Editor: Trà Đá.
Cố Du đi tới trước cửa văn phòng Hoắc Diệc Thanh, do dự một lát, sau đó cô giơ tay gõ cửa.
Hoắc Diệc Thanh tự mình đi tới mở cửa cho cô, vừa thấy cô, anh ấy lập tức tươi cười, bộ dáng rất hoan nghênh.
Sao có thể không chào đón được đây? Chị dâu tương lai của anh ấy.
“Mau vào đi.” Hoắc Diệc Thanh nghiêng người cho cô đi vào.
Cố Du lễ phép đi vào, ánh mắt thoáng nhìn thấy Phó Lệ Minh đang đứng ở chỗ quầy bar nhỏ.
“Tổng giám đốc Phó.” Giọng nói của cô rất chuyên nghiệp.
“Ừ.” Giọng nói Phó Lê Minh nặng nề, anh ấn chốt mở máy cà phê, máy móc hoạt động, phát ra tiếng ồn.
Hoắc Diệc Thanh đi đến bên cạnh sô pha, nói Cố Du ngồi xuống.
“Tổng giám đốc Hoắc tìm tôi có chuyện gì không?” Cố Du cũng không muốn ở lại đây lâu, cô mới vừa điều chỉnh được cảm xúc, Phó Lệ Minh chắc sẽ không làm loạn ở đây.
Hoắc Diệc Thanh: “Không vội, chúng ta vừa uống cà phê vừa nói.”
Cố Du nhíu mày: “Bên ngoài còn có rất nhiều công việc phải làm.”
Tính cách này thật đúng là…
Hoắc Diệc Thanh bất đắc dĩ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “20 phút.” Sau đó nhìn về phía Phó Lệ Minh, ánh mắt này dường như đang nói: “Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”
Phó Lệ Minh đã đi tới, Hoắc Diệc Thanh ngồi đối diện Cố Du cũng lập tức đứng dậy, nhường chỗ lại cho anh.
Cố Du bắt đầu cực kỳ căng thẳng, cô cố gắng không nhìn người đàn ông ở đối diện.
Một giây, hai giây…
Thời gian tựa hồ như chậm hơn bình thường, có chút gian nan.
Phó Lệ Minh vẫn nhìn Cố Du, cô hơi cúi đầu, có thể nhìn rõ ràng hàng lông mi dài của cô, cái mũi thanh tú, môi mím chặt…
Anh chưa từng quan sát một cô gái cẩn thận đến như vậy.
Đây là bộ dáng anh thích.
Ánh mắt của cô vẫn không dám đặt trên người anh.
Cô không biết càng làm như vậy thì càng lộ rõ tâm tư của cô sao?
Phó Lệ Minh đang buồn bực mấy ngày qua, bây giờ nhìn thấy cô thì tâm tình chuyển biến tốt hơn một chút, anh nhìn ra được cô có cảm giác với anh.
“Khụ, cà phê xong rồi, tôi qua rót đây.” Hoắc Diệc Thanh chịu không nổi bầu không khí giữa bọn họ.
Sau khi Hoắc Diệc Thanh đi qua, Phó Lệ Minh mở miệng: “Tại sao lại tránh né tôi?”
Cố Du căng thẳng không phải là không có lý do, cô sợ anh hỏi câu hỏi trực tiếp.
“Tổng giám đốc Phó suy nghĩ nhiều rồi, mấy ngày qua công việc rất bận rộn, trong lòng tôi chỉ muốn làm việc cho tốt.”
Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng: “Chuyên nghiệp như vậy có phải nên tăng thêm tiền thưởng cho em không?”
Giọng điệu này cực kỳ khiêu khích, Cố Du tức giận, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng anh, không kiêu không nịnh mà nói: “Được, tiền thưởng phải nhiều hơn một chút mới được.”
Phó Lệ Minh đột nhiên nở nụ cười, bởi vì tâm tình anh đang rất tốt. Thấy cô phản ứng là được rồi.
Cố Du vừa nhìn thấy anh cười thì lập tức hiểu ra anh đang cố ý kích cô, trong lòng tức giận liếc anh một cái.
“Rốt cuộc con rùa cũng chui ra khỏi vỏ rồi.” Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, trong mắt cũng đầy ý cười.
Nghe nói như thế, lại thấy anh cười, trái tim Cố Du không nhịn được mà đập nhanh hơn. Cô dời mắt, nhỏ giọng lầm bầm: “Không hiểu anh đang nói gì nữa.”
“Tôi và nhà họ Dung chỉ có quan hệ làm ăn, những tin tức bát nháo hay tin đồn đều không phải là sự thật, cũng không phải do tôi tạo ra. Tôi đã đăng tin thanh minh cho thấy rõ lập trường của bản thân rồi.” Phó Lệ Minh nghiêm túc nói.
Anh đang giải thích với cô, anh biết rõ cô để ý đến chuyện này.
Trong lòng Cố Du đột nhiên nóng lên.
Phó Lệ Minh luôn luôn nhìn cô, đang đợi cô tỏ thái độ.
Cố Du kiềm chế bản thân, làm bộ lạnh nhạt nói: “Ồ, tôi cũng đọc được trên mạng rồi.” Đọc là một chuyện, còn anh tự nói rõ mọi chuyện với cô thì là chuyện khác.
“Đọc được rồi còn tránh tôi sao?” Giọng nói của anh không lạnh nhạt như bình thường.
Cố Du không nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó là đại cổ đông của công ty Sang Thành, là ông chủ của tôi, sao tôi có thể tránh anh…”
“Bây giờ tôi không dùng thân phận ông chủ để nói chuyện với em.” Anh cắt ngang cô.
Cố Du nghẹn lời, âm thầm cắn môi.
Hoắc Diệc Thanh còn đang ở đây, Cố Du cảm thấy không khí bây giờ cực kỳ xấu hổ.
Ánh mắt Hoắc Diệc Thanh nhìn cà phê, nhưng lỗ tai luôn luôn tập trung vào màn đối thoại của hai người kia. Anh ấy thật sự ngạc nhiên với bọn họ, anh ấy rất may mắn khi được nhìn thấy Phó Lệ Minh theo đuổi một cô gái.
Nhưng anh ấy nán lại đây lâu quá sẽ ảnh hưởng đến sự giao lưu tình cảm của bọn họ.
Anh ấy rót cà phê vào tách, đặt vào khay đựng, sau đó bưng qua.
“Cà phê thơm ngon đến đây.”
Mỗi người một tách, sau khi phân chia đầy đủ xong thì anh ấy định ngồi xuống, nhưng Phó Lệ Minh lại nói: “Lấy đường đến đây.”
Hoắc Diệc Thanh không kịp phản ứng: “Không phải cậu uống cà phê đen sao?”
Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua Cố Du, nói: “Nhưng cô ấy cần.”
Cố thích uống trà sữa ngọt như vậy, thì chắc uống cà phê cũng không thể thiếu đường.
Cố Du gật đầu. Cà phê đen rất khó uống, uống một chút cũng quá đắng, bỏ thêm chút đường mới ngon.
Hoắc Diệc Thanh cũng hiểu rõ, đi qua lấy đường, lúc trở về định ngồi xuống, thì Phó Lệ Minh lại nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Cố Du.”
“Tôi uống xong cà phê rồi sẽ đi.” Hoắc Diệc Thanh vốn định uống xong tách cà phê rồi rời khỏi đó, không ngờ chưa làm gì thì đã bị đuổi đi. Lòng tự trọng của anh ấy bị tổn thương, đây là văn phòng của anh ấy, là nhân viên của anh ấy.
Phó Lệ Minh không nói gì.
Cố Du nói: “Tổng giám đốc Phó có gì thì nói luôn đi, tại sao lại muốn đẩy tổng giám đốc Hoắc ra ngoài, đây là văn phòng của anh ấy mà.”
Hoắc Diệc Thanh đột nhiên cảm động, đúng là người anh ấy tuyển vào, trong lòng vẫn luôn hướng về anh ấy.
Bởi vì nguyên nhân cảm đông, anh ấy càng muốn nhường không gian lại cho bọn họ, để cho cô sớm trở thành người phụ nữ mà Phó Lệ Minh yêu điên cuồng, sau đó cô sẽ tra tấn Phó Lệ Minh thật tốt.
“Cố Du, cô cho cậu ấy một cơ hội để nói thẳng đi, tôi ra ngoài đi dò xét một chút.”
Hoắc Diệc Thanh bưng tách cà phê ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Đồng nghiệp chào hỏi với Hoắc Diệc Thanh, cũng thuận miệng hỏi tìm Cố Du có chuyện gì. Dưới sự nghi ngờ của đồng nghiệp, anh ấy nói: “Cố Du vào đây làm cũng gần một tháng rồi, mọi người biết rồi đó, là kiểm tra đánh giá năng lực làm việc. Tổng giám đốc Phó nghiêm khắc như thế nào thì mọi người cũng biết rồi đó, bây giờ Cố Du như đang đứng ở trong dầu sôi lửa bỏng, tôi không đành lòng nhìn thẳng.” Cho nên anh ấy mới đi ra ngoài.
Anh ấy cảm thấy lý do anh ấy bịa ra thật sự rất hoàn hảo, mọi người có vẻ như đều tin.
Quả nhiên, mọi người đều bày tỏ sự chuyên nghiệp của Cố Du, có cô gia nhập vào đoàn đội, thật sự khiến mọi người như hổ mọc thêm cánh.
“Tôi cũng rất hài lòng với Cố Du, cho nên mọi người không cần lo lắng, cô ấy nhất định sẽ thông qua sự kiểm tra của tổng giám đốc Phó thôi.”
Không biết bây giờ Phó Lệ Minh đang tiếp nhận sự kiểm tra của Cố Du như thế nào, hơn nữa lại rất mơ hồ.
Trong văn phòng.
Cố Du không hề động đến tách cà phê, Phó Lệ Minh bưng tách cà phê lên uống một ngụm, sau đó đặt xuống.
Anh vươn tay lấy gói đường, xé mở gói đường.
Cố Du phản xạ có điều kiện vươn tay ngăn anh lại, dù sao cô cũng là nhân viên còn anh là ông chủ.
Trong tình thế gấp gáp, tay cô đụng phải tay anh.
Ở trong phòng nhiệt độ hơi thấp, ngón tay Cố Du hơi lạnh, mà tay của anh lại rất ấm, khi hai bàn tay chạm phải nhau, thì có một cảm giác rất mãnh liệt.
Hai người nhất thời dừng lại.
Anh ngước mắt nhìn cô, thần sắc trong mắt anh khiến Cố Du hoảng sợ.
Cô dời tầm mắt, trấn định bản thân, nói: “Tôi tự làm được rồi.”
“Cố Du.” Anh gọi tên cô.
Cố Du biết tránh không khỏi, cô lấy dũng khí nhìn lại anh.
Phó Lệ Minh tiếp tục: “Em có cảm giác với tôi đúng không?”
Cố Du không trả lời, có thì làm sao?
“Tôi có cảm giác với em.” Giọng nói của anh kiên định.
Lúc này nội tâm Cố Du cực kỳ chấn động. Nhưng mà có cảm giác thì sao? Thích thì sao? Bọn họ chênh lệch lớn như vậy, lại không biết nhiều về đối phương.
Cô không thích mạo hiểm, càng không thích những lý do khiến cô bất an.
“Tổng giám đốc Phó.” Cố Du hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói: “Chúng ta không thích hợp, tôi chỉ là một người bình thường, không cùng thế giới với anh. Tôi chỉ muốn đứng trong thế giới thuộc về tôi thôi.”
Đây là từ chối.
Phó Lệ Minh nhìn cô thật sâu, im lặng không nói.
Không khí trở nên đông lạnh, trong lòng Cố Du cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không hối hận. Thích là một chuyện đơn giản, nhưng ở chung một chỗ lại không đơn giản, nhất là với thân phận của hai người bọn họ. Nếu ở cùng một chỗ, bất đồng về thói quen, bất đồng về hoàn cảnh lớn lên, bất đồng về nguyện vọng vật chất, tất cả đều là những nguyên nhân hủy diệt hết mọi sự tốt đẹp.
Mỗi ngày cô đều có thể ăn cơm đạm bạc, có thể đến ăn ở quán lề đường, còn anh thì sao? Mỗi ngày anh đều ăn những món ngon vật lạ, một bữa cơm của anh cũng có thể bằng tiền lương cả tháng của cô.
Còn nữa, tuy rằng không có đáp án chính xác, nhưng mọi người đều nói ba của Phó Lệ Minh luôn hy vọng anh và Dung Tĩnh thành đôi, bữa tiệc ngày đó là ba anh mời Dung Tĩnh tới, tin tức đó cũng là do ba anh tung ra.
Tuy rằng Phó Khai Nguyên đã về hưu, nhưng vẫn còn là thành viên trong hội đồng quản trị. Mặc kệ như thế nào, Cố Du cũng không muốn gặp ông.
Mấy ngày qua Cố Du đã suy nghĩ đến những chuyện này. Cô không làm được như lời Dịch Huyên nói, yêu nhau thì ở chung một chỗ cũng không sợ, quan trọng là cô và Phó Lệ Minh chưa tới mức đó, chỉ là hai bên mới có cảm tình với nhau mà thôi.
Giai đoạn này, cảm giác này rất dễ dàng mất đi.
Phó Lệ Minh: “Không có cái gì gọi là thế giới của em hay của tôi, em không bước ra, thì sao có thể biết được nó trông như thế nào?”
Cố Du: “Tôi không muốn biết.”
“Em nhát gan.”
“Đúng! Tôi nhát gan, tôi không chơi nổi.” Cố Du không kiềm chế cảm xúc, tâm tình kích động.
Phó Lệ Minh nhíu mày: “Đây không phải trò chơi.”
Trong lòng Cố Du thầm nói: “Ai mà biết.”
Cô không nói ra, cũng không muốn nói thêm: “Tổng giám đốc Phó, hy vọng từ nay về sau anh sẽ chỉ đối đãi với tôi như một nhân viên bình thường.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi, cô sợ tiếp tục ở đây nữa thì trái tim cô sẽ dao động.
Nhưng cô vừa mới xoay người, thì cổ tay đã bị bắt lại.
Cô quay đầu.
Phó Lệ Minh chăm chú nhìn cô, trên mặt biểu hiện rất kiên nghị: “Tôi không phải là người chơi đùa với tình cảm, một khi tôi đã xác định rồi, thì sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
Tuyến phòng thủ của Cố Du đang bắt đầu sụp đổ, có lẽ không có cô gái nào có thể không rung động với sự tỏ tình của người mình thích, nhưng lý trí của cô vẫn còn.
“Tổng giám đốc Phó, đây là chuyện của anh, tôi phải đi làm việc.” Cô muốn hất tay anh ra nhưng không được, anh nắm cổ tay cô rất chặt.
“Tổng giám đốc Phó, làm ơn buông tay tôi ra.”
Phó Lệ Minh không muốn buông tay, anh còn muốn kéo cô gái này qua để mà dạy dỗ một trận…
Anh cố hết sức để kiềm chế, cô là một cô gái mạnh mẽ, anh phải có kiên nhẫn.
Anh buông tay cô ra, Cố Du vui sướиɠ đi ra ngoài.
Phó Lệ Minh vẫn nhìn cô cho đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt anh.
Sau khi thu hồi tầm mắt, anh nhìn tách cà phê còn chưa kịp thêm đường kia, đôi mắt nheo lại, càng chắc chắn hơn về tâm ý của mình.