Hoắc Thiếu Hãy Ngoan Ngoãn Yêu Em

Chương 1

Trước Sau

break

Đêm Cố Trường Khanh đính hôn, Ôn Mạn uống đến say khướt ở quán bar.

Trong cơn say, cô nhận nhầm người, ôm chầm lấy một soái ca cực phẩm ở hành lang tối mịt và hôn anh một cách điên cuồng.

Sau nụ hôn, cả hai dường như đều có cảm giác không tệ. Người đàn ông cúi đầu, nhìn chăm chú người phụ nữ trong lòng mình, giọng nói khàn đặc đầy quyến rũ: “Chơi thật à?”

Ôn Mạn tỉnh táo lại đôi chút, và nhận ra người đàn ông trước mắt.

Hoắc Thiệu Đình, luật sư hàng đầu cả nước, sở hữu vô số sản nghiệp dưới tên mình, một hình mẫu tinh hoa thành thị đích thực.

Dĩ nhiên, anh còn một thân phận khác, chính là anh vợ tương lai của Cố Trường Khanh.

Ôn Mạn chùn bước.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, Cố Trường Khanh có thể ngoại tình cắm sừng cô, tại sao cô lại không thể buông thả một lần?

Nghĩ vậy, Ôn Mạn chẳng những không buông ra mà còn ôm Hoắc Thiệu Đình chặt hơn.

Cô vốn xinh đẹp, vóc dáng lại càng thuộc hàng thượng hạng.

Một người không dễ dàng hành động theo cảm tính như Hoắc Thiệu Đình cũng bằng lòng cùng cô có một mối duyên chóng vánh.

Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, sống mũi cao thẳng kề sát vào cô, cân nhắc rồi hỏi: “Đổi chỗ khác nhé?”

Ôn Mạn vốn chưa từng trải sự đời, nhưng lại giả vờ sành sỏi, ghé sát vào tai anh, phả ra hơi thở nóng ấm: “Em chưa thử ở đây bao giờ.”

Hoắc Thiệu Đình nhíu mày.

Người phụ nữ này lại là một tay chơi lão luyện! Nhìn vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết thế này, thật không ngờ.

Nhưng cũng chỉ là một cuộc vui xác thịt, anh không quá để tâm. Thế là anh lại cúi đầu hôn cô.

Họ giống như bao cặp nam nữ thành thị khác, vội vàng và không thể chờ đợi.

Ôn Mạn dù sao cũng đã uống rượu, bị anh hôn một lúc liền trở nên mơ màng. Cô tựa vào vai anh, khẽ nỉ non như một chú mèo con: “Cố Trường Khanh...”

Tất cả mọi thứ đột ngột dừng lại.

Hoắc Thiệu Đình buông cô ra, tựa người vào bức tường hành lang, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Cố Trường Khanh...

Thật thú vị! Người phụ nữ trước mắt lại là bạn gái cũ của em rể tương lai.

Ôn Mạn bối rối, cô đoán Hoắc Thiệu Đình có lẽ đã điều tra về mình.

Hoắc Thiệu Đình gạt tàn thuốc, thản nhiên hỏi: “Cô biết thân phận của tôi đúng không? Lúc hôn tôi, cô nghĩ gì vậy? Muốn ngủ với tôi để trả thù Cố Trường Khanh một vố thật đau à?”

Ôn Mạn không thể phủ nhận.

Hoắc Thiệu Đình quá nổi tiếng, nếu cô nói không biết thì quả là giả tạo. Cô chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh Hoắc, đã làm phiền anh rồi.”

Cô định rời đi, Hoắc Thiệu Đình cũng không ngăn cản.

Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Mạn reo lên, là dì Nguyễn gọi tới.

“Ôn Mạn, con mau về đi, nhà mình xảy ra chuyện rồi.”

Ôn Mạn gặng hỏi, nhưng dì Nguyễn nói không rõ, chỉ giục cô mau về nhà.

Cúp điện thoại, hai chân Ôn Mạn mềm nhũn, cô lại một lần nữa xin lỗi Hoắc Thiệu Đình: “Anh Hoắc, thật sự xin lỗi.”

Cô là người biết điều, thân phận của đối phương không phải là người cô có thể đắc tội.

Hoắc Thiệu Đình nhìn cô thật sâu.

Anh đứng thẳng người, ném cho cô một chiếc áo khoác: “Khoác vào đi, tôi đưa cô về.”

Ôn Mạn không khách sáo, khẽ nói lời cảm ơn rồi lên xe của anh.

Chiếc xe Hoắc Thiệu Đình lái là một chiếc Bentley Continental. Trên đường đi, cả hai không ai nói lời nào.

Thỉnh thoảng, Ôn Mạn lại liếc nhìn anh.

Góc nghiêng của Hoắc Thiệu Đình thật hoàn hảo, đường nét ngũ quan sắc sảo, chiếc áo sơ mi trên người không nhìn ra thương hiệu nhưng toát lên vẻ cao quý. Ôn Mạn biết, người đàn ông như vậy sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ.

Đến nơi, xe dừng lại. Hoắc Thiệu Đình nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại vài giây trên cặp chân thon dài, trắng nõn của cô. Sau đó, anh lấy từ hộc đựng đồ phía trước một tấm danh thiếp đưa cho Ôn Mạn.

Những chuyện giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành, chỉ cần giao lưu ánh mắt là có thể ngầm hiểu.

Ôn Mạn không ngờ sau khi biết thân phận của cô, anh vẫn muốn có quan hệ với mình.

Cô khẽ từ chối: “Luật sư Hoắc, chúng ta vẫn là không nên liên lạc nữa thì hơn.”

Đúng lúc này, điện thoại Ôn Mạn rung lên một tiếng.

Cô tưởng là dì Nguyễn, nhưng khi lấy ra xem, lại là tin nhắn WeChat từ Cố Trường Khanh.

[Ôn Mạn, em đang ở đâu?]

Hoắc Thiệu Đình cũng nhìn thấy, anh khẽ cười nhạt một tiếng: “Cô Ôn đây cũng thật là nặng tình!”

Ôn Mạn có chút khó xử, cô muốn giải thích.

Nhưng Hoắc Thiệu Đình lại rất lịch lãm xuống xe mở cửa cho cô. Ôn Mạn đành phải xuống xe, nhưng lại quên mất việc trả lại áo khoác cho anh.

Hoắc Thiệu Đình ngồi lại vào xe, đối với cuộc tình một đêm không thành này, anh chẳng có mấy lưu luyến.

Ôn Mạn rất đẹp, nhưng bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu những người phụ nữ xinh đẹp chủ động theo đuổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc