Phương Hạo Vân lắc đầu bó tay, xách hành lí đi ra khỏi phòng. Khi hắn sắp bước ra khỏi cửa, đột nhiên nghe Đường Dần nói ra một câu: "Trương Binh, cậu có biết không? Nghe nói trong đám sinh viên mới chúng ta có một gã đại ngốc, đại mỹ nhân Trần Thanh Thanh học tỷ của hội võ thuật đích thân mời hắn gia nhập hội mà bị hắn từ chối…"
"Thật không? Có chuyện thế này à? Ê, cậu có biết gã đại ngốc đó tên là gì không?" Trương Binh ganh tị hỏi.
Nghe đến đây, Phương Hạo Vân lạnh toát sống lưng, nếu như hắn không đoán nhầm, gã đại ngốc mà mọi người bàn tán chắc là hắn đây, Phương Hạo Vân không muốn tiếp tục lôi thôi ở đây, hắn chạy nhanh rời khỏi kí túc xá.
Dọc đường Phương Hạo Vân cảm thấy ấm ức trong lòng, oan quá đi mất! Hắn không thích gia nhập hội võ thuật chẳng lẽ cũng làm sai? Bây giờ bị tất cả sinh viên mắng là gã đại ngốc mới tức chứ.
"Tức thật, chắc là con Nữ bạo long Trần Thanh Thanh bày trò, muốn làm vậy để ép mình gia nhập đây mà." Phương Hạo Vân suy nghĩ chu đáo, thoáng chốc hắn đã hiểu ra nguyên nhân sâu xa của chuyện này.
"Nữ bạo long chết tiệt, cứ chờ đó, ta không thèm để ý những lời khiêu khích của cô đâu." Phương Hạo Vân ưỡn ngực kiên quyết, đưa mắt nhìn vào những chiếc ô tô qua lại không ngớt giữa lòng đường, lẩm bẩm: "Ta đi đường của ta, mặc cho người khác lái xe chạy nhanh vậy!"
……
Sau khi về đến chung cư Kim Hoa, Phương Hạo Vân xách hành lí leo lên lầu 3, đang định bấm chuông cửa thì phát hiện cửa không khóa, hình như trong nhà còn vọng ra tiếng rên đau đớn của phụ nữ.
Phương Hạo Vân lo lắng trong lòng, chẳng lẽ trong khoảng thời gian một tiếng hắn rời khỏi, Tạ Mai Nhi gặp phải chuyện gì bất trắc rồi.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân vội vất bỏ hành lí ngoài cửa, đạp cửa xông thẳng vào phòng, thấy Tạ Mai Nhi đang nằm trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng, lông mày nhíu chặt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên cô đang rất đau đớn.
"Chị Mai, chị bị gì vậy? Đau bụng à?" Phương Hạo Vân bước tới hỏi thăm, vừa là đồng nghiệp vừa ở chung nhà, hai mối quan hệ thân thiết cộng lại, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.
"Hay là em đưa chị đi bệnh viện, hoặc là bây giờ em gọi 120 kêu xe cấp cứu tới đây…" Phương Hạo Vân lo cuống lên, quan tâm hỏi.
"Đừng… đừng làm vậy…" Tạ Mai Nhi nghe Phương Hạo Vân nói thế liền bối rối ngăn cản, có ai đau bụng kinh mà đi bệnh viện bao giờ đâu.
Ngập ngừng một lát, Tạ Mai Nhi khuôn mặt nhăn nhó, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an, nói: "Hạo Vân, chị chỉ đau bụng thường thôi, không sao đâu mà, em rót giùm chị một cốc nước ấm là được."
Những cơn đau bụng kinh của Tạ Mai Nhi bắt đầu xảy đến từ năm cô 18 tuổi, đã đau suốt mấy năm rồi, mỗi lần đến tháng là lại đau thắt cả ruột, hôm qua cô biết trước hôm nay sẽ như thế nên xin nghỉ phép trước, ở nhà chờ đợi cơn đau ập đến.
"Chị Mai, có cần… cần em đi mua ít thuốc cho chị không?"
Rót cốc nước ấm đưa ra, Phương Hạo Vân thấy Tạ Mai Nhi có vẻ càng lúc càng đau, trên trán của cô ướt sũng mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như xác chết, hắn lo lắng Tạ Mai Nhi bị bệnh cấp tính thì nguy to.
"Không cần đâu Hạo Vân, bệnh này của chị có lâu nay rồi, mỗi tháng cũng sẽ…" Bị cơn đau hành hạ quyết liệt, ngay cả sức lực để nói hết câu Tạ Mai Nhi cũng không còn.
Phương Hạo Vân thế mới hiểu ra, thì ra chị Mai đang bị đau bụng kinh.
Phương Hạo Vân là đàn ông, hắn không biết rõ về chứng đau bụng kinh của phụ nữ, hắn thậm chí không rõ có phải người phụ nữ nào khi tới tháng đều đau đớn vật vã thế này không.
Do dự một lúc, hắn chạy vội ra ban công, gọi điện cho dì Bạch, dì Bạch là phụ nữ, hơn nữa còn tinh thông y thuật cổ truyền, hắn biết chắc dì Bạch có phương pháp nào đó có thể giúp Tạ Mai Nhi giảm nhẹ cơn đau.
Dì Bạch sau khi nghe hiểu sự tình Phương Hạo Vân kể lại xong, cũng không hỏi han thêm, lập tức dạy cho hắn một cách tạm thời xoa dịu cơn đau thống kinh.
Gác điện thoại lên, Phương Hạo Vân quay lại, nói với Tạ Mai Nhi đang nhăn nhó đau đớn, mồ hôi vã ra như tắm: "Chị Mai, em nghĩ em có cách này có thể giúp chị tạm thời ngắt cơn đau đi."
Tạ Mai Nhi nghe nói vậy, cố gắng mở miệng hỏi dồn: "Có cách gì mau nói chị nghe…" Mấy năm qua, Tạ Mai Nhi uống đủ các loại thuốc đông y tây y, nhưng đều không thấy có hiệu quả, cái gì mà Phụ khoa thiên kim phiến, Ô kê bạch phụng hoàn… tất cả đều vô tác dụng. Lúc này nghe Phương Hạo Vân nói có cách, cô lập tức bám víu vào hy vọng mong manh này.
"Chị Mai, em giúp chị xoa bóp dưới bụng thì cơn đau sẽ dịu lại tức khắc, còn nếu muốn trị cho dứt, mấy ngày nữa em giới thiệu một người bạn của em với chị, em nghĩ cô ấy sẽ giúp được chị." Phương Hạo Vân ân cần đề nghị.
Tạ Mai Nhi nghe xong đỏ chót cả khuôn mặt, hai bên má vốn trắng bệch lập tức ửng đỏ lên nhanh chóng, cô đang nghĩ thầm có phải Phương Hạo Vân định thừa cơ giở trò với cô không, nhưng suy nghĩ kĩ thì cậu em này nói có phần đúng, đàn ông thuộc tính dương, nếu lòng bàn tay đủ ấm xoa vào bụng thì cơn đau sẽ dịu bớt.
Phương Hạo Vân thấy Tạ Mai Nhi xấu hổ không lên tiếng, vốn định nói ra mấy câu kiểu như "Lương y như từ mẫu" gì gì đó để trấn an, nhưng sắp nói bật ra thì hắn ý thức được hình như mình đâu phải là bác sĩ.
Suy ngẫm kĩ lại, Phương Hạo Vân nhận ra lời đề nghị của hắn có hơi sỗ sàng, tuy thời đại hiện nay đã thoáng hơn nhiều, không còn quan trọng thái quá việc nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng dù sao hai người không phải là quan hệ nam nữ, tự nhiên đưa ra đề nghị xoa bóp bụng giúp người ta, đương nhiên có hơi đường đột, người ta có nghĩ bậy hoặc hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Phương Hạo Vân bối rối không biết nói gì, một lát sau mới lên tiếng: "Chị Mai, hay là… hay là em đi mua giúp chị một ít thuốc giảm đau vậy? Thật ra em không có ý đồ xấu đâu, chỉ là không muốn chị tiếp tục đau đớn."
Lúc này tâm trạng của Tạ Mai Nhi căng thẳng vô cùng, một mặt cô cảm thấy xấu hổ, mặt khác lại hy vọng cậu em này có thể giúp cô thoát khỏi cơn đau hành hạ, cơn đau càng lúc càng nặng, đã lên tới tận ngực của cô, cô sắp chịu hết nổi rồi.
Nhìn bộ dạng chân thành của Phương Hạo Vân, cuối cùng Tạ Mai Nhi khẽ gật đầu, yếu ớt nói: "Hạo Vân, em qua đây xoa bóp cho chị vậy…"
Thuốc giảm đau tuy có tác dụng nhưng hiệu quả không kéo dài, hơn nữa dùng nhiều dễ gây ra tác dụng phụ, nên vào những lúc đau bụng như thế này, Tạ Mai Nhi thà cố gắng chịu đựng chứ không chịu dùng thuốc giảm đau.
Phương Hạo Vân bước đến gần, đưa tay nắm lấy cổ tay Tạ Mai Nhi bắt mạch cho cô, hỏi han vài câu, sau đó nghiêm túc nói: "Chị Mai, em đã bắt mạch cho chị, vấn đề không nghiêm trọng, cơn đau của chị là do khí huyết suy nhược gây nên, mạch tượng của chị hơi yếu, em giúp chị xoa bóp vài cái sẽ đỡ ngay, còn nếu muốn trị dứt thì phải nhờ bạn em ra tay rồi. Em có cách giúp chị thoát khỏi cơn đau lần này… nhưng…"
Tạ Mai Nhi nghe nói thế, nửa tin nửa ngờ, đưa tay gạt những sợi tóc tơ rối bù trên trán ra sau, hấp tấp yêu cầu: "Hạo Vân, em đừng ngập ngừng nữa, chị đau đến nỗi sắp chết đây nè, em mau nói ra cách của em đi!"
Phương Hạo Vân do dự một hồi mới nhỏ nhẹ nói: "Chị Mai, em am hiểu thuật đả thông kinh mạch, nếu chị tin tưởng em, sau khi em giúp chị tạm thời xoa dịu cơn đau, có thể đả thông luôn mấy huyệt đa͙σ giùm chị, nếu làm như vậy thì lần này chị sẽ không đau bụng nữa, bằng không thì trong 2, 3 ngày tới ngày nào em cũng phải xoa bóp bụng cho chị…"
Tạ Mai Nhi chịu cơn đau hành hạ bao lâu nay, nghe Phương Hạo Vân nói có vẻ chắc chắn, liền cắn chặt răng đồng ý: "Hạo Vân, làm thế nào cũng được, chỉ cần giúp chị thoát khỏi cơn đau là ổn…"
Phương Hạo Vân nhận được sự đồng ý, hắn không ngại ngùng nữa, từ từ đưa tay ấn xuống dưới bụng của Tạ Mai Nhi, từ bàn tay truyền về một cảm giác mềm mại như chạm vào một tấm lụa.
Lúc này Phương Hạo Vân đã dẹp hết tất cả tạp niệm sang bên, hắn tập trung tinh thần ngấm ngầm vận chân khí tu luyện nội lực, truyền chân khí đến lòng bàn tay, hóa thành một luồng hơi ấm, sau đó xoa bóp nhè nhẹ truyền chân khí vào bụng Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi đỏ ửng cả khuôn mặt, ngay cả đôi mắt cũng nhắm nghiền, không dám nhìn vào Phương Hạo Vân, đột nhiên cô cảm thấy một luồng hơi ấm không ngừng tuôn chảy vào phần bụng của cô, cơn đau đang hành hạ lập tức thuyên giảm đi rõ rệt. Cô vội mở mắt ra nhìn Phương Hạo Vân, thấy cậu em đang mỉm cười với mình, Tạ Mai Nhi cảm kích nói: "Hạo Vân, đúng là cơn đau dịu đi rồi, thật là kì diệu, thật là kì diệu…"
Chân khí tu luyện nội lực truyền trực tiếp vào huyệt đa͙σ ngay bụng của phụ nữ có công hiệu trừ hàn độc, đương nhiên nhanh chóng đẩy lùi cơn đau, nhưng đây là cách tạm thời không trị hết gốc rễ căn bệnh, nếu muốn trị dứt, trừ khi phải là cao thủ tinh thông cách tu luyện nội lực và cả y thuật cổ truyền như dì Bạch ra tay mới xong. Vài ngón nghề Phương Hạo Vân vừa làm, hắn chỉ mới được học qua điện thoại thôi, may mà lúc hắn tập võ đã thông thuộc hết kinh mạch toàn thân của cơ thể người nên vừa học đã áp dụng nhuần nhuyễn ngay.
Phương Hạo Vân cười một cách tự tin với Tạ Mai Nhi, ân cần nói: "Chị Mai, sẽ mau thôi, chị không phải chịu cảm giác đau đớn này nữa."
"Á!" Tạ Mai Nhi chợt thét lên.
Chính vào lúc Phương Hạo Vân phân tâm để nói chuyện, bàn tay của hắn đặt sai vị trí, không cẩn thận chạm hơi xuống vào dưới bụng của Tạ Mai Nhi, nói cách khác Phương Hạo Vân vô tình chạm đúng vào chỗ nhạy cảm của phụ nữ.
Nghe tiếng thét, Phương Hạo Vân hoảng loạn lên, vội rụt tay e ấp nói: "Hay là ngưng tại đây vậy…"
Tạ Mai Nhi vừa mới được xoa dịu cơn đau sao chịu dừng lại, cô thấy Phương Hạo Vân đỏ mặt, cắn chặt môi gật đầu lia lịa, hấp tấp lên tiếng: "Đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi…"
Lần này rút kinh nghiệm, Phương Hạo Vân cẩn thận hơn nhiều, bàn tay cố gắng không chạm vào chỗ nhạy cảm của phụ nữ nữa, tập trung tinh thần tiếp tục vận chân khí giúp Tạ Mai Nhi xoa dịu cơn đau.
Khoảng hơn 5 phút sau, cơn đau của Tạ Mai Nhi tan biến hoàn toàn, sắc mặt từ từ hồng hào trở lại, Phương Hạo Vân thấy vậy, vội rụt tay lại nhanh chóng.
Trong lòng Tạ Mai Nhi vô cùng cảm kích, thật là kì diệu! Cô không còn nghi ngờ Phương Hạo Vân nữa, vội yêu cầu: "Hạo Vân, chẳng phải em nói muốn giúp chị đả thông kinh mạch đó ư? Bây giờ bắt đầu luôn đi?"
Tháng nào cũng bị trận đau bụng kinh hành hạ đến chết đi sống lại, Tạ Mai Nhi không dễ bắt gặp được tia sáng cuối đường hầm này, tất nhiên cô nắm chặt lấy không chịu buông, sợ Phương Hạo Vân đổi ý không đả thông kinh mạch cho cô nữa.
"Chị Mai, cái này… cái này… giúp chị đả thông kinh mạch không có vấn đề gì, chỉ là có hơi…" Phương Hạo Vân e ấp nói. Mấy huyệt đa͙σ cần đả thông đều nằm ngay vị trí thầm kín nhất của phụ nữ, hắn là một gã trai mới lớn, tất nhiên cảm thấy khó xử. Hơn nữa, một cô gái chưa chồng phơi bày chỗ kín ra cho một gã trai quen biết chưa lâu nhìn vào, trong lòng hắn e ngại là vậy.
"Chị Mai, em nói thẳng ra cho chị biết vậy, các huyệt đa͙σ đó đều nằm ngay bên dưới của chị, hình như không tiện lắm." Phương Hạo Vân quyết định không che giấu sự thật.
Tạ Mai Nhi nghe xong ngớ người ra, xấu hổ tận đáy lòng, ý của Phương Hạo Vân khá đơn giản lại rõ ràng, nếu muốn tiếp tục chữa trị, phần nhạy cảm trên cơ thể cô buộc phải lộ ra hoàn toàn trước mặt hắn. Tạ Mai Nhi là một cô gái chưa chồng, việc này quả thật có hơi khó xử, nhưng cô lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này để thoát khỏi bị cơn đau bụng hành hạ.
"Hạo Vân, không sao đâu, Lương y như từ mẫu, chị coi em là bác sĩ, em cũng xem chị là bệnh nhân là được rồi." Đến lúc này Tạ Mai Nhi không lo nhiều được nữa, thôi mặc kệ, dù sao hiện nay số bác sĩ nam tại bệnh viện phụ khoa cũng không hề ít, thậm chí ngay cả bác sĩ làm phẫu thuật thẩm mỹ vùng kín cho phụ nữ đều toàn là bác sĩ nam.
Nghĩ đến điểm này, mối lo ngại của Tạ Mai Nhi liền tiêu tan, vấn đề quan trọng nhất là cô muốn thoát khỏi việc cứ tới tháng là bị cơn đau hành hạ bao năm nay, lúc này giữ ý tứ đã không còn quan trọng nữa.
"Hạo Vân, không cần do dự nữa, chúng ta bắt đầu đi!" Tạ Mai Nhi cắn chặt răng, đỏ mặt nói.
Phương Hạo Vân thấy Tạ Mai Nhi đồng ý, nhỏ tiếng dặn dò: "Chị Mai, nếu chị đã đồng ý rồi thì chúng ta bắt đầu thôi, chị nằm trên ghế sofa trước, nhớ kĩ, bất luận lát nữa em làm gì, chị cũng không được chống cự, nếu chị cảm thấy xấu hổ thì có thể nhắm mắt lại…" Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa đưa tay vén váy của Tạ Mai Nhi lên.
Khuôn mặt của Tạ Mai Nhi lập tức đỏ ửng lên, vội xoay đầu sang một bên, đồng thời nhắm nghiền đôi mắt.
Sau khi vén váy lên, thứ đập vào mắt Phương Hạo Vân là chiếc qυầи ɭóŧ màu đen hình tam giác của phụ nữ, trái tim hắn bỗng chốc đập thình thịch gấp gáp, máu nóng sôi sùng sục.
Cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, đưa tay kéo chiếc qυầи ɭóŧ màu đen tuột xuống, chăm chú nhìn vào vị trí huyệt Hội Âm, từ từ đưa bàn tay run rẩy lại gần…
Tạ Mai Nhi tuy nhắm nghiền mắt, nhưng cô cảm nhận được phần cơ thể bên dưới của mình đang trần truồng lộ ra dưới ánh mắt của một người đàn ông, từ hai bên má đã đỏ ửng đến tận dáy tai.
Cô cắn chặt môi, hàng lông mi run rẩy, lồng ngực phập phồng thở gấp, toàn thân của cô chốc chốc lại khẽ run lên.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comTạ Mai Nhi ngày thường xem có vẻ phóng khoáng hiện đại nhưng thực chất bên trong vẫn rất bảo thủ truyền thống. Khi còn học đại học tuy cũng có bạn trai cặp cho vui nhưng nhiều nhất là phát triển đến mức độ nắm tay, ngay cả nụ hôn đầu đời còn chưa trao cho ai, thế mà hôm nay lại phơi bày hết chỗ kín đáo nhất của người phụ nữ ra cho một gã trai mới lớn xem, tuy nói là vì việc chữa trị, nhưng Phương Hạo Vân vốn không phải là bác sĩ.
Lúc này Phương Hạo Vân cũng thấy khó xử, huyệt Hội Âm khá gần với chỗ nhạy cảm nhất của phụ nữ, tuy hắn không cố ý nhìn vào nhưng phần kín của Tạ Mai Nhi cứ lồ lộ đập vào mắt, may mà cô chỉ bị đau bụng, chỗ ấy không ra máu, nếu không thì càng khó xử nữa…
Phương Hạo Vân đặt lòng bàn tay lên huyệt đa͙σ, hít một hơi dài, tập trung tinh thần, từ tốn nói: "Chị Mai, em bắt đầu đả thông huyệt Hội Âm bị hàn khí phong tỏa của chị."
Tạ Mai Nhi ừ hử một tiếng, cô không dám mở mắt ra, dù sao phần dưới cơ thể của mình đang lộ ra trước mặt người ta, cô cảm thấy xấu hổ tột cùng.
Phương Hạo Vân ngấm ngầm vận chân khí nội công vào lòng bàn tay, đẩy luồng chân khí vào huyệt Hội Âm của Tạ Mai Nhi, bắt đầu tiến hành đả thông kinh mạch cho cô.