Thoáng do dự một chút, Phương Tử Lân quyết định đánh một canh bạc thử xem. Dù sao cái xương già này cũng không còn được bao nhiêu ngày, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, thì cứ coi như chuyện đã rồi. Tóm lại, lòng hiếu thảo của con trai là không thể từ chối.
"Em gái, một khi đã như vậy, hiện tại bắt đầu luôn đi!"
Phương Tử Lân là người có lá gan lớn, tuy rằng cảm thấy sự tình không được chắc chắn cho lắm, nhưng vẫn cắn răng chấp nhận, thậm chí không cần thảo luận với vợ một chút nào.
"Anh hai, anh không cần thương lượng với chị dâu một chút sao?"
Dì Bạch cười hỏi.
Phương Tử Lân liếc mắt nhìn con trai một cái, cười nói:
"Không cần, em là dì của Hạo Vân, còn là sư phó của nó, anh tin tưởng Hạo Vân, cũng tin tưởng em."
Dì Bạch rất vừa lòng với thái độ của Phương Tử Lân, mỉm cười, nói với Phương Hạo Vân:
"Hộ pháp cho dì, bây giờ dì sẽ giúp anh hai đả thông kinh mạch, để cho quả tim của ông không còn bị đè nén suốt cả ngày lẫn đêm nữa."
Phương Hạo Vân khóa kín cửa phòng lại, thu liễm tâm thần, cẩn thận chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động trong phòng. Nói là hộ pháp, kỳ thật chỉ là tránh cho người ngoài quấy nhiễu mà thôi.
Để cho tiện, hai người ngồi ở trên chiếc giường dùng để nghỉ ngơi bên trong thư phòng, sau khi đã chuẩn bị tốt, dì Bạch đưa tay để lên ngực của Phương Tử Lân bắt đầu chậm rãi phát lực.
Ngay tại một khắc đó, Phương Tử Lân cảm thấy từ ngực của mình truyền tới một dòng khí ấm áp, khiến cho ông vô cùng dễ chịu. Sau đó, cỗ khí lưu kia từ những huyệt vị ở ngực của ông chậm rãi tiến vào trong cơ thể, bắt đầu tuần tự tiến hành đả thông những huyệt vị bị bế tắc của ông.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn hai giờ, Phương Tử Lân cảm thấy toàn thân dễ chịu, mồ hôi nhễ nhại, nhất là ở chỗ quả tim, vẫn được dòng khí ấm áp kia bao quanh, vô cùng thoải mái. Nhưng dì Bạch lại không được thư thái như vậy, để đả thông được những kinh mạch xung quanh trái tim, chân khí phải tiêu hao thật sự là rất lớn. Mặc dù là một cao thủ như cô, nhưng lúc này trán cũng đã lấm tấm đầy mồ hôi, khiến cho Phương Hạo Vân nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
"Được rồi!"
Rốt cục, đại công cáo thành. Dì Bạch chậm rãi thu công ngồi thẳng, lúc chuẩn bị xuống giường, bước chân chợt trượt, thiếu chút nữa là té ra sàn. Phương Hạo Vân bước một bước dài tới ôm dì vào trong lòng, cảm kích nói:
"Dì Bạch, cám ơn dì, dì vất vả rồi... để con giúp dì khôi phục lại chân khí."
" Không cần!"
Dì Bạch lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Cứ ôm dì trước đã..."
Thân thể mềm mại thơm mát lọt vào trong lòng ngực, Phương Hạo Vân thấy hơi xấu hổ, cánh tay phải còn nâng lấy mông của dì Bạch, mông đẹp dồi dào co dãn khiến cho quả tim của hắn đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Dì Bạch nhìn bộ dáng bối rối của hắn, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Hạo Vân đứa nhỏ này, không tệ.
"Ba, ba đi tắm rửa trước đi, con đưa dì Bạch tới phòng con để khôi phục chân khí..."
Sau khi một vài đa͙σ kinh mạch ở xung quanh quả tim của Phương Tử Lân được đả thông, một ít khí bẩn bị bài tiết ra, trên người đã trở nên thối hoắc rồi.
Phương Tử Lân cũng ngửi thấy được mùi thối trên người mình, sắc mặt có hơi xấu hổ, sau khi nói lời cảm tạ, vội vàng chạy tới phòng tắm. Ông sống cả đời rồi, mà trên người xuất hiện mùi thối như vậy là mới gặp lần đầu tiên.
Nhìn thấy ông xã chạy như ma đuổi vào trong phòng tắm, Trác Nhã vẻ mặt mờ mịt, vội vàng chạy theo vào. Phương Tuyết Di tuy rằng cũng có chút tò mò, nhưng dù sao nam nữ phân biệt, không dám đi theo.
Đúng lúc này, cô thấy cậu em trai ôm bà dì xinh đẹp kia đi ra, vẻ mặt của hai người vô cùng thân mật, bà dì xinh đẹp đó còn ôm lấy cổ của cậu em, giống như là một đôi tình lữ vậy.
"Chị, nhanh tránh ra nào, em muốn đưa dì về phòng em nghỉ ngơi, đừng chắn đường nữa..."
Phương Hạo Vân vừa hô lên, vừa vội vàng ôm dì đi về hướng phòng mình.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.comPhương Tuyết Di có hơi buồn bực, bọn họ đều có đôi có cặp rồi, để cho mình phải đứng trơ trọi ở chỗ này.
Đặt dì Bạch lên trên giường, Phương Hạo Vân vội vàng đóng cửa lại, cấp bách nói:
"Dì, dì nhất định là đã hao phí nhiều chân khí lắm, để bây giờ con giúp dì khôi phục chân khí đi."
"Thôi khỏi!"
Dì Bạch lại từ chối ý tốt của Phương Hạo Vân, rồi dặn dò:
"Tự dì điều tức vài ngày là không việc gì rồi, không cần phải lãng phí chân khí của con, tránh để cho không khống chế được Thiên phạt."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy dì Bạch nói như vậy cũng có đa͙σ lý.
"Lấy khăn mặt đến đây, lau mồ hôi trán cho dì..."
Dì Bạch đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, vội vàng căn dặn Phương Hạo Vân một tiếng.
Phương Hạo Vân lúc này mới tỉnh ngộ ra, vội vàng vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ lấy ra một cái khăn mặt sạch sẽ.
Dì Bạch ở trên giường sắc mặt ửng đỏ, cô tiếp nhận lấy khăn mặt, đưa lên lau mồ hôi lạnh trên trán, khóe miệng mở ra rồi lại thôi, hình như có chuyện gì đó muốn nói, nhưng mà lại không tiện nói ra.
Lúc trước đả thông kinh mạch cho Phương Tử Lân khiến cho chân khí bị hao tổn quả là không ít, dì Bạch cũng bởi vì vậy mà thiếu chút nữa thì kiệt lực, lúc này chẳng những trên trán cô đầm đìa mồ hôi, mà ngay cả các bộ vị trên cơ thể cũng như là bị ngâm trong mồ hôi, vô cùng khó chịu. Nhất là ở vùng ngực và giữa hai chân, mồ hôi rất nhiều, ướt sũng, khiến cho bây giờ trong lòng cô rất bối rối. Cô muốn nhờ Phương Hạo Vân tìm một bộ nội y sạch sẽ tới cho mình thay, nhưng mà câu nói tới miệng lại ngượng ngùng nói ra.
" Dì, dì hình như có điều gì muốn nói?"
Phương Hạo Vân thấy thần sắc của dì Bạch khác thường, vội vàng truy hỏi.
Dì Bạch thoáng do dự một chút, liền không giấu diếm nữa, thản nhiên nói ra tình huống hiện giờ của mình, hơn nữa còn tỏ vẻ hy vọng có thể có một bộ nội y sạch sẽ.
Phương Hạo Vân đỏ hết cả mặt, thầm nghĩ, việc này đúng là có hơi khó xử, có điều lại không thể từ chối được, hắn vội nói:
"Dì, dì chờ ở đây một chút, để con đi tìm... tìm chị con."
Nói xong, Phương Hạo Vân cũng đã ra khỏi phòng, tìm được bà chị Phương Tuyết Di ở phòng khách đang một mình hờn dỗi xem TV.
"Chị, có chuyện muốn nhờ chị giúp có được không?"
Phương Hạo Vân đứng ở trước mặt bà chị, bộ dáng muốn nói lại thôi:
"Chị, chị có thể lấy của chị... nội y của chị cho em một bộ được không..."
Phương Tuyết Di vốn là không thèm để ý, ánh mắt còn đang dán vào hình ảnh trên TV, đột nhiên lại nghe thấy cậu em xin nội y của mình, nhất thời liền kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt có hơi không thể tin nổi.
Từ hồi còn học đại học, cô đã từng nghe nói một vài cậu con trai ở thời kỳ trưởng thành mắc chứng nghiện vật của người khác giới, nhất là thích sưu tầm nội y của con gái, không nghĩ tới cậu em quý hóa lại cũng như vậy. Càng kỳ quái hơn nữa là, nó lại có thể to gan tới mức gặp thẳng mình mà xin, thật sự là đi quá giới hạn rồi đó.
Phương Tuyết Di nổi giận, nhất thời liền xị mặt xuống, phẫn nộ hừng hực nói:
"Hạo Vân, em hơi bị quá đáng rồi đấy, em có biết em đang nói cái gì không hả?"
Cậu có thích thì cứ lấy trộm đi, có ai mà không từng trải qua thời trai trẻ nào? Nhưng mà cậu không thể nào không để ý tới luân lý đa͙σ đức như vậy được, lại còn dám mở mồm ra xin xỏ, thật là hết thuốc chữa rồi.
Phương Hạo Vân thấy bà chị nổi giận điên loạn lên, đầu tiên là ngẩn ra, rồi suy nghĩ cẩn thận ra ngọn nguồn trong đó, hắn vội vàng giải thích:
"Chị, em nghĩ chị hiểu lầm em rồi. Là như thế này, dì Bạch giúp ba đả thông kinh mạch, mất đi nhiều nội lực, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi, cho nên muốn đổi một bộ nội y sạch sẽ thôi..."
"Hử!"
Phương Tuyết Di lúc này mới biết hóa ra là mình hiểu sai, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, liền cố gắng giả bộ bình tĩnh nói:
"Là thế à, không thành vấn đề. Đúng rồi, em bảo chị hiểu lầm, chị hiểu lầm cái gì?"
Đối diện với câu hỏi của bà chị, Phương Hạo Vân mơ mơ màng màng, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Phương Tuyết Di thấy mình đã phản công lại được cậu em trai, trong lòng hơi hơi vui vẻ, đứng dậy nói:
"Em chờ chị một lát, chị lấy giúp em một bộ mới..."
Rất nhanh, Phương Tuyết Di đã từ tủ quần áo trong phòng ngủ lấy ra một bộ nội y vẫn còn nguyên mác. Căn cứ theo cô thấy, kích thước của bộ này hẳn là phù hợp. Thực ra thì, ngay từ khi dì Bạch vừa mới bước vào cửa, Phương Tuyết Di đã âm thầm so đo dáng người của mình với dì Bạch, cuối cùng cho ra được một kết luận, bất phân thắng bại.
"Cho em!"
Phương Tuyết Di cầm nội y nhét vào trong tay cậu em, cố ý hỏi:
"Có cần chị giúp đỡ không?"
"Không cần đâu!"
Phương Tuyết Di theo bản năng nhìn thoáng qua, từ từ nào, lại có thể là loại lưới à, thật gợi cảm, cũng không biết rằng sau khi dì Bạch mặc vào sẽ cho ra hiệu quả thế nào.
" Thật sự không cần chị hỗ trợ?"
Phương Tuyết Di cảm thấy rằng cậu em cùng với bà dì xinh đẹp kia có phải là có gian tình hay không, nếu không đáng nhẽ chuyện xấu hổ như vậy, lẽ ra phải để cho cô là con gái đến xử lí, sao có thể để cho một thằng đàn ông như hắn làm được.
Ngay lúc cô đang ngây người ra suy nghĩ, Phương Hạo Vân cũng đã cầm nội y rời đi. Đi vào phòng, Phương Hạo Vân đặt nội y lên trên giường, vẻ mặt trong lúc đó có chút xấu hổ.
Dì Bạch vừa thấy bộ nội y đó, sắc mặt vốn đang tái nhợt lại nổi lên một chút ửng đỏ. Nội y bình thường mà cô mặc vốn chỉ là loại tam giác mà thôi, loại nội y khêu gợi giống như vậy, cô hình như chưa bao giờ từng mặc. Đừng nhìn bộ dáng của dì Bạch rất phong tao động lòng người, trên thực tế nội tâm của cô vẫn là tương đối truyền thống.
"Cứ để kia đi, con lau mồ hôi giúp dì đi..."
Dì Bạch yếu ớt nói:
"Vốn là dì phải đi tắm rửa, có điều với khí lực hiện giờ của dì, chắc là không được..."
"Nếu không để con gọi chị vào giúp dì..."
Phương Hạo Vân đề nghị.
"Thôi khỏi!"
Dì Bạch ngẩng đầu, nhìn Phương Hạo Vân nói:
"Hạo Vân, trên người dì có một vài bí mật không thể để cho người khác biết. Cho dù đó có là chị của con sau khi đổi mặt sống lại cũng không được. Không việc gì cả, con cứ giúp dì lau mồ hôi đi, đợi chốc nữa dì hồi phục khí lực sẽ về nhà."
Phương Hạo Vân biết ý tứ của dì Bạch, gật gật đầu, nhận lấy khăn mặt, bắt đầu lau thân thể cho dì Bạch.
"Lau chỗ này..."
Dì Bạch dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Hạo Vân, ngực của cô ra mồ hôi nhiều nhất.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi vẫn đem bộ y phục màu trắng ngà kia cởi ra, áo ngực màu trắng bên trong liền lộ ra. Tuy rằng áo ngực chỉ là kiểu dáng thuần trắng bình thường, nhưng mà khe rãnh rất sâu ở trước ngực kia lại khiến cho cả người hắn không được tự nhiên. Quen dì Bạch đã hơn ba năm rồi, hắn mới là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với cô như vậy.
Hấp dẫn ngay ở trước mắt, khiến cho tinh thần của hắn hơi xao động. Cho dù là người mang tuyệt kỹ, nhưng mà hắn dù sao cũng là một thằng đàn ông, nhất là trong khoảng thời gian này, định lực của hắn đang cấp tốc sụt giảm, hơn nữa lại bị những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, sự hấp dẫn như vậy, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một cuộc khảo nghiệm rất ác liệt.
" Ướt sũng thật là khó chịu... Hạo Vân, không có việc gì, con lau đi!"
Dì Bạch ngẩng đầu liếc nhìn Phương Hạo Vân, mệt mỏi phân phó một tiếng.
"Vâng!"
Phương Hạo Vân trả lời, nhắm tịt mắt lại lau người cho dì Bạch. Có điều một vài bộ vị mẫn cảm trên người cô gái, Phương Hạo Vân vẫn không dám lau.
Sắc mặt của dì Bạch càng lúc càng trở nên ửng đỏ, đương nhiên, đây là do xấu hổ. Cô thản nhiên nói:
"Sau khi lau khô xong, thì lấy nội y sạch sẽ thay cho dì."
"Thế này..."
Phương Hạo Vân nhìn dì Bạch, có vẻ hơi do dự. Hắn nghĩ thầm, nếu thật sự đối mặt với dì Bạch lõa thể, hắn có thể nhịn xuống được hay không.
" Không cần nghĩ nhiều, trong sẽ tự trong, đục sẽ tự đục, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm, cho dù có trần trụi thì có làm sao?"
Quan niệm của dì Bạch có chút truyền thống, nhưng mà trên người lại có một cỗ hào khí của nữ nhân giang hồ. Huống hồ, lúc này tâm tư của cô thật sự là đơn thuần, chỉ là muốn thay một bộ nội y sạch sẽ mà thôi, cũng không có cái mong muốn không an phận gì. Hơn nữa, quan hệ của cô với Phương Hạo Vân vừa là thầy vừa là bạn, có việc phải nhờ tới đệ tử, đó vốn là chuyện tình hợp với trời đất mà thôi.
"Vâng, con biết rồi!"
Phương Hạo Vân cũng không phải là loại người thích làm ra vẻ, hắn hơi ngượng ngập, hít sâu một hơi, hơi hơi run rẩy, nắm tay duỗi ra.
Dì Bạch xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Phương Hạo Vân, ý bảo hắn cởi áo ngực cho mình.
Khi hai tay của Phương Hạo Vân vụng về đụng vào da thịt của cô gái, hắn rõ ràng cảm nhận được thân mình của dì hơi run lên, phản ứng vô cùng mãnh liệt.
"Dì, dì có phải bị nội thương hay không?"
Phương Hạo Vân ân cần hỏi.
" Không có việc gì, tiếp tục đi."
Dì Bạch đã lớn vậy rồi, mà da thịt trên người mới là lần đầu tiên bị đàn ông chạm vào, cảm giác tê dại kia, khiến cho trong lòng cô như nai con chạy loạn.
Vốn cô nghĩ rằng mình sẽ không xuất hiện cảm giác như vậy, bởi vì cô biết rằng trong quá trình mình tu luyện võ học, đã luyện ra được định lực vững như bàn thạch. Chỉ là lúc này cô đã sai lầm rồi, ở trước mặt phản ứng sinh lý, hết thảy những thứ gì gọi là định lực đều sẽ ra bã hết.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngực đã sũng mồ hôi của dì Bạch, từ sau lưng lấy ra, nhìn tấm lưng trắng nõn nà đó, hắn đột lại có tâm lý được voi còn đòi hai bà Trưng, trong lòng đột nhiên có khát vọng muốn được nhìn phong cảnh ở phía trước.
"Dì, trên lưng của dì có hình xăm của Thiên phạt à?"
Phương Hạo Vân chợt giật mình, đột nhiên ở trên lưng của dì nhìn thấy một hình xăm cực nhỏ có hình rất giống Thiên phạt. Điều kỳ quái là, cái hình xăm đó như là có sinh mệnh vậy, thỉnh thoảng lại phát ra hàn quang khiến cho người ta phải sởn gai ốc.
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng cảm giác thấy Thiên phạt trong cơ thể của mình đang rục rịch.
"Đây là dấu ấn Thiên phạt, vào năm dì mười bảy tuổi, là do mẹ của dì tự tay dùng sắt nung để ấn lên, vĩnh viễn sẽ không biến mất, trừ phi dì tìm được một người thủ hộ cho Thiên phạt tiếp theo."
Dì Bạch nhẹ giọng giải thích, thản nhiên nói:
"Không cần để ý đến nó, đúng rồi, cháu thử sờ vào nó xem, nó với Thiên phạt trong người cháu có cảm ứng với nhau đó."
Xuất phát từ tâm lý tò mò, Phương Hạo Vân đưa tay tới chạm nhẹ vào, quả nhiên, hắn cảm thấy dường như cái hình xăm đó đang vẫy gọi Thiên phạt.
Phương Hạo Vân vội vàng thu liễm tinh thần, trấn áp chặt chẽ Thiên phạt trong cơ thể, không cho nó xuất ra.
Ngay vào lúc bàn tay to của hắn khẽ vuốt lên hình xăm kia, thân thể của dì Bạch không tự giác giật mình một cái, trong hơi thở phát ra một tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.
Trong phòng, đột nhiên tràn ngập một bầu không khí ám muội.
Phương Hạo Vân nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của dì Bạch, nhất thời hô hấp liền trở nên dồn dập.
" Hạo Vân, bí mật của hình săm này về sau dì sẽ giải thích với con, bây giờ con giúp dì lau mồ hôi đi đã..."
Dì Bạch mở miệng nói chuyện trước, đánh vỡ sự nặng nề và ám muội trong phòng.
Phương Hạo Vân theo lời, cầm lấy khăn mặt bắt đầu lau và chà xát phía trước ngực và sau lưng của dì, trong toàn bộ quá trình, dì Bạch chỉ cảm thấy thân thể của mình như là bị dòng điện đánh trúng vậy, cảm giác kɧoáı ©ảʍ tê dại không ngừng truyền tới, tập kích thẳng lên não, khiến cho mấy lần, cô đều không thể nhịn được, phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.
Vấn đề kế tiếp còn ác liệt hơn, bởi vì Phương Hạo Vân phải thay áo ngực sạch sẽ cho dì Bạch. Nếu làm không tốt, bàn tay to của hắn lúc nào cũng có thể đụng vào bộ ngực sữa của bà dì.
" Nếu không con cứ phủ thêm áo khoác lên cho dì trước đã, dì ngồi nghỉ một lúc, có lẽ có thể khôi phục lại được một ít khí lực..."
Dì Bạch cũng cảm thấy được sự xấu hổ sắp tới, cho nên đưa ra cách giải quyết.
"Vâng!"
Phương Hạo Vân nhất thời thở nhẹ nhõm một hơi, vội vàng phủ áo khoác lên cho dì, hộ pháp cho cô, hy vọng cô có thể khôi phục lại khí lực sớm một chút.
........
Phương Tử Lân vọt vào phòng tắm, vội vàng cởi sạch quần áo cọ rửa dơ bẩn trên người, dội cho hết cái mùi thối khó chịu kia, không ngờ Trác Nhã cũng tiến vào theo, hai người liền tắm uyên ương luôn trong phòng tắm.
Sau khi những kinh mạch ở gần trái tim được đả thông, Phương Tử Lân cảm thấy rằng đầu óc mình sảng khoái hơn, quả tim không bị chèn ép nữa, ngay cả hô hấp cũng dễ chịu hơn nhiều, cả người đều lộ ra phong thái phơi phới, như là trẻ đi mười tuổi vậy.
Phương Tử Lân năm nay kỳ thật mới có bốn mươi ba tuổi, chỉ lớn hơn Trác Nhã ba tuổi, nhưng mà theo diện mạo của hai người mà xem thì khác biệt nhau rất nhiều, lí do cũng là bởi vì bị ốm đau tra tấn. Hiện giờ, bệnh tật trên người ông đã được giảm bớt đi rất nhiều, tinh thần sung túc, nhìn vào đương nhiên là thấy trẻ ra.
Hai người vốn là còn muốn làm thêm chút chuyện gì đó, nhưng mà còn phải nghĩ tới thần y ở bên ngoài, không thể thất lễ với cô, cho nên vội vàng bỏ đi ý niệm này, mặc y phục vào đi ra phòng khách.
"Tuyết Di, Hạo Vân với dì nó đâu rồi?"
Trác Nhã không nhìn thấy hai người bọn họ ở phòng khách, vội vàng đặt câu hỏi.
"Ở trong phòng của Hạo Vân đó, nghe nói là mất lực quá nhiều nên phải nghỉ ngơi... Ai biết có phải như vậy hay không..."
Câu nói cuối cùng kia, Phương Tuyết Di chỉ dám hạ thấp giọng nói thầm, chứ không dám lớn tiếng nói ra.
"Ồ, là như thế à!"
Phương Tử Lân suy nghĩ một chút, nói:
"Thần y đúng là rất mệt mỏi, cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi, chúng ta mau đi chuẩn bị cơm chiều, nhất định phải đáp tạ người ta cho thật tốt..."
Phương Tử Lân đúng là không còn bệnh thì cả người nhẹ nhàng, tâm tình khoái trá đến lạ kỳ.
.........
Ngồi xuống hít thở một hồi, khí sắc của dì Bạch rõ ràng đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn một chút, tuy rằng vẫn chưa thể vận động được thoải mái, nhưng mà khí lực để nâng tay duỗi chân cũng là có.
Cô chụp áo con lên trước ngực, ý bảo Phương Hạo Vân cài móc ở đằng sau.
Sau đó cô cố gắng cởi chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm ra, rồi tự mình cố gắng lau lau vài cái. Để cho Phương Hạo Vân nâng đùi của cô lên, rồi thay vào chiếc qυầи ɭóŧ lưới của Phương Tuyết Di, toàn bộ quá trình tuy rằng Phương Hạo Vân luôn nhắm mắt, nhưng mà hắn vẫn như trước cảm giác thấy thân thể của dì hơi run rẩy.
"Được rồi!"
Dì Bạch thấy Phương Hạo Vân chỉ nhắm tịt mắt lại, trong lòng thấy hơi buồn cười, nhẹ giọng nhắc nhở một câu, ý bảo là mình đã mặc xong.
Trong khoảnh khắc lúc mở mắt ra, hắn vẫn thấy được thân mình mặc qυầи ɭóŧ lưới của dì Bạch, mắt thấy một vùng màu đen mỹ diệu lúc ẩn lúc hiện ở giữa hai chân, cổ họng của hắn không khỏi khô ran.
Phản ứng của Phương Hạo Vân, dì Bạch đã hoàn toàn thấy rõ, có điều cô cũng không có ý muốn trách cứ, biểu hiện của hắn cũng đã nằm ngoài dự kiến của cô. Nói thật, hắn có thể chịu đựng được đến mức này, thì đúng là cũng không tồi chút nào.
"Giúp dì mặc áo khoác vào đi."
Dì Bạch nhẹ giọng nói một câu.
Phương Hạo Vân đáp lời, chuyển tới phía trước người dì Bạch, từ từ giúp dì lại một lần nữa mặc chiếc áo khoác màu trắng ngà lên người, bàn tay to thỉnh thoảng khẽ chạm một chút vào da thịt. Mỗi lần đụng vào, hắn đều có thể cảm giác thấy được thân thể của dì run rẩy, nhất là khi đụng vào bộ ngực và phần mông, dì thậm chí còn không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng.
Tới khi mặc quần áo xong, sắc mặt của một nam một nữ đều đã trở nên ửng đỏ, hiển nhiên là có xu hướng không được tốt cho lắm.
"Dì à, mặc xong rồi, bây giờ dì muốn về nhà hay là ở đây nghỉ tiếp một lúc?"
Lần này, Phương Hạo Vân mở đầu phá vỡ sự trầm mặc.
Dì Bạch cúi đầu xuống, trống ngực đập như nai con đang chạy loạn, bao nhiêu năm qua, đây mới là lần đầu tiên trái tim của cô đập kịch liệt như vậy. Cô rốt cuộc biết được 'người thủ hộ Thiên phạt' có ý nghĩa là gì, có dấu vết của Thiên phạt có ý nghĩa là gì. Trái tim vốn luôn cứng rắn không dao động, hôm nay lại bị Phương Hạo Vân nới ra một khe hở.
Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, mỉm cười với Phương Hạo Vân: "Con trông giúp dì, dì nghĩ chắc chỉ tầm một giờ là thể lực của dì có thể khôi phục bằng tới một người bình thường, đến lúc đó dì sẽ về."
Phương Hạo Vân gật gật đầu
Góp sức làm ra một bàn thức ăn đầy mĩ vị, chờ nữ thần y và Phương Hạo Vân hiện thân, Phương Tuyết Di không ngừng thấp giọng thì thầm:
"Lâu như vậy, có trời mới biết được bọn họ ở trong phòng làm cái quái gì..."
Không biết vì cái gì, Phương Tuyết Di đánh hơi thấy có điều gì đó không ổn ở đây, mấy lần cô đều muốn tới đó gõ cửa, nhưng lại bị ba ngăn cản.
Phương Tử Lân lấy thân mình ra để thử nghiệm, đã thấy được thuật Hoàng Kỳ của nữ thần y thật là lợi hại, làm sao dám có chút nào thất lễ, chỉ còn thiếu mỗi lập bài vị trường sinh cho cô nữa thôi.
"Tử Lân, nếu không mình đi hỏi xem sao, có phải là nữ thần y gặp phiền toái gì hay không?"
Trác Nhã có hơi suy nghĩ cho con trai. Từ khi vào cửa, bà đã cảm thấy rằng quan hệ giữa con trai và dì Bạch đó không bình thường chút nào. Có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chuẩn xác, cô nam quả nữ ở cả buổi một chỗ lại không thấy có động tĩnh gì, trong lòng bà không khỏi có chút nghi hoặc.
"Hai người gấp cái gì."
Sắc mặt Phương Tử Lân có chút không vui, nói:
"Hai người nếu đói bụng, thì vào nhà mà ăn chút hoa quả đi... Nếu mà không đói, thì yên lặng mà chờ cho tôi."
Một giờ sau, dì Bạch đúng hẹn tỉnh lại từ trong nhập định, gật đầu một cái với Phương Hạo Vân, duỗi duỗi cánh tay, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười:
"Được rồi, hiện giờ dì đã có thể tự do vận động... Hạo Vân, bây giờ chúng ta ra ngoài đi, chúng ta đơn độc ở trong phòng lâu như vậy, phỏng chừng người nhà con cũng đang sốt ruột chờ rồi..."
"Không đâu."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Dì đoán rằng chị của con đang nghĩ, cô nam quả nữ, không thể không xảy ra chuyện gì..."
Dì Bạch nói như giỡn.
Sắc mặt Phương Hạo Vân hơi ngượng, cười xòa nói:
"Sẽ không đâu..."
"Chờ một chút, dì viết xong phương thuốc cho ba con cái đã, lát nữa là dì phải về rồi..."
Dì Bạch đang muốn mở cửa thì đột nhiên lại nhớ tới việc chính. Cô đi tới bàn học của Phương Hạo Vân rồi rồng bay phượng múa viết ra một phương thuốc, đưa cho Phương Hạo Vân và dặn dò cẩn thận:
"Lửa to nửa giờ, lửa nhỏ ba giờ, mỗi ngày một lần, uống bảy bảy bốn mươi chín ngày là được."
Phương Hạo Vân vươn hai tay nhận lấy phương thuốc cứu mạng kia, hỏi thêm một câu:
"Dì, thân thể của ba con về sau sẽ không có việc gì chứ?"
Dì Bạch ban đầu hơi sửng sốt một chút, sau đó thẳng thắn nói:
"Hạo Vân, con là người luyện võ, đương nhiên là đã tinh tường kết cấu cơ thể của con người. Con hẳn là biết, sinh mệnh của con người cũng chỉ có hạn, sớm hay muộn cũng sẽ tới lúc dầu hết đèn tắt. Thẳng thắn mà nói với con, tình huống thân thể của ba con cũng không được lạc quan cho lắm, thân thể của ông ấy đã kiệt quệ rất nghiêm trọng. Đương nhiên, vấn đề bệnh tim đã được trị tận gốc rồi, không đáng để nói tới nữa... Có điều con cũng không cần phải lo lắng quá mức, nếu sau này ông ấy có thể luyện được những thói quen tập luyện, ăn uống tốt, thì đối với việc điều trị thân thể sẽ có tác dụng rất lớn..."
Phương Tử Lân thấy nữ thần y cùng con trai đi ra, vội tiến về phía trước, nhiệt tình mời nữ thần y vào ngồi trong phòng ăn, cảm tạ không thôi.
Dì Bạch vốn muốn về sớm một chút để điều tức, nhưng lại không muốn từ chối ý tốt của ba Phương Hạo Vân, đành phải đồng ý lưu lại một lúc, ăn cơm chiều rồi mới đi.
Trên bàn cơm, Phương Tử Lân không ngừng mời rượu, đáp tạ ơn cứu mạng của dì Bạch. Tiếc rằng thân thể của dì Bạch không được khỏe, không nên uống rượu, cho nên đành phải để Phương Hạo Vân uống hộ.
Phương Tuyết Di ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm rằng, hai người này chắc chắn là có gian tình, nhìn cái kiểu mắt qua mày lại nóng bỏng thế kia, ai mà nói rằng bọn họ là trong sạch, thì đúng là kẻ ngốc nhất thiên hạ.
Uống qua được ba tuần rượu, Phương Hạo Vân mới lấy phương thuốc kia đưa hai tay cho ba:
"Ba, đây là phương thuốc điều trị bệnh tim cho ba, ba phải giữ cho cẩn thận, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày đều phải đi bộ, liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày, là có thể khiến cho thân thể ba khỏe mạnh không còn phải lo lắng nữa.
"Hạo Vân, đưa phương thuốc cho mẹ, chuyện sắc thuốc để mẹ làm cho, ba con chỉ cần để ý uống thuốc là được."
Người nói chính là Trác Nhã, bà đón nhận lấy phương thuốc, cẩn thận cất vào một chỗ, định bụng sáng sớm ngày mai sẽ tự mình bốc thuốc.
"Vậy làm phiền mình rồi!"
Trong ánh mắt của Phương Tử Lân bao hàm thâm tình, biết ơn nhìn người vợ của mình.
Trác Nhã trắng mắt lườm ông một cái, khẽ cáu nói một tiếng:
"Xem mình nói gì kìa, tôi là người ngoài hay sao? Cái gì mà phiền hay không phiền chứ, chỉ cần thân thể của mình có thể khôi phục, tôi cho dù có chịu khổ đến đâu, mệt đến đâu cũng là đáng giá."
"Ba, mẹ, chuyện sắc thuốc con cũng sẽ lo một phần. Còn nữa, về sau bữa sáng cứ để con lo, giảm bớt đi một chút gánh nặng cho mẹ..."
Phương Tuyết Di cũng hứa hẹn.
Dì Bạch nhìn cả nhà hòa thuận thân tình, trong lòng không khỏi có hơi chút hâm mộ, đồng thời cũng âm thầm vui mừng cho Phương Hạo Vân. Sinh hoạt ở một gia đình như vậy, với hắn mà nói, chính là một chuyện tốt.
Sau đó, dì Bạch dựa theo tình huống thân thể của Phương Tử Lân, đưa ra một vài phương pháp tập dưỡng sinh cụ thể. Đồng thời, ở phương diện rèn luyện và ăn uống cũng đưa ra một vài đề nghị.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô liền đứng dậy cáo từ.
Phương Hạo Vân ngăn cản ý đồ muốn giữ cô lại của mọi người, rồi đi chuẩn bị tự mình lái xe đưa cô về.
Nhìn theo bóng dáng của hai người, Phương Tuyết Di dẩu cái môi lên, nhẹ giọng thì thầm:
"Thằng nhóc này thật là giỏi, đã ăn trong bát rồi, lại còn ngó trong nồi nữa, nghĩ chị đây sẽ không mách lẻo cho Kỳ sao?"
Phương Tuyết Di nói móc một lúc, rồi lại thôi…
Hiện tại cũng đã tới nửa đêm rồi, xe cộ trên đường không nhiều lắm, Phương Hạo Vân lái xe nhanh như bay, không mất bao nhiêu thời gian đã đưa dì Bạch về tới cửa hàng lưu niệm.
Xuống xe, Phương Hạo Vân còn dặn dò vài câu với dì Bạch:
"Dì, trong khoảng thời gian này, dì cũng đừng vì chuyện của con mà vất vả nữa, trước tiên phải khôi phục được chân khí mới là quan trọng."
"Ừm!"
Dì Bạch gật gật đầu, mỉm cười, nói:
"Dì biết rồi, Hạo Vân, nghe dì nói với con này, trong khoảng thời gian một tháng tới, dì có thể tạm thời không liên lạc với con được. Dì cũng không gạt con, lần này chân khí bị hao phí rất nhiều, dì cần phải tới một chỗ để tĩnh dưỡng. Cửa hàng lưu niệm tạm thời cứ đóng cửa đã, dì sẽ đưa đủ thuốc Đông y cho con, con nhất định phải dùng cho đúng hạn, cấm được lười biếng. Về chuyện của Trương Mỹ Kỳ, con phải suy nghĩ cho thật kỹ, cô ấy cũng đã đủ đáng thương rồi, đừng làm cho cô ấy phải chịu thương tổn thêm nữa. Mặt khác về chuyện của Trương Bưu, con cũng phải mau chóng xử lí đi, đừng có để cho hắn cứ nhìn chằm chằm vào con, nếu không con sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ dấu vết đó.