Dung Tĩnh nhìn thấy Phó Lệ Minh thì có chút kích động, trong mắt chỉ có một mình anh, biểu hiện thích anh là không thể nghi ngờ.
Mặt Dung Tĩnh ửng đỏ, khắc chế cảm xúc của bản thân, vươn tay về phía anh: “Phó tiên sinh, xin chào.”
Phó Lệ Minh nắm nhẹ đầu ngón tay Dung Tĩnh: “Xin chào.” Thái độ lạnh nhạt.
Hoắc Diệc Thanh vẫn nở nụ cười, trêu đùa nói: “Nhanh vậy đã xuống đây, tôi còn tưởng cậu không đi, xem ra năng lực của Cố Du rất khá.”
Sau này những chuyện về Phó Lệ Mình thì anh ấy sẽ quyết định giao cho Cố Du.
Hoắc Diệc Thanh nhìn Cố Du tán thưởng, Cố Du cúi đầu, ngoài mặt thoạt nhìn khiêm tốn khi được khen, nhưng trong lòng thật ra đang rất phẫn nộ. Tới Sang Thành được mấy ngày, cô đã nhìn ra Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải giống nhau, cũng thích trêu đùa người khác.
Khó trách Phó Lệ Minh không chỉ lạnh nhạt với người khác, mà còn lạnh nhạt với cả bạn bè. Có loại bạn bè như vậy thì thái độ sao tốt được đây.
Lời Hoắc Diệc Thanh nói chỉ có ba người họ hiểu, Dung Tĩnh không hiểu, bởi vậy cô ta vẫn cười ngọt ngào, suy nghĩ về chuyện Phó Lệ Minh đồng ý ăn cơm với cô ta.
Cố Du thầm thở dài trong lòng: Dung ŧıểυ thư, để thích một người như Phó Lệ Minh cần rất nhiều dũng khí, cô nên cố gắng.
Những người tham gia buổi họp hôm nay đều được ăn cơm cùng hai ông chủ, trợ lý đã đặt nhà hàng ở gần đó.
Phó Lệ Minh ngồi xuống đầu tiên, Dung Tĩnh rất tự nhiên đi theo sau lưng anh, ngồi ở bên cạnh anh.
Cố Du ngồi đối diện bọn họ, cô là người mới, cho nên chỉ có thể ngồi ở vị trí xa nhất. Tuy rằng ngồi xa chỗ ông chủ, nhưng ở đối diện vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy, cũng không được tự nhiên lắm.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống thì bắt đầu tán gẫu, Dung Tĩnh thoạt nhìn rất điềm đạm, cách nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, hơn nữa giọng nói lại dịu dàng, người bình thường nghe rất thích, nhất là đàn ông.
Cố Du tò mò một người phụ nữ như vậy lại không thể khiến Phó Lệ Minh rung động, cho nên cô thầm cổ vũ cho Dung Tĩnh.
Nước trà được bưng lên, Cố Du chủ động đứng lên châm trà cho mọi người, đây là công việc của người mới.
Không ngờ Dung Tĩnh lại nói: “Để tôi.”
Cố Du ngạc nhiên, Dung Tĩnh là khách ở đây mà: “Tôi làm là được rồi.”
Dung Tĩnh dịu dàng cười, thái độ cũng rất kiên quyết: “Để tôi, châm trà cũng rất coi trọng cách châm.”
Lời này có hàm ý, mọi người đều im lặng nhìn hai người bọn họ.
Kể cả Phó Lệ Minh.
Cố Du dừng động tác lại, nhìn về phía Dung Tĩnh, mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Cô đặt ấm trà lên bàn quay, chuyển tới trước mặt Dung Tĩnh, sau đó nhàn nhã ngồi xuống.
Nước trà trước bữa ăn hầu như đều được đun sôi trực tiếp từ lá trà. Nếu nhà hàng sang trọng thì lá trà cũng đắt tiền hơn, cũng chính là thưởng thức quá trình pha trà phức tạp.
Ba của Cố Du chỉ thích uống trà, không thích gì khác, bàn trà trong nhà được bày biện các loại dụng cụ pha trà. Từ nhỏ cô đã được nhìn ba làm, cho nên cũng có chút hiểu biết về trà đa͙σ.
Nhưng mà Dung Tĩnh đã muốn thể hiện trước mặt Phó Lệ Minh, vậy thì cô nên hợp tác.
Một tay Dung Tĩnh nâng bình trà, tay kia mảnh khảnh đặt lên nắm trà, động tác châm trà cực kỳ thanh tao. Cô ta châm ba tách trà, không bị đổ ra ngoài một giọt, mỗi một tách đều tám phần đều bằng nhau.
Thật sự có chút chuyên nghiệp.
Dung Tĩnh đặt một tách trà trước mặt Phó Lệ Minh, vừa định lên tiếng, thì Phó Lệ Minh đã mở miệng trước: “Tôi không uống trà.”
Nụ cười trên mặt Dung Tĩnh cứng lại, chợt dịu dàng nói: “Đây là trà xanh Thiết Quan Âm, hương vị rất tinh khiết, giúp đầu óc tỉnh táo.”
“Tôi không cần, cảm ơn.” Ý tứ từ chối của Phó Lệ Minh rất rõ ràng.
Cái này có chút không nể mặt rồi, nước trà cũng không phải là cái gì quá đặc sắc, huống hồ cho dù không uống, thì chỉ cần nhận rồi để một bên cũng được.
Mọi người đều biết Phó Lệ Minh cố ý dùng nước trà để từ chối tấm lòng của Dung Tĩnh.
Bên ngoài vẫn đồn đại Phó Lệ Minh thủ đoạn tàn nhẫn, trong đó bao gồm cả thái độ đối với phụ nữ.
Một người đàn ông anh tuấn, trẻ tuổi lại có rất nhiều tiền như anh, thì có rất nhiều cô gái bon chen để tiếp cận anh, những cô gái thiên kim nhà giàu cũng muốn nhận được sự ưu ái từ anh.
Từng có một nữ minh tinh, hối lộ nhân viên phục vụ ở khách sạn nơi Phó Lệ Minh ở, lấy được chìa khóa rồi tiến vào phòng anh, ăn mặc váy ngủ gợi cảm chờ anh. Kết quả, anh đuổi người ra ngoài, xếp khách sạn này vào danh sách đen, ông chủ khách sạn phải tự mình nói lời xin lỗi anh.
Chuyện này đã từng ầm ĩ một thời gian, danh dự của nữ minh tinh cũng bôi nhọ.
Bây giờ anh từ chối mơ hồ, nhưng cũng đã gọi là dễ chịu lắm rồi.
“Để tôi uống, trước giờ cậu ấy không hiểu cách hưởng thụ, chỉ thích mỗi cà phê đen.” Hoắc Diệc Thanh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, thật ra thì anh ấy cũng thích cà phê đen không đường.
Dung Tĩnh đã khôi phục được tinh thần, cầm tách trà trong tay đưa cho Hoắc Diệc Thanh, cũng hùa theo nói: “Tôi cũng thích cà phê, nhà tôi có cà phê Helena, lần sau tôi sẽ mang tới cho anh nếm thử.”
Hoắc Diệc Thanh cũng nể tình: “Được, tôi cũng định đi mua lâu rồi, như vậy cũng đỡ mất thời gian.”
Phó Lệ Minh không lên tiếng, ngước mắt nhìn thoáng qua Cố Du đang châm trà ở bên kia.
Ừ, ấm trà vừa được chuyển tới chỗ cô, cô đang khát, nên rót một tách uống một hớp.
Lúc thả tách trà ra thì vô tình chạm ánh mắt anh.
Cô buồn bực, nhìn cô cái gì chứ?
Chẳng lẽ trên mặt cô có vết bẩn sao?
Cô quay đầu hỏi Tống Lệ Hoa ở bên cạnh: “Chị Lệ Hoa, trên mặt em dính gì hả?”
Cô hỏi rất thật lòng, Tống Lệ Hoa nhìn kỹ, nhíu mày nói: “Có.”
Cố Du bối rối, sờ sờ mặt mình: “Có cái gì ạ?”
Tổng Lệ Hoa bị cô chọc cười: “Có một đóa hoa xinh đẹp.”
Cố Du sửng sốt, chợt bật cười, nói: “Chị Lệ Hoa cũng biết nói đùa nữa ạ.”
Hai người nói chuyện rất nhỏ, không ảnh hưởng đến nhóm ông chủ đang trao đổi ở đối diện.
Tuy rằng Phó Lệ Minh đã dời tầm mắt đi, nhưng dư quang vẫn nhìn thấy Cố Du đang hoài nghi, trong lòng cảm thấy cô gái này thật sự có chút… Ngốc.
Sau chuyện mất mặt vừa nãy, Dung Tĩnh cũng bắt đầu chỉ nói chuyện công việc.
Hoắc Diệc Thanh tán thưởng nói: “Xem ra Dung ŧıểυ thư đúng là người nhã nhặn có khí chất, giống người làm nghệ thuật, không ngờ trên phương diện kinh doanh cũng rất có chính kiến.”
Dung Tĩnh mỉm cười, nói: “Tôi còn một chuyên ngành khác là múa ba lê, trước kia cũng đi biểu diễn, năm nay thấy ba tôi vất vả lo cho công ty, cho nên trở về để hỗ trợ. Sau này có cơ hội, tôi sẽ tiếp tục múa ba lê.”
Hoắc Diệc Thanh: “Thì ra là thế, khó trách khí chất của cô thật sự không tầm thường.”
Dung Tĩnh vẫn cười rất khiêm tốn, không nhìn ra một vẻ nào kiêu ngạo.
Cố Du ở đối diện thấy được, cảm thấy Dung Tĩnh thật sự rất lợi hại.
Rất xứng đôi với Phó Lệ Minh.
Bởi vì cơm trưa nên không ăn lâu lắm, cũng không uống rượu, đại khái khoảng một tiếng đã kết thúc bữa trưa.
Đoàn người quay lại công ty, xe của Dung Tĩnh đậu ở bãi đỗ xe của Phó thị, cấp dưới của cô ta lái xe ra, người của Sang Thành và cô ta đứng chờ ở cổng chính.
Sau khi Dung Tĩnh bị Phó Lệ Minh từ chối thì cũng không thể hiện tình yêu gì với anh nữa, cũng rất biết tiến lùi.
Trái lại, Dung Tĩnh tỏ vẻ sau này hợp tác vui vẻ.
Dung Tĩnh đi rồi, người ở Sang Thành cũng đi thang máy lên.
Trên đường Hoắc Diệc Thanh cũng hỏi về suy nghĩ của các cô.
Nói xong công việc, bắt đầu tán gẫu.
Hoắc Diệc Thanh: “Mấy năm trước đã gặp qua Dung Tĩnh, lúc đó cô ấy có vẻ hướng nội, không ngờ bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy, hơn nữa năng lực xã giao cũng không tệ lắm.”
Lời này là nói với Phó Lệ Minh, Phó Lệ Minh nói: “Quan tâm mấy chuyện đó thì có ích lợi gì? Công việc không có vấn đề gì là được rồi.”
Hoắc Diệc Thanh gật đầu: “Có lý.”
Nói là nói như thế, nhưng anh ấy vẫn tán gẫu với người khác, hỏi Tống Lệ Hoa và Cố Du cảm thấy Dung Tĩnh là người thế nào.
Tống Lệ Hoa khen lấy khen để, Cố Du cũng nói gần giống: “Rất tốt, vừa xinh đẹp lại có khí chất, còn có rất nhiều tài năng, quan trong là năng lực làm việc rất mạnh.”
Lời cô nói là thật lòng.
Hoắc Diệc Thanh: “Có vẻ cô cũng hâm mộ cô ấy quá nhỉ?”
Cố Du thản nhiên nói: “Tôi luôn hâm mộ những người giỏi.”
Hoắc Diệc Thanh: “Tôi thì sao?”
Cố Du: “… Cũng hâm mộ.” Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Diệc Thanh đã đưa Sang Thành nhảy lên vị trí số một trong hai năm qua, cho dù là người có bối cảnh, thì năng lực cũng không giống người bình thường.
Nhưng mà nếu như không biết tính cách của Hoắc Diệc Thanh láu cá như vậy, thì cô đã có thể hâm mộ anh ấy nhiều hơn.
Hoắc Diệc Thanh gật đầu hài lòng, tiện đà nhìn Phó Lệ Minh: “Còn tổng giám đốc Phó của chúng ta?”
Phó Lệ Minh rất ít nói, nhưng sự có mặt của anh rất mạnh mẽ, có anh ở đây nên mọi người cũng ít nói hẳn đi.
Anh nhìn Hoắc Diệc Thanh, ánh mắt nguy hiểm.
Hoắc Diệc Thanh không sợ chút nào, truy vấn Cố Du: “Không dám nói sao?”
“Cậu ngậm miệng lạị không được hả?”
“Đương nhiên là không.”
Mắt thấy hai ông chủ đang muốn gây lộn, Cố Du vội vàng nói: “Tổng giám đốc Phó trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mạnh mẽ vang dội, đâu chỉ có một mình tôi, mọi người ai cũng khâm phục.”
Tâng bốc rất lợi hại.
Cố Du biết mình có vẻ hơi nịnh nọt, nhưng mà cô cũng rất bất đắc dĩ.
Quả nhiên, Phó Lệ Minh nghe xong, xùy cười một tiếng, nói: “Nịnh hót.”
Trong lòng Cố Du không phục, tuy rằng hiện tại đã xác định là nịnh hót, nhưng còn chưa thành tinh, thành tinh rồi thì sẽ không bị nói như vậy.
“Trước kia tôi không có thói quen nịnh hót.”
Nếu như lúc còn ở Phi Dực đã giỏi nịnh hót, thì cô đâu có thiếu hòa đồng như vậy.
Hiện tại lại nịnh hót, rõ ràng là không phải ý muốn của cô.
Cô khẽ nói, bộ dáng có chút giận dỗi, mọi người nghe thấy đều bật cười.
Phó Lệ Minh không nói gì nữa, dù sao cũng nhìn ra tính tình của Cố Du không nhút nhát lắm.
Khá tốt, mặc dù là tâng bốc, nhưng cũng không nịnh bợ, quan trọng là cô không có tính cách nịnh bợ cấp trên.
Cố Du cũng sắp 28 tuổi rồi, đi làm cũng đã vài năm, đã trở thành người lọc lõi, cho dù cô là người mới ở Sang Thành, nhưng cô cũng không khúm núm sợ sệt như những người mới thiếu kinh nghiệm.
Dù sao làm tốt công việc, nhân phẩm không tệ, hòa thuận với đồng nghiệp vậy là đủ rồi.
~
Hôm nay mang sản phẩm của bọn họ đến để giới thiệu, khi thuyết minh cũng nói rõ yêu cầu và suy nghĩ của bọn họ. Tiếp đó, Sang Thành lập một kế hoạch cụ thể phân công công tác, bắt đầu phân công công việc.
Cố Du phụ trách sưu tập những tư liệu của những sản phẩm tương tự, cũng làm bài báo cáo phân tích.
Làm quảng cáo, quan trọng phải hiểu biết thị trường sản phẩm.
Việc tìm hiểu tư liệu rất cực nhọc, Cố Du dành toàn bộ buổi chiều để làm việc này. Tư liệu rất nhiều, người bình thường chỉ chọn những sản phẩm nổi tiếng rồi phân tích một chút là được, nhưng Cố Du nhất quyết tìm hiểu cả những qua những quảng cáo nhỏ có những ý tưởng không tồi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến lúc tan việc, đồng nghiệp đều đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Bây giờ chưa đến thời điểm bận rộn, cho nên cũng không cần tăng ca.
Đồng nghiệp gọi Cố Du đi cùng, Cố Du nói đồng nghiệp cứ về trước, cô muốn làm thêm chút nữa.
Cô vừa xem vừa ghi chép lại, lúc cô cảm thấy đau lưng thì mới nhìn thời gian, đã tám giờ.
Đồng thời, bụng đã thầm réo lên vì đói.
Cô quyết định thu dọn mọi thứ để về nhà.
Lúc chờ thang máy, cô rối rắm không biết ăn gì hay về nhà ăn, còn chưa quyết định được, thì thang máy đã đến.
Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong có một người đang đứng.
Vừa ngẩng đầu, trong lòng Cố Du bắt đầu căng thẳng.
“Tổng giám đốc Phó.”
Phó Lệ Minh đứng thẳng người, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Cố Du bước vào trong thang máy, xoay người đứng vững.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Hiện tại sự rối rắm không biết ăn gì của cô đã trở thành câu hỏi có nên nói vài câu với Phó Lệ Minh hay không.
“Cô cũng xuống bãi đậu xe à?” Phó Lệ Minh đột nhiên nói.
Cố Du nghe thế mới nhớ ra mình quên bấm nút tầng trệt, bình thường mọi người đều bấm tầng trệt.
“A, quên mất.” Cố Du vươn tay nhấn nút tầng 1.
Sau đó, bên trong không gian nhỏ hẹp lại trở nên yên tĩnh.
Cố Du đã quyết định không bắt chuyện với anh, nếu nói chuyện thì biết nói cái gì?
Hỏi anh sao bây giờ mới tan làm à, hay hỏi anh ăn cơm chưa?
Đây cũng không phải chuyện của cô.
Cho nên cô không có gì để nói với anh hết.
“Ọt ọt.”
Gần đây Cố Du luôn ăn ba bữa rất đúng giờ, cho nên bây giờ bụng bắt đầu kháng nghị.
Cô nghe thấy rất rõ ràng, nhưng không xác định được Phó Lệ Minh có nghe thấy hay không.
Có lẽ… Không nghe thấy? Cô nghe thấy rõ ràng vì âm thanh kia nɠɵạı trừ truyền bằng đường không khí, còn truyền qua cơ thể cô, về phần Phó Lệ Minh thì anh đứng ở phía sau, chắc là không nghe thấy rõ?
“Bụng cô kêu à.” Giọng Phó Lệ Minh vang lên ở phía sau.
Cố Du lúng túng, nhưng vẫn cố gắng duy trì thái độ thản nhiên.
“Đúng vậy, tôi lỡ mất bữa tối.”
“Xem ra cô làm việc rất nghiêm túc.”
Lời khen này nghe cũng bình thường, nhưng Cố Du lại có cảm giác Phó Lệ Minh đang ám chỉ một điều gì khác.
“Tôi làm gì cũng rất nghiêm túc, kể cả cuộc sống hay gia đình cũng vậy.”
Phó Lệ Minh: “Nghiêm túc với cuộc sống mà cô cũng để lỡ bữa tối sao?”
Cố Du: “…Chẳng qua là thỉnh thoảng trí nhớ cũng kém.”
Phó Lệ Minh: “Thật không?”
Cố Du: “Đúng vậy.”
Cô không muốn nói chuyện với anh.
Lời tác giả: ŧıểυ kịch trường:
Không biết bao lâu sau…
Buổi tối, Phó Lệ Minh bày ra một bàn dụng cụ pha trà, muốn Cố Du pha trà uống.
Cố Du nghe theo, uống vài tách trà với anh.
Cố Du: “Không phải anh không thích uống trà sao?”
Phó Lệ Minh: “Anh chỉ thích trà do em pha thôi.”
Cố Du: “Thật sao?”
Phó Lệ Minh: “Ừ, anh còn thích nhìn em pha trà, uống trà, cả bộ dáng sau khi uống trà nữa.”
Cố Du: “Bộ dáng sau khi em uống trà?”
Phó Lệ Minh: “Em uống trà rồi sẽ bị mất ngủ, mất ngủ thì sẽ bò lên người anh nhờ anh làm chút chuyện để dễ ngủ.”
Cố Du: “…”
Phó Lệ Minh: “Dáng vẻ lúc em chủ động thật sự rất đẹp.”
Cố Du: “Đêm nay em sẽ chạy bộ hai tiếng để dễ ngủ, tổng giám đốc Phó, tạm biệt.”