Trong đôi mắt của Lý Cường âm thầm hiện lên một tia hưng phấn, nơi cao cấp như vậy, lần đầu tiên hắn mới được vào. Hắn đánh giá, hôm nay sau khi trở về, sẽ có cái để khoác lác với đám bạn trong ký túc xá rồi.
Nhiếp Phi đăng ký một phòng xa hoa, cô phục vụ mặc sườn xám xẻ cao nhanh chóng dẫn mọi người vào phòng, và trên mặt luôn vẫn giữ một nụ cười. Hơn nữa, trong toàn bộ quá trình, cô luôn giữ mộ vẻ quyến rũ hấp dẫn, nhưng không hề ngả ngớn, làm cho người ta có cảm giác rất tốt.
Phương Hạo Vân âm thầm gật đầu, Thiên Đường có thể đứng cùng tên với Kim Bích Huy Hoàng, đương nhiên không chỉ có hư danh, mà thật sự có năng lực. Không nói cái khác, chỉ cần nhìn cách phục vụ của cô nhân viên này thôi cũng đã đủ có thể nhìn ra rồi.
Phương Hạo Vân cảm thấy sau khi trở về, cần phải gặp mặt Vương Thế Phi một chút, để cho hắn đi học hỏi kinh nghiệm, đem con đường chuyên nghiệp của Kim Bích Huy Hoàng phát triển lớn hơn, tốt hơn.
"Anh Hạo Vân, anh kêu món gì đi?" Nhiếp Phi có vẻ xum xoe, hoàng tử buồn Lý Cường đã bị cô vứt bỏ sau đầu rồi, cô dường như đã quên mất sự tồn tại của người này.
"Anh không cần... mọi người gọi đi... gọi cái gì cũng được" Phương Hạo Vân mỉm cười từ chổi.
Lúc này, Lý Cường hô lên một tiếng : "Để anh..."
Chỉ là Nhiếp Phi căn bản không có hỏi ý kiến của hắn.
"Tuyết Nhi, Hoa Hoa, chúng ta cùng nhau gọi đi..." Nhiếp Phi cười nói một tiếng, ba chị em liền tụ lại một chổ, bắt đầu tranh luận. Ca hát thì đương nhiên là có rồi, nhưng đồ ăn nước uống cũng không thể bỏ qua.
Lý Cường lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, sau đó lấy ra một gói thuốc Trung Hoa trong túi áo, đưa qua Phương Hạo Vân, nói : "Người anh em, làm một điếu đi. Đây là loại thuốc Trung Hoa đó, bình thường rất ít thấy..."
"Xin lỗi, tôi không hút thuốc!" Phương Hạo Vân thản nhiên xua tay từ chối. Thuốc Trung Hoa thì tính là gì, chỉ cần hắn muốn, loại thuốc đặc biệt nhất Trung Quốc hắn cũng có, thậm chí là loại dùng để cống lên hoàng gia Anh, hắn cũng có thể tùy tiện hút.
"Không biết thưởng thức!"
Trong lòng Lý Cường thầm hừ một tiếng, xoay người đưa một điếu cho Văn Huy.
Văn Huy là một tay ghiền thuốc, thấy có thuốc ngon, đương nhiên là không từ chối rồi. Dĩ nhiên, loại thuốc lá Trung Hoa này, đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Chỉ là qua ánh mắt của Lý Cường, thì lại có vẻ rất giả tạo.
Ba cô gái líu ríu thì thầm một trận, cuối cùng đã chọn xong món rồi, giao cho cô phục vụ đang chờ.
Sau khi xong việc, Nhiếp Phi cười nói với Phương Hạo Vân : "Anh Hạo Vân... bọn em đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu anh có chổ nào không hài lòng thì cứ nói với em, em nhất định sẽ sửa lại. Đúng rồi, sao anh không hút thuốc?"
Phương Hạo Vân thành thật đáp : "Anh không thích mấy thứ có ni cô tin..."
"Nói cũng đúng... mấy thứ đó rất hại người..." Nhiếp Phi quả thật đúng là một kẻ ăn theo Phương Hạo Vân, nghe hắn nói vậy liền tỏ vẻ tán thành. Sau đó, bé đưa mắt nhìn qua, nhìn Lý Cường và Văn Huy đang phì phèo với điếu thuốc : "Hai người còn là đàn ông sao? Một chút phong độ cũng không có, hai người nhẫn tâm để con gái hít khói thuốc à?"
Hàn Tuyết Nhi bỏ thêm một câu : "Khói thuốc rất độc hại, tốt nhất là nên tránh xa mấy người hút thuốc"
Trương Hoa Hoa cũng đề nghị : "Hay là chúng ta đổi phòng khác đi, chổ này toàn khói thuốc không à, rất là khó ngửi, mấy thứ này sẽ làm mình bị ung thư phổi mất"
Ba cô gái, kẻ hát người bè, đã làm cho Lý Cường và Văn Huy sợ hết hồn, hai người vội vàng đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất, dụi thuốc, ngồi nghiêm chỉnh lại trong phòng.
Văn Huy cười làm lành : "Cái này... xin lỗi, anh vốn không muốn hút, mà Lý Cường cứ mời anh, thật sự xin lỗi"
Câu nói của Lý Cường không giống như giải thích chút nào, mà giống phủi trách nhiệm vậy.
Lý Cường giận đến hộc máu, Văn Huy đúng là không phải thứ tốt, vừa rồi lúc mời thuốc còn hưng phấn vô cùng, bây giờ xảy ra chuyện lại đổ lên đầu mình.
Quả nhiên là kẻ không có nghĩa khí.
Lý Cường âm thầm hối hận, sao mình lại không nhìn rõ bản chất của kẻ đê tiện này.
Đáng tiếc trên đời này không có bán thứ gọi là hối hận, chuyện đã xảy ra rồi, Lý Cường đành phải chấp nhận, giải thích với mọi người : "Xin lỗi... tôi có tội, tôi sám hối..."
Lý Cường có bộ dáng cũng khá là hào hoa, hơn nữa cái vẻ thành khẩn của hắn, lập tức khiến cho ba cô gái bật cười.
Ba cô gái cười như vậy, làm cho sự buồn bực trong lòng của Lý Cường cũng vơi đi, ngàn vàng khó mua được nụ cười củ amy4 nhân. Hắn chỉ tốn chút nước miếng mà đã được, quả thật là đã có lời rồi.
Sau sự cố ngắn ngủi đó, căn phòng đi vào hoạt động giải trí.
Nhiếp Phi luôn muốn biểu hiện mình trước mặt Phương Hạo Vân, cho nên sau khi dàn máy karaoke vừa khởi động xong, liền xung phong hát trước, hơn nữa còn hát một bài tình ca nổi tiếng.
Lúc hát, đôi mắt của Nhiếp Phi căn bản là không rời khỏi Phương Hạo Vân, và còn làm ra vẻ ẩn tình đưa tình nữa, làm cho axit trong người Lý Cường sôi ùn ùn lên.
Trong lòng Hàn Tuyết Nhi thầm hô "quen biết không cẩn thận", Nhiếp Phi này quả thật là quá đáng, càng lúc càng làm cho người ta giận.
Trương Hoa Hoa thì chỉ cười khẽ, cô quen biết với Nhiếp Phi lâu hơn Hàn Tuyết Nhi quen với Nhiếp Phi, cho nên Nhiếp Phi là loại người nào, trong lòng cô cũng rõ ràng.
Nhớ lại hồi học ŧıểυ học, Nhiếp Phi đã từng bày tỏ với người nam sinh mình thích, hôm nay cô bạn mình vẫn còn chưa tung ra đòn sát thủ mà.
Tóm lại, hôm nay vẫn còn nhiều trò hay.
Văn Huy không có hứng thú với Nhiếp Phi, hắn chỉ quan tâm đến em họ Trương Hoa Hoa của hắn thôi. Hắn nhận lệnh của dì trông coi Trương Hoa Hoa, chỉ cần Trương Hoa Hoa không sao, thì mặc kệ Nhiếp Phi quậy phá.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.comTheo hắn thấy, hành vi của Nhiếp Phi cũng không khác gì một con bé đang chơi đùa cả.
Sau khi bản nhạc kết thúc, trong phòng liền vang lên một tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người liền nhìn theo tiếng vỗ tay, thì ra là Lý Cường đang liều mạng vỗ tay.
"Thật không ngờ, em hát hay thật!" Lý Cường cười hô lớn một tiếng, có vẻ rất giống một người hâm mộ. Bình tĩnh mà xem xét, giọng ca của Nhiếp Phi quả thật không tồi, giọng nói nhẹ nhàng mà êm tai.
Chỉ tiếc là ngay cả nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu cũng đã là người phụ nữ của Phương Hạo Vân, một chút tài của Nhiếp Phi trong mắt hắn chẳng đáng là gì.
Trong mắt của Nhiếp Phi hiện ra một tia gian xảo, nhanh tay bấm bấm con số, chọn ra một ca khúc mới, là một bài hát đang thịnh hành.
Sau đó, bé cầm lấy cái micro bên cạnh, cười nói : "Anh Hạo Vân, bài này là nam nữ song ca, anh hát với em bài này được không?"
Phương Hạo Vân nhìn lướt qua màn hình, khi hắn nhìn thấy tên bài hát liền hiểu được. Lá gan của cô bé này càng lúc càng lớn.
Hàn Tuyết Nhi giận đến cắn răng. Đồ mê trai này, quả thật là quá đáng đến cực điểm rồi. Cái này không phải là dụ dỗ trực tiếp sao? Đã nói là vợ của bạn không thể đụng vào, ngay cả bạn trai của chị em mà cũng có thể dụ dỗ lung tung sao?
Không thể nhịn nữa, thì không cần nhịn.
Hàn Tuyết Nhi đã đến điểm giới hạn rồi, cô tính nói với Nhiếp Phi rằng, làm người cần phải chừa đường lui, làm người phải có chút đa͙σ đức, không thể như vậy được.
Chỉ là, Hàn Tuyết Nhi còn chưa kịp nói, thì Phương Hạo Vân đã nói trước : "Xin lỗi, anh không biết hát, em tự hát đi... thật ngại quá"
Phương Hạo Vân rốt cục là có biết hát hay không, chính hắn cũng không biết, dù sao thì hắn cũng chưa từng hát bao giờ cả.
Hơn nữa, hát với một cô bé loli còn chưa bắt đầu phát dục thì đúng là chẳng có ý nghĩa gì.
"Uhm... thì ra anh không biết hát..." Nhiếp Phi hơi thất vọng, đương nhiên không phải thất vọng vì Phương Hạo Vân, mà là vì mưu kế của mình.
Lý Cường bên cạnh đang tức trào máu họng ra, phát hiện ra Nhiếp Phi có vẻ vô cùng thất vọng, liền chủ động đứng dậy, cầm lấy micro, cười nói : "Anh hát với em... anh cũng thích bài này..."
Nhiếp Phi rất là buồn bực, cần hát thì không chịu hát, không cần hát lại chạy ra giành hát, cái quái gì thế này?
"Anh thật sự có thể hát sao?" Nhiếp Phi không muốn cùng hát với Lý Cường, nhưng mà lại không thể từ chối, dù sao thì cũng đang trước mặt nhiều người, làm quá cũng không tốt. Cho nên, cô bé lựa chọn một phương pháp khác, hy vọng Lý Cường có thể hiểu được, tìm đường lui cho mình.
Ai ngờ Lý Cường lại vội vàng gật đầu : "Có thể... bài này là bài tủ của anh mà... Phi Phi, bắt đầu đi..."
"Bắt đầu đi, đừng để mọi người sốt ruột..." Hàn Tuyết Nhi cũng bỡn cợt nói.
Trương Hoa Hoa cũng phụ họa : "Phi Phi, cậu nhanh lên đi, cậu đang lãng phí thời gian của mọi người đấy"
Nhiếp Phi nghe thấy thế, đành cắn răng cùng hát.
Lý Cường vui mừng không thôi, cùng hát không phải là vấn đề. Cái mấu chốt là lời bài hát rất mờ ám, nam nữ hát với nhau, tình cảm phải nói là tuôn trào.
Rất thích hợp cho hai người yêu nhau cùng hát.
Lý Cường cảm thấy cơ hội của mình đã đến, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
"Anh và em, em cùng anh..." Giai điệu bắt đầu, và giọng ca của hai người vang lên.
Bình tĩnh mà xem xét, mặc kệ là Nhiếp Phi hay là Lý Cường, thì giọng hát của hai người đều rất hay, ít nhất là trong mắt người thường, giọng ca của hai người rất chuyên nghiệp.
Chỉ là, bốn người còn lại nghe mà không cảm nhận được gì hết, lời bài hát trên màn hình phải nói là chân tình thắm thiết, tình chàng ý thiếp, nói chung là tình cảm nóng bỏng ấy mà.
Nhưng mà, Nhiếp Phi và Lý Cường dưới màn hình lại không được như vậy, nhất là Nhiếp Phi, chẳng có chút tình cảm nào trong đó cả, lạnh còn hơn cục băng.
Vốn là một bài tình ca hay, là bị đạp hư như vậy đó.
Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra ca hát cũng cần phải có tình cảm.
Sau khi bài hát kết thúc, Lý Cường cũng liều lĩnh hơn, hắn tự mình chọn một bài hát khác, hơn nữa còn vui vẻ mời Nhiếp Phi : "Phi Phi, chuyện tốt thành đôi, chúng ta hát tiếp một bài đi..." Lý Cường thật đáng thương, có lẽ do quá tập trung vào bài hát trước, cho nên hắn không nhìn ra thái độ của Nhiếp Phi đối với hắn.
Đồng thời hắn cũng xem thường một chi tiết, có một số việc đối với hắn mà nói thì chính là chuyện tốt, nhưng đối với người khác chưa chắc đã là chuyện tốt. Hắn thích hát chung với Nhiếp Phi, cho nên hắn cảm thấy rằng chuyện tốt phải đi một đôi, hát thêm một bài nữa.
Nhưng Nhiếp Phi lại không muốn hát cùng hắn, Lý Cường cho rằng chuyện tốt phải đi đôi, nhưng với bé mà nói, đây chính là họa vô đơn chính. Nhưng lần này Nhiếp Phi có thể tránh được tai họa.
Bởi vì bé hoàn toàn có thể từ chối.
Trên thực tế, bé cũng đã từ chối : "Xin lỗi, cổ họng em hơi đau... anh tìm người khác hát đi..."
Lý Cường lập tức ngẩn người.
Sửng sờ ngắn ngủi trôi qua, hắn bắt đầu tìm kiếm người hát chung mới. Chỉ là hắn nhanh chóng phát hiện ra, mặc kệ là Hàn Tuyết Nhi hay là Trương Hoa Hoa, thì cả hai đều làm như không thấy với ánh mắt giúp đỡ của hắn.
HIển nhiên là không ai muốn cùng hát với hắn.
Văn Huy nhìn chugn quanh một vòng, dường như cung ý thức được vấn đề, coi như là nể mặt điếu Trung Hoa khi nãy, hắn quyết định giúp đỡ Lý Cường một phen, để tránh làm cho hắn xấu hổ.
"Tôi hát với cậu..." Văn Huy đứng dậy, nhiệt tình nói.
Lời này vừa nói ra, Lý Cường lập tức nhức đầu, hắn chọn bài này, là một bài tình ca khác, nội dung nói về cặp nam nữ yêu nhau tâm sự với nhau. Để cho hai thằng đàn ông hát thì còn ý nghĩa gì?
"Bắt đầu đi!" Văn Huy tỏ vẻ giống như đấng cứu thế, đưa tay hối thúc Lý Cường.
Lý Cường rùng mình, hắn thậm chí nghĩ rằng, Văn Huy có phải là gay không?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng buông micro ra : "Xin lỗi, cổ họng của tôi cũng không thoải mái..."
"Con mẹ nó, cái mặt nóng của bố đổi lại cái mông lạnh của người ta..." Lúc này Văn Huy mới ý thức được tình cảnh của mình, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Làm người tốt thật đúng là khó.
Mang theo vẻ buồn bực, Văn Hoa tức giận trở về chổ ngồi của mình, mở một chai nước ra uống một hơi, trong lòng có vẻ đần độn vô vị.
Có người buồn bực thì có người vui vẻ. Nhìn thấy Văn Huy buồn bực, Lý Cường cười cười.
Đương nhiên, hắn ta chỉ dám cười trộm trong lòng thôi, nói như thế nào thì cũng là hắn từ chối người ta trước mà.
Bởi vì thế, bầu không khí của căn phòng liền trở nên nặng nề.
Trương Hoa Hoa lúc này đứng ra làm đấng cứu thế : "Ha ha, do hôm nay vui vẻ, tớ sẽ hát một bài cho mọi người... mọi người vỗ tay nào..."