Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 66: Cảnh trong mơ thật là đẹp

Trước Sau

break
Cảnh trong mơ thật là đẹp

Trầm Văn Long và Trần Thanh Thanh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tới tấp nhìn Phương Hạo Vân bằng ánh mắt sùng kính, tốc độ của hắn thực sự là quá nhanh, đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù lý giải của bọn họ.

"Học tỷ, việc nên làm tôi cũng làm xong rồi, tôi nghĩ tôi có thể đi được rồi chứ? Tôi đã nhận lời với chị tôi rồi, tối nay còn phải về nhà nữa."

Phương Hạo Vân nói với Trần Thanh Thanh.

"Ừm, cậu cứ về trước đi."

Trần Thanh Thanh gật gật đầu, cười nói:

"Những chuyện còn lại chị sẽ xử lý cho, cậu cứ yên tâm đi về đi."

Phương Hạo Vân chạy về nhà, mới có chín giờ rưỡi, hắn thấy bà chị đang ở phòng khách dùng máy laptop để lên mạng, cũng không biết là đang làm cái gì, mà bộ dáng có vẻ rất tập trung tinh thần.

Phương Hạo Vân lập tức liền lặng lẽ lẩn ra đằng sau nhìn nhìn, thấy ở trên màn hình đang là một cảnh vô cùng nóng bỏng. Cẩn thận nhìn lại, hắn cũng đã xác định, bà chị hóa ra là đang xem phim heo, nữ diễn viên nhìn cũng không tệ lắm, hình như là Ann Nanba.

Phương Hạo Vân mấy ngày hôm trước ở phòng 314 ký túc xá trong máy tính của Đường Dần có xem qua mấy bộ phim của Ann Nanba, cho nên chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra.

Đối với hành vi của bà chị, Phương Hạo Vân cũng không thấy kì quái, thậm chí còn không thèm giật mình. Theo như thi nhân Đường Dần đã nói, hiện tại là xã hội cởi mở rồi, cho dù là con gái cũng đã bắt đầu theo đuổi tình yêu hoàn mỹ. Trong số các sinh viên đang đi học, nghe nói hình như phải tới hơn một nửa số nữ sinh là đã xem qua phim heo rồi, mà một nửa còn lại, cho dù chưa từng xem phim heo, nhưng mà cũng đã xem qua truyện người lớn… nói một cách hay ho thì, đó chính là tiếp nhận giáo dục giới tính.

Sinh viên còn đang đi học mà đã thế, thì phụ nũ ở trong xã hội, lại càng không cần phải nói.

Có điều Phương Hạo Vân đối với phim heo Nhật cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm, chỉ thấy quá mức cầm thú, quá mức biến thái, nhất là ngày đó ở ký túc xá có xem qua một bộ, một gã hai mươi tuổi cùng với một lão thái bà sáu mươi tuổi… Ôi mẹ ơi, lúc đó khiến cho Phương Hạo Vân thấy hơi buồn nôn.

Có điều bộ mà bà chị down về này cũng không tệ lắm, là một bộ có nội dung đàng hoàng, không phải trực tiếp "phịch" luôn, lại còn có vẻ hơi kín đáo.

Phương Hạo Vân hơi hơi lé mắt, liếc liếc nhìn vào bà chị đang tập trung tinh thần, chỉ thấy mặt của chị đã đỏ ửng, hơi thở có hơi dồn dập, dường như đã đắm chìm vào trong đó.

Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân lặng lẽ bước lùi vài bước, làm ra vẻ vừa mới bước vào cửa, thấp giọng ho khan một tiếng, nhắc nhở cho bà chị là có người tới.

Phương Tuyết Di đang xem tới mức miệng lưỡi khô khốc, tâm tình phấn khởi, bất thình lình lại nghe thấy có tiếng người ho, vội vàng quay lại, thấy em trai Phương Hạo Vân đã về nhà, ánh mắt đang nhìn về phía mình. Trong sự bối rồi, cô vội rút tai nghe ra, chuẩn bị đóng máy tính lại. Ai ngờ, tai nghe vừa mới rút ra, âm thanh lại phóng ra loa, tiếng rêи ɾỉ như muốn sống muốn chết của Ann Nanba tức khắc liền truyền rõ ràng ra ngoài.

Phương Hạo Vân nhức hết cả đầu, vốn định làm ra vẻ mình không biết gì cả thì không nói làm gì, ai ngờ đâu bà chị lại biến khéo thành vụng, lại có thể làm cho âm thanh phóng ra ngoài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Sắc mặt Phương Tuyết Di nhất thời đỏ ửng cả lên, thậm chí còn lan ra tới tận tai, cô vội vàng rút phựt nguồn điện, nói như giải thích:

"Virus thật đáng ghé, lại dính virus…"

"Đúng vậy, hiện giờ những trang web độc hại thật sự càng ngày càng quá phận…"

Để cho song phương không phải xấu hổ, Phương Hạo Vân liền nói hùa theo bà chị một câu, trong lòng lại thấy buồn cười. Cái cớ của bà chị thật sự là vừa cũ lại vừa ngây thơ, mấy cái trang web đồi trụy ấy, tuyệt đối sẽ không chiếu phim con heo trôi chảy như vậy đâu, người ta cùng lắm chỉ cắt ra vài đoạn ngắn, sau đó dụ dỗ ngươi lấy di động ra đăng ký, dùng đó để lừa gạt tiền nhắn tin của ngươi thôi.

Phương Tuyết Di có hơi chột dạ hỏi:

"Hạo Vân, em về từ bao giờ vậy?"

"Vừa mới về thôi, em thấy chị đang lên mạng, sợ không tiện nên ho khan một tiếng…"

Phương Hạo Vân mặt không đổi sắc nói, ánh mắt lại đang cẩn thận quan sát bà chị, mặt một bộ váy ngủ tơ tằm, che đậy thân mình thật sự kín đáo, có điều lại khiến cho dáng người nóng bỏng khêu gợi kia càng trở nên vô cùng hoàn mỹ. Bộ ngực cao ưỡn ra, eo nhỏ nhắn tinh tế, cái mông tròn tròn vểnh lên. Có thể thấy được rõ ràng, cô ở dưới váy ngủ hình như là mặc nội y đồng màu, để tránh lộ ra xấu hổ.

"Uhm!"

Nghe em trai nói như vậy, Phương Tuyết Di nhất thời liền thở ra một hơi, nếu thật sự là hắn vừa mới vào, thì hẳn là sẽ không nhìn thấy phim con heo, cùng lắm là nghe được tiếng rêи ɾỉ của Ann Nanba thôi, mà mình cũng đã nói là do virus và mấy trang web độc hại gây ra rồi.

"Chị, chị có nấu cho em mấy món ăn khuya không?"

Không khí dù sao cũng vẫn còn chút xấu hổ, đối với Phương Hạo Vân mà nói, hắn quả thật là đã thấy bà chị xem phim heo, hơn nữa hắn còn tiến gần mà xem một lát, tóm lại cũng cảm thấy hơi quái quái.

"Đúng rồi, chị có nấu cho em cháo trứng muối thịt nạc… Không xong rồi, chị phải vào bếp xem cái đã…"

Phương Hạo Vân vừa hỏi vậy, Phương Tuyết Di lập tức nhớ ra, một giờ trước hình như mình có nấu cháo trứng muối thịt nạc. Lúc đó, cô cảm thấy rằng hơi nhàm chán, cho nên mới down một bộ phim về xem. Mới ban đầu, cô chỉ định xem một chút, rồi sau đó vào bếp trông cháo, kết quả là, loáng một cái đã một giờ trôi qua.

Ai kêu Phương Tuyết Di tại chuyện nam nữ vẫn còn là một mảnh giấy trắng kia chứ.

Những siêu nữ trong thương trường như cô, cả ngày đều đặt tâm tư vào trong công ty và tài chính, làm sao có thời gian mà chú ý tới chuyện khác. Hôm nay chẳng qua là trong lúc vô ý thấy được, cho nên mới mở ra xem thôi.

Hai chị em trên đường vào nhà bếp, cũng đã ngửi thấy một mùi khê nồng nặc.

Nhìn cái thứ dinh dính cháy cháy bên trong nồi, Phương Tuyết Di vừa thẹn lại vừa xấu hổ, hôm nay không biết mình bị làm sao, ngay cả việc đang nấu cháo cũng có thể ném ra khỏi đầu được.

Nếu giờ phút này chỉ có một mình cô, có lẽ cô sẽ ngửa mặt nhìn trời thở dài:

"Phim heo tai hại, phim heo làm hại ta rồi!"

"Hạo Vân, thực xin lỗi, chị... chị lỡ quên mất."

Trong lòng Phương Tuyết Di tràn ngập cảm giác có tội, cũng không phải chỉ vì lý do cô phải nấu cháo cho cậu em ăn, mà vấn đề mấu chốt là, nguyên nhân thực sự khiến cho nồi cháo bị hỏng chỉ có mình cô là hiểu rõ. May mà cậu em không biết, bằng không thì không hiểu trong lòng nó sẽ nghĩ gì về cô nữa.

"Không việc gì, không trách chị được, là do lửa quá lớn."

Phương Hạo Vân giúp bà chị tìm ra một cái cớ, tắt bếp đi, mỉm cười nói:

"Thời gian không còn sớm nữa, chị, em về phòng nghỉ ngơi trước đây, chị cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Để Phương Tuyết Di không tiếp tục áy náy và xấu hổ, Phương Hạo Vân an ủi cô vài câu, rồi vội vàng rời đi.

Nhing bóng dáng vội vàng rời đi của cậu em, đôi mắt của Phương Tuyết Di đỏ lên, đột nhiên nước mắt rơi xuống, cô cảm thấy rằng mình hôm nay thật sự là thất bại quá thảm hại.

Sau khi trở về phòng nghỉ ngơi, Phương Hạo Vân không làm sao mà ngủ cho được. Những hình ảnh vừa thấy lúc trước không ngừng lắc lư trước mắt, nhất là lúc cuối cùng nghe được tiếng rêи ɾỉ muốn sống chết của Ann Nanba, lại khiến cho trong lòng hắn có một chút tư vị không phải. Hắn có thể cảm thấy được những cảm xúc tiêu cực của mình đang rục rịch, dường như lại không được an phận cho lắm.

Phương Hạo Vân nỗ lực làm cho tâm tình của mình từ từ ổn định lại, có vẻ rất chân thực. Cũng không biết như thế nào, dần dần, Phương Hạo Vân phát hiện ra mình lại có thể tiến nhập vào trong hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó, hơn nữa hắn còn thay thế nam diễn viên ban đầu, làm trận chiến xác thịt quyết liệt với Ann Nanba.

Sau đó, tình huống lại phát sinh biến hóa, Ann Nanba không thấy đâu nữa, mà thay vào đó lại là một gương mặt mà Phương Hạo Vân cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Hắn ở trong mộng cố gắng nhớ lại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nhớ ra cô rốt cuộc là ai, hơn nữa khuôn mặt của cô tuy rằng rất quen thuộc, nhưng lúc thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, khi lại mơ hồ…

Đột nhiên, khuôn mặt của người đó trở nên rõ ràng hơn, mặc váy ngủ tơ tằm, dáng người uyển chuyển, gò má đỏ ửng, đang từ từ di chuyển thân mình lại đây. Lúc này Phương Hạo Vân đã thấy rõ, lại có thể chính là bà chị Phương Tuyết Di.

Phương Hạo Vân ở trong mộng có hơi bối rồi, thầm nghĩ rằng thế này không thể được, mặc kệ nói như thế nào, hai người bây giờ vẫn là chị em trên danh nghĩa, nếu mà xuất hiện sự tình gì, thì chính là tình yêu loạn luân đó.

Có điều, hắn muốn động lại không động được, thân hình dường như bị một cỗ lực lượng vô hình giữ lại, căn bản là không thể động đậy. Hắn chỉ có thể để mặc cho Phương Tuyết Di chậm rãi bò lên trên người mình, nhấc váy ngủ kia lên.

Một hương thơm xử nữ dìu dịu nhất thời truyền vào xoang mũi, Phương Hạo Vân tinh thần trở nên rạo rực, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía giữa hai chân của bà chị, lại có chút kích động.

Ánh mắt của Phương Tuyết Di cũng quyến rũ giống như Ann Nanba bên trong cuốn phim, hai tay cô hơi hơi nâng lên, hoàn toàn loại bỏ đi chiếc váy ngủ kia, lập tức hạ eo xuống, an vị lên chỗ bụng của hắn. Vào thời khắc đo, Phương Hạo Vân cảm thấy phần thân dưới của mình nhất thời bị một cỗ ấm áp bao vây lấy, trong lòng vui sướиɠ dị thường.

"A!"

Ngay vào lúc hắn thoải mái thở dốc ra một tiếng, đột nhiên tỉnh táo lại, hắn cảm thấy rõ ràng qυầи ɭóŧ của mình đã ẩm ướt, là ẩm ướt thật sự.

Đến lúc này hắn mới hiểu, đó là mộng xuân.

Thường nói mộng xuân không dấu vết, nhưng mà Phương Hạo Vân lại có thể nhớ rõ ràng những tình cảnh đó, nhất là đoạn cuối khi Ann Nanba biến thành Phương Tuyết Di lúc này hãy còn mới mẻ trong ký ức của hắn.

Sắc mặt của hắn có hơi xấu hổ, vô hình trung, hắn đã biến bà chị thành nữ diễn viên phim heo, thật sự là có hơi hoang đường.

Trời xanh làm chứng, ở trong cuộc sống, hắn chưa từng có cái suy nghĩ gì với Phương Tuyết Di. Tuy rằng hắn rất rõ ràng giữa hai người không có quan hệ về huyết thống, nhưng mà hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình, chưa từng có cái ý tưởng không an phận nào.

Mộng xuân vừa ròi, truy cứu ngọn nguồn, hắn cảm thấy rằng ít nhiều là do bị bộ phim con heo mà bà chị xem làm ảnh hưởng.

Ngay trong lúc hắn đang suy nghĩ rối bời, thì đồng hồ báo thức vang lên. Phương Hạo Vân biết đã đến lúc rời giường, hắn vội vàng đứng dậy đi vào buồng vệ sinh phòng ngủ rửa ráy hạ thân một chút, rồi thay một cái qυầи ɭóŧ mới.

Rửa mặt xong, đi xuống dưới lầu, vừa lúc gặp phải Trác Nhã:

"Hạo vân, bữa sáng làm xong rồi, là do chị con làm đó. Con xuống nhà ăn trước đi, mẹ và ba con đợi lát nữa sẽ xuống."

Vợ chống Trác Nhã, tối hôm qua phải tới mười hai giờ đêm mới từ bữa tiệc trở về, cho nên đối với chuyện tình ngày hôm qua thì không biết chút nào. Đối với biểu hiện của con gái buổi sáng nay bà cũng thấy hơi bất ngờ, bình thường, Phương Tuyết Di luôn là người rời giường cuối cùng, chờ thức ăn có sẵn. Hôm nay nó lại ân cần bất bình thường, bà vừa mới rời giường định đi làm cơm, ai ngờ tiến vào phòng bếp, một bàn ăn phong phú cũng đã được chuẩn bị xong. Con gái vốn là sâu lười giờ lại đang đeo tạp dề, giống như một người vợ nhỏ không ngừng bận rộn việc bếp núc.

Đi vào phòng bếp, Phương Hạo Vân thấy bà chị vẫn đang làm việc, mỉm cười nhìn vào phía lưng cô bắt chuyện:

"Chị, dậy sơm vậy."

Không biết vì cái gì, sau khi nhìn thấy Phương Tuyết Di, trong đầu Phương Hạo Vân lại không ngừng hiện ra cảnh trong mơ lúc trước, trong lòng có cảm giác hơi là lạ, ánh mắt không tự chủ được liền ngắm về phía bộ ngực của bà chị.

"Là Hạo Vân à?"

Phương Tuyết Di mỉm cười, cũng không để ý thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân, mà chỉ vào mấy cái bánh bao nóng hôi hổi trên bàn nói:

"Em không phải nói thích ăn bánh bao sao? Chị mua riêng cho em đó, vẫn còn hơi nóng, ăn ngay đi kẻo nguội."

"Chị, cám ơn!"

Vốn chỉ là một chuyện bình thường, nhưng mà trong lòng Phương Hạo Vân lại có chút cảm động, bởi vì, hắn từ trong ánh mắt của chị gái thấy được sự quan tâm chân thành."

"Xem em nói gì kìa, cám ơn cái gì kia chứ, em cứ ngồi xuống ăn bánh bao đi, nồi cháo trứng muối thịt nạc này, chị sẽ tự mình trông, tuyệt đối không thể khê được."

Sau khi xảy ra chuyện tối qua, sáng nay Phương Tuyết Di đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, quyết định bù lấp lại khuyết điểm của mình, một giây cũng không rời khỏi nồi cháo.

Nhắc tới chuyện tình tối hôm qua, cô vẫn còn thấy đỏ mặt, trước không nói tới chuyện nấu cháo bị hỏng, chỉ là cái giấc mộng kỳ quái tối hôm qua khiến cho cô rất là thẹn thùng.

Đúng vậy, sau khi xem phim heo Phương Tuyết Di tối hôm qua cũng không ngừng trằn trọc, mãi mới tiến vào giấc ngủ được. Hơn nữa vào lúc sáng sớm, lại còn mơ xuân mộng, khiến cho hạ thân cùng những thứ liên quan đều ướt sũng, bất đắc dĩ cô mới phải rời giường nấu cơm, lấy việc này để che giấu đi tâm tình bối rối của mình. Phương Hạo Vân đương nhiên không biết tâm tư của bà chị, chỉ nghĩ là bà chị áy náy vì chuyện nấu cháo hôm qua, cho nên sáng hôm nay mới nổi hứng dậy sơm như vậy, trong lòng lại càng trở nên cảm động hơn, vốn một chút du͙© vọиɠ bắt đầu sinh ra cũng đã tan thành mây khói.

Có đôi khi, sức mạnh tinh thần đủ để chiến thắng hết thảy.

Ăn mấy cái bánh bao nóng hổi, Phương Hạo Vân nhìn bà chị ca ngợi:

"Chị, chị đúng là giỏi giang, tương lai nếu ai lấy được chị, thì có thể hưởng phúc rồi."

Nghe thấy Phương Hạo Vân nói vậy, Phương Tuyết Di tức giận trắng mắt lườm, giả bộ giận nói:

"Cậu đúng là cái đồ ŧıểυ tử thối, có phải mong ngóng chị cậu nhanh lập gia đình, để cho vợ cậu có phòng ở không hả?"

Phương Hạo Vân nghe vậy thì sửng sốt, biết rằng bà chị đã hiểu sai ý mình.

Hắn thật muốn vả vào miệng mình một cái, vấn đề hôn nhân vốn luôn là tử huyệt của bà chị, hắn vốn không nên nhắc tới chuyện này. Tuy rằng Phương Tử Lân không nói gì, nhưng mà cũng đã từng tỏ vẻ, chỉ cần Phương Tuyết Di vừa lập gia đình, lập tức sẽ không được tiếp tực đảm nhiệm vị trí giám đốc tập đoàn nữa.

Vì việc này, Phương Hạo Vân đã vài lần can thiệp với ba, nhưng mà thái độ của Phương Tử Lân rất cố chấp, tuyệt đối không buông tay. Ông cảm thấy rằng nếu con gái được gả cho người ta, thì sẽ bênh vực cho người ngoài. Cho dù cô không có tâm tư gì, thì ai biết đâu đấy chồng của cô lại muốn mưu đồ gia sản thì sao…

Vì thế, Phương Tuyết Di đã từng ở trước mặt Trác Nhã nói một câu mạnh mẽ, cả đời này cô sẽ không lấy chồng.

"Chị, chị đừng hiểu lầm, em không có ý đó đâu, chị cũng biết mà, em không biết ăn nói… chị ngàn vạn lần đừng nóng giận."

Phương Hạo Vân vội vàng giải thích cho câu nói lỡ của mình.

Phương Tuyết Di thấy cậu em sốt ruột giải thích, vẻ mặt còn có vẻ rất nghiêm túc, liền mỉm cười, khẽ gắt một tiếng rồi cười nói:

"Nhìn em gấp thế kia kìa, chị chỉ nói đùa em thôi. Em như thế nào, trong lòng chị còn không biết hay sao. Hạo Vân, nói thật, chị thực sự phải cảm ơn em, nếu không phải là do em kiên quyết ủng hộ, chị nghĩ chị sẽ không có cơ hội như bây giờ…"

Phương Hạo Vân biết ý tứ của bà chị, vội vàng chặn lời của cô lại:

"Chị, đừng nói nữa, chị có năng lực, cái sân khấu rực rỡ đó vốn không thuộc về em, tương lai cho dù em có kế thừa công ty, cũng sẽ tiếp tục mời chị đảm nhận chức vị giám đốc… Công ty sẽ không thể tách khỏi chị được."

"Hạo Vân, có được những lời này của em là chị có thể yên tâm rồi. Chị không cần quyền thừa kế, chị chỉ hy vọng có thể có một sân khấu để cho chị thi triển tài hoa…"

Phương Tuyết Di trong lòng ấm áp dạt dào, đi qua múc cháo trứng muối thịt nạc đặt ở trước mặt Phương Hạo Vân.

Ngay vào lúc Phương Tuyết Di xoay người đặt bát xuống, Phương Hạo Vân lại lơ đãng nhìn thấy được vùng tuyết trắng trước ngực cô, không khỏi có hơi xấu hổ.

"Em nhìn gì đó?"

Phương Tuyết Di dường như cảm thấy được ánh mắt của cậu em trai, giận dữ nói một tiếng, đôi mắt to xinh đẹp vẫn trừng nhìn về Phương Hạo Vân:

"ŧıểυ tử thôi, đậu hũ của chị mà cũng dám ăn."

Phương Hạo Vân cảm thấy rằng mình có hơi oan, rõ ràng là chính cô hở ra, bây giờ lại đi nói hắn.

Để che giấu cho sự xấu hổ của mình, hắn vội vàng bưng bát lên, cũng không quản có bỏng hay không, một hồi như lang như hổ uống sạch bát cháo đầy ự vào trong bụng.

Phương Tuyết Di vừa nhìn vừa thấy buồn cười, tức giận sẵng giọng lên:

"Không có ai tranh với em đâu, ăn từ từ thôi…"

Phương Hạo Vân cười hì hì, đưa cái bát không cho bà chị, cầm lấy khăn lau trên bàn lau qua miệng rồi nói:

"Chị, em ăn no rồi, gặp lại sau nha!"

Nói xong, cũng không đợi Phương Tuyết Di nói gì, xoay người đã chạy ra ngoài.

"Hạo Vân đừng đi nhanh thế, vừa mới ăn xong đi chậm chút thôi."

Phương Tử Lân đi vào phòng bếp, vừa nhìn thấy con trai cuống cuồng rời đi, vội vàng dặn dò.

"Tuyết Di, không phải con lại chọc ghẹo gì nó đấy chứ?"

Phương Tử Lân quay đầu lại, chất vấn Phương Tuyết Di.

Phương Tuyết Di nghe thấy vậy, trong lòng kêu oan uổng, rõ ràng là ŧıểυ tử thối kia đuối lý nên mới tự chạy, nào có liên quan gì đến cô. Lại nói tiếp, cô mới đúng là người bị hại mà.

Đương nhiên, chuyện Phương Hạo Vân nhìn trộm ngực của cô, cô tuyệt đối sẽ không dám nói ra. Nếu làm không tốt Phương Tử Lân chẳng những sẽ không thông cảm cho cô, ngược lại còn có thể trách cứ hành vi của cô không biết kiềm chế.

"Ba, xem ba nói gì kìa…"

Phương Tuyết Di dẩu môi lên, nói:

"Hôm nay con dậy sớm như vậy, không phải để chuẩn bị bữa sáng cho Hạo Vân đó sao. Quan hệ giữa bọn con rất tốt, là no ăn no rồi, cho nên vội vàng đi đến trường để học, mới gấp gáp như vậy đó…"

Nghe thấy con gái nói như vậy, Phương Tử Lân mỉm cười gật đầu:

"Ừm, thì ta là thế à. Ba cứ tự hỏi, trước kia con vẫn luôn há miệng chờ ăn, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy, lại biết chia sẻ việc nhà với mẹ con…"

…….

"Vị tiên sinh này, anh tới để mua hoa à? Là tặng cho bạn bè hay là người thân?"

Cô chủ cửa hàng lưu niệm nói với một bị khách có bộ dáng học sinh, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Học sinh kia khẽ lắc đầu, tao nhã cười cười:

"Tôi đến là để tìm người, là tìm một dì mỹ nữ…"

Cô chủ cười phì một tiếng, đưa tay lên dí vào cái trán của cậu học sinh, cố ý hỏi:

"Chẳng lẽ anh không định tặng cho dì mỹ nữ đó một bó hoa tươi hay sao?"

"Muốn, nhưng mà…"

Vị khách có bộ dáng học sinh nở nụ cười giống như ánh mặt trời, hỏi nhờ thỉnh giáo:

"Cũng không biết là tặng hoa gì cho thích hợp? Cô chủ, cô giúp tôi tham mưu với. nếu cô chính là dì mỹ nữ đó, cô nghĩ sẽ thích loại hoa gì? Hoa hồng hay là hoa cẩm chướng?"

"Phụ nữ đương nhiên là thích nhất hoa hồng, có điều hoa hồng chỉ là do người yêu tặng nhau thôi…"

Cô chủ khẽ mở môi anh đào nhẹ nhàng nói.

Phương Hạo Vân hơi động tâm, tựa như là hiểu ra điều gì, khoe miệng rất nhanh đã nở nụ cười:

"Xem ra tôi không thể tặng hoa hồng cho dì mỹ nữ rồi?"

Cô chủ cười thanh nhã, kéo hắn tới một bó hoa tulip màu trắng, cười nói:

"Tặng cái này đi, Tulip trắng đại biểu cho sự thuần khiết."

Phương Hạo Vân mỉm cười, nâng lên bó hoa Tulip màu trắng đó, hai tay đưa cho cô chủ, nói:

"Dì Bạch, tặng cho dì!"

Cô chủ mỉm cười, đón lấy bó Tulip trắng, nhẹ nhàng ngửi một chút, rồi cười nói:

"Không phải dì đã bảo sẽ tự mình tới đó sao? Sao lại còn phải tới đây đón dì?"

"Buổi chiều con cũng không có việc gì, cứ tới thôi."

Phương Hạo Vân nhìn cô chủ cười nói:

"Dì Bạch, nếu như dì với nam khách hàng nào cũng nói như vậy, con nghĩ rằng hoa trong tiệm lưu niệm của dì nhất định sẽ rất đắt hàng đó."

Dì Bạch hé miệng xinh, nhìn nụ cười ngây ngô của Phương Hạo Vân, tức giận cười mắng:

"Con coi dì là ai hả, cứ ai tặng hoa là dì đều nhận sao, có điều…"

Nói tới đây, dì Bạch cẩn thận quan sát Phương Hạo Vân, cười nói:

"Bộ dáng của con nho nhã thanh tú như vậy, nếu con mà tới tiệm lưu niệm của dì bán hàng, khẳng định sẽ được rất nhiều cô gái hoan nghênh."

Dì Bạch nói là sự thật, diện mạo của Phương Hạo Vân đúng là tao nhã, nhất là đôi con ngươi thâm thúy bên trong đôi mắt mê người kia, hơn nữa khóe miệng còn hàm chứa một nụ cười như ánh mặt trời, nếu có thể ăn mặc nghiêm trang một chút thì tuyệt đối chính là sát thủ thiếu nữ.

Phương Hạo Vân sờ sờ vào cái mũi, cười khan một tiếng, nói:

"Dì, nói như vậy thì khác gì là dì bảo con thích hợp làm trai bao... Có điều, đó cũng là một đề nghị không tồi, nếu tương lai con nhỡ nghèo khó bần cùng, có lẽ sẽ đi thử nghiệm một chút."

"Tới địa ngục đi..."

Dì Bạch hơi hơi biến sắc:

"Đường đường là công tử tập đoàn Thịnh Hâm, lại đi làm trai bao, đó chẳng phải là... trừ khi là con muốn thế..."

Sắc mặt Phương Hạo Vân có hơi xấu hổ, vội vàng nói lái sang chuyện khác:

"Dì, thời gian không còn sớm nữa, dì chuẩn bị một chút đi, con sẽ đưa dì qua đó. Thân thể của ba con dạo này mỗi ngày một tệ đi, con thực sự là thấy hơi lo lắng."

Nhìn vẻ mặt lo lắng và căng thẳng của Phương Hạo Vân, dì Bạch gật gật đầu nói:

"Hạo Vân, xem ra con cũng đã hoàn toàn dung nhập vào nhà họ Phương, dì rất cao hứng, cũng rất vui mừng. Con yên tâm đi, dì đã dự tính rồi, bệnh của ba con không có vấn đề gì. Đúng rồi, dì hỏi con, trong khoảng thời gian này có phải con đã giải phóng được du͙© vọиɠ phải không? Nhìn khí sắc của con có vẻ tốt hơn nhiều, hơn nữa trong ánh mắt cũng không còn nhiều huyết tinh..."

Nếu là người bình thường, đương nhiên sẽ không thể nhìn ra được Phương Hạo Vân có biến hóa gì, nhưng mà một cao thủ như dì Bạch thì chỉ cần nhìn sắc mặt hắn là có thể trông ra được nội tâm và cảm xúc của hắn.

"Vâng!"

Phương Hạo Vân không giấu diếm dì Bạch, gật gật đầu, nói:

"Chị Mỹ Kỳ đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của con rồi."

"Cũng tốt..."

Dì Bạch nghe vậy, cũng không có trách cứ Phương Hạo Vân, mà chỉ gật gật đầu, nói:

"Dì đã điều tra Trương Mỹ Kỳ rồi, đó là một cô gái rất đáng thương. Cô làʍ t̠ìиɦ nhân của con cũng không tệ, có điều con cũng cần chú ý, nɠɵạı trừ du͙© vọиɠ thì không nên dính dáng đến quá nhiều, nếu không, kết quả là con cũng bị tổn thương, cô ấy cũng sẽ bị tổn thương."

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức liền hiểu ra, gật gật đầu nói:

"Dì, dì cứ yên tâm đi, giữa chúng con sẽ không để xuất hiện tình yêu đâu, cô ấy còn hận không thể giết con nữa là, chúng con chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi..."

"Con hiểu được là tốt rồi."

Dì Bạch pha thêm chút thêm ý nói một câu, thu dọn một vài thứ đồ một chút, rồi bảo Phương Hạo Vân là có thể đi rồi."

Trên đường, dì Bạch đột nhiên nói:

"Hạo Vân, kỳ thật dì cũng không thực sự thích con và Trương Mỹ Kỳ có quan hệ tình nhân, có lẽ con có thể cam đoan rằng mình sẽ không bị lún sâu vào trong đó, nhưng mà Trương Mỹ Kỳ thì lại khó mà nói trước được. Dì đã nói rồi, cô ấy là một cô gái đáng thương, đều là phụ nữ, dì không muốn cô ấy bị lún sâu vào trong đó, cuối cùng lại rơi vào một kết cục bi thảm."

Phương Hạo Vân nao nao, vội truy vấn:

"Dì, dì bảo chị Mỹ Kỳ là một cô gái đáng thương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, dì có thể nói ra được không?"

Thoáng do dự một chút, dì Bạch quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở trên người Phương Hạo Vân, yếu ớt nói:

"Theo như điều tra của dì, cô ấy là con riêng, từ nhỏ đã chỉ sống với mẹ, cho đến nay cũng không biết ba của mình là ai. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn phải vượt qua sự chế nhạo của người khác. Mãi cho đến khi đỗ đại học, rời khỏi nhà cũ mới có thay đổi tốt đẹp hơn. Có điều nữ thần vận mệnh cũng không bởi vì cô đỗ đại học mà thiên vị cho cô, mười năm trước, mẹ của cô bị bệnh tim rồi bất ngờ ra đi. Cùng năm đó sau khi cô vội vàng về nhà chịu tang, thì kết hôn với người chồng hiện tại là Tưởng Đại Phát. Khiến cho cô không thể ngờ tới chính là, người chồng Tưởng Đại Phát nhìn như thân thể khỏe mạnh nhưng lại là một kẻ bất lực, khiến cho cô không thể có được cuộc sống vợ chồng bình thường..."

Nghe thấy câu chuyện buồn của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân đối với cô cũng có nhiều cảm thông. Trầm mặc một chút, hắn nhè nhẹ nói:

"Không ngờ chị Mỹ Kỳ lại là con riêng, trách không được, tính cách của chị ấy lại cô độc như vậy."

"Đúng rồi, mấy ngày hôm trước khi dì điều tra về thân thế của cô ấy, có phát hiện ra một tình huống, có một lão già khoảng gần sáu mươi tuổi hình như đang không ngừng vơ vét tài sản tiền tài của cô, có điều số lượng cũng không lớn, mỗi lần chỉ khoảng mấy trăm. Dì cảm thấy rằng lão già đó có thể chính là cha đẻ của Trương Mỹ Kỳ."

Dì Bạch dặn dò:

"Nếu có co hội thì cháu chú ý một chút, nếu lão già đó không phải là cha đẻ của Trương Mỹ Kỳ thì giải quyết lão đi, coi như là làm một việc nghĩa cho cô ấy."

Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, mỉm cười nói"

"Dì, con phát hiện ra dạo gần đây, tính cách của dì cũng đã thay đổi đi nhiều..."

"Đúng vậy!"

Dì Bạch dường như chìm vào xúc cảm, cô suy nghĩ một chút rồi nói:

"Dì cũng cảm thấy rằng, trong khoảng thời gian này tâm tình cũng đã xảy ra nhiều biến hóa, hoàn toàn đã thực sự thay đổi thành người khác."

Ngừng một chút, dì Bạch đột nhiên nói:

"Hạo Vân, kỳ thật... kỳ thật dì tình nguyện làm một người phụ nữ bình thường, kết hôn rồi giúp chồng dạy con tới già."

"Dì, con tưởng dì không bao giờ nghĩ tới những điều này."

Phương Hạo Vân kinh ngạc hỏi.

"Con sai rồi Hạo Vân!"

Dì Bạch thực nghiêm túc nói:

"Dì không giống như Nguyệt Như, cuộc sống mà dì hy vọng không phải là oanh oanh liệt liệt, mà là bình bình thản thản, chỉ có điều di... thôi quên đi, không nói nữa."

Phương Hạo Vân trầm tư một chút, nói:

"Dì, dì đã nghĩ như vậy rồi, vì sao lại không làm đi? Dì hoàn toàn có thể giống như con, xây dựng nên một gia đình hạnh phúc..."

"Không được, ít nhất hiện giờ là không được."

Dì Bạch dường như có tâm sự, cô nói:

"Trách nhiệm của dì là thủ hộ Thiên Phạt."

"Thiên phạt ở chỗ con, dì có thể yên tâm được rồi."

Phương Hạo Vân tự tin chậm rãi nói.

"Dì..."

Dì Bạch mấp máy môi, vốn là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng lại không nói. Thiên phạt đúng là nằm ở trong tay Hạo Vân, nhưng mà một ngày còn chưa tìm ra được biện pháp hoàn toàn diệt trừ tận gốc những ảnh hưởng tiêu cực của Thiên phạt, cô một ngày không thể lơi lỏng được. Biện pháp trước mắt là chuyển hóa những cảm xúc tiêu cực sang thành phóng thích du͙© vọиɠ, đó chỉ là cách trị từ phần ngọn chứ không từ gốc, không phải là cách lâu dài. Cho nên trọng trách trên vai cô còn rất nặng.

Lui một bước mà nói, cho dù có thật sự tìm được một biện pháp diệt trừ tận gốc được những ảnh hưởng tiêu cực của Thiên phạt, cô cũng sẽ không thể thoải mái lập gia đình giúp chống dạy con. Người chồng của cô phải vượt qua sự chọn lọc nghiêm ngặt, nếu không phải như vậy, rất khó có thể xác định được tố chất thế hệ tiếp theo của người thủ hộ Bạch gia
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc