"Chính là của tôi!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tôi có thể nói rõ cho ông biết, tài chính này đều là của tôi, về phần kiếm ở đâu ra thì không cần giải thích với ông!"
"Được rồi, cho dù tiền này là của cậu thì thế nào?" Bạch An Viễn nói : "Đừng thấy bây giờ tôi gặp rủi ro, quy mô cỡ tập đoàn Thịnh Hâm, Đằng Phi như vậy, tôi nhìn còn chướng mắt... gặp lại.."
Nói xong, Bạch An Viễn xoay người rời đi.
Lúc này, Phương Hạo Vân không cản ông ta lại, tùy ý để ông ta đi.
Phương Hạo Vân vốn không cho rằng lần đầu tiên gặp mặt sẽ thu phục được ông ta, người như ông ta phải có kiên nhẫn, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.
"Phương thiếu gia, vì sao lại thả ổng đi..." Ngay khi Bạch An Viễn vừa rời đi, trong màn đêm xuất hiện một bóng người, chính là Bạch Quý.
Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào hướng Bạch An Viễn rời đi, mắt không hề chớp, nói : "Bạch Quý, phái người theo dõi Bạch An Viễn, mấy ngày nay, ông ta làm gì, gặp gỡ ai, đều phải báo cáo cho tôi biết..."
"Hiểu rồi!"
Bạch Quý tuân lệnh, vỗ nhẹ bàn tay, một bóng người chợt vụt qua, lập tức đuổi theo hướng của Bạch An Viễn.
"Hạo Vân... có tình huống mới cần báo cho con biết..." Dì Bạch xuất hiện sau lưng Phương Hạo Vân không biết từ lúc nào.
Bạch Quý vội vàng quay đầu lại chào : "Xin chào ŧıểυ thư..."
"Bạch Quý, anh lui trước đi, tôi muốn nói chuyện với Hạo Vân..." Dì Bạch thản nhiên nói. Bạch Quý nghe thấy vậy, vội vàng lui đi.
Phương Hạo Vân hỏi : "Dì Bạch, rốt cục là chuyện quan trọng gì đáng để dì tự mình đến đây nói cho con..."
"Về Bạch An Viễn..."
Dì Bạch bước lại gần, mùi thơm trên người xộc ngay vào mũi của Phương Hạo Vân, cười nói : "Dì vừa mới vừa nhận được tin. Lúc trước sở dĩ Bạch An Viễn tin tưởng ngân hàng Lehman, cũng vì có liên quan đến một cô gái, là do tin tưởng cô gái ấy..."
"Ý của dì là, cô gái kia đã lừa Bạch An Viễn..." Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.
"Không sai!"
Dì Bạch nói tiếp : "Bạch An Viễn vẫn luôn để ý chuyện này trong lòng, chỉ là sau khi ngân hàng Lehman đóng cửa, cô gái kia liền biến mất. Bạch An Viễn đã từng cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tung tích của cô ta. Nhưng gia tộc thủ tộc của chúng ta có thể tìm thấy cô ta..."
"Người nước ngoài?"
"Không, là một sinh viên du học của đại học Washington ở Mỹ... là bạn học ŧıểυ học của Bạch An Viễn... bây giờ cô ta đang ở nước ngoài, hơn nữa còn lấy tên nước ngoài là Daisy" Dì Bạch nói : "Nếu con giao Daisy cho Bạch An Viễn, tin rằng ông ta nhất định sẽ sống chết vì con..."
Phương Hạo Vân nhìn dung nhan tuyệt mỹ của dì Bạch, mỉm cười nói : "Dì Bạch, dì đúng là cứu tinh kịp thời của con... lúc đầu con nghĩ muốn thu phục Bạch An Viễn, cần phải gặp không ít khó khăn. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Dì, vậy dì giúp con tìm cô gái tên Daisy đó đi..."
"Daisy bây giờ đang ở New Jersey... dì đã thông báo với Hắc Lệ Thiên, phỏng chừng là vài ngày nữa sẽ có tin tức..." Dì Bạch thản nhiên nói.
...........................................
Tần Như Phong vô cùng coi trọng Kim Gia, chỉ là ông không ngờ rằng Kim Gia lại có ý định xây dựng riêng cho mình, hơn nữa lại còn có mâu thuẫn cực lớn với hai người con.
Sau khi do dự mãi, ông ta quyết định gọi điện cho Kim Gia.
Trên thực tế, Kim Gia cũng đang chờ cú điện thoại này.
Từ khi có mâu thuẫn với anh em họ Tần, Kim Gia luôn muốn gọi điện cho Tần Như phong, nhân cơ hội kết thúc nhân tình của hai người. Chỉ là, ông ta cầm điện thoại lên mấy lần, rồi lại bỏ xuống. Anh em họ Tần đúng là không đối xử tốt với ông, nhưng Tần Như Phong mấy năm gần đây coi như cũng không tồi với ông.
Chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, ông đúng là không làm được.
Bởi vì cái khó xử nằm ở chổ, Tần Như Phong đã xem ông trở thành anh em, chứ không phải là người hầu.
Khi nghe điện thoại, bên trong truyền ra giọng nói phẫn nộ của Tần Như Phong : "A Kim, cậu làm cho tôi rất thất vọng.. A Kim, xem lại lương tâm của cậu đi, cậu có được ngày hôm nay, có phải đều nhờ Tần gia hay không? Bây giờ cậu đủ lông đủ cánh rồi, muốn rời bỏ Tần gia... cậu làm như vậy có phải rất quá đáng không?"
Đối mặt với những tiếng chỉ trích của Tần Như Phong, Kim Gia không hề tức giận.
Đứng trên góc độ của Tần Như Phong, chửi vài câu cho hết bực cũng là bình thường. Chuyện này đổi lại là người khác thì cũng đều như thế.
Đương nhiên, Kim Gia biết mình mắc nợ Tần gia ít nhiều.
Đúng vậy, Tần gia cho ông cơ hội, mà mấy năm nay ông đã lập không ít công lao cho Tần gia. Có thể nói rằng, cơ nghiệp của Tần gia tại Hoa Hải đều do một tay Kim Gia gầy dựng.
Cái này đã đủ báo đáp ân huệ của Tần gia dành cho ông rồi.
Đương nhiên, trước đó Kim Gia không tính phản bội lại Tần gia, chỉ là do bị hai anh em họ Tần kia ép bức. Bọn chúng quá kém so với Tần Như Phong. Hơn nữa hai người này từ đầu đến cuối đều xem ông như người hầu. Kim Gia lên cao đã lâu rồi, không còn thói quen bị người ta quát bảo này nọ nữa.
Nhất là hai người này còn không có chổ để ông ta tín phục.
Tần Tử Hoa trong mắt Kim Gia, là một thằng phá của chính hiệu, tuy rằng khá là đẹp trai, nhưng mà chẳng có cái gì ngoài cái mã, không có tu dưỡng, cũng không có hàm dưỡng.
Còn Tần Tử Kiếm, tuy có tâm kế, nhưng năng lực có nhân lại không tốt. Cũng nhờ vào dung mạo cho nên mới lấy được lòng một cô gái trong gia tộc Morgan, lúc này mới lên được như thuyền gặp nước.
Nếu thật sự tra khảo, thì hai người này không có tư cách làm tướng.
Cho nên, Kim Gia rời khỏi Tần gia, kỳ thật là một con đường tất nhiên.
"A Kim, tôi hỏi cậu một câu, còn có thể thay đổi không?" Lải nhải cả buổi, không thấy Kim Gia nói gì, Tần Như Phong nói chuyện một mình, dần dần cũng thấy ngượng.
"Xin lỗi, Tần tổng... chuyện này đã không thể thay đổi rồi... vốn tôi tính không muốn nói gì. Nhưng mà hôm nay ông đã gọi điện thoại cho tôi, tôi phải nói vài câu. Tần tổng, ông là anh hùng cái thế, nhưng con của ông thì lại chẳng có tài cán gì. sở dĩ tôi rời khỏi Tần gia, cũng đều là do hai vị thiếu gia ban tặng" Kim Gia trầm giọng nói : "Tôi biết, hành vi của tôi là không đúng, không có ông, không có Tần gia, tôi sẽ không có thành tựu hôm nay. Nhưng Tần gia có được ngày hôm nay, cũng có không ít công lao của tôi... tôi làm việc cho Tần gia, để trả lại ân tình trước đây cho ông..." Trước kia, Kim Gia luôn gọi Tần Như Phong là lão gia, đại ca... bây giờ đã khác xưa rồi, mở miệng ra là Tần tổng, đã muốn dứt bỏ quan hệ.
Tần Như phong cũng đã suy đoán ra được từ miệng của Kim Gia, biết ông đã quyết tâm rồi. Chuyện này đúng là không còn đường thay đổi.
Nghĩ đến đây, Tần Như Phong hơi tức giận, trực tiếp bỏ lại một câu hâm dọa : "A Kim, mặc kệ là nói thế nào, cậu rốt cục vẫn là phản bội Tần gia... tôi có thể đưa cậu lên, đương nhiên cũng có thể kéo cậu xuống... Núi không đổi nhưng sông vẫn chảy, chuyện này tôi không bỏ qua đâu..."
Nghe Tần Như Phong nói như vậy, Kim Gia rõ ràng đã ngây người.
Lúc đầu ông nghĩ rằng Tần Như Phong sau khi nghe mình giải thích xong, sẽ hiểu được cái gọi là tụ được thì tan được, và nói với mình mấy thứ như giữ sức khỏe hay sau này gặp lại chẳng hạn.
Nhưng không ngờ Tần Như Phong trực tiếp mở miệng ra uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com"Hừ!"
Ông đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa. Kim Gia cũng không phải là người tốt gì, nếu đã không còn thể diện rồi, thì cũng không cần phải kiêng kỵ gì cả : "Tần tổng, ông sai rồi... A Kim có được ngày hôm nay, không dựa vào ai đưa lên ca..."
"Đồ vong ân phụ nghĩa!"
Tần Như Phong mắng : "Đừng quên, Tần gia tôi vẫn còn địa vị tại Hoa Hải, chúng ta chờ xem..."
Kim Gia thở dài : "Tần tổng, ông làm như vậy, ngược lại làm cho tôi cảm thấy khinh thường... Đương nhiên, cái này đã nói rõ rằng ông chưa từng coi A Kim tôi là anh em, tôi đã hoàn toàn hiểu được, nói như vậy, mấy năm nay ông đối tốt với tôi, chỉ vì tôi có giá trị lợi dụng ..."
Nói đến đây, tâm tình của Kim Gia đã hơi trầm trọng : " Tần tổng, ông tốt lắm, tốt lắm..." Nói xong, Kim Gia liền cúp điện thoại.
Đến lúc này, ông và Tần gia coi như là ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Cúp điện thoại xong, Tần Như Phong liền gọi cho con trai Tần Tử Hoa, ông ta gào lên : "Tử Hoa... từ hôm nay trở đi, Tần gia chúng ta cắt đứt quan hệ với A Kim, phái người đi đập bãi cho tao... tao có thể cho hắn sự nghiệp, cũng có thể hủy sự nghiệp của hắn..."
Tần Tử Hoa nghe thấy thế, trên trán liền toát mồ hôi lạnh, Kim Gia và con tiện nhân Kim Phi đã đi theo Phương Hạo Vân, có Phương Hạo Vân làm chổ dựa, Tần Tử Hoa làm sao mà dám động vào Kim Gia?
Bây giờ Kim Gia có chổ dựa là Phương Hạo Vân, cũng đã xử lý rất nhiều bang phái nhỏ, thế lực không biết đã mạnh hơn trước kia bao nhiêu lần...
"Ba... A Kim bây giờ là người của Phương Hạo Vân..." Trước đó, xuất phát từ một số nguyên nhân, Tần Tử Hoa không có nói cho Tần Như Phong biết Kim Gia bây giờ theo ai, nhưng bây giờ đã không nói được.
Tần Như Phong nghe thấy thế, lập tức sợ ngây người : "Sao có thể chứ... sao hắn lại đi theo Phương Hạo Vân... Mặt Sẹo không phải là bị Phương Hạo Vân cho nổ chết sao? Chẳng lẽ ngay cả thù của chồng Kim Phi cũng không báo?"
"Ba... ba còn nói nữa, Kim Phi đã sớm trở thành đồ chơi của Phương Hạo Vân rồi... quan hệ của họ rất tốt..." Tần Tử Hoa cẩn thận nói.
"Thứ không biết liêm sỉ, vì sao không nói cho tao biết sớm?" Tần Như Phong dường như hiểu ra cái gì đó, tức giận quát : "Mày nói thật cho tao biết, A Kim phản Tần gia, có phải là có liên quan đến mày không...thằng trời đánh này, nếu Tần gia truyền cho mày, sớm muộn gì cũng bị mày làm cho sụp đổ..."
Lời này vừa nói ra, tinh thần của Tần Tử Hoa liền hồi hộp, vội vàng nói : "Ba, chuyện này nói ra tương đối phức tạp... túm lại là không chỉ có một mình con..."
"Hừ!'
Do quá phẫn nộ rồi, Tần Như Phong trực tiếp cúp điện thoại của con trai.
Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại truyền ra, trong lòng của Tần Tử Hoa lo lắng, thầm nghĩ, có thể vì chuyện này mà ông già tước quyền thừa kế của mình không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tư Hoa cảm thấy nguy cơ. Đồng thời hắn không khỏi nghĩ đến Phương Hạo Vân và Kim phi. Có lẽ bọn họ nói đúng, liên minh với bọn họ cũng là một chủ ý không tồi.
Tần Tử Kiếm có chổ dựa vững chắc là gia tộc Morgan, bây giờ, nếu lại được ông già ủng hộ, Tần Tử Hoa hắn căn bản là không còn một cơ hội.
Tần Tử Hoa có thể không cần quyền thừa kế, nhưng mà hắn rất để ý đến cái mạng nhỏ của mình. Ở chung với Tần Tử Kiếm lâu như vậy, hắn phát hiện ra thằng em của mình là một động vật máu lạnh, trong mắt của nó căn bản là không có cái gọi là tình thân. Trừ bạn bè ra thì chỉ có kẻ thù. Nếu để cho nó nắm giữ Tần gia, Tần Tử Hoa phỏng chừng rằng cái mạng của mình cũng khó giữ.
Như lời của Phương Hạo Vân và Kim Phi nói, sớm muộn gì mình cũng phơi xác ngoài đường.
Tưởng tượng như vậy xong, Tần Tử Hoa liền nhanh chóng gọi điện cho Kim Phi, hy vọng có thể nhanh chóng gặp mặt.
Khi Kim Phi nhận được điện thoại xong, liền kêu hắn đến tập đoàn Hồng Tinh gặp mặt, Tần Tử Hoa không nói nhiều lời, cúp điện thoại rồi phóng xe đi đến.
Trong lúc Tần Tử Hoa đến đây, Kim Phi liền liên hệ với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, tất cả đều đúng như dự kiến của anh... anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng"
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của Phương Hạo Vân : "Ha ha,,, cứ làm việc theo kế hoạch, sau khi xong việc, nhớ báo cho tôi biết tình huống..."
Đứng trước cửa văn phòng của Kim Phi, tim của Tần Tử Hoa đập nhanh vô cùng, hắn đang nghĩ, trong phòng rốt cục có Phương Hạo Vân hay không. Hôm nay hắn chỉ muốn gặp Kim Phi thôi, không muốn chạm mặt Phương Hạo Vân.
"Vào đi, hôm nay tôi chỉ có một mình, Phương thiếu gia không có ở đây..." Kim Phi ra mở cửa, nhìn Tần Tử Hoa đang đứng ngơ ngác.
Tần Tử Hoa nghe thấy thế, mới can đảm đi vào. Vào cửa, hắn cẩn thận quan sát bốn phía, quả nhiên là không thấy Phương Hạo Vân đâu.
"Ngồi đi!"
Kim Phi nhiệt tình nói, mời Tần Tử Hoa ngồi xuống không, còn pha cà phê cho hắn.
Tuy rằng không phải là cà phê Lam Sơn, nhưng mùi vị của không tồi, hương thơm bốn phía. Tần Tử Hoa bưng ly cà phê lên, cẩn thận ngửi, lập tức nhấp một ngụm, cười nói : "Tay nghề của Kim tổng càng ngày càng xuất sắc... nếu ai có thể lấy được Kim tổng làm vợ, vậy đúng là có phúc vô cùng..."
Kim Phi cười thản nhiên, ngồi trước mặt Tần Tử Hoa, nhếch đùi lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói : "Tần thiếu gia, anh tìm đến tôi, tôi nghĩ không phải là vì đến nịnh hót tôi... Tất cả đều là người thông minh, có chuyện thì cứ nói thẳng, để tránh lãng phí thời gian..."
Tần Tử Hoa nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổ, thầm nghĩ con đàn bà này đúng là không biết tốt xấu.
Ở vị trí của Tần Tử Hoa, sắc đẹp của Kim Phi lộ ra sạch sẽ, nhất là đôi vớ chân màu đen cùng với đôi giày cao gót màu đỏ làm cho hắn mê muội.
Hắn muốn ôm Kim Phi vào lòng, đùa giỡn một phen, muốn hưởng thụ góa phụ thành thục này.
"Kim tổng, hôm nay tôi có chuyện chính, cũng có chuyện riêng... hồi nãy tôi đã nói về chuyện chính rồi, bây giờ là đến chuyện riêng..." Tần Tử Hoa dùng ánh mắt khiêu khích, không chút kiêng nể gì ngắm nhìn thân thể của Kim Phi.
Kim Phi là loại người nào? Sao mà không hiểu được ẩn ý của Tần Tử Hoa. Nếu là trước kia, loại phong lưu tuấn tú như Tần Tử Hoa, cô sẽ không ngại phát sinh một chút quan hệ.
Nhưng bây giờ thì khác, thân thể của cô kháng cự với tất cả đàn ông trừ Phương Hạo Vân. So với việc không thoải mái, không bằng cứ giả bộ thanh cao một chút, ít ra còn có thể giữ tốt thanh danh.
Nghĩ đến đây, Kim Phi nhướng mày, cảnh cáo : "Tần thiếu gia... tôi phải nhắc nhở anh, tôi là người của Phương thiếu gia, muốn có chủ ý với tôi, anh cần suy nghĩ cẩn thận..."
"Cô..." Tần Tử Hoa giận nhưng không thể phát tác : "Kim tổng, cô muốn tôi nói chuyện hợp tác, vậy thì cần phải có thành ý... thái độ của cô như vậy, không phải là để nói chuyện hợp tác"
Kim Phi cười khinh thường ;" Anh cần phải rõ ràng, là anh đến cầu chúng tôi, chứ chúng tôi không đi cầu anh... Tần Tử Hoa, nói thật cho anh biết, theo tin tình báo của chúng tôi, Tần Tử Kiếm đã bắt đầu lợi dụng lực ảnh hưởng của gia tộc Morgan để tạo áp lực với ba anh... nếu không có gì bất ngờ, thì Tần Như Phong sẽ không thể từ chối gia tộc Morgan, và người nối nghiệp mà ông ta chọn, phỏng chừng chính là Tần Tử Kiếm...
"Nói bậy... Tần Tử Kiếm là con lai, là tạp chủng, ba làm sao có thể... tôi không tin.." Tần Tử Hoa cười lạnh nói : "Tôi không phải là con nít ba tuổi..."
"Tin hay không thì tùy!"
Kim Phi đứng dậy : "Nếu anh muốn hợp tác, chúng tôi hoan nghênh, nếu anh không muốn hợp tác, tùy anh... nếu anh không còn chuyện khác, xin mời anh rời đi..."
"Hừ!"
Tần Tử Hoa cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra du͙© vọиɠ rõ ràng : "Cô nghĩ tôi là người nào, muốn tôi tới, tôi phải đến, muốn tôi đi thì tôi phải đi à? Hôm nay nếu đã đến đây, tôi sẽ không dễ dàng rời đi... Kim Phi, nếu tôi đoán không sai, trong mắt của Phương Hạo Vân, cô chỉ là một công cụ phát tiết thôi. Bây giờ cho dù tôi có quan hệ với cô, thì tôi nghĩ hắn cũng sẽ không làm gì tôi..."
"Anh dám?" Kim Phi nghe thấy thế, sắc mặt cả kinh.
"Có gì mà không dám? Nếu tôi đem cô làm điều kiện giao dịch, tôi nghĩ Phương Hạo Vân sẽ không từ chối..." Tần Tử Hoa nói xong, liền bước lại gần Kim Phi.
Kim Phi hơi hoảng sợ, lời nói của Tần Tử Hoa, cô cũng không chắc, có trời mới biết Phương Hạo Vân có vì hợp tác với Tần Tử Hoa mà tặng mình cho người khác?
Đúng lúc này, trong văn phòng xuất hiện một bóng người, đứng trước mặt Kim Phi, chặn ngang Tần Tử Hoa, khuôn mặt của người này rất lạnh, nhìn Tần Tử Hoa : "Lui về phía sau, nếu không, chết!"
Chỉ đơn giản một câu, người này không nói thêm gì.
Nhưng mà, sự lạnh lùng trong mắt của người này làm cho người ta có cảm giác sợ hãi rất nhiều.
"Mày là ai?"
Tần Tử Hoa là một kẻ luyện võ, hắn có thể cảm nhận được công phu của người này không tầm thường.
Kim Phi thở hổn hển một hơi, tuy rằng cô không biết người này là ai, nhưng mà theo tình hình bây giờ, người này hiển nhiên là đứng về phía cô.
"Bạch Thập Nhị phụng mệnh Thiếu chủ đến bảo vệ Kim tổng!" Người này quay đầu lại, giới thiệu ngắn gọn cho Kim Phi.
Kim Phi nghe thấy thế, trong lòng mừng rỡ, thốt lên : "Thiếu chủ của anh chính là Phương thiếu gia?"
"Đúng vậy!"
Bạch Thập Nhị là sát thủ của bộ tộc thủ hộ, bọn họ là trẻ mồ côi từ nhỏ đã được bộ tộc thủ hộ nuôi dưỡng, bọn họ không có tên, trong gia tộc, dựa theo công phu cao thấp mà đặt số cho bọn họ.
Có chổ dựa như vậy, sắc mặt của Kim Phi lập tức tràn ngập sự vui mừng : "Tần Tử Hoa, anh sai rồi, Phương thiếu gia rất để ý đến tôi, nếu không thì sẽ không phái cao thủ đến bảo ve tôi..." Chuyện của Bạch Thập Nhị trước đây Kim Phi không đoán được, mặc kệ là Phương Hạo Vân có mục đích gì, thì hành động này đều làm cô cảm động.
Tần Tử Hoa hung hăng nhìn Bạch Thập Nhị, trong lòng cẩn thận cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết định thu tay lại. Công phu của người này trên hắn rất nhiều.
Tần Tử Hoa rất là buồn bực, nhớ ngày nào, tại đại học Hoa Hải, hắn có bao nhiêu uy phong, là xã trưởng của hội võ thuật, công phu đứng đầu trường. Thậm chí là còn đồn xa ra bên ngoài. Ở Hoa Hải có vài cao thủ ẩn cư, trước đây Tần Tử Hoa cũng đã tìm đến, và bọn họ đều bại trong tay của Tần Tử Hoa.
Có một thời gian, hắn thậm chí còn có cảm giác là độc cô cầu bại nữa.
Vì thế, khi hắn đi du học, thầm nghĩ rằng sẽ so đấu với cao thủ nước ngoài.
Bây giờ không biết làm sao, cao thủ nhìn đâu cũng thấy, hơn nữa đều có liên quan đến Phương Hạo Vân. Kể từ đó, hắn liền mất đi niềm tin vào công phu của mình.
Hắn nào biết rằng, võ sĩ của bộ tộc thủ hộ, đều được huấn luyện từ nhỏ, hơn nữa đều là võ học chính tông, nằm gai nếm mật hơn mười năm, một kẻ luyện võ nửa vời như hắn làm sao có thể so sánh?
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, Tần Tử Hoa liền yên ổn lại, đưa ra thái độ thành thật để nói chuyện hợp tác với Kim Phi, mà Kim Phi cũng làm theo lời dặn của Phương Hạo Vân, đưa điều kiện hợp tác ra.
Tần Tử Hoa hít sâu một hơi, điều kiện này đúng là hơi khó. Cơ hội như muốn bán đứng Tần gia luôn. Tần Tử Hoa thậm chí đã muốn từ chối, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như từ chối, sau này để tên cẩu tạp chủng kia lên chức, vậy thì đúng là không còn đường sống.
Nghĩ như vậy, Tần Tử Hoa liền gật đầu.
Kim Phi rất hài lòng với thái độ của Tần Tử Hoa, cười nói : "Tôi sẽ nhanh chóng thu xếp cho anh và Phương thiếu gia gặp mặt... nhớ kỹ, đừng giở trò với chúng tôi, Phương thiếu gia còn không sợ Tần Tử Kiếm có chổ dựa là gia tộc Morgan, thì đối phó với anh, càng dễ dàng hơn..."
Nếu là lúc trước, Kim Phi nói như vậy, Tần Tử Hoa đã sớm cãi lại rồi, nhưng bây giờ thì không được, tình thế ép người, Tần Tử Hoa đành phải im lặng.
Tiễn Tần Tử Hoa về, Kim Phi liền báo cáo kết quả cho Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân tỏ vẻ hài lòng, hơn nữa còn muốn nhanh chóng gặp mặt Tần Tử Hoa.
Nói xong chuyện chính, Kim Phi bắt đầu nói đến chuyện riêng, giọng nói trở nên lẳng lơ : "Phương thiếu gia, cảm ơn anh đã âm thầm cho người bảo vệ tôi... tối nay anh có thể đến đây hay không? Tôi muốn báo đáp anh..."
"Tao mị tử*, chỉ biết suy nghĩ cho mình..."
* = người đẹp dâm
Phương Hạo Vân cười nói : "Cô dùng tay tự an ủi đi... gần đây tôi rất bận, chờ khi nào chuyện của tập đoàn Đằng Phi giải quyết xong, tôi cam đoan sẽ chơi cô một ngày một đêm..."
"Thật sao?"
Kim Phi nghe thấy thế, lập tức mừng rỡ. Một ngày một đêm không phải là sướиɠ chết sao.
Đương nhiên, cho dù là sướиɠ chết, Kim Phi cũng cam lòng.
"Đương nhiên là thật!"
"Quyết định vậy đi!"
"Gạt người thì sẽ nguyền rủa em trai của anh không cứng được..." Kim Phi cười xấu xa nói.
Phương Hạo Vân không biết nên nói gì : "Về sau ít lên mạng đi, đừng học mấy cái xấu..."
"Hạo Vân, ai gọi điện đến vậy, sao mờ ám thế..." Phương Hạo Vân vừa mới cúp điện thoại, Phương Tuyết Di liền gõ cửa đi vào, vẻ mặt khá là buồn bực.
"Chị... sao chị lại đến đây?" Mấy ngày nay Phương Hạo Vân đều ở trong tập đoàn Đằng Phi, thời gian ở cùng người nhà và bạn bè càng lúc càng ngắn.
"Thằng nhóc không có lương tâm... em không đến thăm chị, chẳng lẽ không cho chị đến thăm em sao..." Phương Tuyết Di tức giận đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân : "Thân thể của ba gần đây không được tốt, em nên trở về nhanh đi..."
"Ơ..." Phương Hạo Vân giật mình, ông già tiện nghị chẳng lẽ ngủm sớm vậy sao? Mỹ Kỳ vừa mới mang thai không lâu, còn rất lâu mới đến thời gian sinh để, như vậy thì làm sao mà thỏa mãn tâm nguyện được chứ?
"Không có gì trở ngại chứ?" Phương Hạo Vân hồi hộp hỏi.
"Đã ho ra máu... có điều tạm thời không nguy hiểm tính mạng..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di nhíu mày : "Hạo Vân, em có thời gian thì đi khuyên mẹ đi, mẹ luôn muốn thúc đẩy chuyện của chị và Hoàng Kỳ Anh, chị phiền muốn chết..."
"Hoàng Kỳ Anh?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười nói : "Chị, Hoàng Kỳ Anh thật sự không tồi mà, hay là chị thử làm quen với hắn đi..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Tuyết Di liền sa sầm xuống, nổi giận nói : "Chuyện của chị, không cần em lo..." Nói xong, cô liền đứng dậy rời đi.
Phương Hạo Vân ngơ ngác, thầm nghĩ mình chỉ là có ý tốt thôi mà, sao bà chị lại có phản ứng lớn như vậy?
Phương Hạo Vân đâu biết rằng, Phương Tuyết Di đã có tình cảm với hắn vượt qua cả tình thân rồi, hắn nói như vậy, Phương Tuyết Di đương nhiên là tức giận rồi.
Phương Hạo Vân vốn định đuổi theo, nhưng mà nghĩ lại, chuyện này đúng là không có liên quan đến mình, ít liên quan thì tốt hơn. Ngoài ra gần đây hắn cũng không có dư sức để làm mấy chuyện này.
Phương Tuyết Di đi ra khỏi văn phòng, vốn tưởng rằng Phương Hạo Vân sẽ đuổi theo xin lỗi hay năn nỉ này nọ, kết quả là chờ cả buổi vẫn không thấy người đâu, làm cô tức giận chạy ra ngoài.
Buổi chiều, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của dì Bạch, nói là Hắc Lệ Thiên đã tìm được Daisy, ngày mai có thể trở về Hoa Hải, kêu hắn chuẩn bị trước.
Đồng thời, Bạch Quý cũng báo tin đến, nói là từ khi gặp mặt Phương Hạo Vân xong, Bạch An Viễn suốt ngày chỉ uống rượu, không có ra ngoài.
Có điều, khi ông ta say, thường hay nhắc đến tên của một người phụ nữ là Hứa Phương.
Phương Hạo Vân liền biết Hứa Phương chính là tên tiếng Trung của Daisy.
Thông qua tin tức này, Phương Hạo Vân đã đưa ra kết luật. Người phụ nữ Daisy này đã gây cho Bạch An Viễn một vết thương quá lớn, muốn mời được Bạch An Viễn, thì Daisy chính là vấn đề, chỉ có người này mới có thể cởi được hoàn toàn khúc mắc của Bạch An Viễn, làm cho ông ta hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ là Phương Hạo Vân không biết Bạch An Viễn muốn tính sao với Daisy, chửi một trận rồi đuổi đi, hay là giết chết.
Nếu là vế sau, Phương Hạo Vân liền tính toán, có thể làm cho Bạch An Viễn yên tâm cống hiến cho mình. Nhưng nếu là vế đầu thì có thể sẽ rất phiền phức.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Phương Hạo Vân liền gọi điện thoại cho Bạch Quý, dặn dò vài câu.
Buổi tối, Phương Hạo Vân thông báo cho Kim Phi, kêu cô mang Tần Tử Hoa đến Kim Bích Huy Hoàng gặp mặt. Tần Tử Hoa cố ý chuẩn bị một chút, mặc kệ là nói thế nào cũng không thể nằm ở thế dưới được, nếu không thì sẽ không đỡ nổi.
Vì để tỏ vẻ coi trọng Tần Tử Hoa, Phương Hạo Vân cố ý mời Kim Gia, Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi tiếp khách, trường hợp như vậy cho dù là Tần Tử Hoa cũng không dự đoán được.
Những người này cơ hồ đều là thế lực của Phương Hạo Vân tại Hoa Hải, Trần Thiên Huy là ai không cần phải giới thiệu, Kim Gia và Vương Thế Phi bây giờ đều ăn nên làm ra tại Hoa Hải. Nhất là Kim Gia, chỉ trong thời gian ngắn thôi mà dã dẹp hết tất cả các bang phái lớn nhỏ trong Hoa Hải.
Nhưng làm cho người ta kinh ngạc hơn là, xảy ra chuyện như vậy, mà phía chính phủ lại không hề có một chút phản ứng nào, có thể thấy được sau lưng Kim Gia có thế lực cỡ nào.
Có điều, người sáng mắt cũng có thể nhìn thấy, từ khi Kim Gia tiếp quản địa bàn của các bang phái này xong, thì các chất độc hại đều bị quét sạch.
Tuy rằng không nói là hoàn toàn, nhưng mà ít nhất cũng không có công khai như hồi trước.
Đối với cái này, Tần Tử Hoa cực kỳ hâm mộ, lại bội phục, và cũng có chút không cam lòng.
"Tần thiếu gia, vì tỏ thành ý hợp tác của chúng tôi, tôi cố ý đặt một tiệc rượu phong phú... tối nay không say không về..." Phương Hạo Vân tỏ vẻ ra là một người rất hiếu khách, nâng ly mời rượu.