Chín giờ sáng, Cố Du đi tới trước cổng trường đại học A.
Giang Khải đã đến, chọn lấy một vị trí dưới bóng cây râm mát, đang chuẩn bị mọi thứ.
Hôm đó nói với anh ấy việc này, anh ấy vui vẻ đồng ý, cũng ôm luôn công tác chuẩn bị.
Cố Du không thể không thừa nhận, Phó Lệ Minh nói gì đúng nấy, Giang Khải thật sự là người có năng lực.
Anh ấy mang đến máy nghe nhạc, hộp rút thăm, vài món đồ chơi trúng thưởng to nhỏ.
Giang Khải đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị bắt đầu la lớn để thu hút mọi người đến làm khảo sát.
Lúc này người ra vào trường học không ít, nhưng tất cả đều làm lơ với sạp hàng ở bên đường.
Đây là điều bình thường, phải có điểm hấp dẫn gì đó thì mới thu hút người ta được.
Cố Du cầm micro, lớn tiếng nói: “Chào các bạn trai xinh gái đẹp, hôm nay bọn tôi đến đây để làm một cuộc khảo sát, tổng cộng có 10 câu hỏi, người tham gia có thể có cơ hội rút thăm trúng thưởng, phần thưởng có những cây quạt xinh đẹp, các món đồ chơi đáng yêu, quà lớn quà nhỏ đều có, nhanh tới tham gia đi ạ.”
Loại hoạt động này cô đã làm từ lúc học đại học, mấy lời mời gọi này cô đã nói qua rất nhiều lần.
Nhưng mà sau khi cô lên tiếng, thì cũng không hấp dẫn được mấy người. Có thể là mọi người đã thất vọng với những giải thưởng, không có những phần thưởng có giá trị, nên chẳng ai muốn lãng phí thời gian của bản thân.
Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Giang Khải, anh ấy tràn đầy tự tin nói với Cố Du: “Tôi có cách.”
“Cách gì?” Cố Du tò mò hỏi.
Giang Khải thần bí: “Lát nữa cô sẽ biết.”
Anh ấy đi đến chỗ thùng đựng quà lục lọi một hồi, sau đó lấy ra mấy sợi dây tua rua đầy màu sắc, tiếp đó buộc quanh hông.
Trong nháy mắt, trên người anh ấy đột nhiên xuất hiện một cái “Váy”.
Anh ấy đi dạo một vòng trước mặt Cố Du, hỏi: “Trông tôi đẹp chứ?”
Cố Du trợn mắt há miệng, nhất thời không thể nào trả lời được.
Hôm nay Giang Khải mặc áo hiphop T-shirt rộng, quần bò màu trắng, tóc còn vuốt keo, tạo hình kiểu tóc.
Với gương mặt này của anh ấy, thì có lẽ là người được săn đón nhất trong trường.
Lúc này, anh ấy mặc một cái váy đầy màu sắc, khí chất giảm bớt, nhưng trông rất đáng yêu.
“Ừ, đẹp lắm.” Cố Du nói thật.
Giang Khải lại hỏi: “So với anh Minh thì ai hơn?”
Cố Du cảm thấy buồn cười, đàn ông cũng so sánh sắc đẹp: “Anh nhất định muốn so với anh ấy sao?”
“Thôi quên đi, không thể so sánh được, đáp án của cô chắc chắn sẽ không công bằng.”
Cố Du nở nụ cười: “Phó Lệ Minh anh tuấn chững chạc, còn anh giống như ánh mặt trời tỏa sáng.”
Được cô khích lệ, Giang Khải vô cùng cảm động: “Chị dâu, hôm nay em sẽ dốc hết sức giúp đỡ công việc của chị!”
“Không được gọi tôi là chị dâu.” Cố Du nghiêm mặt nói, hai má nóng lên.
Giang Khải cười hì hì nói: “Được, sau này sẽ sửa miệng.”
Cố Du: “…”
Giang Khải đã cầm lấy micro từ tay Cố Du, bắt đầu nói: “Everybody, nhìn xem nơi này có một chàng trai đáng yêu, hiện tại sẽ biểu diễn một tiếc mục… Vũ điệu múa váy phục vụ mọi người! Không nên bỏ lỡ, đây chính là tiết mục có một không hai!”
Anh nói xong thì đưa micro cho Cố Du, bắt đầu mở nhạc, tiết tấu vui vẻ vang lên.
Lời anh nói thu hút không ít người đang ngồi nghỉ gần đó, nhưng họ không đi tới gần, mà chỉ ngồi đó có vẻ như đang chờ để đánh giá tiết mục đó có đáng để bọn họ bỏ thời gian quý báu để qua xem hay không.
Giang Khải không hề nhăn nhó, âm nhạc vừa vang lên, anh ấy bắt đầu nhảy, vặn eo, lắc mông, bước nhảy rất điêu luyện. Hơn nữa với bộ dáng đẹp trai, cười lên rất sáng sủa, điệu nhảy vừa đẹp mắt lại buồn cười, mọi người vừa thấy thì lập tức vây lại coi.
Cố Du cũng cười, cô không ngờ Giang Khải lại là một người đáng yêu đến vậy.
Trong tiếng cười và cổ vũ, âm nhạc kết thúc, Giang Khải cũng đã biểu diễn xong, mọi người đều vỗ tay.
Giang Khải không quên việc chính, hô hào mọi người tham gia làm khảo sát, trước mặt mọi người cũng bày ra những phần thưởng, chứng minh đây không phải là lừa gạt.
Anh ấy còn hứa hẹn sau đó sẽ biểu diễn tiép, ca hát nhảy múa anh ấy đều làm được.
Người đẹp trai như vậy, cho dù không biểu diễn cũng có thể khiến người khác đứng ngắm một lúc, cho nên rất nhiều người tham dự nóng lòng chờ mong.
Vừa rồi còn không có ai thèm tới, bây giờ bởi vì Giang Khải, mà đã có một hàng dài chờ đợi.
Giang Khải vừa nói vừa đi phát tờ khảo sát. Bởi vì bọn họ chỉ chuẩn bị một số lượng bút nhất định, cho nên có người phải chờ.
Chờ đợi cũng rất nhàm chán, thế là Giang Khải tiếp tục biểu diễn.
Nhảy múa mệt rồi, anh ấy bắt đầu hát, cũng vui vẻ mời mọi người hòa giọng chung.
Kết quả Giang Khải hát bài hát đang nổi gần đây ‘Dẫn em đi cùng’, anh ấy hát rất tốt, còn không quên nháy mắt trêu chọc được rất nhiều trái tim thiếu nữ mới lớn.
Hát xong rồi, có rất nhiều người hỏi anh ấy có bạn gái hay chưa.
Cố Du vốn còn sợ rằng vấn đề này sẽ khiến anh ấy đau lòng, bất an nhìn về phía Giang Khải, còn anh ấy thì vừa cười vừa nói.
Cố Du nhìn không ra rốt cuộc là Giang Khải có đau lòng hay không.
Trước đó, lúc cô ăn sáng với Phó Lệ Minh thì mới biết được bạn gái của Giang Khải học ở đại học A.
Mà địa điểm này cũng do Giang Khải lựa chọn.
Mặc kệ như thế nào, cuộc khảo sát hoàn thành thuận lợi, còn kết thúc nhanh hơn dự tính.
Cố Du thấy Giang Khải gọi điện thoại hai lần, thần sắc cũng không giống như người vui đùa như trước đó. Có lẽ là anh ấy gọi điện thoại cho bạn gái, hoặc nói là, bạn gái cũ.
Quà tặng đều đã tặng xong rồi, Cố Du đang thu dọn này nọ, chuẩn bị kết thúc công việc.
Giang Khải cúp điện thoại, nói với Cố Du: “Cố Du, lát nữa cô tự về nhà được không?”
“Được.”
“Tôi chờ ở đây nói chuyện với bạn gái một lát.”
Cố Du nhíu mày.
Giang Khải giải thích: “Lần trước cô ấy gọi điện thoại nói chia tay, lần này tôi muốn đối mặt nói chuyện rõ ràng với cô ấy.”
Cố Du gật đầu, suy nghĩ, không biết nên nói gì, cho nên cô chọn cách im lặng.
Điều khiến bọn họ không ngờ chính là Cố Du còn chưa đi, thì bạn gái Giang Khải là Phương Dung Phỉ đã tới rồi.
Cô ta không phải đi ra từ cổng trường đại học, mà là bước xuống khỏi xe taxi.
Giang Khải ngạc nhiên: “Em đi đâu?”
Phương Dung Phỉ quả nhiên khó chịu, cau mày nói: “Anh quản em sao?”
Thái độ của cô ta không tốt, Giang Khải nhíu mày.
Phương Dung Phỉ không để ý đến Giang Khải, mà lực chú ý đã đặt trên người Cố Du.
Cô ta nhìn kỹ Cố Du một lúc, hỏi Giang Khải: “Cô ta là Cố Du đó hả?"
Giang Khải gật đầu, sau đó giới thiệu với Cố Du: “Cố Du, đây là Phương Dung Phỉ.”
Cố Du mỉm cười nói: “Chào em.”
Phương Dung Phỉ nhếch miệng, hỏi cô: “Cô chính là người muốn ở cùng một chỗ với anh Lệ Minh sao?”
Thái độ của cô ta tràn ngập địch ý và khinh bỉ. Cố Du còn chưa mở miệng, thì Giang Khải đã lạnh giọng trách mắng trước: “Em chú ý cách ăn nói.”
Bình thường Giang Khải có thể tùy hứng mà bao dung không chấp Phương Dung Phỉ, nhưng đối với người khác thì cũng phải có những phép lịch sự cơ bản.
Huống chi, cô ta lại bóp méo sự thật.
Phương Dung Phỉ không thể tiếp nhận nổi thái độ nghiêm túc của Giang Khải, bày ra bộ dáng bi thương, nói: “Anh mắng em sao? Anh vì cô ta mà cãi nhau với em.”
“Anh không vì ai hết, nhưng sẽ không nhúng tay vào những chuyện anh Minh không thích.”
“Anh đừng cho là em không biết anh chính là người tác hợp cho cô ta và anh Lệ Minh.”
“Bởi vì anh biết bọn họ thích hợp, Dung Tĩnh không hợp.”
“Sao anh biết?”
“Anh em thân thiết thì sao anh không hiểu được chứ?”
Tối hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Du ở Thịnh Thế Vương Triều, cô rất ngốc nghếch mà mắng Phó Lệ Minh, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh vốn muốn giúp anh trả thù một chút, nhưng thái độ của Phó Lệ Minh lại rất khác lạ.
Bây giờ nhớ lại, thì Cố Du thật sự khá lỗ mãng với Phó Lệ Minh. Nhưng ngay lúc đó thật sự có cảm giác mãnh liệt bọn họ rất thích hợp ở chung một chỗ.
Sự thật chứng minh, trực giác của Giang Khải rất đúng.
“Anh tìm em là vì muốn quay lại hay muốn cãi nhau?” Phương Dung Phỉ không còn thái độ dữ tợn nữa, hơn phân nửa cũng là do thái độ nghiêm túc của Giang Khải.
Giang Khải không muốn cãi nhau, tính tình của anh ấy nhất thời không khống chế được: “Lát nữa chúng ta nói chuyện.”
Về phần quay lại, cô ta chắc chắn là anh ấy đến để nói chuyện quay lại?
Cố Du vừa nãy không xen vào, tuy rằng trong lời nói của Phương Dung Phỉ khiến người ta không thoải mái, nhưng vì nể mặt Giang Khải cho nên cô không so đo với cô ta.
Có thể không so đo, nhưng cũng không khiêm nhường với cô ta.
Cố Du nói với Giang Khải: “Tôi đã thu dọn xong rồi, tôi đi trước nhé.”
Anh ấy cố ý xưng hô như vậy để khẳng định địa vị của cô trước mặt Phương Dung Phỉ. Cố Du bất đắc dĩ, nhưng cũng không sửa lại: “Không giận. Hôm khác mời anh ăn cơm.”
Ven đường có chiếc xe taxi, Cố Du đi qua bắt xe rồi rời đi.
Cố Du thật sự không tức giận Phương Dung Phỉ, cô biết cô ta và Dung Tĩnh thân thiết như hai chị em ruột, cho nên cũng sẽ coi cô như một mối thù.
Cô thở dài một hơi, nhắn tin cho Phó Lệ Minh: [Công việc hoàn thành xuất sắc, tiếp đó sẽ chờ anh quay về dẫn anh đi ăn đại tiệc.]
Phó Lệ minh vừa mới lên máy bay, lúc nhìn thấy tin nhắn thì nở nụ cười: [Chờ tôi về.]
~
Thời gian ngày chủ nhật, nɠɵạı trừ việc suy nghĩ về phương án quảng cáo, thì còn phải suy nghĩ mời Phó Lệ Minh đi ăn cơm ở đâu.
Người như anh đều đã ăn qua hết sơn hào hải vị, có lẽ cũng đã đi đến hết những nhà hàng nổi tiếng. Mời khách thì phải có thành ý.
Đã lỡ nói ra rồi, thì có gian khổ cũng phải chăm chỉ hoàn thành.
Cô lên mạng xã hội tìm hiểu qua rất nhiều món ăn, nhiều nhà hàng được đề cử, sau khi trải qua một lượt sàn lọc, rồi nói bóng nói gió với Phó Lệ Minh, còn tìm Giang Khải làm quân sư, cuối cùng chọn ra một nhà hàng không nổi tiếng lắm, nhưng là một quán cơm có danh tiếng tiềm ẩn.
Lúc trưng cầu ý kiến của Phó Lệ Minh, anh nói: “Ăn cái gì cũng được, ăn cơm không phải điều quan trọng.”
Vậy điều gì quan trọng thì anh không nói, không cần phải nói chỉ như vậy thôi cũng khiến tâm trạng Cố Du nhộn nhạo.
Người đàn ông này, nhìn thì có vẻ nghiêm túc, nhưng thực tế thì…
Chủ nhật, sáu giờ bốn mươi tối, Cố Du đã đến nhà hàng trước, Phó Lệ Minh đã xuống máy bay, đang trên đường chạy tới.
Nhà hàng này nằm ở trung tâm khu phố cổ, hơn nữa lại nằm sâu bên trong.
Cố Du còn nghĩ có thể quang cảnh sẽ không tốt lắm, nhưng đến đây rồi mới phát hiện chỗ này tuyệt đẹp, giống như một đình viện nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trên mạng giới thiệu, nói ông chủ vốn là một thương nhân, nhưng lại rất đam mê ẩm thực, thế là sau khi về hưu ông ấy mở nhà hàng này, bình thường chỉ toàn là khách quen tới đây.
Cố Du chọn một gian phòng ăn nhỏ, nhân viên phục vụ dẫn cô đi qua.
Những gian phòng ăn ở đây chỉ được ngăn cách rất đơn giản, rèm cửa làm bằng cây trúc, không có cách âm.
Lúc đi ngang qua một phòng ăn, Cố Du nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
Cô bỗng nhiên dừng bước, đáng tiếc giọng nam quen thuộc kia đã nói xong, đến phiên người nữ nói.
Giọng người nữ rất xa lạ, giọng nói không lớn, nhưng giọng điệu trêu đùa rất rõ ràng.
Hoặc có thể nói là tán tỉnh.
Người nhân viên đi đến gian phòng phía trước, nhấc màn trúc lên, nói: “ŧıểυ thư, mời vào.”
Cố Du không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cho là có lẽ người với người trùng giọng nhau, dù sao trước sau gì cũng gặp qua.