Nhìn từ phía sau lưng của Phương Hạo Vân, ánh mắt dì Bạch đột nhiên sáng lên, dì buồn bã nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên... bây giờ dì cũng không nói chắc được điều gì, nhưng chúng ta cứ cố gắng hết sức là được... Hạo Vân, thật ra con cũng không cần phải quá lo lắng, cũng có thể sẽ không phải chiến đấu đâu..."
"Tại sao ?" Phương Hạo Vân hỏi: "Chẳng lẽ còn có cách giải quyết nào khác tốt hơn là phải chiến đấu sao ?"
"Gia tộc Morgan vì tranh tuyển đời gia chủ mới, nội bộ đã có lộn xộn... dì nghĩ họ sẽ không dễ gì để xảy ra tranh chấp nội bộ... đương nhiên, bây giờ kết luận thì vẫn còn quá sớm..." Dì Bạch nói: "Cho dù sau này thế nào, chúng ta cũng phải luôn chuẩn bị sẵn sàng..."
"Dạ, con sẽ cố gắng...!"
Phương Hạo Vân quay đầu lại, giọng điệu nghiêm túc, nói với dì Bạch: "Dì ơi, con sẽ không để dì phải thất vọng đâu... bây giờ đã trễ rồi, con không làm phiền dì nghỉ ngơi nữa."
Dì Bạch cười nhạt: "Thằng ranh như con sao lại sợ làm phiền dì nghỉ ngơi chứ, dì thấy, rõ ràng là con muốn mau chóng về nhà để luyện Nhiếp Tâm thuật đúng không ?"
"Cái này... dì Bạch à, dì hiểu lầm con rồi, con thật sự lo sẽ làm phiền dì nghỉ ngơi mà..." Phương Hạo Vân thầm gượng cười, tâm tư của mình đúng là không thể qua mắt dì Bạch được.
Dì Bạch đứng dậy, mang một đôi dép lê, cười nhạt: "Để dì tiễn con..."
"Dì ơi, không cần đâu, con tự đi được rồi..." Ý của Phương Hạo Vân đã rất rõ ràng, dì đang mặc áo ngủ, làm sao tiện để ra ngoài.
Không đợi dì Bạch nói thêm nữa, Phương Hạo Vân cười nhẹ, quay lưng đã rời khỏi. "Hạo Vân...!"
Lúc Phương Hạo Vân sắp bước ra khỏi phòng, đột nhiên dì Bạch gọi hắn lại: "Dì giới thiệu cho con một thiên tài về kinh doanh... đợi khi nào con từ Anh Quốc trở về, thì đi mà thu phục người đó... người đó sẽ giúp con xây dựng một đế quốc kinh doanh đồ sộ..."
"Là ai thế ?"
Phương Hạo Vân biết dì Bạch trước giờ không dễ gì khen người khác, nên có thể thấy sự lợi hại của người này.
"Đợi con trở về, dì sẽ bàn kỹ với con hơn...!"
Dì Bạch hối thúc, nói: "Mau đi về đi... hai ngày sau, đợi con luyện thành Nhiếp Tâm Thuật rồi, dì sẽ sắp xếp cho con đến nước Anh..."
Ngay tối hôm đó sau khi trở về nhà, Phương Hạo Vân liền theo khẩu quyết mà dì Bạch đã truyền lại cho hắn, bắt đầu khổ luyện Nhiếp Tâm thuật, từ một mặt nào đó mà nói, thật ra đây chỉ là một môn về phương pháp sử dụng công phu nội gia mà thôi, cho nên nói, chỉ cần công phu nội gia của mình vững vàng, lúc luyện tập sẽ không gặp khó khăn gì.
Phương Hạo Vân cố gắng cả đêm, cho đến lúc trời gần sáng, cuối cùng cũng đã cơ bản nắm được phương pháp, nhưng vẫn chưa được thuần thục cho lắm, sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn đã để lại một mẩu giấy cho Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ, tự khóa mình trong căn phòng mà Tạ Mai Nhi đã từng ở lúc trước, tiếp tục khổ luyện.
Theo tính toán của hắn, nếu cứ tiếp tục khổ luyện như thế, qua ngày hôm nay, chắc cũng đã tương đối rồi.
Buổi trưa, Phương Hạo Vân cũng không nghỉ ngơi.
Tận cho đến khi mặt trời đã xuống núi, Phương Hạo Vân mới ngừng nghỉ việc luyện công, từ trong phòng bước ra, lúc này hắn đã cơ bản thuần thục Nhiếp Tâm thuật rồi, nhưng nếu muốn đạt đến trạng thái vừa có ý sử dụng là đã có thể sử dụng ngay được, thì vẫn còn cần tốn thêm chút công sức nữa.
Trong đó cũng có nguyên nhân thời gian và cũng có nguyên nhân về nội gia công phu của Phương Hạo Vân.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6 giờ rưỡi chiều rồi, Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, liền gọi điện cho Vương Thế Phi, nói với Vương Thế Phi là trong vòng nửa tiếng nữa hắn sẽ qua đó.
Do cũng có chút đói, nên Phương Hạo Vân đã dặn Vương Thế Phi bày sẵn một bàn đầy ắp thức ăn ngon. Vì khổ luyện Nhiếp Tâm Thuật, cả ngày hôm nay hắn đã chẳng ăn uống gì.
Sau khi Vương Thế Phi nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Mừng là vì Phương Hạo Vân đến đây lần này, chắc chắn là có việc lớn muốn cho hắn làm, ngạc nhiên là vì không biết Phương Hạo Vân sẽ đối xử với ŧıểυ Điệp như thế nào.
"Thế Phi, sao rồi ? Xảy ra chuyện gì à ?"
Tối nay ŧıểυ Điệp không có tiết học, nên qua giúp Vương Thế Phi quản lý các nhân viên, cô thấy đôi chân mày Vương Thế Phi nhíu chặt lại, liền vội vàng tiến đến hỏi han.
Vương Thế Phi ngẩng đầu nhìn ŧıểυ Điệp, chần chừ một chút, nói: "ŧıểυ Điệp... hay là sau này em đừng đến Kim Bích Huy Hoàng nữa, anh sẽ mua một căn nhà cho em, ngày thường, sau khi tan học về, em cứ về nhà mà nghỉ ngơi đi..."
"Tại sao ?"
ŧıểυ Điệp nghe xong, sắc mặt liền có vẻ không vui: "Ý của anh là sao ? Chẳng lẽ anh muốn nuôi em như là nuôi vợ bé, như chim hoàng yến trong lồng sao..."
ŧıểυ Điệp tức tối nói: "Thế Phi, em là người như thế nào anh biết rõ mà... em theo anh, không phải vì tham tiền của anh, cũng không tham danh vọng của anh... cái mà em cần chính là có thể ở bên cạnh anh, sống một cuộc sống yên ổn. Hơn nữa tấm thân trong trắng của em, em cũng đã trao cho anh rồi, bây giờ thì anh hay rồi, quả nhiên lại giở chiêu này với em.. anh giết em chết đi cho rồi..." Nói xong, nước mắt ŧıểυ Điệp đã rơi lã chã xuống.
Vương Thế Phi nhìn ŧıểυ Điệp vừa khóc vừa mắng mình, quyết tâm vừa nãy đã không còn nữa. Hắn khẽ thở dài, nói: "ŧıểυ Điệp, em khoan nóng đã, anh nghĩ em đã hiểu sai ý của anh rồi... ý anh không phải là vậy... hơn nữa, anh đối với em thế nào, trong lòng em cũng rõ mà."
ŧıểυ Điệp nghe xong, liền ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Vương Thế Phi, mắt vẫn còn long lanh nước: "Vậy ý anh là sao... mọi chuyện đều đang tốt đẹp sao anh lại nhắc đến những chuyện này với em..."
Ngừng một lúc, ŧıểυ Điệp nhíu mày, dường như đã nghĩ ra chuyện gì, vội hỏi: "Anh nói cho em biết đi... có phải là ý của Phương thiếu gia không ?"
Trong lòng Vương Thế Phi liền căng thẳng, sắc mặt có chút do dự, không biết có nên nói ra hết mọi chuyện với cô ấy không.
Chính vào lúc hắn đang do dự, tiếng khóc của ŧıểυ Điệp lại lần nữa vang lên: "Hu hu... từ lâu em đã nghe nói đàn ông các anh xem anh em như tay chân, còn xem đàn bà như quần áo... em vốn tưởng anh cũng là một người đàn ông tốt, kết quả anh cũng giống những người đàn ông khác mà thôi, đều như nhau cả... chơi xong rồi, đã chán ngán rồi, thì tìm mọi cách bỏ rơi người ta..."
"Được, em đi...!"
ŧıểυ Điệp đưa tay lau đi giọt lệ trên mặt, liếc nhìn Vương Thế Phi, nói: "Thế Phi, em không muốn gây khó dễ cho anh, em biết địa vị của Phương thiếu gia trong lòng anh, nếu là ý của Phương thiếu gia, thì em cũng chẳng còn gì để nói, bây giờ em sẽ đi... nếu không có anh, dù gì thì em cũng chẳng muốn sống nữa, bất quá thì một xác hai mạng vậy..."
Một xác hai mạng ?
Vương Thế Phi kéo ŧıểυ Điệp lại, vội vàng hỏi: "Em nói vậy là ý gì ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ em.. em đã có thai rồi sao, em đã có thai với anh à ?", "Không cần anh lo...!"
ŧıểυ Điệp dùng sức giằng khỏi tay Vương Thế Phi, căm ghét liếc nhìn hắn nói: "Vương Thế Phi, anh nhớ kỹ cho tôi, là anh đã hại tôi, còn hại cả con của anh nữa..."
Nói xong, ŧıểυ Điệp liền chạy khỏi, chạy thẳng về căn phòng của mình ở Kim Bích Huy Hoàng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Vương Thế Phi sau một chút kinh ngạc, vội vàng đuổi theo sau, nhìn thấy ŧıểυ Điệp đang thu dọn đồ đạc, hắn liền thấy yên tâm hơn, chỉ cần ŧıểυ Điệp không tự sát là được.
ŧıểυ Điệp dường như đã đoán trước được những suy nghĩ của Vương Thế Phi, nên vừa thu dọn vừa nói: "Nếu anh đã không cần tôi nữa, thì tôi sẽ đem hết tất cả đồ đạc đi, để khỏi làm bẩn mắt anh..."
"ŧıểυ Điệp... anh hỏi em, có thật em đã có thai không... em không gạt anh chứ ?" Vương Thế Phi bước đến giằng chiếc vali khỏi tay ŧıểυ Điệp, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu có vẻ nghiêm trọng hỏi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.comŧıểυ Điệp nghe hỏi thế, sống mũi liền cay cay, trong lòng cảm thấy rất uất ức, nước mắt lại rơi lã chã xuống lần nữa, cô nấc nở nói: "Vương Thế Phi, anh đúng là khốn nạn... lúc làm thì anh sung sướиɠ lắm, bây giờ sướиɠ xong rồi, thì anh lại không thừa nhận à... anh quên rồi sao, vào một buổi tối của tháng trước, hết Durex rồi, em bảo để ra siêu thị mua, thì anh lại gấp gáp muốn làm ngay... anh còn nói hôm đó là thời kỳ an toàn của em... sau đó em suy nghĩ một lúc, rồi cũng đồng ý... ai ngờ thời kỳ an toàn cũng chả an toàn chút nào, tháng này kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa đến... nên hôm trước em mới đến bệnh viện kiểm tra xem sao, bác sĩ nói với em, là em đã có thai rồi..."
Nghe ŧıểυ Điệp nói như vậy, Vương Thế Phi cũng đã có chút ấn tượng, tháng trước đúng là có một ngày đã hết Durex, nên hắn không có đeo bao, mà đã làm trực tiếp luôn.
Mẹ kiếp, thời kỳ an toàn đúng là không an toàn tí nào...
Nhưng nói đi nói lại, có thì cũng đã có rồi, sớm sinh một đứa cháu cho ông già, để ông khỏi bảo hắn là bất hiếu nữa.
Nghĩ đến đây, Vương Thế Phi liền ôm chầm lấy ŧıểυ Điệp từ phía sau, đưa tay bóp nhẹ vào ngực cô, rồi cười tươi nói: "ŧıểυ Điệp, em khoan giận anh đã... thật ra anh cũng không muốn em đi đâu, anh chỉ lo em làm ở Kim Bích Huy Hoàng vất vả quá, anh thật sự muốn em được hưởng phước nhàn nhã... bây giờ em đã có thai rồi, thì lại càng không cần bận tậm đến chỗ này nữa... nghe lời của anh, về căn nhà anh đã mua cho em... đợi qua hết năm nay, cuối năm ba anh trở về, anh nói với ba một tiếng, rồi chúng mình làm lễ kết hôn luôn..."
"Hứ...!"
ŧıểυ Điệp nhìn Vương Thế Phi với vẻ còn giận giận nói: "Sao anh khéo tính toán thế, đến cuối năm rồi, anh định cho em ôm cái bụng to như cái trống mà làm đám cưới với anh sao... muốn cưới thì cưới liền bây giờ đi, không thì em sẽ bỏ nó..."
"Đừng mà...!"
Vương Thế Phi lại nghĩ, nói: "Vậy đi, cho anh thêm hai tháng, hai tháng sau anh đảm bảo sẽ kết hôn với em..."
"Hai tháng à ?"
ŧıểυ Điệp lẩm nhẩm tính, rồi ngẩng đầu lên nhìn Vương Thế Phi, nói: "Hai tháng cũng được, nhưng em không muốn rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, anh biết đấy, em là người không thích nhàn rỗi, em thích làm việc ở đây, em thích cảm giác khi được làm việc... em không giống với những bà vợ hai, vợ ba của người ta, cả đời chỉ muốn được đàn ông nuôi, cứ như chim Hoàng Yến vậy..."
"Cái này..."
Vương Thế Phi có chút do dự, không biết nên nói sao với cô ấy, đúng lúc này, điện thoại reng lên, xem số điện thoại thì là số của A Tài gọi đến, hắn đoán là Phương thiếu gia đã đến rồi, vội vàng nghe điện: "A Tài, có phải Phương thiếu gia đã đến không ?"
Bên kia liền vọng lại tiếng nói của A Tài: "Dạ, là Phương thiếu gia đã đến, tôi đã dẫn cậu ấy đến phòng làm việc của cậu chủ, cậu chủ nên nhanh chóng đến đây đi..."
"Mày hãy tiếp đãi Phương thiếu gia cho tốt dùm tao, tao sẽ tới liền..." Sau khi cúp máy, ánh mắt Vương Thế Phi khẽ chuyển động, nhìn ŧıểυ Điệp nói: "Xin lỗi em, Phương thiếu gia đến rồi, chắc là có chuyện quan trọng, anh phải mau chóng qua đó xem sao, chuyện của em chút nữa mình sẽ bàn tiếp..."
"Anh dám đi, thì tôi sẽ nhảy lầu ngay cho anh xem..." ŧıểυ Điệp tức tối nói: "Vương Thế Phi, hôm nay em muốn anh phải lựa chọn, anh chọn Phương Hạo Vân, hay là anh chọn em..." Nói xong nhân lúc Vương Thế Phi chưa kịp đề phòng, ŧıểυ Điệp liền chạy ngay đến bên cạnh cửa sổ. Cô giận dữ hét lên, nói: "Không được qua đây, không thì em sẽ nhảy xuống..." ŧıểυ Điệp cảm thấy nếu mình không làm mạnh tay một chút, tên đàn ông này chắc cả đời phải sống sau lưng người ta mất. Cô thật không hiểu, nhà họ Vương dù gì cũng là một gia đình có danh vọng ở Hoa Hải, cái khác thì không nói, chỉ tính riêng Kim Bích Huy Hoàng thôi cũng đáng giá mấy trăm triệu rồi, hắn có cần thiết phải khom lưng với người ta hay không.
Lần này, là uy hiếp cũng được, hay là kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng được.
Cô phải khiến Vương Thế Phi đứng lên.
Vương Thế Phi liền hoảng hốt, đương nhiên trong lòng cũng có chút khó chịu, người đàn bà này đúng là một nhân tố không ổn định, nhưng nói đi nói lại, dù gì thì hắn cũng rất yêu ŧıểυ Điệp, đồng thời bây giờ ŧıểυ Điệp cũng đang mang cốt nhục của hắn nữa.
Cho dù thế nào, cũng không thể để cô ta xảy ra chuyện.
"ŧıểυ Điệp, nghe anh nói, bình tĩnh một chút..."
Vương Thế Phi vừa khuyên can, vừa cố gắng đến gần ŧıểυ Điệp, mong là có thể kịp thời kéo cô ấy lại, nếu thật làm ra cái chuyện một xác hai mạng, hắn sẽ ân hận suốt đời.
"Đứng lại...!"
ŧıểυ Điệp hét to, nói: "Vương Thế Phi, nếu anh còn tiến thêm một bước, thì em sẽ nhảy xuống ngay..." Vì muốn có tác dụng uy hiếp hơn, một tay ŧıểυ Điệp đã nắm lấy bậu cửa sổ.
Tim của Vương Thế Phi liền đập thình thịch, hắn vội vàng dừng bước, nhìn ŧıểυ Điệp van xin: "ŧıểυ Điệp, nghe anh nói... đừng làm chuyện khờ dại... qua đây, em mau qua đây, có chuyện gì chúng ta sẽ bàn bạc lại..."
"Không có gì phải bàn bạc cả...!"
ŧıểυ Điệp lạnh lùng nói: "Hôm nay, anh nhất định phải lựa chọn... em không muốn làm quần áo... em đã cho anh tất cả, anh lại đối xử với em như vậy, em thật sự đau lòng."
Vương Thế Phi có chút đau đầu, đàn bà đúng là phiền phức.
Nếu sớm biết ŧıểυ Điệp như vậy, thì lức trước đã không đụng vào cô ấy, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp nữa, bây giờ điều cần thiết nhất là làm sao cho tâm trạng của cô ta bình tĩnh trở lại, để cô ta khỏi làm chuyện dại dột.
"ŧıểυ Điệp, nhảy đi...!"
Chính vào lúc đó, Phương Hạo Vân đang đứng ngay trước cửa, mặt hắn đầy khinh khi, lạnh lùng nhìn ŧıểυ Điệp, nói: "Ở đây là tầng 6, cô nhảy xuống đảm bảo sẽ chết ngay..."