Đông Hải, trên mặt biển, một chiếc thuyền được cải tạo đặc biệt đang chạy về hướng đông với tốc độ rất nhanh.
Lý Cáp cùng Hương Hương lúc này đang đứng ở vòng bảo hộ phía trước thuyền, nhìn biển xanh vô tận, hưởng thụ cái ấm áp từ gió biển. Còn hỏa kỳ lân thì không có việc gì làm liền vào khoang thuyền đánh một giấc.
- Trương chưởng quỹ, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến U Minh đảo?
Lý Cáp nhìn biển rộng mênh mông hỏi người bên cạnh
Người nọ liền cung kính nói:
-Tính theo tốc độ này, đại khái còn khoảng trên dưới ba ngày mới có thể đến nơi.
Hắn chính là chưởng quỹ Phúc Phong đương phô (cửa hiệu cầm đồ Phúc Phong – vì nó là tên riêng, liên quan đến tên con thuyền nên ta để HV) của Lý gia tại Đông Hải tên là Trương Đại Tam.
Lý Cáp và Hương Hương đến Đông Hải liền trực tiếp gặp người phụ trách tại đây để lấy nguyên liệu cải tạo lại chiếc thuyền để đến U Minh đảo.
Bởi vì năm đó ảnh hưởng của U hậu ở Đại Hạ quốc rất lớn, giàu có một phương lại có đông đảo cao thủ võ lâm, địa vị có thể sánh ngang Ma môn và chính phái, nhưng không chỉ tồn tại với cực hạn của một môn phái giang hồ nên khá là thần bí, nếu không phải U hậu đột nhiên giải tán U Minh Thiên quy ẩn ŧıểυ đảo thì vận mệnh bọn họ cuối cùng không phải là bị triều đình tiêu diệt thì cũng nhất thống giang hồ trở thành bá chủ một phương.
Cho nên triều đình và Lý gia đều thành lập các cở sở ở gần U Minh đảo nhằm giám thị U Minh thiên cung. Hiện tại Lý Cáp muốn đến U Minh đảo, hết thảy tự nhiên có tâm phúc của Lý gia đến hầu hạ, nhân thủ cũng không thiếu cho việc chuẩn bị.
- Ừ ngươi đi chuẩn bị một bàn rượu thịt, rồi cho người mang lên.
Lý Cáp nhà nhã phân phó, đi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn thấy biển. Kiếp trước mặc dù đã gặp, nhưng cảm giác hương vị biển ở đây với kiếp trước hoàn toàn khác nhau, phảng phất rộng hơn, xanh hơn, trong hơn.
Lý Cáp ôm Hương Hương đứng đầu thuyền, cảm nhận những cơn gió biến, tình hình này để cho hắn nhớ đến một bộ phim - siêu phẩm Titanic, cúi đầu nhìn về ly rượu đang cầm trên tay, nghĩ lại dù thuyền này không to bằng Titanic nhưng giai nhân hắn đang ôm đẹp hơn nữ diễn viên chính của phim kia nhiều lắm.
Trương chưởng quỹ không lập tức đi xuống chuẩn bị thức ăn, mà hơi do dự một chút, rồi nói:
- Công tử, thuộc hạ không biết hai người đi U Minh đảo có chuyện gì quan trọng hay chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là cái U Minh thiên cung kia từ trước đến nay không có người nào ra được, thậm chí ngay cả U Minh đảo cũng không có ai có thể xâm nhập. Rất nhiều cao thủ võ công đầy mình hi vọng thấy U Hậu xinh đẹp, muốn tìm U Minh bảo tàng cùng các bí tịch hấp dẫn, nhưng toàn lành ít dữ nhiều. Vài thập niên trước triều đình có phái ra rất nhiều cao thủ lên đảo tìm kiếm, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín, ai lên đảo đều không thể trở lại. Triều đình thậm chí còn muốn phái đại quân lên đảo, sau có quần thần khuyên can nên thôi. U Minh đảo này cũng không có gì trái ý triều đình, nếu phái binh trấn áp sợ rằng không ổn, chuyện này rất khó giải quyết. Từ đó về sau cơ hồ bất cứ người nào đến U Minh đảo đều không thấy quay lại.
Trương chưởng quỹ từ từ nói:
- Công tử, thuộc hạ biết ngài võ công vô cùng dũng mãnh, nhưng U Minh thiên cung thực sự quá mức thần bí, chỉ có hai người lên liệu có quá...
- Quá qua loa?
Lý Cáp mỉm cười nói:
- Trương chưởng quỹ, ta hiểu được ngươi mà lo lắng cho ta. Yên tâm đi ta không tin ở U Minh thiên cung này giữ ta được.
- Thuộc hạ vẫn cảm thấy...
Trương chưởng quỹ nghĩ cái gì định nói nữa. Lý Cáp lạnh giọng ngắt lời:
- Trương chưởng quỹ, ta có chút đói bụng, đi chuẩn bị rượu và thức ăn đi.
Lý Cáp hít nhẹ mùi hương trên mái tóc của Hương Hương, nhẹ giọng nói:
- Hương Hương, nàng nói thế gian này có người có thể giết được ta sao?
Hương Hương chấn động, ánh mắt tình tứ, nhìn sâu gương mặt Lý Cáp nói:
- Ai dám giết chủ nhân, Hương Hương sẽ giết hắn.
Lý Cáp mỉm cười nói:
- Ta chỉ hỏi mà thôi, ta tin tưởng cả thế gian này không có người nào giết được ta, ngay cả U Hậu cũng không nɠɵạı lệ.
Thuyền chạy được ba ngày, cuối cùng cũng đến U Minh đảo.
Xa xa nhìn lại, trên U Minh đảo có cả một khu rừng xanh tốt, có vài tòa núi cao vững vàng, dưới chân núi phủ kín một màu xanh lục. Tóm lại đối với cái đảo này ấn tượng đầu tiên của Lý Cáp là xanh lè.
- Vị tiền bối U hậu này xem ra rất hiểu việc tu tâm dưỡng tính nha, xanh hóa cả đảo to lớn vậy.
Bước lên U Minh đảo, Lý Cáp không khỏi cảm thán không khí ở đây mát mẻ trong lành, xem ra những cái cây đó trồng không có uổng công a.
Cùng mấy tiếng à uồm, hỏa kỳ lân từ trên thuyền nhảy xuống đảo.
Lý Cáp mang theo Hương Hương tung mình lên lưng hỏa kỳ lân, đang chuẩn bị cười kỳ lân chạy vào đảo tìm U Minh thiên cung thì thấy đám người Trương chưởng quỹ từ trên thuyền đi xuống định bám theo.
- Các ngươi đi theo ta làm gì?
Lý Cáp nhìn Trương chưởng quỹ hỏi.
- Thuộc hạ mặc dù võ công yếu kém, nhưng có thêm một người là thêm một chút lực, thuộc hạ nguyện đi theo bảo vệ công tử...
Trương chưởng quỹ nói.
- Không cần không cần, các ngươi che chắn bảo vệ thuyền cho tốt là được, ta rất nhanh sẽ quay trở lại a.
Lý Cáp dứt lời, hô to một tiếng, hỏa kỳ lân lập tức đưa hắn cùng Hương Hương hướng trung tâm đảo chạy thẳng đến.
Trương chưởng quỹ cùng đám người thấy thế bất đắc dĩ đành quay trở về.
Lý Cáp ôm Hương Hương, ngồi trên hỏa kỳ lân tập trung nhìn động tĩnh bốn phía của khu rừng, U Minh đảo này sở dĩ thần bí như vậy là do bao nhiêu cao thủ tới đây đều không thể quay về, mười phần là có cái gì đáng sợ nào ở đây.
Bất quá ở trong rừng cây chạy một hồi, Lý Cáp đột nhiên cảm giác được chung quanh trở nên có chút kỳ quái, liền gọi hỏa kỳ lân dừng lại, ngưng thần nhìn chung quanh.
Rừng hay cây cũng không có chỗ đặc biệt gì. Chỉ là trên đảo này thật sự quá yên ắng, yên ắng đến nỗi mà ngay cả mùa hè cũng không có tiếng côn trùng, rừng cây lớn như vậy cũng không thấy xuất hiện một con thú hay gia súc gia cầm nào cả, không khí trầm lặng, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển cùng âm thanh lá cây đụng nhau sha sha.
- Hương Hương, nàng có thể cảm giác được trên đảo này có người không?
Lý Cáp nói.
Hương Hương nhắm mắt dùng linh lực tìm tòi, qua một hồi lâu mới nhíu mày nói:
- Rất kỳ quái, trên đảo này không có khí tức người, nhưng lại có cảm giác như có rất nhiều người, hơn nữa cái đảo này có chút cổ quái.
Lý Cáp nhìn hai bên một chút, cũng không xác định được phương hướng. Trong tay liền cầm bách biến hóa ra một cây liềm dài cỡ ba thước, vận lực gồng sức chém ngang một cây đại thụ khiến nó gãy đôi, ánh mặt trời trong nháy mắt chiếu đến. Thấy được mặt trời một lần nữa xác định lại phương hướng.
Lý Cáp híp mắt nói:
- Đây có thể là lợi dụng rừng cây để bày trận nào đó, làm cho người đi trong khu rừng này cảm thấy mất đi phương hướng.
Hắn không khỏi liên tưởng tới thạch trận của Gia Cát Lượng , mà cái thế giới này lại có quân sư Chư Cát Lượng khá là nổi danh về thuật bày trận, bất quá cái rừng cây này tựa hồ chả giống tí nào với ghi chép về trận Bát quái vô hình trong sử sách mà kỳ diệu hơn nhiều, chả trách nhiều người vào mà không ra được như vậy.
Lý Cáp đang chuẩn bị vừa chặt cây vừa đi tới, Hương Hương bỗng nhiên chỉ trên mặt đất nói:
- Chủ nhân, người nhìn mấy cái cây kia.
- Ừ?
Lý Cáp nghi ngờ cúi đầu nhìn, suýt chút nữa hộc máu ra ngoài, chính mình lúc nãy vừa chém ngã cái cây, bây giờ nó lại dài ra đến mức này rồi. Những cây roi mây kia vòng quanh cây bị chém ngã tiếp tục vươn lên, đến khi che lấp ánh mặt trời, tốc độ sinh trưởng chóng mặt này thực giống như mãng xà săn mồi vậy.
- Đây, chuyện gì xảy ra thế này....
Lý Cáp khẽ nhíu mày.
- Hình như là cây che mặt trời!
Hương Hương thấp giọng nói.
Đang nói chuyện, những cái roi mây kia dường như có ý thức nhân loại, trồi lên mặt đất cuốn chặt lấy những cây khô, từng bước từng bước trườn lên đến tận ngọn, không bao lâu cái cây mây kia tiếp tục che khuất bầu trời, không cho một tia sáng nào lọt xuống.
Lý Cáp đưa tay hung hăng huy vũ cự liêm dài ba thước, những cái cây cản đường thi nhau vỡ thành mảnh nhỏ, bị quét sạch hết. Nhưng ánh mặt trời vừa chiếu vào mấy cái cây đó liền sống, hơn nữa sinh trưởng còn mau hơn. Một cây roi mây, phảng phất như từ dưới đất trực tiếp chui thẳng lên, cực kỳ quái dị.
Lý Cáp than nhẹ một tiếng, bách biến vừa hóa thành chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ, bĩu môi nói:
- Việc mở đường kiểu này không thực hiện được rồi, loại này dùng B52 oanh tạc nó mới vui, không thì kiếm chiếc xe tăng ủi nó cũng tốt, dùng đủ các kiểu con đà điểu san phẳng cái rừng cây này, thì U Minh thiên cung cũng không trốn được a.
Lý Cáp tinh quang bắn ra từ hai con mắt. Lập tức nhìn về phía Hương Hương chỉ.
Quả nhiên, bên kia rừng cây chậm rãi xuất hiện một bóng người, bởi vì rừng cây quá mức rậm rạp, ánh mặt trời không thể chiếu tới nơi lộ ra vẻ âm u khó tưởng tượng nổi, cho nên Lý Cáp chỉ thấy loáng thoáng bóng người ấy, nhưng nhìn toàn thể thân hình thì chắc chắn là nữ.
- Ha, ngươi là ai? Là người của U Minh thiên cung sao?
Lý Cáp cao giọng hỏi.
- Ngươi là Lý Cáp?
Người nọ hỏi ngược lại, vừa nghe là biết thanh âm của nữ nhân trẻ tuổi.
Lý Cáp không khỏi kinh ngạc, nữ nhân này sao lại biết tên mình?
- Tại hạ chính là Hỗ Dương Lý Cáp, cô nương biết tại hạ, xin hỏi U Hậu tiền bối đang ở đâu?
Lý Cáp cất cao giọng nói.
- U Hậu muốn gặp ngươi, đi theo ta...
Nữ nhân xoay người nhìn về phía trước bước tới, Lý Cáp vỗ vỗ đầu hỏa kỳ lân, ý bảo nó theo sát.
Hỏa kỳ lân bước tới gần nữ nhân, nàng ta cũng không ngừng lại nói:
- Ngươi lưu lại.
Người nữ nhân kia mặc váy đen, khuôn mặt mang một tấm hắc sa che kín làm cho người khác có cảm giác thần bí, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp nhưng lạnh băng kia khiến Lý Cáp nhớ lại Công Tôn Vô Tình, nhớ lại Quỷ di.
Nữ nhân thản nhiên nói:
- Ta dẫn ngươi đến gặp người.
- Nếu như vậy, làm phiền cô nương rồi.
Lý Cáp mang theo Hương Hương, cúi đầu nhìn hỏa kỳ lân đá đá đầu nó nói:
- Đừng chạy loạn khắp nơi, ngoan ngoãn nằm đây đợi ta.
Sau đó chuyển hướng nhìn nữ nhân mỉm cười nói:
- Xin hỏi cô nương xưng hô thế nào? Không biết tại sao lại biết tên tại hạ? Người là được U Hậu tiền bối sai tới gặp ta sao?
Người nữ nhân kia một vấn đề cũng không trả lời, nhìn về hướng Hương Hương:
- Ngươi lưu lại.
Lý Cáp sửng sốt:
- Tại sao?
- U Hậu chỉ muốn gặp ngươi...
Nữ nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.
Ngữ khí của nàng, làm Lý Cáp nhịn không được lại nhớ đến Công Tôn Vô Tình.
- Chủ nhân, chổ này có chút cổ quái, Hương Hương sợ, muốn đi theo bên cạnh chủ nhân a.
Lý Cáp xoa xoa bàn tay nhỏ bé của Hương Hương, nhìn nàng mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại nói với nữ nhân áo đen:
- Nàng ta là thị nữ của ta, cùng ta như người một nhà, ta sẽ không để nàng ấy lưu lại nơi này.
Khiến hắn có chút ngoài ý muốn là, nữ nhân váy đen dù nghe thấy hắn nói, nhưng vẫn xoay người tiếp tục bước đi về phía trước, giọng nói vẫn nhàn nhạt không cảm xúc như cũ:
- U Hậu muốn một mình ngươi tới, cũng chỉ hội kiến một mình ngươi, nếu khôn ngoan thì để nàng ta lại nếu không chốc nữa hối hận cũng đã muộn.
Lý Cáp cau mày:
- Ngươi đang có toan tính gì ?
Nữ nhân váy đen không nói gì thêm, cước bộ đều đặn nhanh chóng đi về phía trước. Lý Cáp và Hương Hương liền cầm tay nhau bước nhanh theo.
Lúc này Lý Cáp có rất nhiều vấn đề thắc mắc, nhưng nữ nhân váy đen lạnh nhạt cũng không nói thêm câu nào nữa, chỉ là không ngừng bước tới. Không biết bao lâu, nữ nhân váy đen mang hai người Lý Cáp đến một khu loạn thạch.
Những thứ loạn thạch kia tảng nào cũng đều trên ngàn cân, được xếp chung một chỗ với đủ loại tư thế, có cảm giác chỉ cẫn hà hơi thổi là nó đồng loạt đổ xuống.
Nữ nhân váy đen tiếp tục đi qua khe hở giữa những tảng đá, thẳng đó đi vào biến mất trong bóng tối. Lý Cáp cùng Hương Hương liếc nhìn nhau biết đó là cửa đi vào liền nắm tay nhau vào theo.
Thông đa͙σ rất hẹp, Lý Cáp cũng Hương Hương phải một người trước một người sau nghiêng thân mình mà đi, đi một hồi liền xuất hiện một đoạn cầu thang nối thẳng xuống dưới.
Cả một màn tối đen như mực, Lý Cáp chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ nhân áo đen phía trước. Không biết đã đi dưới đất được bao lâu rồi, phía trước dần có ánh sáng truyền đến, nhưng ánh sáng lại có màu lam nhạt càng làm không khí có sự quỷ dị không tả nổi.
Lam quang rực sáng phía trước, đoạn đường cầu thang cũng sắp hết, không gian có vẻ thoải mái rộng rãi hơn nhiều.
Thật không ngờ dưới đất lại có một cái đại điện hoành tráng đến vậy, thật là to đến đáng sợ, bao bọc xung quanh là một tầng lam quang mỏng làm cho cả người ta cảm thấy bốn phía không có giới hạn mà đỉnh cũng cao đến kinh người, liếc mắt nhìn các cạnh cũng dài đến hàng chục thước khiến hắn có cảm giác mình lâm vào ảo cảnh. Mấy trăm cái hình tam giác to cỡ bàn tay hiện đầy trong khoảng không, bắn ra quang sắc lam nhạt xuống đại điện, lót một mảnh u lam huyền ảo, nhìn lại mới thấy ở đây có một cửa hàng.
Trên mặt đất một của hàng không biết tên được xây bằng cự thạch được lam quang chiếu xuống, phản chiếu lại một mạnh lam nhạt lấp lánh. Trong điện ngó nhìn đông tây cũng chẳng thấy có gì. Cho nên nữ nhân này mặc một cái váy đen rất dài mà không đụng phải bất cứ thứ gì, nàng ta bước đi cũng rất rất nhẹ nhàng vậy mà vẫn phát ra tiếng bước chân, thanh âm phảng phất như ŧıểυ thạch đồng rơi xuống một cái giếng sâu, trống rỗng sâu thắm.
Lý Cáp nắm tay Hương Hương, đi vào sảnh đại điện, ý thức không ngừng truyền tỏa bốn phương có cảm giác linh hồn ly thể mà đi. Cước bộ trên mặt đất cũng có chút cảm giác không thật, rõ ràng sàn nhà rất cứng , nhưng lại có cảm giác như mỗi bước chân lại lún xuống, cứ như đang bước trên mặt biển, đầu gối không khỏi có chút mềm nhũn.
- Chủ nhân, ngài sao vậy?
Bị Lý Cáp nắm chặt tay, Hương Hương nhạy cảm phát hiện có gì không ổn, ân cần thấp giọng hỏi, nhưng âm thanh phát ra lại như vô số người đang rêи ɾỉ, dọa Lý Cáp giật nảy mình.
Lý Cáp hít một hơi sâu, phát hiện dưới nền đất, trên khu rừng không khí có thể nói là độc nhất vô nhị, thậm chí mơ hồ còn cảm nhận được khí tức của cây cối.
- Ta không sao, chẳng qua cảm thấy chỗ này có chút kỳ quái.
Lý Cáp nói, dù thanh âm rất nhỏ nhưng từ bốn phía vẫn có âm của chính mình vọng lại.
Hương Hương nói:
- Chỗ này quả thực rất kỳ quái a.
Đi không biết bao lâu, nữ nhân váy đen mới dừng lại.
- Vào đi.
Nữ nhân xoay người nhìn Lý Cáp nói.
Lý Cáp kéo Hương Hương tiến lên, mới nhìn thấy rõ phía trước xuất hiện một cái cửa tròn cực lớn bán kính tầm hai mươi mét trở lên. Xuyên thấu qua lam quang có thể thấy phía trên điêu khắc một đống hoa văn kỳ quái, giống như sóng biển lại giống như những đám mây. Cửa tròn phối hợp với bốn thanh trường kiếm màu trắng ở bốn góc nhìn khá lạ mắt.
Bên cạnh cửa vách tường, tựa hồ là màu đen, tựa hồ căn bản cũng không có tường chỉ là hư vô, hắc ám u lam căn bản không có cách nào soi sáng phía trên.
- Này làm sao vào được đây?
Lý Cáp nghi ngờ hỏi người nữ nhân váy đen.
Nữ nhân váy đen chưa trả lời, mà cái đại môn hình tròn này bắt đầu chuyển động, Lý Cáp cùng Hương Hương kinh dị phát hiện, từ tâm của đại môn tách thành bốn đường cánh quạt lớn, hình quạt này ngày càng nhỏ, chui vào hắc ám xung quanh cho đến khi biến mất hẳn lộ ra lỗi vào cực lớn.
Thông đa͙σ sâu không thấy cuối, trái phải trên nóc đều là khoảng không, xung quanh là ánh sáng màu lam nhạt làm cho cả thông đa͙σ cùng đại điện màu lam gắn thành một thể thống nhất.
Lý Cáp mang theo Hương Hương đi và trong thông đa͙σ, cánh của tròn phía sau dần dần khép lại.
Bốn phía toàn là màu lam, mặt đất thì có chất liệu giống như xà nhà, Lý Cáp không tưởng được trong thông đa͙σ hình tròn này giống tòa cung điện ngoài kia, cùng cảm giác mơ hồ, có một sự quen thuộc về cả linh hồn lẫn thể xác, tinh thần một lần nữa lại ngưng tụ.
- Ngươi chính là Lý Cáp?
Thanh âm của một nữ nhân từ cuối lối đi truyền đến, cố nhìn cũng chỉ thấy một mảnh u lam không sờ tới nổi.
Thành thật mà nói, thanh âm này nghe rất bùi tai, giống như gió xuân nhẹ lướt qua, giống như ao nước trong vắt, như ánh mặt trời vào đông, như một dòng sông mềm mại nhu hòa đang lướt nhẹ, lay động lòng người.
Lý Cáp dừng bước, nhìn về khoảng không u lam trước mặt, thầm nghĩ hẳn là U Hậu rồi, liền cao giọng trả lời:
- Phải chăng là U Hậu tiền bối? Tại hạ Hỗ Dương Lý Cáp tới đây có việc cầu kiến tiền bối, thỉnh tiền bối hiện thân gặp mặt.
- Cô ấy là ai?
Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng cũng có một loại uy nghiêm khiến cho người khác phải thuần phục.
Lý Cáp nói:
- Nàng ta là thị nữ của ta tên là Hương Hương, kính xin tiền bối cho tại hạ mang nàng cũng vào.
- Ngươi bảo cô ta về đi, ta chỉ gặp ngươi thôi.
Thanh âm kia không nhanh không chậm, thật giống như mẫu thân ôn nhu đang nói chuyện với con mình.
Lý Cáp khẽ nhíu mày, nhìn Hương Hương bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng chặt hơn, rồi ngẩng đầu lên nói:
- U Hậu tiền bối, Hương Hương cùng ta đến đây, tuy hai mà một, xin tiền bối đừng làm khó.
- Nói một lần cuối cùng, bảo cô ta về đi.
Thanh âm kia vẫn ôn nhu không có mang theo một chút tức giận nào, cho dù có hơi nghe như uy hiếp, cũng không làm cho người ta có địch ý.
Cái chỗ này khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị khôn cùng, Lý Cáp không muốn ŧıểυ yêu hồ ở lại một mình bèn cao giọng trả lời:
- Thứ cho khó tòng mệnh.
Sưu sưu sưu sưu
Bốn phía vang lên âm thanh, ngay sau đó là bốn đa͙σ bạch quang chói mắt bắn ra chiếu sáng cả thông đa͙σ đang chìm trong bóng tối.