Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 46: Tính khí tàn bạo

Trước Sau

break
“Dì à, rốt cuộc hôm nay dì bị sao vậy?”

Phương Hạo Vân sinh lòng nghi ngờ, lặng lẽ đẩy dì Bạch ra, vẻ mặt nghiêm túc cất tiếng hỏi.

“Hik! Xem ra dì già đi xấu xí mất rồi, ngay cả như thế cũng không quyến rũ được con…”

Dì Bạch thở dài chán nản, bước tới kéo Phương Hạo Vân đứng dậy nói: “Qua đây ngồi nào, dì sẽ nói cho con biết rốt cuộc là chuyện gì.”

Lần này Phương Hạo Vân không hề có hành động chống cự, mặc cho dì Bạch kéo tay của mình, 2 người cùng ngồi trên ghế sofa. Rất lâu sau dì Bạch mới ngẩng đầu lên nhìn vào Phương Hạo Vân nói: “Hạo Vân, dì nghĩ con cũng nhận ra rồi, hôm nay dì cố tình quyến rũ con, con sẽ không cho rằng dì là thứ đàn bà không biết liêm sỉ chứ?”

Phương Hạo Vân trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ: “Dì đang nói gì vậy? Dì không phải là loại người đó, con biết rõ, bản thân dì cũng biết rõ, tuy hành động của dì hôm nay có hơi khác lạ, nhưng theo con nghĩ chắc chắn có lí do nào đó.”

“Ha ha!”

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, dì Bạch cảm thấy an ủi mỉm cười: “Hạo Vân, cám ơn lời nhận xét của con đối với dì, nếu dì đã quyến rũ con thất bại, giờ dì sẽ nói hết nguyên do trong chuyện này cho con nghe vậy. Thật ra hôm nay dì làm như thế có liên quan tới tác dụng phụ của Thiên phạt. Nói đơn giản hơn là gần đây dì nghiên cứu ra một cách, chính là lấy độc trị độc, dùng ham muốn ức chế ham muốn.”

Phương Hạo Vân không hiểu hỏi: “Dì có thể giải thích rõ hơn được không ạ?”

“Cháu đừng vội, dì đang chuẩn bị giải thích tường tận cho con biết nè.”

Nói đến đây, vẻ mặt dì Bạch trở nên nghiêm túc nói: “Hạo Vân, con có biết không? Cháu lợi dụng Thiên phạt giết những kẻ xấu máu lạnh, trong khoảnh khắc chúng chết đi, sức mạnh và tính tàn bạo hiếu sát trong cơ thể chúng được truyền cả sang chỗ con, lâu ngày tích tụ, tinh thần của con cũng bị ảnh hưởng trở nên tàn bạo, với tình trạng của con hiện nay, nói một cách chính xác có thể đánh đồng với kẻ có tiềm chất tàn bạo thích tắm máu, chỉ là ý chí của con mạnh hơn người thường, tạm thời khắc chế được tâm tính, nhưng theo ngày tháng tính tàn bạo không ngừng gia tăng và tích tụ, chỉ dựa vào trị liệu tâm lí đã không còn tác dụng đáng kể. Dì tìm thấy mấy phương thuốc trong sách y thuật cổ, trải qua quá trình dì nghiên cứu và thí nghiệm, chứng minh những phương thuốc này vô cùng hiệu quả trong việc điều trị tâm tính tàn bạo của con, nhưng vẫn cần một liệu pháp bên ngoài phối hợp mới có tác dụng.”

Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi: “Liệu pháp bên ngoài mà dì nói không phải chính là dùng ham muốn ức chế ham muốn chứ?”

“Đúng vậy!”

Dì Bạch gật đầu xác nhận, nói tiếp: “Nói đơn giản hơn nữa là giải tỏa dục vọng. Liên quan đến giải tỏa dục vọng, dì lên mạng tra cứu rồi, hiện nay rất nhiều chuyên gia tâm lí phương Tây cũng đang sử dụng phương pháp này, nhất là đối với những bệnh nhân bị hoảng sợ tột độ do từng tham gia vào cuộc chiến tranh đẫm máu nào đó, vì muốn giúp họ trở lại thành người bình thường, cách điều trị chính là giúp họ giải tỏa dục vọng.”

Liên tưởng đến hành vi kì lạ của dì Bạch vừa nãy và những lời dì mới nói, Phương Hạo Vân hiểu ra giải tỏa dục vọng là phải làm việc gì rồi.

“Nếu con không chấp nhận điều trị theo cách giải tỏa dục vọng thì sẽ thế nào?” Phương Hạo Vân bình thản lên tiếng hỏi.

Dì Bạch ngập ngừng giây lát mới trả lời: “Thông qua Thiên phạt, tính khí tàn bạo mà con hấp thụ sẽ tích tụ ngày một nhiều lên, bây giờ đã đến giới hạn cuối mà con có thể chịu đựng, nếu con không nhanh chóng tiến hành điều trị, tâm trí của con sẽ bị nuốt chửng dần dần, cuối cùng con sẽ biến thành một người chỉ biết chém giết, sử dụng bạo lực, thậm chí dùng ma túy để tê liệt bản thân, xoa dịu tâm lí tàn bạo của con.”

Phương Hạo Vân nghe xong thở dài, trong lòng khó chịu, theo như lời giải thích của dì Bạch, thực ra hắn và đám sát thủ xấu xa của Thập nhân bang không có gì khác biệt.

Bọn chúng cần giải tỏa và thỏa mãn, hắn cũng cần giải tỏa và thỏa mãn, như nhau cả thôi.

Nghĩ đến đây, tinh thần Phương Hạo Vân bắt đầu hỗn loạn, suy nghĩ lung lay, sắc mặt từ từ chuyển sang trắng bệch.

“Hạo Vân, con không sao chứ?”

Dì Bạch nhạy cảm phát hiện ra vẻ bất thường của hắn, ân cần hỏi thăm: “Hạo Vân, có phải là tác dụng phụ của Thiên phạt phát tác không vậy?”

“Không phải.”

Phương Hạo Vân cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, ngẩng đầu lên mỉm cười với dì Bạch cho dì an tâm.

“Sắc mặt của con rất khó coi, hơn nữa tinh thần không được ổn định lắm. Hạo Vân, con đừng gạt dì nữa, nhất định là tác dụng phụ phát tác rồi…”

Dì Bạch nhạy bén cỡ nào, tất nhiên dì nhận ra chuyện gì đang xảy ra với Phương Hạo Vân.

“Dì à, con không sao, con muốn về đây.”

Phương Hạo Vân cố gắng nén tâm trạng của mình xuống, hắn quyết định rời khỏi đây rồi tính tiếp. Hắn không muốn vì căn bệnh của mình mà làm hại dì Bạch hắn tôn kính bấy lâu nay.

“Dì Bạch, con vào phòng trị liệu tâm lí một lát…”

Phương Hạo Vân càng lúc càng khó chịu, hắn vội xông vào căn phòng trị liệu tâm lí do dì Bạch chuẩn bị riêng cho hắn.

“Rầm!”

Cánh cửa đóng sầm lại, Phương Hạo Vân khóa chặt cửa, dựa lưng vào chặn ngay cánh cửa, sắc mặt méo mó, ánh mắt không ngừng toát ra tia sáng đỏ rực, hắn đang lên cơn say máu không khác gì một con mãnh thú.

“Hạo Vân, con mở cửa ra đi, bây giờ chỉ có dì giúp được cho con…”

Dì Bạch đấm vào cửa đùng đùng ở bên ngoài, lựa lời nói với Phương Hạo Vân: “Thả lỏng, con nhất định phải thả lỏng toàn thân, đừng suy nghĩ lung tung, con sẽ qua khỏi thôi. Thử nghĩ những chuyện vui mà con từng trải qua…”

Dì Bạch cảm thấy có trách nhiệm trong chuyện này, nếu dì không bày trò quyến rũ, tâm trạng của Phương Hạo Vân sẽ không rối loạn, tác dụng phụ của Thiên phạt chưa chắc phát tác mau như vậy được.

Trong phòng, Phương Hạo Vân cố gắng hết sức điều tiết hơi thở, ra sức chống chọi với ham muốn chém giết nổi lên trong đầu nhưng tính tàn bạo phát tiết ra trên người hắn không ngừng tăng lên, hắn rất muốn tắm máu liền một trận cho thỏa mãn.

“Hạo Vân, con mở cửa ra đi có được không? Để dì giúp con… Cho dù con không chịu dùng cách giải tỏa dục vọng, dì cũng có thể dùng phương thức thôi miên trong tâm lí giúp con giảm nhẹ đau đớn.” Dì Bạch không ngừng hét to thuyết phục bên ngoài cửa.

“Dì Bạch, con sẽ không mở cửa đâu, con biết dì chịu hy sinh vì con, nhưng con không muốn biến thành một tên cầm thú…”

Phương Hạo Vân có nguyên tắc sống của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép mình lấy đi sự trong trắng của dì Bạch trước tình cảnh này. Nếu làm như vậy thì theo như hắn nghĩ chẳng khác nào hành vi của loài cầm thú.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ hắn còn suy nghĩ chấp nhận giải tỏa dục vọng, nhưng với dì Bạch hắn không muốn làm ra chuyện đồi bại kia. Từ trước đến nay hắn luôn đối xử tôn kính với dì Bạch như trưởng bối, đối với dì hắn chỉ có cảm kích và kính trọng.

“Hạo Vân, con có thể không mở cửa, nhưng con phải làm theo những điều dì bảo…”

Dì Bạch ân cần nói: “Hít thở sâu vào, hãy nghĩ tới những chuyện con cho là hạnh phúc nhất trong cuộc đời con…”

Phương Hạo Vân không lên tiếng nữa, hắn lập tức làm theo dặn dò của dì Bạch, hắn cố gắng nghĩ đến những giây phút ấm áp vui vẻ bên gia đình họ Phương sau khi hắn thay đổi khuôn mặt.

Một lúc sau, cảm giác tàn bạo trong hắn giảm nhẹ đi nhiều, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, nhưng niềm khát khao được chém giết vẫn chưa hoàn toàn tan biến trong tim hắn.

“Rầm!” một tiếng vang lên, chính vào lúc này dì Bạch tung cú đá đạp tung cánh cửa xông vào. Sau khi dì nhìn thấy tính khí của Phương Hạo Vân dịu lại rất nhiều, dì mới thở phào nhẹ nhõm.

Dì ôm Phương Hạo Vân vào lòng, vui mừng nói: “Hạo Vân, tốt quá rồi, con kiên cường hơn là dì nghĩ, dì không ngờ con có thể chịu đựng qua cơn. À phải, vừa rồi con nghĩ đến những việc gì?”

Phương Hạo Vân đáp lại: “Cuộc sống, cuộc sống gia đình ở nhà họ Phương…”

“Xem ra con đã lựa chọn đúng, sống cuộc sống tự do bình dị chính là khao khát lớn nhất trong nội tâm của con. Hạo Vân, xem ra con rất muốn hòa nhập vào cuộc sống gia đình của nhà họ Phương.”

Dì Bạch âu yếm xoa trán hắn, an ủi: “Cứ làm vậy, cố gắng thả lỏng tinh thần, nghĩ nhiều đến giây phát vui vẻ ở nhà họ Phương của con…”

Phương Hạo Vân cảm nhận được tình quan tâm thương mến như người mẹ từ dì Bạch, trong lòng nổi lên một cảm giác ngọt ngào ấm cúng. Chính hơi ấm tình thương này dần dần đè nén niềm khát khao chém giết trong tim hắn xuống.

“Phù!”

Cuối cùng Phương Hạo Vân cũng thở toát ra một hơi dài, toàn thân hắn mềm oặt mất hết sức lực, nếu không phải có dì Bạch ôm lấy cơ thể hắn, có lẽ hắn đã khuỵu ngã xuống đất rồi, trán hắn lấm tấm từng giọt mồ hôi bự chảng, chứng tỏ vừa mới đây Phương Hạo Vân phải hứng chịu cơn đau đớn khủng khiếp cỡ nào.

Cứ thế, Phương Hạo Vân ngủ thiếp đi trong vòng tay của dì Bạch, cho đến một tiếng sau, đôi mắt hắn mới từ từ mở ra, hắn phát hiện lúc này hắn đang nằm trên giường của dì Bạch, tấm chăn êm ái có mùi thơm dịu dàng thoang thoảng lan tỏa, dễ chịu như mùi cơ thể trên người dì Bạch tỏa ra.

“Hạo Vân, con tỉnh rồi à!”

Dì Bạch bước từ ngoài cửa vào, trên tay bưng một chén thuốc nồng nặc còn bốc khói nghi ngút: “Cháu dựa vào sức kiềm chế mạnh mẽ đối chọi với tính khí tàn bạo phát tiết, hao phí quá nhiều sức lực, bây giờ sau khi nghỉ ngơi đã không sao rồi, đây là phương thuốc dì bào chế theo ghi chép từ sách y học cổ xưa, con uống nhân lúc còn nóng đi, giúp ích rất nhiều cho con đó.”

Phương Hạo Vân đưa tay đón lấy chén thuốc, trong lòng cảm động, hắn mặc kệ chén thuốc có mùi khó ngửi thế nào, vị của nó đắng ngắt ra sao, đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.

“Hạo Vân, sau này vào ngày cuối tuần con đều phải đến đây uống loại thuốc này một lần, còn nữa…”

Cất chiếc chén sành đi, dì Bạch do dự giây lát, nói: “Hạo Vân, con nên tìm cho mình một cô bạn gái. Giải tỏa dục vọng mà dì nói là một cách chữa trị hiệu quả mà đơn giản và nhanh chóng, nếu con không tìm được bạn gái, con cứ đi hộp đêm hoặc quán bar nào đó tìm một cô gái…”

“Vâng, con biết rồi.”

Phương Hạo Vân biết dì Bạch nói ra những lời này cũng vì muốn tốt cho hắn nên không từ chối, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

“Hạo Vân, tại sao con xưa nay chưa hề hỏi dì về lai lịch của Thiên phạt?” Dì Bạch đột nhiên nói sang đề tài khác.

Phương Hạo Vân mỉm cười trả lời: “Cháu chỉ cần biết Thiên phạt là của dì ban tặng cho con, dì sẽ không hại con, thế là đủ rồi.”

Nghe câu nói của Phương Hạo Vân, dì Bạch trân người một lúc, bật cười âu yếm: “Hạo Vân, thấy con tin tưởng dì như vậy, dì cảm thấy rất vui, hôm nay dì sẽ nói cho con biết bí mật của Thiên phạt.”

Nói đến đây, dì Bạch bỗng đổi giọng nghiêm túc: “Thật ra Thiên phạt là do đại sư Âu Trị Tử rèn ra.”

“Âu Trị Tử? Thợ rèn kiếm thiên tài trong truyền thuyết vào thời Xuân Thu Chiến Quốc?”

Phương Hạo Vân rất thích đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết kiếm hiệp miêu tả rất nhiều sự tích liên quan đến Âu Trị Tử, nhưng chưa từng có đề cập đến việc ông ta rèn ra thanh đoản đao Thiên phạt. Theo như hiểu biết của hắn, Âu Trị Tử chỉ rèn trường kiếm, một số thanh kiếm nổi tiếng như Giám Lỗ, Thuần Câu, Thắng Tà, Ngư Trường, Cự Quyết…

“Thiên phạt được ra đời dưới bàn tay của Âu Trị Tử đại sư.”

Dì Bạch tiếp tục câu chuyện: “Theo truyền thuyết, trong số bảo kiếm mà Âu Trị Tử đại sư rèn ra, thanh Thắng Tà có chất lượng ưu việt nhất, thật ra đó chỉ là lời đồn không đúng sự thật, sự thật là tác phẩm ưng ý nhất cả đời của thợ rèn thiên tài Âu Trị Tử không phải thanh kiếm Thắng Tà, mà chính là thanh Thiên phạt mà con đang sở hữu, nhưng Thiên phạt có đặc tính hấp thu sức mạnh và tính bạo tàn từ kẻ địch, Âu Trị Tử đại sư sợ nó rơi vào tay kẻ gian ác, gây tai họa cho dân lành, nên phong ấn nó lại, không đưa ra cho người ngoài biết sự tồn tại của nó. Trước lúc lâm chung, ông ta vốn định hủy thanh Thiên phạt đi, nhưng cuối cùng không nỡ hủy đi tác phẩm ưng ý nhất của mình, ông đã giao Thiên phạt cho tổ tiên Bạch gia của dì, cũng chính là kiếm đồng Bạch Thiên Vũ theo hầu hạ nhiều năm bên cạnh đại sư Âu Trị Tử năm xưa. Từ đó về sau, Bạch gia của dì hết đời này đến đời khác gìn giữ Thiên phạt, trải qua suốt mấy ngàn năm thanh đao Thiên phạt chưa được đưa ra ánh sáng. Cho đến hiện tại, Bạch gia của dì không có con trai nối dõi, thế là thân gái như dì phụ trách tiếp quản Thiên phạt, sau này sự xuất hiện của con làm cho Thiên phạt tự phá bỏ phong ấn của Âu Trị Tử đại sư, linh vật tự chọn lấy chủ nhân, dì đoán ra Thiên phạt đã chọn con làm chủ nhân của nó nên mới giao nó cho con… không ngờ làm vậy lại hại đến con…”

“Dì Bạch, dì sai rồi, Thiên phạt ban cho con sức mạnh nằm mơ cũng không thấy, con cám ơn dì còn không kịp nữa ấy chứ…”

Phương Hạo Vân nghe xong sự tích ra đời của thanh đao Thiên phạt, trong lòng đang rối như tơ vò. Thiên phạt ban cho hắn sức mạnh, điều đó không sai, nhưng đồng thời cũng mang đến nhiều phiền phức cho hắn, có lẽ sau này hắn phải trở thành khách đến thăm thường xuyên hộp đêm và quán bar rồi, chỉ có đến những nơi ăn chơi trác táng như thế, hắn mới mặc sức giải tỏa dục vọng như cách chữa trị dì Bạch đưa ra.

Tất nhiên trước khi làm vậy, hắn cũng cảm thấy mình nên tìm một cô bạn gái, đấy là điều nên làm, dù sao hắn cũng không muốn lần đầu tiên của hắn phải thực hiện với một cô gái không đàng hoàng.

Phương Hạo Vân không coi trọng trinh tiết, nhưng ít ra có một số nguyên tắc sống hắn vẫn kiên trì tuân thủ.

“Dì Bạch, cám ơn dì đã nói cho con biết lai lịch của thanh Thiên phạt.”

Phương Hạo Vân chân thành thổ lộ: “Thân là chủ nhân của Thiên phạt, khi con biết được lai lịch của nó, con cảm thấy vô cùng vinh hạnh được sở hữu nó.”

Phương Hạo Vân không coi trọng trinh tiết, nhưng ít ra có một số nguyên

tắc sống hắn vẫn kiên trì tuân thủ.

“Dì Bạch, cám ơn dì đã nói cho con biết lai lịch của thanh Thiên phạt.”

Phương Hạo Vân chân thành thổ lộ: “Thân là chủ nhân của Thiên phạt, khi

con biết được lai lịch của nó, con cảm thấy vô cùng vinh hạnh được sở hữu nó.”

“Hạo Vân, dì là một phụ nữ, bắt đầu từ hôm nay, dì hy vọng giao trọng

trách giữ gìn Thiên phạt cho con đảm nhận, đương nhiên con có quyền từ chối

yêu cầu của dì, đây vốn là nghĩa vụ của Bạch gia suốt mấy ngàn năm qua.” Dì Bạch

từ tốn nói.

“Dì Bạch, dì đừng nói như thế, giữa chúng ta còn phải khách sáo thế sao?

Hiện nay Thiên phạt và con đã không thể tách rời nhau, con sẽ giữ gìn nó cẩn

thận.”

“Không từ bỏ, tuyệt đối không từ bỏ, đây là lời hứa của con với dì, chỉ cần

một ngày con chưa chết, con sẽ không để Thiên phạt rơi vào tay kẻ ác.” Phương

Hạo Vân hứa chắc như đinh đóng cột.

Đồng hồ trên tường chỉ đúng 9h tối, Phương Hạo Vân cáo từ với dì Bạch

quay về căn hộ chung cư của hắn.

……

Như thường lệ, Tạ Mai Nhi vẫn mặc bộ đồ ngủ ngồi trên ghế sofa đợi

Phương Hạo Vân về nhà.

“Hạo Vân, em ăn cơm tối chưa? Sao dạo gần đây em hay về nhà muộn thế

này?” Tạ Mai Nhi ân cần hỏi thăm: “Nếu em chưa ăn tối, chị nấu giùm em một tô

mì nha.”

Phương Hạo Vân vội trả lời: “Chị Mai, không cần tốn công đâu, em đã ăn

rồi, chị cứ xem ti vi đi, lát nữa là em đi ngủ luôn. À phải, chị đang xem chương

trình gì vậy? Hình như là phim điện ảnh thì phải?”

“Ờ, là phim điện ảnh đó, chị thuê đĩa phim này ở tiệm băng đĩa ngay cổng

chung cư nè, tên phim là Ngưu Lang chiều tối, nghe giới thiệu là một bộ phim cấp

…” Tạ Mai Nhi cười khoái chí giải thích với Phương Hạo Vân.

“Hạo Vân này, em đẹp trai như vậy, xem ra còn đẹp trai hơn cả nam diễn

viên chính trong phim nữa đó, nếu em tập luyện thêm cho vạm vỡ lên một chút,

đi làm diễn viên, tương lai sáng lạng đó nha.”

Tạ Mai Nhi hình như không hề có chút e ngại, nói: “Đừng xem thường mấy

thằng diễn viên đẹp trai đóng cảnh mát mẻ nhé, thu nhập của người ta đến mấy

triệu bạc mỗi năm đó, nếu để phú bà giàu có nào đó ưng mắt, thu nhập có thể

cao hơn nữa.”

Nghe lập luận táo bạo của Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh,

chắc dưới cách nhìn của Tạ Mai Nhi, cái nghề đóng phim mát mẻ là một nghề rất

có tiền đồ, xứng đáng nở mặt nở mày với thiên hạ lắm vậy.

Nhìn thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân lộ vẻ không vui, Tạ Mai Nhi cười

khanh khách lấp liếm: “Hạo Vân, em giận rồi à? Chị đâu có nói em giống thứ diễn

viên đó, chỉ là cảm thấy em có vốn liếng đẹp trai sẵn có mà không biết sử dụng thì

phí của trời quá đi.”

Phương Hạo Vân rất muốn phản bác lại một câu, thế sao chị không đi làm

vợ bé của người ta đi?

Nhưng câu nói bật đến cửa miệng thì hắn quyết định từ bỏ, phụ nữ khác

với đàn ông, họ dễ tự ái, nói như vậy có thể tổn thương lòng tự trọng của người

ta.

Tạ Mai Nhi nhận ra cách suy nghĩ của Phương Hạo Vân, cô tỏ ra bình thản

không nổi giận, vừa chăm chú xem hình ảnh trên ti vi vừa nói: “Chị không hề phản

đối chuyện phụ nữ đi làm vợ bé của người ta.”

Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, ngớ người ra một lúc, cảm thấy mình

quá xem thường cô nương Tạ Mai Nhi này rồi: “Chị Mai, chị nghĩ như thế thật

hả?”

“Ừ, có gì không được chứ?” Tạ Mai Nhi phụng phịu: “Ngày nào cũng đi làm

vất vả, nếu không phải vì trang trải cuộc sống, cơm áo gạo tiền thì chị điên mới đi

làm.”

“Nếu không đi làm, chị sẽ cảm thấy cuộc sống chán nản lắm.” Phương Hạo

Vân có lòng tốt nhắc nhở.

“Chị không cảm thấy chán nản đâu, chị thích ngày nào cũng ở nhà xem ti vi,

sau đó có người lo cho chị từng li từng tí, có người đưa cho chị một đống tiền để

tiêu xài thỏa thích…”

Nói đến đây, Tạ Mai Nhi liếc xéo Phương Hạo Vân, nói tiếp: “Hạo Vân, có

phải em cảm thấy không đi học, không làm việc thì sẽ buồn chán? Chị thấy em trời

sinh đã có số mạng làm nô tài đó, không biết cái gì gọi là hưởng thụ cuộc sống,

sống như em trên đời uổng lắm.”

Phương Hạo Vân lắc đầu không biết nói gì hơn.

“Hạo Vân, nếu em là một anh chàng giàu có thì tốt quá…”

Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang thất vọng về cách nhìn nhận Tạ Mai

Nhi của hắn trước đây, cô nàng không hề xấu hổ nói ra { định của cô: “Nếu em là

một đại gia, chị sẽ làm tình nhân của em.”

Phương Hạo Vân giật mình, mồ hôi vã ra như tắm, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao

chị nhất định phải làm vợ bé, cứ như người bình thường tìm một tình yêu chân

chính không tốt hơn à?”

Tạ Mai Nhi mỉm cười chua chát: “Xã hội hiện nay thực dụng quá rồi, ham

muốn vật chất được đặt lên hàng đầu, ở đâu cũng xem trọng lợi ích, dục vọng và

trao đổi bằng tiền bạc, làm gì có tình yêu chân chính như em nói. Chị thà làm vợ

bé, như thế 2 bên không bị ràng buộc trách nhiệm với nhau, khi nào chán rồi hoặc

tiền kiếm đủ thì đường ai nấy đi, không hề vướng bận… Cuộc sống thế này mới là

mục tiêu theo đuổi của chị.”

Phương Hạo Vân ngơ ngác hồi lâu, hắn luôn cảm thấy cách suy nghĩ của Tạ

Mai Nhi về cuộc sống hơi quá đáng, mục tiêu đời người của cô cũng hơi lệch lạc.

Xã hội hiện nay lòng người nham hiểm, đạo đức suy đồi, coi trọng vật chất,

tất cả những nhận xét này không sai, nhưng đâu nghiêm trọng đến mức như Tạ

Mai Nhi miêu tả. Ngược lại, Phương Hạo Vân cảm thấy thế giới này vẫn còn tồn

tại tình yêu thương chân chính, lấy ví dụ những ngày tháng sống trong nhà họ

Phương của hắn, hắn cảm nhận được cái gì là tình thân thật sự, còn tình cảm

quan tâm của dì Bạch đối với hắn nữa…

Tất nhiên, người khác nhau có trải nghiệm về cuộc sống khác nhau nên có

cách nhìn nhận không giống nhau. Phương Hạo Vân không muốn can thiệp vào

đời tư của Tạ Mai Nhi.

“Hạo Vân, thật ra bây giờ em cũng có thể kêu chị làm tình nhân của em.” Tạ

Mai Nhi tươi cười nói: “Chị có thể kiếm tiền ít một chút, chị đang buồn chán, áp

lực cuộc sống làm chị khó chịu, chị đang muốn tìm một người giải khuây.”

Hay quá! Mình cũng đang muốn tìm một cô gái để giải tỏa dục vọng,

Phương Hạo Vân sém chút là nước đẩy thuyền trôi, lên tiếng chấp nhận lời đề

nghị của Tạ Mai Nhi, nhưng cuối cùng hắn cũng chế ngự được lòng ham muốn.

Tạ Mai Nhi tuy là một cô gái ham tiền, nhưng bản chất con người cô ta

không xấu, là người bạn xứng đáng kết giao, Phương Hạo Vân không muốn vì thỏa

mãn dục vọng mà để mất đi mối quan hệ tình bạn này.

Nếu muốn giải tỏa, hắn có thể tìm đến hộp đêm hoặc quán bar nào đó,

thậm chí lên inte kiếm một cô gái chịu bán thân cho hắn là được rồi.

“Em không có tiền.” Phương Hạo Vân lịch sự từ chối lời đề nghị khiếm nhã

của Tạ Mai Nhi.

Tạ Mai Nhi đột nhiên bật cười khanh khách: “Hạo Vân, em tưởng chị nói

thật hả? Nói nghiêm túc với em, chị coi em là bạn bè, một người bạn chân chính,

Hoan Kiïm Trong Sanh - Tac gia: Xñch Tuyït

cho dù em đúng là đại gia giàu có, chị cũng không chịu làm tình nhân của em đâu.

Em biết không? Ngoài chị Mỹ Kz ra, em là người bạn tốt thứ 2 của chị ở thành phố

Hoa Hải này, chị không muốn tình bạn của chúng ta bị sứt mẻ hay ô uế vì bất cứ lí

do gì.”

Nghe Tạ Mai Nhi nói thế, trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy được an ủi

rất nhiều: “Chị Mai, nghe chị nói vậy em rất vui. Chị yên tâm, sau này em giàu có

sẽ không quên chị đâu.”

“Tốt!” Tạ Mai Nhi nheo mắt khoái chí, nhìn trưng trưng vào Phương Hạo

Vân khẳng định lại lần nữa: “Hạo Vân, chị Mai nhớ kĩ câu nói này của em đó nha,

đợi khi nào em giàu có rồi, em không được quên chị.”

“Ờ, em biết mà.” Phương Hạo Vân hứa hẹn.

……

“Ha ha, con bé kia đã bị cô bạn An Tiểu Trân của nó dụ tới đây rồi, lúc này

nó đang dự tiệc sinh nhật với An Tiểu Trân nè, chút nữa chúng ta tìm cơ hội lén bỏ

thuốc mê vào ly nước của nó, đêm nay đại ca được thoải mái tận hưởng rồi.”

Trong một căn phòng sang trọng ở lầu 2 Kim Bích Huy Hoàng, một gã cởi

trần, trên mặt có hình xăm con rắn độc đang nở nụ cười khả ố báo cáo với một gã

trung niên ngoài 40 tuổi, thân hình cao to vạm vỡ ngồi trên ghế sofa.

“A Văn, lát nữa mày đi bỏ thuốc trước, còn hãm nó hay không tao còn chưa

quyết định, Hàn gia cũng coi như có chút thế lực ở thành phố Hoa Hải, nhất là ông

dượng Trần Thiên Huy của nó làm ăn cả với hắc đạo bạch đạo, nhỡ hắn biết được

cô cháu gái Hàn Tuyết Nhi bị Hỏa Long bang chúng ta làm hại, ngày tháng sau này

của chúng ta khó sống lắm đây.”

Gã đàn ông trung niên có một vết chém sâu lượn lờ như con rắn trên mặt,

cơ mặt giật giật, khi nói chuyện lộ vẻ uy nghi của một đại ca giang hồ.

“Đại ca, anh yên tâm, chuyện hôm nay em sai bảo con bé mới thu nhận

hôm qua thực hiện, nó không biết gì về Hỏa Long bang của chúng ta, hơn nữa

ngay cả mặt mũi em thế nào nó còn chưa thấy, em bảo đảm tuyệt đối bảo mật

mà. Hàn gia hay Trần gia cũng được, sau chuyện này không thể điều tra ra là do

chúng ta làm, nói không chừng còn đi tính sổ với thằng Vương Thế Phi ấy chứ…”

A Văn tự tin vỗ ngực nói tiếp: “Xưa nay A Văn này làm việc có khi nào xảy ra

sai sót đâu, chuyện hôm nay chắc ăn mười phần, đại ca cứ chờ hưởng thụ đi, hí

hí, đại ca không biết đó thôi, con bé Hàn Tuyết Nhi này xinh ra phết, nếu không

nhường cho đại ca là em bây giờ nhảy vào liền chơi nó mấy tiếng đồng hồ luôn

cho đã…” Ánh mắt của A Văn không ngừng toát ra tia sáng dục vọng.

“Mày đó, sớm muộn gì cũng bỏ mạng vì đàn bà.” Gã đàn ông trung niên

hình như hãy còn lo lắng: “Mày xác định rõ là vệ sĩ của Hàn gia không đi theo.”

“Không có, em đã tra xét cẩn thận lắm rồi, hôm nay Hàn Tuyết Nhi không có

vệ sĩ đi theo bảo vệ.” A Văn khẳng định chắc nịch.

Gã đàn ông trung niên nhăn mày suy ngẫm: “A Văn, mày nói xem đối

phương rốt cuộc là ai, dám bỏ ra cái giá một triệu bạc bảo chúng ta hãm hại đại

tiểu thư của tập đoàn Hàn thị.”

“Hơn nữa theo như tao suy đoán, hôm nay Hàn Tuyết Nhi không dẫn theo

vệ sĩ cũng là do họ bày trò, nếu tao đoán không lầm thì vệ sĩ của Hàn gia đã bị họ

xử lí mất rồi.” Gã đàn ông trung niên chậm rãi nói.

“Như thế thì tốt chứ sao?” A Văn cười khả ố: “Đêm nay chúng ta sẽ chiếm

trọn cả tiền bạc lẫn sắc đẹp. Đại ca, anh đừng lo lắng nữa, anh cứ tận hưởng

trước rồi đến lượt em, nếu không em không chịu nổi đâu.”

……

Trong một căn phòng khác, Hàn Tuyết Nhi đang dự tiệc sinh nhật với cô bạn

An Tiểu Trân.

“Cám ơn cậu đã tới dự buổi tiệc sinh nhật của tớ, cậu cũng biết xưa nay tớ

chưa từng có người bạn thân nào, hoàn cảnh gia đình tớ không giàu sang, thành

tích học tập lại không tốt, trong lớp ngoài cậu ra, các bạn học khác đều xem

thường tớ. Hôm nay cậu chịu đến dự tiệc sinh nhật của tớ, tớ cảm thấy rất vui.”

An Tiểu Trân cảm động nói liền một hơi, cô và Hàn Tuyết Nhi là bạn học

cùng lớp, hơn nữa còn ngồi chung bàn, được chọn làm đôi bạn học tập giúp đỡ

nhau cùng tiến bộ trong lớp. Hôm nay vì nể mặt bạn, Hàn Tuyết Nhi nhận lời mời

đến Kim Bích Huy Hoàng tham dự buổi tiệc sinh nhật của An Tiểu Trân.

Sau khi đến Kim Bích Huy Hoàng đúng giờ, Hàn Tuyết Nhi mới phát hiện

buổi tiệc sinh nhật của An Tiểu Trân chỉ có người có mặt, ngoài ra không có bạn

học nào khác tham dự.

An Tiểu Trân giải thích rằng cô đã mời rất nhiều bạn học cùng lớp nhưng chỉ

có một mình Hàn Tuyết Nhi chịu đến, những người khác đều coi thường cô, không

muốn chơi với cô.

Nghe bạn mình nói vậy, Hàn Tuyết Nhi động lòng thương hại, cô quyết định

ở lại mừng sinh nhật với bạn, vả lại cô định nhân dịp này lựa lời khuyên nhủ bạn

mình đừng lo vui chơi bỏ bê việc học.

“Tiểu Trân, tớ thấy cậu cũng khá thông minh, nếu cậu có thể dành hết tâm

trí tập trung vào việc học, nhất định cậu sẽ là một học sinh giỏi.” Hàn Tuyết Nhi

nói.

“Hô hô!” An Tiểu Trân không nhịn được bật cười: “Tuyết Nhi, nói thật với

cậu, đây là lần đầu tiên tớ nghe có người khen tớ thông minh đấy.”

“Tuyết Nhi, nào, tớ mời cậu một ly, cám ơn cậu đã quan tâm giúp đỡ tớ

trong khoảng thời gian gần đây.”

An Tiểu Trân nhận được mệnh lệnh phải chuốc rượu say Hàn Tuyết Nhi,

nếu không cũng phải bắt cô ta uống tới mức phải rời khỏi vào nhà vệ sinh.

Hàn Tuyết Nhi xưa nay không thích uống rượu, vốn định từ chối An Tiểu

Trân, nhưng vào lúc này sợ bạn mình buồn nên sau khi do dự một hồi, cô miễn

cưỡng uống một ly.

Uống ly đầu tiên rồi thì sẽ có ly thứ hai, ly thứ ba, An Tiểu Trân mời rượu

liên tục, hơn nữa lần nào cũng đưa ra lí do nghe có vẻ hợp lí, Hàn Tuyết Nhi không

nỡ từ chối.

Một lúc sau, hai cô nữ sinh đã uống hết bốn chai rượu, tuy chưa có cảm

giác say nhưng Hàn Tuyết Nhi bắt đầu thấy khó chịu: “Tiểu Trân, tớ muốn vào nhà

vệ sinh một chút, cậu có đi không?”

“Tớ không đi, cậu đi nhanh đi, tớ ở đây đợi cậu.” An Tiểu Trân thấy Hàn

Tuyết Nhi cần đi vệ sinh, liền thò tay bấm nút gửi tin nhắn được soạn sẵn trong

điện thoại.

Rất nhanh, sau khi Hàn Tuyết Nhi ra khỏi phòng, một gã đàn ông gầy gò lén

lút lách vào, nói: “Đại ca dặn dò cô lén bỏ mấy viên thuốc này vào ly của con bé

kia, nhớ là nhất định phải bắt nó uống cho hết.”

“Đây là cái gì vậy? Là chất kích thích hay là thuốc mê?”

An Tiểu Trân thường hay la cà ở các quán bar vũ trường nên không lạ gì với

thứ thuốc viên này, cô đang lo lắng: “Anh Văn đã nói chỉ muốn gặp Tuyết Nhi từ

xa xa thôi mà, rốt cuộc các anh muốn làm gì?”

“Ôi cô em ngốc nghếch… Nói như thế mà em cũng tin à? Nhìn từ xa, bộ em

tưởng bọn anh đi xem đóng phim chắc.”

Gã đàn ông gầy gò đưa tay chộp một cú vào ngực An Tiểu Trân, nở nụ cười

khả ố nói: “Nói thật với em, đại ca thích con bé này, đây là thuốc mê mạnh, cứ

cho nó uống xong chúng ta có tuồng hay để xem rồi…”

“Không được!”

An Tiểu Trân không ngờ sự việc lại ra nông nỗi thế này, cô vội cự tuyệt

mệnh lệnh của gã đàn ông gầy gò. Đứng về mặt tình cảm, cô không muốn Hàn

Tuyết Nhi bị làm nhục, dù sao cô bạn này là người duy nhất đối xử tốt với cô, nếu

sớm biết sự việc này là một âm mưu, cô tuyệt đối không giả bộ bày ra tiệc sinh

nhật hẹn Hàn Tuyết Nhi đến tham dự.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc