Phương Hạo Vân ngẩn ra một lúc, tiếng gõ cửa nhè nhẹ lại vang lên: "Hạo Vân, em ngủ chưa ? Là chị… chị ngủ không được, muốn nói chuyện với em một chút… em mở cửa đi."
Quả nhiên là giọng nói của Phương Tuyết Di.
Hạo Vân ngồi dậy mở cửa phòng ra, nhẹ giọng hỏi: "Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì ngày mai nói không được sao ?"
"Không được…!"
Phương Tuyết Di đẩy ngay Phương Hạo Vân ra, bước vào phòng, ngồi ngay xuống mép giường, bĩu môi nói: "Người ta mất ngủ… ngủ không được, nên mới đến tìm em tâm sự. Em đừng có mà không vui… đừng quên nhé, hôm nay em nợ chị một món nợ lớn đấy…"
Phương Hạo Vân cười hi hi: "Đa tạ tỷ tỷ đã trượng nghĩa cứu giúp, ŧıểυ sinh xin được thi lễ !" Nói xong, Phương Hạo Vân quả thật đã cúi chào một cái, khiến Phương Tuyết Di thích thú cười ha ha.
Ngừng một lúc, Phương Tuyết Di cười nói: "Hạo Vân, qua đây ngồi, chị em chúng ta nói chuyện một chút ?"
"Không cần, em ngồi đây cũng được rồi…!" Phương Tuyết Di đang mặc áo ngủ, nội y bên trong lúc ẩn lúc hiện, sức mê hoặc và sát thương cực lớn, Phương Hạo Vân cảm thấy tốt hơn là nên tránh xa một tí.
Phương Tuyết Di bất giác cười ha ha: "Hạo Vân, em ngồi xa thế, chị là cọp cái sao… sợ chị ăn thịt em à ?"
Không sợ chị ăn thịt em, chỉ sợ em ăn thịt chị thôi. Phương Hạo Vân định thần lại, nhìn Phương Tuyết Di, cười nói: "Chị à, muốn nói gì với em, chị cứ nói đi ? Em lắng tai nghe là được rồi."
Phương Tuyết Di lại lần nữa che miệng cười khanh khách: "Hạo Vân, sao hôm nay em cổ hủ thế, nói toàn là cổ văn, hành vi cử chỉ cũng vậy, có phải còn chú trọng đến việc nam nữ thụ thụ bất thân không ?"
Nói xong, Phương Tuyết Di lại cười phá lên vì những câu nói của mình, hơn nữa còn là càng lúc cười càng to hơn, sau đó không kềm chế nổi nữa, cười đến nỗi cong cả lưng luôn.
Phương Tuyết Di mặc áo ngủ, nên khi cô cong lưng, liền bị hớ hênh một chút, còn Phương Hạo Vân ngồi trên ghế, vốn là vị trí ngồi cao hơn, lại thêm khoảng cách giữa hai người cũng không xa, nên lúc đó, từ trong cổ áo của chiếc áo ngủ hắn có thể nhìn thấy rõ mồm một... chiếc áo ngực màu trắng có điểm hoa... ở giữa là một khe ngực khá sâu...
Phương Hạo Vân phát hiện ra ánh mắt của mình cứ vô tình hay cố ý nhìn qua đó, trong bụng cũng bất giác dâng lên một luồng hơi ấm, hắn cảm thấy mình đang thiếu tôn trọng bà chị, nên vội vàng quay đầu một cách có ý thức không muốn nhìn nữa.
"Chị, chị cười đủ chưa ?" Phương Hạo Vân phát hiện ra bà chị mình cứ cười mãi không thôi, cứ không ngừng mê hoặc hắn, nóng ruột hắn đành nói câu nhắc nhở.
Phương Tuyết Di ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, nên đã tự nhịn cười, cô thấy sắc mặt của Hạo Vân có chút quái lạ... hơn nữa, Phương Tuyết Di lại nghiêng đầu qua, ánh mắt vẫn không để ý đến thân thể mình.
"Hạo Vân, em có bệnh hả, trông sắc mặt em khó coi quá ?" Phương Tuyết Di có chút giận.
Không phải khó coi, mà là dễ coi, Phương Hạo Vân đã không còn là trai tân nữa, hớ hênh của đàn bà hắn cũng đã từng thấy nhiều, nhưng những thân hình có thể so sánh được với Phương Tuyết Di thì không nhiều.
Nhưng cho dù có thích coi, thì cũng đâu được coi nhiều chứ.
Coi nhiều rồi sẽ có vấn đề ngay.
"Chị... cái đó, cái đó... hay là chị ngồi thẳng lại đi ?" Phương Hạo Vân chẳng biết làm sao, xem ra nếu mình không nhắc nhở, thì chị ấy sẽ không ngừng mê hoặc mình.
Phương Tuyết Di ngẩn mặt ra một lúc, sau đó liền xem lại cổ áo của mình, bỗng nhiên đỏ mặt, thì ra là chuyện này ? Thì ra Hạo Vân không dám nhìn thẳng vào mình là vì cái này đây.
"Đồ đa͙σ đức giả...!"
Phương Tuyết Di khịt mũi xem thường, trong lòng thầm hứ một tiếng, cô nghĩ, chúng ta là chị em, là người thân, nếu trong lòng em không có ý nghĩ xấu xa, còn sợ gì nhìn thấy những thứ này chứ.
Cho nên, Phương Tuyết Di đoán hắn là một tên ngụy quân tử, là một thằng bé nhát gan.
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Di muốn trêu chọc Hạo Vân, cô đứng dậy, trên môi nở ra một nụ cười, từ từ tiến đến bên cạnh Phương Hạo Vân, nhìn hắn cười tươi như hoa: "Hạo Vân, em nói rõ cho chị xem, em đã nhìn thấy gì rồi ?"
Một mùi thơm nồng xộc vào mũi hắn, Phương Hạo Vân cảm thấy trong lòng mình có chút ngứa ngáy khó chịu, cái tâm trạng phụ ẩn trong người hắn quả nhiên đã bắt đầu muốn động đậy.
Phương Hạo Vân có chút lo lắng, ngộ nhỡ chút nữa lại xuất hiện cái tình huống mà mình không cách nào khống chế được thì sao, vậy thì sẽ phiền phức lắm, không chừng, cái cuộc sống gia đình từ sau khi hắn đổi mặt sống lại khó khăn lắm mới có được này, có thể sẽ bị hủy mất.
Phương Tuyết Di đương nhiên không biết tâm tư của Hạo Vân, cũng không biết thế nào, mà tối nay cô ngủ không được, nên muốn đến ngồi với Hạo Vân một chút. Sự hớ hênh lúc nãy khiến cô bỗng nảy ra ý định muốn trêu đùa Hạo Vân.
Hiển nhiên cô không ý thức được là mình đang đùa với lửa.
"Chị à, bây giờ đã khuya rồi, em muốn nghỉ ngơi..." Thời gian này vì đã được trị liệu, nên cái tâm trạng phụ tích tụ trong cơ thể hắn đã không còn nhiều, dựa vào ý chí và chân khí nội gia hùng hậu, trong thời gian ngắn, vẫn có thể trấn áp được, nhân lúc hắn còn tỉnh táo, hắn vội vàng khuyên bà chị nên mau chóng rời khỏi.
Phương Tuyết Di lại không để tâm gì tới lời yêu cầu của hắn, thân thể cô không những càng lúc càng đưa vào sát hơn, mà còn cười hi hi mà nói với hắn: "Hạo Vân, em thấy chị có đẹp không ?"
"Uhm...!"
Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu, chỉ hy vọng là sau khi cô đã có được đáp án, thì mau chóng rời khỏi chỗ này. Sau khi được Hạo Vân thừa nhận, trong lòng Tuyết Di cảm thấy có chút ngọt ngào, cũng không biết vì sao, đột nhiên cô như bị ma xui quỷ khiến vậy hôn lên trán Hạo Vân một cái.
Phương Hạo Vân thầm kêu cứu trong lòng, nụ hôn đó, đã khiến cái tâm trạng phụ của hắn lại muốn nổi xung lên, hơn nữa khí thế cũng khá mạnh.
Trong giây phút đó, Phương Hạo Vân cảm thấy luồng hơi ấm ở bụng dưới càng lúc càng mãnh liệt hơn, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại nghĩ đến những lúc mình đang ở bên cạnh chị Mỹ Kỳ.
"Không được...!"
Phương Hạo Vân lắc lắc đầu, tự mình nói với mình, Tuyết Di là chị, Tuyết Di là chị...
Như thế, cứ không ngừng ám thị trong lòng, đầu óc hắn lại dần dần tỉnh táo lại lần nữa.
Lúc này tâm trạng Phương Tuyết Di cũng không tốt hơn Phương Hạo Vân mấy, cô vội vàng rời xa hắn, lại ngồi trở lại trên mép giường, cúi đầu xuống, không nói câu nào.
Phương Tuyết Di đã tránh xa hắn ra, nên Hạo Vân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng cái tâm trạng phụ trong Hạo Vân quả thật đã bị rung động, bộc phát chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Chị, chị đi đi, em muốn ngủ..." Phương Hạo Vân lại nói lần nữa, giọng điệu nặng nề hơn, thậm chí còn có ý muốn đuổi người nữa.
hương Tuyết Di sau khi hôn lên trán Phương Hạo Vân, trong lòng có mờ ám, vốn đang định đi, nhưng nghe Hạo Vân nói vậy, cô lại chẳng muốn đi. Thái độ gì chứ ? Cứ như đang đuổi kẻ thù vậy.
Đàn bà đôi lúc cũng hay chấp nhặt vậy đấy, rất thích gây chuyện với người khác. Phương Tuyết Di ở công ty tuyệt đối là một nữ cường nhân thông minh sáng suốt, nhưng trong cuộc sống thường ngày, cô lại đơn thuần đến đáng yêu.
"Đồ vong ân phụ nghĩa, em sao lại nói chuyện với chị vậy hả ? Chị không đi đấy, em đuổi chị à ?" Phương Tuyết Di tức tối nhìn Phương Hạo Vân, mặt đầy khiêu khích.
Thật ra Phương Hạo Vân cũng có chút oan uất, hắn cũng chẳng muốn dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bà chị, nhưng hắn làm vậy chẳng phải cũng vì tốt cho bà chị sao ?
Một khi cái tâm trạng phụ trong cơ thể hắn bộc phát ra, thì ý thức của hắn trong lúc đó sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng. Nói cách khác, sau khi tâm trạng phụ được bộc phát, hắn sẽ mất hết ý thức, đến lúc đó, hắn không thể đảm bảo mình sẽ không làm ra những chuyện điên khùng gì với Phương Tuyết Di.
Trương Mỹ Kỳ chính là một ví dụ rất tốt.
Nói thật, đối với người đẹp như Phương Tuyết Di, vốn hắn cũng đã có chút động lòng, lại thêm sự ảnh hưởng của tâm trạng phụ, cái động lòng đó lại càng ở mức độ cao hơn.
Nếu không phải hắn cứ luôn ám thị trong lòng, không chừng đã không thể kềm chế nổi.
Tóm lại, cái tình thế trước mắt là vô cùng nghiêm trọng.
Lỡ như hắn thật sự làm ra những chuyện điên khùng với Tuyết Di, thì chỉ còn một cách giải quyết duy nhất, đó là nói rõ với cô ấy thân phận thật sự của mình, nhưng nếu làm như vậy, thì lại có thêm một người trên thế gian này biết bí mật của mình.
"Xéo đi, em không muốn nhìn thấy chị..."
Nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của bà chị, không hề có ý định rời khỏi, Phương Hạo Vân chẳng biết làm sao, nên đã bạo miệng, mắng cô phải rời khỏi.
Trước mắt hắn không thể lo được nhiều nữa, phải đuổi Phương Tuyết Di đi trước đã, đó mới là điều quan trọng nhất.
Phương Tuyết Di ngệch mặt ra. Quả thật cô có chút không thể hiểu nổi, Hạo Vân hôm nay sao vậy ? Vừa nãy còn đang tốt lành, sao bây giờ đã thay đổi ngay, hình như nãy giờ mình đâu có đắc tội với nó ?"
"Em nói lại lần nữa, mời đi mau rời khỏi chỗ này, phòng của em không hoan nghênh chị..." Phương Hạo Vân lại lạnh lùng nói thêm lần nữa.
Phương Tuyết Di nghe xong, trong lòng liền đầy lửa giận, đúng là phản lại trời mà, quả nhiên nó dám đối xử với mình như vậy, cô càng nghĩ càng thấy uất ức.
Nhìn bà chị đang căm phẫn, vẻ mặt đầy uất ức, trong lòng Phương Hạo Vân cũng thấy rất khó chịu, nhưng hắn không thể không nhẫn tâm thêm một lần nữa, đợi qua được ngày hôm nay, hắn sẽ tìm cơ hội để chuộc tội với cô.
"Em bảo chị xéo đi...!" Phương Hạo Vân mặt sa sầm lại, nghiêm túc nói một câu.
Đôi mắt Phương Tuyết Di đã rưng rưng, liền bị Hạo Vân làm tức đến phát khóc, cô chẳng nói thêm lời nào, chỉ là khóc mà thôi. Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu tức giận nhìn Phương Hạo Vân, mím môi nói: "Em không phải là người..."
Lúc này Phương Hạo Vân đã nhịn đến nỗi khó có thể nhịn được nữa, ý thức của hắn đang dần dần bị cái tâm trạng phụ kia nuốt chửng, hắn dùng toàn bộ lý trí cuối cùng của mình hét to mọt tiếng: "Xéo, mau xéo đi..."
Phương Tuyết Di thấy Phương Hạo Vân mắng chửi cô như điên vậy, uất ức trong lòng càng trở nên mạnh mẽ hơn, từ sau khi Phương Hạo Vân bị tai nạn xe, đây là lần đầu tiên hắn đối xử với cô như vậy.
Đột nhiên Phương Tuyết Di cảm thấy Phương Hạo Vân sao xa lạ thế.
"Xéo... xéo..." Phương Hạo Vân không ngừng la hét, mong cô mau chóng rời khỏi.
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.comNhưng hắn lại không thể ngờ được, hắn càng mắng người ta, thì người ta lại càng không đi. Quá phẫn nộ, cô đứng dậy, xông vào Phương Hạo Vân.
"Chị liều với em...!"
Phương Tuyết Di tức tối hét lên một tiếng, liền đưa nắm tay đấm vào ngực hắn.
Phương Hạo Vân rất buồn bực, đã mắng lâu vậy, không những không chịu rời khỏi, ngược lại còn xích lại gần hơn nữa, những nắm đấm của Phương Tuyết Di, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là những cú đánh mê hoặc thật sự.
Trong lúc đánh hắn, cơ thể hai người không ngừng ma sát tiếp xúc với nhau, khiến cái tâm trạng phụ trong cơ thể Phương Hạo Vân như cá gặp nước, trở nên thật hơn.
Dần dần, ý thức của Phương Hạo Vân chẳng còn lại được bao nhiêu nữa, tròng mắt hắn cũng trở nên đỏ ngầu. Đột nhiên, hắn đẩy Tuyết Di ngã trên giường, cơ thể hắn đè sát trên người cô, đôi bàn tay to lớn nhấn vào ngực cô mà không ngừng giày vò. Phương Tuyết Di vừa thẹn vừa nôn nóng, không ngừng phản kháng lại.
Nhưng chút sức lực của cô, sao có thể là đối thủ của Phương Hạo Vân được.
Không mất nhiêu thời gian, sức lực của Phương Tuyết Di đã gần như cạn kiệt, mà lúc này, bàn tay của Phương Hạo Vân dường như đã không chỉ ở trên ngực cô nữa.
Hắn cười gian xảo, bàn tay to lớn từ từ đưa vào phần bụng của Tuyết Di.
Phương Tuyết Di căng thẳng, hét to lên, nhưng chưa kịp hô được vài tiếng, miệng cô đã bị miệng Phương Hạo Vân bịt kín. Trong lúc tâm trạng hỗn loạn cô liền khóc thút thít.
Có thể do tác dụng của tiếng khóc, đôi mắt đỏ ngầu của Phương Hạo Vân nhỏ xuống một giọt nước mắt, cùng lúc đó, bàn tay hắn đã ngừng lại ở bụng của Phương Tuyết Di, không tiếp tục xuống sâu hơn nữa.
"Súc sinh..."
Phương Tuyết Di nhân cơ hội đó đẩy Phương Hạo Vân ra, tiện tay đánh cho hắn một bạt tay.
Phương Hạo Vân bị đánh một bạt tay liền tỉnh ngay, rất mau hắn đã ý thức được tình cảnh của mình. Mau chóng nhìn lại bà chị, tuy quần áo không được chỉnh tề, nhưng phần dưới thì lại không thiếu gì cả, hiển nhiên, hắn vẫn chưa làm ra cái chuyện không thể nào cứu vãn được.
"Súc sinh, đồ khốn... chị phải giết em..." Phương Tuyết Di hai tay ôm ngực, tức giận nhìn Hạo Vân, không ngừng mắng mỏ. Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa ý thức được sở dĩ Hạo Vân như vậy, là vì tác động bên ngoài mà dẫn đến.
Phương Hạo Vân im lặng chịu đựng những lời sỉ mắng của Phương Tuyết Di, không nói câu nào. Hắn cần phải giải thích với bà chị, nhưng không phải là lúc này. Tuy nước mắt của Tuyết Di khiến hắn tỉnh lại, nhưng đó chỉ là tạm thời, một khi tâm trạng phụ đã bộc phát, nếu không được phóng thích ra, thì nó sẽ không chịu ngừng nghỉ.
Phương Hạo Vân trong lúc nôn nóng, đột nhiên nhìn thấy con dao gọt trái cây trên bàn, ánh mắt hắn sáng lên, nghĩ ngay ra một cách, hắn quyết định dùng sự đau đớn mạnh mẽ để tự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mình.
Như vậy thì, có thể tạm thời khống chế được sự bộc phát của tâm trạng phụ.
Nghĩ đến đấy, hắn vội vàng bước qua cầm con dao gọt trái cây trên tay. Phương Tuyết Di thấy thế, cho rằng tên khốn này bị mình sỉ nhục, nên đã hóa thẹn thành giận, muốn giết chết mình.
Nghĩ như vậy, đột nhiên cơ thể cô co rút lại, trong ánh mắt đầy nỗi sợ hãi.
"Đừng, đừng giết chị... chị là chị em mà..." Toàn thân Phương Tuyết Di không ngừng run lẩy bẩy, trong giọng nói cũng đầy nỗi sợ hãi.