Lý Cáp nhíu chặt chân mày, bắt đầu suy tư tại sao mình lại ở chỗ này.
Từng hình ảnh phát sinh trong thông đa͙σ màu lam hiện ra trong đầu hắn, thân thế hắn chấn động mạnh, nhìn cột sáng đối diện hô:
- Là ngươi ư, lão vu bà? Ngươi lại giả thần giả quỷ gì vậy? Đây là đâu?
- Hoan nghênh ngươi tới đến phòng ta, Lý Cáp.
Người trong cột sáng nhẹ nhàng nói, thanh âm giống như U hậu trong thông đa͙σ, ôn nhu nhẹ nhàng chậm rãi giống như cô dạy trẻ ở trường mẫu giáo.
Lý Cáp híp mắt, hình dạng U hậu trong cột sáng khá rõ ràng, trực giác cho hắn thấy nữ nhân đồ trắng trong thông đa͙σ không phải là U hậu chân chính, nhưng mà khoảng cách quá xa hắn đến cả y phục của U hậu còn nhìn không rõ nói gì đến mặt mũi.
- Lão vu bà! Đây là chỗ quỷ quái gì vậy? Tại sao ta không thể nào đi lại? Hương Hương đâu rồi, ngươi đem nàng đi đâu? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám đụng đến một cọng tóc gáy của nàng, ta cho dù chết cũng phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Lý Cáp muốn đi về phía trước, nhưng lại phát hiện mình chỉ có thể dậm chân tại chỗ, căn bản không thể dùng sức, một thân khí lực vô cùng của hắn không có đất dụng võ.
- Ngươi không cần lo lắng, cô ta ở bên ngoài, ta chỉ là làm cho cô ta ngủ mê man đi mà thôi. Ta không cho cô ta đi vào, cũng là vì tốt cho cô ta.
Lý Cáp hừ lạnh nói:
- Đây rốt cuộc là chỗ nào? Sao lại kỳ quái như vậy?
Để ý hắn mới chợt phát hiện, chính mình không ngờ đã ngưng hô hấp, dùng sức hít vào hắn lại phát hiện hình như không cần phải hô hấp cũng thoải mái, lại cảm giác phía dưới, ngày cả tim cũng đã ngưng đập! Chỗ kỳ quái này làm hắn nghĩ ngay đến một chỗ - không gian.
- Ta đã nói qua, nơi này là phòng của ta. Người bình thường tiến vào nơi này. Thân thể lập tức sẽ bị xé rách thành vô số mảnh vỡ, vĩnh viễn biến mất, chỉ còn ý thức phiêu tán không cách nào ngưng tụ. Cho dù là hồ yêu ngàn năm cũng không nɠɵạı lệ.
- Vậy tại sao ngươi không bị xé thành mảnh nhỏ, ta cũng vậy? Tại sao ta lại là nɠɵạı lệ?
Lý Cáp híp mắt cau mày hỏi, hắn bỗng nhiên nghĩ có thể dùng bách biến tìm vách “căn phòng”. Nhưng vừa sờ ngón trỏ, lại phát hiện bách biến không ở đó, nhớ tới lúc trước bị U hậu kéo vào nơi này, tựa hồ đã đánh rơi phía ngoài.
- Ngươi đang tìm nó sao?
U hậu giống như biết được hắn đang suy nghĩ gì, giơ tay cầm thứ gì đó lên. Lý Cáp mơ hồ nhìn thấy cái kia chính là bách biến ở dạng dao găm.
Lý Cáp nói:
- Lão vu bà. Ngươi biết ta?
U hậu đáp mà không phải đáp:
- Đây là cái thần binh lợi khí mà người được xưng là “Thần Ma” kia chế tạo sao? Mấy chục năm trước thấy nó, nó đang cắm trên đỉnh đầu rồng, lúc đó ta thấy nó xấu xí khó coi nên lười nhổ ra, không ngờ nó còn có thể tùy ý biến hóa. Đúng là thất sách mà!
Lý Cáp nuốt nước miếng, thử dò xét:
- Chẳng lẽ ngươi muốn cướp bách biến của ta?
- Ừ, nếu không đến đây, vài chục năm trước, có lẽ ta đã phải làm như vậy!
U hậu nhẹ nhàng ôn nhu nói:
- Nhưng hiện tại, ta đã không cần nó.
Nói vừa dứt lời, bách biến chậm rãi bay tới Lý Cáp .
Lý Cáp nắm lấy thanh chủy thủ màu đen, tâm niệm vội động, muốn biến nó biến thành một cây côn cực dài lại phát hiện bách biến vừa biến đổi hình dạng một chút lại khôi phục nguyên trạng. Đây chuyện chưa từng phát sinh.
“Bách biến bị kia lão vu bà chơi hư rồi. Không trách được bà ta nói không cần.” Lý Cáp theo bản năng thầm nghĩ.
- Nó không sao, chỉ là đây là phòng của ta, ý thức của ngươi không thể nào chi phối nó.
U hậu nói.
- Phòng của ngươi? Chỗ này là phòng quái quỷ gì vậy? Ngươi rốt cuộc là ai!
Lý Cáp hô:
- Ta chỉ là muốn xin ngươi giải độc cho Y Tiên, mà ngươi lại nhất định muốn một mình gặp mặt ta. Tốt thôi hiện tại chúng ta đã ở một chỗ với nhau ngươi muốn gì? Nếu ngươi coi trọng ta muốn ngủ cùng một giấc, vậy thì cũng phải cho ta xem mặt mũi ra sao chứ? Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nếu già đi không quá xấu thì ta cũng sẽ không cự tuyệt!
- Không cho ngươi thấy ta cũng vì tốt cho ngươi thôi.
Lời nói của U hậu vẫn không có chút tức giận nào.
Lý Cáp không khỏi cười nói:
- Chẳng lẽ là ngươi quá xấu sợ hù chết ta? Hay quá đẹp khiến ta thần hồn điên đảo?
- Ừ, lòng hiếu kỳ của ngươi quả thật rất mạnh.
Giọng nói của U hậu vẫn không thay đổi chút nào.
- Nếu muốn nhìn như vậy thì xem đi!
Lý Cáp lập tức cảm thấy thân thể của mình bị một cổ lực lượng đến từ trong cơ thể dẫn dắt về phía trước chậm rãi bay đi, dần dần, U hậu bên trong ở cột sáng trước mặt càng ngày càng rõ ràng.
Quá trình di động, hắn vẫn híp mắt, cố gắng nhìn rõ U hậu. Nhưng một khắc khi gương mặt kia đập vào mắt hắn, hắn ngây dại, thần trí hoảng hốt, thân thể cũng ngừng lại.
Đó là khuôn mặt như thế nào?
Mỹ, tựa hồ là không đủ để hình dung. Tuyệt mỹ giống như cũng không đủ. Cho dù Lý Cáp thường gặp đại mỹ nữ, có hồ yêu ngàn năm Hương Hương cùng nguyệt nữ Thiên Thiên vây quanh, hắn vẫn bị chấn động.
Nàng dĩ nhiên không phải là bộ dạng trong thông đa͙σ.
Mái tóc dài đen nhánh hòa vào cùng bóng tối như thác nước chảy dày vô tận. Trên người nàng cũng mặc hắc bào dài che kín cơ thể, trên người nɠɵạı trừ gương mặt và cần cổ ra thì cũng chỉ còn hai bàn tay tinh tế trắng nõn không chút tỳ vết nào bị hắc bào che đi.
Nàng an tĩnh ngồi đó, giống như hòa nhập vào không gian xung quanh thành một thể.
Thật ra thì ngũ quan của nàng tuy xinh đẹp tinh mỹ tuyệt luân nhưng không hơn được Hương Hương, Thiên Thiên bao nhiêu. Nhưng gương mặt kia trong hắc ám lại có một sức hấp dẫn khiến tận sâu nội tâm con người nhận thấy là xinh đẹp nhất, yêu thích nhất.
Mà lúc này, hàng lông mi cong vút nhỏ nhắn đang khẽ nhắm.
Lực chú ý của Lý Cáp cơ hồ hoàn toàn bị hấp dẫn, hắn cảm giác mình đang không ngừng tiến dần đến khuôn mặt đó, nhưng mà trên thực tế hiện tại hắn không động đậy chút nào. Khuôn mặt kia có lực hấp dẫn vô cùng không chỉ ý thức mà tư tưởng của hắn cũng bị hãm sâu vào khó kiềm chế được.
Khi đầu óc hắn khẽ ý thức được điểm này, muốn dời ánh mắt đi lại phát hiện thân bất do kỷ, tận sâu đáy lòng sinh ra khát vọng làm hắn không thể nào không nhìn chăm chú.
Lý Cáp cảm thấy ý thức của mình dường như bốc hơi thành từng điểm từng điểm rời khỏi thân thể tiến tới hợp thành với nữ nhân đối diện, và dần dần mất đi quyền khống chế thân thể.
Bỗng nhiên, U hậu giơ tay lên, bàn tay tuyệt mỹ nhẹ nhàng vẫy trước mặt Lý Cáp.
Mí mắt Lý Cáp tựa như bị áp lực ngàn cân đè nặng xuống, thân thể rung mạnh, ý thức toàn bộ quay về cơ thể, hắn hít sâu một hơi thật dài nhưng mà không hít vào được gì cả.
Mình đã lại khống chế được mình, sung sướиɠ không lời nào diễn tả được. Mỹ nữ có thể ảnh hưởng đến tình cảm thì Lý Cáp có biết đến nhưng dung mạo một người có sức hút ý chí và tinh thần người ta như vậy, trước kia hắn rất khó tưởng tượng đến.
Không trách được là đệ nhất mỹ nữ!
Mà từ đầu tới cuối ánh mắt U hậu không hề mở.
- Nhìn được không?
U hậu nhẹ nhàng hỏi.
Thanh âm ôn nhu này Lý Cáp lúc trước đã nghe quá nhiều lần, trừ cảm giác nghe rất được ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng lúc này sau khi thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của U hậu, nghe được ba chữ kia, tim của hắn không khỏi ấm áp.
- Đẹp!
Lời này cơ hồ là đáp theo bản năng, là tiếng nói tận đáy lòng.
- Lại nói, mấy năm nay, kể từ khi ta đến căn phòng này ngươi là người thứ hai thấy được gương mặt ta.
U hậu nói.
Lý Cáp nói:
- Người thứ nhất phải chăng là Y Tiên?
- Không, cô ta chỉ đến đảo. Người thứ nhất đến phòng ta ngươi cũng biết.
- Ta cũng biết?
Lý Cáp chợt nhớ tới mới vừa U hậu nói, hỏi:
- Ngươi không phải nói người bình thường một khi tiến vào nơi này sẽ gặp bị xé nát thành phấn vụn, ngay cả hồ yêu ngàn năm cũng không nɠɵạı lệ sao? Sao ngoài ta và ngươi vẫn còn người khác.
- Bởi vì chúng ta là người Thiên tuyển chọn!
- Ngươi đang nói cái gì? Người Thiên tuyển định?
Lý Cáp cảm thấy nghi ngờ, mơ hồ có chút hiểu được.
- Chúng ta vốn không thuộc về cái thế giới này.
U hậu chậm rãi nói, thanh âm vẫn không thay đổi, ôn nhu nhẹ nhàng chậm rãi làm cho Lý Cáp như ngâm trong suối nước nóng, nhưng lại làm đầu hắn cuồng loạn, kích động hô:
- Ngươi... Ngươi cũng đến từ thế kỷ hai mươi mốt hay sao?
Mãi cho tới hôm nay, Lý Cáp mới hiểu được cảm giác "Đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng" , hắn lúc này, ánh mắt thật đã ươn ướt.
Bất quá U hậu lại nói:
- Không, ta không phải người thế kỷ hai mươi mốt.
- Ách...
Lý Cáp kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không phải nói, chúng ta... Chúng ta không thuộc về thế giới này đấy sao?
- Ngươi có phải vừa ra đời đã có trí nhớ của kiếp trước, mà kiếp trước không phải ở thế giới này?
U hậu nói.
Lý Cáp vội vàng gật đầu:
- Đúng!
- Ngươi vốn là người thế kỷ hai mươi mốt?
- Đúng!
Lý Cáp lại gật đầu.
- Mà ta, vốn là nữ nhi một gia đình bình thường ở Trường An năm Thần Long thứ ba!
- Năm Thần Long thứ ba?
Lý Cáp nghe mà ánh mắt trợn tròn, trong lịch sử từng có triều đại nào là Thần Long sao? Chẳng lẽ này U hậu là người từ thế giới khác đến? Thử nghĩ xem cái thế giới này ngay cả Trường Giang đều có, những dị giới khác có Trường An thì cũng bình thường thôi mà.
U hậu lại biết rồi Lý Cáp suy nghĩ gì, nói:
- Chúng ta là đến từ cùng một cái thế giới, trí nhớ kiếp trước của người và nàng cùng một dạng, mà kiếp trước của ta thời đại sớm hơn các ngươi. Khi đó nước tên là Đại Đường.
Lý Cáp cả kinh trợn mắt hốc mồm:
- Đại... Đại Đường?
- Đúng!
Não Lý Cáp lộn xộn, khó có thể tin, nữ nhân như quỷ như thần trước mặt hắn lại đến từ Đường triều.
- Kia... Ngươi nói “nàng” kia có trí nhớ giống kiếp trước của ta...
Lý Cáp chợt nhớ tới, trí nhớ của chính mình U hậu làm sao biết được?
- Làm sao ngươi biết ta cùng nàng có giống nhau trí nhớ? “Nàng” ta có phải chính là khách ở căn phòng này như ngươi nói?
- Ở chỗ này mọi thứ đều nằm trong tay ta. Thân thể ngươi, tinh thần của ngươi, những thứ trên người ngươi. Người cũng có trí nhớ giống kiếp trước của ngươi cũng là khách nhân ở nơi này. Theo ta được biết nàng có một nữ nhi.
Lý Cáp trong lòng vừa động, nhớ đến Nguyệt Nhi.
- Không tệ.
U hậu lập tức nói:
- Con gái của nàng tên là Nguyệt Nhi.
- Quả nhiên... Mẫu thân Nguyệt Nhi cũng là người thế kỷ hai mươi mốt. Bà ta bây giờ ở đâu?
- Nàng đã không ở cái thế giới này rồi.
U hậu nói.
- Bà ấy đã chết?
- Không!
Giọng U hậu mang theo chút cô đơn:
- Hoặc là thuận Thiên, hoặc là nghịch Thiên, ta cũng không biết tới nơi nào, chỉ có thể khẳng định nàng không ở trong thế giới này
- Cái gì hoặc là thuận Thiên hoặc là nghịch Thiên?
Lý Cáp nghe mà không giải thích được.
U hậu hai mắt vẫn là nhắm, nhưng Lý Cáp cảm thấy nàng giống như đang nhìn mình.
- Ta với ngươi giống nhau, trời sinh thể chất bất thường, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, vô luận học tập võ nghệ gì, thi từ gì cũng làm ít công to, đã gặp qua là không quên được. Kiếp trước rất nhiều nguyện vọng vĩnh viễn không thể nào thực hiện, kiếp này dễ dàng làm được. Cho nên ta khổ tập võ nghệ, tích cóp thế lực từng chút một, tự xưng ứng thiên mệnh tái phục thiên hạ Đại Đường. Mà ta, thì muốn làm khai quốc nữ hoàng Đại Đường đế quốc.
Lý Cáp nghe mà sửng sốt, nếu không phải U hậu tự xưng là một nữ nhân gia đình bình thường ở Trường An, hắn đã cho trước mặt là Võ Tắc Thiên tái thế rồi.
U hậu nói:
- Ta cũng rất sùng bái Tắc Thiên nữ hoàng. Cho nên ta muốn làm như thế, lấy thân phận nữ nhi thống trị thiên hạ.
Lý Cáp bỉu môi nói:
- Ta nói lão vu bà, không được người khác đồng ý đã đọc trộm suy nghĩ người ta là bất lịch sự nhá.
- Ở trong phòng của ta, tất cả ý nghĩ của ngươi cũng giống như treo biển trên người vậy, tự nhiên thấy được thôi.
- Ách... Được thôi được thôi, ngươi muốn xem thì xem đi, ta lười nói nhiều rồi. Ngươi mới vừa nói lý tưởng của ngươi khi cái thế giới này là làm Đại Đường khai quốc nữ hoàng, sao lại đến đây?
- Bởi vì ta gặp nàng, mẫu thân Nguyệt Nhi.
- Bà ấy khuyên ngươi không nên làm vậy à?
Lý Cáp không giải thích được.
- Không, nàng cho ta biết thiên lý!
- Thiên lý là sao?
- Chúng ta từ thế giới, thời đại của mình đột nhiên nhảy vọt đến đây, mang theo trí nhớ của kiếp trước giáng sinh, từ nhỏ liền được trao cho năng lực vượt thường nhân trăm ngàn lần. Chúng ta vô luận làm cái gì cũng rất thuận lợi, phảng phất trời đất là bởi vì chúng ta mà tồn tại, vận mệnh là do chúng ta an bài. Mà hết thảy bất quá là một trò chơi của thiên mệnh thôi.
U hậu từ từ nói:
- Nàng nói, trời cao đưa chúng ta từ thế giới của mình đến, ban ân huệ lớn lao vậy, chỉ là một trò chơi bất công khi nhàm chán mà thôi.
- Bà... Bà ấy sao biết điều đó? Làm sao bà ta biết được Thiên có tồn tại hay không?
- Nàng ngộ ra, ta tin tưởng. Thật ra thì ngươi bây giờ nghe rồi lời của ta rồi cũng tin tưởng, không phải sao?
- Vậy thì sao? Cho dù là trò chơi, cứ chơi tiếp đi ngại gì, sống là để hưởng thụ, không phải sao?
Lý Cáp nói.
U hậu nói:
- Nhưng khi ngươi biết sống cần gì có đó, muốn gì là được thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa đây?
Lý Cáp xem thường, cuộc sống như thế mới là hắn mong đợi. Không cần có quyền lực, tài phú cùng sinh tử, đây chẳng phải là cuộc sống hoàn khố hoàn mỹ hắn muốn sao? Không cần theo đuổi những thứ kia, theo đuổi cuộc sống tiêu dao tự cùng mỹ nữ giai nhân mình thích! Nga, đúng rồi, U hậu là nữ nhân không thể thích!
U hậu tự nhiên biết Lý Cáp nghĩ gì, nói:
- Nếu như ngươi thích cuộc sống như vậy, thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Lý Cáp vừa định nói ngươi cũng có thể tìm nam nhân mình thích, kết thành một đoạn tình duyên. Nữ nhân không cũng là thích nhất tình yêu đấy sao?
U hậu lại nói:
- Ta với ngươi bất đồng, lúc trước dốc lòng tập võ, phát triển thế lực vì tương lai có thể tái phục Đại Đường vương triều, căn bản không rảnh suy nghĩ tư tình nhi nữ. Nhưng khi ta biết chuyện mình cần làm thật ra không khó thì tinh lực vào võ đa͙σ cũng bỏ đi, đi tìm thứ gì có tính khiêu chiến hơn. Còn chuyện tư tình nhi nữ đối với ta mà nói chỉ như uống rượu đế, không có chút hấp dẫn nào. Giống như đứng trước biển rộng mênh mông thì ao hồ ở quê chả có tí tráng lệ nào.
Lý Cáp cười hắc hắc nói:
- Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, ngươi đoán chừng vẫn là xử nữ hử?
U hậu vẫn nhẹ nhàng chậm rãi ôn nhu nói:
- Tình yêu nam nữ. Bất quá chỉ là sở thích của ngươi thôi, thứ chúng ta theo đuổi khác nhau.
- Ngươi nói ngươi tìm chuyện có tính khiêu chiến hơn, đó là gì?
- Thiên cho chúng ta quy tắc sinh tồn, chúng ta muốn sinh tồn trên đời này, phải tuân thủ quy tắc này. Nếu ngươi muốn đánh vỡ quy tắc này, nhảy ra ngoài những bó buộc kia, Thiên sẽ ngăn cản ngươi. Ngươi càng tiếp cận quy tắc càng gần, lực cản lại càng lớn. Chúng ta ở trên đời này theo đuổi những thứ bình thường đã không có tính khiêu chiến, phải đánh vỡ quy tắc.
- Đánh, phá, quy, tắc?
Lý Cáp nhắc lại bốn chữ, lại hỏi:
- Ngươi phải làm sao mới đánh vỡ được quy tắc? Ở cái chỗ trời không phải trời đất không phải đất này sao?
U hậu nói:
- Vạn vật trên thế gian, bất luận là người hoặc là chim thú, thậm chí một cái bàn một tảng đá cũng có thể đánh vỡ quy tắc thoát khỏi Thiên bó buộc. Tiêu dao tự tại vượt qua thiên địa sinh tử. Dĩ nhiên cái bàn, tảng đá là vật chết, cho nên khả năng cực kỳ bé nhỏ.
- Ta nói lão vu bà a, ta ít đọc sách, ngươi có thể nói trực tiếp một chút?
Lý Cáp vẻ mặt đau khổ nói.
- Ta nghĩ ngươi biết. Vô luận là tu võ thuật, đa͙σ thuật hay là pháp thuật, kia cuối cùng đại thành đều được gọi là đại đa͙σ, mà có thể đạt tới đại thành thì phải có chí phá Thiên, đó là điều tiên quyết.
- Ngươi nói, đạt được đại đa͙σ, là có thể phá vỡ thiên định?
- Không, người có thể được đại đa͙σ, còn phải có tư cách. Ngươi đạt được đại đa͙σ muốn phá Thiên cũng chỉ có một phần vạn cơ hội.
- Ngươi đã được đại đa͙σ rồi?
Lý Cáp hỏi.
U hậu nói:
- Có thể nói như vậy.
- Kia... Ngươi tu võ thuật, pháp thuật hay là đa͙σ thuật?
Lý Cáp nhớ tới kinh nghiệm qua thông đa͙σ lúc nãy, không nhịn được hỏi.
- Võ thuật!
- Lăng không ngự kiếm thuật cùng biến thành huyễn ảnh tới ma thuật cũng coi như võ thuật? Ngươi đừng nói là ngươi pháp, võ, đa͙σ tam tu!
- Bốn con cốt kiếm đều có kiếm hồn, kiếm hồn nhận được mệnh lệnh của ta, tự nhiên sẽ tiến hành công kích, cũng không phải là pháp thuật. Mà người ở thông đa͙σ...
U hậu bỗng nhiên ngừng một chút:
- Chính là ta, mà không phải là huyễn ảnh, lại càng không phải là ma thuật, ảo thuật.
- Dừng một chút, ở trong thông đa͙σ kia sao lại là ngươi? Nếu là ngươi thì tại sao có thể đổi dung mạo? Ngay cả bách biến cũng có thể xuất hiện từ trống rỗng vậy?
U hậu nói:
- Bất kỳ tu hành cái gì đến tận cùng, đều đã không còn là tu bản thân mà là tinh thần lực thăng hoa rồi. Đại đa͙σ vô cùng, cuối cùng chỉ còn một, chính là tinh thần. Chỉ cần ngươi thành công bước vào cái thế giới này, tinh thần của ngươi sẽ đột nhiên tăng mạnh. Võ thuật như thế, đa͙σ thuật như thế, pháp thuật cũng như thế. Dĩ nhiên, nếu như có thể có người đi học, đánh cờ, thậm chí làm ruộng vào đại đa͙σ lời mà nói..., cũng là như thế. Bất quá những thứ kia muốn đến đại đa͙σ không dễ dàng như vậy thôi.
Người ở trong thông đa͙σ vừa rồi là tinh thần của ta hóa thành, nàng không phải là ảo giác, ảo giác là thứ chỉ ở trong đầu người, mà nàng tồn tại chân thật. Giống như tay chân, nàng là một phần của ta.
Mà ở bên trong chỗ này có thể tập trung tinh thần ta cao độ, tăng cường tinh thần lên gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Ở đây ta có thể tùy tâm sở dục.
Lý Cáp nghe được cái hiểu cái không, nói:
- Nơi này... Rốt cuộc là nơi nào? Tại sao lại... Có kỳ quái như thế sao?
U hậu chậm rãi nói:
- Hòn đảo này vốn không phải là một hòn đảo!
- Không phải là đảo? Đây là cái gì?
- Nó, vốn là một con Ô Quy cực lớn. Nó có tên, gọi là Huyền Vũ. Hàng năm từ từ du ngoạn trên biển Đông, lưng không chạm nước, mưa rơi gió thổi, tích lũy tháng ngày, phủ kín đất cát, tạo thành núi rừng. Mà chỗ chúng ta đứng, nơi ta đích thân tạo thành căn phòng, chính là trong đầu nó.
Lý Cáp nghe vậy hồi lâu mới kinh ngạc nói:
- Ngươi nói chỗ chúng ta đứng là...
U hậu cũng không có để ý tới lời của hắn, tiếp tục nói:
- Năm đó ta đạt được đại đa͙σ, nhưng lại biết mặc dù mình vô địch thiên hạ, nhưng vẫn là không làm sao hơn được Thiên, không cách nào vượt qua hắn, không cách nào đánh vỡ quy tắc của hắn. Kết quả cuối cùng, tựa như chủ nhân món vũ khí của ngươi, được gọi là “Thần Ma” cuồng vọng, hôi phi yên diệt.
- Cho nên ngươi đến ở... Ách... Đầu Huyền Vũ?
- Ta muốn tìm một chỗ, có thể giúp ta tăng lên năng lực của mình, ngăn cản Thiên kiếp cuối cùng, trong cơ thể Linh Thú chính là lựa chọn tốt nhất, bọn chúng hút thiên địa linh khí mà lớn lên, cấu tạo thân thể huyền diệu nhất, theo ta đoán như vậy là thích hợp nhất để tăng cường tinh thần lực. Huyền Vũ là một trong nhưng linh thú linh lực mạnh nhất, lại có thân hình lớn nhất. Sau khi ta tìm được, dùng suốt một năm giết chết nó, rồi sau đó lại dùng mười mấy năm, tốn hao đại lượng thời gian, tinh lực, mới từ từ kiến tạo bên trong nó thành như vậy.
- Ở trong cơ thể con ô quy này thật sự là bất khả tư nghị...
Lý Cáp sợ hãi than nói:
- Phải bao nhiêu công tượng, bao nhiêu tạp dịch, bao nhiêu khí cụ mới có thể tạo thành đây? Khó... Cực kỳ khó!
- Nếu ta cho ngươi biết nơi này là do ta một mình tạo thành có phải ngươi lại càng ngạc nhiên?
Lý Cáp lẩm bẩm nói:
- Điều này sao có thể?
- Tinh thần lực là lực lượng rất kỳ diệu . Ngươi có biết, vũ khí tùy tâm biến đổi trong tay ngươi là do tinh thần lực “Thần Ma” khi đạt thành đại đa͙σ tạo thành không? Huống chi ở trong này, tinh thần lực của ta cường đại nhất.
- Vậy là dựng thành nơi này như vậy?
- Không sai biệt lắm.
- Ngươi khi nào đánh vỡ cái ... Quy tắc của Thiên?
Lý Cáp hỏi, lúc nói lời này, hắn thật cảm thấy quá mức hư ảo, nhưng nghĩ tới cảm giác của mình và nơi mình đang ở lại không khỏi hoài nghi, thực tế cùng hư ảo chưa chắc đã có khác biệt quá lớn.
U hậu trả lời:
- Không biết!
- Vậy ngươi phải làm sao mới đánh vỡ?
- Không biết!
Lý Cáp cau mày:
- Sao ngươi cái gì cũng không biết?
- Ta muốn đánh vỡ quy tắc, tất nhiên Thiên sẽ ngăn cản, đến lúc đó dù ta nghịch thiên bay đi, vẫn bị Thiên đánh diệt. Cái này chỉ có thể hiểu không thể diễn tả thành lời, nếu một ngày kia ngươi vào được đại đa͙σ, tự nhiên có thể biết được.
Lý Cáp không khỏi nghĩ lên võ công của mình, không biết cách đại đa͙σ có còn xa lắm không đây?
- Lấy thân thể của chúng ta, vô luận tu dạng võ công gì, cũng có thể làm ít công to, nếu chịu tinh tu một đa͙σ, đến trình độ nhất định, có thể phá võ giới hạn tinh thần nhân loại thì đã cách đại đa͙σ chi cảnh không xa. Nhưng võ thuật của ngươi, mặc dù là từ “Thần Ma” nhưng lại tùy ý sửa chữa, bỏ qua trụ cột, tuy là đường tắt tăng cường cực nhanh nhưng lại bị trói buộc ở đó không đại thành được.
Ngươi đi tới thế giới này, cảm thấy cô độc một mình. Ngươi muốn sở hữu những gì tốt đẹp nhất, dùng cách này để chứng minh sự tồn tại của ngươi, cho nên tạo cho ngươi lòng tham không đáy. Mà võ công của ngươi đã lệch lạc, cộng thêm sát khí trong vũ khí “Thần Ma” ảnh hưởng, ngươi cách đại đa͙σ càng ngày càng xa.
Lý Cáp không nói gì, U hậu biết hắn tâm đang suy nghĩ cái gì, nói:
- Ta không loại trừ khả năng ngươi tùy thời ngộ được đại đa͙σ, nhưng ham muốn chiến giữ quá mãnh liệt sẽ làm ngươi không thể nào chuyên tâm, đây chính là điều đại đa͙σ kiêng kỳ nhất.
Lý Cáp bỗng nhiên cười nói:
- Được rồi đại đa͙σ thì sao? Đánh vỡ quy tắc, phá Thiên thì sao? Có thể so với cuộc sống tốt đẹp bây giờ không, ta nghĩ không thể. Hiện tại, ta cảm thấy tất cả rất tốt. Nếu như dưới quy tắc của Thiên ta có thể sống thoải mái thì việc gì phải phá vỡ nó.
U hậu nói:
- Đúng vậy, mỗi người theo đuổi những thứ khác nhau!
- Tại sao lại nói với ta những thứ này?
Lý Cáp hỏi.
- Trước khi ngươi tới nơi này, ta đã nghe qua tin đồn về ngươi. Ta chỉ là muốn chứng thực, ngươi có phải là “người thứ ba” như nàng nói không?
U hậu nói:
- Khi biết ngươi quả thật giống ta, ta lại muốn ngươi có thể cùng ta theo đuổi đại đa͙σ, cùng đi với ta phá vỡ quy tắc của Thiên. Bất quá thật ra sau khi đọc được trí nhớ của ngươi ta đã biết ngươi muốn gì rồi.