Phong di thấy Lý Cáp kéo Thiên Tú ra ngoài, vội hỏi.
Lý Cáp nhàn nhạt đáp:
- Mang nàng đi gặp ít đồng hương.
- Đồng hương?
Phong di không giải thích được.
Lý Cáp cười cười, không nói gì nữa, kéo Thiên Tú đi ra khỏi phòng. Phong di cũng muốn đuổi theo, lại bị Hương Hương khoát tay ngăn trở:
- Chủ nhân không cho ngươi đi.
- Nhưng mà...
Phong di muốn nói điều gì, Hương Hương đã xoay người rời đi.
Lý Cáp kéo Thiên Tú đến một ŧıểυ biệt viện canh phòng nghiêm ngặt trong phủ tổng đốc.
- Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?
Thiên Tú cố sức thoát khỏi tay Lý Cáp nói.
Lý Cáp nói với thủ vệ ngoài biệt viện:
- Các ngươi đi ra ngoài trước.
- Vâng, Nhị công tử.
Bọn thủ vệ vâng lời đi ra.
Lý Cáp chỉ vào một gian phòng nói với Thiên Tú:
- Vào xem một chút đi.
Thiên Tú hồ nghi nhìn hắn, do dự nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Nàng vào xem là biết liền.
Thiên Tú đi tới bên cửa, cau mày nói:
- Trên cửa có khóa.
Lý Cáp lười gọi thủ vệ quay lại mở cửa, nói với Hương Hương:
- Mở ra.
ŧıểυ hồ yêu lập tức vung khẽ tay, một đa͙σ ánh sáng vụt qua, khóa cửa khẽ 'tách' một cái bung ra, dọa Thiên Tú nhảy dựng lên.
Thiên Tú đẩy cửa vào, sau khi thấy người trong căn phòng không khỏi ngây người:
- Tại sao là các ngươi?
Câu này nàng nói bằng Hồ ngữ.
Bên trong phòng là bốn nữ nhân, thấy Thiên Tú cũng dùng Hồ ngữ kinh hô:
- Công chúa?
Bốn người này cũng là quận chúa những bộ lạc trên thảo nguyên, có quan hệ thân thích với Thiên Tú. Các nàng cũng bị buộc đưa đi hiến tặng hoàng đế Đại Hạ, bốn cô nương dung mạo mặc dù thua xa không bằng Tịnh Cơ cùng Thiên Tú nhưng trong Hồ nữ cũng được tính là xuất chúng rồi.
Lý Cáp không có ý với các nàng nhưng không biết vì sao hắn lại giữ lại bốn người xinh đẹp nhất lại Hỗ Dương.
Lý Cáp đi tới phía sau Thiên Tú, vỗ vai nàng nói:
- Đồng hương gặp gỡ đồng hương, có phải hai mắt lưng tròng không?
Thiên Tú chợt quay đầu lại
- Ngươi muốn làm cái gì? Cho là người giận ta thì đổ lên đầu ta, đừng khi dễ các cô ấy.
Theo bản năng Thiên Tú cho là Lý Cáp đưa nàng đến đây để hành hạ tộc nhân trước mặt nàng.
Lý Cáp mỉm cười nói:
- Như nàng mong muốn, ta vốn không tính làm gì các nàng, là 'phần thưởng' của ta cho nàng.
Vừa nói bàn tay trên vai Thiên Tú dần hạ xuống ôm lấy eo thon của nàng kéo sát thân thể hai người lại.
Thiên Tú thét một tiếng kinh hãi, bốn cô gái trong phòng lập tức hô to muốn xông lên, Thiên Tú công chúa ở thảo nguyên là tồn tại như tiên nữ, người Hồ nhìn thấy công chúa của các nàng bị khi dễ. Sao có thể không phản ứng?
Bất quá Hương Hương khoát tay chặn lại, lập tức bốn cô gái mềm nhũn ra lăn xuống sàn. Tiếp theo vung tay lên lên lần nữa, thân thể bốn cô gái mất tự chủ bay lên ngồi lên ghế hoặc giường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào Thiên Tú và Lý Cáp. Thiên Tú không khỏi thầm than, tay thị nữ này của Lý Cáp có phải là tiên thủ không mà sao muốn làm gì cũng chỉ cần vung tay lên là được vậy.
Bốn nàng bị Hương Hương làm như thế, kinh hãi sửng sốt một hồi lâu mới to tiếng quát bằng Hồ ngữ . Tựa hồ giận chủ tớLý Cáp.
Thiên Tú trợn mắt nhìn Lý Cáp:
- Ngươi muốn làm cái gì? Bệnh Tịnh Cơ chưa khỏi, ngươi đã đối xử với tộc nhân cô ấy...
Không đợi nàng nói xong, Lý Cáp che môi anh đào của nàng lại, hung hăng hôn lấy.
Thiên Tú đột nhiên bị tập kích ngẩn ra, đợi đến khi tai vang lên tiếng bốn vị Hồ nữ mắng chửi mới phản ứng lại, nàng liều mạng đẩy Lý Cáo ra nhưng cánh tay hắn như thép ôm chặt lấy, muốn xoay đầu đi thì môi bị hút chặt lấy không thể di chuyển.
Lý Cáp không thỏa mãn với nụ hôn, hai tay bắt đầu du tẩu trên thân thể Thiên Tú, từ lưng xuống mông, từ mông đến đùi, quành vào giữa bắp đùi rồi ngược lên vòng eo nhỏ nhắn bắt đầu xoa nắn hai trái tuyết lê.
Thiên Tú giãy dụa thân thể không ngừng, muốn tránh né nhưng không biết sao ngược lại thành phối hợp cho bàn tay to vuốt ve ma xát lên người nàng.
Mặc dù Thiên Tú và Lý Cáp đã sớm trải qua chuyện phòng the, nhưng trong phòng có bốn vị tộc nhân, làm nội tâm nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng. Lúc này mới hiểu được, 'phần thưởng' Lý Cáp cấp cho nàng chính là làm nhục nàng trước mặt tộc nhân. Có thể nghĩ, Lý Cáp kế tiếp nhất định còn có thể tiến thêm một bước tiến hành xâm phạm nàng.
Nghĩ đến bị nam nhân xâm phạm trước mặt bốn tộc nhân, nước mắt Thiên Tú không kìm được chảy ra.
Bốn vị Hồ nữ thấy ngôi sao thảo nguyên mà Hồ tộc tôn kính Thiên Tú công chúa bị Hổ Uy tướng quân bắt về khi dễ như thế, cũng than thở khóc lóc, giận dữ mắng mỏ, nhưng mà không thể ra sức.
Hương Hương mặt không đổi đứng bên cạnh, với nàng chủ nhân làm gì cũng có lý do, còn đúng hay sai không phải chuyện nàng quan tâm.
Lý Cáp rốt cuộc cũng rời khỏi môi anh đào của Thiên Tú, nhẹ nhàng liếʍ nước mắt trên mắt nàng, không mặn chát như tưởng tượng mà còn chút ngọt, không lẽ nữ nhân uống nước Thiên Sơn lớn lên nước gì cũng ngọt sao? (Dịch & Biên: câu này có tính mở rất cao, dễ tưởng tượng những loại nước khác, bản thân ca cũng rất muốn thử)
- Van cầu ngươi, mang ta rời khỏi đây, ngươi muốn làm gì cũng được.
Thiên Tú cuối cùng vừa khóc vừa thấp giọng cầu xin.
- Ta nói rồi, đừng để ta tức giận, nàng luôn không nghe, luôn cho là mình thông minh.
Lý Cáp khẽ cắn vành tai nàng nói:
- Trước kia nàng là công chúa cao quý, nhưng giờ thì không phải, bây giờ nàng là nữ nhân của ta, hiểu chưa?
Vừa nói tay đã trượt vào trong quần áo, vuốt ve da thịt mềm mại rồi.
- Hiểu, hiểu mà, mang ta đi đi...
Thiên Tú thấp giọng thở gấp nói, mặt của nàng càng ngày càng hồng, thân thể đã là dần dần có chút phản ứng, thậm chí có chút phản ứng cọ xát theo bản năng làm nàng vừa giận dữ vừa xấu hổ.
- Không, nàng không hiểu.
Lý Cáp lắc đầu, phủ ở trên bộ ngực sữa tay vi vừa dùng lực.
- Hiểu! Ta hiểu mà.
Thiên Tú ngước mặt lên, không nhịn được nói to.
Lý Cáp dứt khoát ôm Thiên Tú đặt lên giường, trước mặt một Hồ nữ bắt đầu cởi đồ nàng ra.
- Không, không nên, van cầu ngươi...
Thiên Tú cầu khẩn.
- Nàng tất phải biết thân phận của nàng, biết ta là ai.
- Ta biết, biết rồi.
Thiên Tú nức nở nói.
Trên người Thiên Tú đã chỉ còn lại có nội y, bên trong nhà bốn vị quận chúa Hồ tộc đã nhắm chặt mắt thấp giọng hát một bài tiếng Hồ, bài này Thiên Tú đã nói cho Lý Cáp nghe - "Nữ thần khúc".
- Như vậy, nàng là ai?
Lý Cáp trầm thấp giọng hỏi.
- Thiên Tú công chúa sao?
Lý Cáp cười lạnh.
- A... A Dụ.
Thiên Tú thấp giọng nói.
- Vậy ta là ai?
- Ngươi là...
Thiên Tú cắn môi dưới do dự.
Lý Cáp khẽ nhíu mày, chuẩn bị giật cái yếm của nàng xuống thì ngoài cửa có tiếng hét:
- Chủ nhân, tỷ tỷ tìm ngài.
- Tìm ta?
Lý Cáp sửng sốt, tay dừng trên áo yếm của Thiên Tú.
- Tỷ tỷ đã chờ trong viện chúng ta lâu lắm rồi, có việc gấp nên mới bảo Thiên Thiên đi tìm chủ nhân.
- Ừ, biết rồi.
Lý Cáp nhẹ vuốt lên khuôn mặt đầy nước mắt của Thiên Tú nói:
- Hôm nay coi như xong, nhớ sau này phải ngoan, nếu không lần sau làm ta tức giận, 'phần thưởng' sẽ nhiều hơn nữa.
Lại nói với Hương Hương:
- Giúp ta đưa A Tú về, thuận tiện xem Tịnh Cơ có tỉnh hay không, tỉnh thì bảo Tử Nghiên làm chút cháo, nàng tự mình cho nàng uống một chén.
- Vâng, chủ nhân.
Hương Hương ôn nhu đáp, vung tay lên, quần áo Thiên Tú giống như có sinh mạng phủ lên thân thể của nàng, tự động điều chỉnh cho chỉnh tề.
Lý Cáp chạy về viện của mình, tỷ tỷ Vân Lâm đang ngồi trên ghế đá, đã đã lâu. Thấy nụ cười lạnh lùng là hắn biết, tỷ tỷ lúc này tức giận thật rồi.
Vì sao mà giận? Lý Cáp theo bản năng nghĩ tới chuyện ba người kia, tỷ tỷ tám phần là nghe được tiếng gió gì đó, đến đây hưng sư vấn tội rồi. Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao, tự nhiên là như nói chuyện cười vậy, đánh chết không nhận.
- Tỷ tỷ, nghe Thiên Thiên nói, tỷ tìm đệ có việc gấp?
Lý Cáp hỏi, ánh mắt đảo quanh, Liên Khanh, Tử Nghiên các nàng sao không đi theo tỷ tỷ?
Vân Lâm vừa nhìn ánh mắt đệ đệ cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói:
- Trừ Diễm Nhi và Linh Nhi trong phòng chiếu cố nàng ra, những người khác ta bảo đến chỗ Phi nhi.
Phi nhi chính là trăng sao cộng sinh, sau khi về Hỗ Dương , Lý Cáp an bài nàng ở cùng Hoa Tư , trên danh nghĩa là làm thị nữ của Hoa Tư, trên thực tế không cần phải làm gì, đều có thị nữ làm hết rồi.
Vân Lâm nhìn ŧıểυ thị nữ phía sau Lý Cáp, nói:
- Thiên Thiên, muội cũng đi Linh Nhi trong phòng đi, Diễm Nhi đã trông cả ngày rồi, để cho nàng đi nghỉ ngơi một chút.
Thiên Thiên nhìn về phía Lý Cáp, thấy chủ nhân khẽ gật đầu, mới trả lời:
- Vâng, tỷ tỷ!
Xoay người đi vào phòng Linh nhi, đóng kĩ cửa lại.
Lý Cáp vẻ mặt nịnh nọt ngồi xuống bên cạnh Vân Lâm:
- Tỷ tỷ, tìm đệ có chuyện gì vậy? Sao mà thần thần bí bí thế?
Vân Lâm nhìn mặt đệ đệ, mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Đệ không có chuyện gì muốn nói với tỷ sao?
Lý Cáp suy nghĩ một chút, nói:
- Ừ, quả thật có lời muốn nói cùng tỷ tỷ, đợi sau hôn lễ với Tư Tư đệ sẽ nói với phụ thân chuyện chúng ta rồi cùng đi Đàm Bình trấn...
Vân Lâm ngắt lời hắn:
- Đệ còn không chịu nói thật sao?
Lý Cáp sửng sốt:
- Nói thật cái gì?
- Tỷ hỏi đệ, ba người hôm qua bị bọn Ngưu Đại đánh chết là ai?
Vân Lâm nhìn thẳng vào mắt đệ đệ, không hề chớp.
Lý Cáp bộ dạng mờ mịt:
- Là ba người giang hồ a, Ngưu Đại nói ba cái tên kia gây sự trên đường, còn dám ra tay tập kích bọn họ. Khi ra tay khó tránh thu tay không kịp cộng thêm ba người kia không tự lượng sức. Tỷ tỷ cũng biết, Tam Ngưu không biết nặng nhẹ nên ra tay đánh chết ba người kia.
Vừa nói vừa kinh ngạc hỏi:
- Tỷ tỷ hỏi chuyện này làm gì?
Vân Lâm giơ đầu ngón tay dí vào đầu đệ đệ trách mắng:
- Đừng đánh trống lảng lừa gạt ta, chiêu của đệ ta lạ gì.
Lý Cáp trừng mắt nhìn:
- Chiêu gì?
Vân Lâm niết mũi hắn nói:
- Đệ từ nhỏ hư hỏng, có chiêu trò gì mà ta không biết? Hiện tại nhất định đệ đang nghĩ, không thể nói, không thể nói. Đánh chết cũng không thể nhận, đúng không? Ta hỏi đệ, đệ có biết bọn Ngưu Đại đánh chết là ai không?
Lý Cáp bị tỷ tỷ nắm mũi, ngũ quan nhăn nhúm lại, hừ hừ mà nói:
- Ngưu Đại bọn họ nói không rõ, đệ nào biết đâu, bất quá đệ đã để cho Lý Đông đi thăm dò rồi, sau khi tra được thật thân phận cho người nhà của bọn họ đưa chút bạc là ...
- Có phải cảm thấy tỷ tỷ của đệ rất dễ lừa gạt? Đưa chút bạc? Một chút bạc là có thể mua tính mạng sao?
Ngón tay nhỏ nhắn của Vân Lâm dời chỗ cắm lên mặt Lý Cáp.
- Đó là chuyện bất đắc dĩ a, ai bảo bọn họ chọc Tam Ngưu trước... Ô oa! Tỷ tỷ, đau a!
- Đệ dám nói đệ không biết thân phận ba người chết?
Vân Lâm nhéo mặt Lý Cáp
- Không biết thân phận bọn họ đệ sẽ phái người chặn miệng những vị khách đứng xem sao?
Lý Cáp còn giảo biện:
- Ta nào có. . . Ô oa!
- Ngươi còn nói không có?
Vân Lâm bấm mạnh:
- ŧıểυ tử thối, ŧıểυ tử đần, bịa chuyện cũng không biết bịa cho ra chuyện, dám bảo những khách nhân kia bảo người ta là 'mỗ nhân phì', còn đến từ Tây Hải, cõi đời này có Tây Hải sao? ŧıểυ tử thối, có phải là chủ tâm để tỷ tỷ đối nghịch với sư phụ ta không?
Lý Cáp thầm mắng to. Lý Đông thằng ngốc này, bảo hắn bịa tên giả, hắn trực tiếp đảo ngược tên "Phí nhân kiếm" lại. Bảo hắn bịa chỗ, Bắc Hải, Nam Hải không dùng lại dùng tới Tây Hải mà Lý Cáp tùy ý nói, thật là hại khổ hắn rồi.
- Ách, cái này, tỷ tỷ a, Tây Hải cũng có, Đại Hạ Quốc đi thẳng về phía tây, là có thể thấy một vùng biển, đó chính là Tây Hải.
Lý Cáp nịnh nói, cái thế giới này chắc cũng tròn mà. Dù sao cũng vô bằng vô chứng, chết không nhận là được rồi.
Vân Lâm nheo mắt lại nhìn đệ đệ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn:
- Đệ thật đúng là heo chết không sợ nước nóng, chết không nhận?
Lý Cáp nheo mắt, theo bản năng muốn rụt cổ lại.
- Tỷ tỷ a, đệ là thật không biết... Ai nha!
Vân Lâm nhéo tai đệ đệ mà nói:
- ŧıểυ tử thối, gan lớn quá nha, sư huynh đệ của Liên tỷ cũng dám giết!
- Đệ oan uổng a tỷ tỷ ~!
Lý Cáp vẻ mặt vô tội thêm thống khổ.
- Ba!
Vân Lâm ném một chuôi kiếm bị chặt đứt lên bàn đá:
- Đệ vẫn nói xạo? Đây là sư phụ ta Hoa bà bà nhặt ngoài cửa Bạch môn tửu lâu Tây Môn nhai, đệ còn gì muốn nói?
Lý Cáp nhìn đoạn chuôi kiếm trên bàn, không khỏi thấp giọng nói:
- Một đoạn kiếm gãy cùng chuôi mà thôi, không thể nói ra cái gì.
Vân Lâm lật chuôi kiếm lại, phía trên rõ ràng khắc một chữ "Linh" to, góc phải bên dưới còn ba chữ "Phí nhân kiếm".
Hắn, Lý Đông cái tên ngu ngốc, không quét dọn hiện trường sao? Lý Cáp trong lòng mắng to Lý Đông làm việc vớ vẩn, ánh mắt kinh ngạc nhìn cái chuôi kiếm, bắt đầu tự định đối sách. Hắn không sợ Đông Hải Linh Uyên các, bọn họ nếu muốn tìm hắn báo thù, hắn đang cầu mà không được. Nhưng hắn sợ tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ tức giận.
- Sao hắn lại là sư huynh tỷ tỷ?
Lý Cáp bỗng nhiên kinh hô:
- Hắn tới Hỗ Dương sao không tới nhà chúng ta? Sao lại đánh nhau trên đường với Tam Ngưu chứ? Kháo, bị đánh chết cũng phải báo tên trước chứ!
- Đệ đừng đóng kịch. Nói! Có phải đệ cố ý sai sử bọn Ngưu Đại đi giết hại Phí sư huynh hay không?
Vân Lâm nhìn chằm chằm đệ đệ.
Lý Cáp vẻ mặt đưa đám, đúng bộ dạng ŧıểυ tức phụ điển hình:
- Tỷ tỷ, tỷ nói đệ là loại người này sao? Đệ thật sự không biết thân phận của bọn họ, Tam Ngưu nói với đệ, thời điểm bọn họ đi tuần ba người kia đột nhiên nhảy ra, nói ba xạo chưa xong đã động thủ, mà nhiều chiêu trí mạng. Bọn họ tự nhiên hạ thủ cũng nặng chút, không nghĩ tới ba người này công phu không tệ, nhưng không kiên nhẫn đánh như vậy, không được mấy chiêu đã chết rồi. Này... Sai ở ba người kia, Tam Ngưu nhiều nhất là bạo lực quá độ. Chẳng lẽ tỷ tỷ còn muốn cầm ba đầu trâu bọn chúng đi Đông Hải tạ tội sao?
Vân Lâm lắc đầu thở dài:
- Đệ đệ a, đệ đệ của ta. Đệ muốn ta phải nói thế nào đây? Ta đã sớm đã nói, đệ là đệ đệ ta, tương lai vẫn chỉ là có thể là ta...
Tay nắm tai Lý Cáp nới lỏng ra. Nhẹ khẽ vuốt vuốt lỗ tai của hắn, ôn nhu nói:
- Đệ làm gì sai, ta sẽ nói đệ, mắng đệ, trách cứ đệ, nhưng cuối cùng vẫn ở bên đệ a! Nhưng mà đệ... Đệ có nghĩ cho đệ đệ không? Lần trước Doãn sư huynh còn không biết sống hay chết, hiện tại lại ở Hỗ Dương giết Phí sư huynh, đệ bảo tỷ làm sao đối mặt sư môn? Hoa bà bà mặc dù mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng người...
Lý Cáp ánh mắt run lên:
- Lão dám bất kính với tỷ, đệ một chưởng giết chết lão khọm ấy.
- Đệ...
Vân Lâm nhướng mày, không vui nói:
- Đệ đánh giết trên chiến trường, đó là kiến công lập nghiệp. Nhưng ở thời bình, đệ không thể khoan dung khiêm nhượng một chút sao? Không thể nhân từ một chút sao? Động một chút là giết người. Mọi vấn đề đều giải quyết bằng bạo lực, đệ bây giờ quyền cao chức trọng có bản lãnh rồi, người khác không làm gì được đệ, nhưng sau này thì sao? Thân nhân bằng hữu thì sao? Hậu nhân thì sao? Đệ đừng nói với ta Phí sư huynh không phải là đệ giết hay Doãn sư huynh còn sống. Bọn Ngưu Đại là thủ hạ của đệ, tác phong học từ đệ, Doãn sư huynh còn sống được sao?
Lý Cáp nhẹ nhàng nắm tay tỷ tỷ, chậm rãi nói:
- Tỷ tỷ, đệ làm như vậy, chính là suy nghĩ cho mọi người. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân. Thế giới này vốn nhược nhục cường thực, không phải là ta giết người khác thì là người khác giết ta. Ta nhân từ với bọn họ, chính là để lại tai hoạ ngầm với bản thân. Tựa như tiền triều, luôn khiêm nhường khoan dung với láng giềng, kết quả như thế nào đây? Cuối cùng nội ưu nɠɵạı hoạn, bị Hàn gia thay thế.
- Tỷ tỷ. Lý gia chúng ta bây giờ nhìn tựa như quyền khuynh quốc, nhưng cây to đón gió, người muốn đối phó chúng ta nhiều vô kể, nếu khi cần cứng rắn không cứng rắn, đợi đến ngày nào đó cây đổ khỉ tan, khi đó mọi người mặc sức đánh chó rơi xuống nước rồi.
Vân Lâm cau mày bĩu môi nói:
- Ngụy biện nói nhảm, chẳng lẽ phụ thân, đại ca cùng gia gia dạy đệ những thứ này?
Lý Cáp cười cười:
- Đệ ít đọc sách, không hiểu đa͙σ lý lớn gì, những thứ này là từ sinh tử ngộ ra.
Vân Lâm nhẹ gõ đầu hắn một cái, sẵng giọng:
- Biết ít đọc sách, có thời gian rãnh rỗi nên xem thánh nhân chi đa͙σ, học thêm chút lấy đức phục người.
Lý Cáp nói:
- Lấy đức phục người đó là thành lập trên cơ sở cường thế uy hiếp, cũng chính là một bên cầm lấy gậy uy hiếp, một bên cho chút ŧıểυ ân huệ, bản chất giống nhau. Hừ hừ, nếu là không có thực lực, còn nói cái gì lấy đức phục người, không phải là bị người ta tiêu diệt hết, thì cũng bị người ta lợi dụng làm thành tấm chắn cho.
- Được rồi được rồi, ta nói không lại đệ, một mình đệ tự giải quyết cho tốt, ta chỉ là không hi vọng đệ đệ của ta biến thành một ác ma chỉ biết là giết người.
Lý Cáp nhìn chăm chú vào tỷ tỷ, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, dù đệ giết cả thiên hạ cũng vẫn là đệ của tỷ, đệ không quan tâm người ta nhìn thế nào, cũng không quan trọng đời sau nói thế nào.
Vân Lâm khẽ vuốt ve gương mặt đệ đệ, gật đầu ôn nhu nói:
- Dù ai nói gì, dù đệ làm gì, đệ vẫn mãi là đệ đệ yêu thương nhất của tỷ.
Lý Cáp biết tỷ tỷ đã tha thứ mình, hoặc là nói, nàng tới giờ sẽ không trách mình, tỷ tỷ, dù sao cũng là tỷ tỷ a!
- Tỷ tỷ, sư huynh phế nhân kiếm...
Vân Lâm khẽ thở dài một cái:
- Qua một thời gian, ta sẽ đích thân trở về Đông Hải giải thích với các sư phụ sư bá.
Lý Cáp hai mắt trợn tròn:
- Không được, giải thích cái gì, sao lại phải giải thích với họ?
Vân Lâm giận đệ đệ một cái:
- Đệ cho rằng ai cũng như đệ sao?
- Không được, dù sao tỷ tỷ không thể đi Đông Hải. Ít nhất... Ít nhất không thể chính mình đi, muốn đi, cũng phải đệ đi cùng!
- Đệ đi?
Vân Lâm lắc đầu:
- Đệ đi thì trời mới biết chuyện gì xảy ra!
- Ta mặc kệ, tỷ tỷ cũng biết tính của đệ , mơ tưởng bỏ đệ lại mà đi một mình!
- Được rồi, được rồi, ta biết rồi, chuyện này sau này hãy nói, đệ đi xem Phi nhi sao rồi. Nàng tới Hỗ Dương những ngày qua, đệ nói xem đệ đến thăm nàng được mấy lần?
Ba ngày sau, dưới các liệu pháp chữa trị của y thần, bệnh tình Tịnh Cơ cùng Linh Nhi đã chuyển biến tốt, Tịnh Cơ thậm chí đã có thể tản bộ, Hương Hương hỗ trợ linh lực là có thể ăn uống rồi.
Lý Cáp nhịn không được bắt đầu thúc giục, hắn chuẩn bị tổ chức hôn lễ kinh điển nhất lịch sử Đại Hạ, cơ mà hắn tính len lén tiến hành giấu cha mẹ.
Lý Cáp uống trà Hương Hương rót, liếc Lý Đông trước mặt, chậm rãi nói:
- Lần này cho ngươi an bài người đi đón Vương Hàm cùng Vô Tình, đừng gây phiền toái gì cho ta nữa.
Lý Đông vội nói:
- Nhị công tử yên tâm, ŧıểυ nhân bảo đảm, tuyệt đối vạn vô nhất thất, nhất định đúng hạn đem Vương ŧıểυ thư cùng Công Tôn đại ŧıểυ thư đến Hỗ Dương.
- Ừ.
Lý Cáp nhàn nhạt gật gật đầu.
Vừa nhấp một ngụm, phát hiện Lý Đông còn đứng trước mặt, nói:
- Ngươi vẫn đứng đây làm cái gì?
- Cái này... Nhị công tử, lần trước ngài bảo ŧıểυ nhân giám thị Ma Môn chủ quân cùng một đám người, cũng an bài bọn họ cùng người chính đa͙σ tàn sát...
- Nga, đúng rồi, giang hồ hiện tại thế nào?
Lý Đông nói:
- ŧıểυ nhân theo như Nhị công tử phân phó, vẫn để cho hai phe chém giết lẫn nhau, nhưng mà sau lại Ma Môn chủ quân đột nhiên biến mất không biết tung tích, người của chúng ta nhiều mặt điều tra vậy tìm không được chỗ của cô ta, bất quá những người khác của Ma Môn còn đang du đấu cùng người chính đa͙σ. Cho đến một thời gian ngắn trước...
- Ừ? Lúc đó thì sao?
Lý Cáp chân mày chau lên.
- Một thời gian trước, Ma Môn chủ quân biến mất kia lại xuất hiện.
Lý Cáp cười lạnh:
- Có phải luyện thành thần công gì đó rồi xuất quan à?
Lý Đông nói:
- Nhị công tử quả nhiên liệu sự như thần, Ma Môn chủ quân này, đúng là ma công đại thành rồi.
- Rất lợi hại phải không?
- Đúng vậy, Ma Môn chủ quân này, không biết tu luyện đa͙σ gì mà tự thiến mình đi, rồi sửa loạn ma công tâm pháp kiểu gì đó lại luyện thành võ công cao cường. Sau khi hắn tái xuất giang hồ, chúng ta từng phái ra ba tên cao thủ nhất lưu đi vây công hắn, ba người liên thủ cũng không thể đả thương hắn chút nào, thậm chí suýt nữa bỏ mạng tay hắn.
- Tự thiến chính mình? Ta kháo, tự cung a! ŧıểυ tử này đúng là bị ép đến cùng rồi.
Lý Cáp ngồi thẳng dậy, rất hứng thú.
- Ma Môn chủ quân tái xuất giang hồ liền đại khai sát giới, mang theo người Ma Môn phản công người chính đa͙σ, giết cho người chánh đa͙σ bàng hoàng, người người bất an. Người Ma Môn hiện tại xưng mình là tân Ma Môn, muốn nhất thống giang hồ, đánh bại mấy chính đa͙σ chưởng môn, sau khi diệt mấy đa͙σ môn chính phái liền lấy cho mình một cái tên.
- Tự xưng? Tên gì?
Lý Cáp hỏi xong, cầm chén trà Hương Hương mới rót nhấp một ngụm