Trương Bưu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cười nhạt: "Đại Phi, cậu đúng giờ quá nhỉ, vừa đúng nửa tiếng."
"Anh Bưu, chúng ta có nửa năm không gặp rồi đúng không, anh vẫn oai phong lẫm liệt như xưa. Nói đi, rốt cuộc là chuyện lớn gì vậy? Khiến anh lo lắng như thế chắc không đơn giản."
Đại Phi cũng giống như Trương Bưu từng phục vụ trong bộ đội biệt kích, ba năm trước do thành tích xuất sắc nên được chọn vào phân cục đặt tại thành phố Hoa Hải của tổng cục an ninh quốc gia. Ba năm trôi qua, Đại Phi đã dựa vào chuyên môn xuất sắc của mình thăng tiến vào chức đội trưởng đội trọng án phân cục an ninh Hoa Hải. Xét theo cấp bậc, Đại Phi và Trương Bưu có cấp bậc ngang nhau nhưng trên thực tế lại có khác biệt lớn, biệt kích và cảnh sát hình sự là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Đại Phi có quyền hạn lớn hơn nhiều, tất nhiên nếu khi xưa không vì chuyện của người anh em tốt Phương Hạo Vân, với năng lực của Trương Bưu, chưa chắc bây giờ đã thua kém Đại Phi.
Nhưng cho đến nay Trương Bưu vẫn không hề hối hận về chọn lựa trước kia của mình.
Trương Bưu mỉm cười chưa nói vào vấn đề chính mà nhìn thẳng vào Đại Phi, nói: "Cậu đó, vẫn tao nhã như ngày nào, cứ như tên mặt trắng vậy, ngày thường phá án không áp dụng mỹ nam kế đấy chứ?"
Đại Phi có khuôn mặt thanh tú, tao nhã như thư sinh, mang theo vài nét yếu đuối, bờ môi thậm chí còn quyến rũ như con gái, nhưng ánh mắt sắc bén có thần nhìn vào là biết không phải người bình thường.
"Ha ha!" Đại Phi cười to khoái trá: "Vẫn là anh Bưu hiểu em nhất đây mà…"
"À, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh mau nói đi, em đang phải xử lí mấy vụ trọng án, không có nhiều thời gian rảnh rỗi đâu." Đại Phi lên tiếng hối thúc.
Trương Bưu đưa mắt cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai khả nghi đến gần, mới nhỏ tiếng kể lại toàn bộ sự việc cho Đại Phi nghe. Kể xong, hắn nói nhỏ: "Ý của tôi là muốn nhờ cậu điều tra giúp người có biệt danh Quỷ thủ kia."
Nghe Trương Bưu kể xong, khuôn mặt thanh tú của Đại Phi đanh lại, lông mày nhíu chặt căng thẳng, hỏi dồn: "Sao mấy vụ án nghiêm trọng này em không được biết đến vậy? Theo quy định, phía sở cảnh sát của anh phải trình báo mấy vụ án này lên cấp trên mới đúng chứ? Nhất là vụ xác chết biến đổi, chuyện lớn đến thế mà sao che giấu được?"
Trương Bưu cười chua chát giải thích: "Việc này không trách tôi được, tôi chẳng qua chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự, phía trên còn có ủy viên chính trị, cục trưởng cảnh sát, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi. Có điều tôi cảm thấy mấy vụ này được xử lí rất thỏa đáng, không hề tạo ảnh hưởng xấu tới xã hội, ngược lại nếu tin tức lộ ra ngoài mới tạo hoảng loạn trong dân chúng đó."
"Cấp trên không muốn làm to chuyện đây mà."
Đại Phi cũng cười chua chát, thở dài ngao ngán nói: "Anh nói cũng phải, cấp trên có cái khó của cấp trên, có những chuyện không phải hai chúng ta có thể làm chủ được đâu. Anh định ngấm ngầm điều tra hả?"
"Ừ!"
Trương Bưu gật đầu xác nhận, uống một ngụm café thấm giọng, sau đó hạ thấp giọng nói tiếp: "Từ sau cái chết của bọn Rắn đuôi chuông, tôi đã ngấm ngầm điều tra tên sát thủ thần bí kia, tôi cảm thấy ngay tại thành phố Hoa Hải có một sát thủ đẳng cấp thế giới đang ẩn náu, hắn chính là Quỷ thủ."
"Theo như những gì anh mới thuật lại, tất cả những vụ án này chắc chắn là người tên Quỷ thủ kia thực hiện, nhưng chỉ dựa vào một biệt danh mà muốn tìm ra người đó hình như không mấy hy vọng, nhưng em sẽ cố gắng hết sức. À, anh có tin tức gì của anh Hạo Vân không?"
Nhắc tới người anh em tốt năm xưa, sắc mặt của Đại Phi lập tức trở nên buồn bã: "Trong 3 năm qua, em cũng chưa hề từ bỏ tìm kiếm anh Hạo Vân, chỉ tiếc là anh ấy là một cô nhi, một chút quan hệ ngoài xã hội cũng không có. Anh Hạo Vân cố ý tránh mặt chúng ta, chúng ta muốn tìm chẳng khác nào mò kim đáy biển."
Trương Bưu cũng thở dài ngao ngán: "Tôi thông qua hệ thống hộ tịch của sở cảnh sát điều tra suốt 3 năm, thậm chí còn tìm gặp luôn mấy người cùng tên họ, nhưng cũng không có chút manh mối nào. Nếu anh Hạo Vân tránh mặt không muốn gặp chúng ta kể cũng không gì đáng ngại, bây giờ cái tôi lo nhất chính là anh Hạo Vân đã xảy ra chuyện gì bất trắc."
Câu này nói ra, trái tim Đại Phi co thắt mạnh, sắc mặt trở nên căng thẳng, vội hỏi: "Anh Bưu, ý anh là anh Hạo Vân đã xảy ra chuyện rồi? Không thể nào, với tài trí và võ nghệ của anh Hạo Vân, anh ấy tuyệt đối không bị hại đâu."
Trương Bưu khẽ gật đầu: "Tôi cũng hy vọng là thế, chỉ là suốt 3 năm qua, tôi tận dụng hết mọi khả năng có thể tận dụng, nhưng anh Hạo Vân vẫn bặt vô âm tính. Tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì không ổn. Cậu thử nghĩ xem, với các mối quan hệ và chức vụ của hai chúng ta, muốn tìm một người chắc không khó khăn đến thế chứ?"
Đại Phi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, gật đầu đồng ý quan điểm với Trương Bưu: "Đúng vậy, đáng lí ra anh và em cùng bắt tay điều tra, thêm vào các mối quan hệ ở cơ quan nhà nước, muốn tìm người không thể khó khăn đến thế. Điều anh lo lắng cũng không phải vô lí… nhưng em vẫn tin chắc anh Hạo Vân sẽ không xảy ra bất trắc đâu, trí tuệ và võ nghệ của anh ấy là giỏi nhất trong ba anh em chúng ta, em tin sẽ có ngày gặp lại anh ấy."
"Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm anh Hạo Vân đâu." Trương Bưu tỏ thái độ cương quyết.
"Em cũng vậy." Ánh mắt của Đại Phi cũng bắn ra tia sáng kiên định.
……
Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi Phương Hạo Vân dọn vào nhà mới, Phương Tuyết Di vì bận xử lí mấy công việc liên quan tới công trình vịnh Kim Thủy nên không có thời gian lên thăm thử nhà mới của em trai.
Hôm nay cô xử lí xong hết mọi công việc sớm, dự định buổi chiều sẽ qua đó coi thử, tiện thể hỏi em trai có hài lòng cách trang trí trong nhà không? Có chỗ nào cần chỉnh trang lại?
Nói thật lòng, đối với quan niệm sống thử trước hôn nhân, trong lòng Phương Tuyết Di vẫn thấy không hay lắm, nhưng bây giờ giới sinh viên đại học đều thịnh hành cách sống ấy, các đôi tình nhân thuê nhà sống chung bên ngoài đã trở thành một hiện tượng xã hội phổ biến, gặp nhiều nghe nhiều rồi cũng không còn thấy xa lạ nữa. Phương Tuyết Di cảm thấy mình có trách nhiệm nhắc nhở Bạch Lăng Kỳ, sống chung phải cẩn thận làm đủ biện pháp an toàn, nhỡ để mang thai thì rắc rối to, tuy hiện nay một ca nạo phá thai chỉ diễn ra từ 3 đến 5 phút, nhưng tổn thương tâm lí đối với người phụ nữ là vô cùng lớn.
Nhằm kiểm tra đột xuất, Phương Tuyết Di không báo trước cho em trai biết. Thu dọn xong bàn làm việc, cô lái xe thẳng đến khu nhà ở Lam Tâm, bước vào thang máy lên căn hộ số 808 dãy nhà A. Căn hộ do cô đứng ra mua nên tất nhiên cô có chìa khóa vào nhà rồi.
Giờ này vẫn đang là giờ học nên Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đều không có ở nhà, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi cũng chưa tan sở, cả căn hộ trống trơn không có một ai.
Phương Tuyết Di đi một vòng khắp nhà, cô phát hiện 2 căn phòng dành cho khách đều có người vào ở, trong đó một căn cửa còn mở toang.
Do dự giây lát, Phương Tuyết Di đẩy cửa bước vào, nhìn cách trang trí căn phòng là biết ngay phòng con gái, giường nệm bừa bộn cả lên, chăn mền còn chưa thu dọn, chiếc tủ đầu giường vứt vương vãi một số nội y của nữ trên đó.
"Chẳng lẽ Hạo Vân và Kỳ ngủ riêng?" Phương Tuyết Di hơi nghi hoặc, không thể nào, mấy hôm trước cô mới thăm dò Bạch Lăng Kỳ, từ phản ứng của cô bé, chắc chắn Kỳ đang ở chung một phòng với em trai mới phải.
"Biết rồi, chắc cặp tình nhân này đang cãi cọ nhau chứ gì?"
Nghĩ như vậy, Phương Tuyết Di nhíu mày trách cứ: "Con bé Kỳ lười biếng quá, phòng ốc bừa bộn thế này cũng không chịu dọn dẹp. Thôi, hôm nay tâm trạng mình đang vui, dọn dẹp giúp em một lần đó, lát nữa phải dạy bảo em một trận mới được…"
Căn phòng Phương Tuyết Di vừa bước vào là phòng ngủ của Tạ Mai Nhi. Thân hình của Tạ Mai Nhi không khác biệt lớn với Bạch Lăng Kỳ nên cô không phát hiện gì từ đống nội y, nếu cô bước vào phòng của Trương Mỹ Kỳ thì nhất định sẽ phát hiện không ổn từ size nội y rồi, nhưng phòng Trương Mỹ Kỳ hiện đang khóa cửa, Tạ Mai Nhi sáng nay dậy muộn, trong lúc hấp tấp nên quên khóa cửa phòng.
Một lúc sau, Phương Tuyết Di đã thu dọn xong căn phòng bừa bãi, liền thở phào đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Vấn đề lập tức xảy ra, giá treo đồ trong nhà vệ sinh móc đầy nội y xanh xanh đỏ đỏ, có loại ren mỏng, loại nhung dày, còn có loại chip gợi cảm… Hơn nữa từ size của đống nội y này có thể nhận ra, một số trong đó không thuộc về Bạch Lăng Kỳ.
Trong lòng Phương Tuyết Di ngờ vực, cảm thấy hình như có gì không ổn trong căn nhà này.
Nếu như cô đoán không lầm, căn nhà này ngoài Bạch Lăng Kỳ ra nhất định còn có cô gái khác đang ở.
Chính vào lúc này, Phương Tuyết Di nghe thấy ngoài phòng khách hình như có tiếng nói chuyện.
"Chị Mỹ Kỳ, lạ thiệt đó nha, sao phòng của em đột nhiên ngăn nắp quá vậy nè?"
Sau khi tan sở về nhà, Tạ Mai Nhi vừa bước vào phòng mình đã phát hiện ra khác biệt, rõ ràng phòng cô từ trước tới giờ chưa hề ngăn nắp đến thế. Lúc sáng sớm vội vã ra khỏi nhà còn vứt quần áo lung tung, sao chiều về lại gọn gàng lên vậy nhỉ? Hay là căn nhà có ma?
"Có phải là Kỳ dọn dẹp giúp em không đó?" Trương Mỹ Kỳ vào phòng thay bộ đồ mặc ở nhà, để xõa mái tóc dài xuống, nghe tiếng kêu của Tạ Mai Nhi liền chạy qua phòng cô bạn.
"Không thể nào!"
Tạ Mai Nhi lắc đầu nói: "Hạo Vân và Kỳ còn chưa về, chắc là không đâu."
"Sao hai cô lại ở trong nhà của tôi?" Phương Tuyết Di nghe giọng nói đã nhận ra Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ, vội bước ra ngoài nhăn mặt hỏi.
"Giám đốc Phương, sao chị lại ở trong nhà của chúng tôi?" Tạ Mai Nhi thấy Phương Tuyết Di đột nhiên xuất hiện trong nhà, há hốc miệng ngạc nhiên hỏi một câu.
"Cái gì mà nhà của hai cô hả?"
Phương Tuyết Di hậm hực gắt lên: "Đây là nhà tôi mua, tôi mới là chủ nhà. Giờ nghe tôi hỏi, sao hai cô lại xuất hiện trong nhà của tôi?"
Trương Mỹ Kỳ nghe xong giật bắn trong tim, nếu như theo lời của giám đốc Phương thì rất có thể căn nhà này là do cô ta mua để tặng cho Hạo Vân.
Tạ Mai Nhi ngờ nghệch không hiểu chuyện, dè dặt nói: "Giám đốc Phương, hai chúng tôi và Hạo Vân cùng thuê căn hộ này, thì ra chủ nhà là giám đốc."
Phương Tuyết Di tức tối sôi gan, trong lòng oán trách em trai, thằng ranh chết tiệt này dám lấy nhà của mình nuôi nhân tình mà không báo trước một tiếng, đáng giận hơn là nó dám dẫn hai con hồ ly tinh này về ở chung, cũng không biết nó có thủ đoạn cao siêu gì mà thuyết phục được Kỳ đồng ý?
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Di tức tối gào lên: "Tôi mặc kệ Hạo Vân nói gì với hai cô, dù sao thì tôi mới là chủ nhà, bây giờ tôi muốn hai cô nhanh chóng dọn khỏi đây. Nhà của tôi không muốn cho hai cô thuê, nhất là cô đó Trương Mỹ Kỳ, có phải cô vô liêm sỉ tới mức biết Hạo Vân sống chung với bạn gái nên dọn tới góp vui luôn không hả?"
Trương Mỹ Kỳ vốn có ý định dọn khỏi nơi đây, dù gì thì căn nhà này là do giám đốc Phương mua tặng Hạo Vân lấy lòng hắn, mình có xích mích với người ta, nếu tiếp tục ở coi bộ không hay lắm.
Nhưng khi nghe Phương Tuyết Di sỉ nhục mình như thế, trong lòng Trương Mỹ Kỳ lập tức giận dữ, tôi vô liêm sỉ ư? Cô dựa vào gì mà dạy đời tôi? Cô biết người ta có bạn gái còn tặng nhà cho người ta sống chung, cô tưởng mình thanh cao lắm sao?
"Giám đốc Phương, chị không cảm thấy chúng ta đều như nhau cả hay sao? Chị chẳng phải đã biết Hạo Vân đã có bạn gái, thế tại sao chị vẫn không chịu buông tha Hạo Vân?"
Trương Mỹ Kỳ khinh miệt trả treo: "Tôi sẽ không dọn khỏi đây đâu, tôi mặc kệ chị là chủ của căn hộ này, tóm lại tôi chỉ biết Hạo Vân cho tôi vào ở, trừ khi Hạo Vân đuổi tôi đi, còn không tôi tuyệt đối không dọn khỏi nhà…"
Tình địch giáp mặt, một trận phong ba bão táp sắp nổ ra. Tạ Mai Nhi lo sợ lùi lại mấy bước, ngày thường cô luôn bày mưu tính kế giúp chị Mỹ Kỳ, nói là nên thế này thế kia đối phó với Phương Tuyết Di, nhưng lúc này một câu bênh vực cô cũng không dám lên tiếng, nhỡ làm giám đốc Phương phật lòng, chỉ một câu nói là đủ đuổi cô ra khỏi công ty. Cơn bão khủng hoảng tài chính đang lan rộng toàn cầu, nếu mất đi công việc ổn định thì ngay cả tiền mua gạo cũng không có, hơn nữa được vào làm trong tập đoàn Thịnh Hâm là điều mơ ước của bao nhiêu người, đãi ngộ của tập đoàn Thịnh Hâm thuộc loại tốt nhất, ngay cả trong thành phố phồn vinh cấp quốc tế như Hoa Hải cũng khó gặp được công ty tương tự.
"Mai Nhi, em vào phòng trước đi, ở đây không có việc của em." Trương Mỹ Kỳ muốn tốt cho cô bạn thân, không hy vọng cô bị ảnh hưởng bởi vụ việc hôm nay.
Tạ Mai Nhi do dự giây lát, vội chạy vào phòng quay số gọi cho Phương Hạo Vân, kể lại hết tình hình cho hắn nghe.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comPhương Hạo Vân được Tạ Mai Nhi báo tin ngây mặt ra, lần này rắc rối to đây. Hắn hiểu rõ thành kiến của bà chị với Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi, lúc cho hai người vào ở, Phương Hạo Vân vì không muốn Phương Tuyết Di nổi giận nên giấu chuyện không thông báo với chị gái, đồng thời cũng tìm đủ lí do từ chối để Phương Tuyết Di lên xem nhà thử, nhưng ai ngờ hôm nay bà chị lại kiểm tra đột xuất, thế mới chết chứ.
Suy đi tính lại, hắn nhận ra mình đã sơ suất một chuyện quan trọng, nhà do Phương Tuyết Di đứng ra mua, tất nhiên chị ấy có chìa khóa nhà rồi.
Lúc bắt máy nghe tin từ Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân đang nắm tay Bạch Lăng Kỳ sánh bước về nhà, thấy sắc mặt bạn trai lộ vẻ lo lắng, Bạch Lăng Kỳ vội quan tâm hỏi thăm: "Hạo Vân, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nhìn anh có vẻ căng thẳng quá vậy…"
"Chị Tuyết Di vừa lên nhà chúng ta, chị ấy biết mình cho chị Mai và chị Mỹ Kỳ vào ở chung nên giờ đang điên tiết lên ở trên kia kìa…" Phương Hạo Vân thông báo tình hình nguy cấp với bạn gái.