Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 462: Đối sách tuyệt vời.

Trước Sau

break
Phương Hạo Vân đã sớm thấy ông chủ gọi điện thoại, bất kể là bào cảnh sát cũng được, hay thông báo cho nhà Flynn thì càng hay, hắn hy vọng có thể để thật nhiều người biết chuyện này. Nếu như không làm lớn chuyện thì rất khó cho hắn thể hiện được thực lực ở đây...

Đinh Tuyết Nhu thấy người đàn ông trong mộng của mình đã định liệu hết mọi chuyện nên cô cũng yên tâm, không can thiệp vào hành động của hắn mà chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh Phương Hạo Vân nhìn Caesar.

Caesar thấy bọn người này căn bản không coi mình ra gì, trong lòng lập tức bất an. Cơ thịt trên mặt gã không ngừng co giật, khi nhìn đến Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu thân mật với nhau, thâm tâm gã liền phát hỏa. Chẳng qua lúc này mình đang yếu thế nên dù có phẫn nộ đến đâu thì gã cũng không làm gì được cả.

“Buông chân ra, nếu không coi như chúng mày công khai đối nghịch với gia tộc Flynn...” Caesar dùng chút sức tàn rống to lên, cũng nhân đó phát tiết một chút nỗi bực tức trong lòng mình.

Đương nhiên tiếng kêu này của gã không thể dọa được Phương Hạo Vân cũng như bọn người La Tang, mà ngược lại, lại khiến đám khách khứa đang tụ tập đông hơn để xem náo nhiệt phải sợ hãi. Gia tộc Flynn đường đường là một thế lực có tiếng ở Luân Đôn, cũng là một gia tộc hắc ám khét tiếng, nổi tiếng độc địa nên không ai dám ở lại theo dõi màn kịch này nữa.

Nhất thời, toàn bộ người ở xung quanh đều chạy ra ngoài hết, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị liên lụy.

Phương Hạo Vân cau mày hỏi: “Gia tộc Flynn này ở Luân Đôn lừng lẫy đến thế sao?”

Nghe hắn hỏi vậy, Caesar liền cười lạnh một tiếng: “Rối mày sẽ phải...”

“Câm mồm!”

La Tang nhấc chân đá vào miệng Caesar, hừ một tiếng, nói: “Mày định làm gì đấy? |Dám nói thế với thiếu chủ của tao à? Có tin tao cắt lưỡi mày ngay bây giờ không?” Vừa nói, hắn vừa lấy ra một thanh đao nhỏ bén nhọn.

Caesar thấy vậy liền lập tức ngậm miệng. Gã đã sớm biết bọn người này lòng dạ độc ác, chi bằng mình cứ im lặng, chờ người trong gia tộc tới cứu.

Đinh Tuyết Nhu hình như có chút lo sợ, theo bản năng luo một bước vào trước ngực Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân bình thản nói: “Cất dao9 đi, Tuyết Nhu không muốn chứng kiến cảnh máu me...”

La Tang lúc này mới thu đao lại.

Caesar thấy cái lưỡi của mình vẫn còn nguyên vẹn, liền rất muốn dập đầu tạ ơn. Đinh Tuyết Nhu quả thật có tâm địa Bồ Tất mà...

Nhưng đúng lúc này, cô lại lên tiếng hỏi: “Tôi sẽ quay mặt đi, các anh cứ tự nhiên...”

Đinh Tuyết Nhu đối với gã cậu ấm Caesar sớm đã vô cùng chán ghét không ngừng. Hơn nữa,, việc sống chết của gã cũng không cann hệ gì đến mình nên Đinh Tuyết Nhu cũng không muốn cầu xin cho gã.

Lời này vừa nói ra, Caesar liền nghẹn cứng họng. Vừa là thiên sứ đó mà trong khoảnh khắc đã trở thành ác ma rồi! Đinh Tuyết Nhu cũng chẳng hiền lành tử tế gì đâu!

“He he...!”

La Tang nghe thế liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Phương Hạo Vân, chờ đợi chỉ thị của hắn.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mười mấy người Anh liền vọt vào trong quán, chỉ nháy mắt đã vây lấy đám người Phương Hạo Vân.

“Thả thiếu gia nhà chúng ta ra!”

Cầm đầu là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, mũi ưng dài, ánh mắt như điện, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, trong tròng mắt thấp thoáng hiện lên một tia sát khí.

“Shawn, mau tới cứu tôi...”

Caesar thấy người trong gia tộc đã tới nên lập tức om sòm cả lên. Người tên Shawn kia là một trong những tay đánh cừ khôi nhất của gia tộc. Người này lúc đầu vốn là võ sĩ hay thượng đài tại các cuộc thi quyền cước. Gã đã đánh chết hoặc làm cho tàn phế chừng hơn trăm người nên có danh hiệu là “vũ khí hình người”. Caesar biết, nếu tay này tự thân xuất thủ thì bọn Trung Quốc này hôm nay chết chắc. Với thế lực của gia tộc Flynn tại Luân Đôn thì dù có đánh chết người cũng coi như không có gì to tát.

Ánh mắt hung ác của Shawn hướng về phía Đinh Tuyết Nhu, sau đó dùng ngữ khí lạnh như tiền nói: “Đinh tiểu thư, gia tộc Flynn không muốn đối địch cùng nhà họ Đinh của cô, kính xin cô bảo người của mình thả thiếu gia của chúng tôi ra, nếu không...cô sẽ phải chịu hậu quà...”

“Vũ khí hình người” này Đinh Tuyết Nhu cũng đã từng nghe qua, nhưng có Phương Hạo Vân ở bên cạnh nên cô không hề có chút lo lắng nào.

“Shawn, ông sai rồi...chuyện này không can hệ gì với Đinh gia cả...” Đinh Tuyết Nhu khinh thường cười cười: “Là do gã đắc tội với người yêu của tôi...”

“Vị bằng hữu này...”

Shawn quay mắt sang phia Phương Hạo Vân, nói: “Hy vọng cậu có thể trước tiên thả thiếu gia của chúng tôi ra...về phần ân oán giữa các người thì chúng ta dùng bản lĩnh của mình để giải quyết, thế nào?”

“Thả nó ra...!”

Phương Hạo Vân lạnh lùng hạ lệnh

La Tang liền nháy mắt với thuộc hạ một cái, lúc này người đó mới buông Caesar ra.

Mấy tên thủ hạ của Shawn bước tới đỡ Caesar dậy. Lúc này thì miệng, mũi của gã nát nhừ, máu tươi chảy đầy trên mặt, khiến cho khuôn mặt đã không lấy gì làm anh tuấn kia trở nên càng đáng sợ, tựa như ác quỷ địc ngục vậy.

“Giết hết bọn nó cho tao!”

Caesar gào lên, hạ mệnh lệnh cho Shawn.

Shawn nge vậy liền khẽ co giật cơ mặt, sau đó gật đầu, xoay người dùng mắt ra hiệu cho thuộc hạ, tức thì có 5-6 hộ vệ nhào về phía bọn người Phương Hạo Vân.

Caesar lộ ra một nụ cười đắc ý: “Xem lần này bọn mày chết thế nào...”

Đinh Tuyết Nhu có chút lo lắng, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay to của Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân dịu dàng nói: “Không cần phải sợ, sẽ ổn cả thôi mà...”

Shawn thật sự mạnh đến cỡ nào, chính Caesar cũng chưa hiểu rõ, nhưng gã biết, kể từ Shawn xuất đạo đến nay thì chưa bao giờ có đối thủ. Nghe nói có ;ần trong một khu rừng nhiệt đới, gã chỉ bằng đôi tay trần của mình đã đánh chết một con gấu đen trưởng thành.

Thực lực đến mức đó thì khỏi phải nói, ghê gớm đến dường nào! Cho nên, Caesar rất mong Shawn có thể tự mình xuất thủ. Gã ra lệnh: “Ông trực tiếp lên đi...”

“Thiếu gia, cú chờ một tí...” Người có thể làm cho Shawn phải đích thân ra tay quả thật quá ít. Lần này nếu không phải do ông Flynn yêu cầu thì gã cũng sẽ không cần phải dẫn người tới đây.

Tất nhiên, Shawn đã sớm nghe danh công phu Trung Quốc lợi hại nên nếu hôm nay có cơ hội, gã cũng không ngần ngại động thủ để đối phó với những người Trung Quốc này.

Caesar biết Shawn làm việc có cân nhắc nên vừa dù nghe vậy nhưng cũng không nói gì nữa, có điều hai mắt gã vẫn hưng phần nhìn chằm chằm vào đám người của Phương Hạo Vân để chuẩn bị chứng kiến màn hay.

Có câu “Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn”, thuộc hạ của Shawn là do gã tự mình huấn luyện nên Caesar đoán chỉ trong nháy mắt thì tiểu tử Phương Hạo Vân kia sẽ phải đo đất thôi.

Hai mắt La Tang thì tràn đầy hưng phấn, nói với Phương Hạo Vân: “Thiếu chủ, trong số này quả nhiên có vài tay cứng cựa, nhưng vẫn chưa đủ để cậu phải ra tay đâu. Cậu xem tôi làm thế nào thu thập bọn chúng...

Phương Hạo Vân mỉm cười gật đầu, hắn đã sớm biết kết quả của bọn ngoại quốc này khi đối đầu với La Tang nên trong lòng không hề có chút lo lắng nào.

“Chờ chút đã...!”

Khi song phương chuẩn bị giao chiến thì Shawn đột nhiên bước tới, gọi thuộc hạ của mình lại, sau đó ánh mắt của gã chuyển về phí La Tang, hỏi: “Cậu là kẻ cầm đầu phải không...có dám động thủ không?”

Shawn cũng đã cẩn thận nhìn nhận thế cục của đôi bên. Trực giác cho gã biết người của mình không phải là đối thủ của bọn Trung Quốc kia. Nhất là người thanh niên cầm đầu sở hữu một thân công phu không hề đơn giản, cho nên gã mới định tự mình xuất chiến.

“Con mẹ nó, cỡ như ông mả cũng đòi ra tay với tôi à...chắc khiêu chiến với người mạnh hơ mình là một mới của năm nay phải không?” Nét mặt La Tang đầy vẻ khinh thường: “Tất nhiên, nếu ông muốn tìm đến cái chết thì tôi cũng không ngại, nhân tiện rèn luyện gân cốt một chút...”

Shawn được xưng tụng là “vũ khí hình người” nên đương nhiên có niềm kiêu hãnh của mình. Thế mà hôm nay lại bị kẻ khác nhục mạ như vậy, trong lòng gã liền trào dâng niềm phẫn nộ.

“Mày nhất định phải chết...”

Shawn cực kỳ giận dữ, nói: “Chuyện hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại một trận...nếu như mày thua thì phải mặc cho tao xử lý, còn nếu tao thua thì tùy mày muốn làm gì thì làm...”

“Mẹ kiếp, thằng Tây này cũng tình hay nhỉ...có điều không có tác dụng gì đâu, vì dù sao người thua vẫn là mày...” Nói tới đây, La Tang liền đưa mắt nhìn sang Phương Hạo Vân để đợi chỉ thị của hắn.

Phương Hạo Vân cười nói: “Tôi tin tưởng anh...”

“Cảm ơn thiếu chủ đã tín nhiệm!”

La Tang cung kính hành lễ, sau đó chuyển mắt nhìn Shawn, giơ ngón tay giữa lên nói: “Thằng tây xảo quyệt, xem ông thu thập mày đây...”

Vừa dứt lời, La Tang liền nhanhh như chớp tung đòn công kích Shawn. Đã muốn chiến thì chi bằng cứ “tiên hạ thủ vi cường” vậy! Vốn hắn đã từng nghe đồn về “vũ khí hình người” nên vừa ra tay là lập tức dốc hết sức, không dám chủ quan.

Cơ hồ cùng lúc đó, chân sau của Shawn cũng phát lực mạnh mẽ, cả người cũng lao đến. Kinh nghiệm cận chiến của gã vô cùng phong phú nên đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý ra tay trước là chiếm lợi thế. Như thường lệ, một khi gã xuất kích thì đều dúng sát chiêu, hoàn toàn không lưu lại chút dư lực nào.

“Ầm!”

Nắm đấm của hai người chạm nhau ở một chỗ, tạo ra một âm thanh chấn động, đủ thấy sức lực của họ mạnh đến cỡ nào.

Hai mắt của Phương Hạo Vân như có ánh điện, chăm chú nhìn vào trận đấu, thầm nghĩ vạn nhất La Tang lâm vào thế bất lợi thì gã nhất định phải âm thầm hạ thủ để thay đổi thé cục.

Nhưng với tình hình trước mắt thì có lẽ La Tang sẽ không phải chịu cảnh thất bại.

Đinh Tuyết Nhu có chút lo lắng, sốt ruột nhìn cuộc kịch chiến. Cô không biết gỉ về công phu cả cho nên không cách nào phán đoán được ai mạnh hôn, chẳng qua chỉ cảm thấy chiêu thức của bọn họ hung mãnh vô cùng. Nếu không phải có Phương Hạo Vân đang đứng bên cạnh, mang đến một cảm giác cực kỳ an toàn trong lòng thì có lẽ cô đã sớm bỏ chạy rồi.

Người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu rõ bằng người trong cuộc.

Những kẻ đang tụ tập xung quanh quan sát hai người đều có nhận định riêng của riêng mình. Nhưng ai cũng trầm trồ khen ngợi, quả thật trình đột chiến đấu của hai cao thủ này đã làm họ vô cùng phần khích.

“Ầm!”

Lại một âm thanh vang lên. Một cước của Shawn đã phá vỡ một cái bàn gỗ bên cạnh La Tang. Caesar thấy vậy lên cất lời khen ngợi. Mấy năm nay, Shawn đã ít tham gia các cuộc thi đấu quyền cước ở chợ đen, nhưng một thân công phu thì không hề mai một. Gã cói lòng tin rất lớn rằng nhất định thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về Shawn.

Đinh Tuyết Nhu cũng có chút căng thẳng, nhìn thấy thần uy của Shawn, trong lòng cô không khỏi lo lắng. Phương Hạo Vân dường như đã nhìn thấu suy tư của cô, kè miệng vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Không sao cả...La Tang chỉ đang trêu chọc đối thủ thôi, hắn sẽ không thất bại đâu...em cứ xem tiếp thì sẽ rõ...”

Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa vỗ nhẹ vào sóng lưng Đinh Tuyết Nhu, ý bảo cô không cần phải sốt ruột.

“Ừm...”

Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu, thần hình hoàn toàn dựa vào người Phương Hạo Vân, như con chim nhỏ nép vào ngực hắn, lặng lẽ chăm chú quan sát trận đấu trước mắt.

Caesar thấy thế lại càng ghen tực dữ dội, tuy nhiên cũng chỉ đành đợi đến khi /Shawn thắng lợi mới có thể hành động.

"Tao nhịn, tao nhịn, cố nhịn một chút..." Sắc mặt Caesar nhăn nhó khó coi vô cùng, lại thêm vết máu hằn trên mặt kết hợp với cái mũi bị gãy, trông càng như ác quỷ, cực kỳ xấu xí.

"Có chút thú vị đây...!" Trong tình huống chiến đấu căng thẳng như thế nhưng La Tang vẫn bật cười, qua đó có thể thấy với thực lực của mình, hắn đã nắm chắc chiến thắng trong tay.

Ban nãy, lời của hắn nói đều là sự thật. Quả thật trong phương diện luyện võ thì hắn có chút thiên phú. Công phu người khác mất tới 10 năm mới luyện thành thì đối với hắn, chỉ cần nửa năm là xong.

Cho nên có thể nói La Tang là một nhân tài, hay đúng hơn là một thiên tài.

Nhưng nếu muốn so sánh với Phương Hạo Vân thì vẫn còn có chênh lệch. Đương nhiên, Phương Hạo Vân không gióng như người bình thường. Trên người của hắn dường như có ẩn chứa một bí mật nào đó. Năng lực hồi phục thân thể siêu cường kia, thường nhân không thể nào có được. Hơn nữa, đối với thứ mà con người không thể đụng chạm đến là Thiên Phạt thì hắn lại có thể điều động dễ dàng. Chỉ với 2 điềm này thôi thì đã có thể nói hắn không phải người thường.

Lúc này La Tang và Shawn đã giao thủ thêm mấy hiệp. Với tình hình trước mắt thì xem ra thực lực bọn họ ngang nhau, khó mà phân thắng bại được.

Nhưng Phương Hạo Vân đã nhìn ra điểm mấu chốt, gã Shawn kia hoàn toàn dựa vào một cỗ sát khí, sát ý bộc phát ra lực lượng cường hãn. Tuy nhiên, loại sức mạnh này không kéo dài được lâu, chỉ một lúc nữa sẽ hết hiệu lực.

Ngước lại, thứ La Tang luyện là công phu chính tông, thời gian đánh càng lâu thì càng hăn hái hơn. Trò ha vẫn còn ở phía sau.

Qua đó, có thể kết luận, kết quả trận đấu lần này, kẻ chiến thắng chắc chắn sẽ là La Tang.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc