Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 173: Gặp lại Mạc Liên (2)

Trước Sau

break
Tầng thứ hai địa lao, thỉnh thoảng lại có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng kêu gào, Tiếu Phương nói đây là những người muốn gây bất lợi cho Lý gia, một phần là gian tế thế gia khác phái tới, một phần là thành viên các thế lực khác bị bắt tới hỏi, thông qua các hình thức tra khảo đem lại cho bọn hắn thống khổ không thua gì ở địa ngục, sau khi đoạt được mục đích kết cục của bọn hắn chỉ có một đường chết.

Bất quá Lý Cáp không dừng lại nên không nhìn thấy các hình phạt.

Tầng thứ ba, không khí càng thêm khó chịu, nhưng so với tầng thứ nhất, thứ hai thì càng thêm thanh tĩnh, thủ vệ cũng ít hơn nhưng nhìn qua là biết võ công không hề tầm thường. Thấy Tiếu Phương lại đây, vội đứng dậy cung kính nói:

- Tiếu phó quản.

- Đây là Nhị công tử.

Tiếu Phương giới thiệu. Ở Lý gia, ba chữ "Nhị công tử" có lẽ đã thành từ chuyên dụng để nói về Lý Cáp.

Mấy thủ vệ vội kính cẩn chào Lý Cáp.

Lý Cáp thản nhiên gật đầu, nhìn mấy phòng giam phía sau bọn họ hỏi:

- Cô ấy bị giam bên trong sao?

Tiếu Phương nói:

- Ở bên trong.

Nói xong quay qua mấy thủ vệ nói:

- Mang bọn ta đến xem nữ thích khách bắt hôm qua.

Một thủ vệ tiến đến cầm đuốc và chùm chìa khóa, phải mở ba lớp cửa sắt mới được.

Đi vào trong ngục, Lý Cáp lại nhớ đến đại lao trong kiếp trước, ngục quan mặt mũi dữ tợn cầm gậy sắt nhúng vào chậu than, rồi dí chặt vào người phạm nhân.

Nhìn thấy một người áo đen, tóc tai bù xù, bị xíc sắt trói trên giá thành hình chữ thập, Lý Cáp cau mày:

- Các ngươi dụng hình sao?

Một người thủ vệ nói:

- Bẩm Nhị công tử, còn chưa dụng hình. Bất quá võ công thích khách này đã được Lộc tiên sinh dùng nội lực chế trụ. Ngài ấy bảo sáng nay sẽ đến hỏi nên chưa dùng hình.

Lý Cáp nhìn quần áo nữ thích khách còn chưa tổn hại gì, chắc chắn nàng chưa chịu khổ gì bèn tiến tới, nâng nàng lên.

Nhẹ nhàng gạt tóc ra hai bên, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, ánh mắt Lý Cáp sáng lên. Nữ thích khách này bộ dạng quả thật rất ngon lành cành đào, không chút thua kém "Cầm Tiên" Sở Linh Lung. Nếu xét dung mạo thì đời này hắn chỉ gặp qua Thiên Thiên, Hương Hương hơn nàng, hơn nữa lại nhớ đến bộ ngực cao vút ngày đó làm hắn thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bất quá lúc này nữ thích khách nhắm chặt mắt, tựa hồ đang mê ngủ, vẻ mặt vẻ mệt mỏi.

Nhìn tuyệt thế vưu vật như vậy đi làm thích khách làm hắn phải cảm thán một câu: :Nàng đã là giai nhân, sao lại đi làm thích khách?”

Lúc này thủ vệ nói:

- Hôm qua khi cô ấy bị bắt luôn gọi tên Nhị công tử , đêm qua cũng hét một đêm, có thể vì nội lực bị chết trụ, lại không chịu ăn cơm nên sáng ra không nhịn được ngủ mất.

- A, biết rồi. Mở khóa ra đi.

Ánh mắt Lý Cáp vẫn đọng lại ở gương mặt xinh đẹp của nữ thích khách. Tiếu Phương than thầm, Nhị công tử đúng là háo sắc, đến cả thích khách cũng không tha.

(Dịch: Việc nhân nghĩa không nhường ai, thấy giai nhân sao phải ngần ngại.)

Thủ vệ nghe vậy, mặt lộ vẻ khó khăn:

- Đây là... Thái sư hạ lệnh, thích khách này tuy bị chế trụ nội lực nhưng...

- Ông nội trách cứ đã có ta gánh, người nghĩ nàng có thể làm ta bị thương sao?

Lý Cáp vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt nữ thích khách như cũ.

Tiếu Phương cũng nói:

- Còn không mau mở ra?

- Vâng!

Thủ vệ vội bước lên lấy một chùm chìa khóa mở khóa hai tay nữ thích khách.

Lý Cáp vội vàng ôm lấy, lại một lần cảm nhận bộ ngực sữa đầy đặn mê người.

Đợi thủ vệ mở khóa hai chân ra, Lý Cáp vội bế thân thể mềm mại vô lực đến giường đá bên cạnh.

- Các ngươi đi ra ngoài trước.

Lý Cáp nói với Tiếu Phương và thủ vệ kia.

Tiếu Phương mơ hồ biết quan hệ nữ thích khách và Lý Cáp, cô gái này thật sự đến ám sát sao? Nghĩ vậy mang theo thủ vệ đến cống ngục thất:

- Nhị công tử, chúng ta ở bên ngoài, cần gì ngài gọi một tiếng là được.

Lý Cáp vội khoát tay nói:

- Không cần, không cần, các ngươi tránh xa một chút, đừng để ta phát hiện các ngươi nghe lén, canh cửa cũng tránh luôn đi.

Tiếu Phương cùng thủ vệ cười khổ, đành rời đi xa xa chút.

Lý Cáp nhìn nữ thích khách trên giường đá, cảm thấy có chút không ổn, cởi áo khoác đắp cho nàng.

Tuy rằng trước đây hắn chưa bao giờ thấy dung nhan thật sự của nữ thích khách, nhưng từ chuyện nàng đến phủ thái sư tìm mình, khi bị lộ thân phận lại hét lớn tên hắn chứ không tự bạo đan điền, xem ra chính là nữ thích khách mình đã gặp hai lần. Lại một lần tiếp xúc với bộ ngực sữa đã xác định lại thân phận nàng. Chỉ là không biết nàng có phải là Mạc Liên như Sầm Đầu nói không.

Lý Cáp ngồi bên giường đánh giá nữ thích khách thầm nghĩ vì sao nàng đến tìm mình. Hắn sẽ không khờ dại nghĩ chỉ vì một lần phi lễ mà nữ thích khách liều mạng đến tìm mình tính sổ, trừ khi đầu óc nàng có vấn đề.

Lý Cáp nhìn bộ ngực bị đè nén, lương tâm trỗi dậy, quyết định thực hiện sự nghiệp giải phóng bộ ngực vĩ đại, cởi áo khoác, áo ngoài, đến áo ngực cũng một màu đen, xem ra cô gái này cuồng màu đen rồi.

Lý Cáp làm cả buổi mà không để ý nữ thích khách đang ngủ mà đôi mi thanh tú đã nhíu lại.

Bách biến trên tay biến thành một thanh dao nhỏ, Lý Cáp dễ dàng cắt đai lưng ra, bộ ngực trắng muốt thoát khỏi trói buộc, ngạo nghễ vươn lên chào mừng sự tự do.

Thấy bên trái bộ ngực trắng muốt như ngọc có một dấu tay, chính là Lý Cáp lưu lại hôm kia khi giao thủ, bây giờ hắn có thể chắc chắn đây là nữ thích khách hắn gặp hai lần hôm đó.

Đúng lúc này, nữ thích khách cũng tỉnh lại, mở mắt ra thấy mặt Lý Cáp, lặng đi một chút, ngay sau đó thấy trước ngực mình man mát, cúi đầu nhìn, kinh hô một tiếng, vung tay thăm hỏi mặt hắn, mắng:

- Dâm tặc! ! !

Tiếng hét rất lớn, làm Tiếu Phương và thủ vệ cũng nghe được, đưa mắt nhìn nhau:

- Nhị công tử xuống tay...

Đúng lúc này, một người trung niên tướng mạo âm lãnh cầm một rương gỗ nhỏ đi vào tầng ba địa lao.

- Lộc tiên sinh, ngài đã tới chậm, Nhị công tử đã bắt đầu.

Tiếu Phương cười nói.

Lộc tiên sinh nói:

- Tiếu phó quản đã đến à? Sao vậy? Nhị công tử tự mình tra tấn thích khách kia sao?

Nói xong vẫn tiếp tục đi vào.

Thủ vệ vội vàng ngăn lại:

- Lộc tiên sinh đi đâu?"

Lộc tiên sinh nói:

- Đi giúp Nhị công tử.

Một thủ vệ khác thiếu chút đã cười thành tiếng, nói:

- Lộc tiên sinh, việc này ngài không giúp được.

Lộc tiên sinh ngạc nhiên nói:

- Không giúp được? Nhị công tử không phải tra tấn thích khách kia sao? Dù sao ta cũng có chút nghề trong việc này, sao lại không giúp được?

Tiếu Phương cũng cười nói:

- Lộc tiên sinh, cách Nhị công tử tra tấn ngài không giúp được.

- Ách?

Lộc tiên sinh không hiểu ra sao bị mấy người khuyên trở về, trong lòng buồn bực, nghĩ Nhị công tử giấu nghề, không chỉ có võ nghệ cao cường, đến dụng hình tra tấn cũng có nghiên cứu? Xem ra hôm sau phải lĩnh giáo mới được

Bên trong ngục, bàn tay nữ thích khách chưa kịp chào hỏi mặt Lý Cáp cổ tay đã bị hắn bắt được:

- Ta chỉ muốn xác nhận thân phận của nàng thôi mà

Nữ thích khách trừng mắt, tay kéo đồ lên che xuân quang lộ ra:

- Xác nhận thân phận như vậy sao?

Lý Cáp hì hì cười nói:

- Không thấy dấu tay trên ngực nàng sao ta nhận ra nàng đây?

- Ngươi...

Nữ thích khách giận dữ không làm gì được đành quay mặt đi:

- Buông tay ra!

- Bảo ta buông ta mà buông chẳng phải quá mất mặt sao?

Lý Cáp bỗng nhiên muốn trêu chọc thích khách xinh đẹp này.

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Câu này ta nên hỏi nàng mời đúng, sao nàng lại đến tìm ta, Mạc Liên?

Nữ thích khách ngẩn ngơ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:

- Làm sao ngươi biết tên của ta?

Nàng quả nhiên là Mạc Liên. Lý Cáp xác nhận trong lòng, mặt mỉm cười nói:

- Nàng đoán xem làm sao ta biết được?

Mạc Liên cúi đầu không nói, qua hồi lâu bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Hoàng đế là ngươi giết sao?

Lý Cáp nghe vậy cả kinh, vội che miệng nàng, vội giơ ngón trỏ làm dấu, đứng dậy tiếng ra cửa thấy Tiếu Phương và thủ vệ không chú ý mới quay lại híp mắt nhìn Mạc Liên, thấp giọng nói:

- Nàng hỏi điều này làm gì?

- Ngươi nói cho ta biết, có phải là ngươi giết?

Mạc Liên ánh mắt nhìn thẳng hắn nhưng thanh âm cũng hạ thấp xuống.

- Đúng thì sao, không đúng thì sao? Nàng nghe ai nói?

Lý Cáp âm trầm hỏi, hắn không biết Mạc Liên vì sao phải mạo hiểm tính mạng tìm hắn hỏi chuyện này, nhưng hắn không thể để lộ chuyện này ra được.

Mạc Liên ánh mắt không hề úy kỵ nhìn hắn, chậm rãi nói:

- Hôm qua ta nghe người trong hoàng cung nói người mặc hắc bào làm hoàng đế trọng thương, mà hôm đó ta thấy ngươi mặc toàn đồ đen. Ta chỉ muốn biết đáp án, tuyệt không nói với người thứ hai, người không tin thì sau khi nói ra có thể giết chết ta.

Lý Cáp nhìn màn đêm, chậm rãi gật gật đầu, nói:

- Nàng muốn sao?

Mạc Liên bỗng nhiên nở nụ cười, gượng đứng dậy.

Nàng đứng trước Lý Cáp đang nghi hoặc, chậm rãi cởi áo ngoài, để lộ nửa thân trên trần tụi trắng trẻo, bộ ngực sữa ưỡn thảng, dấu năm ngón tay rõ ràng,...

- Nàng... nàng làm gì vậy?

Lý Cáp không hiểu, Mạc Liên làm gì vậy? Không lẽ vì mình giết hoàng đế nên,... A đùi thật đẹp nha.

Chỉ một lát, Mạc Liên đến cả qυầи ɭóŧ cũng cởi ra, toàn thân trần như nhông, đứng trước mặt Lý Cáp, vắt chéo hai tay sau lưng, để hắn nhìn thoải mái.

Lý Cáp không phải là quân tử mỹ nữ ngồi trong lòng không loạn, ngược lại là thiếu niên phong lưu, đại mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mặt như thế, dục hỏa toàn thân đã bùng cháy.

Mạc Liên chậm rãi đi đến trước mặt hắn, thấp giọng nói:

- Ta từng thề trước mộ phần cha mẹ, bất kể ai chỉ cần giết cẩu hoàng đế ta nguyện ý làm nô tì, vĩnh viên đi theo, mặc kệ giàu nghèo, xấu đẹp. Bây giờ ta sẽ trả lời, ta sẽ là người của chàng.

Lý Cáp trợn mắt há hốc mồm, hắn sự đoán đúng, Mạc Liên tạ ơn hắn giết hoàng đế.

- Đợi một chút, nàng nói cái gì mà mộ phần cha mẹ? Không lẽ hoàng đế...

Mạc Liên lộ rõ vẻ thống khổ, gật đầu nói:

- Cha ta Mạc Bình năm đó là tri phủ Bình Nguyên, cần chính yêu dân, dân chúng kính yêu, chỉ vì không nịnh hót bợ đỡ làm người ta hận thù. Sau khi Tây Nam phát sinh nạn lụt, cha ta tổ chức dân chúng chống lũ, mở kho phát lương, cứu vô số mạng người. Nhưng kẻ gian hãm hại nói ông ấy tham ô công quỹ, cẩu hoàng đế nghe lời sàm ngôn, hạ lệnh... Hạ lệnh xét nhà diệt tộc! Chỉ có ta được mẫu thân phó thác cho người khác tránh được một kiếp. Ta với hắn có thể nói là không đội trời chung! Hận không thể bầm thây vạn đoạn!

Nói đến câu cuối nàng đã nghiến răng nghiến lợi.

Lý Cáp kỳ quái hỏi:

- Bị người hãm hại thì đúng ra nàng phải tìm kẻ đó chứ?

Mạc Liên nhìn hắn:

- Khi ta luyện thành võ công, mấy năm trước người đó đã bị hoàng đế xét nhà diệt tộc rồi

- A?

Lý Cáp xấu hổ.

- Thù này không thể tính như vậy. Nếu không phải cẩu hoàng đế nghe lời gièm pha, một nhà một trăm ba mươi miệng ăn sao phải mất mạng? Thù này đương nhiên phải tìm hắn báo!

Mạc Liên nói mà thân thể mềm mại run rẩy lên, không biết vì kích động hay vì trong địa lao quá ẩm thấp.

Lý Cáp hiểu rõ sự tình, nhìn cô gái trước mắt, lòng đầy chua xót ôm nàng vào lòng.

Hắn là như thế, đối với địch nhân lãnh huyết vô tình tàn nhẫn, đối mỹ nữ rồi lại dạt dào tình cảm đến vô cùng.

Một cô gái xinh đẹp trần truồng bị Lý Cáp ôm vào lòng sẽ xảy ra chuyện gì? Dùng mông cũng nghĩ được.

Mạc Liên đã nói lấy thân báo đáp, Lý Cáp sao lại buông tha? Trên giường đá trong đại lại, hai thân thể trần trụi dung hợp vào nhau.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, máu đào chảy xuống ướt đẫm áo bào Lý Cáp.

Mạc Liên cắn chặt vai Lý Cáp, chịu đứng cần tăng dân số của hắn đâm vào lúc nhanh lúc chậm.

Cảnh xuân ngập tràn phòng giam.

Bên ngoài.

- Tiếu phó quản, đã một canh giờ, sao Nhị công tử còn chưa ra nhỉ?

Một thủ vệ hỏi.

Tiếu Phương dựa lưng vào tường tường, hai chân nhàn nhã gác lên bàn, nhìn thủ vệ kia, cười nói:

- Ngươi cho là Nhị công tử giống ngươi sao?

Một thủ vệ khác nói:

- Sức chiến đấu của Nhị công tử há ngươi so được, Nghe nói Nhị công tử ở Hỗ Dương có ba mươi thiếp đẹp, mỗi người đều là đại mỹ nữ nhất đẳng, còn trăm vạn bạc trắng mua về hoa khôi. Năng lực trên giường dĩ nhiên không kém.

(Dưới đất cũng khá lắm không vừa)

- Xem bộ dạng chắc là Nhị công tự có quen nữ thích khách.

- Đừng nói loạn, cẩn thận đầu của các ngươi.

Tiếu Phương nghe vậy trừng mắt.

Đang nói, một thủ vệ bỗng ngây người, nhìn thẳng về phía phòng giam, mấy người khác cũng nhìn theo hắn, chỉ thấy Lý Cáp ôm nữ thích khách đi tới.

Qua cơn mưa gió, Mạc Liên càng thêm quyễn rũ động lòng người, làm mấy thủ vệ ngẩn ngơ.

Đợi cho Lý Cáp sắp ra đến cửa thì một thủ vệ mới giật mình tỉnh lại, vội tiến lên ngăn lại nói:

- Nhị công tử, ngài đây là... Đây là...

Lý Cáp nhíu mày:

- Các ngươi không cần xen vào, ta sẽ nói với ông nội. Ai dám cản ta, cẩn thận ta không khách khí.

Nói xong cước bộ không ngừng, đã đi ra đến cửa vào tầng ba địa lao rồi.

Tiếu Phương lắc lắc đầu, nhanh chóng đi theo.

Lý Cáp lập tức ôm Mạc Liên về phòng mình. Lúc này Hương Hương cũng đã trở về, hai nàng thấy chủ nhân đột nhiên bế một đại mỹ nữ tiến vào, đều kinh ngạc, bất quá ngẫm lại vị chủ nhân này thì điều này cũng không có gì kì quái.

Mới gặp Thiên Thiên, Hương Hương, mặc kệ nam nữ, đều sợ hãi than. Mạc Liên cũng không nɠɵạı lệ, nàng vốn cũng tương đối tự phụ nhan sắc, không ngờ ở đây có người còn đẹp hơn mình, lại những hai người.

Lý Cáp nói hai nàng giúp Mạc Liên tắm rửa thay quần áo rồi đến phòng Lý thái sư, hy vọng có thể thuyết phục ông nội giao Mạc Liên cho mình.

Tới thư phòng, đã thấy Tiếu Phương đứng một bên, ông nội Lý thái sư thì cầm một quyển sách lật xem, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng mà chắc là Tiếu Phương đã nói rõ mọi chuyện cho ông nội.
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc