"Hạo Vân, chúng tôi cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, nhưng tôi biết công phu của cậu, với công phu của cậu sẽ không có chuyện gì đâu. Đối phương chỉ cho chúng tôi thời gian ba ngày, tôi hy vọng cậu có thể nhận lời giúp đỡ." Trương Bưu không cam tâm tiếp tục thuyết phục.
"Xin lỗi, bảo vệ công dân là trách nhiệm của sở cảnh sát các anh, tôi không có nghĩa vụ đi làm hộ vệ cho người nào đó." Phương Hạo Vân một mực cự tuyệt.
" Được rồi, cậu đã không đồng ý giúp đỡ, chúng tôi cũng không muốn ép cậu."
Trương Bưu thở dài một tiếng rồi nói : " Hạo Vân, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, cậu mang trong mình năng lực hơn hẳn người thường, thực ra cậu nên vì xã hội mà làm điều gì đó...."
Phương Hạo Vân hơi thấy buồn bực trong lòng, tại sao đã ba năm qua đi, Trương Bưu vẫn cổ hủ như vậy. Cống hiến cho xã hội? Làm thế nào à, đi liều mạng với sát thủ, đi bảo vệ một người mà ai biết người đó đáng được bảo vệ hay không. Có khoảng thời gian đó, chi bằng đi ra ngã tư dắt các cụ già qua đường.
" Uhm, tôi biết rồi."
Vẻ mặt Phương Hạo Vân chân thật : " Đợi tôi tốt nghiệp, nhất định nắm chắc cương vị này, làm việc chăm chỉ........phấn đấu vì đất nước vì nhân dân."
Đại Phi nghe thấy, thiếu chút nữa thì không cười nổi, âm thầm suy nghĩ : "Người anh em Hạo Vân này, rất thú vị, nói chuyện cũng có chút khôi hài. Nhưng ngược lại lại rất khôn khéo vì người khác. Mặc người kích bác, tâng bốc cũng được, dù sao sống chết cũng không nhận lời."
Lần đầu tiên Đại Phi gặp Phương Hạo Vân, để nghiên cứu cách nói của Trương Bưu, ánh mắt của anh dường như đều đọng lại trong ánh mắt của Phương Hạo Vân. Khoan hãy nói, trong con ngươi hắn còn có chút gì đó như đã từng quen biết.
Chỉ là, Phương Hạo Vân trước mặt về tướng mạo so với anh Hạo Vân mà anh cần tìm dường như không có chút giống nhau nào cả, căn bản là anh không có cách nào so sánh với Hạo Vân ca ca.
" Mỗi người một chí hướng, dù là như vậy, vậy chúng tôi cũng không làm phiền nữa. Nhưng nội dung cuộc nói chuyện hôm nay, hy vọng cậu có thể tuyệt đối giữ bí mật." Trương Bưu lên tiếng dặn dò.
" Anh yên tâm, tuy không phải là đảng viên, nhưng giác ngộ chính trị của tôi cũng rất cao, những việc không nên nói, một câu tôi cũng không nói ra......." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
" Đúng rồi. Hạo Vân, năm sau đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu sẽ đến Hoa Hải mở chuyến lưu diễn ca nhạc, đến lúc đó nhất định tôi chính thức giới thiệu quen biết cậu đấy." Trước lúc đi, Trương Bưu đột nhiên nhớ ra điều gì.
" Không cần đâu, tôi không có ước muốn đó, cũng không quen biết ai là Đinh Tuyết Nhu." Phương Hạo Vân trả lời lạnh lùng.
" Đến lúc đó rồi xem, hoặc có lẽ Đinh Tuyết Nhu nhớ cậu?" Lời của Trương Bưu có chút sâu sắc.
" Nhưng tôi lại không phải Phương Hạo Vân mà người đó cần tìm."
Trương Bưu cười cười, rồi nói : " Chỉ cần là Phương Hạo Vân cô ấy đều sẽ gặp."
" Được rồi, cậu làm việc của cậu đi, chúng tôi đi trước, hôm khác chúng tôi còn đến gặp cậu....." Vừa nói, Trương Bưu cùng Đại Phi quay người bước đi.
Sau khi bước ra khỏi quảng trường của tập đoàn Thịnh Hâm, Trương Bưu trầm giọng nói : " Thế nào? Có cảm giác hay phát hiện mới nào không?"
" Anh Bưu, nếu đúng như anh nói, ánh mắt của tên Hạo Vân này có chút kì lạ, giống như đã trải qua rất nhiều thăng trầm của cuộc sống, hơn nữa, em ngửi thấy mùi máu và sát khí trên người hắn. Tuy hắn cố gắng che dấu nhưng em vẫn cảm giác được. Nhưng có điều, em có thể chắc chắn hắn không phải Hạo Vân của chúng ta....... Em không nhìn thấy một cảm giác thân thuộc trên khuôn mặt của hắn, em nghĩ xã hội bây giờ không nên có những kĩ thuật chỉnh hình rất thật như vậy? Hơn nữa, thân phận của hắn, em và anh sớm đã xác định, không có giả đâu...." Đại Phi nói tỉ mỉ cảm giác của mình.
" Uhm...!"
Trương Bưu cơ bản đồng ý với ý kiến của Đại phi.
Nói đi cũng phải nói lại. Dù Hạo Vân này không phải Hạo Vân kia, nhưng Trương Bưu cũng hy vọng có thể kết giao với hắn. Đó là cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng, anh rất coi trọng công phu đó của Hạo Vân.
Dừng lại một chút, Đại Phi tiếp tục hỏi : " Anh Bưu, Phương Hạo Vân không nhận lời giúp đỡ, anh định làm thế nào? Dù thế nào em cũng không định để cấp dưới của mình bị chôn xác cùng Hoa Thiên Minh."
" Trước khi kết luận chính thức chưa có, tạm thời tôi chưa đưa ra bất cứ quyết định nào cả."
Trương Bưu nghĩ một lát, nói : " Đợi sau khi điều tra kĩ quan hệ giữa Hoa Thiên Minh và vụ cháy Thiên Nguyệt rồi tính tiếp."
" Anh Bưu, em phải nhắc nhở anh một câu, đừng để cấp dưới của anh bị uổng mạng." Đại Phi trịnh trọng nói.
" Tôi biết." Trương Bưu gật gật đầu.
Dưới áp lực của truyền thông, đông đảo quần chúng và giới mạng, mấy tên chuyên viên thương vụ cấp cao của công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản bị cơ quan điều tra khởi tố.
May mắn là bọn người Matsuda cũng không có đặc quyền của miễn trừ nɠɵạı giao, tòa án nhân dân trung cấp thành phố Hoa Hải có quyền lợi tuyệt đối tiến hành thẩm phán với bọn chúng.
Kết quả thẩm phán cuối cùng còn cần một thời gian, nhưng có chút khẳng định rằng, bọn chúng sẽ bỏ ra một cái giá khổng lồ vì tội của chúng.
Vài hãng truyền thông và một số nhà mạng tranh nhau đưa tin về sự việc này.
Sau khi chính thức chuyển bọn Nhật này cho cơ quan công tố, ŧıểυ Lý cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Những ngày này, các lãnh đa͙σ cấp cao nói ra nói vào chuyện này không ít, khiến anh bị áp lực rất nhiều.
Có lúc anh nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì? Bọn Nhật Matsuda phi pháp cầm súng uy hiếp nhân viên công vụ, đây là sự thật thiết thực nhất. Theo lí mà nói, những nhà lãnh đa͙σ này nên hiểu rõ, nhưng bọn họ tại sao lại muốn xin xỏ biện hộ cho Matsuda? Là tư tưởng nô lệ vẫn còn trong xương cốt bọn chúng đang tác quái sao? Hay là vì chúng nắm giữ quyền lợi?
Tóm lại, đối với những lãnh đa͙σ cấp cao này, ŧıểυ Lý khinh bỉ lại càng khinh bỉ hơn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comTưởng Đại Phát được biết mình đã bị tòa phán quyết mình đã ly hôn, đột nhiên trong lòng phẫn nộ, lúc đó liền chạy đến tòa án làm náo loạn, chỉ trích tòa án không công bằng. Nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát tòa án đuổi ra.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh, hắn đưa ra kiến nghị khác lên tòa án, hy vọng có thể xét xử lại. Nhưng tòa án nhân dân không chấp nhận yêu cầu của hắn ta. Đồng thời đưa ra quyết định, một lần thẩm tra có hiệu lực, phán quyết cả đời. Trò đùa gì chứ? Vụ án này là phó thị trưởng Dương đã ra mặt mở lời, ai cũng biết mọi người lập tức phục lại chức vụ, rất nhanh sẽ trở thành một cánh tay của chính quyền thành phố Hoa Hải, ai còn dám vì chuyện của Tưởng Đại Phát mà gây khó dễ cho thị trưởng. Hơn nữa, tòa án nhân dân trung thẩm hai sau khi nhìn qua hồ sơ phát hiện, phán quyết của tòa án trung thẩm một là hợp lý và công bằng. Kết hôn mười năm, nhưng chưa từng có cuộc sống vợ chồng, dưới tiền đề này, li hôn cưỡng chế là không sai.