Hoắc Thiệu Đình đã diễn, chồng của Bạch Vi cũng lanh lợi phối hợp: “Đây là Ôn Mạn, bạn thời đại học của Bạch Vi nhà tôi. Là một tài nữ đấy, giáo viên piano.”
Hoắc Thiệu Đình khẽ cười một tiếng: “Hóa ra là cô Ôn!”
Anh tỏ vẻ thân thiện, rồi vươn tay ra.
Xung quanh, những người đàn ông xuất thân quyền quý đều lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, có cả chút ngưỡng mộ! Ai cũng nhìn ra cô giáo Ôn xinh đẹp này là vì Hoắc Thiệu Đình mà đến.
Có người trêu chọc: “Luật sư Hoắc đúng là có diễm phúc.”
Ôn Mạn dù sao cũng là người mặt mỏng, làm sao từng trải qua cảnh này, cô có chút ngượng ngùng đưa tay ra.
Bàn tay mềm mại được anh nắm lấy.
Hoắc Thiệu Đình chỉ nắm rồi buông ngay, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ: “Cô Ôn, làm một ván chứ?”
Nói xong, anh liền đi thẳng ra sân golf, với một thái độ không cho phép cô từ chối.
Ôn Mạn đành phải đi theo.
Phía sau, Cố Trường Khanh nắm chặt cây gậy golf, vẻ mặt âm trầm.
...
Tâm trạng Hoắc Thiệu Đình rất tốt, Ôn Mạn nói không biết chơi anh cũng không hề bực bội.
“Tôi dạy cô!”
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh liền hiểu ý của Hoắc Thiệu Đình, ánh mắt họ nhìn hai người càng thêm mờ ám.
Ôn Mạn không ngốc, việc Hoắc Thiệu Đình thân thiết với mình chỉ chứng tỏ một điều.
Anh không ưa gì Cố Trường Khanh.
Ôn Mạn đứng trước mặt Hoắc Thiệu Đình, để mặc anh ôm lấy mình từ phía sau. Cô mặc quần short thể thao, để lộ phần lớn đôi chân trắng nõn áp sát vào người anh. Thậm chí, cô còn có thể cảm nhận được nguồn nhiệt nóng rực từ cơ thể anh.
Mặt Ôn Mạn nóng bừng lên.
“Cô Ôn, tập trung một chút!” Đôi môi mỏng của Hoắc Thiệu Đình kề sát tai cô thì thầm, giống hệt như lời tự tình của những cặp đôi yêu nhau.
Ôn Mạn ngẩn người.
Hoắc Thiệu Đình đã nắm lấy tay cô, rồi vung một cú.
Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, những lời nịnh nọt của đám người kia nghe đến sến súa.
“Luật sư Hoắc và cô Ôn phối hợp ăn ý thật.”
“Là do luật sư Hoắc dẫn dắt tốt thôi!”
“Luật sư Hoắc vung thêm một gậy nữa là vào lỗ rồi.”
...
Đám đàn ông quen nói chuyện kiểu này chẳng cảm thấy có gì không ổn.
Sắc mặt Ôn Mạn hơi ửng hồng.
Hoắc Thiệu Đình kề sát vào vành tai mềm mại của cô, khẽ cười: “Cô Ôn, chúng ta làm thêm gậy nữa nhé?”
Kỹ thuật của anh rất tốt, quả nhiên một gậy vào lỗ.
Xung quanh lại là tiếng vỗ tay, gương mặt anh tuấn của Hoắc Thiệu Đình trông đầy quyến rũ, khí thế hừng hực.
Cơ thể Ôn Mạn khẽ rung động.
Hôm nay, rõ ràng là cô cố tình quyến rũ anh, vậy mà lại bị anh tùy ý điều khiển.
Cô có một trực giác, nếu Hoắc Thiệu Đình muốn trêu ghẹo, 95% phụ nữ sẽ không thể chống cự nổi, chỉ là người có thân phận như anh sẽ không dễ dàng hạ mình mà thôi.
Ôn Mạn được anh ôm trong lòng, đánh vào lỗ thêm mấy quả nữa.
Đến giờ nghỉ giữa hiệp, Ôn Mạn ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Đình. Anh không nói chuyện nhiều với cô, chủ yếu là bàn chuyện làm ăn với người khác, thỉnh thoảng cũng đề cập đến các vấn đề pháp lý.
Ôn Mạn ra sức lấy lòng.
Đưa nước, lấy khăn... Hoắc Thiệu Đình đều tự nhiên đón nhận.
Bạch Vi cảm thấy có hy vọng.
Cô kéo Ôn Mạn vào nhà vệ sinh nói nhỏ: “Thật không ngờ luật sư Hoắc lại sóng ngầm như vậy! Trước đây gặp ở mấy bữa tiệc, lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc, đàng hoàng.”
Bạch Vi sợ Ôn Mạn chơi với lửa có ngày bị bỏng, sẽ thật sự lún sâu vào. Bởi vì với thân phận của Hoắc Thiệu Đình, khả năng anh cưới Ôn Mạn là rất thấp, huống hồ giữa họ còn có một Cố Trường Khanh.
Ôn Mạn nhìn thấu mọi chuyện, cô khẽ nói: “Nhiều nhất cũng chỉ là chuyện thể xác, tớ không ngây thơ đến mức đó đâu.”
Bạch Vi lúc này mới yên tâm.
Hai người vừa định đi ra, Cố Trường Khanh đã đẩy cửa bước vào. Hắn vừa vào đã đẩy Ôn Mạn ép vào tường, vẻ mặt âm u.
Bạch Vi hoảng hốt, vươn tay kéo hắn: “Cố Trường Khanh, anh muốn làm gì?”
Cố Trường Khanh đưa tay gạt một cái, đã đẩy Bạch Vi ra ngoài.
Cửa bị khóa trái lại.
Bên ngoài, Bạch Vi liều mạng đập cửa, hạ giọng mắng: “Cố Trường Khanh, cái thằng khốn nạn nhà anh, anh bắt nạt phụ nữ thì ra cái thể thống gì!”
Trò trẻ con này, Cố Trường Khanh căn bản không thèm để tâm.
Nếu hắn không đủ nhẫn tâm, sao có thể nỡ lòng vứt bỏ Ôn Mạn rồi còn đuổi cùng giết tận?