Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 474: Robert muốn chết.

Trước Sau

break
Robert rút cái khăn che mặt ra, châm chọc : "Đường đường là Thiên Đạo Quỷ Thủ, nhưng ngay cả tên của mình mà cũng không dám thừa nhận, thật sự đúng là đau xót..."

"Đánh thì đánh, bớt nói nhảm là vừa... tôi lập lại một lần nữa, tôi không biết thủ cái gì quỷ mà anh nói ..."

Nếu hôm nay Robert đã đến, thì đương nhiên là nắm chắc, có khả năng báo thù.

Thật ra, người đàn ông này có phải là Quỷ Thủ hay không, Robert cũng không nắm chắc, nhưng mà, nói thế nào thì tên này cũng có mối thù sâu đậm với mình.

Từ lần thất bại trước, Robert đã lập tức trở về núi Phượng Hoàng tu hành, trong những ngày đó, hắn không bao giờ quên được nỗi nhục của mình, không quên được mối thù của mình, và không ngừng tu luyện.

Có được công phu ngày hôm nay, hắn đã trải qua không ít gian nan, trải qua nhiều lần sống chết.

" Phương Hạo Vân, chịu chết đi!" Robert lạnh lùng nói : "Hôm nay nếu không phải mày chết thì tao bỏ mạng, thù chặt tay này không thể đội trời chung..."

Nói xong, Robert liền lao đến hướng Phương Hạo Vân, có thể nghe rõ tiếng gió phành phạch trong trời tối.

Phương Hạo Vân lúc đầu cũng không muốn tự nhiên chen ngang, nhưng mà phiền phức chủ động tìm đến cửa, và đổ trực tiếp lên trên đầu, hắn cũng không còn tránh được. Lần trước không thể giết Robert, đó là do công phu của hắn chưa đủ.

Bây giờ, hắn đã đả thông Nhâm Đốc nhị mạch rồi, công phu bây giờ so với lúc trước, cứ như là so một mét với mười mét.

Hắn quyết định tử chiến với Robert một trận.

Thân hình hai người lao vào nhau trong tíc tắc, tung ra vài chiêu, sau đó hai người nhanh chóng tách ra. Hiển nhiên là cả hai không có dốc toàn lực, mà chỉ đang thử nhau thôi.

Sau khi đứng vững thân hình lại, khóe miệng của Robert lộ ra một nụ cười thần bí, trầm giọng nói : "Mày còn mạnh hơn so với trước kia..."

Phương Hạo Vân cũng đáp lời : "Robert, so với lần gặp mặt ở Hoa Hải, công phu của anh đã tiến bộ không ít, nhưng mà anh vẫn không phải là đối thủ của tôi"

"Thật sao?" Robert giơ cái bàn tay, à không thể gọi là bàn tay, mà là móc bằng sắt lên, tự tin nói : "Lúc này, tao đến để báo thù, không phải để tìm chết... mày càng mạnh, tao càng vui vẻ..."

Nói xong, trên mặt của Robert xuất hiện một sự kích động và hưng phấn không hiểu được, hắn ta và cái móc bằng sắt được gắn vào tay ấy dường như đã hòa hợp thành một thể rồi, cả người hắn phát ra chiến ý mạnh mẽ.

Hai mắt của Phương Hạo Vân nhắm lại, yên lặng cảm nhận sự thay đổi lực lượng của Robert.

Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, Robert đột nhiên lao đến một cách dũng mãnh, cái móc sắt lập tức toát ra sát ý mãnh liệt, đâm về hướng cổ họng của Phương Hạo Vân.

So với lần trước, Robert rõ ràng là đã có tiến bộ rồi, bây giờ ra chiêu này, nếu như là Phương Hạo Vân trước kia, tuyệt đối là không thể nào đỡ được.

Nhưng bây giờ thì khác, hai mạch Nhâm Đốc của Phương Hạo Vân đã được mở, mặc kệ là công phu, hay là nhãn giới, đều được đề cao hơn.

"Ầm!"

Vũ khí hai người chạm vào nhau, Phương Hạo Vân đã đỡ được đòn tấn công của Robert, và trông có vẻ rất dễ dàng. Một luồng sức mạnh truyền từ cái móc sắt lên, làm cho Robert chấn động, thiếu chút nữa đã ném nó xuống đất.

Có điều, rốt cục hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

Sau một đòn, thân hình hai người lại tách ra.

Trong mắt của Robert tràn ngập sự khó tin và mất mác, theo hắn thấy, một chiêu mạnh mẽ như vậy mà lại bị Phương Hạo Vân dễ dàng đỡ được.

Đây là tâm huyết hắn khổ luyện mấy tháng.

"Tao muốn chết, mày tin không?" Robert đột nhiên hỏi.

"Tin!"

Phương Hạo Vân bình tĩnh đáp : "Tôi có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng anh..."

Trong mắt của Robert xuất hiện vài tia khác thường, hơi dừng lại một chút, rồi trên mặt hắn lại xuất hiện chiến ý như cũ : "Mày là một đối thủ không tồi, mặc kệ kết quả ngày hôm nay thế nào, tao đều không hối hận..."

Khi nói xong, hắn lại chậm rãi giơ cái móc sắt lên.

Vẻ mặt của Phương Hạo Vân cũng trở nên chăm chú, giơ Thiên Phạt lên, bây giờ sau khi Robert đã quyết định tâm tình rồi, còn lợi hại hơn so với hồi nãy.

Lúc đầu hai người đứng cách nhau không xa, bây giờ lại dùng tốc độ nhanh nhất để lao đến, chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã tấn công lẫn nhau, tiếng kim loại va chạm vào nhau như những tiếng rồng ngâm vậy, nhưng đồng thời, trên mặt của Robert cũng xuất hiện một vẻ đau đớn.

Robert bỗng nhiên cảm nhận thấy cổ tay của mình đau đớn vô cùng, đồng thời, một lực lượng cường đại đang từ cái móc sắt đánh về phía thân thể của hắn.

Cho dù ý chí của Robert có kiên định, thì giờ phút này cũng khó mà chịu nổi.

"Từ bỏ đi, tôi đã được đả thông Thiên Địa chi Kiều, Nhâm Đốc nhị mạch rồi..." Phương Hạo Vân thả nhiên nói, nhưng sức mạnh nơi tay thì không giảm bớt.

Chân khí nội gia mạnh mẽ không ngừng xâm nhập vào kinh mạch của Robetrt, lực lượng của Robert hướng về âm tà, nhưng lực lượng của Phương Hạo Vân lại thuộc về loại chính khí cương trực.

Hai loại khí khắc nhau đang phát sinh xung đột trong cơ thể của Robert, mà lực lượng của Robert rõ ràng là yếu hơn của Phương Hạo Vân, cho nên, lực lượng trong cơ thể của Robert đang bị chân khí nội gia của Phương Hạo Vân chậm rãi ăn mòn, cảm giác bị ăn mòn từ bên trong này người thường khó có thể nào chịu nổi.

Robert khổ tu tại núi Phượng Hoàng, cái ý chí rắn rỏi của hắn là điều mà người bình thường không thể nào làm được, mặc dù rất đau, nhưng hắn vẫn không rên lấy một tiếng.

"Muốn hóa giải nội lực của tôi không dễ dàng vậy đâu!" Phương Hạo Vân cười lạnh nói.

"Hây......"

Robert quát lạnh một tiếng, tụ tập lực lượng trong cơ thể lại, muốn đẩy chân khí nội gia của Phương Hạo Vân ra, đồng thời muốn lui thân hình lại.

Phương Hạo Vân thấy tâm chí của Robert kiên cường như vậy, không khỏi tán thưởng. Xem ra, trong khoảng thời gian này, Robert quả thật là đã khổ luyện tại núi Phượng Hoàng rồi.

Phương Hạo Vân muốn giải quyết luôn phiền toái Robert này, cho nên tăng lực ở tay lên, không để cho hắn có cơ hội.

Robert thấy thế cục không thể thay đổi, lập tức sợ hãi, hắn là một kẻ luyện võ, nếu như công lực bị Phương Hạo Vân phế, vậy thì hắn đúng là xong đời.

Nghĩ đến đây, Robert lại quát giận một tiếng, phát lực ra. Thân hình bùng nổ, hoàn toàn không còn để ý đến tính mạng của mình, lao đến hướng Phương Hạo Vân, điên cuồng tấn công.

Phương Hạo Vân tuyệt đối không ngờ rằng, trong tình huống như vậy mà Robert vẫn còn có thể phản công.

Robert muốn đánh chết Phương Hạo Vân, cho nên một chưởng này cũng dùng hết lực. Chỉ là, lực lượng của hắn đã bị chân khí của Phương Hạo Vân ăn mòn một phần, cho nên dù bây giờ đã dùng hết lực thì có so với lúc đầu cũng không bằng.

Tuy rằng Phương Hạo Vân bị tấn công bất ngờ, nhưng cũng vận dụng nội lực ra tiếp. Khi tay hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn phát ra, thân hình Robert bay ngược về sau, lúc ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mà thân hình của Phương Hạo Vân vẫn đứng vững như núi Thái Sơn.

Chậm rãi đi đến, Robert đang hấp hối, một chưởng vừa rồi của Phương Hạo Vân đã làm đứt kinh mạch của hắn, cho dù không chết cũng sẽ tàn phế.

Phương Hạo Vân không muốn để lại phiền toái gì nữa, cho nên quyết định giết chết Robert.

Robert cố gắng giãy dụa đứng lên, hung tợn nhìn Phương Hạo Vân : "Tao lại thất bại... công lực đã bị mày phế một nửa, giết tao đi..."

"Phương Hạo Vân... trước khi tao chết, tao muốn cầu mày một việc, xin mày nói cho tao biết, mày rốt cục có phải là Quỷ Thủ hay không?' Robert đau khổ nói : "Dù sao sớm muộn gì tao cũng phải chết, mày nói cho tao biết cũng có sao đâu?"

Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Cũng đúng... tao sẽ cho mày chết một cách rõ ràng..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền ra tay điểm vào vài huyệt đạo của Robert, để bảo đảm là hắn ta không có hành động gì.

Bây giờ Robert đã mất hết can đảm, lúc đầu còn muốn dụ Phương Hạo Vân nói ra lời thật, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy, về nói cho đầu lĩnh, hoặc là đem thân phận này phơi bày ra ánh sáng.

Nhưng không ngờ Phương Hạo Vân lại chu đáo thế, trực tiếp điểm vào những đại huyệt, cái này thì hết rồi, hoàn toàn là hết rồi. Đừng nói là bây giờ, cho dù là khi lực lượng còn đầy đủ, hắn cũng không có khả năng tự giải huyệt được.

"ha ha..."

Tâm tư của Robert làm sao mà tránh được ánh mắt của Phương Hạo Vân :" Robert, ánh mắt của mày đã nói cho tao biết, bây giờ mày đang tuyệt vọng..."

"Bây giờ tao cũng không sợ nói cho mày biết, tao chính là Thiên Đạo Thủ Quỷ..." Lúc nói ra những lời này, trong lòng Phương Hạo Vân có chút sung sướng. Đúng là như vậy thật, bởi vì từ đầu bộ truyện này đến gờ, đây là lần đầu tiên hắn có gan thừa nhận thân phận thật của mình dù người đọc ai cũng biết.

"Quả nhiên là mày..."

Robert cắn răng nói : "Quỷ Thủ, tại sao mày lại giết chết Hạo Thiên... mặc kệ là nói thế nào, năm đó chúng ta cũng là tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, chẳng lẽ một chút tình cảm mày cũng không có?"

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói : "Mày không có quyền chỉ trích tao gì cả... cái chết của Hạo Thiên, là do hắn tự gây ra. Tao rời khỏi Thiên Đạo, quy ẩn sống trong thành phố, chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, chỉ là do hắn ép tao phải ra tay...Robert, chẳng lẽ mày nói tao sai? Hừ, còn mày nữa, nếu không phải là do mày muốn báo thù cho Hạo Thiên, đối địch với tao, thì sao có kết quả ngày hôm nay?"

Phương Hạo Vân khẽ cười : "Robert, nói cho mày một câu: tự gây nghiệt, không thể sống..." Nói xong, trong mắt của Phương Hạo Vân bắn ra sát khí cực lạnh.

"Quỷ Thủ, mày quả nhiên rất tàn nhẫn..." Robert tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, giờ phút này, đều hắn có thể làm là chờ chết.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Phương Hạo Vân xuống tay chặt đứt đầu của Robert không chút do dự, ném xác vào trong nhà xưởng.

Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng, đợi khi người ta phát hiện ra cái xác của Robert, cũng đã là chuyện của vài ngày sau.

Khi Phương Hạo Vân đi rồi, trong màn đêm xuất hiện một bóng người, tìm cái xác của Robert, rắc một ít bột phấn màu trắng lên.

Rất nhanh, một mùi tanh hôi từ cái xác bốc lên, sau đó, cái xác kia liền chậm rãi hóa thành một đống máu bầy nhầy, cho đến khi biến mất không thấy.

Sau khi xong việc, người kia mới ra khỏi nhà xưởng, phóng lên cao, biến mất không thấy đâu...

......................................

Phẫu thuật cấy ghép tủy được tiến hành tại bệnh viện St.Paul rốt cục đã bắt đầu. Tham gia ca phẫu thuật này là toàn bộ các bác sĩ nổi tiếng tại châu Âu, là ngôi sao sáng trong giới y học.

Nhưng cho dù là vậy, Vương Hà và Phương Hạo Vân đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật vẫn có chút lo lắng.

Nhất là Vương Hà, khi Đinh Tuyết Nhu được đẩy vào trong cửa phòng, cô liền hồi hộp, đứng ngồi không yên, không ngừng hỏi Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, em nói cho chị biết đi, Tuyết Nhu không có chuyện gì, đúng không?"

Phương Hạo Vân gật đầu, nhưng trong lòng hắn cũng rất lo lắng.

"Thiếu chủ, Vương tiểu thư, xin hai người yên tâm, tôi có thể bảo đảm là thành công 100%!" Bạch Nguyệt Thiên nhỏ giọng nói.

Vương Hà mở to mắt ra nhìn : "Anh không phải là bác sĩ, tại sao tôi phải tin anh?"

"Chị Hà, chị có thể im lặng một chút được không? Đây là bệnh viện, không phải là cái chợ cho chị cãi nhau ầm ĩ. Nếu như chị không im lặng, em buộc phải đưa chị về khách sạn" Phương Hạo Vân tức giận nói : "Chúng ta cãi nhau sẽ làm ảnh hưởng đến bác sĩ..."

Thấy Phương Hạo Vân thật sự nổi giận, Vương Hà liền vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.

Ca giải phẫu kéo dài mười hai tiếng, cho đến tám giờ tối, bác sĩ mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật...

Người dẫn đầu trong ca phẫu thuật của Đinh Tuyết Nhu tên là Paul, từng có một luận văn nổi tiếng liên quan về bệnh máu trắng, đạt được một giải thưởng y học rất lớn, cho nên trong lãnh vực này tương đối có tiếng tăm.

Bây giờ ông ta được sự nhờ vả của tập đoàn Hùng Long, cũng biết được thân phận của Phương Hạo Vân, cho nên biểu hiện của ông ta khá là tôn kính : "Phương thiếu gia, tin tốt, ca cấy ghép tủy của Đinh tiểu thư đã thành công... Đương nhiên, từ giờ trở đi, chúng tôi còn phải tiến hành theo dõi trị liệu... xin anh yên tâm, tôi và nhóm của tôi sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ giúp cho Đinh tiểu thư nhanh chóng tỉnh lại..."

"Bác sĩ, tôi có thể gặp Nhu Nhu hay không?" Vương Hà lo lắng hỏi.

"Không được!"

Paul vội vàng giải thích : "Ca phẫu thuật vừa thành công, Đinh tiểu thư đã được đưa vào phòng vô khuẩn... trong vòng một tháng, cô ta không thể nào rời khỏi phòng vô khuẩn ấy..."

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc