- Ta chỉ có một đệ đệ, chẳng lẽ lại có thể lựa chọn hay sao? Nhưng mà tên hư đốn như ngươi lại đối với tỷ tỷ này rất tốt.
- Tất nhiên rồi, ta cũng sẽ chỉ có một tỷ tỷ mà thôi.
Lý Cáp khẽ cười trả lời.
- Tỷ tỷ…
Lý Cáp áp mặt vào lưng Vân Lâm nỉ non.
- Ừ…
- Doãn Tiếu sư huynh của ngươi…
- À! Hắn sao rồi? Bệnh tình có chuyển biến chưa? Sư bá của ta rất yêu thích hắn, nếu mà hắn xảy ra chuyện gì thì chắc tai họa ngập trời mất.
Vân Lâm mở mắt nói.
Lý Cáp thầm nghĩ…Sư bá của hắn thì sao chứ, hắn mà dám ra tay thì một phát đập chết tươi ngay tại chỗ. Nhưng hắn vẫn thủng thẳng đáp:
- Ta cũng muốn nói với tỷ là bệnh của hắn đang chuyển biến khá rồi, đang trên đường lịch lãm. Hắn còn nhắn với tỷ tỷ là khi khỏi bệnh sẽ ngay lập tức lên đường, không qua chào tỷ tỷ được.
Vân Lâm nghe vậy thì ngẩn người. Nàng hoài nghi nhìn Lý Cáp chất vấn:
- Hắn đi rồi hả?
Lý Cáp gật đầu:
- Đi rồi.
- Hắn không thèm lưu lại thư tín gì hả?
- Không có, chỉ có nhắn lời lại thôi.
Vân Lâm nhìn Lý Cáp chằm chằm:
- Không phải ngươi đã động tay động chân gì chứ hả?
Lý Cáp khẽ cười trả lời:
- Sao ta lại phải làm điều đó chứ, ta là một đệ đệ ngoan cực kỳ.
- Ngươi mà ngoan mới lạ.
Vân Lâm nói xong thì không thèm chấp nhặt với Lý Cáp nữa.
Lý Cáp nghĩ tằng tỷ tỷ đã hơi tin tưởng nên nhẹ nhàng thở một hơi. Khà khà ŧıểυ tử kia xương cốt cũng chẳng còn thì làm gì có bằng chứng, nếu mà hắn có không có trở về Đông Hải thì cũng chỉ cần nói hắn mất tích trên giang hồ. Mà cho dù cả Linh Uyên các có kéo đến thì hắn cũng ra tay quét sạch sẽ.
Bỗng nhiên Vân Lâm u oán hỏi:
- Ngươi giết hắn rồi hả?
Lý Cáp da đầu tê dại mất rồi. Cái khăn hắn đang cầm trên tay bỗng rơi xuống bồn nước.
Lý Cáp đầu óc linh hoạt hẳn lên, hắn không biết vì sao tỷ tỷ lại nghi ngờ hắn giết Doãn Tiếu, nhưng hắn biết mình không thể thừa nhận, dù sao cũng không có ai biết, khăng khăng khẳng định Doãn Tiếu đã đi trước, ở Hồ Xuân Phong cũng sẽ không có lỗ hổng gì cả. Hơn nữa hắn thật sự không có giết Doãn Tiếu, ít nhất hắn không có động thủ.
Vân Lâm thấy đệ im lặng hồi lâu, xoay nhanh người lại, nhíu mi hỏi:
- Đệ thực sự đã giết hắn ta?
- Có lẽ nào ta lại giết hắn, ta giết hắn để làm gì chứ?
Lý Cáp nhanh chóng cười nói, đưa bàn tay vào ttrong nước lấy khăn mặt ra, mu bàn tay cùng da thịt nơi bắp đùi tỷ tỷ hơi chạm nhẹ làm cho lòng của hắn run lên.
Bộ ngực của Vân Lâm nửa chìm nửa nổi hơi phập phồng lên xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lý Cáp, Lý Cáp cũng không dám chốn tránh, cứ như vậy đối nhãn với tỷ tỷ, trên mặt không có mọt tí thay đổi thực vô cùng bình tĩnh mặc dù trong lòng cũng đang nhảy loạn, cũng bất chấp nhìn lén thân thể tuyệt đẹp kia của tỷ tỷ.
Thật lâu sau, Vân Lâm nhỏ nhẹ nói :
- Tỷ tỷ còn không biết ngươi sao?”\
Lý Cáp nhếch miệng cười:
- Tỷ tỷ đương nhiên là hiểu đệ rồi, nếu không thì đâu còn là tỷ tỷ nữa.
Vân Lâm bỗng nhiên vươn tay từ trong nước lên đặt ở trên mặt Lý Cáp, hơi ấm của nước cùng mùi thơm của cánh hoa ở trên mặt hắn chậm rãi chảy xuống, ướt vạt áo trước ngực của hắn, nhưng hắn vẫn không mảnh may để ý, vẫn đang hưởng thụ làn da tay trơn mịn ấm áp của tỷ tỷ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn.
- Đệ nha, từ nhỏ đến lớn tính nết vẫn không thay đổi được.
Vân Lâm nhìn Lý Cáp ánh mắt chứa nước vẫn dịu dàng như thường ngày.
- Từ nhỏ đã bá đa͙σ, keo kiệt.
- Keo kiệt?
Lý Cáp sửng sốt, có chút không phục nói:
- Đệ keo kiệt hồi nào? Đệ luôn hào phóng mà?!
Nói bá đa͙σ chính hắn cũng biết, nhưng keo kiệt thì không thể nào.Trong phủ, khen thưởng cho hạ nhân hắn luôn là người chi hầu bao nhiều nhất mà, đối với hắn tiền tài không quá quan trọng, hắn không phải là thần giữ của. Mà lúc nhỏ, hắn cùng tỷ tỷ không giống như gia đình thường dân ăn uống, đồ chơi có hạn cần phải nhường nhau. Nhưng nếu gặp viêc hắn nhất định sẽ nhường tỷ tỷ mình, Thậm chí hắn còn nghe lời tỷ tỷ hơn cat phụ mẫu, như thế nào có thể nói hắn là keo kiệt được?
Vân Lâm trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, nói:
- Keo kiệt của đệ cùng người khác không giống nhau, đệ còn nhớ chuyện phát sinh lúc đệ bốn tuổi không? Chu Thế bá cùng ŧıểυ công tử Chu Đồng đến nhà chúng ta chơi. Lúc ấy Chu Đồng sáu tuổi, cũng như ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ đúng theo lẽ thường. Nhưng khi hắn gọi ta là tỷ tỷ, đệ liền không vui chạy đến trừng mắt với hắn, không cho hắn gọi ta là tỷ tỷ. Hắn không chịu vẫn cứ gọi ta là tỷ tỷ, đệ nha, liền đánh người ta kêu cha gọi mẹ, ta khuyên như thế nào cũng không chịu nghe. Bốn tuổi mà đã có khí lực đánh ngã con dê, con nghé rồi.
Nói xong bàn tay mềm mại xoa lông mi cùng trán của hắn.
- Khi đó đệ mới bốn tuổi.... bốn tuổi liền bá đa͙σ như vậy rồi.
Lý Cáp đương nhiên là nhớ rõ chuyện đó rồi, khi đó vẫn còn là ŧıểυ hài đồng, tên Chu Đồng kia bộ dạng béo tốt coi như có chút đáng yêu, đến nhà hắn chơi luôn luôn cuốn quýt cùng tỷ tỷ, còn luôn miệng kêu: “tỷ tỷ....tỷ tỷ...” hắn đương nhiên là vui sao được, đó là tỷ tỷ của ta, ngươi là thứ chó má gì mà dám gọi theo lão tử? Trực tiếp đem ŧıểυ bàn tử đánh cho bầm dập. Chân thị phải làm trò một phen trước mặt Chu thế bá răn dậy Lý Cáp, nhưng Lý Cáp vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ai cũng không nể mặt.
- Không sai, tỷ tỷ chính là của một mình ta mà thôi.
Lý Cáp nhỏ giọng nói thầm.
- Đúng vậy, tính cách kia của đệ nói nhẹ thì là bá đa͙σ, nói khó nghe thì cũng có chút hẹp hòi. Còn nhớ rõ khi ta mười tuổi cùng đệ ra phố gặp bọn Âu bàn tử. Có một nhà mới chuyển đến Hỗ Dương thế gia ŧıểυ công tử nhìn ta chằm chằm, đệ lại mất hứng, không nói năng gì liều mạng cắn hắn, khiến cho người ta sợ gần chết, sau này trên phố mà gặp ngươi lập tức quay đàu bỏ chạy.
Lý Cáp nói:
- ŧıểυ tử đó cũng mới mười ba, mười bốn tuổi, ánh mắt đã đảo lên đảo xuống trên người tỷ , đệ xem không vừa mắt.
- Đúng vậy,đệ làm việc chính là theo tính cách này, làm theo ý thích của bản thân nhưng đệ không thể cứ như vậy mãi được, dù sao đệ cũng phải nghĩ cho người khác nữa chứ?
Vân Lâm ôn nhu nói.
Lý Cáp trầm mặc, không thể phủ nhận được, những lời tỷ tỷ nói đúng là không sai, hắn đối với những thứ mình yêu thích có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, loại chiếm hữu này khiến cho hắn trở lên bá đa͙σ và mẫn cảm. Không cho phép bất kỳ ai cùng hưởng thứ mà mình yêu thích, cho là nghĩ cũng không được.
Hắn biết mình cố chấp, nhưng hắn sẽ không sửa .Giống Thiên Thiên, Hương Hương, Diễm Nhi, Nguyệt Nhi, Dao nhi, Thanh Thanh, Tử Nghiên, Vương Hàm chư nữ, còn có muội muội Liên Khanh, biểu muội Chân Dao, tỷ tỷ Vân Lâm, hay như Bạch Ngưng Sương cùng Công Tôn Vô Tình, đều là nữ nhân của hắn, chỉ có thuộc về hắn mà thôi ai cũng không thể cướp đi. Cho dù là Liên Khanh luôn luôn cư xử như muội muội hắn cũng có tham muốn giữ lấy nàng. Nàng chỉ có thể là muội muội của hắn và nàng cũng chỉ có một ca ca duy nhất là hắn mà thôi.
Hắn biết mình đối với phương diện tình cảm phi thường ích kỷ, loại ích kỷ này, bắt nguồn từ sự cô độc của hắn ở thế giới kia . Hắn muốn đem các nàng lưu lại ở bên cạnh mình mãi mãi, chỉ như vậy, mới khiến cho hắn không cảm thấy cô độc cùng sợ hãi, người nào muốn cướp đoạt của hắn thì hắn sẽ mạnh mẽ giải quyết không chút lưu tình.
Lý Cáp nhìn núm đồng tiền đẹp của tỷ tỷ, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ giận đệ sao?
Vân Lâm yêu thương nhìn khuôn mặt Lý Cáp, trong lòng bỗng nhiên có chút vui mừng, bảy năm thời gian không được gặp nhau, tình cảm hai người không nhạt mà lại càng thêm sâu đậm, đệ đệ vẫn như trước đây một mực không muốn xa dời nàng, cũng như trước không thay đổi chính là tính khí bá đa͙σ so với trước kia càng mãnh liệt hơn.
- Tỷ tỷ sẽ không giận đệ đệ đâu, bởi vì tỷ tỷ biết, vô luận chuyện gì ŧıểυ đệ sẽ không bao giờ hại tỷ tỷ.
Vân Lâm ôn nhu nói.
- Tất nhiên, ai dàm gây bất lợi cho tỷ, đệ sẽ cho nổ tung.... đầu hắn!
Lý Cáp hung hồn nói.
- Đệ nha, tính tình này vẫn không đổi được.
Vân Lâm nhíu lại đôi mi thanh tú nói:
- Bắt đầu từ Dư Châu thành , ta chỉ biết đệ xem Doãn sư huynh thực không vừa mắt. Tâm tư của đệ, ta còn không biết sao? Doãn sư huynh quả thật vẫn đối với ta có ý, nhưng ta đối với hắn cũng chỉ có tình cảm sư huynh muội bình thường mà thôi, ngươi làm đệ đệ lại ăn dấm chua.
Sư huynh muội tình cảm cũng không được. Lý Cáp nói thầm, ngoài miệng nói:
- Tên kia vừa nhìn là thấy không phải người tốt, hơn nữa hắn đối tỷ tỷ có ý đồ gây rối, lại càng làm cho người ta chán ghét, bất quá... Bất quá đệ cũng không còn đem hắn thế nào nha.
Vân Lâm dở khóc dở cười:
- Hắn thoạt nhìn không giống người tốt, đệ thoạt nhìn tựa như người tốt sao?
Lý Cáp đem nước trên mặt cọ cọ vào tay tỷ tỷ nói:
- Chả nhẽ đệ đệ của tỷ không giống người tốt sao?
Vân Lâm cười phì một tiếng, sau đó lại sâu kín thở dài, nói :
- Đệ không cần giấu diếm ta, tuy rằng ta không biết đệ rốt cuộc đem sư huynh làm sao, nhưng hắn ở trên đường sinh bệnh, đệ có dám nói cùng đệ chút không quan hệ sao?
Lý Cáp vừa muốn nói , Vân Lâm đem ngón tay đặt tại trên môi của hắn, nói:
- Đệ không cần vội vã phủ nhận, tuy rằng bảy năm không thấy, nhưng tính tình của đệ từ nhỏ đến lớn cũng không có thay đổi, tỷ tỷ rất hiểu đệ. Nếu sư huynh ở trong tay đệ, ta chỉ hy vọng đệ đừng giết hắn, để cho hắn quay về Đông Hải, hắn dù sao cũng là đệ tử được sư bá ta xem trọng. Sư phụ của ta cũng rất thích hắn, ta không hy vọng sư phụ của ta thương tâm.
Dừng một chút, thanh âm nàng có chút ảm đạm:
- Nếu ngươi thật sự đem hắn... Đem hắn... Dù sao, ngươi cũng là đệ đệ của ta, là người thân nhất của ta, vô luận thế nào, vô luận đệ làm sự tình gì, vô luận đệ là tốt... hay là xấu, ta sẽ vĩnh viễn đứng canhhj bên ngươi. Nhưng... đệ sau này đừng để ta thương tâm nữa được không? Tỷ tỷ không phải vì Doãn sư huynh thương tâm, mà là vì đệ mà thương tâm, tỷ tỷ không hy vọng ŧıểυ đệ biến thành mộngười đáng sợ. Đáp ứng tỷ tỷ, sẽ không trở thành người đáng sợ được không?
Lý Cáp ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghe, nghe được câu kia "Ta đều cũng vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ngươi " thì trong tim của hắn một trận vui mừng, nhưng nghe đến "người đáng sợ " thì trong lòng là nổi lên nghi ngờ, chính mình có phải là người đáng sợ? Ta nhưng rất đáng sợ sao?
Bất quá rất nhanh, Lý Cáp liền lớn tiếng nở nụ cười, nắm lấy bàn tay mềm đang phủ ở trên mặt hắn, nói:
- Tỷ tỷ, làm sao tỷ lại không tin đệ đệ của ngươi đây? Doãn sư huynh của tỷ thật sự là đi rồi, nói không chừng không lâu sau, trên giang hồ liền truyền khắp Đông Hải danh hào Doãn thiếu hiệp.
Vân Lâm không khỏi nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ đệ đệ thật sự phản đối Doãn sư huynh làm cái gì? Chẳng lẽ Doãn sư huynh thực sự chỉ là lịch lãm trên giang hồ sao? Nghĩ đến đây bỗng nhiên trong lòng một trận thoải mái, nhưng vẫn là hồ nghi nhìn Lý Cáp nói:
- Đệ thật sự không đem Doãn sư huynh làm gì sao?
Lý Cáp vẻ mặt vô tội:
- Đệ có thể đem hắn thế nào đây?
Vân Lâm nở nụ cười:
- Ân, vậy là tốt rồi.
Lý Cáp bĩu môi nói:
- Tỷ tỷ như thế nào lại quan tâm hắn như vậy?
- Ta đây là quan tâm ngươi, ta cũng không muốn ngươi biến thành một ác ma lạm sát người vô tội.
Lý Cáp cười nói:
- Trước mặt người khác ta là ma quỷ, trước mặt tỷ tỷ ta chỉ là cừu.non mà thôi
- Thôi đi, ngươi mà là cừu non sao? Bất quá phải nói thật, đệ sau này có thể đừng bá đa͙σ như thế nữa. Cũng không thể sau này tỷ tỷ lấy chồng, đệ còn đem tỷ phu giết đi luôn.
Vân Lâm nói.
Lý Cáp nghe được lời ấy, trong lòng giật mình, tay nắm bàn tay tỷ tỷ mềm mại liền trở lên căng thẳng, sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Tỷ phu? Tỷ tỷ ngươi xem trọng ai?
- Ai ui..., ngươi làm ta đau!
Vân Lâm cau mi sẳng giọng nói.
Lý Cáp sửng sốt, vội buông, thấy trên cổ tay tuyết trắng bị chính mình nắm thành mấy vết ứ đọng hồng hồng, không khỏi đau lòng vạn phần, nhẹ nhàng ở trước mặt thổi , không ngớt lời nói:
- Tỷ tỷ thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta nhất thời không chú ý... Chính là... Chính là này tỷ phu... Hắn... Hắn là ai vậy?
Vân Lâm cười nhạo nói:
- Hiện tại làm gì có tỷ phu a, ta là nói sau này. Tỷ tỷ cũng không thể cả đời không kết hôn được?
- Đệ cưới tỷ tỷ.
Lý Cáp nói.
- Thôi đi, lại giễu cợt tỷ tỷ rồi.
Vân Lâm sẳng giọng.
- Đệ nghiêm túc.
Lý Cáp nói, kỳ thật trong lòng hắn còn có một câu —— trừ ta ra, ai dám đánh chủ ý với tỷ tỷ, ta sẽ giết hắn!
Nhìn thấy đệ đệ đích biểu tình quả thật không giống vui đùa, Vân Lâm nụ cười trên mặt cũng thu lại.