Nhìn chị Mai như vậy, trong lòng Phương Hạo Vân bắt đầu nổi sóng lên.
Và hai người nhanh chóng trần truồng, ôm lấy nhau, trong phòng vang lên ca khúc du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất, tiếng rêи ɾỉ của đàn bà cùng tiếng thở dốc của đàn ông, đan vào nhau, cả căn phòng tràn ngập xuân tình.
Không biết là trải qua bao lâu, khi Tạ Mai Nhi hét to lên lần thứ ba, Phương Hạo Vân mới lần đầu tiên đạt được đỉnh của sự sung sướиɠ. Và bởi vì không có mang bao, cho nên cuối cùng được Tạ Mai Nhi ăn hết sữa.
Tạ Mai Nhi vẫn còn muốn như cũ.
Chỉ là thân thể của cô không thể nào hoạt động được nữa, nhưng miệng của cô vẫn có thể uống được rất nhiều sữa.
Làm một người đàn ông, Phương Hạo Vân đương nhiên thích hưởng thụ sự phụ vụ của đàn bà, không nói nhiều lời, ngồi bên mép giường, để cho Tạ Mai Nhi phục vụ cho hắn.
Sau khi xong việc, Tạ Mai Nhi dựa mặt vào lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng lưỡng của hắn, nhỏ nhẹ nói : "Hạo Vân, em nhất định phải dành thời gian đến xem hạng mục ở thôn Lưu Thủy... công trình của chúng ta gần đây đi rất nhanh, vượt gấp mười lần sau với kế hoạch, hơn nữa trong phương diện chất lượng không có vấn đề, nhân viên vô cùng nhiệt tình... em là ông chủ, nhân viên đánh giá em rất cao, nếu em đến thăm họ, nhất định sẽ mang lại tinh thần rất lớn..."
Phương Hạo Vân thở dốc vài hơi, nhanh chóng rời khỏi trạng thái hưng phấn mãnh liệt vừa rồi, khẽ cười : "Chị Mai, em biết... hạng mục thôn Lưu Thủy, chị và Bạch Quý đã tốn rất nhiều sức..."
Trước khi Tạ Mai Nhi gặp mặt Phương Hạo Vân, thì chỉ là một cô gái trí thức thành phố bình thường. Nhưng bây giờ, tất cả đều vì Phương Hạo Vân mà thay đổi.
Tạ Mai Nhi bây giờ không còn là một nữ nhân viên bình thường nữa, mà đã là một người phụ nữ mạnh mẽ rồi.
Công thức của thành công là 99% nổ lực + 1% may mắn. Trước đó khi còn đi học, vì học tập, vì sự nghiệp, Tạ Mai Nhi đã nổ lực rất nhiều. Bây giờ lại được Phương Hạo Vân cho cơ hội, cô rốt cục đã chứng minh được giá trị của mình, hơn nữa còn đạt được thành tựu trong sự nghiệp.
"Hạo Vân, nói thật đi.... hôm nay em có giận không?" Tạ Mai Nhi ngượng ngùng hỏi : "Chị chưa có được sự đồng ý của em mà đã tự tiện trở về Hoa Hải, và còn giận dỗi em nữa..."
Phương Hạo Vân chậm rãi thở dài : "Chị Mai... chị nói những lời này thật sự rất là khách khí.. thật ra đều là em không tốt, nếu..."
"Hạo Vân, đừng nói cái gì nữa..." Tạ Mai Nhi đưa tay lên che miệng của Phương Hạo Vân : "Có những lời này của em là đủ rồi, nó quan trọng hơn tất cả... chờ trời sáng, chị sẽ chào hỏi chị Mỹ Kỳ và Kỳ, sau đó phải trở về ... chị sẽ cố gắng, hạng mục thôn Lưu Thủy là hạng mục đầu tiên của tập đoàn Đằng Phi. Chị nhất định sẽ làm nó thật tốt..."
"Chị Mai, chúng ta cùng nhau cố gắng... tương lai, em sẽ đem vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Phi lại cho chị..." Lời nói của Phương Hạo Vân coi như cũng là một lời hứa.
Thân hình của Tạ Mai Nhi run lên, giọng nói cũng vì kích động mà trở nên lắp bắp : "Hạo Vân, cảm ơn em, cảm ơn em đã tin tưởng chị... cũng cảm ơn em đã cho chị cơ hội, chị sẽ không làm em thất vọng..."
Tạ Mai Nhi dựa má vào lưng hắn, nỉ non : "Hạo Vân, em biết không? Là em cho chị cuộc sống mới, là em cho chị niềm tin vào cuộc sống..."
Dừng lại một chút, cô lại nhỏ giọng nói tiếp : "Bây giờ chị mới biết được, cái gì là cuộc sống, cái gì là sự nghiệp..."
Phương Hạo Vân quay đầu lại, vuốt ve khuôn mặt của Tạ Mai Nhi, nhẹ nhàng nói :"Chị Mai, thật ra tất cả những cái này đều là do chị cố gắng mà có, không có liên quan đến em. Nhớ kỹ, tin tưởng bản thân, tin tưởng năng lực của mình, thì chị sẽ sống tốt...."
Tạ Mai Nhi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Phương Hạo Vân, nhỏ nhẹ nói : "Ừ, chị sẽ nhớ kỹ lời em nói... để cho chúng ta cùng nhau cố gắng..."
Một đêm không ngủ.
Bởi vì quý trọng cơ hội gặp mặt này, cho nên dù thân thể bị mệt mỏi sau cuộc mây mưa, nhưng mà Tạ Mai Nhi vẫn tỉnh táo nói chuyện với Phương Hạo Vân suốt cả đêm.
Mãi cho đến năm giờ sáng, Tạ Mai Nhi thật sự không chịu nổi nữa, lúc này mới gục đầu vào ngực của hắn mà ngủ.
Ngủ được một tiếng, cô liền tỉnh dậy. Đây là cái đồng hồ sinh học của cô, cũng đã hình thành một thói quen cho cô.
Sau khi rời giường, mặc đồ vào, rửa mặt đánh răng chải đầu xong. Phương Hạo Vân tựa lái xe đưa Tạ Mai Nhi về ŧıểυ khu Lam Tâm Hoa Viên. Lúc bọn họ đến, chị Mỹ Kỳ và Kỳ đã làm một bữa sáng phong phú, có sữa, có nước trái cây, có bánh bao, có bánh quẩy...
Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Haha, đều là muốn em thích ăn..." Nói xong, hắn cầm lấy cái bánh bao nhét vào trong miệng.
Sau khi xong bữa sáng, chị Mỹ Kỳ và Kỳ liền đến phòng khách nói chuyện, hoàn toàn không coi Phương Hạo Vân tồn tại.
Phương Hạo Vân nhìn thấy cảnh này xong, trong lòng vừa vui vẻ, nhưng lại vừa buồn bực. Vui chính là, những người phụ nữ của mình có thể thân nhau như chị em vậy. Nhưng buồn một cái là mấy người này sao có thể coi mình như không tồn tại vậy nhĩ?
"Chị Mỹ Kỳ, bây giờ chị là hai người rồi ... ngày thường nhất định không để mệt nhọc quá sức, cần phải nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều vào..." Tạ Mai Nhi nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, giữa trưa cô còn một buổi họp phải tham gia, cô cần phải đi ra sân bay ngay.
"Còn sớm mà..." Nói đến chuyện mang thai, trong đôi mắt của Trương Mỹ Kỳ liền tràn ngập sự vui mừng và ngượng ngùng.
"Không còn sớm đâu, từ khi bắt đầu mang thai thì cần phải chú ý nhiều hơn..." Nói đến đây, Tạ Mai Nhi quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, dặn dò : "Hạo Vân, chị Mỹ Kỳ bây giờ đang mang cốt nhục của em, em phải cẩn thận chăm sóc đấy, lỡ như mà xảy ra chuyện gỉ, chị và Kỳ sẽ không tha thứ cho em đâu..."
"Còn nữa, em sắp làm ba rồi, hy vọng em có thể kiểm điểm lại tác phong cá nhân của em một chút" Tạ Mai Nhi mượn đề tài này để nói về chuyện của mình.
Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, vội vàng hùa theo, và làm cho Phương Hạo Vân rất là buồn bực.
"Không còn sớm nữa rồi, chị Mỹ Kỳ, Kỳ... buổi trưa em còn có một cuộc họp, không thể nói chuyện lâu với mọi người được nữa... khi nào mọi người rãnh, nhớ đến thôn Lưu Thủy thăm em..." Tạ Mai Nhi đứng dậy chào tạm biệt.
"Hạo Vân, em đưa chị Mai đi ra sân bay đi..." Trương Mỹ Kỳ vội vàng nháy mắt với Phương Hạo Vân.
Bạch Lăng Kỳ bên cạnh cũng nói theo : "Đúng vậy, anh đưa chị Mai đi đi ..."
Phương Hạo Vân gật đầu, mang Tạ Mai Nhi ra ngoài, lấy chiếc Lamborghini của mình ra, chở Tạ Mai Nhi đến sân bay.
Lần đầu tiên Tạ Mai Nhi được ngồi lên một chiếc xe sang trọng và quý phái như vậy, dọc đường đi cô khen không dứt miệng :" Hạo Vân, em mua chiếc xe tốt như vậy từ khi nào thế, thật đúng là phong cách... lần này đi vội quá, lần sau... lần sau có cơ hội, em nhất định phải chở chị đi vòng vòng, chị thích cái cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này quá..."
"Không bằng đi ngay bây giờ đi!"
Phương Hạo Vân cười nói, sau đó liền tăng tốc độ lên, dù sao thì từ đây đến sân bay cũng phỉa đi qua đường cao tốc, mà tình hình giao thông tương đối tốt, cho nên chạy đến 200 cây số cũng không phải là vấn đề lớn.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....."
Tạ Mai Nhi mặc dù đã có cài dây an toàn rồi, nhưng vẫn có cảm giác là mình đang bay, cô cảm thấy hô hấp của mình như dừng lại, khi cô đưa mắt nhìn ra bên cửa sổ, liền cảm thấy hoa cả mắt, có cảm giác nhức đầu chóng mặt.
Tuy rằng đi trên đường cao tốc, nhưng Phương Hạo Vân phóng chiếc Lamborghini của hắn lên 200 cây số như vậy, cũng bị người đi đường và nhân viên của cục quản lý đường cao tốc chú ý. Có rất nhiều người dân còn gọi điện báo cảnh sát, nói về hành vi đua tốc độ của Phương Hạo Vân.
Chỉ là sau khi nhận được điện thoại, không ai đi ra cửa cả. Bởi vì chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân đã được chú ý đến trong rất nhiều cục và ngành, ai cũng biết chủ nhân của chiếc xe kia là ai. Cho nên, chỉ cần Phương Hạo Vân không gây tai nạn xe, không làm chết người, thì bọn họ cũng mặc kệ luôn.
Không thể phủ nhân, ở Hoa Hải, Phương Hạo Vân vô tình đã trở thành một giai cấp có đặc quyền. Nhưng cho đến giờ hắn vẫn chưa từng lợi dụng quyền lực của mình để bắt nạt kẻ yếu.
Những kẻ hắn trừng trị đều là thứ đại gian đại ác, những kẻ đáng chết.
Theo một ý nghĩa nào đó, trong khoảng thời gian này, những chuyện mà Phương Hạo Vân làm, coi như là bổ sung cho pháp luật. Không có chính nghĩa và cái ác, hắn chỉ là những cái người khác làm không được... không làm trời đất thất vọng.
Vốn đoạn đường này cần một tiếng, nhưng bây giờ chưa đến hai mươi phút đã tới rồi. Sau khi xuống xe, Tạ Mai Nhi vẫn còn chưa hết kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.com"Chị Mai, lần sau có cơ hội, em sẽ chạy đến ba trăm luôn, lúc đó càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn..." Phương Hạo Vân cười nói : "Em chỉ sợ chị không chịu nổi thôi"
"Không đâu!"
Tạ Mai Nhi nói : "Chị thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy... chị hứa là sẽ không sợ, hơn nữa, có em bên cạnh chị, chị còn sợ cái gì... Hạo Vân, nhớ rõ, thường xuyên đến thăm chị, chị phải đi..."
Phương Hạo Vân đến gần một chút, ôm lấy eo của Tạ Mai Nhi, cúi đầu xuống hôn lên miệng cô, chân thành nói : "Chị Mai .... chuyện ở thôn Lưu Thủy xin nhờ chị, chờ khi em xong việc, nhất định sẽ đi thăm chị... thay em chào hỏi Bạch Phúc và mọi người... nói rằng qua vài ngày nữa Phương Hạo Vân em sẽ đến thăm bọn họ..."
"Ừ!"
Tạ Mai Nhi chớp mắt, chủ động hôn lên mặt hắn, khuôn mặt đỏ bừng : "Hạo Vân, mỗi ngày phải nhớ chị..."
Phương Hạo Vân hơi động lòng, ôm chặt cô lại, bàn tay to bắt đầu mò xuống dưới, xoa nắn cặp mông căng tròn kia một phen, làm cho Tạ Mai Nhi làm nũng thở hổn hển.
Ngẩng đầu lên, Tạ Mai Nhi khẽ cáu :" Hạo Vân, đừng làm mấy chuyện xấu, nếu không người ta lại muốn..."
"Haha...."
Phương Hạo Vân đương nhiên biết ý của Tạ Mai Nhi, vội vàng dừng tay lại. Hơn nữa, cũng là hắn có lỗi với Tạ Mai Nhi, hai người vừa xác định quan hệ không bao lâu, thì lại phải ở riêng ra. Đối với Tạ Mai Nhi vừa nếm thử trái cấm của tình yêu là không công bằng.
Nhưng bây giờ chỉ có thể như vậy, dù sao thì hắn còn có nhiều chuyện cần phải làm.
...................................
Long Chiến ngồi một mình trước cửa sổng, lẳng lặng suy nghĩ về tương lai của nhà họ Long, suy nghĩ về tương lai của mình.
Cuối cùng, ông ta quyết định nghe theo lời đề nghị của quản gia Long Nhị, không thực hiện lời hứa trước đó.
Long Chiến không phải là loại ŧıểυ nhân bội ước, ông ta đang xem xét về lợi ích và tương lai của nhà họ Long. Dù sao thì cả nhà mấy trăm người cũng đều trông cậy vào ông.
Ngay ngày hô sau, ông ta liền nhận được tin Tần Tử Kiếm đổ hết mọi chuyện lên trên đầu của nhà họ Long. Nếu lúc này, ông không còn, và Long gia lại phải rời khỏi Hoa Hải, thật sự đúng là không khôn ngoan. Nế chính phủ muốn đối phó với nhà họ Long, thì đây chính là cơ hội xuống tay tốt nhất.
"Long Nhị!"
Long Chiến biết quản gia của mình khẳng định vẫn còn đứng ngoài cửa, liền nhỏ giọng kêu một tiếng.
Quả nhiên, Long Nhị vô cùng trung thành, đứng ngoài cửa bảo vệ 24/7, dù sao thì Long Nhị cũng là người luyện võ, cho nên đứng như vậy cũng không sao, chứ nếu đổi lại là một ông già bình thường, đứng như vậy cả ngày phỏng chừng rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
"Long Gia, cậu đã hiểu rõ chưa?" Long Nhị nhỏ giọng hỏi/
"ừ!"
Long Chiến gật đầu nghiêm túc, trầm giọng nói : "Long Nhị, nhà họ Long chúng ta đã đến cảnh sinh tử tồn vong rồi, vì Long gia, tôi không thể không làm ŧıểυ nhân bội ước. Như vậy đi, ông liên hệ với Trần Thiên Huy, nói Long gia chúng ta dùng mười triệu đô để đổi lấy cái mạng của tôi..."
"Long Gia, không cần thiết... dù sao thì..."
"Được rồi, không cần nói nữa!"
Long Chiến xua tay, nói : "Đi đi, làm theo lời dặn của tôi, Long Chiến tôi cả đời quang minh lỗi lạc, lần này bởi vì lợi ích gia tộc, mà tôi đã bội ước, nhưng mà tôi cũng phải ăn nói với người ta. Nếu không, ông nghĩ tôi sau này làm gì còn mặt mũi mà sống trên đời này?"
"Tốt, tôi bây giờ đi ngay.." Nói thật, Long Nhị không muốn bỏ ra mười triệu đô này, ông ta là quản gia, ông ta hiểu biết về tài chính kinh tế nhà họ Long hơn ai hết. Nhà họ Long vốn dĩ là giàu khắp thiên hạ, nhưng mà sau khi khủng hoảng tài chính nổ ra trên toàn thế giới, những đầu tư ngầm của bọn họ đã khiến cho bọn họ tổn thất gần năm triệu đô. Nhất là đầu tư tại nước ngoài, coi như là có đi mà không có về.
Mất năm triệu đô, tuy rằng không làm ảnh hưởng đến gốc của nhà họ Long, nhưng mà cũng có chút ảnh hưởng đến con cháu đời sau của nhà họ Long rồi.