Yến tịch tiến hành hơn một nữa, đình viện phía dưới của Thanh Nguyệt lâu đột nhiên náo nhiệt cả lên, mọi người đều vọt tới bên cửa sổ mà nhìn xuống dưới!
Lý Cáp cũng có chút tò mò, liền sai Diễm Nhi đi qua nhìn một chút,
Một lát sau, Diễm Nhi quay lại nói với Lý Cáp: “chủ tử, trong đình viện dưới lầu có rất nhiều nhạc sư, ở giữa còn có một nữ tử áo trắng, dường như muốn biểu diễn ca nghệ.
“Ồ? Lý Cáp đã sáng tỏ, phỏng chừng là do Hà Cầu mời ca kỹ đến chúc mừng sinh nhật cho Hà Đình, quá lãng phí, nghĩ đến Thiên Thiên cũng phải cùng nhóm ca kỹ đàn ca cho mọi người nghe như thế, Lý Cáp trong lầu trăm lần không muốn.
Một lát sau, âm thanh nhạc mừng vang lên đinh đông, khách nhân từ trên xuống dưới của Thanh Nguyệt lâu đều yên lặng hết, giờ đây chỉ toàn nghe được một hai âm thanh la hét: “Thượng Quan ŧıểυ tỷ!!” “Thanh Thanh cô nương!!”
“khúc nhạc vẫn còn đang tiếp tục, Lý Cáp đột nhiên nghe được giống như có ai đó nói: “không hổ là ca tiên, phong tư quả nhiên bất phàm” gì gì đó.
“Ca tiên? Lý Cáp nhíu nhíu mày, hướng Diễm Nhi hỏi: “nữ tử quần trắng trông thế nào?
Diễm Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “ra xinh đẹp và thanh tú.” Trong lòng có chút bất mãn, chủ tử sao lại phạm sắc tâm nữa rồi!
Thiên Thiên lễ phép hỏi: “chủ tử có muốn hay không qua xem một chút?”
Lý Cáp liếc nhìn mọi người chen lấn bên cửa số, lắc lắc đầu: “nếu là ca tiên, vậy trước tiên nghe xem nàng ca như thế nào đã, nếu như ngay cả ca với hát không thể nào lọt vào tai, ca tiên như vậy chỉ sợ cũng chỉ là nữ kỹ phong trần lừa đời lấy tiếng mà thôi.”
Đám người Chân Dao bạn tốt của Hà Đình, đều cùng nàng đứng ở vị trí tốt nhất bên cửa sổ trông ngóng phía dưới, xem nồng nhiệt như thế, nhưng thật ra Chân Dao còn không quên biểu ca, quay đầu nhìn đám người Lý Cáp vẫn ngồi ở trong góc, liền hướng hắn chạy đến.
“biểu ca, là ca tiên Thượng Quan tỷ tỷ đến biểu diễn đấy, ca sao thế nào không lại xem?” Chân Dao kéo tay Lý Cáp dẫn hắn đi qua.
Nhưng Lý Cáp lại lôi biểu muội quay lại, để cho nàng ngồi xuống trên đùi mình, ôm eo nàng và nói: “Thượng Quan tỷ tỷ này rất lợi hại sao?”
Chân Dao thuận thế ngã vào trong lòng Lý Cáp, trả lời: “Thượng Quan tỷ tỷ quả là rất lợi hại, lúc đại thọ của gia gia cũng định mời nàng xướng đấy.”
“ân, thế so với Thiên Thiên tỷ của ngươi? Người nào lợi hại hơn?” Lý Cáp cười hỏi.
Chân Dao không chút do dự, lập tức trả lời: “đương nhiên là Thiên Thiên tỷ tỷ xướng nghe hay hơn, nhưng Thượng Quan tỷ tỷ cũng không tệ!
Đang nói, Thượng Quan Thanh Thanh bên dưới đã bắt đầu xướng lên.
Thanh âm quả nhiên du dương dễ nghe, êm tai như tiếng hót chim sơn ca, như dòng nước tự nhiên chảy róc rách, tiếng ca u nhã tinh thiết ngân nga vấn vương khắp Thanh Nguyệt lâu, khiến cho mọi người không thể không đắm say trong đó.
Bất quá Lý Cáp chính là nɠɵạı lệ.
Mặc dù đã ở thời đại này sinh sống nhiều năm, cũng từng nghe qua không ít lần phong cách xướng cổ điển của thời đại này, nhưng Lý Cáp vẫn không rõ nàng đang xướng cái gì, sự hài hòa của giai điệu và giọng hát cùng với tiêu chuẩn của Lý Cáp không giống nhau, theo hắn nghĩ, loại phong cách xướng nàycăn bản đang là tiếng gào gú của ma quỷ. Nếu không phải thanh âm của Thượng Quan Thanh Thanh xác thật rất hay, chỉ sợ hắn đã không nhin được mà bịt kín lỗ tai lại rồi.
khúc hát vừa hết, mọi người đều vỗ tay khen hay, Chân Dao cũng quay đầu lại nói: “kỳ lạ, tại sao giờ nghe Thượng Quan tỷ tỷ không được hay như trước kia?
Lý Cáp cười mĩm: “đó là vì ngươi đã nghe qua Thiên Thiên ca xướng.”
Chân Dao suy nghĩ một chút, nói: “hình như là vậy, Thiên Thiên tỷ tỷ xướng ca, giai điệu so với Thượng Quan tỷ tỷ nghe hay hơn nhiều.”
Lúc này, Thượng Quan Thanh Thanh lại bắt đầu bài thứ hai
Lần này Chân Dao đã không còn tập trung nghe nữa, bắt đầu nghe cũng được không nghe cũng được mà cùng Lý Cáp trò chuyện, một hồi nói đến hôm nay có muội muội nào vì nguyên nhân gì mà không đến, hôm nay tỷ tỷ nào mặc váy xinh đẹp nhất.
Lý Cáp không có tập trung nghe, tâm lý cũng nghĩ tới Thượng Quan Thanh Thanh kia, nàng có được danh ca tiên, xác thật là có vài phận bản lãnh như thế, có thể nghe được thanh âm của nàng đích xác rất hay và động lòng người, chỉ là ca khúc quá mức bình thường, những điều này làm trì hoãn giai điệu ca khúc. Nếu để nàng xướng nhưng ca khúc của thời đại kiếp trước của mình, với thanh âm của nàng, nghĩ ra cũng không kém, nghe ra hẳn cũng có ý vị khác Thiên Thiên đây.
Ca khúc thứ hai vừa xướng xong, lầu trên lầu dưới nơi nơi đều là tiếng la hét, vỗ tay liên miên không ngừng của những công tử nhà giàu “ca tiên! Ca tiên!”
Lúc này Chân Dao đang từ trong lòng Lý Cáp đứng lên, lôi tay Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên tỷ tỷ, nhanh lên một chút, tới tỷ lên rồi, tỷ xướng ca nhất định sẽ còn được hoan nghênh hơn Thượng Quan tỷ tỷ.
Thiên Thiên nhìn về phía Lý Cáp, thấy chủ tử gật gật đầu với nàng, mới cùng Chân Dao đi tới ngồi xuống một cái bàn dài ở cửa sổ lầu bốn, trên bàn đặt đàn cổ tinh xảo.
Mọi người vốn nghĩa ca tiên vừa xướng xông, hẳn là không còn tiết mục gì, lại không nghĩ rằng tiếng đàn vừa ngân lên, du dương thanh thúy,, làn điệu độc đáo, cực kỳ dễ nghe đến tột cùng, xôn xao vừa ngừng lại chuẩn bị trở lại bàn rượu và lắng tai nghe.
Đêm nay Thiên Thiên đàn hát chính là ca khúc “Thủy Điều Ca Đầu” do Tô Thức sáng tác, khúc còn lại chính là “Đãn nguyện nhân trường cửu” của kiếp trước, vừa mang ý vị u nhã cổ điển, vừa không mất phong cách trong sáng thánh thoát.
Khúc dạo đầu cầm nhạc du dương vừa qua đi, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe của Thiên Thiên xướng lên:
“明月几时有
把酒问青天
不知天上宫阙
今昔是何年
我欲乘风归去
又恐琼楼玉宇
高处不胜寒
起舞弄清影
何似在人间
转朱阁
低绮户
照无眠
不应有恨
何事长向别时圆
人有悲欢离合
月有阴晴圆缺
此事古难全
但愿人长久
千里共婵娟”
hán việt
“minh nguyệt kỷ thì hữu
bả tửu vấn thanh thiên
bất tri thiên thượng cung khuyết
kim tích thị hà niên
ngã dục thừa phong quy khứ
hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ
cao xử bất thắng hàn
khởi vũ lộng thanh ảnh
hà tự tại nhân gian
chuyển chu các
đê khỉ hộ
chiếu vô miên
bất ứng hữu hận
hà sự trường hướng biệt thì viên
nhân hữu bi hoan ly hợp
nguyệt hữu âm tình viên khuyết
thử sự cổ nan toàn
đãn nguyện nhân trường cửu
thiên lý cộng thiền quyên”
dịch nghĩa:
“trăng sáng có bao lâu
Nâng cao chén rượu hỏi trời
Chẳng biết cung điện bầu trời
Đêm nay là đêm nào
Ta muốn cỡi gió bay vút lên
Lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ
Trên kia cao lạnh buốt
Đứng dậy múa giỡn bóng
Cách biệt với nhân gian
Trăng quanh gác tía
Cúi xuống cửa son
Dòm kẻ ȶᏂασ thức
Chẳng nên ân hận
Sao cứ biệt ly thì trăng tròn
Đời người buồn, vui, ly, hợp.
Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ
Xưa nay đâu có vạn toàn
Chỉ nguyện đời ta trường cửu
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên”
Link nghe ca khúc: [media]http://youtube.com/watch?v=uNlPQGs1Hig[/media]
Từ âm thanh nốt cuối cùng từ mười ngón tai thon thong của Thiên Thiên, khúc ca vừa diễn tấu xong, thằng cho đến khi Thiên Thiên trở lại bên cạnh Lý Cáp, âm thanh khen ngợi và vỗ tay ở lầu trên lầu dưới mới chợt vang lên, mức độ nhiệt liệt vượt xa hơn cả ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh.
Xem ra, phong cách hát cổ điển của hiện tại chỉ có thể thích ứng với người hiện tại, mà ca khúc tuyệt diệu của kiếp trước lại có thể phù hợp với tất cả mọi người.
Trên thế giới này cũng không có Tô Thức, “Thủy Điều Ca Đầu” của lão cũng không có người viết được, hôm nay tuyệt thế ca từ như vậy có thể từ Thiên Thiên lần đầu tiên ở nơi đông người xướng ra, mức độ khiếp sợ của mọi người có thể tưởng tượng được.
Khúc nhạc hay, ca từ hay, giọng hát càng hay hơn.
Người bên dưới lầu đã bắt dầu hỏi thăm tứ phía xem cô nương vừa xướng ca khúc này là ai, có người còn chạy lên cả lầu bốn hỏi chung quanh.
Chân Dao nắm tay Thiên Thiên hưng phấn nói: “ta biết Thiên Thiên tỷ tỷ xướng nhất định sẽ hay hơn mà, biểu ca khi nào lại có thể viết ra một ca khúc nhạc hay đến thế, ta cũng chưa bao giờ nghe qua đấy! Về nhà Thiên Thiên tỷ tỷ nhất định phải xướng nhiều lần nữa cho Dao nhi nghe đấy!”
Thiên Thiên khẻ mỉm cười, liếc nhìn Lý Cáp, và an tỉnh ngồi bên cạnh hắn, giúp hắn rót đầy chén rượu đã vơi!
Thân thể Lý Cáp còn có tính chất đặc dị, chính là uống rượu không say, bởi vậy mặc dù hắn tuổi còn nhỏ, nhưng các lại rượu ngon ở đại giang nam bắc cũng đều hưởng qua không ít.
Lý Cáp nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nói với Chân Dao: “giờ này sinh nhật đã kết thúc, tiệc rượu cũng ngừng, ca khúc cũng đã xướng, có phải nên trở về không?” những lời này của hắn càng tập trung vào Thiên Thiên với Diễm Nhi với ánh mắt phi thường khó chịu, âm thầm hối hận thế nào lại không mang theo tam ngưu hoặc đại phi đến đây!
Chân Dao có chút sửng sốt. lập tức gật gật đầu: “biểu ca muốn trở về sao? Chúng ta bây giờ đi từ biệt Đình Đình
Bốn người vừa đứng dậy, một thanh âm nói năng tùy tiện đã vang lên: “uy, ŧıểυ tử kia, ŧıểυ thị nữ của ngươi đánh đàn cũng không sai, đưa cho bổn công tử thế nào?