Editor: Trà Đá.
Buổi chiều, Cố Du xuất phát đến tập đoàn Dung thị, lúc tới nơi đã 3 giờ 20.
Cô đến sớm, nên phải đợi 10 phút, trợ lý mời cô đến phòng khách.
Vừa ngồi xuống, Dung Tĩnh bước vào, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.
Trước kia cảm thấy Dung Tĩnh tươi cười dịu dàng, hiện tại hoàn toàn không còn cái cảm giác này nữa.
Dung Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, khách khí nói: “Chào Cố ŧıểυ thư, nghe nói cô đã đến đợi được một lát rồi, xin lỗi vì đã để cô chờ lâu như vậy.”
Cố Du lạnh nhạt nói: “Do tôi đến sớm, cũng may trên đường đi không kẹt xe.”
Cô không nóng giận cũng không lạnh nhạt, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cũng không mang tư thái của người đây nhờ vả.
Cô vốn không có ý định cầu xin người khác.
Đối với từ “Cũng may” trong miệng Cố Du, nụ cười trên mặt Dung Tĩnh ngưng lại một cái, đang định mở miệng, thì đã bị Cố Du giành lên tiếng trước.
“Dung ŧıểυ thư thật sự không hài lòng với phương án thiết kế của chúng tôi sao?”
Dung Tĩnh cười một chút, hai tay đặt lên đùi, tư thế ngồi rất thùy mị: “Thật ra tôi rất hài lòng.”
Cố Du cười lạnh, thật sự không ngoài dự đoán, trực tiếp hỏi: “Vậy cô làm như vậy là có ý đồ gì?”
Dung Tĩnh cũng không che giấu: “Đương nhiên là cố ý muốn cô đến đây một chuyến.”
Dung Tĩnh càng như vậy thì càng khiến Cố Du cảm thấy phản cảm: “Cô có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”
“Cô rất thẳng thắn, thật ra tôi rất thích điểm này ở cô, đáng tiếc…”
Cố Du không lên tiếng, đợi cô ta tiếp tục.
Dung Tĩnh: “Tại sao cô lại quyến rũ Phó Lệ Minh? Cô không biết thân phận giữa cô và anh ấy rất cách biệt sao, hoàn toàn không thích hợp.”
“Tôi không quyến rũ Phó Lệ Minh, anh ấy thích tôi thì tôi cũng đành chịu.” Cố Du nói lời này thật sự không xấu hổ, bởi vì đây vốn là sự thật. Về phần thân phận địa vị, cô tiếp tục nói: “Tôi cũng biết sự chênh lệch giữa tôi và anh ấy quá lớn, hơn nữa cũng dùng lý do này để từ chối anh ấy.”
“Sau đó thì sao?” Dung Tĩnh truy hỏi, nghe Cố Du nói Phó Lệ Minh thích cô, khiến trong lòng Dung Tĩnh không vui.
“Sau đó cô nghĩ thế nào thì là thế đó.” Về phần cô ta nghĩ như thế nào, thì Cố Du không chịu trách nhiệm.
Dung Tĩnh nheo mắt hỏi: “Hai người ở chung một chỗ rồi?”
Cố Du cười một chút: “Không có, nếu cô lại gây sự thì có khả năng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi đi tìm một chỗ dựa.”
“Cô đồng ý không ở chung một chỗ với anh ấy, thì tôi sẽ không làm khó cô.” Dung Tĩnh thản nhiên nói.
Cố Du: “Tại sao tôi lại phải đồng ý với cô? Dung ŧıểυ thư, có phải cô nghĩ bản thân cô quá quan trọng rồi không?”
Một thiên kim đại ŧıểυ thư được nuông chiều, bình thường có thể duy trì bộ dáng nhã nhặn, nhưng lúc không chiếm được thế thượng phong thì sẽ lộ ra bản tính.
“Hừ!” Dung Tĩnh nâng cằm, không khách khí nói: “Tôi vẫn cho rằng người thông minh là người hiểu rõ địa vị của bản thân, hơn nữa cũng nhìn thấy rõ hậu quả của từng quyết định. Hôn nhân giữa các đại gia tộc không đơn giản như cô nghĩ đâu, đây không phải chuyện cá nhân, cũng không chỉ là chuyện của gia đình, mà nó còn liên quan đến sự hưng thịnh của cả tập đoàn.”
Cố Du không hề yếu thế: “Dựa vào năng lực của bản thân không thể xoay chuyển được người mình thích, nên mới dựa vào cái cớ liên hôn giữa hai gia tộc vì công ty. Những nhà giàu nổi danh kia, xin hỏi được bao nhiêu cái liên hôn mới có thể phát triển được?”
Dung Tĩnh cứng họng, nhưng cũng nhanh chóng đáp: “Vậy thì cô có biết những người đó đều phải trải qua biết bao nhiêu gian nan hiểm trở? Lại có biết bao nhiêu người trải qua gấm vóc lụa là, cuối cùng kinh doanh không tốt nên bị phá sản, từ đó nghèo rớt mùng tơi, không gượng dậy nổi.”
“Cô cảm thấy Phó Lệ Minh là người như vậy sao?”
“Cô có biết hiện tại Phó thị đang gặp rất nhiều khó khăn không? Cây to đón gió, vài năm gần đây anh ấy dẫn dắt Phó thị phát triển rất tốt, năng lực rõ như ban ngày, chỉ cần đối thủ là người anh ấy không sợ, nhưng bây giờ đã có vài tập đoàn bắt tay với nhau để hãm hại Phó thị rồi. Phó Lệ Minh một mình chiến đấu không ổn, tuy rằng sản nghiệp nhà họ Dung kém hơn nhà họ Phó, nhưng trên cơ bản vẫn rất ổn, hoàn toàn có thể giúp anh ấy vượt qua được cửa ải khó khăn lúc này.”
Cố Du không biết rõ lắm về chuyện Phó thị gặp khó khăn, bởi vì loại chuyện này cũng không thể dễ dàng tiết lộ ra bên ngoài.
Dung Tĩnh thấy sắc mặt Cố Du thay đổi, nên đổ thêm dầu vào lửa: “Cô cũng biết ba của Phó Lệ Minh là người như thế nào, ông ấy đương nhiên sẽ không chấp nhận một người có xuất thân bình thường.”
Nói đến đây, Cố Du đột nhiên nhớ tới chuyện bát quái về Dung Tĩnh mà Dịch Huyên đã nói với cô.
Con dâu tương lai nhà họ Phó?
Ba của Phó Lệ Minh lựa chọn?
Đột nhiên, cô nở nụ cười.
Dung Tĩnh cảm giác Cố Du đang cười châm chọc, lạnh mặt nói: “Cô cười cái gì?”
“Ý của cô là ba của Phó Lệ Minh có thể quyết định hôn nhân của anh ấy?”
Nét mặt Dung Tĩnh mất tự nhiên, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Gặp phải khó khăn, đến bước đường cùng rồi thì anh ấy sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của người lớn trong nhà.”
Cố Du gật đầu: “A, cô có vẻ chắc chắn anh ấy sẽ gặp phải cửa ải khó khăn, cô như vậy thì liệu có làm anh ấy không vui không.”
“Cô có ý gì? Cô định nói cho anh ấy biết khiến nội bộ xích mích sao?" Vẻ mặt Dung Tĩnh sợ hãi.
Cố Du hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy, nhưng sau khi thấy Dung Tĩnh căng thẳng lại sợ hãi như vậy, cô nhanh trí nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của cô rồi.”
“Cô!” Dung Tĩnh tức giận: “Cô cho là cô nói thì anh ấy sẽ tin sao?”
“Nếu không thì thử một chút?”
“Cô không được quá đáng.”
Cố Du nhún nhún vai, cũng không biết tại sao bản thân lại bị biến thành người quá đáng. Mà kệ đi, không sao cả.
Dung Tĩnh tỉnh táo lại, cân nhắc lợi hại, để đảm bảo an toàn nên cô ta thương lượng với Cố Du: “Chuyện hôm nay chúng ta nói nếu cô nói ra ngoài thì cũng không lợi cho cô, về chuyện quảng cáo thì tôi thật sự không muốn làm khó dễ cô.”
Gây chuyện một chút, khiến Cố Du không vui cũng đã thỏa mãn Dung Tĩnh rồi. Khó quá mức thì sẽ khiến mối quan hệ với Sang Thành trở nên không tốt.
“Nhưng mà… Tôi muốn xác nhận lại một việc. Cô và Phó Lệ Minh…”
Cố Du cắt ngang: “Đây là chuyện của bọn tôi, không phải tổng giám đốc Phó đã đăng báo nói rõ mối quan hệ với cô rồi sao?”
Bị đâm trúng chỗ đau, Dung Tĩnh hừ một tiếng: “Tôi khuyên cô nên quay đầu sớm, cho dù không phải tôi, thì cũng sẽ có người khác có xuất thân và năng lực mạnh hơn cô. Không phải tôi khinh thường xuất thân của người bình thường, nhưng hoàn cảnh sống từ nhỏ và giá trị quan giữa hai tầng lớp không giống nhau, cô bé lọ lem và hoàng tử ở chung một chỗ nhất định sẽ không hạnh phúc, mộng đẹp bao giờ cũng bị thực tế vùi dập.”
“Thật vậy sao?” Giọng điệu Cố Du nghi ngờ.
Dung Tĩnh đột nhiên muốn nhìn thấy hậu quả của Cố Du.
Dung Tĩnh không nói đến đề tài này nữa, chỉ giao lại phương án thiết kế cho Cố Du: “Cô về sửa lại hai chỗ này là được.”
Cố Du quay lại Sang Thành, mọi người đều đang chờ đợi kết quả.
Cố Du trấn an nói: “Đã giải quyết xong rồi, chỉ cần sữa chữa vài chỗ nhỏ nhặt là được rồi.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, sau khi biết rõ không có chuyện gì lớn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Không biết là ai đề nghị buổi tối đi liên hoan để xả xui, sau đó một đám người phụ họa theo.
Cố Du không lên tiếng, đúng lúc này, Wechat vang lên tiếng tin nhắn, cô mở ra xem, là Phó Lệ Minh.
[Tối nay ăn cơm với tôi.]
[Đồng nghiệp rủ đi liên hoan.]
[Thì em đừng đi.]
Thật là bá đa͙σ.
[Buổi tối tôi còn phải tăng ca, em ăn cơm với tôi một chút.]
Cố Du vốn định từ chối đột nhiên mềm lòng, nhớ tới những lời nói hôm nay của Dung Tĩnh, trong lòng có chút suy nghĩ. Phó Lệ Minh coi như là một nhân vật lợi hại, không có cái gì có thể làm khó được anh. Nhưng làm sao có thể không có khó khăn được, anh còn trẻ như vậy, quản lý cả một tập đoàn lớn, phải cố gắng vất vả mà không phải người bình thường nào có thể làm được.
Chỉ là anh không biểu hiện ra mà thôi.
[Được.] Sau khi gõ chữ xong, cô còn kèm theo một hình động biểu lộ sự “Đáng yêu”.
Phó Lệ Minh nhìn hai cái má ửng hồng của hình động, không ngừng nhớ tới bộ dáng ngượng ngùng của Cố Du.
Ừ, quả thật rất đáng yêu.
Bởi vì Cố Du nói không đi, cho nên sự nhiệt tình của mọi người cũng giảm bớt, quyết định hôm khác lại liên hoan.
Tuần trước bận rộn, tuần này nhẹ nhàng hơn, tạm thời không cần tăng ca. Thời gian tan làm vừa đến, mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Sang Thành chính là như vậy, khi làm việc thì cực kỳ tập trung nghiêm túc, lúc tan tầm thì hoàn toàn thả lỏng, vui vẻ ra về.
Khả năng bởi vì ông chủ là người như vậy, cho nên mọi người đều như vậy.
Cố Du cực kỳ thích không khí như vậy.
Nhưng mà hôm nay đã đến giờ tan tầm, nhưng cô vẫn ngồi bất động trên ghế.
Đồng nghiệp hỏi: “Cố Du, chưa về hả?”
Cố Du gõ gõ bàn phím, nói: “Tôi còn một chút việc chưa làm xong, mọi người về trước đi.”
“ŧıểυ Du cố lên.” Đồng nghiệp khích lệ một câu, rồi rời đi.
Cố Du chột dạ.
Lúc này Hoắc Diệc Thanh đi ra khỏi văn phòng, thấy Cố Du còn ở đó, kinh ngạc hỏi: “Sao cô còn chưa về?”
Cố Du đùa giỡn: “Tôi ở lại tăng ca, tổng giám đốc Hoắc chỉ cần nhớ tôi là một nhân viên chăm chỉ là được rồi.”
Hoắc Diệc Thanh cũng nở nụ cười, hùa theo nói: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Chợt anh ấy nghiền ngẫm nói: “Không chỉ một mình tôi phải nhớ kỹ, mà tổng giám đốc Phó cũng phải nhớ kỹ mới được.”
Cố Du: “…”
Mặc kệ đi.
Dù sao Phó Lệ Minh cũng biết nguyên nhân cô chưa về. Bọn họ đã bàn tính sau mười phút tan tầm thì sẽ gặp nhau, như vậy sẽ không bị phát hiện.
Hiện tại Cố Du cũng chưa chấp nhận ở chung một chỗ với Phó Lệ Minh, chỉ đồng ý là không hoàn toàn từ chối cuộc hẹn với anh, trước tiên hai người cứ làm bạn tốt đã, cái khác nói sau.
Hôm nay Phó Lệ Minh bận rộn cả ngày, chỉ có thể gặp cô vào giờ ăn tối, hơn nữa anh chỉ có thời gian nửa tiếng để ăn tối, tối nay anh còn có cuộc họp qua máy tính.
Thời gian vừa qua Cố Du cũng đã chiều theo ý của anh, cho nên anh cũng nên nhân nhượng cô một chút.
Cô nói không thể để cho người khác biết, vậy thì không để cho người khác biết.
Hoắc Diệc Thanh gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh: “Trịnh trọng thông báo với cậu một việc.”
Phó Lệ Minh: “Chuyện gì?”
“Cố Du là một nhân viên chăm chỉ lại cố gắng.”
Cố Du dừng tay đánh chữ, ôm trán, thật không muốn nghe nữa.
Trên lầu, Phó Lệ Minh nở nụ cười, nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Hứ! Cậu thì biết cái gì, do cậu đang yêu thì có.”
Phó Lệ Minh thản nhiên thừa nhận: “Ừ, cậu nói đúng đó.”
Hoắc Diệc Thanh kinh ngạc, nói: “Cậu chấp nhận biến thành người như vậy sao? Con người lạnh lùng vô tình trước đây đâu rồi?”
Hoắc Diệc Thanh cũng biết người bên ngoài đồn đại về Phó Lệ Minh như thế nào. Cái gì là lạnh lùng vô tình lại thủ đoạn, nhưng mà tính cách của Phó Lệ Minh đúng là lạnh lùng thật, người bình thường đều phải sợ anh.
Phó Lệ Minh lười nói với anh ấy, lúc này chi bằng để anh nói chuyện với Cố Du thì hơn: “Cậu còn ở công ty à?”
“Chuẩn bị về, nghe nói cậu phải tăng ca à, vất vả cho người anh em rồi.”
“Giúp tôi nhắn với Cố Du, bây giờ tôi đi xuống dưới, nói cô ấy ra chờ ở cửa thang máy đi.”
“Hả? Là sao?” Hoắc Diệc Thanh nhất thời không rõ tình hình.
Phó Lệ Minh không che giấu, nói: “Tôi đi ăn tối với cô ấy.”
“Không phải cậu còn tăng ca sao?”
“Tăng ca thì không ăn tối sao?”
Được rồi, Hoắc Diệc Thanh đột nhiên hâm mộ Phó Lệ Minh có thể đi ăn tối với người trong lòng.