giác thành tựu của một người mẹ cùng cảm giác ấm áp của gia đình, đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Phương Hạo Vân, từ ái nói : "Đứa nhỏ, sao con có thể nói như vậy, ý của mẹ đương nhiên không phải vậy, mặc kệ là nói thế nào, con cũng là con của mẹ, con cái phạm sai lầm, thân làm cha mẹ phải gánh vác..."
Bị Trác Nhã ôm vào lòng, Phương Hạo Vân cảm thấy rất lạ, nhất là cái mùi thơm trên cơ thể của bà, khiến cho tâm của hắn rung động, tâm tình nhộn nhạo.
Trác Nhã là mẹ kế của hắn.
Hơn nữa, Hạo Vân hắn cũng không phải là Hạo Vân kia, cho nên trong lòng càng không có cố kỵ gì cả.
Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân cũng không tự giác đưa tay ôm lấy bà.
Lúc mới đầu thì Trác Nhã không để ý, nhưng có điều bà nhanh chóng phát hiện ra tim của mình đập nhanh lên, cả người đột nhiên thấy khô nóng, cũng không biết vì sao, bà dường như rất thích được ôm như vậy.
"Hạo Vân, kế tiếp con tính làm gì?" Vì che giấu sự bối rối của mình, Trác Nhã vội đẩy Phương Hạo Vân ra, nghiêm mặt nói : "Trong buổi tiệc ngày đó mọi người đều nghe thấy, con phải nghĩ biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng đó..."
Thấy khuôn mặt của Trác Nhã đã đỏ ửng, Phương Hạo Vân cười thản nhiên nói : "Yên tâm đi mẹ, chuyện này con sẽ xử lý... Mẹ không cần lo, vẫn là câu nói đó, chuyện con làm, tuyệt đối sẽ không để cho Phương gia và tập đoàn Thịnh Hâm bị ảnh hưởng..."
Trác Nhã thoáng trách cứ : "Đứa nhỏ này, còn nói bậy à..."
Nhưng Phương Hạo Vân kiên quyết không chịu đổi : "Mẹ, con nói sự thật đó... con không giận lẩy, cũng không ám chỉ... Việc này con có năng lực giải quyết được..."
Trác Nhã nghe thấy thế, trên mặt hiện ra sự vui mừng : "Ừ, mẹ biết con đã trưởng thành rồi..."
Phương Hạo Vân gật đầu, nói : "Tình hình của chị Tuyết Di gần đây thế nào?"
"Có vẻ không được vui, có thời gian con đi khuyên nhủ nó đi... Đúng rồi, ba của con có nói cái gì với con không?" Trác Nhã đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi đáp : "Hình như không có nói gì..."
"Ừ!"
Trác Nhã tùy ý đáp lại một tiếng.
.......................
Tản bộ trong sự yên lặng trên đường mòn, tâm tình của Phương Hạo Vân dần dần trở lại bình tĩnh, nhìn những chiếc lá vàng rụng rơi trong gió, hắn thở dài một tiếng : "Mùa thu sắp đến rồi..."
Khóe miệng của hắn chợt hiện lên một nụ cười, Phương Hạo Vân hắn tràn ngập tin tưởng trong trận chiến tương lai.
Lúc này ở phía xa xuất hiện một mỹ nữ dáng người cao gầy, mỹ nữ mặc bộ váy, có vẻ thanh xuân mỹ lệ, giống như là cảnh nóng trong trường vậy.
Đi đến gần một chút, Phương Hạo Vân đã nhìn thấy được khuôn mặt của người ta, rõ ràng chính là Trần Thanh Thanh đã lâu không gặp rồi.
Trần Thanh Thanh dường như cũng đã nhìn ra được hắn, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười, bước chân nhanh lại, nói : "Hạo Vân, thật là trùng hợp.... em trở về rồi mà cũng không liên hệ với chị, có phải là trong lòng đang có ý tưởng gì khác không?"
"Ha ha..."
Phương Hạo Vân cười làm lành một tiến, nói : "Chị Thanh Thanh, chị hiểu lầm rồi, em có thể có ý tưởng gì chứ, không phải tại em đang bận sao.... Đúng rồi, gần đây dường như chị cũng rất bận rộn..."
"Ừ!"
Trần Thanh Thanh gật đầu, lập tức nói : "Đến tập đoàn của em đi, chúng ta tâm sự..." Ý của Trần Thanh Thanh không còn nói cũng biết, cô muốn nói chuyện quan trọng và bí mật với Phương Hạo Vân. Ở trong Hoa Hải này, nơi an toàn nhất chính là tập đoàn Đằng Phi của Phương Hạo Vân, căn cứ SeeDs và các thế lực khác đều không thể tiến vào đây được.