Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 26: Sức Mạnh Tuyệt Đối

Trước Sau

break
Lão nhị bắt đầu hoảng loạn, Phương Hạo Vân nhanh nhạy nắm bắt sơ hở của gã, hét to một tiếng, đưa tay chém thẳng vào cổ họng Lão nhị.

“Binh!” Lần này Phương Hạo Vân ra tay với tốc độ sấm chớp, mà Lão nhị đã không còn tập trung, gã không kịp tránh né, hứng phải cú đánh của Phương Hạo Vân ngã lăn ra đất, cổ gã ứa ra máu tươi.

Lão nhị Thập Nhân Bang có cảm giác như chiếc cổ của gã muốn gãy ra, đau điếng, đưa tay lên vuốt nhẹ, trên tay đã dính đầy máu.

“Mày… mày dám làm tao bị thương ?” Tên Lão nhị Thập Nhân Bang sau khi nhìn thấy vết máu, sắc mặt trở nên dữ tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, đôi mắt đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.

“Mày là kẻ đáng chết…!”

Phương Hạo Vân nói một câu lạnh lùng, cũng chẳng biết từ khi nào, trong tay hắn đã có thêm một cây đao sáng loáng. Khi hắn vừa nói dứt lời, tay đã vung đao lên, cây đao vụt ngang qua cổ của tên Lão nhị. Xoẹt một tiếng, chiếc đầu người chết không nhắm mắt của Lão nhị đã lăn long lốc trên mặt đất.

Trong tích tắc hắn thu lại cây đao, Phương Hạo Vân nhìn thấy trên thân đao ánh lên một màu đỏ rợn người, dĩ nhiên, đó chính là máu của tên cướp tội ác tày đình này.

“Cô bé, có người đến cứu cô nè, nhưng chắc cô bé phải thất vọng thôi, Lão nhị đã đích thân ra tay đối phó với tên cảnh sát không biết trời cao đất dày đó rồi. Chút nữa thôi cô bé sẽ được nhìn thấy xác của nó.” Lão ngũ đi vào sân trong, bất mãn vì bị cướp mất đối thủ, nên chỉ đành dùng lời lẽ kích động Hàn Tuyết Nhi để tìm thú vui.

Trán Hàn Tuyết Nhi vã đầy mồ hôi, căm tức nhìn bốn tên cướp, nhưng chỉ dám tức chứ không dám nói. Những tên cướp này cũng giống như những kẻ tâm thần vậy, vốn không phải là người bình thường, nên cô không dám chửi mắng nữa, họ bị mắng nhiều quá sẽ làm ra chuyện gì thì chỉ có trời mới biết.

“Mẹ nó, nhìn thèm quá…!” Trong lòng Lão lục cũng thấy tức tối, nói: “Lão nhị đã giành mất đối thủ của chúng ta, tối nay con bé này phải có phần của chúng ta đó.”

Tên cướp nãy giờ không lên tiếng liền cười nói: “Lão lục khỏi lo, Lão nhị nói rồi, tối nay năm anh em mình cùng nhau vui vẻ tí… nhưng tụi bây cũng đừng quá mạnh tay, con bé này không thể chết được, trừ phi lão già Hàn Sơn rút khỏi công trình vịnh Kim Thủy theo lời của chúng ta…”

Hàn Tuyết Nhi nghe xong lời nói của họ, liền hiểu ngay nguyên nhân của sự việc.

“Lão tứ, nói bậy gì đó…” Một tên cướp khác có tướng người to lớn, mắng chửi: “Sao mày chẳng cẩn thận tí nào, con bé này chắc đã nghe hết những gì mày nói rồi.”

Tên cướp bị mắng cười khẩy không đồng ý nói: “Lão tam à, căng thẳng làm gì, con bé này sớm muộn gì cũng chết, biết thì đã sao chứ. Ha ha, không chừng là tối nay sau khi anh em mình làm cho con bé vui vẻ xong, con bé lại đòi theo anh em mình thì…”

Nói đến đây, mọi người đột nhiên cười hô hố.

Với những tên cướp sống cuộc sống đầy máu tanh mà nói, có thể cười thoải mái như thế, cũng là một chuyện hiếm có.

Có người cười, thì cũng có người khóc.

Hàn Tuyết Nhi nghe xong những lời của những tên cướp này, trong tim như đang nhỏ máu. Cô biết rằng, lần này mình chắc chắn toi thật rồi, đời cô rồi sẽ bị hủy hoại trong tay những tên súc sinh vô nhân đạo này.

Cô thật muốn chết đi cho xong chuyện, nhưng lại chẳng biết nên chết cách nào. Cũng có thể là trong lòng cô vẫn nuôi một tia hy vọng của sự sống, chẳng phải nói là, có cảnh sát đã xông vào đây sao ?

……

Bất thình lình, trước cửa sân trong vọng lại tiếng bước chân nhè nhẹ. Bốn tên cướp liền căng thẳng trở lại, Lão tam hét to: “Lão nhị, có phải anh không ?”

“Lão nhị của chúng mày ở đây…!”

Trả lời hắn là một giọng nói lạnh đến thấu xương và một chiếc đầu người bê bết máu.

Bốn tên cướp nhìn chiếc đầu người đang mở to mắt, liền lặng người đi, nếu mà mắt của họ không có bị gì, thì cái đầu mà họ nhìn thấy chính là đầu của Lão nhị.

“Sao… sao có thể thế được ?” Toàn thân Lão ngũ rung mạnh, như khó mà có thể chấp nhận sự thật này. Hắn luôn cho rằng, cái đầu người này nên là cái đầu của tên cảnh sát mới đúng.

“Mấy ông anh vừa nãy hình như rất vui vẻ mà, cười đi, sao giờ lại không cười nữa…” Cùng lúc bốn tên cướp đang kinh sợ, Phương Hạo Vân đã chầm chậm bước vào trong. Nhưng, lúc này hắn đã che mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt.

“Là mày đã giết Lão nhị?” Lão tam đứng trong đám cướp giận dữ liếc nhìn Phương Hạo Vân, giương tầm ngắm của cây súng vào hắn, hét to hỏi.

Phương Hạo Vân cười nhạt: “Đúng vậy.”

Ngừng một lút, Phương Hạo Vân lại dùng một giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Mấy đứa chúng mày rồi cũng sẽ chết.”

Hàn Tuyết Nhi thấy có người đến cứu mình, mà còn là một cảnh sát, vẻ mặt bỗng vui mừng trở lại. Nhưng khi cô nhìn thấy tên cảnh sát bịt mặt này trong tay không tấc sắt, còn tên cướp thì đang lăm lăm cây súng trên tay, vẻ mặt cô bắt đầu chuyển sang lo âu.

“Đồng nghiệp của anh đâu ? Một mình anh tay không tấc sắt như thế sao có thể đánh lại bọn họ chứ ?” Hàn Tuyết Nhi nóng ruột hỏi.

Phương Hạo Vân không đếm xỉa gì đến Hàn Tuyết Nhi, ánh mắt hắn nhìn sang tên Lão tam, khinh thường nói: “Bỏ súng xuống, tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng hơn.”

“Thằng nhóc, muốn chết à…!” Lão lục bị ánh mắt đầy sát khí của Phương Hạo Vân thúc ép đến nỗi, tâm trạng bị kích động, bước lên phía trước, chuẩn bị dùng súng bắn chết Phương Hạo Vân để trả thù cho Lão nhị. Phương Hạo Vân có thể giết Lão nhị thuận lợi thế, đã chứng minh rõ thực lực của hắn, nên Lão lục không dám nghĩ đến việc xáp lá cà với hắn, mà định dùng súng.

Toàn thân Hàn Tuyết Nhi bắt đầu run bần bật, thậm chí cô còn nhắm tịt mắt lại, tia hy vọng nhỏ nhoi khó khăn lắm mới có được, nay lại sắp mất đi trước mắt cô.

“Với sức mạnh tuyệt đối ở trước mặt mấy chúng mày, những vũ khí hiện đại chưa chắc có thể chọi nổi với vũ khí lạnh…!” Phương Hạo Vân mỉm cười, cây đao trong tay lại xuất hiện lần nữa, chính vào khoảnh khắc Lão lục đang chuẩn bị bóp cò, Phương Hạo Vân cũng xông về phía Lão lục nhanh như sao xẹt, giữa chừng, một tia sáng chói mắt vụt xuất hiện.

“Rắc…!”

Tiếp theo tiếng rắc, là tiếng xương bị vỡ, thậm chí Lão lục chưa kịp bắn phát nào, thì tay của hắn đã bị chặt mất.

Hắn đau đớn nằm vật xuống, đôi mắt trợn tròn, kêu la ầm ĩ. Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân lại vung cây đao trong tay, lại vụt một phát, chiếc đầu của Lão lục đã rơi trên đất.

Lần này, trên thân đao lại ánh lên một sắc đỏ như cũ.

Chính nghĩa đã thắng tà ác, Hàn Tuyết Nhi đáng lẽ phải nên vui mừng, nhưng cô thấy hành vi nhuốm đầy máu tanh này, không thể nào là hành vi của cảnh sát được. Cô bắt đầu nghi ngờ thân phận của tên cảnh sát bịt mặt này.

Phương Hạo Vân giết Lão lục chỉ trong tích tắc, đợi đến khi ba tên cướp còn lại bắt đầu có phản ứng, thì hắn đã trở về vị trí có lợi nhất, có thể đảm bảo là đạn không thể làm hại đến hắn.

“Mày… mày đã giết thằng lục, tao liều mạng với mày…” Lão ngũ và Lão lục đã hợp tác với nhau mấy năm nay, tuy không là anh em, nhưng tình cảm lại như anh em ruột. Tận mắt thấy người anh em của mình bị người ta chém bay đầu như thế, hắn quả thật đã mất hết lý trí, trông cứ như một con trâu đực mắt đỏ ngầu, bất chấp tất cả mà xông lên.

Lão tam thầm thấy tình hình không hay, vội vàng hét: “Đừng manh động…!”

Lời nhắc nhở của hắn đã quá muộn, Phương Hạo Vân đã nắm được cơ hội tốt tiến lên trước, theo đường họng súng, mà vung cây đao xuống.

Liền đó, một cơn mưa máu văng khắp tứ phía, tên Lão ngũ manh động còn sống nhăn đã bị Phương Hạo Vân chém đôi.

Với cách ra tay tàn độc như vậy, đến ngay cả những tên cướp tay nhuốm đầy máu cũng phải hoảng sợ, họ đang nghĩ, kẻ này… kẻ này có còn là người nữa hay không ?

Hàn Tuyết Nhi run lẩy bẩy, cô vội vàng nhắm mắt, cảnh tượng đầy máu tanh này suýt tí đã làm cô phải nôn, mùi máu tanh trong không khí cũng khiến cô khó mà thở được.

Cô đang nghĩ, tên cảnh sát bịt mặt này rốt cuộc là người như thế nào ? Hắn ta có thật là cảnh sát không ? Có thật là đến cứu mình không ? Hàn Tuyết Nhi đang lo lắng, ngộ nhỡ tên cảnh sát bịt mặt này không phải là người tốt. Cô sợ rằng mình vừa thoát khỏi hang sói, đã rơi ngay vào miệng cọp.

Trong thời gian ngắn đã giết hai tên cướp, tâm trạng của Phương Hạo Vân đã nhẹ đi nhiều. Hắn không lo tên cướp sẽ làm hắn bị thương, mà thật ra những tên cướp này cũng không đủ bản lĩnh làm hắn bị thương. Cái hắn lo là, nếu thúc ép bọn cướp quá sẽ khiến Hàn Tuyết Nhi bị hại. Nếu đã quyết định cứu cô, đương nhiên không thể để cô bị một vết thương nào.

Lão tứ tận mắt thấy tên cảnh sát bịt mặt dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để giết hại anh em của mình, trong thâm tâm bắt đầu sợ hãi. Cơ thể hắn đã phát run, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Những tên cướp trong Thập Nhân Bang đâu có ai chưa từng giết người, nhưng thủ đoạn giết người như tên cảnh sát bịt mặt này, họ đúng là theo không kịp.

Đôi mắt của Phương Hạo Vân nhìn vào cơ thể đang phát run của tên Lão tứ. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Mày đang rất sợ, đúng không ?”

“Tao… tao muốn giết mày…” Lão tứ bị Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm, phòng tuyến tâm lý dần dần không giữ được nữa, thậm chí còn có suy nghĩ muốn quỳ xuống. Trong thâm tâm hắn thầm chửi rủa tên đối thủ đang đứng trước mặt.

“Tao biết là mày muốn giết tao, nhưng lại không làm được. Tạm thời mày có thể không cần chết.” Nói xong câu này, Phương Hạo Vân bèn chuyển ánh nhìn về phía Lão tam: “Trong số hai chúng mày đây chỉ có thể sống một.”

Đầu óc Lão tam đột nhiên trở nên căng thẳng, lùi lại vài bước, chỉa mũi súng vào Hàn Tuyết Nhi, uy hiếp nói: “Mày lùi lại, nếu không tao sẽ nổ súng giết chết con bé này.”

“Tùy mày…” Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói: “Tuy khoảng cách giữa chúng ta có vẻ xa, nhưng tao rất có lòng tin là, khi mày nổ súng giết chết con bé đó, thì tao cũng cùng lúc chém đứt cổ mày rồi. Tiện thể nhắc nhở mày là, chức trách của tao là giết hết đám người bại hoại đạo đức như mấy đứa chúng mày, còn con bé này, không nằm trong sự bảo vệ của tao, mày có thể giết tùy ý.”

Nói xong lời này, trong lòng Hàn Tuyết Nhi lại thấp thỏm lần nữa, cô tức giận rất muốn kháng nghị, là một cảnh sát, cho dù anh có che cái mặt lại, anh cũng đâu thể không lo đến tính mạng của con tin chứ. Nhưng, khi những lời này sắp vọt ra khỏi miệng, cô lại không dám nói nữa. Dù gì thì cũng đã đến nước này, mọi việc đành phó thác cho ông trời vậy.

Đôi mắt cô chớp lấy chớp để, hy vọng tên cảnh sát bịt mặt có thể giữ được đạo đức nghề nghiệp, đừng có lấy tính mạng của công dân có đóng thuế ra mà đùa giỡn.

Thế nhưng Phương Hạo Vân từ đầu buổi đến giờ vẫn không thèm nhìn lấy cô một lần.

Lão tam cầm cây súng trên tay, do dự một hồi, liền chĩa mũi súng về phía Phương Hạo Vân, vội vàng hỏi: “Mày muốn gì đây, mày muốn sao mới chịu bỏ qua cho chúng tao ?”

“Nói cho tao biết, là ai thuê chúng mày làm vụ này ?” Rất rõ ràng, vụ án bắt cóc Hàn Sơn và vụ Hàn Tuyết Nhi bị cướp có liên quan đến nhau. Phương Hạo Vân muốn biết tên chủ mưu đứng phía sau là ai, như vậy mới có thể nhổ tận gốc rễ, không để lại phiền phức gì nữa. Hiện giờ Phương Hạo Vân chỉ muốn sống những ngày bình dị, nên hắn rất sợ phiền phức, mà cách giải quyết phiền phức tốt nhất chính là giải quyết đến tận gốc rễ.

“Không ai thuê chúng tao cả…”

Phương Hạo Vân nghe xong, liền bật cười: “Mày đã chọn con đường chết…!” Nói vừa dứt lời, cả người Phương Hạo Vân đã tiến lên phía trước, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng mà xông qua, lúc này cây súng trên tay Lão tam không chĩa về phía Hàn Tuyết Nhi, nên là cơ hội ra tay tốt nhất đây.

“Lão tam, cẩn thận… !” Lão tứ la lên một tiếng, nhưng toàn thân như người bị hạ đường huyết, đến cả sức lực để bóp cò cũng không còn. Tốc độ nhanh như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, đã gần như đánh gục hắn hoàn toàn.

Lão tam vội vàng cầm súng lên, hướng về phía Phương Hạo Vân ngắm chuẩn, tiếc là tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, khoảng cách lại quá gần, vốn không thể ngắm chuẩn được.

“Pằng, pằng, pằng…!”

Tiếng súng vang lên, Lão tam trong lúc gấp gáp, chỉ đành bắn loạn xạ về phía trước. Nhưng những tiếng súng này ngoài việc khiến cho tâm trạng của hắn và Lão tứ càng thêm hoang mang ra, thì chẳng có tác dụng gì cả.

Phương Hạo Vân được sự yểm trợ của tiếng súng, đã nhẹ nhàng tiếp cận Lão tam, đồng thời đã tạo ra một vết cắt hoàn mỹ trên cái cổ của hắn.

Lại thêm một cái đầu người rơi xuống đất.

Hàn Tuyết Nhi bị dọa sợ đến nỗi suýt tí là kêu thất thanh, nhưng cô đã dùng hai tay bịt miệng mình lại.

……

Chốc sau, Phương Hạo Vân từ từ bước đến bên cạnh tên Lão tứ đang run cầm cập, nhỏ nhẹ hỏi: “Xem ra mày là kẻ sống sót rồi. Nhưng tao vẫn muốn được nghe sự thật.”

Phương Hạo Vân đã dùng những cách thức kỳ lạ liên tiếp giết hết các thành viên trong Thập Nhân Bang, trong mắt Lão tứ, hắn đáng sợ chẳng khác nào ác ma.

Hắn hoảng hốt lui lại một bước, sợ sệt nói: “Có thật là mày sẽ thả tao không ?”

Phương Hạo Vân ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cái cổ họng của hắn, cười nhạt nói: “Nếu mày không nói, bây giờ mày có thể chết được rồi.”

“Khoan đã, đừng giết người nữa…” Hàn Tuyết Nhi do dự một lúc, lấy hết can đảm nói: “Tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Lúc nãy tôi nghe họ sơ ý nói ra, hình như là chuyện có liên quan đến công trình vịnh Kim Thủy…”

“Vịnh Kim Thủy ?”

Phương Hạo Vân ngớ người ra một lúc, cảm thấy cái tên này rất quen. Bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ, hắn đột nhiên nhớ ra hình như đã thấy tên dự án mở rộng vịnh Kim Thủy này ở trong phòng làm việc của bà chị.

Nghĩ đến đây, trong đầu Phương Hạo Vân bỗng lóe lên một ý nghĩ: “Người chủ tấm da mặt này gặp tai nạn, có thể nào cũng là vì công trình mở rộng vịnh Kim Thủy này không ?”

Nếu thật là vậy, hắn có nghĩa vụ phải tìm ra tên chủ mưu đứng phía sau. Dù sao, hắn cũng đã thay thế thân phận của người ta, cũng nên giúp người ta báo thù rửa hận chứ.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân lớn tiếng hỏi: “Là ai đã thuê bọn mày làm ?”

“Không biết, em thật sự không biết là ai ?” Lão tứ sợ hãi tột độ nói: “Em chỉ biết chuyện có liên quan đến việc mở rộng vịnh Kim Thủy, nhiệm vụ này là do Lão đại nhận, bọn em chỉ lo việc bắt cóc Hàn Tuyết Nhi để gây thêm áp lực cho Hàn Sơn mà thôi, những chuyện khác em không hề biết. Chỉ có mình Lão đại mới biết rõ người thuê là ai.”

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc