"Các ngươi… các ngươi là ai?" Tên bồi bàn thấy hai người hung hãn, hai tên bảo vệ bặm trợn của hắn thoáng cái đã bị đánh bại, trong một lúc sợ sệt ấp a ấp úng.
"Đi, lấy cho tao một chai Lafei!" Phương Hạo Vân gia nhập tổ chức làm ba năm sát thủ đã mắc một chứng tật khó sửa, cũng có thể nói đó là một thói quen, trước khi giết người hắn đều phải uống một chút rượu vang. Trong số các loại rượu vang, hắn thích nhất loại rượu vang Lafei của Pháp. Rượu Lafei thơm lừng, vị cay nồng, rất nhiều người thích uống rượu xưng Lafei là hoàng hậu trong vương quốc rượu vang, Phương Hạo Vân cũng không nɠɵạı lệ.
"Không đi!" Địa bàn của ta do ta làm chủ, dù sao đây cũng là quán bar "Mặt trời đỏ", tên bồi bàn lấy hết can đảm, lắc đầu từ chối.
"Anh đi lấy rượu lại đây." Nguyệt Như nheo mắt lại nhìn vào tên bồi bàn, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ, ánh mắt như có luồng điện mê hoặc điều khiển người khác.
Nụ cười đó làm điên đảo người ta, tên bồi bàn ngu ngơ nhìn không chớp mắt vào Nguyệt Như, đầu óc quay cuồng, hai mắt lờ đờ, vội nói: "Vâng, tôi đi liền đây!"
Rất nhanh, tên bồi bàn ôm một chai rượu Lafei sản xuất từ những năm tám mươi thế kỉ hai mươi mang tới, hơn nữa còn tỏ ra ân cần khui ra giùm hai người.
Phương Hạo Vân và Nguyệt Như cũng không thèm khách sáo, đưa ly rượu lên kề môi thưởng thức.
Khi chai rượu vơi đi một nửa, Phương Hạo Vân đột nhiên cầm cả chai lên, uống như uống nước lã, nốc cạn sạch nửa chai Lafei còn lại.
Nguyệt Như ngồi kế bên hiểu rõ, đêm nay hắn nhất định sẽ ra tay giết người đây.
"Hai vị, đại ca của chúng tôi có lời mời!" Khi Phương Hạo Vân đặt cái chai rượu rỗng xuống bàn, tên bảo vệ vừa nãy chưa bị đánh gãy tay lại xuất hiện, vẻ mặt hầm hầm bước tới lên tiếng.
"Trời ơi, chai Lafei vào năm tám bảy, trị giá hai trăm ngàn, tôi phá sản mất thôi…" Tên bồi bàn đến lúc này mới thoát khỏi cơn mê hoặc, khi hắn nhìn thấy chai rượu rỗng trên bàn, lập tức quỳ xuống dưới đất đấm ngực giậm chân, kêu gào lên tiếc của.
Phương Hạo Vân đi lướt qua hắn, cúi xuống lạnh lùng buông một câu: "Cô gái như thế này không phải mày muốn nhìn là được đâu."
Nguyệt Như khẽ động lòng, tự nhủ thầm, thì ra anh ấy vẫn còn để ý đến mình.
……
Được tên bảo vệ dẫn đường, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như đi đến một căn phòng sang trọng nằm tận cùng trên lầu hai của quán bar. Hai người vừa bước vào trong, tên bảo vệ liền khóa chặt cửa.
Căn phòng khá rộng, được bài trí sang trọng, chỉ là ánh đèn hơi mờ, đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một lũ lưu manh dữ dằn vạm vỡ đứng đầy ra đó, phía chính diện trên chiếc ghế sofa làm bằng da thật, một gã đàn ông trung niên đang cởi trần ngồi trên đó, khắp cơ thể hắn đều xâm hình lớn bé toàn là rắn đuôi chuông, lúc này trên miệng hắn đang ngậm một điếu xì gà Cuba, lạnh lùng lườm vào hai người Phương Hạo Vân và Nguyệt Như.
Hiển nhiên đây chính là đại ca Rắn đuôi chuông mà Hạo Vân và Nguyệt Như muốn tìm trong nhiệm vụ lần này.
Rắn đuôi chuông nheo mắt, bắn ra một tia nhìn sắc như dao cạo, hất hàm về phía Phương Hạo Vân và Nguyệt Như nói: "Hai vị, nghe nói hai vị tìm đến đây gây sự. Không biết Rắn đuôi chuông này có gì không phải đắc tội với hai vị? Mọi người đều kiếm miếng cơm trên giang hồ, chi bằng nói ra cho rõ ràng, để tôi biết đường đối phó."
Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí dừng lại trên người Rắn đuôi chuông, khinh khỉnh nói: "Mày chính là Rắn đuôi chuông à?"
Rắn đuôi chuông chợt cảm thấy lạnh toát sống lưng, hắn co giật một cái, bắt đầu ngấm ngầm đề phòng, hai người này tìm đến không mang ý tốt đây.
"To gan, tên của đại ca tao ai cho chúng mày tùy tiện gọi hả?" Một tên đàn em sau lưng Rắn đuôi chuông giận dữ gầm lên, làm ra tư thế sắp vồ lên dạy dỗ Phương Hạo Vân.
Rắn đuôi chuông vội đưa tay cản lại, làm bộ trách móc: "Khách quý đến nhà, không được vô lễ."
Nói xong câu này, Rắn đuôi chuông một lần nữa đưa mắt nhìn Phương Hạo Vân, bình thản nói: "Hai vị nhìn có vẻ lạ lắm, không biết có thể xưng họ tên ra không?"
"Không cần vội, đợi khi mày chết rồi tao sẽ nói với mày." Phương Hạo Vân cao ngạo khiêu khích.
Câu này nói ra, mười mấy tên đàn em của Rắn đuôi chuông lập tức tối sầm mặt, cùng lúc đưa tay nắm lấy súng ngắn giấu trên người, chỉ cần đại ca Rắn đuôi chuông ra lệnh, cặp nam nữ không biết trời cao đất dày này sẽ lập tức biến thành tấm bia cho họ tập bắn.
Phương Hạo Vân và Nguyệt Như tất nhiên nhìn thấu ý định của chúng, nhưng ánh mắt không hề lộ vẻ gì đấy sợ hãi.
"Hai vị, cho dù tôi đáng chết, hai vị cũng nên nói rõ lí do cho tôi biết trước chứ?"
Rắn đuôi chuông lúc này cũng nhận ra bầu không khí căng thẳng, cặp nam nữ này bị mười mấy tên đàn em của hắn bao vây mà không hề sợ hãi, ngược lại còn bình thản như không có gì xảy ra. Tình huống như thế hắn mới gặp phải lần đầu. Vừa rồi hắn có xem băng ghi hình Phương Hạo Vân ra tay với tên đàn em bảo vệ của hắn, biết chắc hai người này thân thủ bất phàm, nên hắn không khỏi cảm thấy e dè, có chút sợ sệt.
Phương Hạo Vân bước lên một bước, đứng thẳng người lên, nói giọng đều đều: "Rắn đuôi chuông, mày không nên bắt người của tao."
"Người của anh? Là ai vậy?" Rắn đuôi chuông làm bộ ngơ ngác hỏi.
"Ông chủ tập đoàn Hàn Thị Hàn Sơn!" Nguyệt Như chưa hề lên tiếng lúc này cũng bước lên mấy bước, mấp máy đôi môi anh đào, giọng nói tuy rất ngọt ngào, nhưng từng tiếng từng tiếng đập vào tai Rắn đuôi chuông, mỗi âm sắc đều như sét đâm sấm giật vào màng nhĩ hắn.
"Có phải hai vị có gì nhầm lẫn không? Hàn Sơn gì đó không liên quan đến chúng tôi." Rắn đuôi chuông một mặt đối đáp với Nguyệt Như, mặt khác nháy mắt ra hiệu, lệnh cho bọn đàn em của hắn động thủ.
Ý đồ của Rắn đuôi chuông sao có thể che giấu được Phương Hạo Vân và Nguyệt Như. Phương Hạo Vân cười mỉa: "Rắn đuôi chuông à, mày muốn giết bọn tao? Tao thấy mày nên từ bỏ ý định đó đi thôi, ngoan ngoãn giao Hàn Sơn ra đây, tao cho mày một cơ hội để tự sát."
"Thằng ranh ngông cuồng, không biết tốt xấu." Rắn đuôi chuông biết trong căn phòng này ít nhất có mười lăm cây súng đang chĩa vào hai người này, chỉ cần chúng có hành động khác lạ, lập tức bỏ mạng ngay tại đây.
"Xem ra mày không chịu hợp tác rồi, vậy chúng tao chỉ còn cách tự ra tay làm lấy."
Nguyệt Như khẽ gật đầu với Phương Hạo Vân, hai người đồng thời nhảy lên hành động.
Cùng lúc đó, đám đàn em của Rắn đuôi chuông cũng rút súng ra bắn loạn xạ, trong căn phòng bỗng chốc đì đùng tiếng đạn, xen vào đó còn có tiếng ti vi, máy tính, bàn kiếng bị đạn bắn vỡ rơi leng keng xuống đất.
"Tất cả ngừng bắn!"
Trong lúc hỗn loạn, chỉ nghe tiếng gào lên của Rắn đuôi chuông, ra lệnh cho đám đàn em của hắn ngưng bắn.
Đám đàn em vội dừng tay không bắn tiếp nữa, nhìn kĩ lại mới phát hiện ra, đại ca của chúng không biết tự bao giờ đã bị cặp nam nữ kia bắt giữ, trên tay cô gái lóe lên một cây đao sáng choang kề vào cổ Rắn đuôi chuông, hình như còn cứa một đường tóe máu ngay cổ hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Ai nấy đều nghệch mặt cả ra, cặp nam nữ này mới rồi còn trong phạm vi bao vây của chúng, cứ tưởng lúc này chúng đã bị bắn đến lủng vài chục lỗ trên người rồi chứ, nhưng ai cũng không ngờ chúng không những không hề hấn gì, ngược lại còn khống chế được đại ca giỏi võ nghệ của chúng.
"Đi dẫn Hàn Sơn ra đây!" Phương Hạo Vân gằn giọng ra lệnh.
"Đám vô dụng các ngươi, không nghe vị đại ca này nói gì hả…" Rắn đuôi chuông sợ hãi gào lên với đám đàn em của hắn.
Mấy tên đàn em lanh lẹ đã vồ lấy điện thoại quay số gọi đi, một lát sau Hàn Sơn đang hấp hối sắp chết được đưa đến.
Phương Hạo Vân bước qua đó đỡ lấy Hàn Sơn, nháy mắt ra hiệu với Nguyệt Như, Nguyệt Như hiểu ý, vung đao lên chém xuống, cái đầu của Rắn đuôi chuông lăn lông lốc dưới đất, máu tươi bắn ra như vòi nước trên cổ hắn, dòng máu nóng tung tóe cả vào đám đàn em.
"Ả đàn bà ác độc, nhát dao quá lợi hại!" Dù sao đám đàn em này cũng là dân giang hồ quen cảnh chém giết máu me, nhưng nhát chém của Nguyệt Như khiến chúng cảm thấy rùng mình khiếp sợ.
"Trả thù cho đại ca!"
Đám đàn em trấn tỉnh lại, chúng gào thét đưa súng lên đuổi bắn Nguyệt Như và Hạo Vân, bọn đàn em của Rắn đuôi chuông mới ùa vào cửa cũng rút súng ra nhảy vào tham chiến.
Phương Hạo Vân tay phải nắm chặt Hàn Sơn, kéo theo ông ta không ngừng di chuyển luồn lách trong đám đông, tay trái lúc này cũng lóe lên một cây đao sáng choang, chỉ nghe vài tiếng rú thảm thiết vang lên, mấy tên đàn em đã đổ gục dưới mũi đao của hắn.
Nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện ra, Phương Hạo Vân giết một người chỉ bằng một nhát chém, cây đao ngắn của hắn chém xuống là liếʍ nhẹ một vệt máu tươi, đợi khi hắn giết đến người thứ năm, cây đao bóng loáng giờ đã nhuộm đầy máu đỏ.
Phía bên kia Nguyệt Như cũng không hề thua kém, đừng nghĩ cô là phụ nữ, cô ra tay còn có phần ác độc hơn cả Phương Hạo Vân, đao pháp của cô khá nhanh, người khác còn chưa kịp nhìn rõ cô đưa đao lên, chỉ trong tích tắc những tên đàn em áp sát cô đã gục xuống toi mạng, không kịp kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu gào thảm thiết càng lúc càng nhỏ lại, số đàn em của Rắn đuôi chuông còn sống sót trong phòng chẳng còn bao nhiêu tên.
Đôi mắt của Phương Hạo Vân lúc này đã đỏ ngầu, khắp phòng hôi tanh mùi máu, hắn nở một nụ cười lạnh lùng, đưa đao chém xuống, lại một tên đàn em xấu số bị chém bay mất đầu.
Trong tích tắc, cây đao trên tay hắn đã đỏ càng thêm đỏ hơn.
"Hừ, chúng mày làm nhiều điều ác, hôm nay chúng mày tiêu đời rồi, tất cả đều phải chết!" Phương Hạo Vân giao Hàn Sơn cho Nguyệt Như, hắn đứng chặn ngay cửa, tay lăm lăm cây đao rỉ máu, nhìn trừng trừng vào bốn tên đàn em cuối cùng còn sống sót trong phòng.
Chưa nói dứt câu, Phương Hạo Vân lại lao tới ra tay, máu bắn tung tóe, chỉ trong chớp mắt bốn tên đàn em cuối cùng không một ai thoát khỏi số phận, tất cả đều ngã trên vũng máu, không một ai may mắn sống sót.
Căn phòng vốn sang trọng nay trở nên tan hoang, máu tươi của mấy chục người loang chảy trên tấm thảm màu đỏ phủ dưới nền nhà, sắc đỏ của tấm thảm càng thêm chói mắt.
"Hai người là ai?" Hàn Sơn khó khăn lắm mới mở miệng nói được, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tượng đầy máu me xác chết. Hàn Sơn trước giờ chưa từng giẫm chết một con kiến bỗng thấy buồn nôn, lập tức muốn ói mửa ra sàn, may mà ông ta đã bị bỏ đói hết hai ngày, có ói cũng không còn gì để ói.
"Ông đừng lo, chúng tôi nhận sự ủy thác của con gái ông Hàn Tuyết Nhi tới đây cứu ông, kể từ bây giờ ông đã được an toàn!" Nguyệt Như ném cho Hàn Sơn một nụ cười trấn an.
Cả quá trình nghe có vẻ phức tạp, nhưng thật ra chỉ diễn ra trong khoảng thời gian vài phút, hai người dẫn theo Hàn Sơn rời khỏi quán bar, khi bước xuống dưới lầu, các nam nữ dân chơi trong vũ trường vẫn điên cuồng nhún nhảy theo điệu nhạc, hình như không ai phát hiện ra vừa mới đây thôi, trên lầu hai đã xảy ra chém giết, nhưng phải công nhận một điều là quán bar của Rắn đuôi chuông trang bị hệ thống cách âm rất tốt.
Sự thật đúng là như vậy, khi xưa Rắn đuôi chuông xây dựng quán bar này, có ý lắp đặt các tấm ván cách âm tốt nhất trên thị trường tại căn phòng lầu hai.
Hồi trước hắn có thú vui cưỡng bức các cô thiếu nữ trong căn phòng cuối cùng trên lầu hai đó, nghe tiếng kêu cứu tuyệt vọng của các cô gái, tận hưởng cảm giác phấn khích bệnh hoạn.
Nhưng hắn không ngờ rằng vào hôm nay, thiết bị cách âm tốt của hắn lại yểm trợ cho kẻ thù đến giết hắn.
Trên đường về, Nguyệt Như gọi điện báo cáo với tổ chức, cũng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản báo với tổ chức là nhiệm vụ đã được hoàn thành, nhắn tổ chức đưa tin tốt này cho khách hàng Hàn Tuyết Nhi.
……
Sau khi ba người họ rời khỏi quán bar được mười mấy phút, sở cảnh sát phụ trách khu vực quán bar nhận được một cuộc gọi đến của một vị khách, cuộc gọi báo án có án mạng xảy ra tại quán bar "Mặt trời đỏ".
Mấy phút sau, cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự và cả cảnh sát giao thông khu vực tức tốc kéo đến quán bar "Mặt trời đỏ" phong tỏa hiện trường, bắt giữ tất cả nam nữ đang điên dại nhảy nhót bên trong.
Khi bước vào căn phòng xảy ra án mạng trên lầu hai, đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự thuộc sở cảnh sát thành phố Hoa Hải Trương Bưu và đám thuộc hạ kinh hãi há hốc miệng, căn phòng sang trọng rộng lớn nay đã biến thành lò mổ, khắp nơi vương vãi đầu người và máu tanh tung tóe.
Sau khi pháp y Bạch Vân Kiệt giám định xong, phát hiện đám người này đều bị một nhát lấy mạng.
Trương Bưu có hơi nghi ngờ kết luận của pháp y, đích thân đeo găng tay vào xem xét hết một lượt, phát hiện đám lưu manh này đều bị người ta dùng dao chém chết. Hắn không khỏi sinh lòng nghi hoặc, hung thủ rốt cuộc là ai? Dám ra tay tàn nhẫn như vậy, hơn nữa thủ pháp giết người lại quá chuyên nghiệp.
Nên nhớ nếu chưa qua tập luyện, người bình thường chém một nhát dao tuyệt đối không thể nào chặt đứt đầu người, điều quan trọng hơn là theo tình hình hiện trường cho biết, đám lưu manh này ai cũng có súng, hơn nữa trong phòng vẫn còn lưu giữ nhiều vết đạn và vỏ đạn vương vãi, theo lí thì người cầm súng không thể thua kẻ cầm dao mới đúng chứ. Nhưng sự thật bày ra trước mắt không thể không tin, là kẻ cầm dao giết chết hết cả bọn người cầm súng.
Trương Bưu được điều qua từ đội đặc nhiệm, thân thủ của hắn cũng không tệ, nói thật nếu giao cho hắn một cây đao, hắn tuyệt đối có khả năng chặt bay đầu người.
Nhưng vấn đề là nếu đối phương có ba người trở lên cầm súng, hắn sẽ không có bất kì khả năng sống sót nào. Người có nhanh đến đâu, chẳng lẽ lại nhanh hơn cả tốc độ của viên đạn?
"Đội trưởng, phải làm sao đây? Bên ngoài có rất nhiều phóng viên kéo đến."
Trong lúc Trương Bưu đang đăm chiêu suy nghĩ, cảnh sát điều tra ŧıểυ Lý nhăn mặt nhăn mày chạy đến xin chỉ thị.
"Đi nói với các anh em lực lượng vũ trang, đừng cho bất cứ một phóng viên nào lọt vào đây."
Trương Bưu từ đội đặc nhiệm điều qua đây làm cảnh sát hình sự đã được ba năm, đây là lần đầu tiên gặp cảnh tượng giết người tàn nhẫn thế này. Trực giác nói cho hắn biết, vụ án mạng nghiêm trọng này không hề đơn giản, hung thủ cũng không phải là người đơn giản, hoặc có thể đó không phải là con người cũng không biết được, dù sao Trương Bưu cũng cảm thấy con người không thể dựa vào cây dao trên tay mà chống chọi với súng ống hiện đại.
"Đội trưởng Trương, phải làm thế nào đây? Tôi nên viết thế nào trong bản báo cáo khám nghiệm?" Pháp y Bạch Vân Kiệt xét theo góc độ khoa học để nhận định, cho rằng vụ án giết người nghiêm trọng này không phải do con người thực hiện, nhưng nếu viết báo cáo như thế tất nhiên sẽ không được cấp trên chấp nhận.
"ŧıểυ Bạch, tiếp tục khám nghiệm, tôi cần gọi điện trao đổi với cục trưởng." Những chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá phạm vi quyền lực được phép xử lí của Trương Bưu, hắn cảm thấy cần thiết phải báo cáo tình hình vụ án này lên cấp trên của hắn ở sở cảnh sát thành phố Hoa Hải.
Mấy phút sau, Trương Bưu cúp máy xuống, quay về phía pháp y Bạch Vân Kiệt và mấy nhân viên điều tra dưới quyền đưa ra chỉ thị…
……
Ngày hôm sau, tờ báo "Hoa Hải buổi sáng" đưa lên trang nhất tin hai nhóm xã hội đen bắn giết nhau gây ra vụ án đẫm máu nghiêm trọng tại quán bar "Mặt trời đỏ".
Dân chúng thành phố Hoa Hải đọc xong tin này không ai là không vui mừng, hai phe xã hội đen bắn giết nhau, đáng đời lắm.
Khác xa với thái độ hoan hỉ của người dân, sở cảnh sát đang liên tiếp mở nhiều cuộc họp bàn luận về vụ án, xác định phạm vi hung thủ.
Căn cứ theo kết quả hỏi cung tại hiện trường, hung thủ là một nam một nữ, ngoài số thành viên băng đảng Răng đuôi chuông bỏ mạng tại hiện trường ra, vẫn còn một người sống sót được đưa đi.
Phía cảnh sát bước đầu xác định mục tiêu điều tra chính là người còn sống sót kia, nhưng sự việc nói ra thì dễ, bắt tay vào làm mới thấy rắc rối. Hiện trường không hề để lại bất cứ dấu vết nào giúp ích cho việc điều tra, dù cho là muốn tìm cặp hung thủ một nam một nữ, hay là người sống sót được mang đi kia, tất cả đều như mò kim dưới đáy biển.
"Đội trưởng Trương, em thấy cục trưởng cũng thật là, tìm hung thủ cái gì? Dù sao tên Rắn đuôi chuông cũng không phải là người tốt, nếu không phải chúng ta không nắm được chứng cứ, hắn đã sớm bị chúng ta bắt đi xử bắn rồi. Bây giờ hắn bị giết chết, không phải là tốt hơn à. Theo em thấy, hai người kia đâu phải là hung thủ giết người, rõ ràng đó là anh hùng vô danh trừ hại cho dân lành." ŧıểυ Lý xem ra không mấy đồng tình với cách làm của cục trưởng.
Trương Bưu đưa tay cốc một cái mạnh vào đầu ŧıểυ Lý: "Làm ơn đi, cậu là cảnh sát đấy, là một người chấp hành pháp luật, sao lại có cách suy nghĩ lệch lạc thế hả? Rắn đuôi chuông tuy đúng là đáng chết, nhưng cũng nên căn cứ theo pháp luật tuyên hắn tội tử hình, người khác không có quyền thực thi tư hình giết hắn."
Tuy nói là vậy, nhưng trong lòng Trương Bưu đôi khi cũng cảm thấy rất mâu thuẫn. Hệ thống pháp luật của nhà nước chưa hoàn thiện, còn phải trải qua một quá trình dài điều chỉnh. Trong lúc này, vì pháp luật có nhiều khe hở, biết chắc là người kia phạm tội, nhưng vì không có chứng cứ xác thực nên không thể bắt giữ, chỉ còn cách mặc kệ cho hắn tiếp tục làm hại xã hội.
Trương Bưu đột nhiên nhớ tới người anh em tốt cùng nhập ngũ, cùng được chọn vào đội đặc nhiệm chung với hắn. Ba năm trước, anh ta vì bất mãn với tư tưởng chủ nghĩa quan liêu của một vị sĩ quan, chửi rủa tên đó vài câu, kết quả là bị đơn vị cách chức. Sau khi sực việc xảy ra, Trương Bưu từng tìm gặp cấp trên cãi lí cho người anh em tốt này, kết quả là ngay cả hắn cũng bị phê bình kiểm điểm. Hồi sau hắn mới biết tên sĩ quan quan liêu kia có gốc gác, trên kia có cấp cao chống lưng. Trong lúc tức giận, Trương Bưu đổi nghề xin điều sang làm đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố Hoa Hải, còn người anh em tốt kia của hắn, từ khi bị đơn vị cách chức thì biến đâu mất dạng.
Kể từ đó hắn không ngừng dò la tìm kiếm, thậm chí cầu xin sở cảnh sát dùng nghiệp vụ để điều tra, nhưng ba năm đã trôi qua, những người cùng tên họ với người anh em tốt kia đều đã gặp hết, chỉ là không một ai là người hắn muốn tìm.
Ngoài ra Trương Bưu cũng dò hỏi các đồng đội và bạn học cũ của người anh em kia, cũng không ai có tin gì về anh ta. Hắn không thể nào hiểu nổi, người anh em tốt kia là một cô nhi, nɠɵạı trừ đồng đội và bạn học ra, trên đời này đã không còn người thân nào nữa, không đi nương nhờ người thân bạn bè, anh ấy còn có thể đi đâu được chứ?
"Đội trưởng Trương, đang suy tư gì vậy? Có phải muốn tìm một chị Trương phải không?" ŧıểυ Lý thấy đội trưởng đăm chiêu nghĩ ngợi, ra vẻ quan tâm dò hỏi.
"Tên ŧıểυ tử này nói bậy gì đó? Lên xe, đi với tôi." Trương Bưu lườm ŧıểυ Lý một cái.
"Đi đâu vậy đội trưởng?"
"Đi bệnh viện, tôi mới nhận được tin, nói là ông chủ Hàn Sơn của tập đoàn Hàn thị bị bắt cóc nửa đêm hôm qua đã về nhà, bây giờ đang điều trị tại bệnh viện trung tâm thành phố." Trương Bưu bình thản dặn dò vài câu.
……
Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, sự kiện giết người đẫm máu tại quán bar "Mặt trời đỏ" đã dần dần chìm vào quên lãng, cuộc sống trở lại khung cảnh sóng yên gió lặng thường ngày của nó.
Rắn đuôi chuông vốn là người đáng chết, sau khi điều tra mấy ngày không thấy tiến triển, sở cảnh sát cũng bỏ qua một bên. Cái tên Rắn đuôi chuông giờ đây chỉ còn là đề tài ngẫu nhiên nhắc tới vài câu sau chén cơm bát nước của bọn lưu manh cỏn con.
Trương Bưu cũng không hỏi ra manh mối nào có giá trị từ Hàn Sơn, theo như lời ông ta kể, bản thân ông ta cũng không biết bị ai bắt cóc, sau đó lại không biết tại sao được thả ra. Nói chung là hỏi câu nào cũng nhận được câu trả lời là không biết, không nghe, không thấy.
Trương Bưu không chịu buông xuôi, hắn cảm thấy sự việc này không đơn giản như vậy, nhưng cố tra hỏi, người nhà họ Hàn bắt đầu bực bội, lúc trước người ta bị bắt nhờ cảnh sát các anh tìm giúp, các anh không tìm được một chút manh mối nào, nay người ta an toàn trở về, các anh lại hỏi như hỏi cung tội phạm, thế là có ý gì?
Cuối cùng dưới sự kháng nghị của nhà họ Hàn, Trương Bưu buộc phải từ bỏ việc điều tra.
……
Vẫn là trong căn phòng hạng sang dành cho tổng thống ở hội sở quốc tế Tân Nguyệt, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như lại đối mặt ngồi cùng nhau một lần nữa.
"Nguyệt Như, mọi việc em làm đến đâu rồi?"
Sau khi thực hiện xong nhiệm vụ cuối cùng cho tổ chức, tâm trạng của Phương Hạo Vân nhẹ nhõm đi nhiều, kể từ bây giờ hắn đã hoàn toàn có được tự do.
"Có thật là anh nôn nóng muốn rời khỏi đến thế sao? Chẳng lẽ ở đây không có thứ gì đáng cho anh lưu luyến?" Nguyệt Như cảm thấy thất vọng, sầu não lên tiếng hỏi.
Phương Hạo Vân mỉm cười hối lỗi: "Nguyệt Như, anh xin lỗi, anh đã nói rồi, lần này anh nhất định phải ra đi, tổ chức không còn thích hợp với anh, anh cũng không không phù hợp với tổ chức, hy vọng em có thể mau chóng giúp anh sắp xếp một thân phận mới."
"Em đã dặn dò cấp dưới đi lo rồi, chắc mấy ngày tới sẽ có kết quả, anh nhẫn nại đợi thêm mấy ngày vậy. Anh đừng quên hôm đó anh đã thua em, anh còn nợ em một việc đấy nhé." Nguyệt Như nói giọng đều đều.
Phương Hạo Vân gật đầu: "Em nói ra ngay bây giờ đi, trừ việc tiếp tục ở lại, việc gì anh cũng cố gắng làm cho em."
"Việc này không cần vội, em còn chưa nghĩ ra mà, đợi khi nào em nghĩ ra, em sẽ đến tìm anh." Thần sắc Nguyệt Như có vẻ tội nghiệp, tuy khóe môi cô đang nở một nụ cười, nhưng đó là nụ cười miễn cưỡng.
"Nguyệt Như, hay là em nói luôn bây giờ đi, sau này… sau này chúng ta e khó có cơ hội gặp lại." Phương Hạo Vân cắn chặt răng, lòng đầy quyết tâm nói ra yêu cầu này.
Nguyệt Như nghe xong muốn bật khóc, nhưng lần này cô tỏ ra rất kiên cường, nước mắt không hề chảy xuống.
"Em mặc kệ, chúng ta đã giao trước rồi, em lúc nào cũng có thể đưa ra một yêu cầu với anh, bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra." Nguyệt Như mím môi, nói chắc nịch.
Phương Hạo Vân cười buồn, tự rót cho mình một tách trà, uống một hơi cạn sạch, thở dài ngao ngán, khẽ lắc đầu than thở: "Em làm vậy để làm gì chứ? Thật ra anh chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời em mà thôi."