Chính vào lúc Lăng Vân Giai đang hí hửng bỏ thuốc, hắn không ngờ Tạ Mai Nhi đã chứng kiến hết quá trình đê tiện của hắn ngoài khe cửa, còn nụ cười bỉ ổi của tên đa͙σ đức giả này nữa.
Tạ Mai Nhi vốn định đi vệ sinh, nhưng vừa bước ra khỏi phòng cô sực nhớ mình đã quên mang theo túi xách, trong túi tất nhiên có đựng một số vật dụng của con gái rồi…
Âu cũng là vận mệnh sắp đặt sẵn cho Tạ Mai Nhi nhìn thấy hành động bỉ ổi của Lăng Vân Giai.
Biết được Lăng Vân Giai đang đắc ý nên không nhận ra cô đã phát hiện hành vi của hắn, Tạ Mai Nhi lẳng lặng đi khỏi, vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo xong, cô vẫn thản nhiên quay trở vào phòng.
Cô rất muốn biết tên công tử nhà giàu lịch thiệp nho nhã này rốt cuộc muốn làm gì, hắn là hạng người gì?
"Mai Nhi, đây là trà thơm do anh vừa pha cho em đó, em uống cho giải rượu nhé…" Lăng Vân Giai ân cần đưa ly trà qua cho Tạ Mai Nhi, trong lòng khấp khởi mừng thầm.
Tạ Mai Nhi cười mỉa trong bụng, ai ngu mới uống trà có thuốc của anh. Cô giơ tay đón lấy ly trà, đưa lên mũi hít hà một cái, mở miệng khen: "Trà này thơm quá nhỉ?"
Nhưng Tạ Mai Nhi không uống mà dâng hai tay trả ly trà ngược cho Lăng Vân Giai, mỉm cười nói: "Lăng công tử, anh cũng uống rất nhiều bia rồi, em thấy anh đỏ mặt hết rồi kìa, hay là anh uống vài ngụm trà giải rượu trước đi, em là nhân viên nghiệp vụ khi tiếp khách hàng hay uống rượu nên chút bia vừa rồi em sẽ không say đâu…"
Mẹ kiếp! Lăng Vân Giai ngấm ngầm nguyền rủa, con Tạ Mai Nhi này hoàn toàn không hành động theo kịch bản gì cả, trong tình huống này thường các cô gái sẽ vui lòng tiếp nhận lòng tốt của đàn ông uống ly trà giải rượu kia, nhưng cô gái này bày đặt khách sáo với mình mới chết chứ.
Lăng Vân Giai kể cũng cao tay, để Tạ Mai Nhi khỏi nghi ngờ, hắn chỉ còn cách đón lấy ly trà, nhìn bộ dạng của hắn đủ biết hắn đang khó chịu biết dường nào.
"Uống đi, tại sao anh không uống trà? Hay là ly trà này không uống được?" Tạ Mai Nhi cười gằn cố ép Lăng Vân Giai uống trà cho bằng được.
Lăng Vân Giai đâu dám uống, thuốc kích dục hắn bỏ vào đó hắn biết rõ tác dụng của nó hơn ai hết, lượng thuốc đó đủ làm cho một con trâu bự hưng phấn lên, hắn mà uống vào không biết sẽ ra sao nữa.
"Uống đi…" Tạ Mai Nhi không ngừng hối thúc.
Lăng Vân Giai nhăn mặt suy nghĩ đối sách, đột nhiên hắn nảy ra một ý, liền giả vờ tuột tay để rơi ly trà có thuốc xuống đất, chiếc ly thủy tinh lập tức vỡ tan.
Đến lúc này Lăng Vân Giai mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Mai Nhi thừa cơ cười mỉa, nói: "Lăng công tử, xem ra ly trà này quả nhiên có vấn đề rồi, nếu không sao anh lại không dám uống? Hơn nữa còn cố ý ném vỡ cái ly nữa chứ."
Sắc mặt Lăng Vân Giai liền thay đổi, nhưng hắn vẫn cố chối: "Nhìn em kìa, ly trà này sao lại có vấn đề kia chứ… Mai Nhi, thật ra anh cũng muốn giấu em, cánh tay của anh từng bị thương, tuy bây giờ trị khỏi rồi nhưng chẳng khác nào tàn phế, anh chỉ cầm được vật nặng dưới hai trăm gram thôi."
"Thôi đi, Lăng Vân Giai, anh còn giả đò đa͙σ đức nữa hả? Tôi nhìn thấy hết rồi, cái trò bỉ ổi của anh đem lừa gạt mấy cô bé mới ra trường thì còn được, áp dụng vào tôi không có tác dụng đâu…"
Tạ Mai Nhi vô cùng tức giận, niềm hy vọng vừa nhen nhóm trong trái tim cô đã bị dập tắt nhanh chóng, ước mơ kiếm tấm chồng hoàn hảo của cô đã bị tan vỡ mất rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, "Dục tốc bất đạt", Tạ Mai Nhi hấp tấp tìm đối tượng nên mới gặp phải tên đê tiện Lăng Vân Giai này.
Nếu đã để lộ âm mưu rồi, Lăng Vân Giai không còn gì phải che giấu nữa, hắn cười phá lên khả ố, moi từ trong túi ra một xấp tiền, ném qua cho Tạ Mai Nhi, khinh khỉnh nói: "Cầm lấy đi, hầu hạ anh cho vui, số tiền này cho cô em hết đó."
Tạ Mai Nhi liếc vào xấp tiền, chắc cũng phải hơn 6 vạn, cô thích tiền, điều đó không sai, nhưng Tạ Mai Nhi tuyệt đối không vì mấy chục ngàn bạc mà bán rẻ nhân cách của mình, bán rẻ trinh tiết và sỉ diện, cô cúi xuống lượm xấp tiền lên, ném thẳng vào mặt trả lại cho Lăng Vân Giai, gào to: "Đồ vô liêm sỉ!"
"Tiện nhân, biết tao là ai không mà dám đắc tội hả? Muốn chết này…" Lăng Vân Giai tức điên lên, ngày thường 3 tuyệt chiêu chuốc rượu, bỏ thuốc, vung tiền của hắn đều tuyệt nhiên hữu hiệu, nhưng hôm nay bị con Tạ Mai Nhi này phá hỏng hết tất cả, hắn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục.
Tạ Mai Nhi thấy Lăng Vân Giai để lộ bản mặt gian trá, trong khoảnh khắc ấy cô mới biết hoảng sợ, vội đứng dậy tính bỏ ra về.
Nhưng Lăng Vân Giai đã sớm biết ý định của cô, hắn túm lấy tay trái Tạ Mai Nhi, giở trò vô lại: "Tiện nhân kia, với quyền thế của nhà họ Lăng tao tại thành phố Hoa Hải, cho dù tao thịt mày ngay tại đây thì mày dám làm gì tao nào…"
Tạ Mai Nhi hoảng loạn lên tính giằng khỏi tay hắn, nhưng sức của một cô gái yếu đuối sao có thể chống lại tên điên cuồng như Lăng Vân Giai, cánh tay Tạ Mai Nhi bị bấu chặt, dù cô có giãy giụa đau đớn cũng không thoát ra được.
"Tiện nhân, biết điều thì nghe theo tao đi, sau khi hầu hạ tao vui vẻ thì số tiền kia vẫn thuộc về mày, bằng không hôm nay mày vừa mất tấm thân trong sạch vừa không có xu nào đấy nhé…"
Bộ mặt lang sói của Lăng Vân Giai bộc lộ hoàn toàn, suy cho cùng cũng vì thủ đoạn hắn tự cho là cao siêu nhất bị thất bại, hắn không tức điên người mới lạ.
Tạ Mai Nhi hằn học trừng mắt nhìn vào Lăng Vân Giai, thét lên cảnh báo: "Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
"Hô hô!" Lăng Vân Giai cười to khoái trá, hắn có niềm tin tuyệt đối vào mình, nói: "Mày có tin bây giờ tao làm thịt mày xong, lát nữa tao còn chủ động báo cảnh sát nói mày là gái bán hoa đến dụ dỗ tao không? Đến lúc đó người vào tù là mày chứ không phải tao đâu."
"Vô liêm sỉ!" Tạ Mai Nhi tức giận sôi gan, cũng không biết lòng can đảm từ đâu đến với cô, đột nhiên cô dùng tay phải cầm lấy một chai rượu trên bàn, đập một cú mạnh vào đập Lăng Vân Giai.
"Choang!" một tiếng lanh lảnh vang lên, chai rượu đập trúng vào trán Lăng Vân Giai vỡ toang.
Lăng Vân Giai không ngờ Tạ Mai Nhi trước tình hình này mà còn dám chống trả nên không hề phòng bị, đợi khi hắn nhận ra nguy hiểm thì đã trễ, đầu hắn đã bị chai rượu đập trúng, máu tươi chảy từ trên trán lăn dài xuống bộ mặt tuấn tú.
Lăng Vân Giai lập tức hét lên như sấm: "Giết người rồi, giết người đây này…"
Rất nhanh, tiếng la hét của Lăng Vân Giai kinh động đến các nhân viên bảo vệ canh gác bên ngoài hành lang.
Mấy nhân viên bảo vệ liền xông vào phòng khống chế cả Lăng Vân Giai và Tạ Mai Nhi, Lăng Vân Giai điên tiết lên đòi báo cảnh sát, mấy nhân viên bảo vệ đều biết thân phận công tử nhà giàu của hắn nên không dám ngăn cản.
Tạ Mai Nhi lập tức hoảng loạn lên, thế lực của nhà họ Lăng ở thành phố Hoa Hải cô cũng biết rõ, đợi lát nữa cảnh sát kéo đến đây, hắn mà đổi trắng thay đen tố cáo mình tội cố ý gây thương tích thì mình phải vào tù mất thôi.
Nghĩ đến đây, Tạ Mai Nhi òa khóc nức nở, cô vội quay sang giải thích tình hình lúc đó với các nhân viên bảo vệ.
Mấy nhân viên bảo vệ đương nhiên tin lời Tạ Mai Nhi, hành vi bỉ ổi của Lăng Vân Giai, mấy người làm việc lâu năm ở các tụ điểm ăn chơi đều biết, mấy năm nay số cô gái nhà lành bị hủy vào tay hắn còn ít hay sao?
Nhưng tin là một chuyện, ra tay cứu giúp lại là chuyện khác, mấy nhân viên bảo vệ chỉ là làm một công việc kiếm miếng cơm thôi, họ đâu có khả năng vì một cô gái tội nghiệp mà đắc tội với nhà họ Lăng.
"Xảy ra chuyện gì đó?"
May sao Vương Thế Phi vừa đi ngang qua đó, nghe thấy trong căn phòng Mẫu Đơn có tiếng ồn ào nên bước vào xem thử, thấy Lăng Vân Giai bị đánh bể đầu, tuy máu đã ngưng chảy, nhưng khuôn mặt đẹp trai của hắn lúc này trông vô cùng thảm hại, đứng bên cạnh hắn, một cô gái xinh đẹp ăn mặc quyến rũ đang khóc lóc thảm thương.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Thế Phi không cần hỏi cũng hiểu ra mọi chuyện.
"Ông chủ, Lăng công tử kiên quyết muốn báo cảnh sát, chúng tôi không thể cản lại." Một nhân viên bảo vệ thấy Vương Thế Phi bước vào, vội lên tiếng kể lại ngắn gọn tình hình cho ông chủ nghe.
Vương Thế Phi nhìn kĩ vào Tạ Mai Nhi, sao cô gái này trông quen thuộc thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, nhưng trong một lúc hắn lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Đi, kêu A Tài lại đây…" Vương Thế Phi liền dặn dò một nhân viên bảo vệ.
Sau đó hắn cười giả lả tiếp chuyện với Lăng Vân Giai kéo dài thời gian: "Lăng công tử, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, anh cần gì báo cảnh sát làm to chuyện… Hay là để tôi gọi xe cứu thương cho anh nhé, để nhân viên y tế băng bó cầm máu trước đã…"
"Vương Thế Phi, anh đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi, tôi nói cho mà biết, chuyện hôm nay Kim Bích Huy Hoàng của anh cũng không thoát tội đâu, tôi sẽ đợi cảnh sát đến giải quyết." Lăng Vân Giai hậm hực gây sự luôn với Vương Thế Phi.
"Tùy anh thôi…" Vương Thế Phi cười gằn một tiếng, cái con chó điên này hơi đâu mà cãi lại.
Chính vào lúc này, A Tài hối hả chạy vào phòng: "Thiếu gia, kêu em có việc gì vậy?"
Vương Thế Phi kéo A Tài qua một góc, chỉ tay vào Tạ Mai Nhi, hỏi nhỏ: "Mày có nhớ ra cô ta là ai không? Tao cứ cảm thấy cô gái này quen quen, mày coi thử đi…"
A Tài nghe xong, vội đưa mắt nhìn thẳng vào Tạ Mai Nhi.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy Tạ Mai Nhi A Tài liền giật bắn người, trời ạ, cô gái này là cô gái đi bên cạnh Phương thiếu gia đây mà, có một lần A Tài còn tận mắt chứng kiến cô gái này đi cùng Phương thiếu gia vào siêu thị mua đồ nữa, hình như cô ta tên là… Mai Nhi. Đúng rồi, Tạ Mai Nhi.
"Thiếu gia, em nhận ra cô gái này rồi, cô ta tên là Tạ Mai Nhi, là cô gái bên cạnh Phương thiếu gia…" A Tài vội vàng thông báo với Vương Thế Phi.
"Cô gái của Phương thiếu gia à?" Vương Thế Phi cũng giật bắn lên, hắn vỗ mạnh vào vai A Tài, hỏi lại lần nữa cho chắc: "Mày khẳng định chứ? Mày không nhìn lầm đúng không?"
"Không đâu, tuyệt đối không lầm lẫn, em tận mắt chứng kiến cô ta và Phương thiếu gia cùng vào siêu thị mua đồ mà, quan hệ hai người họ còn thân mật lắm…" A Tài khẳng định chắc nịch.
Nghe đến đây Vương Thế Phi không nói thêm gì nữa, hắn vội lấy điện thoại ra gọi ngay cho Phương Hạo Vân, đem chuyện của Tạ Mai Nhi ở Kim Bích Huy Hoàng nói hết cho Phương Hạo Vân nghe, hy vọng Phương thiếu gia nhanh chóng tới đây giải quyết.
Phương Hạo Vân sau khi nhận được cuộc gọi thông báo của Vương Thế Phi lập tức phóng xe tới Kim Bích Huy Hoàng ngay, vừa nãy Tạ Mai Nhi nói hẹn hò với Lăng Vân Giai là hắn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện rồi, bây giờ quả nhiên hắn đoán không sai.
May mà vấn đề còn chưa đến nước không thể cứu vãn, ít ra Tạ Mai Nhi chưa bị thằng khốn kia xâm hại.
Nửa đường, Phương Hạo Vân lại gọi đến cho Vương Thế Phi, dặn dò kĩ: "Vương thiếu gia, tôi mặc kệ anh dùng cách gì, trước khi tôi đến nơi, anh phải cố gắng bảo vệ an toàn cho chị Mai giùm tôi, cảnh sát hay người nhà họ Lăng cũng không ai được làm hại cô ấy, anh hiểu rồi chứ?"
Vương Thế Phi đương nhiên vâng lời, hắn vỗ ngực hứa hẹn: "Phương thiếu gia, xin anh cứ yên tâm, trừ khi Vương Thế Phi tôi chết đi, bằng không tôi sẽ không để cô gái của anh bị kẻ khác làm hại đâu ạ…"
Cô gái của anh? Sau khi ngắt cuộc gọi, Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ tới cách dùng từ của Vương Thế Phi, rõ ràng là bị hiểu lầm nữa rồi.
Phương thiếu gia có lệnh ai dám không tuân theo, Vương Thế Phi lập tức chỉ thị cho đàn em vây lấy Lăng Vân Giai, đồng thời kêu ŧıểυ Điệp tới dẫn Tạ Mai Nhi rời khỏi trước. Lăng Vân Giai thấy vậy điên tiết lên, hắn gào to như sấm: "Các anh muốn làm gì thế hả? Vương Thế Phi, anh muốn làm gì tôi? Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh không được đưa con tiện nhân kia đi…"
"Bốp!" một tiếng khô khốc vang lên, A Tài lao tới giáng cho Lăng Vân Giai một cái tát tối tăm mặt mũi: "Có tin tao đánh bể mỏ mày ra không hả thằng kia? Cô gái của Phương thiếu gia mà mày dám chửi à…"
A Tài gần đây cảm thấy tát người khác thật là sướиɠ tay, ngày trước mình thường hay bị ông chủ tát, hôm nay được ra tay tát người khác, cảm giác thích thật ấy…
Khi A Tài vung tay định tát thêm cái nữa, Vương Thế Phi lên tiếng ngăn cản: "A Tài, thôi đủ rồi, dạy cho tên chó điên này một bài học nho nhỏ thế thôi, đợi lát nữa Phương thiếu gia đến xử trí nó."
Lăng Vân Giai ôm chầm lấy khuôn mặt sưng vù, kêu réo om sòm như bị cắt tiết tính lao tới đánh trả, nhưng hắn bị mấy tên đàn em lực lưỡng của Vương Thế Phi tóm lấy, chỉ còn cách gào to giận dữ dọa nạt: "Vương Thế Phi, nhà họ Lăng của tao không tha cho mày đâu, tao sẽ quậy cho mày hết đường làm ăn luôn."
Lăng Vân Giai có khi nào bị nhục như hôm nay đâu, vừa bị đập chai vào đầu vừa bị tát vào mặt, chuyện này mà đồn ra ngoài hắn còn mặt mũi nào mà sống được nữa.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comVương Thế Phi dùng ánh mắt thương hại liếc xéo Lăng Vân Giai, khinh khỉnh nói: "Lăng công tử, tôi khuyên anh hãy giữ sức đi, đợi lát nữa Phương thiếu gia tới đây sẽ không thiếu cơ hội cho anh kêu gào đâu."
Vương Thế Phi hiểu rất rõ tính cách của Phương Hạo Vân, đối xử với bạn bè thì hắn ôn hòa như mùa xuân, còn đối với kẻ thù thì hắn tàn khốc như mùa đông lạnh giá. Thằng nhóc Lăng Vân Giai này hôm nay không chết cũng tàn phế, Mặt Sẹo chính là một tấm gương nhớ đời.
Lăng Vân Giai nghệch mặt ra, vội hỏi: "Phương thiếu gia anh vừa nói là ai vậy?"
"Phương thiếu gia mà mày không biết hả? Đúng là đáng đánh…" A Tài nhảy dựng lên, thật muốn tát thêm cho thằng ngu này vài bạt tay cho hả giận.
Lúc này Vương Thế Phi nhìn thẳng vào Lăng Vân Giai, ánh mắt như nhìn vào một xác chết: "Lăng Vân Giai, A Tài nói không sai tí nào, tội mày đúng là đáng đánh, ngay cả Phương thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm mà mày cũng không biết? Lại còn muốn làm nhục cô gái của người ta, mày có mấy cái mạng hả? Tao thấy mày chán sống lắm rồi…"
Câu này nói ra, Lăng Vân Giai lập tức hoảng lên. Phương thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm, đấy chẳng phải là con ác ma kia sao? Đêm lễ tình nhân hôm đó hắn đã bị một vố đau rồi, mấy ngày này trong lòng hắn còn ôm hận nè, vốn định tìm dịp nào đó trả thù rửa hận, thật không ngờ con tiện nhân kia lại là bạn gái của hắn.
Lễ tình nhân đã trôi qua khá lâu nhưng ánh mắt như ác ma của Phương Hạo Vân vẫn ám ảnh hắn, hễ nghĩ tới khung cảnh hôm ấy là Lăng Vân Giai rợn người lạnh toát cả sống lưng.
"Vương Thế Phi, kêu người của anh tránh ra mau, tôi phải đi bệnh viện băng bó vết thương…"
Chuồn khỏi đây trước mới là thượng sách, Lăng Vân Giai cảm thấy việc quan trọng cần làm ngay là trước khi Phương Hạo Vân đến phải tìm cách rời khỏi nơi thị phi này cái đã.