Năm đó Lý Cáp còn đang học năm cuối của cấp ba (lớp 12). Đầu năm học có một học sinh nữ chuyển tới, thầy chủ nhiệm nhìn qua thành tích học tập của cô rồi quyết định xếp cho cô ngồi cạnh Lý Cáp.
Học sinh nữ mới này tên là Hạ Nhu, cái tên không quá nổi bật nhưng cũng rất êm tai. Mặc dù dung mạo cũng không quá xuất chúng nhưng tính tình rất hiền lành đáng yêu.
Lý Cáp ngày đó học giỏi lắm, luôn đứng đầu lớp trong hầu hết các môn, Hạ Nhu được xếp ngồi cạnh hắn chính là để hắn kèm nàng. Lý Cáp cảm thấy rất thích tính cách của cô bạn học này, vì thế ngày thường cũng hay chủ động nói chuyện, giúp đỡ nàng trong học tập.
Hạ Nhu từ bé đến lớn vốn chưa từng nói chuyện tình cảm với bất kỳ ai, nhưng ở chung với Lý Cáp lâu ngày cũng dần dần trở nên quen thuộc, nụ cười xuất hiện cũng nhiều hơn. Ngày thường ngoài học tập hai người cũng thỉnh thoảng vui đùa với nhau một chút.
Tiếp xúc lâu ngày Lý Cáp nhận ra Hạ Nhu tâm tư rất thuần khiết, phải nói lúc đó học sinh cấp ba đã bị ảnh hưởng bởi xã hội rất nhiều, người còn giữ được tâm hồn trong sáng như Hạ Nhu thật sự không nhiều.
Đồng thời Lý Cáp cũng tìm hiểu được Hạ Nhu học tập không tốt không phải vì khả năng của nàng kém, ngược lại nàng rất thông minh, Lý Cáp mỗi lần hướng dẫn bài tập cho nàng chỉ cần một lần là đủ. Nhưng không hiểu sao tới mỗi kỳ thi nàng lại luôn làm không tốt, khiến ai nấy đều nghĩ rằng do tâm lý nàng có vấn đề.
Lý Cáp cũng phải vòng vo mất mấy tuần mới biết được kỳ thực không phải nàng tâm lý không tốt mà căn bản nàng không muốn thi tốt. Nói như vậy là bởi vì khi nàng còn nhỏ gia đình nàng luôn có yêu cầu rất cao, bất luận là nàng đạt được kết quả học tập tốt tới đâu thì cha mẹ nàng cũng không hài lòng, luôn muốn nàng giỏi hơn nữa, khiến cho nàng cả ngày phải cắm đầu vào sách vở, trong khi những đứa bạn cùng lứa thì đang tự do vui chơi bên ngoài. Vì sức ép quá lớn nên tâm lý nàng dần sinh ra sự kháng cự, lên cấp hai thì nàng bắt đầu cố tình bỏ bê học tập, mặc cho cha mẹ phàn nàn nàng cũng chỉ im lặng chống đối, sau đó thì ngay cả tính tình cũng càng ngày càng trở nên khép kín.
Biết được nguyên nhân như vậy, Lý Cáp bèn chủ động tới gặp cha mẹ Hạ Nhu để nói chuyện. Cha mẹ nàng nhìn con gái mình thành ra như vậy cuối cùng cũng cảm thấy hối hận, thấy Lý Cáp tới nói chuyện thì lập tức đồng ý để Hạ Nhu sau mỗi buổi chiều tan học lại tới nhà hắn ôn bài.
Nói là ôn bài, nhưng thực ra về tới nhà Lý Cáp liền vứt cặp đó rồi kéo Hạ Nhu ra ngoài chơi.. Họ đi câu cá ở bờ ao, đi thả diều ở cánh đồng, đi bắt ốc ở bờ ruộng, vào bụi hoa bắt bươm bướm… Nụ cười trên môi Hạ Nhu càng lúc càng nhiều hơn, tâm hồn nàng cũng dần dần được giải phóng.
Cũng vì thế kết quả thi của nàng dần tốt lên, cha mẹ nàng thấy vậy liền vui mừng vô cùng, liền cho hai người có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn.
Hạ Nhu sinh muộn hơn Lý Cáp nửa năm, vì thế nàng bèn gọi hắn là ca ca. Từ đó về sau Lý Cáp liền đối với nàng như em gái ruột vậy.
Sau này mỗi sáng Lý Cáp đều tới đèo nàng đi học, dọc đường thường mua đồ ăn sáng cho nàng.
Hạ Nhu thích nhất ăn bánh bao, đặc biệt là bánh bao nhân thịt mỡ. Lý Cáp khi đó thường cười trêu nàng rằng nữ nhân ăn thịt mỡ nhiều sẽ béo, sau này sẽ ế chồng. Hạ Nhu liền cười tủm tỉm nói sau này nàng chỉ muốn gả cho Lý Cáp thôi.
Không chỉ Hạ Nhu tâm lý thay đổi, mà ngay cả Lý Cáp cũng cảm thấy bản thân ngày càng yêu đời hơn, cảm giác có một người em gái ngày ngày vui đùa thực sự rất thoải mái. Tuổi trẻ mà, được vui chơi tự do đã là một hạnh phúc lớn rồi.
. . . . .
Một năm trôi qua nhanh như nòng nọc rụng đuôi, chẳng mấy chốc kỳ thi đại học đã tới. Hai anh em vẫn dính lấy nhau, nɠɵạı trừ buổi tối thì gần như lúc nào hai người cũng ở cạnh nhau. Lý Cáp nói sau này hai người lập gia đình rồi cũng phải xây nhà ở cạnh nhau mới được, còn Hạ Nhu thì thầm nghĩ: “Vậy chẳng bằng em gả cho anh luôn chẳng phải tốt hơn sao?”
Hai người đăng ký cùng một trường, cùng một ngành, cuối cùng cả hai đều đỗ. Ngày báo nhập học Lý Cáp vui vẻ cầm tấm giấy báo đạp xe sang nhà Hạ Nhu.
Chỉ là cuộc sống luôn nhiều biến động. Thời điểm Lý Cáp tới thì khu nhà của Hạ Nhu đã chỉ còn một đống tro tàn, hơi nóng vẫn còn phả ra hầm hập. Lý Cáp kinh hoảng, vội hỏi người bên đường thì nhận được tin tức rằng khu vực này đêm qua xảy ra hỏa hoạn do nổ bình ga, mấy nhà kia đều bị chìm trong biển lửa, không có ai chạy thoát.
Lý Cáp cả người như hóa đá, lặng yên quỳ trước đống tro tàn đó cả một ngày trời. Hắn không khóc, nhưng đôi mắt đã dần trở nên dại đi.
Hắn không còn em gái nữa.
Từ đó về sau, cuộc sống của hắn so với trước khi gặp Hạ Nhu thậm chí còn nhạt nhẽo hơn. Hắn không đi xe đạp nữa, cũng không đi câu cá thả diều, không vui chơi gì nữa, ngay cả bánh bao hắn cũng không bao giờ đụng tới.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học, hắn muốn học để quên đi rằng hắn từng có một người em gái.
Bệnh khó chữa nhất trên đời này là vết thương lòng, thuốc giải chỉ có một đó là thời gian.
Một năm, hai năm, rồi năm năm…
Lý Cáp dần dần cũng quên được nỗi đau đó, Hạ Nhu giống như chìm vào nơi sâu nhất trong ký ức hắn.
Những tưởng hắn sẽ không bao giờ nhớ lại những ký ức đau thương đó nữa, cho tới khi Hà Liên Khanh xuất hiện.