Bởi vì Phương Hạo Vân là một người đàn ông không tồi, nếu như để mất thì sau này sẽ hối hận không ngừng.
Trong lòng Hàn Tuyết Nhi cũng rất rõ ràng, nhưng mà cô cảm thấy rằng "tiền trảm hậu tấu" trong chuyện này có vẻ hơi quá. Hơn nữa, cái việc làm gạo nấu thành cơm không phải là độc quyền của đàn ông sao? Mình là con gái mà, làm như vậy có hơi qua loa không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Tuyết Nhi lại bắt đầu mâu thuẫn.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên làm thế nào bây giờ?
Thở dài một hơi, Hàn Tuyết Nhi dùng tay vỗ ngực mình, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn, thậm chí là lan đến cổ luôn rồi.
"Mình rốt cục là nên làm gì bây giờ?" Chuyện hôm nay, đối với Hàn Tuyết Nhi mà nói, hầu như có liên quan đến hạnh phúc cả đời cô. Cô lo rằng, lỡ mình làm quá, sau này không được anh Hạo Vân thích nữa thì làm sao bây giờ? Còn nữa, cô lo rằng biểu hiện bây giờ của mình làm cho anh Hạo Vân không vui.
Nói túm lại một câu, Hàn Tuyết Nhi lo quá cho nên thành chuyện.
Chỉ là bây giờ, kế hoạch đã làm một nửa rồi, Hàn Tuyết Nhi cũng đã uống hết tách trà Đại Hồng Bào rồi, cho dù muốn đổi ý cũng đã muộn.
"Quên đi, mặc kệ thế nào!" Nghĩ đến lời ba mẹ nói, nhớ đến sự ủng hộ của họ, tim của Hàn Tuyết Nhi liền quyết định, mặc kệ mọi chuyện.
Hít sâu một hơi, Hàn Tuyết Nhi lau khô mình, khoác khăn tắm lên, mang theo tâm tình bất ổn đi đến phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng của ba, cô cắn răng hô lên một tiếng ; "A... con gián..."
Tiếng hét kinh hãi của Hàn Tuyết Nhi, lập tức làm kinh động Phương Hạo Vân, hắn vội vàng mở cửa phòng vọt ra.
Mà đúng lúc này, bàn tay đang giữ cái khăn trên ngực của Hàn Tuyết Nhi cũng buông ra rất đúng lúc, và cái khăn trắng rơi xuống đất, trong lúc nhất thời, Hàn Tuyết Nhi liền hoàn toàn bại lộ ra dưới không khí.
Máu nóng của Phương Hạo Vân liền nhào lên não, thân thể của thiếu nữ thanh xuân, tản ra sự hấp dẫn vô hạn, hắn cảm thấy rằng cả người liền nóng lên.
Hàn Tuyết Nhi dường như cũng choáng váng, cô cứ đứng như thế tại phòng khách, trên người vẫn còn nước chưa lau khô, và nước chậm rãi rơi xuống đất, càng tăng thêm sự hấp dẫn của cô.
Phương Hạo Vân không phải là tay non, hắn đã nhìn không ít đàn à rồi, chỉ là Hàn Tuyết Nhi hôm nay lại tạo cho hắn một sự hấp dẫn nhất định.
Hắn liều mạng áp chế tà niệm trong lòng, nhưng phản ứng sinh lý của cơ thể lại vô cùng mãnh liệt, hầu như đã vượt qua phạm vi khống chế của hắn.
Phương Hạo Vân cảm thấy tim của mình càng lúc càng đập nhanh hơn, một ngọn lửa nổi lên từ dưới bụng của hắn, và ŧıểυ Hạo Vân cũng đã thức dậy.
Hàn Tuyết Nhi là loại người một khi đã quyết định thì không quay đầu lại, khi cô buông khăn tắm xuống, thì cô đã hoàn toàn quyết tâm, kế hoạch hấp dẫn rốt cục đã được tiến hành.
Sau khi đã quyết định rồi, Hàn Tuyết Nhi có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, ngượng ngùng trước đó cũng đã không còn, cô thản nhiên đứng đó để cho Phương Hạo Vân nhìn ngắm mình.
"Anh Hạo Vân, em đẹp không?" Hàn Tuyết Nhi dường như cũng chú ý đến sự thay đổi phía dưới của Phương Hạo Vân, trong lòng hơi ngượng, nhưng cũng có chút đắc ý.
Anh Hạo Vân có phản ứng, vậy chính minh rằng mình có mị lực. Đương nhiên, cái này cũng có liên quan đến tách Đại Hồng Bào khi nãy.
Phương Hạo Vân muốn quay đầu đi, nhưng cơ thể không nghe theo sự khống chế của bộ não.
"Anh Hạo vân, giúp em nhặt khăn tắm lên đi..." Hàn Tuyết Nhi cười quyến rũ, nói. Cô cố ý ưỡn bộ ngực lên, nghiêng thân một chút, để cho Phương Hạo Vân có thể nhìn thấy hết những chổ hoàn mỹ.
Phương Hạo Vân vò đầu mình một cách tuyệt vọng, hy vọng rằng có thể xua đuổi tà niệm đi.
Nhưng mà, cái này căn bản là không có tác dụng.
"Anh Hạo Vân, lại đây đi, giúp em nhặt khăn tắm lên được không? Chẳng lẽ anh cứ muốn nhìn chằm chằm người ta như vậy?" Hàn Tuyết Nhi khẽ cáu một tiếng, vẫy vẫy tay với Phương Hạo Vân.
Chân của Phương Hạo Vân cũng bước lại theo bản năng, giúp Hàn Tuyết Nhi nhặt cái khăn tắm lên, ngây ngốc đưa cho cô : "Cho em!"
Phương Hạo Vân cầm lấy cái khăn từ tay của Phương Hạo Vân, chỉ là cô không khoác nó lại trên người, mà trực tiếp ném lên trên ghế.
Càng tiếp xúc gần gũi với Hàn Tuyết Nhi, tâm tình của Phương Hạo Vân càng trở nên hưng phấn, tình cảm mãnh liệt trổi dậy, hắn thậm chí là có xúc động muốn ôm lấy Hàn Tuyết Nhi.
Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, tối nay mình dường như hơi xúc động quá mức, thậm chí là có vẻ không bình thường.
"Anh Hạo Vân, em yêu anh!" Ngay trong lúc Phương Hạo Vân ngây người, Hàn Tuyết Nhi đã đưa tay ôm lấy hắn, mùi vị thanh xuân cùng với tình cảm mãnh liệt, cơ hội trong nháy mắt đã làm bùng nổ Phương Hạo Vân.
Hàn Tuyết Nhi cảm thấy cơ thể thật nóng, mặt cũng rất nóng, thân thể của nàng đang run lên do khẩn trương, tim cũng đập vô cùng nhanh.
"Anh ấy không phải đang nhịn chứ?" Hàn Tuyết Nhi tự hỏi một câu, trong đầu không ngừng hiện ra những cảnh trong mơ.
Cô có thể nhìn ra, trong mắt của Phương Hạo Vân là một ngọn lửa, ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt, và rõ ràng là lửa dục.
"Tuyết Nhi, anh nghĩ anh đã chịu không nổi..." Rốt cục, du͙© vọиɠ đã chiến thắng lý trí, bàn tay của Phương Hạo Vân đã nắm lấy eo của thiếu nữ, bắt đầu vuốt ve.
Thân thể của Hàn Tuyết Nhi không khỏi run lên, mỗi lần tay của hắn vuốt, là lại làm cho tâm hồn của cô nhộn nhạo, làm cho cô muốn ngừng mà không được.
Lúc tự an ủi, Hàn Tuyết Nhi cũng hay dùng tay của mình, nhưng hôm nay cô phát hiện ra, tự mình vuốt ve so với được đàn ông vuốt ve, căn bản là không cùng một cảm giác.
Rất hiển nhiên, cái vuốt ve của đàn ông mang theo kɧoáı ©ảʍ, làm cho du͙© vọиɠ bùng nổ mãnh liệt hơn.
Ôm lấy Hàn Tuyết Nhi, trong lòng Phương Hạo Vân xuất hiện một sự sôi trào của máu nóng.
Khi Hàn Tuyết Nhi được hắn ôm vào lòng, cũng tràn đầy sự vui sướиɠ và ngượng ngùng, cô nhắm đôi mắt đẹp lại, chờ mong thời khắc hạnh phúc ấy. Chuyện đã đến nước này, Hàn Tuyết Nhi không còn đường lui, cô chỉ có thể tiến hành tiếp tục thôi.
Nhưng mà, cô nhanh chóng phát hiện ra, Phương Hạo Vân dường như không có phản ứng tiếp theo.
Hàn Tuyết Nhi cảm thấy không cam lòng, cô nghĩ rằng : hay là anh Hạo Vân căn bản không hy vọng mình làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ anh ấy thật sự cảm thấy mình còn rất nhỏ.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Hàn Tuyết Nhi không khỏi ảm đạm, cô cắn môi, u oán nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Anh Hao Vân, chẳng lẽ Tuyết Nhi thật sự không thể làm anh vui vẻ sao?" Trong đôi mắt đáng yêu mang theo chút quyến rũ, làm cho Phương Hạo Vân vừa nhìn liền bị cướp hồn.
"Anh Hạo Vân, để Tuyết Nhi hầu hạ anh nha. Chuyện hôm nay, cả đời Tuyết Nhi không bao giờ hối hận..." Hàn Tuyết Nhi chủ động đưa tay qua, cởi lấy quần áo của Phương Hạo Vân.
Mà Phương Hạo Vân cũng không từ chối, sau một hồi, hắn cũng đã sạch sẽ.
Đưa tay lên vuốt ve cơ thể cường tráng ấy, tim của Hàn Tuyết Nhi không khỏi trầm mê.
Ở độ tuổi của cô, là cái thời điểm tò mò nhất về nam nữ. Giờ phút này, trong lòng cô cũng đã có giác ngộ riêng rồi. Cô đưa hai tay ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, khẽ cười nói : "Anh Hạo Vân, em mặc kệ về sau thế nào, em chỉ hy vọng tối hôm nay có thể được anh yêu thương"
Phương Hạo Vân ngơ ngắn nhìn thân thể mềm mại động lòng người đang chuyển động trên người hắn, trong đôi mắt càng lúc càng phát ra tia lửa mạnh hơn, ánh mắt có thể nói là diễn đạt trần trụi suy nghĩ của hắn.
"Anh Hạo Vân, người ta là lần đầu tiên, anh cần phải nhẹ nhàng một chút..." Hàn Tuyết Nhi hơi nhắm mắt lại, nói như nỉ non.
Lúc này, Phương Hạo Vân đã bị u mê rồi, làm gì mà còn nghe được, chỉ sau một đợt dạo chơi, hắn đã thuận lợi đi vào trong cơ thể của thiếu nữ.
Nhìn thân thể đang chuyển động trên người mình, đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi đã chảy ra vài giọt nước mắt, đó chính là nước mắt của đau đớn và hạnh phúc.
Phương Hạo Vân đưa đẩy trên người cô, điều này cũng có nghĩa rằng, cô đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ của Phương Hạo Vân, chỉ là do Phương Hạo Vân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, nên quên mất sự nhẹ nhàng.
Ở dưới của cô rất đau.
Nhưng lòng cô lại rất vui vẻ.
Đây là khái niệm tuy đau nhưng rất vui.
Cũng may, đau đớn ở dưới không kéo dài, sắc mặt của Hàn Tuyết Nhi từ tái nhợt cũng đổi thành hồng hào, tiếng kêu đau cũng dần đổi thành tiếng rêи ɾỉ.
"Anh Hạo Vân, em rất vui!" Hàn Tuyết Nhi càng trở nên chủ động hơn, cô bắt đầu cử động thân thể, phối hợp với sự chinh phạt của hắn.
Không biết qua bao lâu, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy rằng ở dưới bắt đầu co rút, miệng cũng kêu lên thành tiếng...
Sau nhiều lần co giật, tất cả liền trở về bình tĩnh.
Mà lúc này, Phương Hạo Vân vẫn chưa lên được đến đỉnh của sự sung sướиɠ, làm Hàn Tuyết Nhi hơi sợ. Hôm nay là lần đầu tiên của cô, tuyệt đối không thể làm nhiều, nếu như tiếp tục thì có lẽ là ngày mai không cần xuống giường luôn.
Nghĩ đến đây, Hàn Tuyết Nhi chủ động đưa tay kéo cái thứ ấy vào miệng, bắt đầu mυ"ŧ liếʍ. Tuy rằng khúc đầu gặp trục trặc, nhưng về sau đã trở nên rất thành thạo, và đầy màu sắc.
Hàn Tuyết Nhi đã từng thấy những động tác này trong phim, cho nên cũng không xa lạ với loại phục vụ này. Đại khái là mười phút sau, Phương Hạo Vân đã kêu lên một tiếng. Hàn Tuyết Nhi vốn định là khi đến lúc đó sẽ lấy thứ này ra khỏi miệng, chỉ là kết quả còn chưa kịp rút ra, cô đã nuốt hết vào miệng, và cảm thấy nó rất ngọt.
Sau khi trở lại bình thường, cơ thể của Hàn Tuyết Nhi tuy đầy mồ hôi, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười sung sướиɠ và thỏa mãn, cô dựa vào ngực của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Anh Hạo Vân, Tuyết Nhi đã là người của anh... về sau anh nhất định phải tốt với em..."
Biểu tình của Phương Hạo Vân dường như không bình thường. Hắn thật không ngờ, bản thân lại có thể làm ra loại chuyện như vậy, đúng là làm người ta khó hiểu.
Hắn nhớ rõ bản thân đã có thể khống chế cảm xúc tiêu cực rồi, chỉ là chuyện hôm nay...
"Anh Hạo Vân, Tuyết Nhi yêu anh... từ hôm nay trở đi, Tuyết Nhi sống là người của anh, chết là quỷ của anh..." Sau khi triền miên, khóe miệng của Hàn Tuyết Nhi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, lần đầu tiên điên cuồng đã làm cho cô mệt mỏi.
Phương Hạo Vân vốn định nói cái gì đó, nhưng phát hiện ra Hàn Tuyết Nhi đã nhắm mắt ngủ.
Hiển nhiên đây là một chuyện rất tốn sức rồi.
Nhìn Hàn Tuyết Nhi đã ngủ say, sắc mặt của Phương Hạo Vân thay đổi vài lần, hắn chưa hề chuẩn bị tâm lý cho chuyện hôm nay. Hắn vẫn cảm thấy rằng, chuyện hôm nay diễn ra quá nhanh, hơn nữa cũng quá kỳ quái.
Nguồn: http://truyenyy.comNhưng mà, chuyện đã xảy ra rồi, hắn cũng không thể trốn tránh. Theo lý thuyết mà nói, hắn cũng có tình cảm với Hàn Tuyết Nhi, nhưng chuyện hôm nay chưa chắc đã là điều hy vọng của hắn.
Nhìn nhìn vệt máu trên giường, Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, chuyện đã thế này, hắn đành phải chấp nhận và chịu trách nhiệm. Không biết sau khi hai vợ chồng Hàn Sơn biết tin thì sẽ như thế nào.
"Anh Hạo Vân, em yêu anh.." Hàn Tuyết Nhi trong lúc ngủ say thỉnh thoảng lại nói mê, vẻ mặt rất ngọt ngào và hạnh phúc.
Phương Hạo Vân đưa tay khẽ vuốt mặt của cô, cười khổ nói : "ŧıểυ nha đầu... em thật to gan..."
Chuyện hôm nay đã làm cho Hàn Tuyết Nhi hiểu được một vấn đề, gạo nấu thành cơm không phải là độc quyền của đàn ông. Phụ nữ cũng có thể sử dụng chiêu này.
Chuyện hôm nay, đại biểu rằng trên vai của Phương Hạo Vân lại có thêm một phần trách nhiệm.
Hắn âm thầm thề, nhất định phải làm cho những người phụ nữ của mình được cuộc sống hạnh phúc. Hắn nợ các cô ấy rất nhiều.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, kéo Phương Hạo Vân trở về thực tế. Hắn nhìn màn hình, không hiện số...