Phương Hạo Vân không phân bua nữa, mà nghiêm túc gật đầu: "Ba, ba cứ yên tâm, con hứa với ba. Nhưng ba cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, sức khỏe của ba sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Hy vọng là vậy...!" Nói thật, Phương Tử Lân không hề có hoang tưởng gì đối với sức khỏe của mình.
Ngừng một lúc, Phương Tử Lân nhìn con trai đột nhiên cười: "Hạo Vân, hai ba con mình nói chuyện này giờ, nhưng thật ra ba vẫn chưa nói vào vấn đề chính."
"Hả ?" Phương Hạo Vân hơi ngạc nhiên, hỏi lại lần nữa: "Ba, nói vậy là, ba gọi con đến, đều không liên quan đến những chuyện vừa nói sao ? Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì vậy ?"
"Chuyện liên quan đến hôn nhân của con."
Phương Tử Lân ngừng một lúc, từ trong hộc tủ lấy ra một bao thuốc lá, nhìn con trai cười nói: "Con có muốn làm một điếu không ?"
Phương Hạo Vân liền nhận điếu thuốc mà ba đưa qua, đồng thời cầm chiếc bật lửa nằm trên bàn lên châm thuốc cho ba, hỏi: "Ba, nếu được thì, con thấy ba nên bớt hút thuốc lại..."
Phương Tử Lân nhả một làn khói ra, nghe Phương Hạo Vân nói thế, ngài ngại cười: "Biết sao được, ba đã hút thuốc lá cả đời rồi, muốn cai cũng hết cai được rồi. Nhưng thằng nhóc như con cũng khá quá chứ, ba chưa từng thấy con hút thuốc. Không hút thuốc thì tốt cho sức khỏe. Thôi, để bàn chuyện quan trọng trước đã. Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng đã từng nói với ba một lần rồi, họ nói với ba là, họ rất quý con, mong con có thể trở thành rể hiền của nhà họ Trần... ba muốn nghe xem con nghĩ sao ?"
Kẹp điếu thuốc trên tay, Phương Hạo Vân không hề châm thuốc, lúc hắn nghỉ phép trong thời gian đi bộ đội, hắn có hút một thời gian, bây giờ đã bỏ từ lâu rồi. Nhưng như vậy lại phù hợp với thói quen của chủ nhân tấm da mặt này.
"Ba, vừa nãy ba cũng đã nói rồi, ba rất hài lòng với Kỳ mà. Sao vừa chớp mắt đã nói sang chuyện này với con ?"
Phương Hạo Vân tuy trong lòng đã rõ nhưng vẫn giả vờ ngây thơ. Thật ra chủ đề này nhà họ Trần cũng từng nhắc qua với hắn. Ý là cho hắn được một chồng hai vợ. Đối với đàn ông mà nói, một chồng hai vợ là điều rất hấp dẫn. Nhưng vấn đề là Phương Hạo Vân không có tình yêu nam nữ với Trần Thanh Thanh. Hai người tuy có nhiều thời gian qua lại với nhau, cảm giác cũng tốt, ở chung với nhau cũng khá được. Thậm chí có rất nhiều lời nói giống nhau. Nhưng nếu phải bàn đến hôn nhân đại sự thì còn quá sớm. Huống chi bây giờ ngoài người bạn gái chính hiệu Bạch Lăng Kỳ ra, hắn vẫn còn một tình nhân là Trương Mỹ Kỳ. Chuyện này không thể được rồi.
Đa số đàn ông đều mơ được tam thê tứ tiếp. Nhưng đó cũng chỉ là mơ mà thôi, thực tế, trong xã hội hiện đại bây giờ có thể làm được như vậy, cũng chỉ được mấy người.
Dâm ý không phải tội, cũng không phạm pháp. Nên đàn ông có thể tưởng tượng mình được tam thê tứ thiếp. Nhưng một khi biến ước mơ thành hiện thực, thì sẽ nảy sinh vấn đề ngay, những cái khác khoan hãy bàn đến đã, cái đầu tiên không cho phép đã là pháp luật rồi.
Đương nhiên, không thể phủ nhận là, theo sự dung hòa của xã hội giai đoạn này, vẫn còn tồn tại đặc quyền của giai cấp, ví dụ như một số gia đình giàu có, có chút quyền quý, công khai hay lén lút có tam thê tứ thiếp cũng chẳng lạ gì. Với thế lực của nhà họ Trần và nhà họ Phương. Một chồng hai vợ, cũng không phải chịu sự can thiệp của pháp luật.
Vấn đề then chốt bây giờ là, Phương Hạo Vân vẫn chưa có dự tính đó. Trước tiên, dự tính kết hôn hắn cũng chưa có, tiếp đó, dự định một chồng hai vợ hắn vẫn chưa nghĩ đến.
Còn sớm mà.
"Hạo Vân, ý của chú Trần là họ sẽ không can thiệp đến chuyện hôn nhân giữa con và Kỳ... ba nói vậy, chắc con đã hiểu rồi chứ gì ?" Từ những biểu hiện của Phương Tử Lân có thể thấy, hình như ông cũng tán thành chuyện này.
"Ba à, bây giờ người ta rất chú trọng chuyện tự do hôn nhân, con nghĩ chị Thanh Thanh chắc sẽ không đồng ý đâu, vả lại, bản thân con cũng chưa có chuẩn bị tâm lý. Bây giờ bàn chuyện này còn nghĩ là còn quá sớm." Cũng như vậy, Phương Hạo Vân không trực tiếp trả lời ngay, không từ chối, cũng không tán thành.
Phương Tử Lân cười lớn ha ha. Không có vẻ muốn thúc ép con mình, cười nói: "Chuyện hôn nhân của con ba sẽ không can thiệp. Nhưng đối với lời đề nghị của nhà họ Trần ba đã giơ hai tay tán thành. Còn nên làm thế nào, tất cả cứ theo ý con... nhưng nói đi nói lại, đúng là thằng nhóc như con rất khá, đúng là có thể khiến ba nở mày nở mặt."
Phương Hạo Vân lại khó nghĩ, người ba ngang hông này hình như có chút không mấy lương thiện.
Suýt tý nữa quên, lúc ông còn trẻ cũng có không ít chuyện trăng hoa, nếu không thì, sao lại đẻ ra chuyện hai bà vợ chứ. Anh dũng quá.
"Hạo Vân, con đi được rồi, những gì cần nói ba đã nói hết, bây giờ ba phải bắt đầu làm việc đây..."
Phương Tử Lân luôn cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều. Mong là có thể dùng số thời gian còn lại của mình, để sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Như vậy, cho dù ông có đi, cũng đi được yên tâm một chút.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com……..
Vào mùa đông lạnh lẽo thế này mà khí trời được như thế quả là không tệ. Nguyệt Như đứng bên cửa sổ, nhìn đám mây trắng đang trôi giữa bầu trời, đôi mày chau lại, trong lòng có một dự cảm không hay. Cô đã bắt đầu có chút hối hận, cô không nên nhận nhiệm vụ lần này, để rồi vì khế ước mà đến đây gặp mặt giáo quan.
Chỉ là bây giờ hối hận cũng chẳng giải quyết được gì, một khi đã nhận nhiệm vụ, thì không được bỏ cuộc giữa chừng, cho dù có là con gái của Long Đầu cũng không được nɠɵạı lệ.
Ba ngày sau, cô phải chính thức ra tay rồi, để ám sát mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của cô.
Bây giờ điều cô lo lắng nhất chính là Hạo Thiên sẽ gây cản trở cho cô, vốn dĩ nhiệm vụ lần này đối với cô chẳng có chút khó khăn gì. Nhưng vấn đề là Hạo Thiên nhất định sẽ nhân cơ hội này để dụ Quỷ Thủ ra. Nếu là vậy, một chuyện vốn dĩ rất đơn giản, sẽ trở nên phức hạp hơn.
Quỷ Thủ, Tu La đều nằm trong số sát thủ vàng của Thiên đa͙σ, nhưng cô hiểu rất rõ, xét về sức chiến đấu, thì Quỷ Thủ mạnh hơn nhiều so với Tu La. Nếu hai người họ quả thật phải quyết trận sinh tử, đến lúc đó người chết nhất định là Tu La.
Cô không lo Tu La sẽ bị giết.
Cái cô lo là sau khi Tu La bị giết sẽ dẫn đến rất nhiều hậu quả. Là tổ chức sát thủ đẳng cấp nhất thế giới, Thiên đa͙σ rất biết cách bảo vệ các thành viên trong tổ chức. Một khi Tu La bị giết. Sẽ dẫn đến hậu quả là cả Thiên đa͙σ sẽ đi truy sát. Mặc cho hung thủ là ai, cũng không thể nào thoát khỏi sự vây quét của Thiên đa͙σ.
Cho dù năng lực của Quỷ Thủ có mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Thiên đa͙σ.
Cô lại càng không mong mình và Quỷ Thủ đối địch nhau. Vả lại, cô cũng không muốn Quỷ Thủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, hoặc là bị tổn hại nào.
"Tuyệt đối không được...!"
Tâm trạng của Nguyệt Như có vẻ kích động, ánh mắt lạnh lùng. Thậm chí cô đang nghĩ, hay là cứ ám sát tên Hạo Thiên cho xong việc. Tránh cho hắn sẽ làm hỏng chuyện.
"Nguyệt Như, có thể nhìn ra được, tâm trạng của cô rất tệ..."
Chính vào lúc này, giọng nói mà cô vô cùng chán ghét vang lên phía sau lưng cô, Nguyệt Như thầm cười lạnh lùng, quay đầu lại, liền trở tay phóng một con dao lạnh như băng qua.
Hạo Thiên dường như không ngờ tới Nguyệt Như đột nhiên lại ra tay với hắn, trong tích tắc đã bị té nhào, cũng may là khinh công của hắn cũng không tệ. Cuối cùng cũng né được đợt tấn công của Nguyệt Như, chỉ là cái cổ áo của hắn đã bị chém rách.
"Tôi đã bảo rồi, sau này nếu không được sự cho phép của tôi, anh không được bước vào phòng tôi nửa bước..."
Nguyệt Như muốn giết Tu La, nhưng tuyệt đối không thể ra tay trước mặt được. Nếu làm vậy, cô cũng sẽ phạm vào quy định của tổ chức.
Một cánh tay của Hạo Thiên suýt tý nữa đã bị phế đi mất, nhìn chiếc cổ áo đã bị rách, trong lòng hắn có chút lo sợ, tức giận nói: "Nguyệt Như, em muốn làm gì hả ? Nói em biết. Em làm việc đừng có quá đáng ? Chọc giận tôi đối với em cũng chẳng có ích lợi gì. Tôi biết... em muốn giết tôi mà ?"
Nguyệt Như thu lại đoản đao, cười lạnh lùng nói: "Muốn giết anh thì đã sao ?"
"Rời khỏi phòng tôi ngay, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Như tràn đầy sát khí. Dưới ánh nhìn của Nguyệt Như với hắn như vậy, hắn chuẩn bị quay lưng bước ra.
Trước khi bước ra cửa, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói: "Nguyệt Như, nếu em đã bất nhân, thì đừng trách tôi sẽ bất nghĩa. Tôi nhất định sẽ tung tin nhiệm vụ của em ra ngoài, đến lúc đó Quỷ Thủ nhất định đến ngăn cản em, xem em sẽ làm thế nào ?"
"Vô sỉ..."
Nguyệt Như khinh thường hứ một tiếng nói: "Tiết lộ kế hoạch của tôi, sau khi trở về Thiên đa͙σ, anh cũng khó thoát trách nhiệm... vậy lại có lợi gì cho anh chứ ?"
"Đợi khi tôi đã đánh bại Quỷ Thủ, trở thành thủ lĩnh của bốn sát thủ vàng, tôi nghĩ Long Đầu và tổ chức cũng sẽ không tính toán cái lỗi nhỏ nhặt này..." Hạo Thiên đắc ý cười. Quay lưng đi khỏi.
………
Kỳ phải tăng ca, nên Phương Hạo Vân bèn một mình về nhà, vừa vào nhà đã gặp Trương Mỹ Kỳ đã về trước hắn một lúc.
"Chị Mỹ Kỳ, một mình chị về thôi hả ?" Hình như không nghe tiếng của chị Mai. Phương Hạo Vân bèn hỏi một câu có ý sâu xa.
"Việc của Mai Nhi vẫn chưa xong. Có thể sẽ phải tăng ca..."
Từ sau khi giành được dự án vịnh Kim Thủy, trên dưới công ty đều trở nên bận rộn. Đương nhiên. Với tình hình nguy cơ về vốn không ngừng tăng, tình hình làm ăn của các công ty lớn không được tốt cho lắm, tập đoàn Thịnh Hâm có thể nhận được một công trình như vậy, đối với nhân viên công ty mà nói, đúng là một tin vui trời cho. Các nhân viên trên dưới công ty đều tận hết sức mình để làm cho tốt. Mong rằng mọi người sẽ có bước phát triển mới, lương bổng sẽ càng khá hơn.
Tiền tăng ca thông thường mà nói, cao gấp ba lần so với tiền công bình thường, đối với việc tăng ca như thế này, trước giờ Tạ Mai Nhi vẫn luôn tán thành. Dù gì thì sau giờ làm việc cô cũng chẳng có gì để làm, chi bằng kiếm thêm chút tiền để tiêu xài, để trang điểm cho mình càng trẻ trung xinh đẹp hơn, cũng dễ câu được chàng rể vàng, hay tìm được đại gia kim cương thì sao.
"Chị Mỹ Kỳ, em đang có chuyện muốn bàn với chị, đến phòng em đi..."
Từ chỗ Trác Nhã, Phương Hạo Vân được biết năng lực của Trương Mỹ Kỳ tuyệt đối không thua kém gì với bà chị Phương Tuyết Di, hắn nghĩ, nếu có thể hóa giải được sự hiểu lầm và mâu thuẫn giữa bà chị Phương Tuyết Di và chị Mỹ Kỳ, để cho họ tập trung hợp tác với nhau, chẳng phải sẽ là một chuyện tốt đối với công ty sao. Đồng thời cũng có thể giảm nhẹ áp lực công việc cho ba mẹ, cũng xem như là tấm lòng hiếu thảo của người làm con như hắn.
Trương Mỹ Kỳ nghe Phương Hạo Vân mời cô vào phòng ngủ của hắn, liền suy nghĩ lung tung, vẻ mặt có chút không yên, hai má liền đỏ hồng lên.
Nhưng cô cũng không từ chối, bước theo sát Phương Hạo Vân đi vào trong phòng.
Phương Hạo Vân khóa trái cửa phòng lại, cười hỏi: "Chị Mỹ Kỳ, có muốn uống chút gì không ?"
Trương Mỹ Kỳ lắc đầu: "Không cần đâu, em muốn nói gì với chị thì nói đi ?"
Phương Hạo Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người đàn bà, mỉm cười, nói: "Là vậy nè, em muốn tìm một cơ hội nào đó để chị và giám đốc Phương giải bày tâm sự, đều là đàn bà với nhau nhất định có thể nói chuyện được. Nếu có thể loại bỏ những thành kiến của chị ấy đối với chị, em nghĩ với năng lực của chị Mỹ Kỳ đây, muốn được tiến thân ở công ty, tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì."
Trương Mỹ Kỳ lắc đầu, nhìn Phương Hạo Vân cười rạng rỡ: "Không thể nào. Hạo Vân, nếu đã nhắc đến chuyện này, chị cũng nói luôn với em, trừ phi chị rút lui, chứ không thì giám đốc Phương sẽ không hòa giải với chị đâu. Có thể nhận ra được, cô ấy rất yêu em, cô ấy không dễ gì buông tay đâu."
Nói xong những lời này, Phương Hạo Vân như muốn ngất đi, bà chị yêu mình ? Thôi đi. Để tâm trạng ổn định lại một chút, Phương Hạo Vân vội vàng đính chính nói: "Chị Mỹ Kỳ, em nghĩ chị đã hiểu lầm rồi, giám đốc Phương thích ai cũng không thể nào thích em được… em nghĩ chị đã nghĩ sai rồi. Chị ấy chĩa mùi dùi vào chị như vậy, chẳng qua chỉ vì trước đây chị có quá nhiều tai tiếng…"
"Không thể nào…!"
Trương Mỹ Kỳ vẫn kiên trì quan điểm của mình: "Chị là đàn bà, chị rất hiểu đàn bà, có thể nhìn ra, cô ấy quả thật rất yêu em. Hơn nữa, căn nhà này chẳng phải là một bằng chứng tốt nhất sao ?"
Phương Hạo Vân buồn bực, dám chắc chị Mỹ Kỳ cho rằng mình là kẻ sống bám váy đàn bà rồi ?
"Cái này… chị Mỹ Kỳ, chuyện căn nhà này chị hãy nghe em giải thích, thật ra nhà em và nhà giám đốc Phương có chút quan hệ, nên cả nhà giám đốc Phương mới chăm sóc em như vậy. Còn về việc chị nói giám đốc Phương thích em, đó là chị đã hiểu lầm…" Phương Hạo Vân cẩn thận giải thích.
"Thật à ?"
Trương Mỹ Kỳ có vẻ bán tín bán nghi. Nhưng nghĩ đến lúc trước khi hắn vào công ty là do tổng giám đốc Trác Nhã tiến cử, nếu nói gia đình hắn với nhà họ Phương có mối quan hệ thân thích, cũng có vài phần đáng tin.
Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy giám đốc Phương thích Phương Hạo Vân, trái tim đàn bà vốn rất nhạy cảm, vả lại cảm giác cũng rất chính xác. Có mấy lần, lúc họ đối đầu với nhau, cô đều cảm nhận được tình yêu của giám đốc Phương dành cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân chau mày lắc đầu, nói: "Chị Mỹ Kỳ, chị đừng nghĩ nhiều quá, những gì em nói đều là thật. Giữa em và giám đốc Phương không hề có một chút tình cảm nam nữ nào. Cho nên, chị nên đến nói chuyện với chị ấy, gỡ cái gút mắc trong lòng chị ấy ra. Như vậy, đối với công ty, đối với hai người mà nói đều là chuyện tốt cả. Chị Mỹ Kỳ, với tài hoa của chị mà chỉ làm giám đốc maketing thì thật uổng phí. Chị nên giành quyền phụ trách dự án vịnh Kim Thủy…"
Trương Mỹ Kỳ nghe Phương Hạo Vân nói vậy, đã có chút động lòng, công ty vì dự án vịnh Kim Thủy, chuẩn bị lựa chọn những tinh anh để lập thành một phòng dự án. Trước mắt, vẫn chưa chọn được người thích hợp để đảm nhận chức vụ giám đốc phòng dự án. Đối với cô, đây quả là một cơ hội tốt.
Do dự một lúc, Trương Mỹ Kỳ gật đầu nói: "Hạo Vân, em nói rất có lý, nhưng em có thể nói chị biết, em và nhà họ Phương rốt cuộc là bà con thân thích như thế nào, cứ úp úp mở mở. Sao lâu rồi, cũng chưa từng nghe em nhắc đến…"