Phủ tổng đốc Hỗ Dương, trong thư phòng của Lý Tư Hồng, Lý Cáp đang thương lượng với cha mẹ về chuyện đám cưới.
Nhưng lúc này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lý Tư Hồng và Chân thị mang một vẻ mặt pha trộn giữa kinh ngạc cùng với khó tin nhìn nhi tử của họ. Mà Lý Cáp bị cha mẹ nhìn như vậy không có ý chùn bước chút nào, thẳng lưng đối diện.
Qua một hồi lâu, Lý Tự Hồng mới phá vỡ khung cảnh trầm mặc ấy:
- Ý của con là, lần đám cưới này, con ngoài cưới Tư Nhi, còn muốn một hơi nạp luôn mười một ŧıểυ thiếp.
Lý Cáp lắc đầu:
- Không, không, không, phụ thân hiểu lầm rồi.
Lý Tư Hồng nhẹ nhõm thở một hơi dài:
- Ta nói mà, làm sao con làm một chuyện hoang đường vậy được, a, một lần cưới một vợ còn có mười một thiếp, cũng quá khoa trương mà.
- Ý của con là, con cưới mười hai vợ, hơn nữa không phải là một hôn lễ, mà là mười hai hôn lễ. Tức là, con sẽ làm liên tục mười hai hôn lễ, muốn cưới mười hai người vợ.
Lý Cáp chậm rãi nói.
Lý Tư Hồng một lần nữa choáng váng, Chân thị cũng vậy, mắt căng miệng mở lớn, ngây người.
- Thiết Lang, có phải tối qua cảm lạnh nên ấm đầu rồi không?
Chân thị kinh ngạc nói.
Lý Cáp lắc đầu.
Lý Tư Hồng cười nói:
- Ta biết, con đang nói đùa có đúng không?
Lý Cáp vẫn lắc đầu.
Lý Tư Hồng thu lại nụ cười, nhìn con mình lạnh lùng thốt:
- Mày muốn cưới mười hai vợ, hơn nữa muốn một hơi làm liền mười hai cái hôn lễ? Mười hai, mày đào đâu ra mười hai người vợ?
Lý Cáp thấp giọng nói:
- Đó đâu có nhiều, ít thế mà.
“Khụ, khụ, khụ” Lý Tư Hồng bị một câu này của hắn mà ho khan liên tục, Chân thị thì vội vàng vỗ lưng trượng phu, nhướng mày mà nói:
- Mẹ đã tính toán đâu ra đấy, tính luôn cả ba vị thị nữ nữa thì cũng chỉ có bảy người, con lấy đâu ra mười hai người mà đòi kết hôn?
Lý Cáp âm thầm hít vào một hơi, nói:
- Còn có Thượng Hải châu Vương gia Đại ŧıểυ thư Vương Hàm, Công Tôn thế gia Đại ŧıểυ thư Công Tôn Vô Tình, Thiên Tú, Nhu Cơ…
“Phốc!!!” Lý Tư Hồng đang chậm rãi nhấp ngụm trà thì lập tức phun đầu ra, “Khụ, khụ, khụ…”
- Mày… mày nói, cả hai đứa con gái Hồ tộc, mày cũng muốn nạp thiếp?
Lý Tư Hồng trừng mắt hỏi.
Lý Cáp nuốt nước miếng, nói:
- Không phải là thiếp, mà là vợ.
- Lý Cáp!
Lý Tư Hồng đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Mày xác định là mày đang không đùa phải không?
Lý Cáp ngẩng đầu nhìn phụ thân, nghiêm mặt nói:
- Cha, người xem con hiện tại giống như đang nói đùa sao?
Chân thị không hiểu nói:
- Làm sao con lại đột nhiên nghĩ tới việc cưới liền cả mười hai người vợ vậy?
- Tại sao lại không thế?
Lý Cáp hỏi ngược lại.
- Không hợp lễ pháp!
Lý Tư Hồng lớn tiếng nói, gân xanh trên trán cũng nổi lên. Hiển nhiên là trong lòng lửa giận đã xung thiên:
- Tao đã nói với mày, mày phong lưu cũng đâu cần phải gấp vậy, mày tìm bao nhiêu vợ tao cũng mặc kệ (DG: đoạn này có anh Cường râm xuất hiện, nhưng ta thấy liền bỏ ngay ra ngoài =)), nhưng cái này là hôn nhân đại sự, cũng có nghĩa là mày cũng có khả năng dính vào! Không nói đến thân phận của hai nữ nhân Hồ tộc kia, mà nói ngay cả việc mày cưới mười hai người vợ, làm luôn mười hai tràng hôn lễ, mẹ nó chứ, chuyện này quả thực… quả thực là quá hoang đường! (DG: Ta cũng thấy hoang đường, mẹ nó, lão tử đẹp trai ngời ngời đây cũng chỉ cưới được 1 vợ. BD: Đẹp trai lai láng hai háng đầy lông như ta đến một vợ còn chưa có nói gì lão)
- Lễ pháp, lễ pháp, lễ pháp cũng không phải là do người định ra hay sao? Nếu người khác có thể định. Tại sao chúng ta không thể thay đổi?
Lý Cáp dùng lời lẽ thẳng thắn, khí chống ngàn cân nói:
- Con cưới vợ cho con, muốn kết hôn mấy người, làm mấy tràng hôn lễ, mở bao nhiêu bàn tiệc, tại sao con lại không thể quyết định?
Chân thị nói:
- Thiết Lang, sao con lại nói chuyện với cha con như vậy? Ba mẹ đối với con cũng đủ khoan dung rồi, nếu không lấy gia thế bối cảnh của Lý gia thì làm sao có thể tùy ý con làm bừa như vậy? Như Thiên Thiên, Hương Hương và Tử Nghiên, đừng bảo là không có lộ ra gia thế, không môn đăng hộ đối, thậm chí đến lai lịch cũng có chút vấn đề. Nhưng con thích, vi nương còn không phải đã đồng ý cho các nàng làm dâu Lý gia rồi? Là thê hay thiếp, nói lắm cũng chỉ là vấn đề danh phận, sau này con đối xử tốt với các nàng một chút là được, cần gì nhất định phải làm cái chuyện hoang đường này? Về phần hai nữ nhân Hồ tộc kia, vốn là thân phận con tin, như thế nào mà gả vào được Lý gia?
Chân thị vừa mới nói xong, Lý Tư Hồng liền nói tiếp:
- Chuyện hoang đường không hợp lễ pháp này, chắc chắn sẽ có người khải tấu hoàng thượng, khi đó nhược điểm Lý gia chúng ta liền rơi vào tay người khác…
Lý Cáp chen lời nói:
- Ai dám?
- Hử?
- Ai dám tấu Lý gia chúng ta?
- Mày…
- Cho dù hoàng thượng biết, thì hắn có thể làm gì con?
- Mày, mày thật cho là Lý gia chúng ta trên trời dưới đất không địch thủ sao?
Lý Tư Hồng cau mày nói.
Lý Cáp nói:
- Phụ thân, cha chớ dùng lý do này hù dọa con. Lúc ở kinh thành thì gia gia và đại ca đã nói qua, với vị thế hiện giờ của Lý gia, dù coi là lấy cớ gì không hợp lý, thì cũng thành có lý, lấy cớ gì mà chẳng được, mà muốn diệt chúng ta thì hoàng thượng hay những kẻ khác muốn kiếm cớ thì không phải dễ dàng sao?
Lý Tư Hồng nghe con nói xong cứng lại, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Lý Cáp biết, phụ thân sở dĩ lại có phản ứng dữ dội với hôn lễ của mìn như vậy, cũng không phải là sợ không tuân theo lễ pháp, chủ yếu là từ nhỏ ở trong thế giới này, thời kỳ mà phong tục ảnh hưởng, tất cả tư tưởng đều mang đầy gong cùm xiềng xích. Mới vừa rồi chỉ nói đến Thiên Tú và Nhu Cơ, còn chưa nói đến chuyện của tỷ tỷ, nếu nghe hắn nói chính mình muốn cưới tỷ tỷ, đoán chừng lửa giận có thể xông lên ba trượng, đốt trụi nóc nhà luôn.
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Chân thị nhìn con, nghĩ khuyên gì đó, nhưng bất quá nhìn tính cách quật cường của thằng nhãi Lý Cáp xưa giờ, biết là khuyên cũng vô dụng, rồi nghĩ muốn khuyên trượng phu, rồi lại không biết khuyên từ đâu, bởi vì bản thân hắn từ nhỏ ở trong gia đình thế gia, chịu sự giáo dục của lễ pháp, trong lòng chắc chắn sẽ không ủng hộ cách làm này.
Lý Tư Hồng thở ra một hơi, chỉ vào Lý Cáp nói:
- Dù sao hôn lễ này chỉ có thể làm một cái, mày cũng chỉ có thể cưới một vợ là Hoa Tư, mày muốn nạp thiếp hay sao, sau này hãy nói!
Lý Cáp đứng lên:
- Dù sao con muốn làm thì sẽ làm mười hai cái, muốn kết hôn sẽ cưới mười hai người, con cưới vợ, không phải nạp thiếp.
- Ở Hỗ Dương này rốt cuộc ai là người quyết định?
- Phụ thân tính thế nào?
- Được! Nếu là để tao nói, vậy thì mày đừng mơ tưởng ở Hỗ Dương mà làm mười hai tràng hôn lễ!
Lý Tư Hồng trầm giọng nói.
Lý Cáp trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói:
- Vậy con sẽ không cử hành hôn lễ ở Hỗ Dương này.
Chân thị vội nói:
- Thiết Lang! Con có ý gì?
Lý Cáp liền quỳ xuống, hướng cha mẹ nói:
- Cha, mẹ, hài nhi đã quyết định sẽ đi Đàm Bình trấn.
Lý Tư Hồng và vợ liếc nhìn nhau, rồi nói với hắn:
- Mày muốn cử hành mười hai tràng hôn lễ ở Đàm Bình trấn?
- Vâng, ý con đã quyết, chỉ muốn cưới mười hai người vợ ở đó…
Lý Cáp quỳ trên mặt đất cúi đầu nói.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn là phản ứng của Lý Tư Hồng lại vô cùng bình tĩnh, mà ngay cả Chân thị cũng chỉ mỉm cười không nói.
Lý Tư Hồng không giữ lại chút nào, mỉm cười nói:
- Ừm, vậy con tính toán khi nào sẽ làm?
Thái độ kich động của hắn mới vừa nghe Lý Cáp muốn mười hai người vợ, làm mười hai tràng hôn lễ, và bây giờ thật là một trời một vực, thấy vậy trong lòng Lý Cáp đầy vẻ mê man.
- Để bệnh tình Nhu Cơ và Linh Nhi tạm thời ổn định đã, mà cũng đợi Vô Tình và Vương Hàm đến. Cha mẹ, hai người đồng ý rồi?
Ánh mắt Lý Cáp hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong lòng muốn biết tại sao phản ứng của cha mẹ lại tương phản lớn đến vậy.
Lý Tư Hồng từ chối cho ý kiến:
- Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục chuẩn bị hôn lễ, dĩ nhiên chỉ là cho một cái thôi. Ừ, chừng nào con nghĩ thông suốt, cảm thấy có thể bắt đầu hôn lễ thành thân thì quay lại, thế nhưng tốt nhất là đừng để quá lâu.
- Cái này… hài nhi cáo lui.
Trong bụng Lý Cáp đầy nghi vấn lui ra khỏi thư phòng.
Trong thư phòng, Chân thị nhìn xa xôi, nói:
- Thiết Lang thật sẽ quay lại sao?
Lý Tư Hồng ngồi xuống, nhấp ngụm trà nói:
- Bà cho rằng nó sẽ kết hôn ở Đàm Bình trấn sao? Vẫn làm mười hai tràng hôn lễ a. Ta không tin nó có thể làm được.
- Nhưng Thiết Lang, từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh..
- Bướng bỉnh hay không thì cũng không qua được sự thật, phu nhân, nếu không chúng ta đánh cuộc một lần đi?
Trở lại viện của mình, nằm trên đùi đầy hương thơm của Thiên Thiên. Lý Cáp không khỏi có chút buồn bực, tại sao chính mình lại nháo cương với phụ thân như vậy? Dù sao thì chúng nữ cũng đã là người của mình, mẫu thân nói không sai, làm vợ hay làm thiếp với hắn mà nói, cũng không có gì khác biệt, chẳng lẽ chỉ là cử hành liên tục mười hai tràng hôn lễ thế kia chỉ để oanh động Hạ quốc? Nghĩ nghĩ lại thì tựa hồ có chút gì đó không nói được.
Nhưng giờ để hắn phải buông bỏ, quay lại đáp ứng phụ thân làm cho chính mình một hôn lễ, những người nữ khác thì để làm thiếp, hắn thật không muốn. Nếu như bây giờ rút lui, vậy sau này làm sao cưới tỷ tỷ?
Giống như bối phận của hắn bây giờ, luôn có một loại muốn phá vỡ tất cả các trói buộc, khiêu chiến với quyền sở hữu uy, miệt thị tất cả những kẻ thống trị, hơn nữa từ sau khi luyện võ công Thượng Cổ Thần Ma, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến độ hắn cảm giác được mình không thể nào ức chế được.
Lý Cáp híp mắt nhìn Thiên thiên xin đẹp, khẽ chạm vào đôi môi anh đào, lẩm bẩm tự nói: - Chuyện ta đã quyết, ai cũng không ngăn cản được, bất kỳ ai cũng không ngăn cản được…
Hai ngày sau, Công Tôn Vô Tình và Vương Hàm trước sau đến Hỗ Dương, hai người được an bài riêng trong nội viện của mình.
Nhưng thái độ của hai nàng đối với Lý Cáp, cũng vô cùng nhất trí, đều lãnh lãnh đạm đạm, đóng cửa không ra, Lý Cáp có đi gặp cũng không biết nói làm sao.
- Nàng không muốn gả cho ta sao?
Lý Cáp hỏi Vương Hàm.
- Chàng không muốn cưới ta?
Vương Hàm lại hỏi ngược lại.
- Ta dĩ nhiên là đồng ý rồi, nếu không phải cưới thì ta đưa sính lễ tới đón nàng làm gì?
- Cái kia không tính.
- Nhưng đó là ý nguyện của nàng mà?
- Ý nguyện của ta có quan trọng không?
Vương Hàm thản nhiên nói.
Lý Cáp lo sợ không yên, đúng rồi, ban đầu Vương Hàm đồng ý gả cho hắn, cũng là do tình thế vội vã mà thôi, chẳng phải là chính mình bức hôn sao.
Lý Cáp lại qua phòng Công Tôn Vô Tình hỏi:
- Nàng cũng không muốn gả cho ta sao?
Công Tôn Vô Tình kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Không phải.
- Vậy sao từ khi nàng đến Hỗ Dương thì lãnh đạm với ta vậy chứ?
- Mệt! :220:
Câu trả lời của Công Tôn Vô Tình vẫn luôn đơn giản như vậy.
Lý Cáp biết hỏi tiếp cũng không được gì, dứt khoát không hỏi nữa, cúi người áp Công Tôn thế gia Đại ŧıểυ thư này xuống giường, vừa hôn vừa vuốt ve, cởi quần ào từng phần từng phần một, rồi nhét đầu thương vào. Nhưng Công Tôn Vô Tình dường như một lần nữa biến thành người đẹp băng giá, cả quá trình không nói tiếng nào, đến lúc chịu không nổi cũng cắn gối mà không thốt tiếng nào.
Trong lòng Lý Cáp đầy bất đắc dĩ, thân thể hai nàng đều đã thuộc về hắn, nhưng tâm ý còn chưa thuận theo, lấy ham muốn nắm giữ mãnh liệt của hắn mà nói, tự nhiên là sẽ muốn đoạt lấy thân thể các nàng, nhưng đoạt thân thể rồi, về sau hắn lại vô cùng hy vọng đoạt luôn trái tim hai nàng.
Lại nói tiếp, quá trình Lý Cáp đoạt được Vô Tình và Vương Hàm cũng chỉ là thủ đoạn đùa bỡn, hai nàng từ lúc bắt đầu không phải là đã cam tâm tình nguyện gì với hắn, thậm chí đến bây giờ cũng không có, thế nhưng còn nhiều thời gian, hắn tin tưởng, đợi lúc thành thân xong, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu nói lâu ngày sinh tình cũng không sai…