Buổi chiều còn phải họp, cơ thể của cô vẫn chưa phục hồi.
Phải kiềm chế.
“Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Cố Du đọc hiểu suy nghĩ qua ánh mắt anh, bản thân cô cũng bắt đầu miên man suy nghĩ.
Cô nam quả nữ ở chung một chỗ thật sự rất nguy hiểm.
“Được.” Cô vui vẻ nói: “Bây giờ đi luôn đi.”
Phó Lệ Minh: “Chờ anh mười phút.”
Anh đi vào phòng ngủ, 10 phút sau đi ra, anh thay một bộ quần áo mới, có vẻ như vừa mới tắm rửa xong.
Đang giữa trưa, tắm rửa cái gì.
Phó Lệ Minh đã mua váy mới cho Cố Du, rất vừa người, lại rất phù hợp với sở thích của cô.
“Rất đẹp.” Anh tán dương nói.
“Anh lựa hả?”
“Ừ.”
“Ánh mắt không tệ.”
Phó Lệ Minh nhíu mày, nhìn mặt cô, có chút tự hào nói: “Đương nhiên.”
Phó tiên sinh không biết khiêm tốn.
Túi xách của Cố Du ở chỗ Giang Khải, hiện tại anh ấy đang ở phòng tập thể ȶᏂασ, đợi lát nữa tiện đường tới lấy.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đó là Dịch Huyên cũng ở đó.
Dịch Huyên thấy Cố Du và Phó Lệ Minh hài hòa ở chung một chỗ, lúc đó giữa hai người ngập tràn ngọt ngào, Dịch Huyên khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn bọn họ.
Ánh mắt Dịch Huyên rất sắc bén, Cố Du không biết che dấu, gương mặt đột nhiên đỏ lên.
Dịch Huyên liếc mắt trừng Phó Lệ Minh, nói với Cố Du: “Cố Du, tới đây.”
Cố Du nhìn thoáng qua Phó Lệ Minh, ngoan ngoãn đi qua.
Dịch Huyên đánh giá Cố Du từ trên xuống dưới, nói: “Cái váy này trông đẹp lắm.”
Chín giờ sáng, Dịch Huyên đã thức dậy, sau đó bắt đầu chờ điện thoại của Cố Du, ai ngờ chờ tới trưa không thấy có tin tức gì. Dịch Huyên lo lắng không thôi, điện thoại cho Giang Khải, biết được điện thoại của Cố Du vẫn còn ở chỗ anh ấy, cô ấy lên kế hoạch chạy tới lấy túi xách của Cố Du, sau đó đến chỗ Phó Lệ Minh đòi người.
Vừa đúng lúc bọn họ cũng đến đây.
Đêm không về nhà; không có chìa khóa vào nhà; mới đi ra từ chỗ Phó Lệ Minh, lại thay váy mới. Từ những dữ liệu này có thể thoáng đoán ra được đại khái chuyện gì đã phát sinh.
“Ai mua?” Dịch Huyên tiếp tục hỏi.
Cố Du biết Dịch Huyên đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua, cũng nhìn ra là cô ấy đang trách mắng Phó Lệ Minh.
Việc này, chính cô cũng có trách nhiệm.
“Tôi mua.” Phó Lệ Minh chủ động thừa nhận, “Hiện tại tôi và Cố Du chính thức hẹn hò.”
Giang Khải vốn không nghĩ nhiều, anh ấy thật sự tin tưởng Phó Lệ Minh sẽ không làm gì với Cố Du hết, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của Dịch Huyên, còn có phản ứng của bọn họ, thì anh ấy đã hiểu ra.
Lúc này, nghe Phó Lệ Minh tuyên bố chuyện vui, anh ấy không khỏi kích động: “Chúc mừng, chúc mừng!”
Dịch Huyên liếc mắt căm tức Phó Lệ Minh, sau đó nhìn Cố Du, phát hiện cô ngượng ngùng nhưng lại không phản đối, lúc này mới hiểu được.
Bọn họ thích nhau, lại là người trưởng thành, làm gì cũng rất bình thường, nhưng mà không phải tối hôm qua có người nói không có hứng thú với người say rượu hay sao?
“Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị lại không biết giữ lời, hứ!”
Cố Du không rõ chuyện gì.
Xung quanh còn có người, Dịch Huyên kiềm chế không nói, dù sao ấn tượng của cô về Phó Lệ Minh đã thay đổi ít nhiều.
Phó Lệ Minh nhíu mày, liếc mắt nhìn Cố Du, hai người nhìn nhau, anh thấy được sự áy náy trong ánh mắt của cô, thôi quên đi, nể tình mặt mũi cô, anh không so đo với Dịch Huyên.
Giang Khải kinh ngạc nhìn Phó Lệ Minh, trong lòng đồng tình, nhưng lại không kiềm chế được sự vui vẻ.
Lúc trước dự cảm của anh ấy rất đúng, anh Minh và Cố Du ở chung một chỗ rất thích hợp.
Nhưng mà vì anh em, anh ấy phải ra tay giúp đỡ: “Cũng đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Hiện tại Dịch Huyên không muốn đi ăn cơm cùng bọn họ, cô ấy có rất nhiều lời muốn hỏi Cố Du.
“Tôi và Cố Du ăn riêng.”
Kết quả, Cố Du bị Dịch Huyên lôi đi, Phó Lệ Minh và Giang Khải cùng nhau ăn cơm trưa.
Giang Khải vừa nói nhiều lại dong dài, Phó Lệ Minh càng lúc càng chán ghét.
Mà Cố Du, cũng không thể nào ăn cơm ngon miệng, tại vì cô đang bị Dịch Huyên thẩm vấn.
Dịch Huyên: “Tối hôm qua hai người… Ngủ rồi hả?”
Cố Du đỏ mặt, gật đầu. Tuy rằng bình thường cô nói chuyện rất thoải mái với Dịch Huyên, còn bàn luận chuyện này rất sôi nổi, nhưng khi chuyện này xảy ra với bản thân cô thì cô vẫn rất ngượng ngùng.
Thật ra loại chuyện này không có gì, Dịch Huyên cũng không cấm gì cô, nhưng bây giờ cô ấy tức giận vì bị lừa.
“Sau này Phó Lệ Minh có nói gì đi nữa, ví dụ như cam đoan sau này chỉ yêu một mình cậu, thì cậu cũng không được hồ đồ mà tin tưởng đâu đấy.”
Cố Du: “…”
Dịch Huyên thấy vẻ mặt của cô ngây ra, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tối hôm qua tớ gọi điện thoại cảnh cáo Phó Lệ Minh không được động đến cậu, anh ấy thề là không có hứng thú với người say rượu, kết quả thì sao?”
Cố Du đỏ mặt, tối hôm qua chính cô nhất thời xúc động nên mới…
“Là do tớ chủ động.”
“Cái gì?” Dịch Huyên khó tin hỏi.
Cố Du che mặt: “Tớ nhất thời xúc động, gặp sắc nảy lòng tham.”
Dịch Huyên: “…Cậu… Giỏi đó.”
Nói xong, cô ấy bật cười, nhìn Cố Du trêu chọc: “Không nghĩ tới cậu là người như vậy đó nhé.”
“Đừng có cười tớ.” Cố Du mắc cỡ chết đi được, sớm biết như thế này thì sẽ không nói cho Dịch Huyên biết.
Dịch Huyên biết Cố Du da mặt mỏng, nhịn cười: “Thôi được rồi, không cười cậu nữa, cậu sắp đầu ba rồi mới được hưởng qua…”
“Dịch Huyên…” Hiện tại Cố Du thật sự cảm thấy thà ăn cơm cùng Phó Lệ Minh còn hơn.
Dịch Huyên buông tha Cố Du. Cô ấy cũng không so đo với Phó Lệ Minh nữa, nếu Cố Du đã chủ động, mà anh không làm gì thì mới không bình thường.
“Cậu và anh ấy phải hạnh phúc, không được giống như tớ.” Dịch Huyên nói thật lòng, thần sắc cô đơn chợt lướt qua: “Thân phận giữa hai người không giống nhau, ba anh ấy lại là người như vậy, cậu phải đứng vững đấy. Cậu không cần phải nghĩ mình kém anh ấy một bậc, cậu là con người ưu tú, rất xứng đôi với anh ấy.”
Trong lòng Cố Du ấm áp, cô biết Dịch Huyên có ý gì: “Chỉ cần anh ấy thật lòng với tớ, thì những cái khác chẳng là gì hết, tớ sẽ đứng vững mà.”
“Nếu anh ấy không thật lòng với cậu, thì để tớ giúp cậu dạy dỗ anh ấy.”
Trong mắt Dịch Huyên ngấn lệ, cô ấy mới thất tình, thấy Cố Du hạnh phúc như vậy, vừa hâm mộ lại vừa đau lòng.
Cố Du đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh Dịch Huyên, ôm an ủi cô ấy.
Buổi chiều hai chị em cùng đi dạo phố mua sắm, uống trà chiều, lúc chạng vạng tối đi siêu thị mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, về nhà nấu nướng.
Cố Du muốn chứng minh bản thân không trọng sắc khinh bạn, nên quyết định mấy ngày nay ở cùng với Dịch Huyên.
Dịch Huyên không từ chối.
Bảy giờ tối, Phó Lệ Minh tan làm, anh định gọi Cố Du đi ăn cơm, Dịch Huyên có thể đi cùng. Nhưng cô nói bọn cô đang nấu cơm ở nhà.
Phó Lệ Minh biết hôm nay không thể gặp Cố Du, tâm tình anh không tốt lắm.
“Anh phải tiếp tục ở công ty tăng ca.”
“Vất vả cho anh rồi, tổng giám đốc Phó.”
“Cô gái không có lương tâm.” Phó Lệ Minh thấp giọng nói.
Vừa lúc Dịch Huyên ở trong phòng bếp hỏi Cố Du còn muối hay không, nên Cố Du không nghe rõ lời anh nói: “Em có việc rồi, anh tan làm sớm một chút.”
Không thèm nói lời tạm biệt thì cô đã cúp máy.
Cô say rượu rõ ràng vẫn đáng yêu hơn.
~
Phó Lệ Minh lại đi công tác ở nước ngoài bốn ngày. Sau đêm hôm đó thì hai người không ở cùng với nhau ngày nào nữa.
Dịch Huyên là người không chịu ngồi yên, ban ngày Cố Du đi làm, Dịch Huyên thức dậy thì sẽ đi gặp bạn, nhưng không làm việc thì cảm giác không an toàn.
Hôm nay, Cố Du tan làm về nhà thì trông thấy Dịch Huyên thu dọn đồ đạc.
“Đêm nay tớ phải bay đi thủ đô.” Dịch Huyên kích động tuyên bố, “Tớ phải đi trang điểm cho thần tượng.”
“Đinh Văn?”
“Ừ, chính là cô ấy.”
Đinh Văn là nữ thần cổ trang, vừa đẹp vừa thân thiện, quan trọng là danh tiếng rất tốt, đạt được nhiều giải thưởng lớn, tiếng lành đồn xa. Dịch Huyên cực kỳ thích Đinh Văn, cô ấy cảm thấy Đinh Văn là cô gái đẹp nhất trong giới giải trí, ước mơ có một ngày sẽ được trang điểm cho Đinh Văn.
Bây giờ giấc mơ đã thành sự thật, Cố Du vui mừng thay cho Dịch Huyên: “Cậu giỏi quá, sau này tớ có thể khoe khoang bạn thân tớ là người trang điểm riêng của Đinh Văn.”
Dịch Huyên để đồ đạc sang một bên, xoa tay lên lưng Cố Du: “Sao cậu không hỏi tại sao tớ lại có công việc này?”
Cố Du nháy nháy mắt, Dịch Huyên giao thiệp rộng, hoàn toàn không khó tìm công việc, hơn nữa bây giờ cô ấy thợ trang điểm chuyên nghiệp, mọi công việc đều dễ dàng tìm tới tay.
Nhưng nghe Dịch Huyên nói vậy, Cố Du cũng hỏi: “Sao cậu có được công việc này?”
“Do người đàn ông của cậu giới thiệu đó.”
Cố Du: “…” Trong khoảng vài giây Cố Du vẫn chưa hiểu “Người đàn ông của cậu” là ai. Sau khi hiểu ra rồi thì lập tức xấu hổ.
“Người ngoài đường cũng biết lòng dạ của Tư Mã Chiêu.”
Phó Lệ Minh rất có mưu đồ, nếu như không phải Đinh Văn, thì Dịch Huyên sẽ từ chối ý tốt của anh, anh hốt thuốc hốt đúng bệnh.
Kỳ thật, Dịch Huyên cũng không phải là người không hiểu chuyện, nếu không phải mấy ngày qua anh đi công tác, thì cô ấy đã sớm quay về nhà mình, trả Cố Du lại cho anh.
Cố Du không có lời nào để nói.
Những ngày qua bọn họ thường xuyên liên lạc, anh thỉnh thoảng cũng nói mấy lời yêu thương, khiến trái tim cô nhộn nhạo, trong lòng cũng ngóng trông anh mau quay lại sớm một chút.
Dịch Huyên rời đi, thì ngày hôm sau Phó Lệ Minh đã về.
Cố Du chỉ biết anh về, cũng không biết mấy giờ anh tới, anh không nói, mà cô cũng không hỏi.
Giờ nghỉ trưa, cô vốn đã có hẹn đến lầu ba ăn cơm với đồng nghiệp, trước khi đi, thì cô nhận được điện thoại của Phó Lệ Minh.
“Đến bãi đậu xe.” Giọng nói anh như ra lệnh.
Cố Du: “Em đã hẹn với đồng nghiệp rồi.”
Phó Lệ Minh: “Chỉ là tiện đường đến nhà ăn của công ty, không gọi là hẹn được.”
Đồng nghiệp đang chờ cô ở bên cạnh, Cố Du ôm điện thoại, nói với đồng nghiệp: “Tôi không đến nhà ăn với mọi người được.”
“Có hẹn rồi hả?” Vẻ mặt đồng nghiệp bát quái.
Cố Du gật đầu.
“Đẹp trai không?”
Vẻ mặt Cố Du phức tạp, không biết nên xử lý mối quan hệ giữa cô và Phó Lệ Minh như thế nào, nếu việc này bị mọi người trong công ty biết được, thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Không phải là ảnh hưởng tốt.
Lúc cô đang do dự, đồng nghiệp cho rằng không phải, an ủi: “Không đẹp trai cũng không sao, bây giờ tìm người thật lòng mới khó.’
Đồng nghiệp đi rồi, giọng nói Phó Lệ Minh truyền đến: “Anh không đẹp trai sao?”
Cố Du sửng sốt một chút, không ngờ anh để ý đến việc này: “Cũng được.”
“Nhanh xuống dưới.”
Vài phút sau, Cố Du ngồi vào xe Phó Lệ Minh, cô cúi đầu đang gắn dây an toàn, thì bị anh bắt lấy cổ tay, lúc cô ngẩng đầu, thì anh đã cúi xuống hôn cô.
Bãi đậu xe thỉnh thoảng sẽ có người tới, Cố Du căng thẳng muốn chết, cầm lấy ống tay áo của anh.
Đột nhiên, trên môi cô truyền đến một cảm giác đau đớn, cô hừ một tiếng.
Phó Lệ Minh thoáng tách môi cô ra, nói: “Tập trung vào đây.”
Sau đó, anh lại dùng sức mà hôn cô, công thành đoạt từng chút, không hề dịu dàng một chút nào.
Cố Du thở không nổi, làm gì có tâm tư để chú ý những thứ khác