Công ty quảng cáo và truyền thông Sang Thành mới phát triển lên hai năm gần đây, bọn họ có một đoàn đội thiết kế chuyên nghiệp và một lượng khách hàng rất tiềm năng. Những nơi hợp tác với Sang Thành đều là những thương hiệu có tiếng, thiết kế quảng cáo của bọn họ rất độc đáo và mới mẻ, danh tiếng quả thật không sai, hiệu quả quảng cáo rất vượt trội.
Một công ty quảng cáo tốt như vậy, nên sự đòi hỏi cực cao, Cố Du biết có một nhân vật cao siêu trong giới quảng cáo làm việc trong Sang Thành. Trừ việc đó ra, thì lương bổng ở Sang Thành thuộc loại cao nhất trong nghành quảng cáo.
Cố Du tìm công việc mấy ngày qua cũng không thuận lợi, buồn bực gởi CV cho tất cả công ty lớn nhỏ.
Lần này Sang Thành muốn tuyển một nhân viên về đội sáng tạo, Cố Du không ngờ mình lại có cơ hội đến phỏng vấn.
Mặc kệ tỷ lệ thành công bao nhiêu, có thể có được cơ hội này đối với cô mà nói là một sự cổ vũ tinh thần rất lớn.
Cố Du chỉ biết sơ sơ về Sang Thành, bởi vì trước kia cô không nghĩ đến việc nghỉ việc, chỉ tán gẫu với đồng nghiệp nghe được một chút, cũng không hỏi chi tiết. Chỉ biết ông chủ của Sang Thành có địa vị, có hậu thuẫn phía sau rất lớn, tài chính rất hùng hậu.
Lên mạng tìm tòi tài liệu, trên đó viết tổng giám đốc là Hoắc Diệc Thanh.
Hoắc Diệc Thanh…
Trong lòng Cố Du thầm đọc hai lần, cảm thấy có chút quen quen, nhưng không nhớ nổi đã nghe ở chỗ nào. Suy nghĩ một lúc lâu, cô đoán có lẽ là trước đây nghe đồng nghiệp nhắc tới, nên có ấn tượng.
Cô không nghĩ nhiều, nghiêm túc nghiên cứu tư liệu về Sang Thành, viết lại, cẩn thận xem xét kiểu cách quảng cáo của công ty, hiểu rõ phong cách của bọn họ.
Đối với lần phỏng vấn này, thái độ của cô hết sức nghiêm túc. Buổi tối trước khi đi ngủ còn đắp mặt nạ, muốn dành một trạng thái tốt nhất để đi phỏng vấn.
Sáng sớm hôm sau, cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu kaki, nhìn thật sự rất chuyên nghiệp.
Công ty Sang Thành nằm ở tòa cao ốc 36 tầng ở trung tâm thành phố, Cố Du đi hai mươi phút mới tới.
Sang Thành chiếm cả một tầng lầu, mặt tiền công ty làm hoàn toàn bằng gương, logo của công ty để phía trên, thiết kế cực kỳ độc đáo.
Nhân viên tiếp tân nở nụ cười ngọt ngào, thái độ thân thiện, dẫn Cố Du đến phòng chờ.
Đi vào trong Sang Thành, ở giữa là khu làm việc, cách vận hành không theo một khuôn mẫu nào, bàn làm việc cũng không nhỏ hẹp như những công ty khác, chỗ này cực kỳ rộng, cây cối xanh mát tô điểm bên trong. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến tâm trạng thoải mái, nếu được làm việc ở môi trường này thì cũng không nhàm chán.
Có người ngẩng đầu nhìn, Cố Du khẽ mỉm cười.
Cố Du thấy bọn họ trao đổi làm việc rất nghiêm túc, nhưng thần thái lại rất thoải mái, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Nếu có thể trở thành một thành viên trong đó cũng rất tốt rồi.
Trong phòng chờ đã có hai cô gái khác, nɠɵạı hình và thần thái rất tốt, tuổi trẻ tự tin, thoạt nhìn khoảng 24 25 tuổi, nhỏ tuổi hơn Cố Du.
Nhớ lại những chuyện mấy ngày qua, Cố Du đột nhiên không tự tin.
Không phải sợ hãi bị đánh rớt, mà là không thể không thừa nhận tuổi của cô đã trở thành điểm yếu.
Thật ra cô không nghĩ 28 tuổi thuộc loại lớn tuổi, ngược lại, cô còn cảm thấy tuổi này mới hoàn hảo. Không còn sự ngây ngô lúc 23 24 tuổi, sức khỏe cũng không giảm sút như độ tuổi trung niên. Nhưng thực tế lại khiến cô phải đau đầu.
Thôi thì coi như hôm nay tới đây chơi một bữa vậy.
Đã đến giờ phỏng vấn, nhân viên dẫn ba người đến phòng họp, buổi phỏng vấn được tiến hành ở đây.
Bên trong có ba người phỏng vấn, hai nam một nữ. Cố Du liếc mắt nhìn qua, khi nhìn đến người ngồi ở giữa, trong mắt cô hiện lên tia kinh ngạc.
Người kia cô đã gặp ở Thịnh Thế Vương Triều, đi cùng Giang Khải.
Người đó là Hoắc Diệc Thanh.
Lúc này, anh ta có vẻ như vừa nhìn cô vừa nhếch miệng cười.
Cố Du không muốn người khác phát hiện, cho nên dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Mời ngồi.” Hoắc Diệc Thanh rất lịch sự, hai cô gái kia tươi cười ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
Cố Du cũng nói cảm ơn, nhưng nụ cười lại hơi ngượng ngạo.
Có trời biết trong lòng cô có bao nhiêu suy nghĩ, Hoắc Diệc Thanh có vẻ như không ngạc nhiên khi thấy cô, như vậy cơ hội này là cố ý hay sao?
Đùa giỡn cô hay thật sự muốn để cô có cơ hội gia nhập Sang Thành?
Nếu để cô gia nhập vào Sang Thành, là vì năng lực của cô, hay còn vì cái gì khác?
“Mời mọi người tự giới thiệu về bản thân một chút, mời ŧıểυ thư xinh đẹp nhất nói trước.”
Cố Du: “…”
Bọn họ đều nhìn cô, bởi vì Hoắc Diệc Thanh nói xong thì nhìn cô cười.
Xinh đẹp nhất… Không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt thù địch của hai cô gái còn lại.
Cố Du vẫn duy trì thái độ thoải mái, đứng dậy, mỉm cười lễ phép nói: “Chào mọi người, tôi là Cố Du, không phải là người xinh đẹp nhất.”
Lời này khiến mọi người bật cười.
Cố Du giới thiệu về bản thân, bằng cấp và kinh nghiệm, tiếp theo là hai cô gái còn lại giới thiệu.
Vừa nghe xong, trong lòng Cố Du thán phục, bằng cấp của người ta tốt hơn cô nhiều, hơn nữa kinh nghiệm làm việc cũng không thua kém cô, ít nhất cũng đã từng tham gia vào những dự án quảng cáo lớn.
Tuy rằng Cố Du cũng rất nhiều lần tham gia vào những dự án quảng cáo, nhưng cô chỉ là một thành viên nhỏ bé, cho dù cô có đưa ra sáng kiến, thì công lao lại thuộc về người ở trên. Có nói ra mà không có bằng chứng thì ai tin?
Sau đó, ba người phỏng vấn hỏi mấy vấn đề, rồi ra một chủ đề để các cô đưa ra phương án.
Không có thời gian chuẩn bị, đây là bài kiểm tra về độ nhạy bén và lối tư duy linh hoạt.
Hoắc Diệc Thanh để Cố Du trả lời cuối cùng, đáp án của hai cô gái kia quả thật rất rốt, hơn nữa lại rất tự tin, thậm chí còn phân tích những sản phẩm tương tự, chứng minh phương án của mình là hợp lý nhất.
Cố Du nghe, cảm thấy hai cô gái kia rất ổn, phân tích có lý, không giống như mới nghĩ ra.
Thật ra suy nghĩ của Cố Du cũng không khác biệt với hai người kia lắm, nhưng cô lại là người trả lời cuối cùng, nên sẽ trở nên rất bình thường.
Cho nên, lúc gần đến thời điểm mấu chốt, cô lại lớn gan thay đổi ý tưởng.
Quá trình phỏng vấn diễn ra một tiếng, ba người phòng vấn ra ngoài thảo luận, sau một lúc thì trợ lý đi vào, kêu Cố Du đến văn phòng tổng giám đốc.
Còn hai cô gái còn lại thì bị đánh rớt.
Đi vào văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Diệc Thanh ngồi ở bàn tổng giám đốc mỉm cười mời cô ngồi.
“Đã lâu không gặp, Cố ŧıểυ thư.”
Cố Du: “Hoắc tiên sinh, chúng ta không quen biết nhau.”
Bọn họ kỳ thật không hề biết lẫn nhau.
Lúc ở trong phòng phỏng vấn, cô mới chợt nhớ ra tại sao hôm qua cô lại cảm thấy cái tên này quen thuộc, thì ra là do trước đó Dịch Huyên đã nói với cô, cô nghe qua cũng không để ý lắm.
“Cô không quen tôi, nhưng tôi lại rất biết cô.”
Cố Du nhíu mày, sắc mặt đề phòng.
Hoắc Diệc Thanh khẽ cười một tiếng, hai tay chụm vào nhau đặt lên bàn: “Giang Khải bị Phó Lệ Minh đánh hai trận, có vẻ như cũng có liên quan đến cô.”
Cố Du: “…”
Phó Lệ Minh thật sự đánh Giang Khải sao?
“Có nghiêm trọng không?” Cô không nhịn được hỏi.
“Nửa tháng nay cậu ấy không dám gặp bạn gái, cô nói có nghiêm trọng không?”
“Cho nên anh đang tìm cơ hội để trả thù cho anh em của anh sao?” Hiện tại Cố Du đã không còn là người đi tìm việc rồi, cho nên không cần khách khí đối với anh ấy.
“Làm gì có! Cậu ấy đúng là đáng bị ăn đòn, huống chi cô đâu có lỗi gì trong chuyện này.” Hoắc Diệc Thanh nói đến đây, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Cậu ấy có nói với tôi vài lần cô là người đặc biệt khác những người khác, cho nên bọn tôi mới biết về cô một chút, sau đó tôi phát hiên cô làm ở Phi Dực ba năm, biểu hiện rất tốt, đáng tiếc vẫn không được trọng dụng. Tôi biết người trong Phi Dực, hỏi một chút đã biết được nguyên nhân. Đúng ra là cô nên nghỉ việc từ sớm, loại cấp trên có mưu đồ bất chính như vậy thì làm sao có tiền đồ được.”
Đối với chuyện này, Cố Du không thể phản bác.
Hoắc Diệc Thanh kéo ngăn kéo bàn, lấy bản hợp đồng ra, đẩy đến trước mặt Cố Du: “Sang Thành của chúng tôi cần người tài, hoan nghênh cô gia nhập.”
Cố Du nhìn hợp đồng trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Bây giờ ký hợp đồng luôn sao?”
“Đúng vậy, Sang Thành coi trọng hiệu suất.”
Cô Du âm thầm cắn răng, cô đang do dự.
Hoắc Diệc Thanh: “Điều kiện cũng đã được viết trong hợp đồng, có gì thắc mắc thì có thể hỏi tôi. Đúng rồi, Sang Thành là một công ty nghiêm chỉnh, quan trọng là nhìn vào năng lực làm việc, mặc kệ cô là người như thế nào hay có bối cảnh ra sao, công việc làm không tốt thì tiền thưởng cũng ít, có lẽ còn bị mắng, tuy rằng chúng tôi rất ít khi mắng người. Cho cô ba phút để suy nghĩ.”
Cố Du suy nghĩ, cảm thấy bọn họ sẽ không lấy chuyện công việc ra để đùa giỡn, hơn nữa trước đó có gặp Giang Khải và Phó Lệ Minh vài lần, xác định bọn họ không có mang thù. Còn nữa, công ty này là của Hoắc Diệc Thanh, bạn bè của ông chủ cũng không có quan hệ gì với công việc.
Quan trọng đây là một công việc rất tốt, không nói đến chuyện tiền lương thưởng, nhưng được đi theo một đoàn đội ưu tú như vậy, thì sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.
Ba phút suy nghĩ đã sắp hết, Cố Du dứt khoát kiên quyết cầm bút máy ở bên cạnh, ký tên vào bản hợp đồng.
Hoắc Diệc Thanh đứng dậy: “Hoan nghênh cô gia nhập.”
Cố Du: “Cảm ơn.”
“Khi nào thì có thể đi làm?”
“Ngày mai.”
“Được, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Cố Du xoay người đi ra ngoài, lúc sắp đi tới cửa, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, sau đó cửa văn phòng bị đẩy ra.
Một thân hình cao lớn đi vào.
Phó Lệ Minh…
Sắc mặt của anh và cô giống nhau, đều ngạc nhiên.
Hoắc Diệc Thanh giải thích: “Cố Du đã trở thành thành viên của Sang Thành, hai người cũng nên chào hỏi một lần nữa đi. Cố Du, Phó Lệ Minh là cổ đông lớn nhất của Sang Thành, cũng là nhân viên ở Sang Thành.”
“Nhân viên?” Phó Lệ Minh rõ ràng rất bất mãn với “Chức vụ“ này.
Hoắc Diệc Thanh mỉm cười: “Không phải sao? Hầu hết những khách hàng lớn đều do cậu kéo tới.”
Phó Lệ Minh cười lạnh: “Từ khi nào mà tôi trở thành người kéo khách hàng tới đây?”
“Cũng đúng, bọn họ đều bị khối nam châm là cậu hút tới.”
Cố Du: “A, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước.”
Phó Lệ Minh còn đứng chắn ở cửa, cô không đi ra ngoài được.
Phó Lệ Minh cúi đầu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, sải bước tiến vào, nhường đường cho cô.
Cố Du nhìn anh nói: “Phó tiên sinh, tạm biệt.”
Đối với ông chủ, phải khiêm nhường một chút thì sẽ rất tốt cho công việc sau này.
Phó Lệ Minh gật đầu một cái: “Ừ.”
Lạnh lùng, ngược lại trông có vẻ khá hơn Giang Khải bất cần đời và Hoắc Diệc Thanh tâm cơ thâm trầm.
Về phần Dịch Huyên nói anh lòng dạ độc ác, hiện tại cô không cảm thấy vậy.
Cô hy vọng trong thời gian làm việc ở Sang Thành, cô cũng sẽ không cảm giác thấy như vậy.
Tác giả: Sau đây là ŧıểυ kịch trường:
Không lâu sau…
Phó Lệ Minh: Nghe nói em nghỉ việc vì cấp trên có ý đồ xấu với em.
Cố Du: Vâng, từ lúc em vào làm không lâu đã bắt đầu bóng gió rồi.
Phó Lệ Minh: Vậy sao em còn làm ở đó tới tận ba năm?
Cố Du: Vì năm đấu gạo mà khom lưng, hơn nữa em cũng đâu dễ bị bắt nạt, hắn đâu làm gì được em.
Phó Lệ Minh: Ha ha.
Cố Du: Vả lại đến chỗ nào cũng có người như vậy, tránh không khỏi, chỉ có thể tự bảo vệ bản thân cho tốt thôi.
Phó Lệ Minh: Sang Thành đâu có.
Cố Du: Không phải anh sao? Hơn nữa lại còn thành công.
Phó Lệ Minh: Em nói anh có ý đồ xấu với em hả?
Cố Du: Ừ.
Phó Lệ Minh: A! Để anh phổ cập kiến thức cho em biết đâu mới là quy tắc ngầm ở phòng làm việc.
Cố Du: A! Anh làm gì vậy! Chỗ này là văn phòng! Không được! Bên ngoài có người!