"Hôm nay đi làm trễ, cậu phải viết một bản kiểm điểm, ngoài ra còn bị trừ lương của ngày hôm nay." Văn Kỳ hậm hực nói, trong lòng tức tối vô cùng, thằng ranh này chẳng khác nào đống rác vô dụng, có đi làm hay không đều không quan trọng, nhưng vấn đề lớn ở đây là nó đi làm trễ sẽ ảnh hưởng tới điểm thi đua chuyên cần của cả tổ.
"Còn vấn đề gì dặn dò không chị?" Phương Hạo Vân không có vẻ gì là để tâm đến quyết định xử phạt.
Văn Kỳ điên tiết: "Nếu cậu cảm thấy không thể tiếp tục thì cứ nói với tôi, lúc nào cậu cũng có thể nghỉ việc ngay…"
Tuy nể mặt tổng giám đốc không hỏi gì đến chuyện của hắn, nhưng hôm nay hắn đi làm trễ đủ để tiền thưởng chuyên cần của cả tổ tháng này tiêu tan, nghĩ đến là Văn Kỳ tức không chịu được.
"Không còn gì à, em hiểu rồi, sau này em sẽ chú ý giờ giấc hơn."
Tuy thái độ của Văn Kỳ gay gắt nhưng Phương Hạo Vân vẫn giữ thái độ bình thản, trước tiên đúng là hắn đã đi trễ, đó là lỗi lầm không thể chối cãi, tiếp đó Văn Kỳ nghiêm khắc chấp hành kỉ luật của công ty, chứng tỏ cô ta làm tròn trách nhiệm của một nhân viên cấp quản lí, điều này khiến Phương Hạo Vân vui nhiều hơn giận.
Phương Hạo Vân không phải là người không biết lí lẽ, đứng từ góc độ của Văn Kỳ, thân là cấp trên, muốn đạt được thành tích tốt, quản lí thuộc hạ đương nhiên phải nghiêm khắc, hơn nữa công ty này của gia đình hắn, có nhân viên làm việc nghiêm túc đương nhiên hắn không thể phàn nàn rồi.
"Thái độ biết hối cải thế là tốt."
Văn Kỳ cũng không ngờ Phương Hạo Vân lại ngoan ngoãn khuất phục như thế, cứ tưởng nó sẽ nổi giận lên cãi nhau với cô một trận, nếu như vậy cô sẽ có lí do để đuổi việc hắn, cho hắn biến khỏi nữ nhi quốc của cô, nhưng hiện giờ thái độ của hắn thành khẩn, cô không làm gì được, thật ra dạng phụ nữ như Văn Kỳ giống như chiếc bình thủy, ngoài lạnh trong nóng, bản chất của cô là lương thiện.
"Phải rồi, cậu suốt ngày ngồi đó cũng không có việc gì làm, như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay cậu làm thử vài hợp đồng nghiệp vụ đi." Tâm trạng của Văn Kỳ hình như bình tĩnh lại, quyết định cho Phương Hạo Vân một cơ hội.
"Làm hợp đồng nghiệp vụ à?"
Phương Hạo Vân ngớ người ra, có hơi khó chịu nói: "Cái này… cho em hỏi làm hợp đồng nghiệp vụ có khó không? Em thấy, hay là… em không làm thì tốt hơn."
Câu này nói ra, không chỉ có Văn Kỳ, ngay cả Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ, cùng tất cả nhân viên của tổ hai tổ thị trường đều ngẩng đầu lên trố mắt nhìn hắn.
Mọi người nhìn vào Phương Hạo Vân như nhìn người ngoài hành tinh, có kẻ muốn coi tuồng hay, có người không hiểu, có người lo lắng… Nói chung là ai nấy có cách nghĩ khác nhau.
Điều kì lạ là chưa từng có một nhân viên phòng thị trường nào dám có cách nghĩ như vậy. Văn Kỳ cố nén cơn giận từ trong lòng xuống, không thì cô đã gào to lên mắng cho thằng ranh không biết điều này một trận te tua rồi, giữ giọng nói bình tĩnh, cô hỏi: "Thế cậu muốn làm công việc gì ở đây?"
Phương Hạo Vân bị ép buộc mới đến công ty, tuy thấy sắc mặt của Văn Kỳ hơi khác lạ nhưng hắn vẫn chưa hiểu ra mình có gì không phải trong chuyện này, thậm chí hắn còn to tiếng chỉ vào ghế ngồi của mình nói: "Em muốn lên TruyệnYY đọc ŧıểυ thuyết, chơi game chờ hết giờ đi về."
Bó tay.
Nghe câu trả lời của Phương Hạo Vân, Văn Kỳ không còn gì để nói, không biết tổng giám đốc nghĩ gì, kiếm đâu ra thằng ranh này về công ty, nó như làm vua chứ không phải đi làm việc.
"Thế tại sao cậu lại đến tập đoàn Thịnh Hâm?" Văn Kỳ giận quá không còn gì để nói, giờ đến lượt lòng hiếu kì nổi lên, cô từ tốn hỏi.
"Thật ra em cũng không muốn đến đây, là ba mẹ ép buộc em đến." Phương Hạo Vân thật lòng trả lời.
Văn Kỳ thở dài ngao ngán, thôi vậy, thằng ranh này chắc là cậu ấm của gia đình quyền thế nào gửi gắm vào đây, có nói gì với nó cũng vô ích, thôi thì mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, chỉ cần sau này nó không ảnh hưởng đến thành tích của cả tổ là được, còn không thì cho nó biết tay.
"Thôi không còn gì nữa, cậu quay về chỗ chơi đi." Dù sao cũng chỉ là một chỗ ngồi, một cái máy vi tính, lúc trước cũng bỏ trống ở đó, mặc kệ cho nó chơi vậy.
Tạ Mai Nhi thấy Văn Kỳ lắc đầu bó tay với Phương Hạo Vân, le lưỡi khoái trá, nên nhớ Văn Kỳ trong tập đoàn Thịnh Hâm là người đàn bà thép có tiếng tăm, nɠɵạı trừ tổng giám đốc Trác Nhã ra không ai dám sánh với cô ta trong số tất cả nữ nhân viên trong công ty, thế mà hôm nay ngay cả cô ta cũng hết cách với Phương Hạo Vân, nên Tạ Mai Nhi càng thêm khẳng định, tên ŧıểυ tử Phương Hạo Vân này tám phần là nha nội đúng như cô đã dự đoán trước đây.
"Rõ ràng là nha nội, lại còn dám gạt mình nói là đến đây làm việc kiếm tiền đóng học phí, xem ra mình phải trừng trị hắn một phen ra trò, coi sau này còn dám nói dối không?" Tạ Mai Nhi chu mỏ nhẩm tính kế hoạch trừng trị Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân thấy Văn Kỳ thất vọng rời khỏi, hắn cười chua chát, thật ra hắn cũng đâu muốn chọc giận Văn Kỳ, chỉ là hắn không muốn đi làm hợp đồng nghiệp vụ gì gì đó. Hắn chỉ muốn dây dưa ở đây thêm mấy ngày, sau đó đến trường đại học ghi danh, giữa trường đại học và xã hội muôn màu muôn vẻ này, Phương Hạo Vân tất nhiên chọn trường đại học rồi.
Tuy trước đây hắn chưa từng vào qua giảng đường đại học, nhưng Phương Hạo Vân vẫn háo hức muốn biết học đại học là như thế nào?
……
"Mai Nhi, em nhìn rõ rồi chứ? Tên ŧıểυ tử ấy đúng là một tên hư hỏng, chọc cho chị Văn Kỳ tức điên, em không được bắt chước nó, em vừa tốt nghiệp đại học, nhất định phải cố gắng làm việc, giá nhà đất hiện giờ tăng cao kinh khủng, em không cố gắng thì đến bao giờ mới mua nổi nhà đây." Trương Mỹ Kỳ đương nhiên cũng tỏ thái độ thất vọng với Phương Hạo Vân, cô vội vàng khuyên bảo Tạ Mai Nhi.
Tạ Mai Nhi cười hi hí, hình như cô đang bỏ ngoài tai những lời khuyên chân thành của chị đồng nghiệp, hí hửng đáp lời: "Hô hô, cái đó thì em không lo, sau này kiếm một thằng chồng giàu có là được rồi. À phải, em thấy tên ŧıểυ tử Phương Hạo Vân chính là một thiếu gia có tiền, đợi khi nào em điều tra rõ thân thế của nó, em sẽ đi cưa nó…"
Trương Mỹ Kỳ nghe xong lắc đầu ngao ngán, con gái thời này là thế đó, hoàn toàn không chú trọng đến chất lượng hôn nhân của mình, hôn nhân là chuyện lớn cả một đời, đâu thể hấp tấp quyết định chỉ dựa vào tiền bạc và địa vị chứ?
Cô vốn định dạy bảo Tạ Mai Nhi một chập, nhưng chợt nghĩ đến cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình, cô đâu có tư cách để dạy đời người khác. Trương Mỹ Kỳ thở dài một tiếng, từ tốn nói: "Mai Nhi, có nhiều chuyện sau này em sẽ hiểu ra, chị là người đã từng trải qua… À thôi, không nói nhảm nữa, chúng ta làm việc trước đã."
"Chị Mỹ Kỳ, cám ơn chị, chị yên tâm, em tinh khôn lắm, vừa nãy em nói đùa với chị đấy, thật ra chị không biết đó thôi, em là một cô gái đặt hôn nhân lên vị trí số một, em rất coi trọng hôn nhân, sau này nhất định em sẽ tìm một người đàn ông tốt yêu em thật lòng và em cũng yêu anh ấy, bằng không em chấp nhận không lấy chồng luôn."
"Vậy mới đúng chứ." Trương Mỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
……
Buổi tối về đến nhà, Phương Tuyết Di hình như đã biết chuyện hôm nay em trai bị trách phạt, cô giễu cợt hắn: "Hạo Vân, sao hả? Cảm giác bị người khác trách phạt khó chịu lắm phải không nào? Hô hô, dấn thân vào nữ nhi quốc là phải trả giá thế đấy. À phải rồi, bao nhiêu ngày trôi qua, em có cưa được cô nào chưa? …Nghe nói cô sinh viên mới tốt nghiệp vào làm và cô đã ly dị chồng đó đều là hàng tốt ấy nha…"
Phương Hạo Vân không trả lời, đây có phải là chị gái của hắn không nhỉ? Sao mà nói ra những lời buồn nôn thế này, cô sinh viên mới tốt nghiệp thì còn được, chứ cô ly dị chồng thì… Ọe!
Oan ức quá, vào làm ở tổ hai phòng thị trường là do mẹ kế Trác Nhã sắp xếp, đâu liên quan gì tới mình đâu. Phương Hạo Vân cảm thấy bực bội, hình như tất cả mọi người đều hiểu lầm hắn.
"Không nhận ra đó nha, hồi trước chị còn xem thường em, cứ tưởng em đúng là con mọt sách ấy." Lí do tại sao Phương Hạo Vân bị đưa vào nữ nhi quốc, thật ra Phương Tuyết Di biết rõ, nhưng cứ nghĩ đến em trai và con Tạ Mai Nhi có biệt danh là Thiên sứ tinh nghịch kia ngày nào cũng giáp mặt, trong lòng Tuyết Di cảm thấy thú vị nên thừa cơ hội này bỡn cợt nó cho bỏ ghét.
"Tuyết Di, con nói chuyện với em trai thế đó hả?" Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang uất ức, cứu tinh từ trên trời rơi xuống, Trác Nhã đang đi tới.
"Mẹ à, con đang quan tâm đến em trai đó mà."
Phương Tuyết Di le lưỡi tinh nghịch với Trác Nhã, làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Con chỉ là sợ nó còn trẻ người non dạ, nhỡ bị con hồ ly tinh nào đó bắt mất hồn, lúc đó bại hoại danh tiếng của gia đình chúng ta."
Không biết tại sao, Phương Tuyết Di lại có cái nhìn ác cảm với Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ, nhất là con Trương Mỹ Kỳ ấy, nghe nói cứ là đàn ông là cô ta dính vào, còn lang chạ hơn cả hồ ly tinh, nếu không phải là Trác Nhã ngăn cản, cô đã sớm thông báo cho phòng nhân sự đuổi việc cô ta rồi.
"Tuyết Di, con nói lung tung gì thế hả?"
Trác Nhã tối sầm mặt có vẻ không vui: "Con đừng nghe người khác nói bậy, Trường Mỹ Kỳ là một phụ nữ tốt, cũng là nhân viên ưu tú của công ty."
"Hạo Vân, con làm ở phòng thị trường cũng đã được mấy ngày, con nói xem cô Trương Mỹ Kỳ đó thế nào? Có giống với lời đồn bên ngoài người ta nói không?" Trác Nhã vì muốn chứng minh cho Phương Tuyết Di thấy nhận định của mình đúng, liền kéo cả Phương Hạo Vân vào làm nhân chứng.
Lời đồn? Phương Hạo Vân ngơ ngác không biết gì, khẽ nhăn mày nói: "Lời đồn gì chứ? Con không biết, ngày nào con cũng tập trung làm… làm việc."
Tất nhiên, khi nói đến hai chữ "làm việc" cuối câu, Phương Hạo Vân hạ thấp giọng nói nhất có thể, trong thời gian làm việc đúng là hắn rất tập trung, nhưng hắn tập trung lên Vipvandan xem ŧıểυ thuyết chứ không phải làm việc, nếu không cũng không chọc cho Văn Kỳ tức điên lên muốn đánh người rồi.
"Hạo Vân, không phải chứ? Ngay cả lời đồn về Trương Mỹ Kỳ em cũng không biết à? Cuộc đời này của em thất bại quá."
Phương Tuyết Di tức tối gào lên: "Hầu như bất cứ ai cũng nói cô ta là dâm phụ, là người đàn bà nhu cầu bất tận, cô ta ly dị với chồng là vì ông chồng không làm cho cô ta thỏa mãn…"
"Đủ rồi!"
Trác Nhã gằn giọng, xen vào ngăn đứa con gái nói tiếp: "Tuyết Di, con đang nói lung tung gì thế hả? Người khác tám chuyện tào lao, con cũng điên theo là sao? Hạo Vân còn nhỏ, con nói những chuyện này cho nó nghe để làm gì?"
"Nó đã lớn rồi đó…" Phương Tuyết Di nhớ tới hôm trước khi thu dọn phòng thấy được chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp của Phương Hạo Vân.
"Hừ, biết sai thế là tốt." Trác Nhã thấy Phương Tuyết Di đỏ mặt không nói tiếp, nghĩ là con gái biết lỗi, vẻ mặt liền dịu xuống, cô đâu biết con gái đỏ mặt chính là vì vô tình nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp của em trai.
Phương Hạo Vân thì đang suy nghĩ, Trương Mỹ Kỳ không giống với loại phụ nữ người ta đồn đoán, tuy cô ta xinh đẹp quyến rũ, nhưng chắc không đến nỗi có nhân phẩm tệ hại thế chứ.
Hồi tưởng cử chỉ của tên háo sắc Phùng trưởng phòng, Phương Hạo Vân cảm thấy có thể Trương Mỹ Kỳ bị đổ oan, chắc là bị cái thằng ăn không được thì phá cho hôi đó tung tin đồn hủy hoại danh tiếng rồi.
Nhưng dù sao những việc này cũng không liên quan đến hắn, Phương Hạo Vân từ tốn nói: "Chị nói đúng, em đã khôn lớn rồi, có nhiều chuyện em có khả năng phán đoán của riêng mình. Còn mẹ, mẹ cũng đừng trách chị con nữa, thật ra chị cũng vì tốt cho con."
Mẹ?
Nghe Phương Hạo Vân gọi mẹ, Phương Tuyết Di ngớ người ra trong thoáng chốc, tuy lần trước có nghe mẹ nhắc tới việc em trai đã đổi cách xưng hô, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô tận tai nghe Phương Hạo Vân gọi mẹ.
Có chút ngạc nhiên, có chút vui mừng. Phương Tuyết Di đang nghĩ, thằng em trai này chẳng lẽ lần trước gặp tai nạn bị xe đụng vào đầu nên đổi tính rồi? Bằng không sao lại đổi cách xưng hô gọi mẹ, cùng sống với nhau đã mười mấy năm, Phương Hạo Vân có thành kiến với hai mẹ con cô đến mức nào, cô rõ hơn ai hết. Hồi trước ngay cả tiếng gọi "dì" cũng là dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ba và thầy giáo mới miễn cưỡng chịu chấp nhận, nay bỗng dưng thái độ của nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, lại gọi cả mẹ ấy chứ.
"Nghệch mặt ra làm gì thế?"
Trác Nhã tưởng con gái bị mình trách mắng nên trong lòng cảm thấy khó chịu, vội nói: "Tuyết Di, không còn việc gì rồi, con đi lo chuyện của mình đi, mẹ muốn nói riêng vài câu với Hạo Vân."
Phương Tuyết Di vẫn ngờ ngợ, liền sau đó "Ờ!" một tiếng. Trước khi bỏ đi, cô nhìn xoáy vào Phương Hạo Vân một lát, làm cho Phương Hạo Vân bức rức khó chịu.
"Chẳng lẽ cô ta phát hiện gì rồi?" Phương Hạo Vân cảm thấy trong khoảng thời gian này hắn nhập vai khá tốt, thậm chí còn quên luôn thân phận sát thủ trước kia. Thôi, sau này phải cẩn thận hơn nữa mới được.
……
"Hạo Vân, sao ngay cả con cũng nghệch mặt ra rồi? Nào, theo mẹ qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con." Trác Nhã đụng nhẹ vào Phương Hạo Vân nói.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.comHai người bước vào phòng khách nhỏ bên trong, mặt đối mặt ngồi xuống ghế sofa.
"Hạo Vân, mấy ngày nữa là con phải nhập học rồi, con có dự định gì không?" Trác Nhã quan tâm hỏi thăm.
Phương Hạo Vân khẽ lắc đầu, vừa định nói ra câu gì đó, hắn không cẩn thận nhìn thấy bà mẹ kế hớ hênh lộ hàng. Vì đang là ban đêm và đang ở nhà nên Trác Nhã mặc bộ đầm ngủ, bộ đầm ngủ này rất dài che cả xuống dưới bắp chân, nhưng đó là lúc đứng lên, bây giờ Trác Nhã ngồi trên ghế sofa, còn gác chân lên ghế, vừa đúng vào góc độ của Phương Hạo Vân, chiếc qυầи ɭóŧ màu tím có thêu hoa văn của bà mẹ kế đập vào mắt hắn.
Có trời cao chứng giám, mình không cố ý nhìm trộm đâu nhé. Đây là lần đầu tiên Phương Hạo Vân rơi vào hoàn cảnh này, nhìn thấy phụ nữ lộ hàng, sắc mặt của hắn hơi e thẹn, đồng thời lại có vẻ gì đó khoan khoái.
"Hạo Vân, con bị gì vậy… con…, thằng này…" Trác Nhã phát hiện ánh mắt của con trai hơi lạ lạ, còn tưởng nó không được khỏe, nhưng khi nhìn kĩ lại cô phát hiện ra lí do khiến Phương Hạo Vân có thần sắc dị thường, thì ra mình đã hớ hênh lộ hàng.
Trác Nhã xấu hổ đến nỗi đỏ ửng cả khuôn mặt, vội đưa chân xuống dùng tay giữ lấy chiếc đầm ngủ, nhưng hành động này càng làm Phương Hạo Vân thấy khó xử, thậm chí muốn mau chóng rời khỏi, chỉ là không giải thích được tại sao, trong lòng hắn lại dấy lên một nỗi mong chờ muốn được nhìn thêm một chút nữa…
"Hạo Vân, con… con…" Trác Nhã muốn trách mắng Phương Hạo Vân một trận, nhưng vừa định nói ra chợt ý thức được quan hệ giữa mình và con trai vừa được cải thiện không lâu, nếu hôm nay phê bình nó, mối quan hệ mẹ con vừa được rã đông e lại tiếp tục đông cứng lại một lần nữa.
Hơn nữa Trác Nhã hiểu lỗi lầm không thuộc về Phương Hạo Vân, lỗi thuộc về mình vô ý mới phải.
Phương Hạo Vân mới mười tám tuổi, đúng như con gái vừa nãy nói, nó đã khôn lớn rồi, hơn nữa vào tuổi này bắt đầu nảy sinh lòng hiếu kì và thích thú với người khác giới, thế mà mình lại quá hớ hênh, đi gác chân lên trước mặt con trai. Trác Nhã là người từng trải, cô hiểu rõ hành vi này của cô khích thích không nhỏ đối với đàn ông.
"Mẹ, con xin lỗi…" Phương Hạo Vân có khuôn mặt mới mười tám tuổi, nhưng hắn đâu phải là một thằng nhóc mới mười tám tuổi, tuy đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh lộ hàng của phụ nữ, nhưng hắn lập tức chế ngự cảm xúc của mình rất nhanh.
"Xin lỗi cái gì chứ, đứa con ngốc này nói lung tung gì thế…" Trác Nhã không ngờ thằng con trai giỏi điều khiển cảm xúc hơn cả mình, chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã trở lại bình thường, cô giả đò luôn cho qua chuyện.
Thở nhẹ một cái lấy lại bình tĩnh, Trác Nhã từ tốn nói: "Hạo Vân, con còn chưa trả lời câu hỏi của mẹ, sắp nhập học rồi, con có dự định gì không?" Để hai người không tiếp tục khó xử, Trác Nhã quyết định nói vào vấn đề chính.
Phương Hạo Vân chớp lấy cơ hội, vội nhảy vào đề tài của bà mẹ kế nói: "Mẹ, con muốn sau khi nhập học, con không đến công ty làm việc nữa, mẹ thấy có được không?"