Khiến Lý Cáp buồn bực chính là hai tên thân phận không rõ này sau khi tỉnh lại liền tự sát.
Lý Cáp cũng đã phòng trước việc này, không chỉ cho người kiểm tra răng miệng, trói hai tay hai chân, không hiểu sao hai tên gia hoả này vẫn chết.
Chết như thế nào? Lý Cáp nhìn thất khiếu tràn máu của hai tên, lòng đầy hoài nghi.
Để cao thủ trong phủ tới kiểm tra, phát hiện bọn chúng tự bạo đan điền mà chết, thật sự rất quỷ dị.
- Công tử, đây là mật thuật tự bạo của Tây Nam tà giáo, xem ra hai người này là người của Tây Nam tà giáo.
Cao thủ của phủ thái sư sau khi khám nghiệm tử thi báo cáo cho Lý Cáp.
Sau đó không lâu, Lý thái sư cũng trở về phủ. Lý Cáp liền kể cho lão gia gia biết, hắn hiểu hai tên này chính là thế lực thần bí tiến vào kinh thành mà ông nội kể tối qua.
Lý thái sư nghe Lý Cáp kể lại không ngạc nhiên gì, cũng chẳng hỏi hắn tại sao lại ở Hoa phủ, chỉ nhè nhẹ gật đầu, ý nói biết rồi, liền trực tiếp đi đến thư phòng, để Lý Cáp theo sau.
- Con để cho Hương Hương ở lại sao, Hoa phủ bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì, hôm nay tung tích của hai tên kia chúng ta đã nắm trong lòng bàn tay. Đáng tiếc, hai tên kia đã chết, nếu không lợi dụng bọn chúng để truy tung nguồn gốc, tin tưởng là có thể tìm được tên đầu sỏ.
Lý thái sư tiến vào thư phòng liền nói với Lý Cáp.
Lý Cáp nghe thế cũng sửng sốt, gia gia giống như cái gì cũng biết thế. Nhưng thử nghĩ xem phố Chu Tước là đâu chứ? Đây là nơi ở của cao quan hậu duệ quý tộc, đương nhiên nơi này sẽ được Lý gia quản chế kỹ, hơn nữa thế lực ngầm của Lý gia còn thẩm thấu rất sâu ở kinh thành.
- Trong kinh thành nhiều Vương công quyền quý như thế, sao chúng lại chọn Hoa gia để ra tay? Hoa gia mặc dù là gia tộc số một số hai Đại Hạ, nhưng bọn hắn chỉ là một thế lực từ bên ngoài tiến vào kinh, sao lại gây rối với Hoa gia.
Lý Cáp nghi ngờ, hắn thường ngày không quan tâm nhiều như vậy, nhưng người bị uy hiếp là hôn thê của hắn, không thể mặc kệ được.
Lý thái sư trầm ngâm nói:
- Đám người này chia thành nhiều nhóm, không hoạt động thường xuyên, cứ điểm thay đổi liên tục,i ra ngoài hành động đều là cao thủ giỏi ẩn dấu, cho nên người của ta cũng khó mà dò ra bọn chúng. Nhưng hai tên này hôm nay, thuật ẩn dấu kém xa mấy tên kia nhiều, có thể hiểu chúng chỉ am hiểu thuật cải trang. Bọn chúng luôn làm việc cẩn thận, không hiểu sao lại mạo hiểm đến Hoa gia, rất đáng nghi ngờ.
Lý Cáp chần chừ một chút rồi nói:
- Chẳng lẽ trên người Hoa đại nhân có một vật gì đó mà chúng muốn?
Lý thái sư gật đầu:
- Cũng có thể.
Lý Cáp nhíu mày:
- Hay là tìm Hoa đại nhân hỏi thăm một chút?
Lý Thái sư nói:
- Chuyện này không cần con phải lo, Hoa Tư không lâu nữa sẽ là dâu của Lý gia ta, Lý - Hoa hai nhà kết thân, tất nhiên sẽ cùng chiến tuyến. Hoa gia có việc, chúng ta sẽ không bàng quan không để ý tới. Chỉ là Hoa Minh và Hoa Vân thuộc túyp người truyền thống, đối với lễ nghi của Hạ tộc tương đối tôn sùng, chuyện con trước kết hôn tới gặp Hoa Tư nhiều lần, nếu để bọn họ biết, mặc dù bề ngoài không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ không vui, cho nên hãy thu liễm lại, dù sao cũng phải đợi sau khi được hoàng thượng phong thưởng tại đại hội khánh công, các con kết hôn rồi thì muốn làm gì thì làm.
- Vâng!
Lý Cáp thè lưỡi ngầm, gia gia đúng là gia gia, chẳng thể gạt được.
- Nếu ta đoán không lầm, thì có người muốn lời dụng tộc nhân ở Tây Nam khởi sự, mà đám người đến kinh lần này, chỉ là muốn làm loạn. Mấy ngày nữa hoàng thượng cử hành xong đại điển phong thưởng, sẽ tự mình đến Tây Giao tế đàn giỗ tổ, khi đó sẽ là thời điểm chúng ta tay thích hợp nhất.
Lý Cáp nghe xong thì cau mày:
- Ý của ông là chúng muốn tạo phản?
Lý thái sư cười nhạt:
- Đại Hạ kiến quốc mấy trăm năm, vô luận thời điểm thái bình nhất cũng không hề thiếu loạn lạc, chỉ là lớn nhỏ khác nhau. Kể cả đồng tộc cũng không phải lần đâu có phản tâm đâu.
- Vậy chúng ta nên làm thế nào?
Lý Cáp cau mày hỏi. Hắn rất thích cuộc sống bây giờ, thái bình, có tiền, có thế, có quyền, có mỹ nữ, hơn nữa còn có một thân thể đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, tiêu dao tự tại, đơn giản mà sung sướиɠ. Hắn cơ bản không muốn tham dự tranh bá dựng nghiệp lớn gì, không muốn cùng với các lão giao hoả tranh đua với nhau, căn bản cần hắn cầm đao giết giặc thì cứ nói, còn bình thường thì dẫn theo các lão bà, đi dạo trên đường cái, thử các món ngon, rượu ngon như thế là đủ.
Lý thái sư nhìn hắn một cái, như nhìn thấu những suy nghĩ bình dị của hắn, chậm rãi nói:
- Những thứ đó con không cần phải lo, đã có ta và ca ca con xử lý, con chỉ cần chăm sóc mình cho tới ngày đại điển thật tốt là được.
- Còn vị hoàng đế kia…
- Ha ha, Hoàng đế Đại Hạ nếu còn ở phụ cận kinh thành mà bị ám sát, thì Vũ lâm quân còn được giữ để làm gì? Đại nội cao thủ để làm gì?
- Vâng!
Lý Cáp trong lòng muốn nói, thôi cứ để cho hoàng đế bị ám sát, đến lúc đó cho gia gia làm hoàng đế, lão cha làm thái tử, còn ca ca với hắn cho làm vương hầu thoải mái chơi đùa, khi đó muốn hô mây gọi gió tuỳ thích, uy phong trải dài bốn phương? Nhưng mà cái suy nghĩ này không hề đơn giản như thế, cho nên vẫn để trong bụng.
Mấy ngày qua Lý Cáp đều lén đến gặp Hoa Tư, hắn có nhờ Cường Bi Lé Liệt Dương Đít To Ass Bự tới bảo kê cho Hoa Minh Hùng và Hoa Vân, vị hôn thê của hắn vừa biết thân phận của hắn, ngay sau đó lại bị hai tên cải trang tới hù doạ, cho nên không đi xúc tiến tình cảm thì sao được?
Cũng bởi vậy, Lý Cáp cũng ít tới Lê phủ, bây giờ Lê Anh thấy hắn là quấn chặt không buông, một hồi thì bảo cho hắn dậy thuật cỡi ngựa, một hồi thì bắn cung, có khi thì dạy thi từ, không dạy là không được. Kết quả là là Lý Cáp ngâm một câu:
- Trước giường trăng sáng tỏ.
Dưới đất trắng ngỡ sương.
Ngẩng đầu đếm sao sáng.
Cúi đầu múa trường thương.
Làm cho hai huynh muội Lê gia sửng sốt, khen hắn là văn võ song toàn, Đại Hạ toàn tài.
(Biên: Ta dịch bừa, thơ chế từ thơ Lý Bạch, lão nào không biết thì tra gg. Nguyên bản HV: Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Cử đầu sổ tinh tinh, đê đầu vũ trường thương.)
Trong nháy mắt, ngày diễn ra khánh công đại điển đã gần tới, Lý Cáp cùng một đám tướng lĩnh Bắc phạt mang giáp vào Hoàng thành. ở trước Uy Vũ điện tham bái đương kim hoàng thượng, án công lãnh thưởng thụ phong.
Hôm nay dựa theo lễ chế, các tướng lĩnh được mặc lễ giáp của Đại Hạ quốc. Loại lễ giáp này nhẹ hơn khôi giáp bình thường nhiều, chú trọng vẻ ngoài, lực phòng ngự rất thấp, nhưng mũ giáp cũng là loại che nửa mặt, đỉnh đầu là đuôi của một loại chim theo cấp bậc khác nhau thì khác nhau, đuôi chim của Lý Cáp là một cái đuôi công, còn lại đều là nón phao câu gà.
Cái lễ giáp này thực sự không dùng để tác chiến như khôi giáp, mặc lên cảm thấy xa lạ không giống như của khôi giáp của Nguyệt Nhi, cuối cùng vẫn phải nhờ Nguyệt Nhi cải tạo một phen, Lý Cáp mới có thể thoái mái mặc vào.
- Thật không hiểu nổi, giáp này là lễ giáp lấy vẻ đẹp và sự thoải mái làm chủ, sao hết lần này tới lần khác cứ để cái khôi giáp che hết khuôn mặt, không chỉ làm cho gò má khó chịu, là làm cho người khác nhìn nhau cùng một bộ dạng, toàn thân đen thui toàn giáp sắt.
Lý Cáp đứng ở Huyền Vũ môn chờ chực nhàm chán oán than với Lê Bố.
Lê Bố cười:
- Dựa theo thuyết pháp hoàng gia của Đại Hạ, quân nhân chính là binh khí giết người, chỉ cần có bản lĩnh giết người và trung thành phục tùng mệnh lệnh, tướng mạo các kiểu đều là dư thừa.
Lý Cáp trợn mắt:
- Đúng vậy, thật là toàn người như huynh, trừ ăn nhậu chém giết, mấy cái khác chẳng biết. Chỉ đông đánh đông mà chỉ tây đánh tây.
Lê Bố cười nói:
- Đệ thì khác quá, ngoài ăn uống chém giết như ta, còn biết chơi gái.
Lý Cáp với Lê Bố ở đại quân tuỳ tiện quen rồi, nói chuyện cũng tương đối lớn. Làm cho một tên thái giám hướng dẫn phải dùng cái giọng lanh lảnh làm cho người người run sợ quát:
- Bên trong hoàng thành, không được cao giọng đàm tiếu!
Lý Cáp và Lê Bố nghe được thì quay đầu nhìn tên thái giám bằng ánh mắt đầy sát khí, làm tên thái giám không dám nhìn, chỉ biết cúi đầu.
Tướng lĩnh Bắc phạt đều là người giết nhiều người, chỉ một tên hoạn quan sao có thể đối kháng.
Lý Cáp nghe khẩu khí tên thái giám này tương đối cậy mạnh, chắc thường ngày quen lớn lối, không xem ai ra gì. Đối với Lâm đại soái, Tiêu đại tướng quân thì khom lưng, thấy bọn họ ở phía sau, cho là thân phận thấp, nên mới dám lớn tiếng quát, đúng là bộ dáng ŧıểυ nhân mười phần.
Lý Cáp híp mắt, nhìn tên thái giám đó nói:
- Nói chuyện cho cẩn thận một chút, nếu không cái đầu của ngươi cũng bị thiến đấy.
Tên thái giám muốn phản bác, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lý Cáp, thì tâm run lên, khiếp đảm cúi đầu xuống đất.
Cho đến khi Lý Cáp và Lê Bố đi rất xa, mới phục hồi lại tinh thần, một gã Vũ lâm quân mới nói với hắn:
- Vương công công, hai người ấy ngươi không chọc không nổi đâu.
- Hai người ấy là ai?Đều là người trẻ tuổi sao lại đeo Đại tướng quân linh rồi? bộ dạng lớn lối như Lâm đại soái, quốc cữu gia?
Vương công công nghi ngờ hỏi.
Vũ lâm quân kia cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi biết hai tên kia là ai không? Người cao cao họ Lý chính là Bắc phạt tướng quân Lý Cáp là cháu của Lý thái sư, là đệ nhất công thần Bắc phạt lần này. Còn tên đen kia chính Bắc phạt Ưng Dương đại tướng quân, Võ trạng nguyên, cũng là một công thần Bắc phạt.
- Hả…? Lý Cáp? Hổ Uy tướng quân, nhị công tử nhà Lý gia?
Tên thái giám tròn cả hai mắt. miêng há to đến nổi có thể nuốt hai trái trứng gà.
- Chính là người này.
Lời vừa dứt, đã có một nhóm tướng lĩnh Bắc phạt đi vào bên trong Hoàng thành. Chỉ để lại hai tên thái giám chân đang nhũn ra lẩm bẩm sau lưng.
Lý Cáp rất mong đợi được tiến vào hoàng thành, Đại Hạ quốc dù sao cũng làm một quốc gia lớn, nơi ở của hoàng đế, nơi các quan gặp vua, thế nào cũng phải uy vũ không thua kém gì Tử Cấm thành của kiếp trước, Nhưng khi tiến vào Huyền Vũ môn, vừa vào là thấy Hoàng thành, uy vũ có uy vũ, khí phái có khí phái, tường nạm vàng ngọc, hoa lệ cao quý. Bon hắn theo từ từ đi chầm chậm tiến vào, cung điện cũng không tồi.
Mà cung thành lại ở bên trong hoàng thành, nơi đó mới có hậu cung hoàng đế, nơi của ba ngàn phi tần, cung nữ. Ở trong hoàng thành không có Vũ lâm quân, mà còn bọn yêu quái thái giám, khắp nơi đều có khí thế uy nghiêm, làm cho người khác muốn nhìn phía sau bức tường cao của thành cung là gì.
Lý Cáp rất hiếu kì, bất luận cái gì, nếu như hắn đã tò mò, sẽ không quản thủ đoạn để đạt được. Nhưng mà bây giờ đi gặp vua, cho nên tạm thu tính tò mò, nhưng sẽ có ngày hắn mò tới hậu cung hoàng đế, kiến thức thâm cung đại viện của cái thế giới này.
Nhìn chung quanh, Lý Cáp và Lê Bố đi theo đám võ tướng Bắc phạt, đến một cái hành lang dài ba mươi mấy thước là đến chủ điện Uy Vũ.
Đại thần từ Huyền Vũ môn tiến vào, phân làm hai đường bước vào điện Uy Vũ, võ tướng bên trái, còn văn quan thì bên phải, còn người hoàng tộc thì từ cửa chính bước vào qua ba cửa tiến vào.
Võ đại thần cùng người hoàng tộc đi trên đường gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi nhưng bước vào điện Uy Vũ thì thân mật gọi tên nhau..
Lý Cáp hiểu đây là quy củ Hạ quốc, để tránh cho võ quan đại thần kết bè kết phái, cho nên trên đường họ không thể nói chuyện với nhau, chỉ lên điện Uy Vũ thì mới công khai để tỏ thái độ thẳng thắn với hoàng đế nhưng mà trên thực tế thì việc kéo bè kéo phái lén liên lạc với nhau vẫn diễn ra.
Đứng bên hàng võ tướng Lý Cáp thấy đứng đầu quan văn chính là gia gia, ở phía sau là hai lão đầu tóc muối tiêu. Hai lão đầu này đã từng theo ca ca đi bái kiến là Chu Thái phó cùng Cao Mộc thái bảo, là người có quyền gần nhất với thái sư, tuổi của họ nhỏ hơn gia gia một chút, nhưng nhìn còn già hơn cả gia gia.
Hạ triều khác tiền triều ở chỗ, tam công gồm thái sư, thái phó, thái bảo, không chỉ có thân phận được tôn sùng, hơn nữa quyền lợi cũng rất lớn, tương đương với thừa tướng, phụ tá hoàng đế quản lý quốc gia đại sư.
Dưới Chu thái phó và Cao Mộc thái bảo là mấy vị đại học sĩ và thượng thư các bộ, ngự sử thừa, nhạc phụ đại nhân tương lai Hoa Minh Hùng của hắn cũng trong nhóm này. Ở hàng phía sau còn rất nhiều đại thần, có Lý Minh ca ca của hắn ở trong đó. Một nhà ba ông cháu hắn đều ở trong triều, điều này thật đáng kiêu ngạo.
Mà bên phía võ đại thần, ở gần thềm ngọc, sát ngôi vị hoàng đế nhất là hai hàng vương gia.
Ngày đó tại “Vạn hội hoa xuân” đã thấy Đằng Lăng vương Hàn Bình ở đó, đang cùng mấy vị huynh đệ cười nói gì đó.
Lại nhìn lên người đứng đầu hàng vương gia,tựa hồ có chút quen mắt. Lý Cáp nheo mắt nhìn, người đó mặt áo không khác gì hoàng bào, ngang hông có đeo một chiếc ngọc bội cẩm thạch hình rồng, tướng mạo so với Đằng Lăng vương Hàn Bình thì kém hơn một chút, da thì trắng nõn, mặt không có chút biểu tình, hai tay chắp sau lưng, không nói chuyện với mọi người, bộ dáng kiêu ngạo.
Nhìn người này quen lắm mà hắn chẳng nhớ ra ai.
- Móa nó! Thì ra là điểu nhân kia!
Lý Cáp bỗng lên tiếng, làm cho Lê Bố và hai vị tướng khác nhìn hắn hoài nghi.
- Không có gì, không có gì.
Lý Cáp cười khan.
Hắn rốt cục cũng nhớ ra, cái tên nam tử trẻ tuổi mặc hoàng bào kia chính là kẻ cùng hắn và Hương Hương găp mặt ở tửu điểm tại Long Thủ sơn. Công tử kia đem theo ba nữ tùy tùng cuối cùng bị đám Lý Cáp đánh cho chạy cả. Sau còn để cho một lão đầu cao thủ đuổi theo bọn hắn cuối cùng bị Hương Hương đánh cho gần chết, cuối cùng phải dùng tới mật thuật hao tổn công lực để chạy trốn.
Khi đó Lý Cáp nghe hắn xưng là “cô” thì đã nghi ngờ hắn là người của hoàng tộc, nhưng vẫn tưởng hắn chỉ là dạng nhân vật nhỏ được phong vương mà thôi, không nghĩ có thể uy vũ trên điện Kim Loan này.
Lý Cạp nhẹ nhàng đụng Lê Bố nói:
- Cái tên mặt hoàng bào đứng đầu đằng kia, huynh biết là ai không?
Lê Bố nhìn theo ánh mắt hắn nhìn, thấp giọng nói:
- Hắn chính là thái tử đương triều a.
- Ách... Thái tử?
Lý Cáp nghe vậy ngạc nhiên, nhớ lúc ấy mình dùng “Lý thị Long Trảo thủ” hành hạ tàn nhẫn chim nhỏ kia, ánh mắt không tự chủ nhìn về hạ thể người kia, ánh mắt trở nên cổ quái, không chim không biết hắn sống sao nhỉ?
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lý Cáp, người kia chậm rãi nhìn qua, Lý Cáp vội nhìn về phía khác, trong lòng cảm tạ cái mũ giáp phao câu gà này, đeo nó hắn không tin người kia còn nhận ra hắn được.
Quả nhiên, ánh mắt hắn đảo qua tướng lĩnh Bắc phạt một vòng rồi trở về lại nhìn về phía trước.
- Thái tử này có con không?
Lý Cáp bỗng nhiên hỏi Lê Bố ở bên cạnh.
Lê Bố suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cái này ta không rõ lắm, để ta hỏi xem.
Nói rồi hỏi thăm tướng lĩnh bên cạnh rồi quay đầu nói:
- Chưa có, bất quá mới chưa đầy hai mươi tuổi, đã có hai thái tử phi, chuyện sinh con đâu cần sớm, Lý lão đệ, đệ hỏi chuyện này làm gì?
Lý Cáp lại cười, không nói gì. Nội tâm cũng cười thầm, điểu nhi này hết dùng rồi, chờ sau khi hắn lên ngôi làm sao đứng thẳng nửa đời sau đây.
Lúc này, vị công công mặc áo xanh vẫn luôn đứng kế bên hoàng vị, dùng cái tiếng vịt đực the thé, cao giọng nói:
-Yên lặng, hoàng thượng giá lâm!
Đông~~~
Cùng lúc là tiếng chuông lanh lảnh vang lên.
Trên điện, nhóm tướng lĩnh và hoàng thân vương công đại thần đều yên lặng, hướng về phía long tọa, cúi đầu đứng yên.